Sở Sở

Chương 20




Sở Lam cùng Tiểu Liễu dắt tay nhau trở về bằng trướng, đang định bước vào thì bắt gặp lão thất của Khanh gia đi ra, theo sau là một cô nương mỹ lệ xinh đẹp. Vừa trông thấy Sở Lam, mặt nàng đã đỏ cả lên, nhưng khi thấy hắn nắm tay Tiểu Liễu, nàng lại khinh thường quay đầu nhìn chỗ khác.

Khanh Thất hướng phía Sở Lam chào một cái rồi rời đi, còn cô nương kia vừa bước được vài bước bỗng quay đầu lại nhìn, trong mắt dẫn theo bảy phần ngượng ngùng cùng ba phần buồn bực.

“Ca ca, người của Ly Ngọc Đường mới tới bái kiến.” Sở Vân nói.

Thấy Sở Lam chỉ hờ hững gật đầu, Sở Vân đang định nói tiếp lại thôi.

***

Gần trưa, có người đem thực hạp tới, tiện thể cũng thông báo luôn sau giờ ngọ sẽ mở họp bàn tại chủ trướng.

Trong thực hạp bày ra rất nhiều đồ ăn, phi thường phong phú, Sở Lam liền kêu mọi người lại dùng cơm, kể cả bọn thị vệ cùng đám nha hoàn của Sở Vân cũng đều đồng loạt ngồi xuống.

Tiểu Liễu bưng bát cơm, từng chút từng chút một cho vào miệng. Trong khi đó, Sở Lam vừa ăn lại vừa tới tấp gắp thức ăn cho y. Bọn thị vệ sớm đã quen với việc này, bất quá chủ tớ Sở Vân thì lại cứ ngồi nhìn đến ngơ ngẩn.

Chốc lát, bát của Tiểu Liễu đã đầy ắp một núi đồ ăn. Tuy y vẫn liên tục mải miết ăn nhưng dường như núi đồ ăn kia vẫn chẳng hề giảm bớt, thực sự là ăn không vô nữa mà. Y chỉ còn biết bưng bát đầy ụ nhìn nhìn Sở Lam.(puppy eyes ;)))

Sở Lam bĩu môi, sau đó đem cả bát cơm của Tiểu Liễu trút hết vào bát mình, nói: “Cái loại đồ ăn này thật vô cùng chán ngấy.” Ăn được mấy miếng rồi cũng tự mình hạ đũa xuống.

Sau khi dùng bữa xong, tất cả mọi người đều chuẩn bị tới chủ trướng họp bàn. Sở Vân nhịn không được, chạy vài bước đuổi theo huynh trưởng đang đi tuốt phía trước của mình: “Ca ca, đừng nói ngươi không biết, mẫu thân đã quyết định chuyện thông gia giữa Sở gia và Ly Ngọc Đường rồi.”

Sở Lam nhìn Sở Vân, nhíu mi: “Xuất giá là cô nương bên Ly Ngọc Đường, liên quan gì tới ngươi.”

Sở Vân chẳng biết nên nói sao, cũng không đoán được trong đầu Sở Lam đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là, tuy việc này cùng nàng không liên quan, nhưng đối với hắn thì lại có quan hệ rất lớn a.

“Ca, Khanh Tam tiểu thư sẽ còn qua, nếu để nàng thấy người kia thì có lẽ….” Sở Vân vừa nói vừa liếc mắt hướng Tiểu Liễu ở phía sau.

“Thì sao?”

“Nàng chính là nhân tài xuất chúng nhất của Ly Ngọc Đường hơn mười năm qua, mẫu thân rất coi trọng nàng!”

Sở Lam cười: “Lấy hay không lấy thì tùy ở nàng, nếu đồng ý thì mang họ Sở, ta sẽ tự biết cách giải quyết.”, thanh âm vô cùng vững chắc.

Ra tới chủ trướng, từng đoàn người đã sớm đứng chật kín, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ.

Đặt phía trước tiền trướng là một khối ngọc thạch xanh biếc dài hai trượng, rộng một thước, mờ mờ ảo ảo phát ra hàn quang.

Khối ngọc thạch này vốn rất quí giá.

Tự trăm năm trước, khi đại hội lần đầu tiên tổ chức, các phái đã giao ước sẽ cùng tới chủ trướng để thương định việc tiêu diệt ma giáo. Tất cả những mệnh lệnh chủ trướng đưa ra, các phái đều nhất định phải thi hành theo. Điều này cũng có nghĩa những môn phái nào đặt được chân vào chủ trướng để bàn luận chuyện chinh phạt tà ma, ắt khống chế được toàn bộ giới bạch đạo, uy quyền to lớn khiến người người tuân phục.

Bất quá, bạch đạo võ lâm luôn đặt hiệp nghĩa lên hàng đầu, không dùng võ lực để tranh đấu một mất một còn. Vì vậy lúc đó, Thiếu Lâm phương trượng đã trăn trở ngày đêm suy nghĩ tìm biện pháp, cuối cùng tìm được một khối thiên niên hàn ngọc. Khi đem so với thạch bàn vô cùng kiên cố thì lại thấy khối ngọc ấy còn cứng hơn rất nhiều lần. Phương trượng liền lập ra quy củ mới, môn nhân nào có thể lưu lại cước ấn (dấu chân) trên ngọc mới được phép vào chủ trướng bàn bạc sự tình.

Thế nhưng trăm năm qua, lưu được ấn trên ngọc để gia nhập chủ trướng thật chẳng có mấy người. Vài chục năm gần đây, ngoại trừ những bách niên đại phái như Thiếu Lâm, Côn Lôn, Hoa Sơn, chỉ có duy nhất Sở gia mà thôi.

Kỳ thực, tổ tiên Sở gia trước đây từng thảo phạt Nhật Nguyệt giáo, lập được bất thế kỳ công khiến các môn phái khác đều ngưỡng mộ cảm phục, đặc quyền cho phép Sở gia không cần lưu ấn cũng có thể đặt chân vào chủ trướng, khiến cho Sở Gia trong chủ trướng đạt được vị thế nhất định.

Bất quá để mọi người tâm phục khẩu phục, bao năm nay Sở gia mỗi khi đến trước chủ trướng cũng đều phái ra một môn đồ bước qua lưu ấn trên ngọc. Mà lần trước võ lâm đại hội tổ chức, do có quá ít môn phái tới dự, Sở Lam lại chỉ là thay mặt mẫu thân tham gia, nên vẫn chưa thử lưu lại ấn. Lần này là lần đầu tiên hắn chính thức tham dự, hào khách giang hồ bốn phương đều háo hức ngóng trông. Hắn – thiếu đương gia của Sở gia liệu có dám bước qua khối thiên niên hàn ngọc kia không, liệu có thể lưu lại cước ấn trên đó hay không?

Sở Lam nhìn ngọc thạch phía xa xa, trong lòng một trận nực cười.

Trên hàn ngọc kia đã có cước ấn của tằng tổ, ngoại tổ mẫu, phụ thân hắn, lần này hắn cũng muốn lưu ấn trên đó để chứng minh rằng võ học tu vi của Sở gia vẫn còn trên đỉnh cao, xứng danh kiệt xuất võ lâm. Ngày ấy Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân muốn giữ hắn lại, không làm to chuyện dây dưa của hắn và Tiểu Liễu cũng chính là vì giờ phút này.

Bao năm qua, Sở gia có thể nắm trong tay chức vị đầu bảng giới bạch đạo không chỉ bởi cách phân xử mọi việc công bằng, mà còn vì võ công của Sở gia có một không hai trong thiên hạ.

Từ trước đến nay, Thiếu Lâm, Côn Lôn, Hoa Sơn luôn luôn là ba phái tiên phong tiến nhập chủ trướng, điều này thì khỏi phải bàn.

Sở Vân nín thở nhìn ca ca.

Tiểu Liễu thì không biết có chuyện gì đang xảy ra, mê mê tỉnh tỉnh.

Chẳng ngờ Sở Lam quay đầu lại nhìn y cười cười, bất ngờ kéo y hướng phía ngọc thạch thẳng bước, sau đó lại bế y, chớp mắt đã đặt y đứng vững trên khối hàn ngọc. Tiểu Liễu tức khắc cảm thấy một luồng hàn khí dày đặc truyền lên bàn chân, toàn thân không khỏi run lên bần bật, trong lòng sửng sốt, lại nghe Sở Lam bên cạnh thì thầm nói nhỏ: “Đừng sợ.”

Thấy việc Sở Lam vừa làm, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, không phải đang đứng trên ngọc thạch chính là tên thiếu niên yếu nhược nọ sao? Sở gia lại muốn làm cái gì nữa đây?

Sở Vân gấp gáp đến nỗi chỉ biết dậm chân tại chỗ mà la lên: “Ca!”

Đằng xa cũng truyền đến một thanh âm lo lắng hoảng hốt: “Sư đệ!” Tề Gia Nghĩa vội chạy tới.

Sở Lam không thèm để ý, chỉ hướng mọi người vái chào, tay đặt lên vai Tiểu Liễu rồi nói: “Đây là nghĩa tử gia mẫu ta mới thu nhận, Sở Liễu. Đại hội lần này y sẽ thay mặt Sở gia chúng ta bước qua ngọc lưu ấn.

Tề Gia Nghĩa chạy tới gần, dùng thanh âm cực nhỏ lên tiếng: “Sư đệ, ngươi đừng có hồ đồ!”

Tiểu Liễu nhìn Sở Lam, lại quay ra nhìn công tử, lúng túng không biết phải làm thế nào. Còn chưa kịp phản ứng gì thì y đột nhiên cảm thấy trên người có một luồng khí lưu ấm áp như mùa xuân truyền đến, thì ra đích thân Sở Lam đang chậm rãi lưu chuyển chân khí trong cơ thể y. Rốt cuộc hàn khí dưới chân cũng dần dần bị đẩy lui, thật là dễ chịu.

Nhất thời, toàn bộ lặng ngắt như tờ.

Thiếu niên gầy yếu được Sở Lam dìu, cơ thể cũng dần dần ngừng phát run. Tuy mắt thường khó có thể nhận ra nhưng đối với những lão nhân tầm mắt tinh đời, bọn họ đều biết đôi chân của tiểu hài tử kia đang chầm chậm lún xuống.

“Xuống đi.” Sở Lam nói nhỏ

Tiểu Liễu nhảy xuống.

Hàn ngọc kiên cố bất thình lình hiện lên hai cước ấn của y, nằm ở chính giữa, cũng chính là vết sâu nhất giữa vài vết lơ thơ mờ nhạt bên cạnh.

Những người nhãn lực không giỏi, chỉ sửng sốt nghĩ rằng, tên thiếu niên vẻ ngoài gầy yếu kia hoá ra võ công lại cao cường đến vậy sao?

Còn những người nhãn lực tinh thông thì vô cùng kinh ngạc, không biết nên phản ứng thế nào. Hắn tuổi còn trẻ, lại còn là Sở gia – thiếu đương gia tuấn mỹ vô song, một thân võ công đó không những giỏi hơn cả thầy, mà còn kinh hãi thế tục, Sở gia quả không hổ danh là Đệ nhất bạch đạo võ lâm thế gia.

Tề Gia Nghĩa trong lòng một trận vui mừng. Hắn hiểu tiểu sư đệ của hắn võ công đã đạt tới cảnh giới cao nhất của sư môn, lúc này nếu sư phụ sống lại chắc hẳn cũng phải bái phục hắn a. Nhưng khi nhìn Tiểu Liễu tựa ở bên cạnh hắn, Tề Gia Nghĩa lại không khỏi bắt đầu lo lắng đau lòng.

Thiếu Lâm phương trượng khẽ cười nói: “Quả là anh hùng xuất thiếu niên, thỉnh Sở thí chủ vào đây.”

Sở Lam nhếch miệng, dẫn đoàn người Sở gia tiến thẳng vào chủ trướng.

Sau đó, không còn ai (dám) bước tiếp qua ngọc nữa.

Trong đám người, tiểu thư Ly Ngọc Đường Khanh Tam khẽ lẩm bẩm nói: “Võ công người nọ có thể cao đến như vậy sao?”

Khanh Thất vuốt râu than thở: “Kỳ thực tuyệt thế kỳ tài”

Trong chủ trướng, khi thủ lĩnh các môn phái lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, đối nhau nói vài câu xã giao, thì Sở Lam lại chỉ lạnh lùng đứng nhìn, thờ ơ không lên tiếng.

Cuối cùng, Thiếu Lâm phương trượng tọa ở vị trí cao nhất bên trái, Sở Lam tọa ở bên phải, còn hai bên là các đại diện của Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Côn Lôn. Tề Gia Nghĩa coi như là người Sở gia, cùng Sở Vân thay mặt Sở gia ngồi xuống.

Sở Lam bỗng nhiên nói: “Sở Liễu, vào đây ngồi cạnh sư huynh ta.”

Mọi người trong trướng đều hiểu ban nãy Sở Lam đã dùng cách thể thần công để Tiểu Liễu có thể lưu được cước ấn trên ngọc. Tuy hành động của hắn trong mắt người khác là vô cùng hồ đồ, nhưng khi trông thấy thần công kì diệu của Sở Lam, bọn họ cũng không muốn so đo việc đó nữa. Giờ hắn lại còn muốn cho tên thiếu niên đầy tư vị phong trần kia cùng ngồi trong chủ trướng bàn bạc võ lâm đại sự, há chẳng phải quá hoang đường hay sao? Sắc mặt mấy vị trưởng lão đều đã trầm xuống.

Tiểu Liễu đưa mắt nhìn mọi người. Sở Vân thần sắc tuy vô cùng xấu hổ nhưng cũng không dám phản đối sư huynh, còn Tề Gia Nghĩa thì đang mải trầm ngâm suy nghĩ, căn bản không hề để ý đến việc đang xảy ra. Thấy Sở Lam đang lườm mình, y không còn cách nào khác hơn, đành tuỳ hoàn cảnh ứng phó, tiến đến ngồi xuống. Thế nhưng đối diện trước mặt lại là vài lão đầu thần thái bất thiện, y vội vàng cầm lấy chén trà, cúi xuống giả bộ thưởng trà, coi như không thấy gì hết.

Sau khi mọi người ngồi xuống ổn định, Tề Gia Nghĩa thần sắc liền nghiêm nghị đi thẳng vào vấn đề, nói: “Các vị tiền bối, không trừ được Hạo Thiên giáo, võ lâm ắt không thể có được một ngày bình yên. Vãn bối khẩn thiết muốn tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt sạch sẽ ma giáo, bảo vệ chính nghĩa!”

Dễ nhận thấy thủ lĩnh các phái đang ngồi trong trướng vô cùng coi trọng Tề Gia Nghĩa. Hắn là sư huynh Sở Lam, võ công hẳn sẽ không tồi, thái độ lại khiêm nhường chững chạc, hơn nữa nghĩa hiệp vang danh thiên hạ, đúng là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.

Thiếu Lâm phương trượng trầm ngâm nói: “Giáo chủ Hạo Thiên giáo được biết chính là di nghiệt của Bạch Y giáo, võ công siêu việt, thủ hạ gồm mười sáu ma tướng, mỗi người đảm đương một phương, e rằng việc tiêu diệt không dễ dàng gì. Bất quá gần đây ma giáo giữa ban ngày làm nhiều việc ác, nhất định phải bị tiêu trừ. Không biết ý các phái ra sao?

Sau đó, đại diện Hoa Sơn, Côn Lôn đều ồn ào tới tấp lên tiếng. Có người tán thành với ý kiến của Tề Gia Nghĩa, có người lại cho rằng các phái bạch đạo cần phải nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, việc tiêu diệt ma giáo nên suy nghĩ kĩ rồi hẵng bàn sau. Sở Vân lúc đầu vốn nóng lòng  định tham gia, nhưng nhớ tới lời huynh trưởng dặn không được phép bày tỏ thái độ, giờ chỉ biết miễn cưỡng mà nín nhịn.

Nghe tất cả mọi người nói xong, phương trượng mới quay sang hỏi Sở Lam: “Sở thí chủ, vậy ý Sở gia như thế nào?”

Sở Lam cười cười, đáp: “Vãn bối xin tuân theo ý kiến của các vị.”

Thế nhưng mọi người vẫn chưa thống nhất ý kiến, hắn nói vậy khác gì chưa hề trả lời a? Sở Lam đáp xong lại tiếp tục yên lặng, không hé thêm bất kì lời nào nữa.

Tề Gia Nghĩa hơi nhíu mày. Vị sư đệ của hắn vốn không hứng thú với việc chinh phạt ma giáo, Đệ nhất thế gia vì sao lại có đệ tử như thế này chứ? Biết bao thế hệ Sở gia đã đánh đổi tâm huyết để tiêu diệt tà ma. Từ tằng tổ, ngoại tổ mẫu đến phụ thân Sở Lam, tất cả đều nhiều lần vào sinh ra tử mới có thể gây dựng lên một Sở gia hiển hách thanh uy trong giới bạch đạo võ lâm như hiện tại, vậy mà sư đệ hắn cho tới bây giờ vẫn luôn đối với việc này hờ hững không chút để tâm.

Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền đến trận trận kêu gào khóc lóc vô cùng thê lương.

“Phải giết ma giáo! Giang Nam Mục gia ta quyết không đội trời chung!”

“Phu quân, ta vì ngươi nhất định sẽ báo mối thâm cừu đại hận này!”

“Chúng ta trên dưới bốn phương quyết không thể cùng ma giáo tồn tại!”

Mành cửa chủ trướng bị xốc lên, bên ngoài là một hàng dài những người khoác trên mình đồ tang, thấy chủ sự từ giữa trướng đi ra, một thiếu phụ mặc đồ trắng dẫn đầu đoàn vội quỳ phịch xuống: “Phương trượng, Sở đương gia, Tề thiếu hiệp, các vị trưởng lão, làm ơn vì Mục gia chúng ta mà tác chủ!” Nói xong, nàng liền liên tục dập đầu xuống đất.

Phía sau nàng, tất cả mọi người càng gào khóc to hơn.

“Tác chủ cho chúng ta, giết sạch ma giáo!”

Có người nói chuyện này vốn đã thành thông lệ.

Tiểu Liễu được Sở Lam ôm bên người nhưng trong lòng vẫn run lên bần bật. Những người này cừu hận quả thật đáng sợ, nếu ánh mắt có thể giết người, giọng nói có thể giết người, hẳn Ma giáo đã sớm phải rơi xuống mười tám tầng địa ngục rồi a.

Sở Lam nhìn đoàn người, biết nhiều lần thảo phạt ma giáo đã khiến họ mất đi bằng hữu, còn phải chịu cảnh hủy gia diệt phái nữa.

Bạch đạo cùng ma giáo cừu hận vô biên, máu tươi cùng thi thể tích lũy lũy trăm năm mà thành. Tiêu diệt tà ma là việc ắt phải làm, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Thiếu phụ Mục gia đứng đầu hướng về phía phương trượng khóc lóc kể lể: “Lạn đầu đà của Hạo Thiên giáo năm trước tới Mục gia…Mục gia ta trên dưới hai trăm người đều bị giết chết không còn một mảnh, chỉ còn lại tiểu phu nhân cùng con nhỏ do hôm đó về nhà mẹ đẻ nên may mắn tránh được hoạ …Các ngươi nhất định phải thay Mục gia ta báo thù a!”

Lại thêm một mối cừu hận mới phát sinh.

Tiếng gào khóc thê lương tiếp tục vang khắp  trời.

Tề Gia Nghĩa tay cầm chuôi kiếm, cắn chặt hàm răng, vung cao tay hô: “Ma giáo bất trừ, thiên bất khai nhãn!” (ma giáo không trừ được thì trời không có mắt)

“Ma giáo bất trừ, thiên bất khai nhãn!”

“Ma giáo bất trừ, thiên bất khai nhãn!”

Giữa sân, theo tiếng hô của Tề Gia Nghĩa, tiếng kêu gào của mọi người cũng vang lên, thanh âm chấn động cả bầu trời.

Sở Lam ngăn cản Sở Vân đang định bổ nhào ra, rồi đứng ở một bên lạnh lùng quan sát.

Sở gia vì tiêu diệt ma giáo mà đã chảy biết bao nhiêu máu, đến đời ngoại tổ mẫu, Sở gia chỉ còn có nữ tử, mà đến năm ngoại tổ mẫu mất, họ Sở cũng chỉ còn độc có mẫu thân hắn, Sở Yên Ngọc mà thôi.

Mẫu thân mười sáu tuổi đã làm đương gia của Sở gia, thế nhưng công lực không đủ mạnh để bước qua ngọc lưu ấn. Uy danh Sở gia vì lẽ đó liền lung lay sắp đổ, còn bị các phái khác uy hiếp, mãi cho đến lúc nàng thành thân năm ba mươi tuổi thì mới thôi.

Phụ thân hắn chính là đại hiệp nhân nghĩa trong võ lâm, tuyên thệ với võ lâm sẽ trừ ma vệ đạo, lần đầu tiên thay mặt Sở gia tham dự võ lâm đại hội đã có thể lưu được cước ấn trên hàn ngọc, cứu vớt được uy danh trăm năm của Sở gia.

Thế nhưng kỳ thực tới giờ, hắn cũng không nhớ nổi dáng dấp của phụ thân. Lúc đó, Sở Vân còn đang trong bụng mẹ, hắn lại chỉ mới ba tuổi, vậy mà phụ thân đã gửi thân ngoài nơi sa mạc, cùng giáo chủ Liên Hoa giáo quyết đồng quy vu tận (chết cùng một chỗ).

Tiểu Liễu cảm thấy bàn tay đang trụ bên hông mình ngày càng siết chặt, y kinh ngạc sửng sốt nhìn về phía Sở Lam.

Sở Lam đột nhiên bừng tỉnh, nghiêng đầu hướng Tiểu Liễu mỉm cười, nói nhỏ: “Một lũ điên.”

Thấy bộ dạng ngơ ngác của Tiểu Liễu, hắn lại càng thêm vui vẻ, ngón tay chọt chọt má y, trong lòng thầm nghĩ, Sở Lam, dù sao ngươi cũng vẫn phải theo bọn họ làm kẻ điên, không phải vì Sở gia, mà chính là vì mẫu thân ngươi.

Đang lúc quần tình xúc động phẫn nộ, giữa không trung bỗng truyền đến một tiếng hừ lạnh. Thanh âm tuy không cao nhưng lại phi thường sắc bén, xuyên thẳng vào màng nhĩ. Tiếp sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nói khoác mà không biết ngượng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.