Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 46: Sau khi thi vào đại học




Lúc Lạc Tử Tinh nhận được từ Úy Trì An Minh một bọc lớn đồ, sau một giây im lặng, mới cười rộ lên: "Thật ra thì mình không cần ăn nhiều thực phẩm dinh dưỡng như vậy đâu."

"Cậu cứ cầm đi." Úy Trì An Minh đưa tay vuốt vuốt đầu Lạc Tử Tinh.

Nhẹ nhàng trở về lớp học, trong lòng Lạc Tử Tinh như có điều gì đó, thật ra cô đã lập tức đoán được, đây là đồ Nhiễm mua cho cô, cũng chỉ có Diệp Hiên Nhiễm, mới có thể quan tâm cô như vậy.

Nhớ tới Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh tính toán một chút, hai người bọn họ đã gần năm tháng không gặp mặt.

Cũng không biết cổ họng của cậu khôi phục như thế nào, hi vọng mọi thứ đều tốt.

Nhìn Tống Nhạc Nhạc đứng trước mặt, hôm nay cũng chính là ngày mà thực tập sinh lúc trước cùng TK dùng chung một phòng nghỉ trong ngày đầu của cuộc thi, bị Tinh Nghệ khai trừ ra khỏi công ty, không còn tư cách là thực tập sinh nữa. Trừng phạt này quả thật rất mạnh mẽ, nhưng cũng vì cậu ta gieo gió gặt bão, mà Tống Nhạc Nhạc lại vẫn đến tìm Lạc Tử Tinh, thỉnh cầu cô nói với bên Tinh Nghệ đừng khai trừ cậu ta.

Lạc Tử Tinh vừa bực mình vừa buồn cười, Tống Nhạc Nhạc hại bọn họ, kết quả lại nhận lại trừng phạt nhưng ngược lại muốn cô là người bị hại tới giúp một tay, đây là cái đạo lý gì, dĩ nhiên Lạc Tử Tinh cự tuyệt, huống chi, cô cũng không có năng lực để nói chuyện như vậy với Tinh Nghệ.

Tống Nhạc Nhạc không cam lòng rời đi, lúc gần đi còn để lại ánh mắt oán hận khiến cho Lạc Tử Tinh có chút kinh hãi, người này không biết có thể lại gây ra chuyện gì nữa không?

Mặc dù Lạc Tử Tinh có lòng đề phòng, nhưng vẫn không có cách nào tập trung vào chuyện này, bởi vì lần thi thử cuối cùng, sắp đến. Lần thi thử này là mấy trường trung học kết hợp với nhau ra đề, vô cùng khó, nếu như thi thật tốt, sẽ có nhiều tự tin hơn.

Tốc độ trả lời câu hỏi của Lạc Tử Tinh rất nhanh, rất nhanh đã viết xong đề mục, bắt đầu ghi đáp áp vào phiếu, vừa lúc đó, Tống Nhạc Nhạc đột nhiên nói với giáo viên bụng không thoải mái muốn đi nhà vệ sinh, Lạc Tử Tinh cũng không chú ý, cho đến lúc Tống Nhạc Nhạc đi tới bên người cô, không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên đưa tay một cái, một tay vẩy sang một bên, một tay kéo cánh tay của Lạc Tử Tinh.

Xoẹt ——bút chì 2B của cô vẻ trên tờ phiếu trải lời một dấu vết thật dài, thậm chí có nhiều chỗ còn bị rách, khiến cho tờ giấy bị xé đôi, vì vậy nó hoàn toàn vô giá trị. Lạc Tử Tinh nhíu mi, có chút tức giận nhìn chằm chằm Tống Nhạc Nhạc.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi." Tống Nhạc Nhạc vội vàng nói xin lỗi, vẻ mặt như sắp khóc lên, "Vừa rồi mình không cẩn thận, không phải cố ý."

Rất nhanh giáo viên đã chạy tới, thấy phiêu ghi đáp án của Lạc Tử Tinh, khuôn mặt lộ vẻ đáng tiếc: "Tờ phiếu này không thể dùng được nữa."

Lạc Tử Tinh cảm thấy cực kỳ bực bội, đối với cuộc thi lần này, cô vô cùng coi trọng, hi vọng mượn lần thi này kiểm tra một chút thành tích của bản thân, cô cố gắng khống chế tâm tình, tận lực bỏ qua quá khứ, nhưng rất nhanh, cô liền nghĩ đến có phải là em trai của cô ấy bảo cô ấy làm như vậy hay không, chính là vì phá hư tâm trạng của cô? Nhưng vừa suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể nào, bởi vì dù sao đây cũng không phải là thi tốt nghiệp trung học, mặc dù lần này cô thi không tốt, cũng không có nghĩa là thi tốt nghiệp trung học sẽ không đạt được kết quả cao.

Sau khi giáo viên để cho Tống Nhạc Nhjac ra ngời đi vệ sinh, liền đi ra ngoài tìm xem có phiếu trả lời trống nào không, kết quả bởi vì mọi người đều đi đủ, cho nên cũng không tìm được. Lạc Tử Tinh ngồi trên ghế, cực kỳ buồn bực, giáo viên an ủi cô: "Trước cứ như vậy đi, chờ đến lúc có kết quả, cô sẽ nói chuyện với giáo viên chấm bài, để thành tích của em tăng lên."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Lạc Tử Tinh thở dài.

Thời gian còn lại của cuộc thi, Lạc Tử Tinh vừa vừa ghi đáp án vừa chú ý động tĩnh, chỉ sợ lại bị Tống Nhạc Nhạc tới đẩy một cái, những người khác cũng có đi ra ngoài, mỗi lần Lạc Tử Tinh đều giống như là thần hồn nát thần tính, rất nhanh cô liền cảm thấy cực kỳ buồn bực, thế nào cũng không tập trung vào bài thi được.

Sau khi nộp bài, lần đầu tiên Lạc Tử Tinh cảm thấy thất bại, nghĩ thầm, làm sao bây giờ, cô cũng không biết cô ghi đáp án như thế nào.

Buổi trưa, Lạc Tử Tinh buồn bực theo sát Úy Trì An Ninh để nói đến chuyện này: "Thật đáng ghét, hi vọng bài thi chiều nay không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, để mình có thể tập trung làm bài thi."

Úy Trì An Minh cùng An Triệt trao đổi ánh mắt, sau đó an ủi Lạc Tử Tinh.

Đến bài thi buổi chiều, bởi vì sau khi oán trách tâm trạng Lạc Tử Tinh bắt đầu quay trở lại trạng thái tốt nhất, nhanh chóng ghi đáp án, hơn nữa trả lời câu hỏi liền để sau, nộp bài thi trước.

Liên tiếp sau khi thi xong ba ngày, giáo biên cho nghỉ một ngày, Lạc Tử Tinh nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa sau khi trở về thì biết được Tống Nhạc Nhạc bị Úy Trì An Minh nói, sau đó nói xin lỗi với Lạc Tử Tinh, Lạc Tử Tinh mặc dù để ý, nhưng hiện tại thi tốt nghiệp trung học quan trọng nhất, vì vậy phất tay một cái nói lần sau không được để xảy ra việc này nữa.

Rất nhanh thành tích của lần thi này đã được công bố, bởi vì Lạc Tử Tinh có một môn bị ảnh hưởng, xếp hạng cuối cùng đứng thứ hai, cũng coi là thành tích rất tốt. Giáo viên của cô đã từng hỏi Lạc Tử Tinh muốn thi vào trường đại học nào, Lạc Tử Tinh trả lời là vẫn còn chưa quyết định được, nhưng thực ra cô đã sớm nghĩ xong, cô định sẽ ở lại, chờ Diệp Hiên Nhiễm quay trở về.

Thành phố này mặc dù không phát triển giống như Bắc Kinh Thượng Hải, nhưng cũng có mấy trường đại học vô cùng nổi tiếng, trong đó trường tài chính cũng là trường được xếp hạng nhất, Lạc Tử Tinh đã sớm hạ quyết tâm phải vào trường này, nhưng sợ giáo viên không đồng ý, cho nên vẫn chưa nói.

Đợi đến tháng sáu, Lạc Tử Tinh cũng đã hoàn thành ca khúc cô tự sáng tác, kỹ năng đánh đàn ghi-ta cũng không tệ, lúc vừa đàn vừa hát có thể cùng hát với Úy Trì An Minh cùng An Triệt.

Đến cuối tháng sáu, thành tích thi tốt nghiệp trung học được công bố ra ngoài, thành tích của Lạc Tử Tinh rất tốt, lần nào thi cũng đứng thứ nhất, lẽ ra thành tích như vậy hoàn toàn có thể thi vào bất kỳ trường đại học nào, nhưng Lạc Tử Tinh lại cố chấp ghi tên sáu trường đạihọc trong thành phố này.

Giáo viên của cô tức giận nói đến mức đau miệng, nhìn Lạc Tử Tinh tiếc hận quở trách: "Em có biết hay không, với thành tích của em, có thể thi vào bất kỳ trường lớn nào ở thành phố B, thành phố Q, tùy em chọn, thế nhưng tại sao em lại nhất quyết ở lại thành phố này chứ?"

"Cô, em xin lỗi vì đã khiến cho cô thất vọng." Lạc tử Tinh rũ đầu, nói xin lỗi, "Nhưng em không muốn rời khỏi nơi này."

"Chẳng lẽ em vẫn còn chờ Diệp Hiên Nhiễm trở lại sao?" Cô hỏi.

Lạc Tử Tinh có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn dũng cảm gật đầu: "Em thực sự xin lỗi."

"Được rồi, cô không cần biết nhiều như vậy, nhưng chỉ có một điểm, ở trong trường đại học nhớ cố gắng học tập biết không? Đừng tưởng rằng lên đại học mà có thể buông lỏng, nếu như điểm thi mà không hơn mấy trường Q, thì đừng trở về gặp cô."

Lạc Tử Tinh cười khẽ gật đầu: "Tuân lệnh, cô!"

"Tốt lắm, đi đi, cô bị em làm cho tức chết mất." Cô có chút miễn cưỡng nhìn Lạc Tử Tinh.

Trong lòng Lạc Tử Tinh vô cùng cảm kích, không nhịn được tiến lên ôm lấy cô: "Cô, chúc cô mọi việc thuận lợi, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi Lạc Văn Viễn biết được lựa chọn của Lạc Tử Tinh, cũng không nói gì, trước sau như một để cho cô tự do lựa chọn, theo ông, Lạc Tử Tinh đã lớn, có thể gánh vác được tương lai của mình, cho dù có đưa ra quyết định gì cũng sẽ không được hối hận. Thỉnh thoảng ông cũng hỏi về tình trạng của Diệp Hiên Nhiễm, sau khi biết được Diệp Hiên Nhiễm và cô cũng không liên lạc ngược lại dùng ánh mắt an ủi nhìn cô, điều này làm cho Lạc Tử Tinh dở khóc dở cười.

Thời tiết nóng bức cuối cùng cũng có một trận mưa, Lạc Tử Tinh mở cửa sổ, cảm nhận mưa rơi vào tay, Úy Trì An Minh cùng An Triệt cuối cùng cũng trở lại, bởi vì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học Lạc Tử Tinh vì An Triệt làm một khóa huấn luyện khẩn cấp, thành tích An Triệt cũng dần tăng lên, cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học, là trường ở ngay bên cạnh trường của Lạc Tử Tinh.

Theo như lời An Triệt nói: "Tiểu Tinh nhà chúng ta ưu tú như vậy, lên đại học bị người bắt cóc thì làm sao bây giờ, mình phải coi chừng cậu ấy."

Úy Trì An Minh thì học ở một nơi khá xa, nhưng mọi người vẫn ở chung một thành phố, chỉ thiếu một người.

Trong thời gian nghỉ hè Lạc Tử Tinh đều nghiêm chỉnh luyện tập đàn ghi-ta, học tập viết lời bài hát, thậm chí bắt đầu cùng Úy Trì An Minh cùng An Triệt phối hợp hát một vài bài, có một lần An Triệt cười nói: "Dứt khoát phải khai trừ Nhiễm, thêm cậu vào nhóm, mình cảm thấy Tiểu Tinh hát hay hơn Nhiễm."

Úy Trì An Minh cũng làm như đúng gật đầu đồng ý.

Lạc Tử Tinh cười nói: "Được được, vậy mình đi xin gia nhập vào TK." Nhưng trong lòng của cô lại biết, vị trí trung tâm của TK, nhất định phải là Diệp Hiên Nhiễm.

Nhắc tới Diệp Hiên Nhiễm, Lạc Tử Tinh lại có chút trầm mặc, thời gian càng lâu, tình cảm đối với cậu lại càng sâu sắc, bộ dáng của cậu, thanh âm phảng phất vững vàng khắc vào trong trí nhớ của cô, một khi đụng vào, sẽ càng đau đớn.

An Triệt cười xấu xa cầm video gửi đến Mĩ cho Diệp Hiên Nhiễm, nụ cười Diệp Hiên Nhiễm càng sâu, một đôi ánh mắt đen càng thêm thâm thúy, bớt đi một chút bề ngoài của một thiếu niên, lớn lên càng thêm xuất sắc đến mức chói mắt, sau khi nhìn thấy, cười nói: "Cô ấy rất tốt."

"Đúng vậy, cậu cũng cảm thấy Tiểu Tinh có thể thay thế được vị trí của cậu phải không?" An Triệt cười xấu xa nháy mắt.

Mà Diệp Hiên Nhiễm lại an tĩnh nhìn Lạc Tử Tinh đang hát nhảy trong video, ánh mắt chuyên chú, để lộ ra ngoài một chút dịu dàng, phảng phất có thể khiến cho người khác đắm chìm trong đó.

An Triệt cảm thấy trong lòng ê ẩm, hừ một tiếng liền tắt video, tựa vào bả vai Úy Trì An Minh nói: "Đi, bọn mình ra ngoài uống rượu "

"Ai muốn đi theo cậu!" Úy Trì An Minh đẩy tay của cậu ra, có chút coi thường nói.

An Triệt giữ lấy trái tim tan nát, tự mình chạy ra ngoài chơi.

Diệp Hiên Nhiễm định nói cho mọi người biết mình sắp trở về nước nhưng nhìn thấy video đã tắt chỉ có thể bất đắc dĩ cười, có thể đợi đến lúc trở về, tạo cho bọn họ một bất ngờ vậy, cũng không biết Lạc Tử Tinh thấy cậu, sẽ như thế nào.

Thật là mong đợi.

Vào tháng chín, giữa hè khí trời nóng bức không giảm, mọi người dường như rất vội vã, làm cho không khí nóng bức này càng tăng thêm vội vã, ồn ào. Một mình Lạc Tử Tinh xách theo bao lớn bao nhỏ đến trường trình diện, mặc dù nhà của cô vốn ở thành phố này, nhưng cô lại muốn cảm nhận một chút cảm giác ở trong ký túc xá.

Có một cô gái tay đeo một chiếc băng màu đot nhiệt tình đi đến, trợ giúp Lạc Tử Tinh giảm bớt gánh nặng, Lạc Tử Tinh đeo đàn ghi-ta, vừa nói cảm ơn vừa đi theo bọn họ đến nơi báo cáo.

Có một người thấy sau lưng Lạc Tử Tinh đeo đàn ghi-ta, cười lên lộ ra một hàm răng chỉnh tề: "Em biết chơi ghi-ta sao."

"Em biết một chút." Lạc Tử Tinh lễ phép trả lời.

"Vậy thì thật là tốt, anh cũng là một cây ghi-ta, chờ đến lúc nhập học xong em tới tham gia cùng đi."

Lạc Tử Tinh biết trong trường đại học sẽ có rất nhiều câu lạc bộ, cười gật đầu: "Được ạ, cám ơn anh."

"Không cần khách khí." Khuôn mặt của chàng trai chợt đỏ lên.

Sau một lúc, Lạc Tử Tinh đã vào ở phòng 423, thật nhanh đem ga giường trải ra, Lạc Tử Tinh đứng ở bên cạnh ban công nhìn ra ngoài, cuộc sống đại học của cô, đã chính thức bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.