Sổ Tay Công Lược Nam Hai

Chương 4




Nghiệt duyên của ta và Dị Thục Vân cũng thật kì lạ.

Nàng ấy là thứ nữ, là loại mà được sinh ra trong tình duyên mong manh ngắn ngủi của Bác gia, cũng bởi vì nàng ấy, nên lão cha của ta mới nạp mẫu thân của nàng ấy.

Không hiểu sao khi sinh nàng ấy lại khó sinh, vốn tưởng rằng là con trai, kết quả lại là con gái.

Thuận lợi suôn sẻ được mẫu thân ta nhận nuôi, ta liền trở thành tỷ tỷ của nàng ấy.

Cho nên trong kí ức của nàng chính là không có mẫu thân. Chỉ có vị tỷ tỷ này là ta bảo vệ nàng ấy, dạy nàng ấy đọc sách, làm chỗ dựa lớn nhất của nàng ấy trong bác tước phủ, cũng may lão cha của ta không tính là quá đểu, tuy không ngừng có thêm nữ nhân mới tiến vào phủ, nhưng cũng chỉ là cảm giác mới mẻ nhất thời.

Cổ đại chính là như vậy, tam thê tứ thiếp không có tội, đứng núi này trông núi nọ là chuyện vô cùng bình thường.

Trong lòng nàng ấy, ta là người thân duy nhất, thậm chí tình yêu nàng ấy dành cho ta còn hơn cả Tống Kỳ Lâm.

Cổ đại cũng có loạn lạc, cứu giúp người khác để được an ổn, sống hết một đời bình an, nhưng lại rất khó để tìm một người có thể dựa vào, nên đã làm cho Dị Thục Vân mỏng manh yếu đuối sinh ra trạng thái ỷ lại, giống như Tống Kỳ Lâm, thói quen giúp hắn sinh ra việc trả giá nhưng không cần báo đáp. Thậm chí có một chút báo đáp nho nhỏ cũng làm hắn không thể yên lòng.

Bọn họ xứng đáng được yêu thương, nhưng trong thời loạn thế, tai họa khắp nơi, đành phải tự mình đi thật lâu thật xa.

Một người được hưởng tình yêu của cha mẹ như ta, bây giờ cảm thấy Dị Thục Vân vô cùng đáng thương, thái tử đương triều mến mộ nàng ấy, nhưng ta lại chen ngang, đối đầu với nàng ấy ở khắp mọi nơi, ta của trước kia có lẽ là do ham hư vinh và kiêu ngạo, rõ ràng bản thân là đích nữ, rõ ràng được sủng ái hơn nàng ấy, nhưng thái tử chỉ vừa liếc mắt đã thích muội muội của bản thân.

Đối đãi với nàng ấy không được như mọi khi, còn coi nàng ấy là tình địch, coi nàng ấy là nữ nhân xấu.

Dị Thục Vân chưa từng có bất kì oán giận nào, cho dù ta có đối xử với nàng ấy như thế nào, nàng ấy vẫn như cũ say mê* ta.

*say mê theo kiểu cuồng chị gái nha mn. Đừng nghĩ bậy à nha.

Haizz, sinh tồn ở nơi này, nói thì dễ nhưng cũng rất khó.

Đánh hạ Tống Kỳ Lâm và Dị Thục Vân không khó, nhưng còn thái thử thì sao?

Thông qua trò cười của ban nãy, hắn càng cho rằng, ta bắt ép làm cho hai con người này phát điên.

Thật là oan ức, ta cái gì cũng chưa từng làm......

Thái tử mặt mày hầm hầm giận dữ ở lại ăn một bữa cơm, hận đến nỗi không thể lập tức hồi cung.

Đi ở phía trước vẫn cố tình quay lại liếc ta một cái, thấp giọng nói bên cạnh tai ta: “Dị Thư Nhàn ngươi đừng càn quấy, sẽ có một ngày ta đem chuyện ngươi không phải ân nhân cứu mạng nói cho Tống Kỳ Lâm biết, để xem hắn còn có thể bảo vệ ngươi bao lâu.

Đe dọa một cách trần trụi, làm ta nhịn không được run sợ trong lòng, làm như con người ta bỉ ổi lắm vậy.

“Yo, ta sợ ghê! Mau đến đánh ta đi!”

Tống Kỳ Lâm bị bộ dạng của ta chọc cười, tiếng cười giống như chuông gió, làm cho thái tử tức đến nỗi hai mắt nổi đom đóm.

“Các ngươi! Các ngươi! Cứ đợi đó cho ta!”

.......

Ta dặn dò mẫu thân đừng quá khắt khe với Dị Thục Vân, nếu như ngày nào đó nàng ấy đột nhiên hiểu ra, thì kết cục bi thảm của ta vẫn có thể xảy ra.

Trước khi quay về phủ, Dị Thục Vân lưu luyến nắm tay ta không buông, cứ một tiếng rồi lại một tiếng gọi ta là a tỷ, nghe nhiều đến nỗi ta cảm thấy đau tim, vốn muốn đem những thứ châu báu định tặng nàng ấy mang về phủ, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng nên lại tặng cho nàng ấy.

“Chỗ này cho muội, nhớ mua vài bộ y phục xinh đẹp và một ít trang sức, chỗ còn lại thì để dành cho bản thân, một mình ở trong phủ cũng phải sống thật tốt, nếu có người ức hiếp muội, thì hãy sai người đến tìm ta, đã biết chưa!”

“A tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, chỉ có điều là không nỡ.....không nỡ xa a tỷ.”

Vỗ vỗ bả vai nàng ấy, cuộc đời này còn dài, cơ hội gặp mặt còn rất nhiều.

Trên xe ngựa, Tống Kỳ Lâm ngoan ngoãn ngồi cạnh ta, ngượng ngùng nhìn ta, khắp nơi tràn ngập ngọt ngào.

Ta đang cân nhắc xem bản thân cũng nên làm một chút gì đó, thế là bắt đầu mở miệng nói,

“Phu quân, ta muốn vài cửa hiệu của chàng.”

Hắn có chút sững sờ hỏi: “Phu nhân đây là muốn kinh doanh sao?”

Ta gật đầu, “Ta xuất thân thế gia, tiền tài và danh tiếng từ khi sinh ra đã có, nhưng nó không phải của riêng bản thân ta mà là của gia tộc, ta muốn dựa vào bản lĩnh của bản thân để xông xáo một chút.”

“Phu nhân, luôn cảm thấy nàng và trước kia...không giống nhau?”

Hắn đè thấp giọng trả lời sau đó cười một cách ấm áp, trong ánh mắt tràn ngập gió xuân tháng ba, có chút lạnh nhưng lại dễ dàng tiếp cận, một thân áo gấm xanh, rõ ràng giống một văn nhân thờ ơ không màng danh lợi, nhưng vết chai ở tay lại không thể gạt người.

“Như vậy không phải càng tốt hơn sao ?”

Khó có được tâm trạng tốt như vậy, ta liền đưa tay nâng cằm hắn, mị hoặc tiến lại gần, môi màu đỏ mận, lông mi rung rung, ánh nhìn làm tim hắn phát hoảng.

“Nhàn nhi đừng nhìn ta như vậy...ta sẽ nhịn không nổi?”

Âm thanh tê dại vang lên, hắn đang gắng sức kiềm chế, ánh mắt nhìn chằm chằm môi của ta.

Tiểu nãi cẩu phiên bản cổ đại?

Tuyệt vời, thật tuyệt vời.

Ta xoay người lùi lại, tạm thời tha cho hắn một lần, ta vẫn muốn mẹ quý nhờ con nên đợi buổi tối lại tiếp tục câu dẫn hắn.

Tống Kỳ Lâm thở một hơi: “Phu nhân, sắc trời vẫn chưa tối, hay là chúng ta đến cửa tiệm mới mở để ăn chút gì đi, nghe nói chỗ bọ họ có vài đầu bếp tay nghề giỏi mới đến.”

“Có gà rán không?” Ta hỏi.

Tống Kỳ Lâm: “Đó là vật gì?”

Ta: “Chính là.....chính là mang gà đi rán một chút....”

Tống Kỳ Lâm: “Gà? Phương pháp rán như thế nào?”

Ta: “Muốn ăn không? Gọi một tiếng vợ tối nay làm cho chàng.”

Tống Kỳ Lâm: “Vợ lại là ý gì......”

Ta: “Thôi bỏ đi gọi một tiếng em yêu*đi rồi làm cho chàng.”

*nguyên văn là 亲爱的

Tống Kỳ Lâm: “Em yêu lại là....”

Lời còn chưa dứt, ta đã không kiên nhẫn chặn môi hắn, đây thực sự là vòng tuần hoàn chết tiệt, người hiện đại nói chuyện ở nơi này đúng thật là khó.

Liếm liếm môi hắn, ngọt ngọt mang theo chút lành lạnh, Tống Kỳ Lâm vẫn còn đang sửng sốt, mặt bắt đầu đỏ lên, trong giống như một nữ tử khi đỏ mặt.

Ngượng ngùng như vậy, đối với những chuyện phải làm trong phòng có lẽ vẫn như trang giấy trắng, ta phải nghĩ cách làm sao để ăn sạch sẽ mới được ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.