Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 7: Các ngươi là không gì sánh kịp Mỹ Lệ




Lạc Tử Tinh đi theo Lâm Mộng làm thẻ ra vào, đeo ở trước ngực, cô cười nói với dì: "Nơi này thật sự quá tuyệt."

Lâm Mộng cười nói: "Đúng vậy, vào được nơi này, ước mơ sẽ ở trong tay, với tay một cái là có thể đạt được rồi."

Đi đến phòng nhạc cụ, Lạc Tử Tinh lại càng kinh ngạc hơn, bởi vì trong phòng được lắp đặt đầy đủ các loại thiết bị, nhạc cụ, đầy đủ giống nhưu một cửa hàng bán nhạc cụ vậy, Lạc Tử Tinh cũng biết một chút về đàn ghi-ta và đàn điện tử, vẫn là Lạc Văn Viễn đã từng dạy cô, nhìn thấy những cây đàn đó, theo bản năng, cô cực kỳ thích chúng.

Ba người thiếu niên lập tức chọn loại nhạc cụ mình thích, làm người ta bất ngờ đó là Diệp Hiên Nhiễm thoạt nhìn cực kỳ táo bạo lại lựa chọn đàn ghi-ta truyền thống, thoạt nhìn lịch sự tuấn tú Úy Trì An Minh lựa chọn trống, còn cái An Triệt chọn là đàn điện tử.

Có người trợ giúp đưa nhạc cụ đến phòng tập chuyên dụng dành cho TK- boys, ước chừng 50m vuông, phòng luyện tập vô cùng trống trải, ở hướng Bắc có một tấm kính lớn, chiếm hết mặt tường, sàn nhà bằng gỗ mới sáng bóng.

Dọn chỗ xong, Diệp Hiên Nhiễm cầm đàn ghi-ta, ngón tay thon dài trắng nõn, đơn giản đánh vài tiếng đàn, thanh âm dễ nghe như dòng nước chảy xuôi.

Úy Trì An Minh đếm nhịp, tiếp theo cũng hòa nhịp vào, cuối cùng là tiếng đàn điện tử mãnh liệt.

Ngón tay An Triệt như có linh hồn vậy, gảy đàn làm cho người ta hoa mắt say mê, Úy Trì An Minh khống chế nhịp trống cũng vô cùng tinh chuẩn, dùi trống gõ vào giữa mặt trống, phần đuôi lại vẽ ra màu trắng hư ảnh, mà Diệp Hiên Nhiễm, dáng người cao cao của anh đứng sau micro, trông thật bình tĩnh, khi gảy đàn, giống như vương tử bước từ trong truyện tranh ra.

Nếu nói một người trong bọn họ cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt, như vậy ba người ở cùng nhau, lực hấp dẫn cũng không chỉ đơn giản là tăng gấp bội.

Tuy rằng hiện tại bọn họ cũng chưa phối hợp ăn ý với nhau lắm, vẫn có khi bị lạc nhịp, nhưng mà âm thanh đẹp có thể bù lại điểm này, bọn họ tạo ra tiếng nhạc rất êm tai.

Lạc Tử Tinh nâng mặt, tâm tình theo âm nhạc của bọn họ mà vui vẻ, mà căng thẳng, mà khổ sở, toàn bộ nỗi lòng hoàn toàn đắm chìm âm nhạc của bọn họ.

Kết thúc một bài, Lạc Tử Tinh ra sức vỗ tay, trên mặt tràn đầy kích động và thỏa mãn: "Tuyệt quá, các cậu rất tuyệt!" Bọn họ quá tuyệt vời, quả thực không gì sánh kịp.

An Triệt nhìn Lạc Tử Tinh gửi cho cô một nụ hôn gió: "Vậy cậu có yêu tớ không?"

Lạc Tử Tinh cười ha ha gật đầu: "Yêu, yêu cậu chết mất."

"Nông cạn." Diệp Hiên Nhiễm đột nhiên nói một câu với Lạc Tử Tinh.

Lạc Tử Tinh vô cùng mờ mịt, khi muốn nói gì đó, Diệp Hiên Nhiễm đã bỏ đàn ghi-ta xuống đi uống nước rồi.

Lạc Tử Tinh vừa muốn đi qua cùng, lại nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp, một cô gái trang điểm rất đậm đi vào phòng luyện tập.

"Nhiễm, em vừa xem các anh luyện tập, rất hay." Dáng người cô gái cao gầy, ăn mặc thời thượng cũng không giống người thường, khi nói chuyện cô ấy tỏ ra rất quen thuộc khiến trong lòng Lạc Tử Tinh cảm thấy không thoải mái lắm.

Cô ấy là ai?

Úy Trì An Minh cũng đã uống nước về, giống như hiểu rõ thắc mắc của Lạc Tử Tinh, thấp giọng giải thích: "Cô ấy là Tống Ni Na, con gái của giám đốc âm nhạc Tống Tử Thành, cũng là nghệ sĩ thực tập, luôn luôn muốn gia nhập TK, nhưng mà bị dì Mộng từ chối rồi. Còn nữa, cô ấy thích Nhiễm, đây là chuyện mà tất cả mọi người trong Tinh Nghệ đều biết."

Sau khi bọn họ bắt đầu luyện tập không bao lâu Lâm Mộng còn có việc tạm thời phải rời đi một lát, Lạc Tử Tinh cũng không quen thuộc với nơi này không thể vội vàng mở miệng nói cái gì.

Nhưng mà ánh mắt Tống Ni Na lại chuyển đến đây, mang theo lòng thù địch: "Nhiễm, cô ấy là ai?"

An Triệt cười rộ lên, tươi cười đặc biệt trong trẻo: "Cô ấy là một thành viên của chúng tôi."

"Thành viên mới gia nhập?" Tống Ni Na nhíu mày, ánh mắt nhìn Lạc Tử Tinh càng không tốt, "Cô ta dựa vào cái gì mà có thể gia nhập, cha tôi đã đồng ý chưa?"

Diệp Hiên Nhiễm nhíu mày, không chút khách khí nói: "Cha cô là giám đốc âm nhạc, thình như không thể quản được chuyện ai là thành viên của TK mà?"

"Nhiễm, sao anh có thể như vậy?" Giọng nói của Tống Ni Na kỳ thực rất êm tai, nhưng mà tính tình của cô ta khi nói chuyện lại phá hủy thanh âm xinh đẹp đó, có vẻ sắc nhọn mà tục tằng, "Em gia nhập TK có thể mang đến rất nhiều lợi ích, thế nhưng các anh lại muốn từ chối, thậm chí còn tìm một cô gái xấu xí không có danh tiếng gì như vậy?"

"Bởi vì giới tính không hợp, nếu cô không để ý đến chuyện đến Thái thay đổi giới tính thì chúng tôi thật sự hoan nghênh cô gia nhập nhóm." Lâm Mộng vội vàng chạy tới mở miệng nói.

Tống Ni Na nhìn thấy Lâm Mộng, chẳng những không dừng lại, mà còn giống bắt được nhược điểm nói: "Quản lý Lâm, vì sao này cô gái này có thể?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.