Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật - Nghĩ Cẩn

Chương 1




【Đang trong quá trình đăng tải nhiệm vụ...]

【Tích, ký chủ ghép đôi thành công!】

【Họ tên: Kì Thời】

【Giới tính: Nam】

【Nguyên nhân tử vong: Tai nạn giao thông】

【Tích, tiếp nhận thành công thông tin vị diện, hoan nghênh ký chủ đến với vị diện vô hạn lưu- Kẹo Ngọt Màu Máu, hệ thống số 17 sẽ hết lòng phục vụ cậu.】

Tiếng dòng điện loẹt xoẹt bên tai, một âm thanh điện tử, máy móc và cứng nhắc vang lên, Kì Thời bị những âm thanh huyên náo này làm cho tỉnh lại, có lẽ là do đã thích ứng với bóng tối trong thời gian dài, nên khi ánh nắng mặt trời chói chang rọi lên khuôn mặt, cậu vô thức đưa tay lên che lại đôi mắt.

Từng tia nắng ấm áp chiếu lên người cậu thanh niên hình thành những điểm nho nhỏ lốm đốm, làm cho chiếc áo len mỏng màu trắng ngà dường như đang phát sáng dưới ánh nắng vậy, một làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, khí chất của chàng trai đang che mắt sạch sẽ, sáng sủa, cho dù không nhìn thấy mặt của đối phương, thì cũng không thể ngăn cản dòng người tấp nập trên đường liếc mắt nhìn về bên này.

Âm thanh máy móc đó vẫn tiếp tục nói:

【Ý thức và cơ thể của ký chủ ở thế giới nguyên bản đã rơi vào trạng thái tử vong, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ bên trong thế giới vô hạn lưu, thì mới có thể lấy được cơ hội tái sinh.】

Tử vong, sống lại.

Loại chuyện này mà nghe được ở thế giới hiện thực thì có vẻ rất hoang đường, nhưng đối với người đã từng thật sự chết đi một lần, khi cảm nhận được ánh nắng rơi trên thân thể liền mê luyến tia ấm áp đó, thứ gọi là chân thật và ảo tưởng trở nên không còn quan trọng nữa.

Kì Thời nhớ cậu chết là bởi vì tai nạn giao thông, cậu đã ở trong một nơi tăm tối chờ đợi rất lâu, cậu vẫn còn nhớ, có một việc rất quan trọng mà cậu chưa hoàn thành, cậu vẫn rất lưu tuyến cảm giác ấm áp này.

Cậu muốn sống sót.

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong không gian, có lẽ đã thích ứng được với ánh nắng có chút chói mắt này, Kì Thời buông tay xuống, ánh sáng xuyên thấu vào con ngươi đen kịt trong trẻo, trước mắt cậu là con đường xi măng rợp bóng râm của những cái cây xung quanh, ánh nắng li ti xuyên qua những tán lá chiếu xuống dưới chân, bên cạnh là khu vực hoạt động với bãi cỏ cực lớn, thời tiết trong lành, có rất nhiều người đang chơi đùa ở đó.

"Nhiệm vụ phải làm là gì?" Kì Thời hỏi.

17 vốn không hề kinh ngạc với tốc độ và mức độ tiếp nhận của ký chủ, mỗi một vị ký chủ đều phải trải qua từng tầng sàng lọc, rồi sẽ lựa chọn ra những sinh mệnh nổi trội nhất, có ý chí sinh tồn mãnh liệt nhất. Là một hệ thống mới, nó đã rất nhanh chóng chỉnh lý xong thông tin của vị diện này, sau đó liền cập nhật cho vị ký chủ đầu tiên của mình.

【Đã tải thành công vị diện Kẹo Ngọt Màu Máu--】

【Thẻ nhân vật ngẫu nhiên rút được: Ông chủ cửa hàng kẹo ngọt tại công viên giải trí.】

【Bên trong thế giới vô hạn lưu có rất nhiều NPC bởi vì oán hận và không cam tâm mà trở thành những sự tồn tại nguy hiểm, cũng bởi vì những NPC này mà thế giới không còn chịu sự khống chế, bước đến bến bờ sụp đổ, có vô số người chơi đã chết vì những NPC này.】

【Nhiệm vụ phân phát thành công: Yêu cầu ký chủ làm giảm giá trị thù hận của NPC Chú Hề bên trong thế giới này, bảo vệ sự vận hành bình thường của thế giới vô hạn lưu.】

【Giá trị hận thù hiện tại của NPC: 80】

Dòng người ồn ào tấp nập trên bãi cỏ, con rối mặc bộ đồ búp bê hình gấu trúc đang phân phát bong bóng cùng với coupon của cái gì đó, Kì Thời đứng tại chỗ rất lâu, ánh nhìn bị thu hút nhìn về phía hai con búp bê.

Đột nhiên, vai bị vỗ vỗ, Kì Thời xoay người lại, một chú hề tay cầm một chuỗi bong bóng không biết đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, chú hề huơ huơ tay với Kì Thời, lớp hóa trang của anh ta rất kì lạ, không hề giống với các chú hề khác, trên môi phủ một lớp son đỏ, mũi có treo một quả cầu đỏ, trông rất buồn cười, còn chú hề đang đứng trước mặt này lại rất đơn giản, chỉ là trên mặt có treo một chiếc mặt nạ với khuôn mặt cười to lớn.

Sau khi chú hề đeo mặt nạ huơ tay với Kì Thời, thì lấy một quả bong bóng đưa qua, còn có một tấm coupon trị giá 10 đồng, trên coupon có vẽ một cái vòng đu quay hoạt hình cực lớn, vòng đu quay có treo một con búp bê cầu nắng tươi cười rạng rỡ, Kì Thời tìm được chú hề đeo mặt nạ đang đứng cạnh vòng đu quay.

*Coupon: Coupon là vé, phiếu giảm giá hay mã giảm giá được nhà sản xuất hay các cửa hàng bán lẻ tung ra trong những chương trình khuyến mãi của họ. Người mua hàng có thể sử dụng coupon khi mua hàng để được giảm giá trong hoá đơn mua hàng so với giá mua thông thường.

Ở góc trên cùng của tờ coupon có ghi một dòng chữ lớn "Công Viên Giải Trí Kẹo Ngọt".

Công Viên Giải Trí Kẹo Ngọt, hoan nghênh sự có mặt của bạn.

Chú hề chỉ chỉ lên bầu trời, Kì Thời nhìn theo hướng tay đối phương, vòng đu quay trên tờ coupon thình lình hiện ra trước mắt.

Theo đó, trong não bộ truyền đến thứ mà hệ thống 17 gọi là Nhắc nhở ấm áp:

【Mọi thứ bên trong công viên giải trí rất kỳ quái, chú hề không biết làm ảo thuật, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ với mặt cười to to, lúc búp bê cầu nắng xuất hiện trên vòng đu quay, bầu trời nhất định sẽ đổ mưa, tàu lượn siêu tốc giật gân thì vĩnh viễn không nhìn thấy điểm kết thúc, lúc bé gái trang điểm đáng yêu đến xin bạn giúp đỡ, hãy nhớ đừng bao giờ dễ dàng đồng ý.】

【Tích, đã thành công thả ra thực nghiệm thể số 99999 trong lúc tiến hành vị diện Kẹo Ngọt Màu Máu, hệ thống chúc ký chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.】

-

Tuy trên coupon ghi là Công Viên Giải Trí Kẹo Ngọt, nhưng mà chỉ có tên gọi là như vậy thôi, các thiết bị bên trong có chút cũ kĩ, màu sắc đã trở nên xám xịt, xung quanh ngoại trừ một số cửa hàng tiện lợi cơ bản nhất thì không còn cửa tiệm nào khác.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi vừa phe phẩy quạt vừa ngủ gật, những du khách xung quanh đã ít lại còn ít hơn, có thể thấy nơi này đang bị mọi người dần dần quên lãng, khi ông chủ sửa chữa lắp đặt thiết bị mang công nhân đến đây, từng dò hỏi xem cậu có muốn đổi một nơi khác tốt hơn không, sau khi Kì Thời từ chối, ông ta bắt đầu thành thành thật thật dựa theo yêu cầu của Kì Thời mà sửa chữa, trang trí.

Nửa tháng sau, một cửa hàng mới được mở tại một công viên giải trí phí tây thành phố Lâm Giang, tên là Kẹo Ngọt Mĩ Vị, cửa tiệm y như tên vậy, bán toàn những viên kẹo vừa ngon miệng, giá cả lại vừa thực tế.

Nhưng giống như ông chủ trang trí đã lo lắng, bởi vì công viên giải trí này đã có tuổi rồi, nên không có bao nhiêu người bước vào vui chơi, lượng người ít đến đáng thương, mà cửa tiệm này của Kì Thời ngoài những người khách cũ của công viên giải trí thấy có giảm giá mà vào, thì nửa ngày còn lại có thể dùng môn khả la tước để hình dung.

*Môn khả la tước: trước cửa có thể giăng lưới bắt chim; hết sức yên tĩnh; cửa nhà vắng vẻ; vắng như chùa bà đanh (vô cùng vắng vẻ, ít khách)

Sau khi trải qua một ngày khai trương cửa hàng mệt mỏi, sắc trời bên ngoài đang dần dần tối đi, mùi đất ẩm ướt trước cơn mưa bay lên dọc theo vách cửa kính, Kì Thời đứng dưới mái hiên nhìn lên bầu trời, phát hiện mây đen mù mịt, có lẽ cơn mưa sẽ đổ xuống trước khi trời kịp tối.

Chủ cửa hàng tiện lợi nhanh chóng thu dọn những món đồ bày ở bên ngoài, dường như lo sợ chúng sẽ bị mưa tạt trúng mà động tác tay chân có chút luống cuống, Kì Thời cũng đi qua đó giúp một tay.

Đợi đến khi thu dọn xong, chủ cửa hàng nói cảm ơn với Kì Thời, nhưng ánh mắt lại chuyển động không ngừng mà quan sát mọi thứ xung quanh.

Kì Thời không chú ý đến chỗ khác thường của ông chủ cửa hàng tiện lợi, cậu lấy ra kẹo đã được chuẩn bị tốt từ lúc sáng tặng cho chủ tiệm, cười ôn hòa nói: "Tôi vừa mới đến đây, sau này vẫn mong được chiếu cố nhiều hơn."

Đó là một túi kẹo đã được dày công đóng gói, những viên kẹo ngũ sắc đẹp đẽ, sặc sỡ, ngay cả không khí cũng được nhuộm lên mùi hương thơm ngọt.

Ông chủ cửa hàng tiện lợi không ngờ cậu sẽ mang quà sang đây, cứ đưa đưa đẩy đẩy không chịu nhận.

Kì Thời: "Của ít lòng nhiều, chỉ là một túi kẹo mà thôi."

Cậu trực tiếp mang túi kẹo để lên quầy thu ngân, sau đó xoay người rời khỏi cửa hàng, dường như chỉ thật sự qua đây giúp đỡ và đưa quà thôi.

Chủ tiệm nuốt nước bọt, nhìn về phía bóng lưng của Kì Thời, lại nhìn về phía túi kẹo đầy màu sắc bên trong cửa hàng tiện lợi đã phai màu từ lâu này, cuối cùng ông ta chạy ra ngoài, nói với cậu thanh niên còn chưa về lại cửa hàng.

"Cậu... nếu cậu tin lời tôi nói, thì nên sớm dọn đi đi, nơi này không phải chỗ tốt đẹp gì."

Ông chủ cửa hàng tiện lợi run rẩy nói chuyện, nhìn anh ta chỉ khoảng 30, đang ở độ tuổi cường tráng khỏe mạnh, nhưng giọng nói lại khàn khàn, ngay cả lưng cũng hơi khom xuống.

Lời nói vừa dứt, những hạt mưa như hạt đậu rơi lên gò má, rõ ràng chỉ là những giọt mưa nhỏ nhưng ông chủ cửa hàng tiện tiện lợi lại như chim sợ cành cong bị dọa một trận, anh ta nhanh chóng chạy về cửa tiệm, kéo cửa cuốn xuống, triệt để nhốt mình bên trong căn nhà nhỏ hẹp.

Kì Thời bị những lời nói của chủ tiệm làm cho ngơ ngác tại chỗ, còn chưa kịp hỏi thêm gì thì người đã chạy mất.

Những giọt nước có kích thước như hạt đậu xanh đã biến thành cơn mưa nhỏ rả rích, nước mưa rơi xuống từ bầu trời làm ướt mặt đất và mái nhà, Kì Thời đi đến bên dưới mái hiên của cửa tiệm mình, ngẩng đầu nhìn những giọt nước đang chầm chậm rơi, mây đen phía chân trời nuốt chửng áng mây trắng cuối cùng.

Toàn bộ thành phố đều bị bao phủ trong màn mưa.

Đèn đường bên trong công viên giải trí đã rất lâu rồi chưa được thay, chỉ nhìn thấy những đốm sáng tối mờ từ trong màn sương mù trắng của cơn mưa này.

Bởi vì trời tối, mà đèn bên trong cửa tiệm của Kì Thời đã được bật lên từ sớm, ánh sáng ôn hòa có thể mang ra so sánh với ngọn đèn đường bên ngoài, càng làm người ta cảm thấy được đây là cửa hàng sáng sủa duy nhất trong nơi tối tăm này, mà lúc này cửa hàng đang bị bóng tối chặt chẽ bao trùm, chỉ còn lại tiếng nhai nuốt rất nhỏ.

Kì Thời đứng bên ngoài hứng gió lạnh một hồi, nhớ lại những lời nói mơ hồ của ông chủ cửa hàng tiện lợi, dự định ngày mai sẽ sang hỏi đối phương một tí, xem có nghe ngóng thêm được tin tức gì không.

Trời càng lúc càng tối, mưa cũng có xu thế ngày một lớn hơn, Kì Thời đi vào cửa hàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc, trở về nhà.

Nhưng ngay khi vừa thu dọn xong tủ kệ trưng bày hàng hóa, thì một con chim lớn bay vào từ phía cửa sổ.

Đó là một con chim anh vũ.

Bên ngoài đang đổ mưa, cánh của chim anh vũ dính một ít nước, lông mao trên người cũng không tránh khỏi, nhưng nó rất ngoan không vẩy nước khắp nơi, mà bay vào mang thứ ngậm trong miệng để lên quầy hàng mà Kì Thời đang đứng.

Miệng cứ lặp lại: "Thơm thơm thơm thơm!"

Anh vũ là bị mùi hương thơm ngọt bên trong cửa hàng thu hút.

Thứ được đặt trước mặt Kì Thời là 1 đồng tiền xu có chút xám đen, xã hội hiện nay đã là một xã hội nơi tiền tệ trực tuyến được lưu hành, tiền xu và tiền giấy từ mấy chục năm trước đã bị thành phố Lâm Giang hủy bỏ giá trị giao dịch.

Cũng không biết con anh vũ này moi được thứ đồ cổ này từ đâu.

Tuy tiền xu đã không còn giá trị giao dịch, nhưng Kì Thời vẫn lau chùi nó cẩn thận rồi cất lên, tủ kẹo xung quanh đều bị Kì Thời khóa lại từ vài phút trước, cậu trực tiếp bốc một nắm kẹo từ chiếc hộp bên cạnh.

Kẹo sữa, kẹo trái cây, kẹo cầu vồng, tất cả đều là những viên kẹo xinh xắn mà ngon miệng, cũng rất tiện để anh vũ mang đi.

Kì Thời đem kẹo bày trước mặt anh vũ, cười nhạt nhìn vật nhỏ trước mặt nói.

"Vậy thì, khách hàng nhỏ, xin mời tùy ý lựa chọn."

Tuy nhiên, Kì Thời, người đang chăm sóc vị khách động vật nhỏ với nụ cười trên môi, lại không hề để ý rằng trong công viên giải trí nơi bóng tối buông xuống, phía bên ngoài cửa sổ kính trong suốt, vô số bóng đen bao trùm toàn bộ cửa hàng kẹo, sự tồn tại bên trong bóng tối đỏ mắt kêu gào thèm khát con người đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào bên trong.

Bọn chúng kêu la, gào thét, nhưng lại cố kỵ người đàn ông cao lớn không biết xuất hiện từ lúc nào bên ngoài cửa sổ.

Chúng nó thì thào, mê hoặc những con quái vật đang ở trong bóng tối nhìn lén, thèm muốn cậu thanh niên.

[Thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá thơm quá]

Ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta ăn cậu ta

ĂN CẬU TA!!

- ------------

1v1, chủ yếu là tình yêu, có xíu kinh dị, xíu phi nhân loại, tui cũng chưa đọc đâu, thấy tác giả ghi vậy hoy.

KHÔNG KY! KHÔNG KY! KHÔNG KY!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.