Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 45: Sau khi cậu đi, mọi việc đều ổn




Lạc Tử Tinh sửng sốt: "Đã tìm được, là ai?"

"Cậu có nhớ không, trong cuộc thi, nam sinh ở cùng phòng nghỉ với bọn mình." Úy Trì An Minh nói.

Lúc trở về Lạc Tử Tinh suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ ra, là một nam sinh lớn lên rất tuấn tú, thực lực không tệ, nhưng khi thi tuyển, tiết mục vừa vặn xếp sau tiết mục của TK, khiến cho tiết mục đó cho dù có tốt cũng không thể nổi lên được, về sau cũng không dùng chung phòng nghỉ với TK nữa."Mình nhớ rồi, chẳng lẽ là cậu ta truyền ra sao? Nhưng là vì sao chứ?"

"Bởi vì ghen tỵ cùng không cam lòng. Lúc ấy Tinh Nghệ muốn khai trừ Nhiễm ra khỏi nhóm, sau đó để cho một nam sinh gia nhập vào." Úy Trì An Minh cau mày, "Nhưng bởi vì mình cùng Triệt kiên quyết phản đối, cuối cùng cũng lưu lại Nhiễm, hi vọng của cậu ta rơi vào khoảng không. Chị của cậu ta học cùng lớp với cậu, cho nên mới chụp được hình."

Lạc Tử Tinh gật đầu một cái, sắc mặt bình tĩnh: "Hóa ra là như vậy."

Úy Trì An Minh lo lắng nhìn cô, Lạc Tử Tinh lại cười cười: "Không sao An Minh, mình cũng không sao cả, vốn là tình cảm của bọn mình cũng có rất nhiều vấn đề, mặc dù người này không thể phá hư, cũng sẽ có những người khác tới quấy rối."

"Được rồi, cậu có thể hiểu được là tốt rồi." Úy Trì An Minh nói, "Mình đi trước, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi Lạc Tử Tinh biết được chuyện này, liền nghĩ xem sẽ phản kích thế nào, mặc dù tính tình của cô tốt, nhưng không có nghĩa là có thể bị người khác bắt nạt, chỉ bởi vì ghen tỵ liền đi hại người khác, người như vậy, căn bản không xứng trở thành thần tượng.

Sáng sớm, phía dưới lầu có tiếng xe máy, Lạc Tử Tinh lập tức tỉnh dậy, sau đó một phút, chuông điện thoại di động cũng vang lên, là An Triệt. Lạc Tử Tinh mơ mơ màng màng nghe, cả người uể oải: "An Triệt cậu có lầm hay không, sáng sớm đã tới đánh thức người khác."

"Còn sớm sao, cũng sắp tám giờ rồi." An Triệt cười nói, "Tiểu Tinh cậu thật là quá lười đi."

"Tối hôm qua mình viết lời đến khuya mới ngủ, được rồi được rồi, giờ mình dậy." Lạc Tử Tinh cúp điện thoại, buộc tóc, rời giường rửa mặt thật nhanh.

Mười phút sau, Lạc Tử Tinh xuất hiện ở lầu dưới.

Sau đó liếc mắt liền thấy được An Triệt đang ngồi trên xe máy, bên ngoài màu xanh đậm, thiết kế hình giọt nước, vô cùng xinh đẹp, mà An Triệt đang đội mũ bảo hiểm, mặc quần áo thật dầy, nhưng vóc người cậu hơi gầy, cho nên thoạt nhìn vừa vặn. Lạc Tử Tinh đi tới liền nhận được một cái mũ bảo hiểm từ xa bay đến, nhận lấy mang vào, sau đó nhảy lên ngồi sau lưng An Triệt, sau khi trèo lên mới bắt đầu lo lắng: "An Triệt, kỹ thuật lái xe của cậu như thế nào đây, nếu như không tốt, thì lái chậm một chút, từ từ một chút thôi."

An Triệt cười lên, giọng nói giấu bên trong mũ bảo hiểu, nên hơi nhỏ: "Cậu yên tâm, không đến nỗi nào đâu. Được chưa, bọn mình nên lên đường rồi!"

Lạc Tử Tinh lập tức nắm lấy quần áo An Triệt, một giây kế tiếp, xe máy giống như một mũi tên màu xanh đang bay ra ngoài.

Theo quán tính Lạc Tử Tinh thiếu chút nữa ngã về phía sau, vội vàng dùng sức bắt được quần áo An Triệt, cảm nhận cảm giác gió gào thét hai bên tai. Lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, An Triệt dừng lại, quay đầu nhìn Lạc Tử Tinh nói: "Thật ra thì đi vào mùa hè là tốt nhất, gió ấm áp, chỉ cần đeo kính bảo hộ, sẽ vô cùng hưởng thụ."

"Được, mùa hè này có cơ hội, sẽ đi hóng gió thêm lần nữa." Tâm trạng của Lạc Tử Tinh đã khá hơn nhiều.

"Không thành vấn đề!"

An Triệt chở Lạc Tử Tinh một đường hướng vùng ngoại ô đi, con đường chỗ này không gập ghềnh, không cần phải lo lắng, hai bên đường trồng hoa anh đào, hiện tại chỉ có nhánh cây trụi lủi cùng vài cành lá mới mọc, chỗ xa hơn được trồng lúa, màu xanh biếc trải dài vô hạn làm tâm tình con người ta sảng khoái, với tốc độ như vậy, Lạc Tử Tinh cảm giác mình giống như có cánh, có thể bay lên.

Chờ cho đến khi đến nơi, An Triệt cầm hai cái mũ bảo hiểm, gọi Lạc Tử Tinh: "Đến đây, mình dẫn cậu đến chỗ này."

"Đi chỗ nào?" Lạc Tử Tinh hỏi thăm.

"Đi theo mình, sẽ không bán cậu đi đâu."

"Cũng không thể chắc chắn, nếu cậu thật sự đem mình đi bán thì làm sao bây giờ?" Lạc Tử Tinh vừa cùng cậu cãi vã, vừa đi theo An Triệt đến chỗ cậu muốn đưa cô đi.

Sau khi đi ra khỏi một rừng cây nhỏ, Lạc Tử Tinh chợt phát hiện, nơi này lại ẩn giấu một chỗ đẹp như vậy. Trên vách núi treo một cái thác nước không cao lắm, phía dưới là một tầng cây xanh thật lớn, đối diện với trời xanh mây trắng, đẹp như mơ.

"Thật đẹp, chỗ này nên đến vào mùa xuân và mùa hè, những chỗ kia toàn bộ đều sẽ nở hoa, còn có rất nhiều loại bướm tung cánh bay, rất rung động." An Triệt dương dương đắc ý, "Chờ mùa xuân đến sẽ dẫn cậu đến xem lần nữa."

Lạc Tử Tinh mê muội nhìn phong cảnh trước mắt, nghe vậy cười gật đầu: "Cảm ơn cậu, Triệt."

"Không cần khách khí, ai bảo chúng ta là bạn tốt đây." An Triệt làm bộ như không tim không phổi cười, đưa tay khoác lên bả vai Lạc Tử Tinh, đè xuống một cái, "Cố lên, Nhiễm đi còn có bọn mình, mình cùng An Minh cũng sẽ chăm sóc cậu thật tốt."

Lạc Tử Tinh quay lại, gật đầu mỉm cười, nụ cười đẹp như tuyết: "Mình biết."

An Triệt nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, định nói lời muốn nói, lại yên lặng nuốt trở vào, cứ như vậy bảo vệ, cũng rất tốt, còn nếu muốn tỏ tình, lại mang thêm phiền não cho Lạc Tử Tinh.

Rất nhanh một tuần liền trôi qua, cùng với việc Nhiễm rời đi, độ nóng của tin tức từ từ rớt xuống, cuối cùng lại bị mấy tin tức mới thay thế.

Lạc Tử Tinh đến trường học, phát hiện tầm mắt đặt ở trên người cô rõ ràng ít đi rất nhiều, điều này khiến cho cô cảm thấy tự tại một chút, dù sao ư cho tới bây giờ cô cũng không có thói quen trở thành tiêu điểm của mọi người. Đến lớp học, theo bản năng Lạc Tử Tinh nhìn về vị trí của Tống Nhạc Nhạc, cô là một nữ sinh ít nói, thấy Lạc Tử Tinh nhìn mình, trong mắt xẹt qua một tia chột dạ thật nhanh, sau đó cúi đầu.

Xem ra, đúng là cô ấy làm.

Lạc Tử Tinh cảm thấy không thể hiểu được, làm như vậy có ích lợi gì đâu, trừ việc có thể hả giận, nhưng hậu quả thì sao, khi công ty biết, có thực tập sinh bởi vì ghen ghét nên mới để lộ ra tin tức, tin tưởng người đó cũng không thể ra mắt được nữa.

Nhưng không phải mỗi người đều giống như Lạc Tử Tinh cẩn thận như vậy, Lạc Tử Tinh chỉ có thể chờ đến buổi trưa lúc ăn cơm cùng Tống Nhạc Nhạc nói chuyện một phen, sau đó bỏ qua quá khứ.

Sang năm mới, không khí rõ ràng khẩn trương hơn, áp lực của việc thi tốt nghiệp trung học bao phủ trong lòng của mỗi người, Lạc Tử Tinh cũng không ngoại lệ, mặc dù hiện tại cô vẫn duy trì vị trí thứ nhất như cũ, nhưng lại không thể buông lỏng một chút.

Úy Trì An Minh cùng An triệt thật sự rất chăm sóc Lạc tử Tinh, dường như buổi trưa nào cũng lôi kéo cô cùng nhau ăn cơm, mà mọi người cũng từ ngạc nhiên biến thành thấy nhưng không thể trách, trừ cảm thán Lạc Tử Tinh thật may mắn ở ngoài, thì cũng không có ai giở trò nữa.

Mà lần trước bài hát Lạc Tử Tinh cùng Lạc Văn Viễn hợp tác viết ra bán ra ngoài rất thuận lợi, hơn nữa giá cả rất tốt, sang năm mới, bài hát này liền lặng lẽ bắt đầu được phát ở trên đường phố.

Điều này cũng khiến cho Lạc tử Tinh bắt đầu từ từ học viết lời nhạc, lại lợi dụng thời gian không làm gì cùng Lạc Văn Viễn học đánh đàn ghi-ta.

Lạc Tử Tinh rất ít khi chú ý chuyện tình Diệp Hiên Nhiễm, cũng không phải là không quan tâm, mà là bởi vì cô đem cậu cất dấu ở trong lòng. Lạc Tử Tinh cảm thấy, cô phải cố gắng sống thật tốt, như vậy mới có thể làm cho Diệp Hiên Nhiễm an tâm. Cô nhớ tới một vài bộ phim, sau khi nam chính rời đi, cuộc sống của nữ chính trôi qua an ổn mà tốt đẹp, là bởi vì những người yêu thương ngươi, luôn một lòng muốn ngươi vui vẻ.

Sau khi cậu đi, mọi thứ đều ổn.

Ngược lại An Triệt cùng Úy Trì An Minh thường nói đến chuyện tình của Diệp Hiên Nhiễm, nói cậu đã bắt đầu tiếp nhận trị liệu, phải trải qua một ca, Lạc Tử Tinh nghe xong trong lòng run sợ, liên tiếp mấy ngày cũng ngủ không được ngon giấc, chỉ sợ Diệp Hiên Nhiễm sẽ phát sinh điều gì ngoài ý muốn.

Bởi vì áp lực học tập quá nặng, lại lo lắng cho Diệp Hiên Nhiễm, lúc nửa đêm, Lạc Tử Tinh đột nhiên cảm giác được dạ dày rất đau, sau khi đau đến mức tỉnh lại, Lạc Tử Tinh ôm dạ dày co rút đứng lên, phát ra một chút rên rỉ, chắc là đau dạ dày, Lạc Tử Tinh nghĩ.

Nhưng ai biết cơn đau lại càng diễn càng liệt, Lạc Tử Tinh đau đến trên trán cũng hiện đầy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, cô miễn cưỡng bò dậy, ôm bụng đi bộ đến phòng bếp rót một chén nước, sau đó mở đèn ở trong bọc lớn thuốc mà Diệp Hiên Nhiễm đưa cô tìm thuốc, một lần uống liền mấy viên thuốc, sau đó bò lên giường, lần nữa nằm xuống.

Ai biết thuốc này thật rất hữu dụng, trong chốc lát, Lạc Tử Tinh đã cảm thấy thư thái rất nhiều, lông mày dãn ra, từ từ đi vào giấc ngủ.

Ở trong mộng nằm mơ thấy Diệp Hiên Nhiễm, cậu nói với cô mọi chuyện đều ổn, không cần lo.

Còn có một lần, Lạc Tử Tinh lại ăn đồ lạnh vào đúng ngày, khiến cho bụng cô đau đến mức lăn lộn, cô lần nữa mở ra túi thuốc lớn kia, lại tìm thấy thuốc uống, Lạc Tử Tinh uống vài viên, mới có thể vượt qua được.

Nghĩ đến cảnh tượng lúc Diệp Hiên Nhiễm mua thuốc, Lạc Tử Tinh có chút đỏ mặt, tại sao lúc ấy cậu ấy lại có thể dùng khuôn mặt bình tĩnh như vậy để mua loại thuốc này chứ.

Nhưng vẫn cảm thấy cậu rất tuấn tú.

Thời gian trôi mau như nước chảy, trong nháy mắt, thời gian đã bước sang tháng năm, khoảng cách thi tốt nghiệp trung học chỉ còn lại hơn một tháng, không khí tràn ngập căng thẳng như đang chạy đua với thời gian, Lạc Tử Tinh gầy đi một chút, có vẻ ánh mắt trông to hơn, liên tiếp mấy lần thi thử thành tích cũng vô cùng tốt, bỏ xa người đứng thứ hai, giáo viên của cô vô cùng vui mừng, ngược lại an ủi Lạc Tử Tinh đừng cố quá, cần phải chú ý thân thể.

An Triệt len lén chụp hình Lạc Tử Tinh, gửi cho Diệp Hiên Nhiễm, hướng về phía trong màn ảnh nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm cũng gầy đi một chút nói: "Cậu nhìn hai người các cậu đi, thật là ăn ý, hai người đều gầy đi."

Trong con ngươi Diệp Hiên Nhiễm thoáng qua đau lòng, nhìn Úy Trì An Minh đang đứng một bên nói: "An Minh, nhờ cậy cậu một chuyện, mình cho người gửi qua bưu điện một chút thực phẩm dinh dưỡng, cậu không được nói cho cô ấy biết là mình đưa, để cho cô ấy ăn nhiều một chút."

Úy Trì An Minh bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, nhưng nếu như nói xong, Tiểu Tinh bởi vì cảm động với mình mà quay sang yêu mình, cậu cũng đừng khóc."

"Cô ấy sẽ không như vậy." Diệp Hiên Nhiễm cười, mặt mày đã không còn chút ngây ngô của một thiếu niên, từ từ lộ ra là một thanh niên ngày càng đẹp trai.

"A, cậu đi chết đi." An Triệt khoa trương che mắt, "Rõ ràng hai người cũng không có ở cùng nhau, làm sao có thể vẫn yêu cậu chứ, Nhiễm, cậu không khỏi quá tự tin đi!"

Nhưng Diệp Hiên Nhiễm chỉ cười cười, cũng không giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.