(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Nhiêu siết chặt nắm đấm, do dự có nên xông vào hay không, muốn đạp tên đàn ông chó đó mấy cước thì điện thoại vang lên.
Cô vội vàng che lại, ấn thang máy đi vào, nhấc điện thoại lên:
“Alo, bà nội, có chuyện gì ạ?”
Bà nội của Phó Nhiêu là giáo sư khoa y đại học Hoa Dật, tên là Vương Vân Chi, cũng là trưởng khoa của Quốc Y Quán.
Cha mẹ Phó Nhiêu đều mất từ nhỏ, cô là do một tay Vương Vân Chi nuôi lớn nên tình cảm hai bà cháu vô cùng tốt.
Từ nhỏ cô được bà nội nuôi dưỡng chu đáo, thừa kế y bát, thi đậu khoa Đông y của đại học Hoa Dật, như lời bà nói, cô rất có thiên phú, đôi mắt tinh tường, tay nghề cũng rất chuẩn, là người trẻ tuổi châm cứu Đông y tốt nhất, Phó Nhiêu có nền tảng vô cùng vững chắc, điểm thành tích học tập hàng năm đều đứng đầu toàn khoa.
Nhưng sâu trong thâm tâm, Phó Nhiêu không hứng thú lắm đối với Đông y, cô chỉ đơn giản là bị bà lừa vào con đường này, hơn nữa đến khi bà nội có được hai đệ tử đắc lực là Lý Huân và Từ Gia, Phó Nhiêu hoàn toàn mặc kệ, một lòng tập trung thực tập, chỉ mong thuận lợi tốt nghiệp, sau đó làm nghề mình cảm thấy hứng thú.
Bà Vương tuy rằng rất tiếc, nhưng bà luôn luôn sáng suốt, cũng không cưỡng cầu Phó Nhiêu, chỉ là thỉnh thoảng có những trường hợp khó điều trị sẽ mời Phó Nhiêu giúp một tay.
Phó Nhiêu nghe điện thoại xong, xin Đàm Quân nghỉ, gọi về trường học, đi tới Quốc Y Quán.
Dọc theo đường Ngô Đồng đi về phía Quốc Y Quán bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bùi Tấn mặc trang phục thoải mái màu vàng nhạt, cởi bỏ tự phụ và kiêu ngạo, chỉ còn vẻ thanh lịch nho nhã, không thể không nói rằng tướng mạo người đàn ông này dù đặt ở giới giải trí cũng ít có ai sánh bằng.
Mắt thấy Bùi Tấn muốn bước vào cửa chính, Phó Nhiêu vội vàng đuổi theo:
“Thầy Bùi!”
Bùi Tấn nghe vậy, dừng bước ở hành lang, nghiêng mắt nhìn cô: “Chuyện gì?”
Ngữ khí cùng thần sắc đều là nhàn nhạt, điệu bộ ‘có gì thì nói nhanh đi’.
Phó Nhiêu thở hổn hển đi tới trước mặt anh, thu lại cảm xúc, dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn:
“Thầy Bùi, luận văn của em đã sửa lại bảy tám lần, cũng đã nhờ người chuyên nghiệp xem qua, thầy xem một chút đi mà…”
Nhớ tới bốn mươi phút trước, nhìn thấy tờ giấy kia làm ngọn lửa trong lòng Bùi Tấn lại bốc lên.
“Nếu đã nhờ người chuyên nghiệp xem qua vậy em đi học lớp của người chuyên nghiệp đó đi!”
Thấy khóe miệng Phó Nhiêu muốn phản bác, giọng nói của anh trầm đi vài phần: “Chọn lớp của tôi nhưng lại nhiều lần không đến, em còn học cái gì? Văn bằng của Hoa Dật dễ lấy như vậy sao?”
Nói xong anh xoay người bước vào Quốc Y Quán.
Phó Nhiêu hừ một tiếng, không tình không nguyện nói thầm một câu: “Không phải thầy không cho em đi nghe giảng sao?”
Bùi Tấn lạnh nhạt, căn bản không muốn để ý tới cô, trực tiếp đi tới cửa thang máy, ấn nút.
Phó Nhiêu đi theo, thang máy ting một tiếng rồi dừng hẳn, cô đi vào trong cùng anh.
Thấy Bùi Tấn ấn lầu ba, Phó Nhiêu cũng không quan tâm, nhân cơ hội lấy lòng:
“Thầy Bùi, tiền bối Lý Huân của em cũng chọn lớp của thầy, luận văn của anh ấy cũng chưa hẳn là tốt lắm thầy còn cho anh ấy qua, thế mà thầy cho em làm lại tận năm lần, thầy chắc chắn là lấy công báo tư thù!”
Đôi mắt đẹp của Phó Nhiêu đảo quanh, giả vờ đáng thương: “Là thầy không muốn nhìn thấy em, nếu không em nhất định là người đến đầu tiên đến lớp và là người cuối cùng rời khỏi!”
Bùi Tấn lạnh lùng liếc mắt nhìn cô gái nhỏ dẻo miệng: “Bớt mồm mép lại, chăm chú nghe giảng bài thì luận văn mới có thể thương lượng, còn nữa, đừng quấn lấy tôi!”
Thang máy ting một tiếng rồi dừng lại, cửa mở ra, Bùi Tấn bước nhanh ra ngoài.
Phó Nhiêu cũng tức giận, liếc bóng lưng anh vài lần, giơ tay cản thang máy rồi đuổi theo: “Thầy Bùi, em không quấn lấy thầy, em tới đây là có việc...”
“Em cho rằng tôi sẽ tin em?”
Ngước mắt lên, trước cửa phòng khám bệnh có một vị giáo sư già hòa ái dễ gần, giống như đang chờ anh, Bùi Tấn cảnh cáo liếc mắt nhìn Phó Nhiêu một cái, sải bước đi tới:
“Giáo sư Vương… Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”
Vương Vân Chi bật cười lắc đầu: “Thầy Bùi, trong điện thoại ta đã nói qua với ngài, cụ ông tình huống không quá khả quan, buổi tối chắc là ngủ không được, phải lập tức tiến hành châm cứu giải phẫu...”
“Vâng, tôi biết.” Lông mày Bùi Tấn dường như trầm xuống: “Không phải ngài nói tay bị thương, không tiện phẫu thuật, phải mời người tới sao? Người đó đã tới chưa?”
Vương Vân Chi cười ha hả hướng về phía sau anh bĩu môi: “Đây, đây không phải là tới rồi sao?”
Bùi Tấn quay đầu, nhìn lướt qua hành lang trống rỗng phía sau, không có ai khác.
Lại theo tầm mắt Vương Vân Chi, thấy Phó Nhiêu lười biếng ngồi xổm ở trong góc, anh không tình nguyện mà nhìn về phía cô, sắc mặt trở nên u ám không rõ ràng.
Dường như không thể tin là Phó Nhiêu:
“Là cô ấy?” Giọng nói như bị cửa kẹp lại, khô khốc.
Chỉ thấy Phó Nhiêu vặn túi xách ung dung dựa vào tường hành lang, vẻ mặt rõ ràng rất ngoan ngoãn và tủi thân, nhưng khi đụng vào ánh mắt anh lại từ từ trở nên đường hoàng, kiêu ngạo không ai bì nổi.
“Ơ, bà nội, người này chính là người nhà của bệnh nhân sao?”
Sắc mặt Bùi Tấn trong nháy mắt trở nên âm trầm tới cực điểm.
Vương Vân Chi đoán rằng Bùi Tấn không tin tay nghề Phó Nhiêu, thân mật vẫy vẫy tay với Phó Nhiêu, ý bảo cô đến gần.
Phó Nhiêu không tình nguyện bước tới, Vương Vân Chi kéo cô vào trong ngực, thuận tiện giúp cô làm quen, giới thiệu với vẻ tự hào:
“Thầy Bùi, ngài đừng nhìn con bé trẻ tuổi mà nghi ngờ, tay nghề so với ta còn vững hơn, nếu con bé không làm giỏi công việc của mình thì đã không thể trở thành con dao số một của Quốc Y Quán. Ngài yên tâm, con bé là cháu gái ruột của ta, từ năm ba tuổi theo ta học châm cứu, mắt chuẩn, tay chuẩn, trừ con bé ra, không ai có thể vừa nhanh vừa ổn làm phẫu thuật cho ông nội ngài.”
Bùi Tấn không phải thiếu niên nông nổi, trong chốc lát ngắn ngủi đã thu lại cảm xúc, cân nhắc mặt lợi mặt hại.
Vương Vân Chi chưa bao giờ ăn nói bừa bãi, có thể khen Phó Nhiêu như vậy, xem ra Phó Nhiêu thật sự có bản lĩnh.
Huống chi người ta còn là cháu gái ruột của Vương Vân Chi.
Bùi Tấn bất luận như thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp phải chuyện xấu hổ như vậy, nhưng anh rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình:
“Được, vậy thì cô ấy.”
Thầm nghĩ chỉ cần Phó Nhiêu làm tốt ca phẫu thuật của ông nội, thì sẽ không so đo với cô.
Vương Vân Chi thấy Phó Nhiêu lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bùi Tấn từ đầu đến cuối, dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô, thấp giọng nói: “Nào, theo ta vào phòng khám...”
“Khoan đã!”
Thật vất vả mới có thể làm chủ, Phó Nhiêu làm sao có thể dễ dàng buông tha Bùi Tấn.
Cô chậm rãi nhận lấy ba lô, cười híp mắt với Bùi Tấn, dùng ngữ khí cực kỳ khoa trương nói:
“Ây yo, bà nội, hết sức xin lỗi, tay của cháu đột nhiên đau quá à, sợ là không thể châm cứu, hay hôm khác đi...”
Nói xong, cô thản nhiên lật cái túi lên vai, xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Vương Vân Chi không kịp ngăn cản cô đã thấy Bùi Tấn tức giận đến xanh mặt, buồn bực nói:
“Giáo sư Vương, tôi sẽ giải quyết vấn đề này.”
Anh bước ba bước thành hai nhanh chóng đuổi theo.
Quốc Y Quán không cao, chỉ có ba tầng, Phó Nhiêu cũng không đi thang máy, mà là theo cầu thang đi xuống.
Nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân Bùi Tấn, cô cố ý chậm lại một chút, thoải mái nhàn nhã theo bậc thang đi xuống.
Ngay cả tiếng giày cao gót cọ xát ở cầu thang kia, cũng giống như âm nhạc tuyệt vời, theo tâm tình cô mà nhộn nhạo.
Bùi Tấn chặn đường cô ở lối đi an toàn tầng một.
“Phó Nhiêu!”
Phó Nhiêu vội vàng lui ra vài bước, hai tay khoanh trước ngực nhìn anh, vẻ mặt vô tội: “Thầy Bùi, dây dưa không rõ như vậy không tốt đâu nhỉ?”
Bùi Tấn nén giận, kiên nhẫn nói: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Phó Nhiêu phì cười ra tiếng, nháy mắt với anh: “Thầy Bùi, em cũng không rảnh nói chuyện với thầy, dù sao em cũng phải trở về sửa luận văn môn đại cương tài chính học!”
Bùi Tấn ấn ấn mi tâm.
Phó Nhiêu đi về phía trước một bước, đang muốn bước ra từ cửa lối đi an toàn thì Bùi Tấn bước sang một bước chặn đường cô.
Phó Nhiêu lùi trở lại, lạnh lùng nói: “Thầy Bùi không phải đã nói không can thiệp đến đối phương sao? Em cũng đã từ bỏ môn tự chọn, dự định kéo dài thời hạn tốt nghiệp, thầy còn muốn thế nào?”
Bùi Tấn hít sâu một hơi: “Phó Nhiêu, chuyện của chúng ta, điều kiện tùy em chọn, ông nội tôi là bệnh nhân, em không châm cứu cho ông, ông sẽ rất khó chịu…”
“Liên quan gì đến em?”
Bùi Tấn: “…”
Cái gì gọi là tự bê đá đập chân, giờ anh đã hiểu.
Cánh tay thon dài khoát lên tay vịn cửa, cười một tiếng:
“Phó Nhiêu, chuyện lúc trước, tôi xin lỗi.”
Bùi Tấn thấp giọng nói: “Em xem, hạng mục của công ty các em tôi cũng không nhúng tay, các em ở AK thuận buồm xuôi gió, còn chuyện luận văn của em, tôi thông qua là được, sẽ không ảnh hưởng đến việc em tốt nghiệp, những yêu cầu khác em đề nghị đi, mong em giúp ông nội tôi điều trị.”
Bệnh của ông nội vẫn là do Vương Vân Chi khám, ngoại trừ Vương Vân Chi, anh lại không tín nhiệm người khác, Quốc Y Quán của trường đại học Hoa Dật ở trong nước đứng số một, Bùi Tấn trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào tìm được người thay thế Vương Vân Chi.
Quan trọng hơn là ông nội không thể chờ được.
Phó Nhiêu đắc ý thưởng thức vẻ mặt Bùi Tấn, nhếch miệng gằn từng chữ: “Thật có lỗi, Bùi tổng, giáo sư Bùi, thầy Bùi, thầy thích làm gì thì làm, em mạn phép không giúp thầy!”
Cô bình tĩnh đẩy anh ra, định rời đi.
Nhưng lại thấy Bùi Tấn mím môi, nhàn nhạt phun ra một câu:
“Nếu em không giúp, tôi sẽ đem chuyện em say rượu mà làm loạn nói cho bà nội em.”
Bước chân Phó Nhiêu ngưng lại.
Dừng lại ba giây, hít sâu một hơi, Phó Nhiêu liếc mắt, dùng ánh mắt giết người nhìn Bùi Tấn:
“Coi như thầy thắng!”
Xoay người đi lên lầu, giày cao gót giẫm lên cầu thang lộp bộp rung động giống như nổi trống.
“Luận văn thông qua vô điều kiện!”
“Được.” Bùi Tấn theo cô đi lên cầu thang.
“Sau này, trong bất cứ trường hợp nào cũng không được làm khó em nữa!”
“Không thành vấn đề.”
“Không được công báo tư thù.”
Bùi Tấn chần chờ một chút: “Chúng ta cũng không tính là có thù…”
Nếu bàn về giao tình, thật đúng là không ít.
Phó Nhiêu đi được nửa đường, ngoái đầu nhìn anh một cái.
Ánh mặt trời từ cửa sổ hành lang chiếu vào, khuôn mặt anh được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa, tôn lên vẻ đẹp xuất sắc không giống người thường của người đàn ông.
Anh quả thật có vốn liếng không ai bì nổi.
Bùi Tấn bước lên, đứng trước mặt cô, tiến lại gần trong ánh sáng rực rỡ.
Phó Nhiêu giật mình, nhịn không được lùi ra phía sau một bước, lảo đảo tựa vào vách tường.
Giọng nói trầm thấp của anh trong ánh mặt trời trở nên ấm áp.
“Tửu lượng kém, chất lượng rượu cũng không tốt, sau này uống ít một chút.”
Phó Nhiêu bị lời này của anh làm cho cổ họng ngứa ngáy, muốn cãi lại vài câu, nhưng đêm đó đúng là do cô mạo phạm trước nên lại đành nuốt xuống.
“Chờ điều trị xong, chúng ta làm rõ mọi việc, chuyện quá khứ không được nhắc đến nữa.”
Hai má hơi ửng đỏ nhưng rồi lại bị sự kiêu ngạo của cô kìm xuống.
Bùi Tấn bắt được vẻ bối rối trong đáy mắt cô, trầm tĩnh gật đầu:
“Em không tính toán với tôi, tôi cũng không có gì để nói.”
Cuối cùng cũng nói tiếng người.
Đáy lòng Phó Nhiêu không hiểu sao lại có chút chua xót.
Dù sao cô cũng là một cô gái.
Ý nghĩ này còn chưa kịp hiện lên trong đầu, cô đã lập tức dập tắt nó, quay người bước lên bậc thang lên tầng ba.
Trong quá trình châm cứu, Bùi Tấn ở bên cạnh quan sát.
Phó Nhiêu mặc áo blouse trắng, ngồi dưới ánh đèn, tay cầm kim Đông y, châm cứu cho ông nội anh.
Mặt mày cô nghiêm nghị, thủ pháp tỉ mỉ lại nghiêm túc cẩn thận.
Bùi Tấn nhìn ra được, Phó Nhiêu quả thật rất có thiên phú, hai tay kia ổn định không chút sai sót, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh.
Tuyệt đối là một hạt giống thiên tài.
Hết lần này tới lần khác đến công ty tư vấn kia lăn lộn, thật đúng là lãng phí tài hoa.
Bùi Tấn không khỏi tiếc hận thay Vương Vân Chi.
Vương Vân Chi hết sức chăm chú trợ giúp Phó Nhiêu châm cứu, thỉnh thoảng lộ ra vẻ tươi cười tự hào.
Suốt hai tiếng đồng hồ, cộng với một loạt kỹ thuật xoa bóp, khi kết thúc, kinh mạch của ông Bùi dường như đã được khai thông, ông nằm ở đó luôn miệng nói “Thoải mái, thoải mái...”
“Giáo sư Vương, cháu gái nhỏ của ngài lớn lên xinh đẹp, thủ pháp lại càng xuất sắc.”
Vương Vân Chi cười gật đầu: “Không giấu gì ông, con bé thật đúng là niềm tự hào của tôi.”
Ông lão tựa vào ghế nằm nghỉ ngơi, nhịn không được mà hỏi thăm tình hình Phó Nhiêu:
“Con bé bao nhiêu tuổi rồi, có bạn trai chưa?”
Phó Nhiêu ở trong phòng rửa tay, nghe xong lời này, nhịn không được nói thầm một câu “Lão bát quái”.
Bùi Tấn im lặng không lên tiếng liếc mắt nhìn Phó Nhiêu.
Vương Vân Chi cười ha hả lắc đầu: “Còn nhỏ, năm nay hai mươi hai, còn chưa tốt nghiệp, không vội, để cho con bé chơi đùa một chút, hai năm nữa thì có thể”.
Ông nội liếc mắt nhìn cháu mình một cái với vẻ thâm sâu khó dò, lời đến miệng rồi nhưng lại nuốt trở lại.
Bùi Tấn năm nay ba mươi hai, lớn hơn người ta mười tuổi, Vương Vân Chi lại không vội, hiển nhiên là lặng lẽ âm thầm từ chối hắn.
Đến tuổi bọn họ thì chỉ cần nghe tiếng đàn là biết được nhã ý.
Lời đã nói xong cơ bản liền hiểu rõ.
Ông nội cười híp mắt nói: “Quả thật là còn nhỏ, đúng rồi, Bùi Tấn, con lớn tuổi, sau này có chuyện gì thì giúp Tiểu Nhiêu một chút, xem như giúp ông nội báo đáp con bé.”
Bùi Tấn đồng ý: “Vâng.”
Phó Nhiêu thay quần áo xong, từ trong phòng đi ra, tùy ý đeo balo lên người:
“Bà nội, cháu về trước đây, ông nội, bảo trọng.”
Phó Nhiêu chào hỏi, cũng không nhìn Bùi Tấn một cái, đẩy cửa rời đi.
Ông nội là người tinh ý, từ thái độ thờ ơ của Phó Nhiêu thì thật đúng là không có cảm tình với Bùi Tấn.
Bùi Tấn là một tay ông nuôi lớn, ông biết rất rõ tiểu tử này được giới trẻ yêu thích đến mức nào, đây là lần đầu tiên có một cô gái không thích anh.
Ngạc nhiên nha.
Buổi tối trở lại biệt thự Bùi gia, tinh thần ông nội sảng khoái, giống như một lần nữa sống lại, nhịn không được khen Phó Nhiêu tận trời.
“Tấn Nhi à, không phải ông nội đã nói cô gái này quả thật không tệ, muốn tài có tài, muốn tướng mạo có tướng mạo, con có nên suy nghĩ một chút không?”
Bùi Tấn chậm rãi ăn xong bữa tối, dùng khăn ướt lau miệng, ngay cả mắt cũng không nhìn ông nội, lên lầu về thư phòng tăng ca.
Ngày hôm sau là thứ Sáu, đã đến lúc dự án AK tiến hành báo cáo giai đoạn một.
Sáng sớm Phó Nhiêu chạy tới cao ốc AK, đúng vào giờ cao điểm đi làm, thang máy chật như nêm cối.
Thang máy ting một tiếng rồi dừng lại, bên trong truyền đến một giọng nói: “Có thể vào thêm một vài người.”
Mọi người lập tức xông vào thang máy, Phó Nhiêu là thực tập sinh, đợi đến khi những người khác đi vào hết thì cô mới bước vào.
Cửa thang máy vừa khép lại, bề mặt gương phản chiếu rõ ràng một người.
Bùi Tấn!
Người đàn ông mặt mày thanh quý, tuấn tú, mang theo khí chất vương giả.
Phó Nhiêu quay đầu, tất cả mọi người liều mạng chen vào trong góc, chỉ để lại một mình Bùi Tấn chiếm vị trí chính giữa, mà cô là người duy nhất sóng vai đứng thẳng với anh.
Thì ra đây là thang máy của tổng giám đốc.
Yếu ớt lui về phía sau một bước.
Ánh mắt anh nhàn nhạt rơi xuống người Phó Nhiêu, khi nhìn thấy đôi mắt nhỏ của cô đang đảo quanh, không biết cô đang định làm gì, anh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, cong khóe môi, nới lỏng cúc áo trên cổ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm.
Phó Nhiêu chú ý tới động tác nhỏ của Bùi Tấn, âm thầm hừ hừ.
Đúng lúc này, thang máy chậm rãi dừng lại, ngực Phó Nhiêu bỗng nhiên dâng lên cảm giác buồn nôn:
Theo bản năng che miệng: “Ưm...”
Động tĩnh quá mức đột ngột, khiến mọi người nhất thời nhìn qua.
Lông mi Phó Nhiêu run rẩy, lại cảm thấy buồn nôn, không nhịn được mà bám chặt vào cửa thang máy.
Bùi Tấn theo bản năng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy.
Thang máy vào lúc này dừng hẳn, đưa Bùi Tấn lên tầng cao nhất trước.
Mắt thấy cửa thang máy chậm rãi mở ra, trợ lý giơ tay chặn cửa, chờ anh đi trước, bước chân Bùi Tấn trở nên chần chờ, u ám liếc Phó Nhiêu một cái.
Ánh mắt của hai người giao nhau trong giây lát giữa không trung.
Một ý nghĩ khó tin và đáng sợ đồng thời dâng lên trong lòng.
Tim Phó Nhiêu đập như trống, hai má phiếm hồng, sau khi sự khó chịu từ từ biến mất thì còn lại là vẻ mặt tái nhợt.
Bùi Tấn khó khăn xoay tầm mắt, sải bước ra ngoài.
Sự tương tác của hai người diễn ra trong khoảnh khắc. Trong mắt người khác chỉ là Phó Nhiêu cảm thấy không khỏe, chủ tịch hội đồng quản trị trụ sở chính tỏ ra lo lắng.
Phó Nhiêu ôm ngực, kinh ngạc nhìn về phía trước.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, dần dần ngăn cách bóng dáng cao lớn kia, cô chỉ nghe thấy ting một tiếng, lòng cô hoàn toàn rơi xuống đáy.
Mất hồn mất vía trở lại văn phòng, đầu óc Phó Nhiêu rối bời, thấy đồng nghiệp trong văn phòng đều đang ngay ngắn trật tự bận rộn, cô tìm cái cớ để chạy tới nhà vệ sinh.
Cơ thể mảnh khảnh dựa vào vách tường, trượt xuống từng chút từng chút một.
Đã hơn một tháng rưỡi trôi qua kể từ đêm đó, theo lý thì đã nên sớm có phản ứng.
Cô cố gắng tìm kiếm những đoạn ngắn trong trí nhớ, tìm kiếm chứng cứ anh mang bao cao su, nhưng dường như không nhớ ra được bất cứ cái gì.
Đúng rồi, không phải cô đã uống một viên thuốc tránh thai khẩn cấp rồi sao?
Những thứ này không phải là trọng điểm, trọng điểm là, cô quả thật đã lâu không có kinh nguyệt.
Chu kỳ kinh nguyệt của Phó Nhiêu khác với người bình thường, chu kỳ của cô là hai tháng.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này bận rộn hạng mục AK nên cô căn bản đã quên mất chuyện kinh nguyệt.
Nhịn không được đưa tay đè lên cổ tay.
Đáng tiếc, tim cô đập nhanh đến mức cô không thể cảm nhận được chính xác.
Phó Nhiêu buông tay ra, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn, là số lạ, lập tức tắt máy.
Lại gọi đến, cô lại tắt máy.
Lần thứ ba, Phó Nhiêu do dự một chút rồi bắt máy:
“Ai vậy?” Ngữ khí cực kỳ không có ý tốt.
Bên kia dừng lại một lúc, sau đó một giọng nói dịu dàng khàn khàn vang lên:
“Là tôi…”
Tiếng lòng Phó Nhiêu hoàn toàn đứt đoạn, hốc mắt không nhịn được phiếm hồng, mũi giật giật.
Bùi Tấn nghe được giọng nói nghẹn ngào của cô, trái tim lập tức mềm nhũn, trở nên có vài phần bối rối:
“Đừng sợ, tôi nhất định sẽ giải quyết vấn đề này...”
Anh vịn bàn làm việc đứng lên, vừa cầm lấy chìa khóa xe, vừa đi ra ngoài:
“Bây giờ em đi thang máy xuống, tôi chờ em ở ga ra.”
Phó Nhiêu hoảng hốt, nước mắt tràn mi, gào lên một tiếng: “Em không đi!”
Giống như là vì trốn tránh, cô dứt khoát trốn vào trong WC, ôm điện thoại di động, khóc nghẹn.
Bùi Tấn dừng bước ở cửa, tim lập tức như thắt thành bánh quẩy, chậm rãi dỗ dành:
“Không sợ, Nhiêu Nhiêu không sợ, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng, em đang ở đâu, tôi tới tìm em!”
“Không cần!”
Phó Nhiêu ngồi xổm, hoảng hốt cùng hối hận đan xen trong đầu, nước mắt giống như hạt châu đứt dây, ào ào rơi xuống, nấc lên giống như chim non sợ hãi.
Tiếng khóc đứt đoạn xuyên qua điện thoại di động xuyên vào màng nhĩ, từng chút từng chút thấm vào, thắt chặt trái tim anh.
Lồng ngực anh nghẹn lại, không phải vì có thể đột nhiên có con mà là vì anh đã đẩy một cô gái vào thế bị động như vậy, anh cáu kỉnh cởi cà vạt ném lên ghế sofa, trợ lý gõ vang ở cửa, anh lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!”
Nhưng cầm điện thoại lại càng chặt, hạ giọng thuyết phục:
“Nhiêu Nhiêu, em nghe tôi nói, em là một cô gái rất thông minh rất lý trí, em đừng rối, chỉ là khó chịu một chút phải không?” Ngữ khí anh khàn khàn như tơ lụa, chua xót nói: “Dù sao nếu thật sự có, cũng nên sớm có phản ứng.”
“Khi bệnh viện chưa đưa ra kết quả xác nhận thì chúng ta cũng đừng suy nghĩ nhiều, được không? Có lẽ đó chỉ là một báo động sai.... Ngoan, nghe lời, tôi đã xin nghỉ cho em, bây giờ em đi thang máy của tổng giám đốc đến ga ra, tôi sẽ đến ngay…”
Giọng nói của trầm ổn người đàn ông luôn có thể mang đến sự trấn an cho người khác.
Tại thời điểm như vậy, anh không lùi bước mà chủ động gánh vác, có thể coi là không quá cặn bã.
Trong lòng Phó Nhiêu dễ chịu hơn một chút.
Luôn phải đối mặt.
Sau khi hoảng loạn qua đi, Phó Nhiêu bình tĩnh lại, lau nước mắt, cúp điện thoại.
Bùi Tấn nhìn thoáng qua điện thoại di động, thở phào nhẹ nhõm, dặn dò trợ lý vài câu, lấy áo khoác bước ra ngoài.
Phó Nhiêu nhìn chằm chằm màn hình dần dần biến thành màu đen, sững sờ một hồi rồi tê dại đứng lên, cứng ngắc làm theo chỉ dẫn của anh từng bước một đi tới thang máy tổng giám đốc xuống ga ra.
Đưa mắt nhìn lên, trong ga ra chuyên dụng của tổng giám đốc có một chiếc xe trong phía Nam gara lóe sáng đèn, Phó Nhiêu bước tới, Bùi Tấn ngồi ở vị trí lái, đưa tay giúp cô đẩy cửa, ánh mắt lo lắng lướt qua gò má cô, dịu dàng nói: “Lên xe.”
Phó Nhiêu không dám nhìn anh, cứng nhắc ngồi lên.
Bùi Tấn thấy sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cực kỳ khổ sở, khom lưng qua giúp cô thắt dây an toàn.
Hơi thở mát lạnh phả vào mặt.
Cơ thể Phó Nhiêu dán sát vào lưng ghế, ngửi thấy mùi cơ thể quen thuộc, nhịn không được nhắm mắt lại, cô nhớ tới đêm đó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Anh đưa mắt nhìn nước mắt trong suốt của cô gần trong gang tấc, hình ảnh lướt qua đáy mắt anh giống như thiên sứ ngã xuống nhân gian làm tim Bùi Tấn thắt lại, anh cách cô rất gần, chậm rãi nói:
“Đừng sợ, tất cả đã có tôi. Tôi sẽ tôn trọng em, tôi sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng.”
“Có vấn đề gì tôi cũng đều sẽ gánh vác cùng em.”
Phó Nhiêu nghe được giọng nói trịnh trọng của anh, trong lòng hiện lên một tia hoảng loạn, hô hấp của anh quá gần, bức người thật chặt, nhịn không được nghiêng mặt, cứng ngắc cười cười:
“Thầy đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ là báo động giả, thầy yên tâm, bất kể hoàn cảnh gì em cũng sẽ không quấn lấy thầy…”
Bùi Tấn lẳng lặng chăm chú nhìn cô một hồi, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, quay người về, thắt chặt dây an toàn, chậm rãi khởi động xe.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");