Ninh Thịnh nghe lời Vương bá ở lại Túc phủ nghỉ ngơi, chỉ có Canh Dương một mực không chịu.
Nhất quyết muốn đi cùng Hư Không đến Hỉ Nhạc Phật miếu ở Thành Nam.
Mọi người không thuyết phục được liền để hắn tùy ý.
Ninh Hoàn về tới Ninh phủ đã là chạng vạng.
Hắn thấp thỏm, mình mất tích mấy ngày này không biết Ninh bá nói với phụ mẫu thế nào.
Nửa năm nay số lần hắn lên học đường cũng chỉ trên đầu ngón tay, kiểu gì cũng bị phụ thân mắng đến không ngẩng đầu nổi mất.
NInh Hoàn đi vào chủ phòng nhưng không thấy hai vị nhà mình, hắn liền kéo gã gia nô lại hỏi, "Phụ mẫu ta đâu rồi?".
Gia nô trả lời, "Lão gia và phu nhân đi bái phật ở Hỉ Nhạc miếu".
"Hỉ Nhạc phật!" Ninh Hoàn nhất thời cảm thấy da đầu run lên, "Bọn họ đi tế bái Hỉ Nhạc phật làm gì?"
Gia nô khó hiểu ngẩng đầu lên, "Thiếu gia còn chưa biết sao? Vị phật kia đặc biệt linh".
"Bọn họ đang ở đâu?" Ninh Hoàn vội vàng hỏi, nếu là mới rời đi hắn có thể cưỡi ngựa đuổi kịp.
"Xem chừng lão gia và phu nhân cũng sắp trở lại rồi" Gia nô dè dặt trả lời, vẻ mặt khó hiểu nhìn Ninh Hoàn, không biết mình đã nói sai điều gì khiến thiếu gia biến sắc như vậy.
Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Gia nô mừng rỡ ngẩng đầu, "Thiếu gia, là lão gia và phu nhân trở lại".
Ninh phụ vừa vào cửa đã bắt gặp Ninh Hoàn.
Lão quét mắt nhìn quý tử nhà mình rồi cau mày, "Ta còn đang tìm ngươi đây! Mấy ngày nay hồ nháo ở đâu hả?".
"Phụ thân, ta nghe nói người đi bái Hỉ Nhạc phật?" Ninh Hoàn bỏ qua lời chất vấn, vội vàng xác nhận.
"Đừng nhắc tới".
Ninh phụ không lên tiếng, ngược lại người trả lời là Ninh mẫu, mặt đầy uể oải, "Hỉ Nhạc phật miếu kia một ngày chỉ cho phép mười người được vào, hại ta và phụ thân ngươi đứng bên ngoài đợi cả ngày".
Ninh Hoàn vừa biết hai vị phụ mẫu còn chưa gặp Hỉ Nhạc phật kia thì nhẹ cả lòng, hắn nhẹ giọng nói, "Phụ, mẫu, hai người tuyệt đối không được tin thứ kia!"
"Vì sao?" Ninh mẫu nghi ngờ hỏi lại.
"Quý nhân trong cung đều nói vị kia cực kỳ linh nghiệm, ngay cả các nương nương cũng đi tham bái.
Ta còn đang hi vọng cầu được cho ngươi một tức phụ đây".
"Mẫu thân!" Ninh Hoàn trực tiếp cắt lời, hắn bĩu môi nói, "Ta mới mười tám".
"Mười tám thì sao? Vương Thị Lang đối đầu với phụ thân ngươi kia cũng đã được làm gia gia.
Ngày hôm trước hắn vừa đi tế bái Hỉ Nhạc phật, ngày hôm sau di nương nhà hắn đã có hỉ sự..."
Ninh Hoàn bất đắc dĩ mà co giật khóe miệng, hắn dứt khoát không để ý đến lời của mẫu thân.
Ninh Hoàn ngước mắt nhìn qua Ninh phụ, "Phụ thân, đây không phải chuyện đùa.
Người có biết Hỉ Nhạc phật có liên quan đến việc Chỉ huy sứ ám sát Hoàng Thường hay không?".
Ninh phụ nghe vậy ngay lập tức biến sắc, vội vàng hỏi, "Ngươi...!ngươi nghe được chuyện này từ đâu?".
Ninh Hoàn nhếch mép cười hắc hắc, không trả lời.
Hắn chỉ sợ vừa mở miệng thì kiểu gì cũng bị phụ thân quở trách.
Ninh phụ cau mày trầm giọng, "Sau này ngươi ít đi lại với Cẩm y vệ thôi.
Toàn chuyện có thể rơi đầu như chơi!"
"Dạ, dạ" Ninh Hoàn qua loa đáp.
Ninh phụ rơi vào trầm tư, lầm bầm, "Khó trách, gần đây số lượng Cẩm y vệ bên người Hoàng thượng bị rút đi không ít, nguyên lai là như vậy".
Ninh Hoàn nhớ tới vẻ mặt lo lắng của Túc Tiển lúc xuất môn, hắn mím môi nói, "Chuyện này hẳn là có ẩn tình, phụ thân, người tốt nhất là nên tránh vũng nước đục này".
Ninh phụ gật đầu, "Chuyện này ta hiểu được".
Ánh mắt lão rơi vào người tiểu tử nhà mình, đầy vẻ dò xét, "Ngươi cũng vậy.
Nếu Hoàng Thượng đã có điểm kiêng kỵ Cẩm y vệ, ngươi cũng nên cách bọn họ xa ra, cẩn thận rước họa vào thân, nghe không?"
Ninh Hoàn nột nột gật đầu không yên lòng.
Hồi lâu sau, Ninh phụ gạt tay, nhớ lại chuyện ban nãy vừa truy hỏi thì nghiêm mặt nói, "Ngươi còn chưa trả lời mấy ngày nay đã đi đâu?"
Ninh Hoàn lúng túng giật giật khóe miệng, "Ta...!ta không phải đã trở về rồi sao?".
"Lại đi cùng Túc thiểm sự kia đúng không?" Ninh mẫu khẽ lắc đầu.
Ninh Hoàn bĩu môi, ngước mắt đã thấy vẻ mặt không tra ra kết quả thề không bỏ sót của Ninh phụ thì cứng người.
Hắn không tự chủ mà lùi về sau một bước, rồi quay người chạy mất, vừa hướng về tiểu viện của mình vừa hô to gọi nhỏ, "Ta đi đọc thư, vãn thiện đưa thẳng lên phòng ta nha, đừng gọi".
"Tiểu tử thúi!" Ninh phụ ở lại tức giận mắng, "Ngươi đứng lại cho ta!"
–
Trời về đêm, canh phu gõ ba tiếng, Ninh Hoàn nằm trên giường không thể vào giấc.
Giá nến trong phòng thắp sáng một góc nhỏ, ánh sáng yếu ớt theo từng cơn gió nhẹ chập chờn, xuyên thấu từng nét chạm trổ, đổ bóng Ninh Hoàn chạy dài theo bức tường sau lưng.
Bên gối của hắn đặt cuốn Thanh bình sơn đường thoại bản, hai tay thì gối sau ót, trên môi cuốn lấy cây bút lông sói đung đưa qua lại, gió thổi tung từng trang sách rì rào.
Hỉ Nhạc phật, Quỷ thành nhìn chẳng khác nào Hoàng cung, lại còn yêu tăng từ đâu xuất hiện, những thứ này có liên quan gì đến nhau?
Ninh Hoàn thở dài một hơi, Túc Tiển hôm nay vào cung chẳng biết lúc nào mới ra ngoài.
Canh Dương và Hư Không đạo trưởng đã đi xem xét tòa miếu kia không biết có phát hiện manh mối gì.
Nếu cứ để mọi thứ tiếp diễn thì sẽ ngày càng có nhiều người đi tế bái Hỉ Nhạc phật.
Ninh Hoàn nghĩ tới những thứ cổ trùng kia, còn cả lời kể của mẫu thân về mấy vị nương nương trong cung cũng đi tế bái, nhất thời hắn run rẩy cả người.
Ninh Hoàn đang chìm vào suy nghĩ thì ánh nến trong phòng lóe lên rồi vụt tắt.
Hắn giật mình xoay người, ngay khung cửa sổ đối diện với hắn, ánh trăng hắt lên một bóng đen lờ mờ.
Nó không nhúc nhích, tựa hồ như đang đứng ở yên đó xuyên thấu qua lớp giấy mỏng mà nhìn chăm chú Ninh Hoàn.
Hắn đột nhiên đứng bật dậy, bặm chặt môi cố hết sức không để lộ hô hấp.
Ninh Hoàn vơ vội đoản đao dấu trong chăn, vội vã nhét vào ống tay áo một xấp hoàng phù, rồi dè dẹt bước chân xuống giường.
Ninh Hoàn cong lưng từng bước tiến ra cửa.
Tim trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, hắn hít sâu một hơi rồi đưa tay mở tung cửa nhào về phía bóng đen.
Bên ngoài không có một ai.
Ánh trăng lóe lên màu đỏ yêu dã, mọi thứ xung quanh tựa như đang chìm vào đầm máu, quỷ dị đến mức làm hắn lạnh cả người.
Ninh Hoàn một lần nữa quay đầu nhìn cửa sổ, cái bóng đen ban nãy lại xuất hiện.
Lúc này, mùi máu tanh nồng nặc đột nhiên lan tràn.
"Tách", "tách" tiếng từng giọt nước rơi từ sau lưng truyền tới, đi cùng với đó là âm thanh "ken két" của dây thừng ma sát vào xà nhà.
Ninh Hoàn cứng người quay đầu nhìn, sau lưng hắn chỉ cách ba thước là một xác người treo cổ.
Dưới bóng trăng mờ ảo, cái xác cúi gập đầu, từng giọt máu thấm đẫm mái tóc dài, rơi tí tách xuống nền đất.
Vóc dáng cái xác kia không lớn, cả người khô quắt vàng vọt, khoác trên mình lớp áo rộng thùng thình.
Dù đã chết nhưng những tiếng "khùng khục" vẫn phát ra từ cổ họng của nó.
Ninh Hoàn nắm chặt đoản đao không ngừng lùi ra sau.
Ánh sáng yếu ớt hắt hai bóng người một dài một ngắn đổ lên hàng lang cô tịch.
Ninh Hoàn quan sát cái xác kia đột nhiên sững người lại, bộ y phục kia rất quen mắt.
Hắn sửng sốt, đây...đây không phải là quan phục sao?
"Tí tách", "tí tách", vết máu lan tràn dưới chân, bốn phía dần dần bao phủ bởi lớp sương trắng, tựa hồ muốn tách biệt bọn họ với thế giới bên ngoài.
Ninh Hoàn dè dặt đến gần dò xét cái xác kia.
Máu dính đẫm mái tóc dài, cặp mắt đỏ máu nhìn thẳng về phía hắn.
Ninh Hoàn sửng sốt, đây...!đây chẳng phải là Vương Chí, là đứa con về già của Vương Thị Lang mà mẫu thân đã nhắc tới sao? Nhưng ấn tượng của Ninh Hoàn về hắn thì hoàn toàn khác cái thây khô trước mắt, Vương Chí kia vốn là một gã bụng phệ, may mà nhờ vào cái bớt trên mặt kia Ninh Hoàn mới nhận ra hắn ta.
Lúc này hai tròng mắt đen ngòm bỗng lóe, cái xác ngẩng đầu lên.
Ninh Hoàn cầm chặt đao lùi một bước.
Chỉ thấy Vương Chí kia đột nhiên nở nụ cười quỷ dị, nụ cười của hắn càng lúc càng lớn, đến mức hai bên mép gần như chạm vào mang tai, lúc này từ trong miệng hắn nôn ra một đống thứ gì màu trắng.
Đám Nhân diện trùng này xem ra được vật chủ nuôi không tệ, con nào con nấy to bằng nửa cánh tay, vô số chân nhỏ ngoe nguẩy bò về phía Ninh Hoàn.
Hắn lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, giây phút đám độc vật tấn công thì đoản đao trong tay Ninh Hoàn cũng lóe lên.
Dịch thể xanh lét nhanh chóng lan tràn khắp nơi.
Ninh Hoàn thở hổn hển, máu của độc trùng không ngừng rơi tí tách.
Hắn nhìn vào lớp sương mù, thứ này là từ bên ngoài bay vào? Ninh Hoàn nhíu chặt mày, siết chặt đoản đao.
"Bộp một tiếng, bàn chân nghiền nát độc trùng.
Hắn hít một hơi thật sau, xoay người từ trên tường nhảy xuống.
Đêm canh ba, ngoài đường phố không có một bóng người.
Nhưng càng đến nơi sương mù dày đặc thì lại thấy thấp thoáng có ai đó.
Ninh Hoàn lắc mình trốn vào một bên.
Những kẻ kia đi thành đoàn, như rối gỗ di chuyển trên đường.
Đến khi bọn chúng lại gần, Ninh Hoàn giật mình nhận ra, tất cả đều là hình nhân.
Cảnh tượng này có chút quen mắt.
Giống...!giống như cảnh hắn đã thấy ở Quỷ thành đúng không? Ninh Hoàn thầm nghĩ mọi chuyện không ổn.
Hình nhân đi lại trên đường, đám đông lộ ra một sự im lặng chết chóc, thoáng như đã chuyển tiếp, lạc vào không gian của giới u minh.
Nhưng có một thứ khác với Quỷ thành, đám người giấy này khuôn mặt có biểu cảm, tựa như bắt chước người sống.
Đủ thứ cảm xúc vui, buồn, đau đớn được diễn tả khoa trương chẳng khác nào người thật.
Cơn gió lạnh quét qua khiến Ninh Hoàn đang trốn trong góc cũng phải rùng mình..