Lộc Nhất Bạch dừng bước.
Thích Ca thấy không ổn, nhấc chân chạy trốn.
Đáng tiếc Lộc Nhất Bạch nhanh hơn y một bước, Thích Ca bị kéo thẳng vào phòng nghỉ, chân còn chưa vững gót đã bị đặt lên tường. Y vừa định cầu xin tha thứ, môi đã bị người kia cắn mạnh.
Phỏng chừng Lộc Nhất Bạch muốn trả thù cả chuyện ngày hôm nay nữa, động tác vừa nhanh vừa thô bạo, Thích Ca vô lực phản kháng, cả người mềm nhũn.
“Sếp Lộc?” Ngoài cửa bất chợt truyền tới tiếng của Kỷ Hạm.
Thích Ca mở to hai mắt, muốn đẩy Lộc Nhất Bạch ra, nhưng Lộc Nhất Bạch vẫn không hề nhúc nhích, ngược lại hôn càng ác hơn.
Thích Ca thật sự muốn khóc.
Sau một quãng thời gian tiếp xúc với nhau, y đại khái hiểu được quan hệ giữa Kỷ Hạm cùng Lộc Nhất Bạch.
Kỷ Hạm là học trò của ông ngoại Lộc Nhất Bạch, có thể coi là sư tỷ của Lộc Nhất Bạch.
Chưa nói cô rất có năng lực, về những phương diện khác, Lộc Nhất Bạch cũng cực kỳ tín nhiệm và tôn trọng cô.
Kỷ Hạm hẳn là nể mặt mũi ông ngoại Lộc Nhất Bạch nên mới đến hỗ trợ, lúc đầu khi Lộc Nhất Bạch mới lên tiếp quản Thanh Bách, cô đã trợ giúp không ít.
Tuy Kỷ Hạm tới hỗ trợ không hẳn là có ý giám sát, nhưng cô có quan hệ tốt với hai ông bà, khó đảm bảo sẽ không đề cập tới chuyện của công ty lúc tán gẫu với họ. Thế nên Thích Ca đặc biệt sợ Kỷ Hạm, không dám làm bậy trước mặt cô. Cô dạy gì Thích Ca sẽ cố hết sức mà học hỏi, chỉ hy vọng thỉnh thoảng cô có thể nói tốt cho mình trước mặt hai ông bà vài câu.
Bây giờ nếu để Kỷ Hạm biết y rù quến Lộc Nhất Bạch ngay trong văn phòng, thế chẳng phải là y toang rồi sao?
Rồi lỡ mà rơi vào tai ông ngoại Lộc Nhất Bạch… Thích Ca không dám nghĩ tới đó.
Tiếng bước chân của Kỷ Hạm dần tới gần phòng nghỉ, Thích Ca đổ mồ hôi đầy đầu.
Cũng hên Kỷ Hạm không hề có ý muốn vào phòng nghỉ của Lộc Nhất Bạch, cô dừng ở cửa một chớp mắt liền rời đi.
Thích Ca nghe được tiếng mở cửa văn phòng thì sức lực cả người như bị rút hết đi, trượt thẳng xuống đất.
Lộc Nhất Bạch thuận tay ôm y vào ngực, cuối cùng cũng chịu buông tha cho hai cánh môi của y, nhìn y như vậy thì không nhịn được cười, “Sao lại sợ tới nỗi này? Em còn chưa có đọc cho anh nghe đâu, giờ bắt đầu đọc đi.”
Thích Ca thực lòng ăn năn hối cải, “Em sai rồi, em không bao giờ… đọc truyện H nữa đâu.”
Tâm tình Lộc Nhất Bạch tốt vô cùng, vỗ vỗ đầu y, cười nói, “Em sợ cái gì vậy?”
“Sợ sếp Kỷ méc.” Thích Ca thành thật nói.
“Yên tâm đi, cô ấy không đâu.” Lộc Nhất Bạch nói, “Chẳng phải tụi em nói cô ấy là người máy không có cảm xúc gì sao? Người máy thì sẽ không đi méc.”
Thích Ca còn chưa thở đủ đã nghẹn một cục trong họng, “Sao, sao anh biết? Em có nói cái này với anh đâu?”
Lộc Nhất Bạch bình tĩnh nhìn y, “Em không có nói với anh, là Kỷ Hạm nói cho anh nghe.”
Thích Ca bỗng có dự cảm không ổn lắm.
“Tụi em cũng thật là, nghĩ sao lại ngồi ngay trước mặt Kỷ Hạm chê cô ấy máu lạnh.” Lộc Nhất Bạch chỉ sợ drama chưa đủ lớn để hít.
Thích Ca thật ra cũng không phải người thích chê bai nói xấu sau lưng người khác, tính kĩ càng thì có mỗi lần ăn cơm với Ngô Viễn đó thôi… Thảo nào sau đó Lộc Nhất Bạch đều biết mấy chi tiết nhỏ nhỏ Ngô Viễn đã nói lúc ấy, còn khiến người ta tưởng là Thích Ca mật báo.
Bản thân Thích Ca không thẹn với lương tâm, cũng lười giải thích.
Giờ biết thì… hận không thể lội ngược dòng thời gian tự tát mình hai phát.
Lại còn muốn giữ hình tượng trước mặt Kỷ Hạm, giữ cái quần què, chắc trong lòng Kỷ Hạm y đã sớm mất sạch hình tượng rồi.
Thích Ca khóc không ra nước mắt, từ đó về sau thấy Kỷ Hạm thì như chuột thấy mèo.
Kỷ Hạm ngạc nhiên lại hoang mang cực kỳ, tìm một cơ hội hỏi Lộc Nhất Bạch, “Rốt cuộc tôi đắc tội phu nhân chỗ nào vậy?”
Lộc Nhất Bạch nói, “Cậu ấy không thích cô giống người máy không có cảm xúc.”
Kỷ Hạm: “…”
Một ngày nọ gặp phải Thích Ca, Kỷ Hạm liền cười cười với y.
Thích Ca đập đầu vào tường.
Nhưng bất luận Thích Ca chột dạ tới cỡ nào, cũng không thể trốn thoát khỏi Kỷ Hạm. Y vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ sự vụ ở trụ sở chính, nếu không có Kỷ Hạm hướng dẫn nhất định sẽ luống cuống.
Thời điểm ở Vân Châu, Thích Ca đã cảm thấy Lộc Nhất Bạch rất bận. Bây giờ tới Lận Xuyên, y mới hiểu được lúc ở Vân Châu đã xem như là nghỉ ngơi với Lộc Nhất Bạch, lượng công việc của hắn ở đây hơn hẳn Vân Châu.
Lộc Nhất Bạch bận, đương nhiên Thích Ca cũng chẳng nhàn nhã được.
Cứ thế, thẳng tới cuối tuần, Thích Ca mới có thời gian ghé qua viện điều dưỡng Lộc Nhất Bạch nói tới.
Thích Ca chăm sóc Dư An Chi năm năm, đã sắp có thể sánh với điều dưỡng chuyên nghiệp, chỉ hỏi thoáng qua đã biết viện này tốt hơn hẳn viện điều dưỡng kia ở Vân Châu. Thêm nữa có Lộc Nhất Bạch đề cử, Thích Ca đương trường gọi điện cho Trâu Hàn, để cậu đưa Dư An Chi tới đây.
Ra khỏi viện điều dưỡng, Thích Ca lên xe, bỗng nhiên chú ý tới một chiếc xe trông khá quen mắt cách đó không xa.
Trên đường tới đây, y đã hai lần thấy chiếc xe này theo sau, Thích Ca là người bình thường, y chưa từng sống trong cảnh người nhà đấu đá lẫn nhau, đương nhiên không mẫn cảm vậy, chỉ cảm thấy khá trùng hợp, chứ hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Nhưng giờ lại thấy lần nữa, y không khỏi dấy lên cảnh giác.
Này cũng hơi bị trùng hợp quá rồi đó?
Chiếc xe này đi sau bọn họ từ trong thành phố, mục đích thế mà cũng là viện điều dưỡng sao?
Nhưng nghĩ lại, có thể là do mục đích giống nhau nên mới gặp nhau nhiều lần như vậy?
Thích Ca lái xe ra khỏi bãi đậu, lại nhìn thoáng qua chiếc xe kia.
“Đừng nhìn,” Lộc Nhất Bạch bỗng nói, “Nhìn nữa sẽ bị bọn họ phát hiện.”
Thích Ca sửng sốt, hiểu ra, “Em… ơ, thật sự là theo dõi chúng ta hả?”
Y nhịn xuống xúc động muốn quay đầu lại nhìn, không lộ dấu vết gì lái xe đi.
“Phải,” Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, “Anh thấy em đã thấy bọn họ từ khi còn trong thành phố rồi, chẳng lẽ em không phát hiện?”
Thích Ca: “… Sao em có thể nghĩ tới đó? Bọn họ là ai? Đi theo chúng ta để làm gì?”
Y sắp khẩn trương tới chết luôn rồi, những người này có khi nào sẽ giết hai người họ không? Đột nhiên xông lại đây các kiểu, chắc không tới mức mang đao súng theo đâu nhỉ?
Y có nên báo cảnh sát hay không?
“Anh Lộc anh ra đằng sau ngồi đi.” Thích Ca bỗng nghĩ tới người ngồi ghế phó lái rất nguy hiểm, vội vã muốn dừng xe lại.
“Em đừng nghĩ vớ vẩn.” Lộc Nhất Bạch liếc mắt một cái liền biết y đang nghĩ gì, hơi dở khóc dở cười, “Yên tâm, bọn họ không dám lại đến lần nữa đâu.”
“Sao anh biết… Từ từ, cái gì mà lại đến lần nữa?” Trái tim Thích Ca đột ngột chìm xuống, “Ý của lại đến lần nữa, là lúc trước từng có một lần rồi? Anh có bị thương hay không? Ai làm?”
Nếu không phải đang lái xe, Thích Ca nhất định sẽ nhảy dựng lên.
Mặc dù y miễn cưỡng nhịn xuống, nhưng xe cũng đã bị y lái đi một đường chữ S.
Lộc Nhất Bạch có chút ảo não, nhưng Thích Ca không ngốc, nếu đã đoán được thì nhất định sẽ đào sâu tới tận cùng.
“Em dừng xe bên đường đi, hai chúng ta đổi vị trí.” Lộc Nhất Bạch không còn biện pháp nào, “Em cứ như vậy mà lái xe sẽ làm anh lo lắng.”
Hai người đổi vị trí, Lộc Nhất Bạch vừa lái vừa nói, “Em biết anh sống với ông bà ngoại từ nhỏ tới lớn rồi nhỉ?”
Thích Ca gật đầu, trước kia y không biết Trịnh Chính Thành là cha của Lộc Nhất Bạch, sau khi biết thì chắc chắn muốn đi tìm hiểu.
Mẹ của Lộc Nhất Bạch tên là Lộc Ẩm Khê, kết hôn với Trịnh Chính Thành không tới ba năm liền ly hôn, nửa năm sau thì sinh ra Lộc Nhất Bạch, còn Lộc Ẩm Khê thì bất hạnh qua đời vì khó sinh.
Người ngoài đồn đãi nói bọn họ ly hôn là vì Trịnh Chính Thành làm bậy bên ngoài, bởi ông ta ly hôn chưa đầy ba tháng đã cưới vị phu nhân hiện tại Hà Ngạn Liễu vào cửa. Nhưng lại có người nói Lộc Nhất Bạch không phải là con của Trịnh Chính Thành, ly hôn là do Lộc Ẩm Khê ở bên ngoài…
Việc này ngoài đương sự thì không ai biết thật giả thế nào, nhưng Lộc Nhất Bạch quả thật không mang họ Trịnh, ông ngoại Lộc Nhất Bạch vẫn luôn không cho phép hắn quen biết gì với Trịnh Chính Thành.
“Nhưng em hiểu mà, trẻ con thì đứa nào chẳng khát vọng được cha mẹ yêu thương. Nhất là ông bà ngoại anh còn không nói xấu lão chủ tịch bao giờ.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca đương nhiên biết, khi còn nhỏ y cũng vô cùng mong muốn được cha mẹ yêu thương.
“Ông ngoại không để bọn anh biết nhau, nhưng có vài chuyện nhất định phải xảy ra, chúng ta vẫn sẽ gặp phải. Dưới tình huống không biết anh là ai, ông ta đã giúp anh một chuyện lớn. Sau này biết rồi, lại mang quà cáp tới cửa nhận thân. Ông bà ngoại anh không làm nổi chuyện lờ đi không để ý tới, hẳn là cũng nhận ra anh muốn có được tình thương của cha, nên cũng nhả ra.” Lộc Nhất Bạch thở dài, “Năm đó bọn họ ly hôn, thật ra không phải do ai làm bậy bên ngoài, mà là do bất đồng ý kiến.”
Lộc Ẩm Khê là cô gái lớn lên từ dòng dõi thư hương, thanh cao đã khắc trong xương, thứ bà theo đuổi là nghệ thuật và tinh thần hưởng thụ. Mà Trịnh Chính Thành thì một lòng chỉ nghĩ cách kiếm tiền, ông ta muốn ra ngoài xông pha, làm “người thành công”, bận tới nỗi mười ngày nửa tháng cũng không thấy mặt được một lần.
Cách sống đã không còn hợp nhau nữa, cuối cùng chỉ đành mỗi người một ngả. (khúc này tự nhiên làm tui nhớ tới bài Xuân Thì của PMQ)
Lộc Ẩm Khê ghét hôn nhân, đồ cưới của bà đều đưa cho Trịnh Chính Thành đầu tư, tài sản được chia sau khi ly hôn cũng không lấy đồng nào. Bà chỉ thầm nghĩ sinh đứa nhỏ ra rồi sau đó không kết hôn nữa, nhưng chẳng ai ngờ, hồng nhan bạc mệnh.
Chuyện này nói cho công bằng thì Trịnh Chính Thành không sai nhiều, nhưng việc hai ông bà giận chó đánh mèo cũng có thể hiểu được.
“Lúc liên hệ lại với lão chủ tịch thì anh đã hơn mười tuổi rồi. Ông bà ngoại cảm thấy tính cách anh đã được định hình, sẽ không lầm được lạc lối nên mới yên tâm thả anh đi.” Lộc Nhất Bạch cười khổ một tiếng, “Nhưng Trịnh phu nhân thì chẳng vui vẻ gì cho cam. Năm đó lão chủ tịch cưới bà ta, có thể xem như là kết thông gia giữa hai gia tộc. Mười mấy năm trôi qua, Thanh Bách phát triển lớn mạnh, mà nhà họ Hà thì ngày càng xuống dốc. Trịnh phu nhân kia mắc bệnh đa nghi rất nặng, lúc nào cũng nghĩ anh về là để đoạt gia sản. Cả đời bà ta luôn so đo với mẹ anh, mẹ anh mất rồi, bà ta lại muốn so con, thậm chí cả tên cũng muốn so.”
Đời người lúc nào cũng vậy, càng thiếu gì thì lại càng để ý, Hà Ngạn Liễu cùng Trịnh Chính Thành là liên kết gia tộc, còn Trịnh Chính Thành với Lộc Ẩm Khê lại là tự do yêu đương. Lộc Ẩm Khê năm đó nổi danh là tài nữ, có lẽ do có người nói gì đó trước mặt Hà Ngạn Liễu, rõ ràng bà ta không biết Lộc Ẩm Khê, lại cứ muốn giẫm đạp lên Lộc Ẩm Khê.
Lại nói tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, hơn nữa tên Hà Ngạn Liễu cũng không có gì sai, nhưng bà ta cứ cảm thấy không dễ nghe bằng Lộc Ẩm Khê. Nên sau khi sinh con xong, Hà Ngạn Liễu tìm đủ mọi cách nghe ngóng cho được tên của Lộc Nhất Bạch, rồi mới đặt tên cho đứa con của mình là Trịnh Thiên.
Bà ta cảm thấy ngàn (thiên) lớn hơn trăm (bách) thì bà ta thắng.
Thật ra, cái tên Lộc Nhất Bạch vốn không mang ý nghĩa như bà ta đã nghĩ.
Thích Ca từng nghe Lộc Nhất Bạch giải thích qua, Nhất trong duy nhất, Bạch trong lưu bạch*.
*留白: white/blank space trong hội họa, nghệ thuật, thiết kế
Hơn nữa, Nhất Bạch ứng với chòm sao Tham Lang trong cửu tinh, thuộc Khôi Tinh**, chuyên cai quản văn học nghệ thuật.
Lộc Ẩm Khê đặt cho Lộc Nhất Bạch cái tên này chính là ký thác nguyện vọng của bà, sau này Lộc Nhất Bạch lớn lên quả thật đa tài đa nghệ. Nếu sau đó không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là hắn sẽ trở thành nghệ thuật gia.
“Lui tới mấy lần thì phát hiện tam quan không hợp thật, nên anh dần không liên hệ nữa. Nhưng Trịnh phu nhân thì vẫn xem anh là cái đinh trong mắt. Thật ra hồi nhỏ Trịnh Thiên cũng đáng yêu lắm, nhưng bị bọn họ nuôi lệch.” Lộc Nhất Bạch bất đắc dĩ, “La Phất muốn chiếm Thanh Bách cũng không phải từ khi anh nắm giữ công ty, ông ta đã luôn có ý định đó rồi. Ông ta tự biết mình không phải đối thủ của lão chủ tịch, nên cố ý thả tin đồn nói lão chủ tịch không thích Trịnh Thiên, rồi lại khuyến khích Trịnh phu nhân ra tay với anh.”
“Thế nên bọn họ quay ra muốn giết anh?” Thích Ca vô cùng tức giận, một người hiền lành ấm áp như Lộc Nhất Bạch, rõ ràng chẳng làm gì hết mà cũng gặp phải loại tai bay vạ gió này.
Trịnh phu nhân là đồ heo à?
“Bọn họ tông xe của anh, nhưng số anh hên, hôm đó vừa khéo không ở trong xe. Nhưng bọn họ làm rất sạch sẽ, anh biết là bọn họ làm, nhưng không có đủ chứng cứ xác thực.” Vẻ mặt Lộc Nhất Bạch phức tạp, “Anh tự tạo bằng chứng giả tới tìm lão chủ tịch, ông ta không hề kinh ngạc, ngược lại còn rất kích động, em biết này có nghĩa là gì không?”
Thích Ca nghĩ nghĩ một lúc, không khỏi hết hồn, “Ông ta đã biết rồi?”
“Phải, ổng biết rồi. Ổng nghĩ anh là người rải tin đồn, còn tưởng là anh muốn đoạt quyền, dù sao thì vốn đầu tư ban đầu của ông ta cũng có một phần từ đồ cưới của mẹ anh, chính ổng cũng chột dạ.” Lộc Nhất Bạch dừng một chút, “Anh vốn không có hứng thú gì với Thanh Bách, nhưng bọn họ cứ dây dưa mãi không ngừng, anh thấy phiền nên mới sinh ra ý đó. Anh dùng bằng chứng giả kia ép lão chủ tịch cho anh vào Thanh Bách. La Phất không ngờ lão biến khéo thành vụng, đành phải động thủ trước, gây ra tai nạn xe khiến Trịnh Thiên tàn phế cả hai chân. Lão chủ tịch vẫn luôn liều mạng làm việc, sức khỏe vốn không tốt, không biết bị La Phất kích thích kiểu gì mà khiến ổng đột quỵ. Số anh may mắn nên cứ vậy nhặt được chức chủ tịch.”
“Thế mà bây giờ Trịnh phu nhân vẫn còn hợp tác với La Phất sao?” Câu chuyện được kể lại nhẹ nhàng bâng quơ, Thích Ca nghe lại kinh tâm động phách, chỉ là vẫn có vài thắc mắc.
“Bọn họ đều tưởng tai nạn xe cộ là âm mưu của anh, lão chủ tịch đột quỵ cũng là do bị anh làm cho giận điên lên.” Lộc Nhất Bạch cười lạnh một tiếng, “Chắc La Phất thấy anh tiếp quản Thanh Bách không được mấy ngày, nên cứ tùy tiện bôi đen thanh danh của anh. Nhưng mà, trên đời người sợ chết rất nhiều, anh cũng lợi dụng tiếng xấu này dọa không ít người, để bọn họ hợp tác cho tốt vào, tới cuối cùng để bọn họ biết chân tướng, nhìn bọn họ hối hận không kịp mới thú vị.”
Thích Ca lại không bình tĩnh như hắn, “La Phất đã âm mưu hai vụ tai nạn xe rồi, sao anh biết lão sẽ không bày ra thêm vụ thứ ba? Anh nhìn xem, hôm nay bọn họ cứ đi theo chúng ta, ai biết họ định làm gì?”
“Đám đó muốn chế tạo bằng chứng anh hãm hại lão chủ tịch, yên tâm đi, bọn họ đã có được chứng cứ rồi, sẽ không mạo hiểm đi giết anh lần nữa. La Phất biết anh vẫn luôn tìm chứng cứ xác thực cho vụ tai nạn xe cộ, lão sẽ không chỉa họng súng về phía anh.” Lộc Nhất Bạch nhìn như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hắn nói như vậy, cho thấy bên phía La Phất đã có người được hắn cài vào, cái gọi là chứng cứ cũng theo đó đã được Lộc Nhất Bạch sắp xếp tốt.
Nhưng trong lòng Thích Ca vẫn bất an, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?
Lộc Nhất Bạch thừa dịp đèn đỏ dừng xe lại, liếc mắt nhìn Thích Ca, cười nói, “Nếu không nắm chắc, sao anh có thể để em mạo hiểm đi theo bên cạnh anh chứ?”
Sau khi xe tiếp tục chạy đi, Thích Ca mới nhận ra ẩn ý trong lời Lộc Nhất Bạch vừa nói, tim như được ngâm trong nước đường, vừa mềm lại vừa ngọt.(Du Thanh: Ồ, chòm sao Nhất Bạch – Tham Lang thuộc Bắc Đẩu Tinh, theo phong thủy thì vượng tài, tượng trưng cho thành công trong sự nghiệp. Còn theo mệnh cách tử vi thì mang đặc tính nổi trội là đào hoa, tính dâm, rộng rãi phóng khoáng, thiện ác không đồng nhất.
Theo tuvicaimenh.com thì “Tham Lang là người sống đơn giản, nếu như đơn thủ Sát Phá Tham thì cực kỳ đơn giản, là người hòa đồng, vui tính, sống giản dị, ít tính toán, đủng đỉnh thong dong, thực dụng, thích ăn ngon mặc đẹp, hơi lười, hay hờn dỗi”; “Khi yêu ai thì thích sở hữu và chiếm hữu, tính tự tôn cao và tính tự ái lớn”; “Có tính hưởng thụ cao nên làm gì cũng muốn nhanh, thích mưu tính việc lớn chứ việc nhỏ thì làm sẽ lười ngay”; “Tham Lang hãm địa dễ là người cô độc, tính tự ái cao, mưu tính ngược xuôi, đôi khi còn gian hiểm và có phần dối trá, ích kỷ, dục vọng lớn, ghen tuông cũng nhiều”; “Nếu đắc địa thì là người giàu sang, tuy lười biếng nhưng có biệt tài tổ chức sắp xếp công việc rất tốt, phù hợp làm người quản lý, tổ chức nhân sự, kế hoạch”. Đồng thời cũng ứng với sao Khôi, một trong bốn sao tạo nên sao Bắc Đẩu, hay còn gọi là Khôi Tinh, được coi là vị thần chuyên cai quản văn chương thời xưa của Trung Quốc.)