Số Phận An Bài

Chương 23: Gia Đình Vui Vẻ




Vì mẹ ruột Thanh Hoa chết khi vừa sinh ra Bạch Khuê nên cô chưa từng được nhận sự yêu thương chăm sóc của mẹ nên khi cô nghe thấy lời nói đầy cưng chiều kèm theo một chút hờn trách của mẹ Khanh mà xúc động khóe mắt có giọt nước mắt trực trào ra nhưng mẹ Khanh thấy con gái mắt đã đỏ ửng thì lại không đành nên nói tiếp :

- Thôi con đã lỡ đến đây rồi thì mau bưng tô hủ tiếu này cho khách ở bàn số năm đi họ chờ nãy giờ rồi.

Bạch Khuê cũng vội điều chỉnh lại cảm xúc của mình hít một hơi thật sâu nhoẻn miệng cười bưng tô hủ tiếu vui vẻ cười trêu lại mẹ Khanh :

- Dạ con biết rồi thưa bà chủ.

Sáng chủ nhật khách kéo đến ăn sáng nườm nượp khiến cho mọi người đều tất bật không có thời gian ngồi nghỉ huống chi là nói chuyện vì vậy mà đến hai giờ chiều sau khi đã dọn dẹp xong ba mẹ con ngồi nghỉ anh Vinh liền góp ý :

- Quán nhà mình đông khách vầy mẹ nên thuê thêm người giúp vì Bạch Khuê đang mang thai con thấy bưng bê đi lại nhiều như vậy không tốt đâu còn bây giờ con có hẹn với bạn con đi trước lát mẹ chở em ấy về luôn.

Anh Vinh nói xong liền rời đi mà mẹ Khanh cùng Bạch Khuê đóng cửa xong thì đến siêu thị mua các thực phẩm cần thiết để về nấu bữa tối tiện đến siêu thị mẹ đưa cô đến cửa hàng bán đồ cho mẹ bầu váy áo nào thấy hợp với Bạch Khuê là mẹ bỏ vào giỏ hàng lúc tính tiền hết gần sáu triệu mà Bạch Khuê kéo mẹ sang một bên nói nhỏ :

- Mẹ mua cho con nhiều đồ như thế này con không mặc hết hay chúng ta chỉ lấy một cái váy với hai bộ quần áo là đủ rồi còn lại mình trả lại được không mẹ ?

Mẹ Khanh mặc kệ con gái sợ tốn tiền vẫn nói nhân viên gói hết vào rời khỏi cửa hàng trên xe chở về nhà Bạch Khuê cứ áy náy không yên nên thở dài mẹ nghe thấy liền trêu cô :

- Cái con bé này hay nhỉ ? Mẹ mua đồ đẹp cho mặc mà còn thở dài mai kia cháu của mẹ chào đời mà cái mặt nó dài thườn thượt mẹ lại mắng con đấy.

Bạch Khuê ấp úng nói :

- Nhưng mẹ đã cho con một gia đình hoàn chỉnh có chỗ ăn chỗ ở rồi giờ mẹ lại phải tiêu rất nhiều tiền cho con nên con áy náy lắm.

Thật ra một cô bé từ nhỏ sống với bà ngoại mà bà cũng không khá giả gì nên mọi thứ đồ dùng như quần áo , giày dép bà cũng rất ít khi mua được cho cháu gái có khi những thứ ấy là do các cô các bác hàng xóm đưa cho nữa rồi đến khi ở trong chùa thì cuộc sống của cô còn đơn giản hơn nữa vì quần áo sẽ do các sư cô may cho rất giản dị và các bạn nhỏ mặc ai cũng như ai , còn khi Bạch Phát và dì Kim Hoa rước về có đưa váy áo đẹp cho cô mặc nhưng tất cả đồ ấy đều là do em gái cùng ba khác mẹ mặc một lần thải ra cho cô mặc và đây là lần đầu tiên cô được mua nhiều quần áo mới một lúc như vậy tuy rất vui nhưng trong lòng vẫn nghĩ ngợi không yên.

Là một đứa trẻ hiểu chuyện Bạch Khuê không muốn gia đình mới của mình xem thường cô bởi thứ cô cần là tình yêu thương chứ không phải là vật chất nhưng mẹ Khanh nhìn ra tâm tư của cô con gái này liền nói :

- Con không phải suy nghĩ nhiều bởi những việc mà mẹ làm cho con thì mẹ đã bàn bạc với cả ba và anh trai rồi mà con có biết hai người đó nói gì không ? Ba Tuấn nói con là con gái của chúng ta nên chúng ta sẽ dành tất cả những điều tốt đẹp nhất cho con để bù đắp cho những năm tháng con phải chịu thiệt thòi thiếu thốn mặc dù ba mẹ không thể thay thế hoàn toàn mẹ ruột của con nhưng chúng ta của hiện tại và sau này sẽ luôn dành cho con vị trí quan trọng trong nhà cùng với tình yêu thương mà chúng ra có sẽ dành hết cho con và cả bé con đang làm tổ trong bụng con nữa.

Buổi chiều hôm ấy Bạch Khuê cùng với mẹ Khanh nấu một bữa cơm thịnh soạn và cả gia đình bốn người ngồi quây quần bên nhau ăn bữa cơm thật ấm cúng đầy ắp tiếng cười nói giống như một bức tranh gia đình hạnh phúc mà bất kể ai trong chúng ta cũng đều mong ước , trong suốt bữa ăn bát của Bạch Khuê không lúc nào vơi vì hết ba rồi đến mẹ gắp thức ăn cho cô làm cho anh Vinh giả vờ giận dỗi nói :

- Tại sao ba mẹ lại có mới nới cũ như vậy chứ có miếng nào ngon ba mẹ đều gắp cho em gái hết vậy con phải ăn gì đây ?

Mẹ Khanh gắp vào bát con trai chân gà trêu :

- Anh sắp lấy vợ đến nơi rồi mà còn giành ăn với em gái sao thật không biết xấu hổ mà , đây còn cái chân gà con thích nhất đây này mẹ gắp cho con.

Vậy là cả nhà lại được một tràng cười giòn giã nhìn mặt Vinh bí xị vì chân gà là thứ anh ghét nhất trên đời nhưng lại bị mẹ trêu chọc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.