(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Rời khỏi quán cà phê, Sở Cảnh chạy một mạch về khu chung cư.
Trước cửa khu chung cư có một chậu hoa cao hơn 10cm bị vứt bỏ, Sở Cảnh xách Gia Tháp nhỏ bé đang nằm phơi nắng trong chậu hoa lên.
Lúc này, Gia Tháp không còn dáng vẻ như ở nhà nữa. Hắn thu nhỏ lại, trở về hình dáng sơ sinh nguyên thuỷ của mình, toàn thân phủ một lớp lông mềm màu đen, sờ vào có cảm giác như vải flannel.
Ánh mắt trời xuyên qua hàng lang chung cư, chiếu lên người Gia Tháp. Lông đen mềm mại toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Sở Cảnh phủi mấy hạt bụi dính trên người hắn, một tay nhét hắn vào cổ áo rộng mở.
Gia Tháp chui sâu vào trong quần áo, xúc tu dính lên eo bụng Sở Cảnh, tìm vị trí thoải mái trong lồng ng.ực anh rồi nằm im không nhúc nhích.
Tuy rằng có thể biến thành bộ dạng con người hoàn chỉnh, nhưng Gia Tháp rất hiếm khi ra ngoài. Mỗi lần muốn cùng Sở Cảnh ra ngoài đều sẽ giống như bây giờ, biến lại thành hình dáng con non rồi chui vào trong quần áo hoặc cặp của anh.
Hắn không quen dùng hình dáng con người đi lại bằng hai chân, cũng rất dễ lo lắng thái quá khi ở nơi đông người. Hắn sợ mình sẽ lơ đãng biến về nguyên hình gây ra bạo loạn, thế nên chỉ dùng cơ thể người trong tình huống bắt buộc, như khi nhân viên bảo trì tới nhà hay đi nhận hàng chuyển phát nhanh.
Hơn nữa, kỹ thuật duy trì hình dạng con người hoàn chỉnh quá tốn sức so với sinh vật phi nhân loại, thế nên thay vì dùng hai chân đi đường, Gia Tháp thích chôn trong lồng ng.ực Sở Cảnh hơn.
Hắn có thể bám lên ngực Sở Cảnh, nghe tiếng tim anh đập, âm thanh xung quanh trở nên mong manh, cho dù chen chúc trên tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi chiều cũng không sợ hãi.
Cũng nhờ vào các thiết kế trang phục đa dạng hiện nay và phong cách phối đồ của những người sành điệu, dù cho Gia Tháp quang minh chính đại ngồi trên vai Sở Cảnh, người ngoài nhìn thấy cũng chỉ nghĩ rằng đó là một món phụ kiện lớn gắn trên quần áo.
Xác nhận Gia Tháp đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài, Sở Cảnh kéo khoá áo, vỗ vỗ vào ngực. "Xuất phát nào."
Gia Tháp vươn một xúc tu nhỏ ra khỏi cổ áo, quơ quơ giữa không trung như hưởng ứng.
_____
Siêu thị trong trung tâm mua sắm nằm ở hướng khác khu chung cư, bắt xe đi mất khoảng mười phút. Trong xe còn có người khác, suốt đường đi Sở Cảnh cũng không nói chuyện với Gia Tháp nữa.
Gia Tháp lặng lẽ rúc dưới áo Sở Cảnh, nhét một cái vòi vào tay anh.
Sở Cảnh đút tay vào trong túi, ỷ vào việc túi che khuất, hết xoa lại miết vòi của Gia Tháp. Hành trình vốn dĩ tẻ nhạt nhưng hai người lại chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Tuy vậy, cuối tuần khó tránh khỏi cảnh kẹt xe, taxi đi một chốc lại dừng, mất nhiều thời gian hơn ngày thường mới đến nơi. Gia Tháp hơi say xe, Sở Cảnh vừa bước xuống xe đã cảm nhận được xúc tu trong tay hơi kỳ lạ.
"Khó chịu hả?" Anh nhẹ giọng hỏi, kéo khoá áo xuống một chút.
Gia Tháp không nói gì, xúc tu dinh dính mềm mại bám vào cổ tay áo anh, nương theo trọng lực chui vào lòng bàn tay anh.
Một lúc lâu sau, Gia Tháp mới gian nan mở miệng. "Nôn, muốn."
"Vậy nghỉ ở đây một chút." Sở Cảnh đứng yên bên dưới tàng cây trong bãi đỗ xe.
Gió xuân khô khốc thổi qua người, xúc tu xụi lơ trong tay anh phấn chấn trở lại. Anh nắm lấy xúc tu lông xù, hỏi. "Đỡ hơn chưa?"
Xúc tu nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay anh như lời hồi đáp.
Lông mày vốn nhíu lại của Sở Cảnh giờ mới thả lỏng. "Vậy chúng ta vào thôi."
Là trung tâm thương mại duy nhất của thành phố cho phép mang thú cưng vào, không ít người đến đây mua sắm vào ngày nghỉ, phần lớn không đi cùng bạn mà dắt thú cưng theo. Không nhiều người đi "một mình'' như Sở Cảnh.
Kệ để hàng ở siêu thị thay đổi quá nhiều so với trước đây, vị trí sắp xếp hàng hoá đều khác hẳn. Sở Cảnh cũng không vội vàng, chậm rãi đẩy xe đi dạo.
Đi ngang qua khu bán đồ dùng cho thú cưng, một đôi tình nhân dắt theo chú chó săn nhỏ, đang chọn quần áo cho cục cưng nhà mình. Hai người họ, lúc thì cầm một chiếc áo gió cao cổ, lúc lại cầm một chiếc áo khoác nỉ ngắn, vừa cười đùa vừa ướm thử lên người chú chó.
Chó săn nhỏ bị vây quanh bởi quần áo, mờ mịt mở to hai mắt, để mặc hai vị chủ nhân chọn lựa.
Thực ra, khi Gia Tháp vừa mới biến thành hình người, Sở Cảnh cũng từng nghĩ đến việc mua vài bộ quần áo để hắn mặc khi ra ngoài. Nhưng sau đó, anh phát hiện việc này hoàn toàn không cần thiết, bởi thứ Gia Tháp mặc nhiều nhất thường ngày chính là chiếc tạp dề hoa được tặng kèm khi mua nồi.
Vậy lần này mua đồ mới luôn đi.
Sở Cảnh hứng thú nhìn cặp tình nhân, trong lòng suy nghĩ sẽ mua cho Gia Tháp tạp dề mới có kiểu dáng gì, nghĩ đến mức ngẩn ngơ.
Khu vực này thường có chó con, mèo con ghé qua, Sở Cảnh ngửi không ra mùi hương còn lưu lại của chúng, nhưng Gia Tháp rất không thích. Hắn đứng đây một hồi thì không nhịn được nữa, siết chặt xúc tu lại, ra hiệu anh mau rời khỏi nơi này.
Sở Cảnh cách một lớp quần áo sờ sờ Gia Tháp trong ngực, trấn an cảm xúc của hắn, đẩy xe mua sắm đi ngang qua đôi tình nhân.
Trước khi rời khỏi khu đồ dùng thú cưng, Sở Cảnh nhìn chiếc vòng cổ cho chó trên kệ để hàng.
Thời gian anh tạm dừng có hơi lâu, Gia Tháp vẽ dấu chấm hỏi vào lòng bàn tay anh.
Tên này chữ thì không biết viết, vậy mà lại dùng dấu chấm câu rất quen tay.
"Không có gì đâu." Sở Cảnh cười cười, làm bộ không có việc gì, đi đến kệ để hàng tiếp theo.
_____
Dạo ở khu đồ dùng thú cưng một hồi, Sở Cảnh cũng không quên mục đích đi siêu thị hôm nay. Anh cầm hai hộp trứng gà ta, dùng bước ở khu rau củ.
"Dự báo thời tiết nói hai ngày nữa trời sẽ trở lạnh, cậu muốn ăn lẩu không?" Anh cố tình đeo một bên tai nghe, giả vờ đang gọi điện thoại.
Gia Tháp rúc ở trong quần áo, rầu rĩ trả lời. "Ăn."
"Vậy mua một ít cải thảo nhé."
Sở Cảnh lấy một túi rau tươi mới được đóng gói cẩn thận trên kệ, vừa bỏ vào xe đẩy hàng vừa giải thích với Gia Tháp. "Lần trước cậu nói rau này ăn có vị ngọt."
Gia Tháp thong thả nghiền ngẫm phát âm của Sở Cảnh, học kỹ từng từ từng chữ. "Quao, đồ ăn."
Sở Cảnh áp tay lên hông, xoa nhẹ lên xúc tu dính trên da thịt mình như lời cổ vũ.
Gia Tháp được anh xoa chịu không nổi, cuộn mấy cái vòi lại, rúc sâu vào trong áo.
Hôm qua hầm nạm bò, Sở Cảnh tính sơ số đồ ăn còn lại trong tủ lạnh, sau đó chọn thêm mấy hộp thịt loại khác, còn mua thêm hải sản theo sở thích của Gia Tháp.
Quầy hàng thực phẩm tươi sống người đến người đi tấp nập, Gia Tháp không dám thò ra đầu ra ngoài, xúc tu quấn quanh cổ tay Sở Cảnh. Khi anh chọn hàng, Gia Tháp cũng theo đó mà sờ sờ cái này, chạm chạm cái kia. Khi gặp thứ gì không nhận ra, hắn liền chỉ cho Sở Cảnh, anh kiên nhẫn giải thích cho hắn.
Khi hắn chỉ vào một miếng cá to, Sở Cảnh liếc mắt qua giá cả đắt đỏ bên dưới, thuận miệng nói. "Đây là cá mặt trăng."
Gia Tháp nghi hoặc: "Xe?" (*)
(*) Sở Cảnh nói [翻车鱼/cá mặt trăng], Gia Tháp lại chỉ nghe được âm [车/xe trong xe cộ].
"Không phải xe, là cá." Sở Cảnh túm cái vòi đang chuẩn bị sờ miếng cá của Gia Tháp. "Không ăn được đâu."
Gia Tháp hậm hực thu vòi lại.
Chọn xong thực phẩm tươi sống, Sở Cảnh mua thêm hai thùng bia cùng một ít đồ sinh hoạt lặt vặt, sau đó lại đứng trước kệ hàng đồ gia dụng chọn tạp dề một hồi.
Anh chọn một chiếc tạp dề màu xanh đậm có hoa văn xương cá, suy nghĩ một lúc lại cầm lên một chiếc nữa in đầy hình vịt con màu vàng, rồi đẩy chiếc xe đầy ắp đồ đi về phía quầy thanh toán.
Gia Tháp trong lồng ng.ực lén thò đầu ra, xúc tu lại một lần nữa vươn ra từ cổ tay áo, chỉ vào chiếc hộp nhỏ màu bạc trên kệ bánh kẹo ở quầy thanh toán.
Sở Cảnh liếc nhìn con số trên đó, nhéo nhéo xúc tu dính trong lòng bàn tay. "Cậu không ăn được đâu."
Gia Tháp chui về trong ngực Sở Cảnh, xúc tu phủ đầy lông mịn cuốn lấy ngón áp út của anh, âu yếm quấn quanh nó một vòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");