Ninh Hoàn mơ màng tỉnh lại phát hiện mình đã nằm ở trên giường, trên đỉnh đầu là tấm khắc hoa văn lạ lùng.
Một tiếng Két cửa mở, "Ngươi tỉnh rồi?" Túc Tiển bưng thuốc đi vào.
"Đây là đâu?" Ninh Hoàn chật vật ngồi dậy.
"Khách điếm tại Tây An" Túc Tiển trả lời.
"Tây An?" Ninh Hoàn đột nhiên cao giọng, hắn trợn tròn đôi mắt chẳng thể tin nổi nhìn Túc Tiển, "Chúng ta...sao chúng ta lại đến Tây An?"
"Đi ra đã là địa phận Tây An".
"Tại sao lại như vậy..." Ninh Hoàn lẩm bẩm.
Tây An cách Triều Châu ít nhất một trăm lẻ tám ngàn dặm, hôm qua họ vẫn còn ở dưới đáy sông Triều Châu thoát ra ngoài, chỉ qua một đêm đã tới tận Tây An?
"Nghe qua quỷ cõng người sao?" Túc Tiển không ngẩng đầu, y dùng muỗng khuấy nhẹ chén thuốc.
"Quỷ cõng người?" Ninh Hoàn lắc lắc đầu.
"Nghe nói dưới triều Đường, tại Hồng Châu có một tiều phu lên núi đốn củi, trời vừa sẩm tối hắn vốn định về nhà nhưng chẳng may bị lạc đường.
Mãi đến khi mặt trời lấp ló hắn mới thấy có dấu chân người.
Lúc này cũng đã ở xa ngàn dặm tại địa phận Ích Châu".
Túc Tiển đặt chén thuốc lên bàn, kéo ghế ngồi sát mép giường Ninh Hoàn.
"Không ai giải thích được hiện tượng cổ quái này nên vẫn gọi là quỷ cõng người.
Nói đơn giản như vậy nhưng thực chất là do trận pháp, xuất hiện đúng không gian và thời gian, cộng hưởng thiên thời địa lợi nhân hòa, khiến người ta có thể vượt thời gian, về quá khứ, tới tương lai".
"Cho nên chúng ta liền có thể từ Triều Châu chạy thẳng tới Tây An?"
Túc Tiển gật đầu "Ta đoán đây cũng chính là lý do tại sao Từ thôn lại xuất hiện ở Triều Châu"
Ninh Hoàn ngẫm nghĩ "Thế..kẻ kia đích xác là Tần Nhị Thế?"
"Tám chín phần mười.
Thạch thất kia tuy bắt chước Ly Sơn lăng, lấy thủy ngân làm trăm sông thành biển, nhưng kích thước không lớn, tựa như được xây dựng vội vàng.
Thủy Hoàng trầm mê trường sinh bất lão, cha con đương nhiên tâm linh tương thông.
Nhị Thế vốn đã dự tính đến chu toàn nhưng cuối cùng lại bị Từ Phúc lừa gạt nhốt vào đồng quan.
Nước Tần tuy đã mất dưới tay Nhị Thế, nhưng hắn ta vẫn sinh là quân vương trên người còn chứa đựng long khí.".
Túc Tiển hừ lạnh, "Thế nhân đều nói hoạn quan Triệu Cao bức tử Nhị Thế, không nghĩ tới hắn ta lại chết bởi trận pháp của Từ Phúc, lại còn để cho y sống nhởn nhơ nhiều năm như vậy".
"Vậy thứ...con rồng chúng ta thấy lúc đầu..".
Túc Tiển gật đầu, "Là hắn".
Ninh Hoàn thở dài thườn thượt, hắn hồi tưởng lại biểu tình thê lương của Nhị Thế, thầm thì "Có lẽ cuối cùng hắn ta cũng đã hối hận".
"Người người ham cầu trường sinh bất lão nhưng trên cõi đời này làm gì có thứ huyễn hoặc như vậy".
Túc Tiển cầm chén thuốc đã nguội bớt, y ngồi bên mép giường, múc một muỗng thuốc ghé vào miệng Ninh Hoàn, "Uống nhanh".
Lúc này Ninh Hoàn mới thấy hai cánh tay mình đã bị gói thành đòn bánh tét, không thể động đậy.
Ngơ ngẩn mãi hắn mới ngẩng đầu lên nhìn Túc Tiển phàn nàn "Túc Tiển! Tay ta không có cảm giác!".
Túc Tiển cầm muỗng thật chắc, y hất hất mũi về phía đòn bánh tét "Vết thương trên tay ngươi quá sâu, lại ngâm nước thời gian dài nên mới thành như vậy.
Uống xong thuốc là tốt rồi".
"Nhưng vì sao đầu ta cũng đau quá a~" Ninh Hoàn tỉnh bơ né né thứ đen ngòm kia, khẽ thở dài, "Chắc là do mấy ngày chẳng được nghỉ ngơi, thôi ngươi cứ đặt lên bàn, khi nào tỉnh ta tự uống".
Chưa dứt lời hắn đã chui tọt vào trong chăn, xoay lưng về phía ai kia không cựa quậy.
Túc Tiển để chén thuốc trong tay xuống bàn, hất cằm lạnh sờ lùng nhìn bóng lưng ai kia, ngón tay không tự chủ mà gõ gõ mép giường.
Lúc sau, y đứng phắt dậy tức giận lôi kéo đồ dở hơi đang trốn trong chăn, "Xem ra ngươi ngâm lâu, nước cũng úng vào não rồi a".
"Không thể nào!" Ninh Hoàn không tình nguyện bị cưỡng bách ngồi dậy, miệng vẫn còn nhỏ giọng lầm bầm, "Đầu không thể úng nước a!!! Cha ta còn trông cậy nhi tử đậu Cử nhân, làm rạng danh dòng họ! Khụ!".
Ninh Hoàn bị muỗng thuốc nhét vào miệng mà sặc một cái.
"A" Túc Tiển cười lạnh.
Ninh Hoàn không cam lòng nhìn chằm chằm ai kia, miệng vẫn còn than thở "Chẳng phải kẻ lúc trước còn nằm đơ ra đấy không phải ngươi a, sao lại khỏe re như vậy".
Ninh Hoàn miệng còn ngâm thuốc đột nhiên nhớ ra, "Đúng rồi, có phải lúc cuối ngươi đã tỉnh lại.
Nhân ngư châu kia...Khụ! Túc đại nhân! Ngài có thể chờ ta nuốt xong rồi hẵng đút không".
"Nhiều chuyện".
Túc Tiển gầm gừ, hai gò má đỏ ứng mất tự nhiên quay sang một bên.
Tóc mái sà xuống che đi đôi mắt, y nhìn chén thuốc lầu bầu "Ta còn chưa đút cho bất cứ ai đâu".
Túc Tiển vừa đút thuốc vừa nói "Mà sao ngươi lại phát hiện ra cách khai quan".
Ninh Hoàn nhăn mặt, khó khăn nuốt xuống miếng thuốc đắng nghét, bụm miệng nói "Ta thấy Từ Phúc hắn ta một mực không dám chạy sang bên này, liền nghĩ phải chăng thứ trong quan tài là khắc tinh của hắn".
Túc Tiển dừng động tác, y vặn mi nhìn kẻ ngốc nghếch trước mặt "Cho nên ngươi liền rút khô máu chính mình?"
"Ai, lúc đấy chẳng phải không còn biện pháp nào hay sao? Ta thấy ngươi không đánh lại hắn chỉ có thể tìm cách tự cứu lấy mình, chẳng phải cuối cùng vẫn hữu dụng hay sao!"
"Ngươi còn nghi ngờ ta?".
Túc Tiển cả giận, "Đúng là phải xin lỗi, ta đã cản trở ngài".
Tự nhiên lên cơn làm chi a, Ninh Hoàn chẳng thèm do dự mà dỗi ngược "Ta còn chưa nói ngươi đâu, không đánh lại người ta còn ra vẻ cái gì! Chưa từng nghe qua câu Ai ơi xử sự lưu tình.
Mai ngày gặp lại còn mình với ta sao?" (Thực chất câu này là "PHÀM SỰ LƯU NHẤT TUYẾN, NHẬT HẬU HẢO TƯƠNG KIẾN" tức là Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui.
Nhưng mà tớ thấy câu thuần việt nó đưa đẩy quá nên cho vô:)))
Túc Tiển cắn răng, hừ một tiếng "Ta đã nói gì chứ hả? Là KHÍ THẾ! Lại nói sao ta phải gặp lại lão yêu quái kia mà sợ ngày với mai!".
"Được được được, cẩn thận, cái muỗng chọc vào lỗ mũi người ta rồi" Ninh Hoàn bĩu môi, nghĩ một hồi vẫn còn lấn cấn, hắn lại thắc mắc "Thật ra lúc đấy ta cũng không nắm chắc, nhưng mà nếu Từ Phúc sợ Nhị Thế thoát ra ngoài tại sao còn muốn lấy máu ta làm huyết ấn, tại sao ta lại có thể mở quan?"
Túc Tiển ngước mắt lên hỏi "Có phải ngươi nhỏ máu lên phần Dương trên Thái cực đồ?"
Ninh Hoàn mơ hồ "Có lẽ vậy".
"Dương độn, bố cục thuận nghi kỳ nghịch, ngươi đây là mèo mù vớ được cá rán a" Túc Tiển đảo mắt hừ hừ, "Chúng ta còn sống thoát ra ngoài đúng là không dễ dàng".
Ninh Hoàn phồng mang trợn má, mặt viết to hai chữ mất hứng, hắn đột nhiên nhớ ra "Đúng rồi, ngươi có bẩm báo việc này với phía trên hay không?"
Túc Tiển lắc đầu "Chuyện này tốt nhất chỉ có ta ngươi hai người biết".
Ninh Hoàn thấy y trưng vẻ mặt đầy nghiêm túc liền gật đầu.
Từ Phúc đã chết nhưng việc hắn sống ngàn năm là có thật, không khéo người trên kia sẽ nhớ mong.
Ninh Hoàn dưỡng thương tại khách điếm nửa tháng, nằm trên giường lải nhải việc lỡ mất Hoa triều rồi ôm đầu than than thở thở.
Túc Tiển mỗi ngày bị phiền đến xây xẩm mặt mày mà vẫn phải cơm bưng nước rót hầu hạ người ta dưỡng thương, sau lại còn thuận miệng đáp ứng Hoa Triều sang năm sẽ mang người ta đi chơi bù, lúc này lỗ tai mới tìm được thanh tịnh một tí ti.
Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, rốt cuộc thương thế của Ninh Hoàn cũng khỏi hắn, hai người quyết định hồi kinh.
Trên đường về mọi việc thuận lợi, vừa đến cổng Kinh thành Túc Tiển đã được Cẩm Y Vệ mang đi.
Ninh Hoàn một mình chẳng còn hứng thú dứt khoát quay người đi dạo lung tung, đúng lúc gặp đồng môn cùng trường Trương Sinh và Lý Sinh.
Thấy hai người mặt như đưa đám, hắn liền xuống ngựa hỏi thăm "Có chuyện gì?".
Hai người thấy là Ninh Hoàn, thì kéo vào hàn huyên một hồi.
"Đi xa nhà một chuyến.
Sao hai vị lại mặt ủ mày ê thế này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Ninh Hoàn hỏi.
Trương Sinh giải thích, nguyên lai chuyện là vị đồng môn họ Vương đã qua đời.
Lúc còn sống y chưa từng thú thê, vì vậy Vương gia quyết định kết cho hắn một đám Minh hôn.
Mấy vị đồng môn này nhận được thiệp mời đang rầu rĩ không biết có nên đi hay không.
Ninh Hoàn nghĩ ngợi, vị họ Vương kia vốn là người hiền hòa, đối đãi với mình cũng không tệ.
Trải qua mấy tháng rèn luyện, việc quỷ thần kia cũng chẳng làm hắn lo nghĩ nữa, nếu Vương gia gửi cho hắn thiệp mời, hắn nhất định sẽ đi ngay.
Ninh Hoàn cáo từ hai người, về nhà thỉnh an phụ mẫu rồi trở lại phòng.
Ninh Tứ vội vàng cầm một phong thơ đưa cho hắn, "Thiếu gia, ngoài cửa có người gửi thư".
"Tứ thúc cứ để trên bàn".
Ninh Hoàn xé phong thư, bên trong là một tấm thiệp mời.
Vương Tử Kỳ, giấy mời trắng bóc, trên bìa thư là tên của vị đồng môn kia đan cùng chữ Hỉ đỏ thẫm.
Ninh Hoàn liếc nhìn ngày tháng, là ngày mai a.
Hắn đặt thiệp mời lên bàn sai nha hoàn đun nước, tắm táp một hồi rồi chui lên giường ngủ thẳng giấc.
Sáng hôm sau, Ninh Hoàn chuẩn bị chu toàn, mang theo hai gã tiểu tư Ninh Phúc, Ninh Quý cưỡi ngựa hướng về Bắc Thành.
Trên đường đi không gặp người nào, hai giờ sau đã đến Vương gia tại Bắc Thành.
Cửa lớn nhà họ Vương đóng chặt, hai chữ "Vương trạch" trước cửa nhà bị khăn trắng bao lại, hai bên cửa cùng cột trụ dán đầy chữ Hỉ màu trắng, tiền vàng mã vung vãi đầy trên nền đất.
Ninh Quý nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi run rẩy quay lại thiếu gia nhà mình, "Thiếu gia, đây là..."
"Gõ cửa." Ninh Hoàn xuống ngựa, đi đến cửa lớn.
"Hức..vâng" Ninh Quý đứng trước Ninh Hoàn, cúi đầu gõ cửa.
"Két" cửa mở ra, sau cửa lộ ra một gương mặt già nua, giọng khàn khàn "Ai?".
Ninh Hoàn tiến lên cung kính khom người, hai tay đưa lên thiệp mời, "Ta là đồng môn của Tử Kỳ".
Lão nhân nhìn Ninh Hoàn một hồi, cửa phát ra âm thanh kẽo kẹt mở to hơn "Mời vào".
Ninh Hoàn bước vào Vương trạch, người ở bên trong cũng không ít.
Đám người không ngừng xì xào bàn tán, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, thỉnh thoảng lại có kẻ liếc mắt nhìn Ninh Hoàn đánh giá.
Ninh Hoàn đảo mắt nhìn xung quanh, không có người quen, cũng không thấy bóng dáng đồng môn, xem ra lần này chỉ có mình hắn tới.
Ninh Hoàn là khách, được an bài ngồi ở bên trái đại đường.
Dựa theo phong tục Minh hôn, thi thể nam nữ sẽ được táng chung một chỗ.
Mộc quan được khiêng vào, nắp quan tài mở ra một nửa, Ninh Hoàn nhìn thấy gương mặt trắng bệch.
Y mặc hỉ phục tân lang đỏ thẫm, mặt mũi thân người trương phềnh chẳng thể nào nhận ra.
Thi thể đã để được bảy ngày, năp quan vừa mở, mùi xộc ra ngoài hôi thối ghê người.
Ninh Hoàn nhìn ra cửa, quan tài của tân nương đang được khiêng vào.
Đại sảnh tối om ngồi kín người, nhưng lại lặng như tờ, mỗi người đều mang biểu cảm mờ mịt như thể được bọc trong lớp sương mù.
Từng hàng nến trắng cháy lập lòe, soi sáng chữ Hỉ trắng bệch ở chính giữa.
Từ ngoài cửa vang lên tiếng tụng kinh, thanh âm xa xa gần gần, một cỗ quan tài đen nhánh được tám người khiêng vào phòng, chẳng biết có phải ảo giác, Ninh Hoàn thấy thứ này có chút quen mắt.
Tam Thanh Sơn? Ninh Hoàn lắc lắc đầu, tự phủ định suy nghĩ của mình.
Gia đình này sẽ không tìm một Hung quỷ mà kết Minh hôn.
"Nhất bái thiên địa!" Có người cao giọng hô.
Linh vị của Vương Sinh (chỗ này chắc tác giả nhầm tên) được một đường đệ trong tộc giương cao hướng ra bên ngoài lạy một lần.
Theo lý, nghi thức Minh hôn phải do máu mủ hai bên thay thế, nhưng hôm nay thay mặt Vương Sinh lại là người trong tộc.
Ninh Hoàn ngờ vực nhìn một vòng, không thấy người nhà tân nương.
"Nhị bái cao đường!".
Phụ mẫu Vương Sinh ngồi ở sảnh trên, hai người mặc bộ đồ đen tuyền, ánh mắt vô hồn nhận bái lạy.
"Phu thê giao bái!"
"Hạ táng!!!"
"Tạo nghiệt a." Ninh Hoàn nghe thấy bên tai có giọng ai đó thở dài.
Tiếng kèn vang lên.
Chẳng thể nhận ra đây tột cùng là hỉ nhạc hay là ai nhạc (nhạc tang).
Thi thể của Vương Sinh được mang ra ngoài bỏ vào một cỗ quan tài lớn hơn.
Nhóm người tựa hồ còn kiêng kỵ điều gì nên không mở nắp quan tài của tân nương, đem cả cỗ quan tài đưa vào trong.
Nắp quan tài lớn khép lại, từng xẻng đất xúc lên dội xuống.
"Thiếu gia? Chúng ta bây giờ rời đi?" Ninh Phúc, Ninh Quý chẳng kịp thở mà giục giã muốn về, thiếu gia nhà bọn hắn là đi dự Minh hôn a, nếu biết sớm bọn họ có bị đánh chết cũng không theo.
Ninh Hoàn gật đầu, hắn vừa muốn tìm Vương gia phụ mẫu nói cáo từ thì đột nhiên gió nổi lên.
Cuồng phong từ đâu ập tới, trời tối sầm, gió thổi mạnh tới mức không thể mở nổi mắt, chữ Hỉ từng cái từng cái bị gió giật mạnh, tiền vàng mã cuốn lên không trung, quan tài lớn vừa đóng lại bị gió giật bung nắp lộ ra cỗ quan tài đen bên dưới.
"Phủ đất lên!" Có kẻ thét lên.
"Khởi thi, sắp có chuyện!"
"Kinh Kim Cương! Mau đọc kinh Kim Cương"
Hai tên mặc tăng bào vội vàng chạy tới, miệng không ngừng lẩm bẩm niệm kinh.
Gió nhỏ dần, động tĩnh cũng lắng xuống, nắm đất cuối cùng rơi xuống, xẻng phía trên đè mạnh lên, việc chôn cất kết thúc, Minh hôn hoàn thành.
Đám người thở phào nhẹ nhõm, Ninh Hoàn nhìn chung quanh, từ từ nhíu chặt mày....