Sổ Tay Cưa Đổ Người Yêu Cũ

Chương 11: Lễ nghi trên bàn ăn




Sau khi làm sinh động bầu không khí, thấy Thích Ca không còn rối rắm sai lầm nhỏ khi nãy nữa, Lộc Nhất Bạch lập tức chuyển sang mode làm việc, “Kỷ Hạm đã nói hết những chuyện cần chú ý cho cậu rồi chưa?”

Thích Ca gật đầu, tuy y còn chưa xem xong quyển ghi lại những điều cần lưu ý.

Y cho rằng Lộc Nhất Bạch sẽ nói gì đó về chuyện thay đổi chức vụ lần này.

Nhưng Lộc Nhất Bạch không nói gì cả, chỉ chỉ vào chồng tài liệu cao chừng một thước trên bàn mà nói, “Cậu đi làm quen với các tài liệu này trước, sau đó tôi có việc muốn giao cho cậu.”

Thích Ca đành phải ôm đống tài liệu đó đi ra.

Vị trí làm việc của Y Tuyền cách Thích Ca không xa, cô thấy đống tài liệu trên tay y thì ném sang một ánh mắt thương cảm.

Thích Ca cười cười, đầu tiên mở quyển sổ ghi những điều cần lưu ý mà Kỷ Hạm đưa cho.

Kỷ Hạm làm việc rất đáng tin cậy, còn phân ra thói quen sinh hoạt và thói quen công việc, Thích Ca đọc những điều cần lưu ý trước, ghi chép từng thứ một, sau đó mới bắt đầu đọc tài liệu Lộc Nhất Bạch đưa.

Kỷ Hạm nói đúng, y tới để làm việc, chỉ cần chưa từ chức thì phải giữ thái độ chuyên nghiệp.

Tình cảm cá nhân là chuyện nằm ngoài công việc.

Lộc Nhất Bạch có thể cư xử lạnh nhạt, y không có tư cách nói gì cả.

Chồng tài liệu này chủ yếu là cấu trúc, lịch sử, giới thiệu khái quát về tập đoàn Thanh Bách, cũng như những người phụ trách các mảng quan trọng và những mối quan hệ quan trọng.

Quả thật giống như lời Kỷ Hạm nói, những thứ trợ lý đặc biệt cần phải nắm giữ rất nhiều.

May mà lúc trước Thích Ca có tìm hiểu một chút về những thứ này, nhưng y thiên về mặt sản phẩm hơn, phương diện nhân sự lại không hiểu biết mấy.

Ngày đầu tiên trở thành trợ lý đặc biệt, Thích Ca vượt qua trong danh sách các mối quan hệ rối rắm nhức não.

Giờ tan tầm bình thường của công ty là năm giờ. Đã năm giờ rưỡi, Lộc Nhất Bạch vẫn không có ý định rời đi.

Thích Ca gõ cửa đi vào, Lộc Nhất Bạch đang vùi đầu nhanh chóng viết cái gì đó.

Tay của hắn rất đẹp, vừa nhìn liền biết là loại người mười ngón tay không dính nước. Ngón tay vô cùng thon dài, tư thế cầm bút y như trong sách giáo khoa.

Thích Ca không cần nhìn cũng biết hắn viết thể chữ lệ, đàng hoàng ổn định, hệt như con người hắn.

“Có chuyện gì?” Chờ một hồi vẫn không nghe thấy động tĩnh, Lộc Nhất Bạch ngẩng đầu hỏi.

Thích Ca tỉnh táo lại, xấu hổ dời tầm mắt, “Sếp Lộc, tối nay ngài muốn ăn gì? Bây giờ đã không còn sớm, tôi thay ngài gọi thức ăn trước.”

Lộc Nhất Bạch nhìn xuống đồng hồ, tựa như mới để ý thấy đã qua giờ tan tầm.

“Cậu xem rồi gọi.” Hắn lại cúi đầu tiếp tục công việc trên tay. “Gọi xong thì cậu có thể tan làm trước.”

Thích Ca đáp ứng một tiếng, quay về mở cuốn những điều cần lưu ý của Kỷ Hạm ra.

Bên trong có ghi món ăn Lộc Nhất Bạch thích, nhưng các món ăn này không giống với tưởng tượng của Thích Ca.

Những món lúc trước Lộc Nhất Bạch thích không hề có trong đây.

Chuyện gì thế này?

Thích Ca hơi hoảng hốt, theo lý thuyết thì yêu ghét của một người không thể trở nên khác biệt hoàn toàn chỉ trong vòng mấy năm như thế.

Hay là Lộc Nhất Bạch thật sự mất trí nhớ?

Biến thành một người khác?

Vậy nên hắn mới không nhớ được chuyện quá khứ?

Thích Ca do dự một hồi, chọn bốn món ăn một món canh, ba món là theo thực đơn Kỷ Hạm đưa, hai món còn lại là món Lộc Nhất Bạch thích ăn trong trí nhớ của y.

Thời điểm thức ăn được giao tới, đúng lúc Kỷ Hạm trở về từ bên ngoài. Cô nhìn thoáng qua, ánh mắt hơi chuyển, trầm mặc không nói gì.

Kỷ Hạm mang cơm hộp đi vào văn phòng của Lộc Nhất Bạch.

Hai mươi phút sau, Kỷ Hạm đi ra, “Sếp Lộc gọi anh.”

Thích Ca vào trong, Lộc Nhất Bạch cũng vừa đặt bút xuống.

“Ngồi đi.” Thức ăn đã được dọn xong, Lộc Nhất Bạch ngồi xuống, còn kêu Thích Ca tới.

Thích Ca nhìn vị trí đối diện hắn, hơi không hiểu ý hắn.

“Không quen sao?” Mí mắt Lộc Nhất Bạch không thèm nâng lên, nói bâng quơ, “Sau khi lên làm trợ lý, phải tập làm quen với việc ăn cơm với ông chủ.”

Nghe ý của hắn, hẳn là thường xuyên ăn cơm cùng với trợ lý.

Thích Ca không có kinh nghiệm làm trợ lý, không biết đây có phải là tác phong bình thường hay không, sợ từ chối sẽ thành làm ra vẻ, nên cũng nghe lời ngồi xuống.

“Đúng lúc tôi có chuyện muốn hỏi cậu.” Lộc Nhất Bạch vừa ăn vừa nói, thanh âm hơi mơ hồ.

Tay Thích Ca run lên, đũa va vào thành chén, phát ra tiếng động giòn vang.

Đối với Thích Ca mà nói, nền giáo dục từ bé của Lộc Nhất Bạch có thể được coi là biến thái.

Tỷ như, theo Lộc Nhất Bạch nói, ở nhà hắn lúc dùng cơm tuyệt đối không được phép nói chuyện.

Nhưng Thích Ca nào phải người theo quy củ, Lộc Nhất Bạch không nhắc đến còn tốt. Nếu đã nhắc tới, mỗi lần ăn cơm Thích Ca liền nhịn không được muốn dụ hắn nói chuyện.

Lần nào Lộc Nhất Bạch cũng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không thật sự ngăn cản Thích Ca. Thích Ca càng được voi đòi tiên, cứ đến giờ ăn liền bày đủ mọi thủ đoạn, cách nào cũng từng thử.

Y nhớ nhất là một lần, y cá với Lộc Nhất Bạch, dùng thời gian ăn một bữa cơm để khiến Lộc Nhất Bạch nói chuyện.

Thích Ca biết khả năng tự kiềm chế của Lộc Nhất Bạch rất mạnh, vừa vào liền xài ngay chiêu hiểm độc nhất, trực tiếp ngồi lên đùi Lộc Nhất Bạch ăn cơm.

Khi đó da mặt Lộc Nhất Bạch mỏng, chưa từng thấy Thích Ca lẳng lơ như vậy, suýt thì quăng cả cái chén đi.

Nhưng hắn cũng rất lợi hại, cắn răng nhịn xuống không nói gì.

Thích Ca không tin, vì thắng cược mà thủ đoạn nào cũng lôi ra dùng, cọ tới cọ lui, dùng cả tay lẫn chân trêu chọc, còn đoạt miếng ăn từ trong miệng Lộc Nhất Bạch… Nhưng lẳng lơ cũng phải có mức độ, cuối cùng Lộc Nhất Bạch không nhịn được nữa, đè y xuống bàn ăn, đồ ăn chưa ăn xong rơi vãi đầy đất.

Tình ý dâng cao, Lộc Nhất Bạch cắn vành tai Thích Ca, dùng giọng nói khàn đặc và hô hấp nặng nề gọi y là “yêu tinh”.

Thanh âm có chút bực tức, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng cùng tình yêu say đắm đến sắp tràn cả ra.

Từ đó về sau, có một khoảng thời gian dài Lộc Nhất Bạch không muốn ăn cơm trên bàn ăn, dẫn tới bàn ăn trong nhà trực tiếp thay đổi công dụng…

“Cậu làm sao vậy?” Giọng nói từ tính lại không cảm tình gì của Lộc Nhất Bạch kéo Thích Ca về với hiện thực.

Thời gian quả nhiên là thứ tàn nhẫn nhất, cái gì cũng có thể thay đổi.

Thích Ca âm thầm điều chỉnh hô hấp, sắc mặt vốn hơi đỏ ửng trở nên tái nhợt, “Không có gì ạ, sếp Lộc, ngài muốn hỏi tôi chuyện gì?”

“Về dự án Hồ Tịch Nguyệt.” Lộc Nhất Bạch dường như thật sự không có hứng thú với việc Thích Ca đang nghĩ gì, cũng không cảm thấy bàn chuyện công việc lúc ăn cơm có gì sai, “Cậu thấy ai phụ trách thì tương đối thích hợp?”

Thích Ca hơi sửng sốt, suy nghĩ vài giây rồi nói, “Nếu ngài hỏi tôi, trong công ty chi nhánh Vân Châu này, tôi đề cử Lưu Hoa Thanh.”

“Ồ?” Lông mày đuôi mắt Lộc Nhất Bạch nhướng lên, hắn giảm tốc độ ăn cơm, “Lý do?”

Thích Ca buông đũa xuống, nghiêm túc nói, “Dự án Hồ Tịch Nguyệt được chính phủ bật đèn xanh, đi theo đó là rất nhiều hạn chế, trên cơ bản đây là một dự án phải làm từng bước. Thế nên dự án này thật ra không thích hợp với người có năng lực sáng tạo quá mạnh, bởi loại người này có nhiều ý tưởng, bị trói buộc sẽ rất khó chịu. Dự án này lại thích hợp với người thích làm việc theo quy củ, lập sẵn khuôn rồi để người đó tự điền vào trong là được. Lưu Hoa Thanh là người cực kỳ theo quy củ.”

“Tôi nghe nói Lưu Hoa Thanh không có năng lực gì.” Lộc Nhất Bạch cũng buông đũa xuống, nhìn thẳng Thích Ca, ngữ khí lại vẫn đều đều như cũ, không nghe ra được cảm xúc gì.

Thích Ca hơi rũ mắt, tránh đi ánh mắt của Lộc Nhất Bạch, “Đúng là có thể nói như vậy, nhưng tôi cảm thấy không phải cứ có biểu hiện đặc biệt xuất sắc thì được gọi là có năng lực.  Chuyện gì cũng có thể làm được vừa đúng, đáp ứng hết đúng quy tắc cũng coi là một loại năng lực. Mà một doanh nghiệp cần đủ các loại nhân tài, nếu ai cũng tranh nhau thể hiện thì khả năng lớn sẽ rất lộn xộn.”

Lộc Nhất Bạch trầm ngâm hai giây, bỗng nhiên nói, “Tôi nghe người khác nói, Lưu Hoa Thanh vô cùng săn sóc cậu?”

Thích Ca ngẩng đầu, Lộc Nhất Bạch đã bắt đầu tiếp tục ăn cơm.

Lồng ngực y trĩu nặng, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận, “Đúng vậy, thế nhưng…”

“Vậy thì Lưu Hoa Thanh, cậu nhớ kỹ, ngài mai phát thông báo cho bên nhân sự.” Lộc Nhất Bạch cắt ngang lời giải thích của Thích Ca.

Thích Ca:???

Y còn muốn hỏi như thế có vội vàng quá hay không, Lộc Nhất Bạch đã lên tiếng, “Sao cậu lại không ăn thịt?”

Thích Ca liếc nhìn đĩa rau xanh trước mặt, trầm mặc, “Tôi vẫn chưa từ nhỏ hết cảm, nên không muốn ăn đồ nhiều dầu mỡ.”

Nói xong mới nhớ ra mình bị cảm đã hơn mười ngày, cái cớ này không được ổn lắm.

Nhưng Lộc Nhất Bạch không nói gì nữa.

Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong trầm lặng, Thích Ca ăn nãy giờ mà không cảm nhận được mùi vị gì.

Sau khi trở lại chỗ làm việc, Thích Ca mở một bảng biểu trống, gõ tiêu đề vào: “Kế hoạch công việc”.

Không quá vài phút, một bóng đen đổ lên trên mặt bàn.

Thích Ca ngẩng đầu, thấy Lộc Nhất Bạch không biết từ khi nào đã đi tới, hai tay đút túi, đang vô cùng hứng thú nhìn nội dung trong bảng kế hoạch của y.

“Sếp Lộc!” Thích Ca hoảng hồn, vội vã tắt bảng biểu.

Lộc Nhất Bạch hơi nhướng mày, “Tan làm rồi.”

Thích Ca vừa định để hắn đi trước, chợt nhớ ra trong sổ lưu ý có ghi, đôi khi Lộc Nhất Bạch không có tài xế thì trợ lý phải đảm nhiệm việc lái xe.

Lộc Nhất Bạch rõ ràng là đang đợi y, Thích Ca cho rằng hôm nay y sẽ làm tài xế, liền nhanh chóng tắt máy tính.

Vào thang máy, Lộc Nhất Bạch nói, “Cậu làm việc rất nghiêm túc, còn biết lập kế hoạch.”

Thích Ca nhìn con số không ngừng thay đổi, “Thói quen ạ.”

Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, không lên tiếng nữa.

Thang máy xuống tới bãi đậu xe, Thích Ca vừa bước ra liền nhìn thấy tài xế Lão Dương đứng chờ ở bên cạnh.

Thích Ca sửng sốt, Lộc Nhất Bạch đã có tài xế, vậy hắn còn chờ mình làm gì?

“Mai gặp.” Lộc Nhất Bạch nhàn nhạt nói, chân không ngừng bước đi tới chiếc Rolls-Royce của hắn, như thể bọn họ chỉ ngẫu nhiên đi chung đường.

“Mai gặp.” Thích Ca do dự trong một khoảnh khắc, không quay lại tăng ca mà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

Lộc Nhất Bạch nhìn chiếc BMW đi theo đằng sau, bỗng mở miệng, “Đó là xe của trợ lý Thích sao?”

Lão Dương lần đầu lái xe cho boss mới, tinh thần tập trung cao độ, nghe vậy thì liếc qua, nghiêm túc trả lời, “Đúng vậy, sếp Lộc.”

Trong giọng nói Lộc Nhất Bạch có một tia cười, “Xem ra năng lực chuyên môn của trợ lý Thích quả thật không tệ, cậu ấy tới công ty không mấy năm đã đi chiếc xe đó…”

Hắn không biết giá của loại xe này, thản nhiên hỏi, “Hẳn là không rẻ?”

Lão Dương hơi lo lắng, “Đâu đó cỡ một trăm vạn ạ.”

Lộc Nhất Bạch không hé răng, không khí trong xe rất yên tĩnh, Lão Dương dừng một chút, mắt nhìn trái tim nho nhỏ đan bằng dây tơ hồng bên cạnh, nói bổ sung, “Năng lực của Tiểu Thất… trợ lý Thích đúng là rất xuất sắc. Đại học năm tư cậu ấy đã tới công ty, cũng hơn ba năm, chiến tích năm nào cũng đạt hạng nhất. Không chỉ mua xe, còn mua nhà ở trung tâm thành phố, lần trước còn có người thấy cậu ấy đeo đồng hồ trị giá trăm vạn, nghe đâu trong nhà cũng có tiền.”

Lộc Nhất Bạch “ồ” một tiếng, “Cậu ta gốc ở đây à?”

“Cái này thì đúng là không biết.” Lão Dương cẩn thận ngẫm nghĩ, hơi tiếc nuối, “Tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc tới người nhà.”

Thích Ca không biết bản thân y đang bị người ta tra hộ khẩu, y kết thúc cuộc gọi, xoay xe lại, đi về hướng ngược lại nhà mình.

Nửa tiếng sau, xe Thích Ca dừng ngoài cửa một quán bar ầm ĩ.

Thích Ca vừa vào tới cửa, lập tức có một vị mỹ nữ vẫy tay với y.

Y gọi rượu trước, sau đó mới đi qua.

“Thật ngại quá chị Hạ, tan tầm rồi mà còn tới làm phiền chị.” Thích Ca đi ngang qua hai cô gái ăn mặc hở hang, tới cạnh bàn của vị mỹ nữ vừa vẫy tay, hơi xấu hổ cười cười với cô.

Mỹ nữ này tên Hạ Song Song, thuộc bộ phận nhân sự của công ty.

“Không có gì.” Hạ Song Song cũng cười nói, “Chị đang chán, có anh đẹp trai tới uống rượu với chị thì còn gì bằng.”

Thích Ca thẹn thùng gãi đầu, vừa lúc phục vụ tới đưa rượu, y vội đứng lên, sau khi nhận lấy thì tự mình đưa tới trước mặt Hạ Song Song, “Không biết khẩu vị chị sao, nên em chọn ly nào trông đẹp đẹp chút.”

“Ồ, mời chị uống à?” Hạ Song Song nhìn thức uống trước mặt Thích Ca, “Cậu giữ mình trong sạch quá rồi đấy? Thảo nào bọn họ cứ gọi cậu là đóa hoa trắng.”

“Để chị Hạ chê cười rồi, em bị bệnh dạ dày, lát còn phải uống thuốc nên tạm thời không uống rượu được.” Gương mặt của Thích Ca đỏ lên, tay chân lúng túng, “Xin lỗi, làm chị mất vui.”

Hạ Song Song bưng ly rượu Thích Ca gọi lên uống một ngụm, “Không đến nỗi đó… Vị không tệ.”

Cô nhìn những ánh mắt như hùm như sói chung quanh, lắc đầu nói, “Thôi, chị cũng không làm khó cậu. Nói đi, rốt cục tới tìm chị làm gì?”

Thích Ca khẽ thở phào, “Chị Hạ phóng khoáng, đã thế em hỏi thẳng luôn, chị có thể giúp em tìm phương thức liên hệ của cô gái mà Vương Tu đã phỏng vấn trước khi từ chức không?”

Đôi mắt Hạ Song Song nhíu lại, “Cậu hỏi cái này chi?”

Thích Ca khó xử nói, “Việc tư thôi, chị Hạ yên tâm, em tuyệt đối không làm chuyện xấu, cũng sẽ không nói là chị tiết lộ ra.”

“Chị không thể tiết lộ, đây là quy tắc.” Móng tay đỏ tươi của Hạ Song Song gõ gõ lên ly rượu, chậm rãi nói, “Nhưng mà, mỗi người tới phỏng vấn đều phải đăng ký ở quầy tiếp tân.”

“Em hỏi rồi, ghi chép hôm đó đã bị xóa.” Thích Ca nói.

Hạ Song Song sửng sốt, trầm ngâm một lúc lâu mới nói, “Lúc nộp hồ sơ có ghi chép lại, khi bên nhân sự thẩm định hồ sơ sẽ kiểm tra ghi chép, chỉ là có quá nhiều ghi chép, rất khó tìm.”

“Em biết phải làm gì rồi.” Đáy mắt Thích Ca ngập tràn vui sướng không thể kiềm chế, cả người căng đầy sức sống, “Cảm ơn chị Hạ.”

Hạ Song Song nhìn chằm chằm y vài giây, bỗng nhiên thở dài, “Không cần cảm ơn chị, chị chưa nói cho cậu cái gì cả. Cậu về nhà sớm đi, mấy chỗ như bar biếc này không hợp với cậu.”

Thích Ca ngượng ngùng cười cười, lại nói cảm ơn một lần nữa rồi mới rời đi.

Hạ Song Song nhìn bóng dáng y cẩn thận chen qua đám đông, lại thở dài.

Cô rất thích diện mạo của Thích Ca, dựa vào hôm nay cậu ta có việc muốn nhờ, cố ý gọi cậu ta vào quán bar đúng là có ý định khác.

Tiếc là đối mặt với đóa hoa trắng kiểu này, cô vẫn không thể hạ thủ được.

Hết chương 11


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.