Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 34: Diệp Hiên Nhiễm, mình thích cậu




Trong hành lang bệnh viện, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng, Lạc Tử Tinh ngồi  trên ghế, mu bàn tay được truyền nước biển, bởi vì trời mưa đột ngột, nên người cô ngày càng sốt cao hơn, bệnh viện không có giường trống, bởi vậy chỉ có thể sắp xếp ghế ở trong hành lang.

Diệp Hiên Nhiễm đứng ở trước mặt Lạc Tử Tinh, cầm cặp lồng cơm trong tay, giúp  cô ăn cơm, Lạc Tử Tinh không biết là do sốt hay là do ngại ngùng, trên mặt đỏ ửng, bên cạnh là một bác gái bốn năm mươi tuổi, cũng đang truyền nước, một mình một người ăn cơm, nhìn thấy bọn họ ở bên này, cười nói: "Nhìn hai người, ta chợt nghĩ đến bản thân khi còn trẻ, cũng rất ngọt ngào, cô bé, bạn trai của cháu trông rất đẹp trai, thật sự rất may mắn."

Hiện tại Diệp Hiên Nhiễm đã có chút danh tiếng, vì vậy hôm nay cậu phải cải trang ra ngoài, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, nhưng bởi vì khí chất bẩm sinh cùng với đôi mắt quyến rũ sâu sắc khiến cho cậu trở nên cực kỳ thu hút, Lạc Tử Tinh nhìn thấy rất nhiều người đều đã đem tầm mắt tụ tập trên người cậu, điều này khiến cho cô vừa thấy tự hào vừa thấy đau xót, cảm thấy Diệp Hiên Nhiễm sẽ không thuộc về cô, nhưng nghĩ đến việc có thể ở cùng cậu một khoảng thời gian, cho đến khi lớn lên cũng sẽ không hối hận.

Hiện tại cô đột nhiên hiểu rõ, mặc dù người phụ nữ đó kết hôn với chú của Diệp Hiên Nhiễm, vậy thì có liên quan gì đến cậu, Diệp Hiên Nhiễm cũng không cảm kích, cũng không làm sai, trước đây cô cảm thấy khó xử là bởi vì muốn tìm một người quen thuộc mà phát tiết, nhưng nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm hôm nay vì cô chạy lên chạy xuống, chăm sóc cho cô, cô đã nghĩ thông suốt, cô không thể dùng chữ hận để tra tấn chính mình và Diệp Hiên Nhiễm, không bằng sống vui vẻ mỗi ngày.

Nghĩ đến đây, đột nhiên cô nghịch ngợm nhìn Diệp Hiên Nhiễm ngoắc ngón tay, Diệp Hiên Nhiễm không rõ cho nên, đưa lỗ tai lại gần, Lạc Tử Tinh liền cười ghé vào bên tai cậu nói: "Diệp Hiên Nhiễm, mình thích cậu."

Là kiểu thích giống như muốn cùng cậu, đi du lịch thế giới, muốn cùng cậu, hoàn thành giấc mộng, muốn khi già đi, còn có thể ngồi ở bên cạnh cậu, dựa vào vai cậu ngắm hoàng hôn.

Sau khi Lạc Tử Tinh ăn xong, Diệp Hiên Nhiễm mới bắt đầu ăn cơm, cậu tháo khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt tinh tế, động tác của cậu rất tốt, khiến cho người khác biết được rằng cậu đã được tiếp nhận một nền giáo dục tốt, trong lòng Lạc Tử Tinh lại hừ một tiếng, Diệp Hiên Nhiễm!

"Anh, anh là Diệp Hiên Nhiễm sao?" Một cô bé ước chừng mười hai mười ba tuổi đột nhiên mở miệng hỏi.

Trong lòng Lạc Tử Tinh căng thẳng, khẩn trương nhìn xung quanh, may mắn, xung quanh chỗ cô truyền nước mọi người tuổi khá lớn nên sẽ không tìm hiểu nhiều về các ngôi sao, chỉ có cô bé đi cùng với mẹ đến đây truyền nước.

Diệp Hiên nhiễm cười gật đầu: "Ừ."

"A, là anh thật sao?" Cô bé trông rất dễ thương, cô kích động muốn đứng lên, lại bị mẹ ngăn lại, vẻ mặt không khỏi trở nên buồn bã, nhưng lập tức lại hưng phấn nói, "Em rất thích nhóm nhạc của anh, anh có thể ký tên cho em không? Còn nữa, anh cố lên!"

"Đương nhiên có thể. Anh cám ơn." Diệp Hiên Nhiễm cười đáp ứng, nhưng tìm khắp nơi đều không thấy giấy bút, vốn dĩ Lạc Tử Tinh nghĩ buổi sáng đi truyền nước rồi chiều sẽ đến trường, bởi vậy có mang theo túi sách, lúc này mới tìm được giấy bút cho Diệp Hiên Nhiễm ký tên. Nhìn bộ dạng Diệp Hiên Nhiễm nghiêm túc ký tên, suy nghĩ của Lạc Tử Tinh có chút động, nghĩ đến việc đến bây giờ cô vẫn chưa có chữ ký của cả ba người bọn họ, ngẩng đầu lên nói: "Diệp Hiên Nhiễm, mình cũng rất thích nhóm của cậu, cậu có thể ký tên cho mình không?"

Đem tờ giấy vừa kí tên cho cô bé Diệp Hiên Nhiễm nghe vậy đột nhiên khẽ cười một tiếng, khoảnh khắc này giống như hoa nở: "Được, cậu muốn ký ở chỗ nào? Tren cánh tay có được không?"

"Được, vậy mình sẽ không tắm rửa trong một tháng." Lạc Tử Tinh cười nói.

Sau khi truyền nước, Lạc Tử Tinh cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhưng Diệp Hiên Nhiễm sợ cô lại bị sốt trở lại, nhất quyết không đồng ý cho cô đi học, hơn nữa còn bắt cô trở về nhà.

Thời tiết ẩm ướt, không khí trong lành mang theo chút hơi lạnh, lá cây ven đường dường như bị quét sạch sẽ, lộ ra cả con đường rộng, Lạc Tử Tinh ngồi trên ghế phụ, nhìn Diệp Hiên Nhiễm nói: "Nhiễm, cậu định bao giờ đi lấy hộ chiếu?"

"Mình đang định nói với cậu, trước khi bắt đầy kỳ nghỉ đông, chờ đến lúc khai giảng chắc là có thể lấy được." Thật ra kỹ thuật lái xe của Diệp Hiên Nhiễm cực kỳ thành thạo, nhưng cô cũng không ủng hộ việc không có bằng mà đã lái xe.

Về đến nhà, đã là gần trưa, Lạc Văn Viễn đã gọi điện thoại cho Lạc Tử Tinh trước, vì vậy lúc bọn họ trở về đã chuẩn bị xong cơm trưa, ông không thể xuống lầu, chỉ có thể dùng nguyên liệu trong tủ lạnh để làm chút đồ ăn, hương vị rất là không tệ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm.

Lạc Văn Viễn đối với Diệp Hiên Nhiễm cực kỳ dễ gần: "Diệp Hiên Nhiễm, cám ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Tinh, nếu không ngại, cháu ở lại ăn cơm cùng đi. Trước đây Tiểu Tinh cũng được cháu chăm sóc, chú vẫn muốn cảm ơn cháu, nhưng không có cơ hội."

Lạc Tử Tinh cũng không muốn để Diệp Hiên Nhiễm đồng ý, nhưng cô còn chưa kịp ngăn cản, thì thấy Diệp Hiên Nhiễm đã gật đầu đồng ý: "Vậy cháu đành làm phiền chú."

Lạc Tử Tinh thở dài, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng ba sẽ không biết thân phận Diệp Hiên Nhiễm.

Nhưng rõ ràng là, ông trời không nghe được lời khẩn cầu của Lạc Tử Tinh, trong một lần ăn nói lơ đãng, Lạc Văn Viễn đã biết gia đình của Diệp Hiên Nhiễm.

Không khí trên bàn cơm nhanh chóng ngưng trọng hẳn lên, sắc mặt Lạc Văn Viễn có chút tái nhợt, mặc dù cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng cả hai tay ông đều run lên, Lạc Tử Tinh vội vàng đứng lên: "Ba, ba làm sao vậy?"

Lạc Văn Viễn để đũa xuống, nở nụ cười xin lỗi: "Chú hơi khó chịu, chú về phòng trước."

"Ba!" Lạc Tử Tinh nhìn bóng lưng Lạc Văn Viễn rời đi, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Diệp Hiên Nhiễm cũng dừng đũa, cảm thấy thật có lỗi, cậu đứng dậy nắm bả vai Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh, mình nghĩ chú không biết, mình xin lỗi."

"Mình cũng không biết ba có biết hay không." Lạc Lử Tinh nhụt chí cúi đầu, không biết nên làm thế nào, nhìn qua thì hiện tại, rõ ràng là Lạc Văn Viễn biết, "Nhưng không có việc gì, cậu đi về trước đi, chờ mình khuyên nhủ ba. Không có việc gì." Cô cảm thấy mặc dù có khả năng ba sẽ để ý, nhưng cô sẽ cố gắng khuyên ba.

Diệp Hiên Nhiễm chỉ có thể lo lắng liếc mắt nhìn Lạc Tử Tinh một cái, sau đó rời đi.

Lạc tử Tinh gõ cửa phòng Lạc Văn Viễn: "Ba?"

"Con vào đi." Âm thanh của Lạc Văn Viễn trầm thấp.

Lạc Tử Tinh đi vào, hỏi: "Ba, ba làm sao vậy, vừa rồi ba có chút là lạ."

"Tiểu Tinh, con nói cho ba biết, bây giờ con và Diệp Hiên Nhiễm đang yêu nhau sao?" Lạc Văn Viễn không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại cực kỳ nghiêm túc hỏi  lại cô.

Lạc Tử Tinh hoảng sợ một chút, hô hấp dồn dập, cô nghĩ phủ nhận, nhưng cô biết nếu phủ nhận, đối với Diệp Hiên Nhiễm rất không công bằng, bởi vậy dũng cảm gật đầu: "Đúng vậy, ba, mặc dù hai bọn con đang yêu nhau, nhưng sẽ không vì vậy mà ảnh hưởng đến học tập, con sẽ biến tình yêu thành động lực."

"Ba không cho phép!" Lạc Văn Viễn nâng giọng nói, "Hai đứa lập tức chia tay!"

"Tại sao?" Lạc Tử Tinh cảm thấy không thể tin được, cô nói, "Chẳng lẽ là bởi vì chuyện của mẹ sao, nhưng Diệp Hiên Nhiễm không có lỗi, cậu ấy cũng không sai."

"Con đã biết?" Cả người Lạc Văn Viễn cứng đờ, sắc mặt càng thêm tái nhợt hơn.

"Đúng vậy, hôm đó lúc con đi dạo phố, đụng phải bà ấy, đã biết cuộc sống bây giờ của bà ấy." Lạc Tử Tinh nhắc tới chuyện này, sắc mặt cũng không được tốt.

Lạc Văn Viễn lại nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi: "Nếu chỉ như vậy, ba sẽ không bắt hai đứa chia tay, ba biết Diệp Hiên Nhiễm là một chàng trai tốt, nhưng, cậu ấy không nên là người của Diệp gia. Bởi vì, tai nạn xe ba gặp phải, cũng không phải ngoài ý muốn, mà là bởi vì, hung thủ chính là cậu của cậu ấy."

"Cái gì?!" Lạc tử Tinh khiếp sợ mở to hai mắt, không dám tin lùi lại, vội vàng hỏi"Ba, ba nói những lời này là có ý gì?"

Lạc Văn Viễn cũng không muốn nhắc lại: "Tóm lại, ba không cho phép con ở cùng một chỗ với cậu ấy, còn có, vị trí trợ lý kia con cũng đừng làm nữa, gần đây ba có bán được mấy bài hát, mấy ngày nữa sẽ có lợi nhuận không nhỏ, cũng đủ cho con mua sách, con chỉ còn có nửa năm nữa sẽ thi vào đại học, ba hi vọng con không cần lãng phí suy nghĩ ở những nơi khác. Ba mệt mỏi, Tiểu Tinh con ra ngoài trước đi."

Lạc Tử Tinh đi ra ngoài, đóng cửa phòng, sau đó dựa vào cửa ngẩn người.

Từ trước đến nay cô vẫn không hề phàn nàn về số phận, ngay cả khi số phận của cô đầy chông gai, nhưng giờ phút này, cô đã có chút oán giận, vì sao vận mệnh muốn trêu đùa cô, rõ ràng buổi sáng cô vừa mới nghĩ thông suốt, muốn hạnh phúc ở cùng một chỗ với Diệp Hiên Nhiễm, giữa trưa liền biết được tin tức như thế.

Cô cảm thấy lòng đau quá, toàn bộ thời gian hạnh phúc và ngọt ngào lúc này tất cả như biến thành lưỡi dao, hung hăng cứa vào tim cô, cô nhắm mắt lại, nước mắt chậm rãi chảy xuống, ngồi xổm trên mặt đất, khóc vì chính mình không thể làm gì.

Vì sao, vì sao lại như vậy.

Cô còn chưa có khoảng thời gian nói chuyện yêu đương, bây giờ đã lại để mất nó?

Trở lại phòng, Lạc Tử Tinh cảm thấy dường như sức lực của cả cơ thể đã bị rút hết, điện thoại ở trên bàn học vang lên, tin nhắn đến từ Diệp Hiên Nhiễm, nhưng Lạc Tử Tinh không xem, cô nhìn thấy tên của Diệp Hiên Nhiễm hiện lên trên màn hình điện thoại, nước mắt lại một lần nữa trào ra.

Lúc sau An Triệt cũng gọi điện thoại cho Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh, buổi sáng mình nghe Nhiễm nói cậu bị cảm nặng, hiện tại cậu đã hạ sốt chưa, buổi chiều luyện tập cậu cứ ở nhà cho khỏe, An Minh nói cậu không cần tới, cho nhanh khỏe lại."

"Triệt." Lạc tử Tinh mở miệng, cảm thấy giọng cô khàn một cách đáng sợ, dọa cho chính cô cũng phải nhảy dựng, cô cố gắng hít một hơi thật sâu, giọng nói cũng tràn ngập sức sống.

"Hình như cậu bị sốt rất cao, cả giọng nói cũng bị thay đổi." May mắn An Triệt là một người có dây thần kinh thô, chỉ nghĩ rằng Lạc Tử Tinh bị sốt cao mới vậy, nếu như là Úy Trì An Minh, lúc này nhất định sẽ phát hiện giọng cô có chỗ không đúng.

Lạc Tử Tinh không biết phải nói như thế nào với cậu, chỉ có thể nói: "Mình không sao, đã hạ sốt rồi, ta sẽ cố gắng dưỡng bệnh, các cậu cố lên."

"Đương nhiên rồi, vì Tiểu Tinh bọn mình sẽ giành vị trí thứ nhất!" An triệt vẫn như cũ cười hì hì.

"Được."

Cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh đưa tay hai mắt, không để cho ánh nắng mặt trời chiết nào hai mắt của cô.

Diệp Hiên Nhiễm là một người cố chấp, cố chấp đến mức nếu cậu ấy đã nhận định  thì sẽ không bao giờ buông tay, cậu gọi cho Lạc Tử Tinh rất nhiều cuộc điện thoại, gửi đến rất nhiều tin nhắn, Lạc Tử Tinh đều không trả lời, cho đến khi điện thoại sắp hết pin, âm thanh báo pin yếu vang lên làm cho cô tỉnh táo lại, soạn một tin nhắn: Diệp Hiên Nhiễm, chúng ta chia tay đi.

Sau khi gửi tin nhắn thành công, di động cũng hoàn toàn hết pin.

Cứ như vậy đi, chúng ta yêu nhau có lẽ đã là một sai lầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.