Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 80




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bóng dáng Vân Trăn giống như mũi tên rời cung phóng ra khỏi quán trà.

Bùi Uyển không khỏi sửng sốt.

Nàng vẫn chưa hỏi rõ ràng.

Ngay lập tức phóng đến trước con ngựa Xích Thố, nhảy lên, tay trái giữ dây cương, tay phải rút roi thúc ngựa đuổi theo.

Yến Bình ngơ ngác, tức đến nghiến răng ken két, cũng đi theo sau.

“Bổn Bổn, ngươi giải thích cho rõ ràng, rốt cuộc đây là chuyện gì?”

Gió rít gào qua tai, Bùi Uyển thấy Vân Trăn phía trước, ở một ngã ba đường phóng về hướng kinh thành, mới yên tâm đôi chút, bèn kéo dây cương, giảm tốc độ, đợi Yến Bình đuổi tới, nàng hít sâu vài hơi, nhìn y nói: “Yến Bình, ngươi có biết, ta sinh ra ở Miêu Cương...”

“Ta có nghe qua…” Yến Bình cưỡi ngựa chắn trước mặt nàng, nét mặt nặng nề nói: “Sau đó thì sao, hắn là người Miêu Cương sao?”

“Đúng vậy, ta có một người ca ca rất tốt rất tốt, hắn đã mất rồi, người lúc nãy là đường huynh của hắn, ta muốn hỏi thăm một số chuyện về hắn...” Góc cạnh anh khí của thiếu nữ nhuốm màu dịu dàng, đôi mắt trong xanh như bảo thạch lấp lánh ánh sáng mềm mại.

Lần đầu tiên y thấy bộ dạng này của nàng.

Không kìm được mà có chút ghen tị.

“Thế nên, ngươi thích hắn?”

Bùi Uyển khẽ mỉm cười: “Đúng, ta thật sự thích hắn, thật đáng tiếc, đôi ta âm dương cách biệt, ta định đến Miêu Cương một chuyến.” Nàng ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Yến Bình, trước đây ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, ta không thể chịu nổi tấm chân tình của ngươi, ngươi cũng biết ta không thích ngươi mà.”

Khuôn mặt Yến Bình căng chặt, khóe miệng không kiềm được mà giật giật, kích động nói: “Hắn đã chết rồi, lẽ nào cả đời này ngươi sẽ không lấy chồng sao?”

Bùi Uyển lắc đầu, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng: “Ta không biết mình có gả cho ai không, nhưng người đó không thể là ngươi.”

Sắc mặt Yến Bình trở nên vô cùng khó coi: “Tại sao?” Người căng như dây cung.

Bùi Uyển bình tĩnh nhìn y: “Yến Bình, từ nhỏ ngươi đã lấy danh nghĩa bảo vệ ta mà quấn lấy ta, cái gì cũng muốn hỏi thăm, đi đâu cũng phải đi theo, ta không thoải mái chút nào, ta cũng không thích, ta ở cùng ngươi, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.”

Nàng mím chặt môi, tuy không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn nhẫn tâm cắt đứt suy nghĩ của y: “Đừng lãng phí suy nghĩ vào ta nữa, ta sẽ không gả cho ngươi.” Dứt lời, thúc ngựa phi về phía Vân Trăn.

Yến Bình đơn độc trên ngựa, đứng lặng tại chỗ, gió mùa thu thổi qua, quét đi nét kiêu ngạo trên đôi mày y, chỉ còn lại đôi mắt đầy vẻ cô đơn.

Không lâu sau, Lưu Hoàn đuổi theo đến đây, thấy y đang ủ rũ, liền cưỡi ngựa tiến lại gần.

“Ngươi làm gì ở đây, điện hạ đâu?”

Yến Bình từ trong cổ họng thốt ra một chút nghẹn ngào, hỏi: “Lưu Hoàn, ta thật sự rất đáng ghét sao?”

Lưu Hoàn sửng sốt, hắn là cháu trai của Lưu Đồng, từ nhỏ đã làm việc ở Cẩm Y Vệ, mỗi lần Bổn Bổn xuất cung, thúc thúc đều cho hắn đi bảo vệ Bổn Bổn, hắn hơn Bổn Bổn mấy tuổi, được coi là đã chứng kiến hậu duệ quý tộc này lớn lên.

Yến Bình là cháu đích tôn của Vinh Ninh Đại Trưởng Công chúa, từ nhỏ được cưng chiều, bảo bọc.

Mà lúc này, y như thể một kẻ kiêu ngạo bị tổn thương nặng nề.

Lưu Hoàn thở dài nói: “Thế tử gia, ta là người thô lỗ, nói chuyện không khéo, mong người lượng thứ, cách người theo đuổi người khác quả thực rất khiến người ta chán ghét...”

Mắt Yến Bình mở to: “Có chuyện như vậy ư?”

“Tất nhiên rồi, điện hạ làm gì, người đều muốn quản, không làm gì, người cũng muốn quản, người đúng là giống hệt một bà quản gia.”

Yến Bình đỏ mặt, tàn nhẫn liếc Lưu Hoàn một cái: “Ngươi chế giễu ta!”

Lưu Hoàn cười hì hì: “Thế tử, yêu một người không phải là trói buộc nàng, mà là chân thành đối đãi với nàng, ta theo hầu điện hạ nhiều năm rồi, nàng đối với người, là thật sự không có tình yêu, hay là, quên đi.”

“Tại sao lại quên, ta không thể thay đổi sao?” Yến Bình cao giọng, rất không phục.

Lưu Hoàn khịt mũi, nhìn chằm chằm vào y, nói: “Cái tính cách này của người, cả đời cũng chẳng thay đổi được, không phải tiểu thư Hoắc gia rất thích người sao? Có lẽ, nàng ấy là duyên phận của người thì sao?”

Yến Bình tức giận quất một roi về phía Lưu Hoàn, Lưu Hoàn nhanh chóng né tránh, quay đầu ngựa lại, chạy về hướng kinh thành.

“Thế tử, dưa xanh hái không ngọt đâu, bệ hạ thích người, nhưng đằng sau vẫn còn Hoàng hậu nương nương nữa cơ mà, chuyện trong cung ai làm chủ, chẳng lẽ người lại không biết hay sao?”

Từ nhỏ Bùi Uyển được đích thân hoàng đế truyền thụ võ công, tư chất của nàng là xuất sắc nhất trong các hoàng tự, cưỡi ngựa cũng rất giỏi, thúc ngựa Xích Thố ngàn dặm trong ngày, trong nháy mắt đã đuổi kịp Vân Trăn.

Kỳ thi Hương sắp tới, Vân Trăn còn phải khơi thông vài mối quan hệ để có được suất thi, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

Hắn vừa phi ngựa, vừa hỏi Bùi Uyển cưỡi ngựa song song,

“Cô nương, ngươi đi theo ta làm gì?”

Bùi Uyển cũng không dám đuổi quá gần: “Vân công tử, Vân Trăn ca ca là người mà ta thích nhất, ngươi là huynh trưởng của hắn, nhất định rất hiểu biết về hắn, vừa rồi thấy ngươi có chuyện gấp, ta không dám làm phiền, ngươi có thể nói cho ta biết nơi ở của ngươi, khi nào ngươi rảnh, ta tới tìm ngươi, có được không?”

Giọng nói của nàng có chút nịnh nọt, khiến hắn đau lòng vô cùng.

Hắn cố nén lại tình cảm đang dâng trào mãnh liệt, gật đầu đáp: “Ở phía đông chợ Kinh Thành có một tiệm thuốc tên là Đàm Châu, đó là tiệm do ta mở, bảy ngày sau ta sẽ đợi ngươi ở đó.”

Mắt Bùi Uyển sáng lấp lánh: “Cảm ơn ngươi, Vân Hà ca ca.”

Hai người phi ngựa cả ngày, đến nửa đêm mới tới một khu rừng rậm, Bùi Uyển vẫn luôn đi theo không hề chậm một nhịp.

Tuy Vân Trăn rất sốt ruột, nhưng cũng lo lắng nàng không chịu nổi vất vả, nên dừng ngựa ở dưới một gốc cây.

Mấy hôm nay Bùi Uyển luôn đuổi theo hắn, quả thực rất mệt mỏi.

Vân Trăn cột ngựa dưới gốc cây, cầm lấy túi nước đi về phía Bùi Uyển.

Bắp đùi Bùi Uyển bị mài, rất đau, khi xuống ngựa nàng không nhịn được mà rùng mình, đứng thẳng không dám đi thêm bước nữa.

Vân Trăn lo lắng nhìn nàng, thò tay vào ống tay áo lấy ra một lọ thuốc đưa cho nàng: “Chốc nữa hãy tìm chỗ bôi thuốc vào, sáng ngày mai sẽ khỏi.” Bùi Uyển nhận lấy lọ thuốc, cảm ơn Vân Trăn, lần nào ra ngoài du ngoạn, mẹ nàng cũng chuẩn bị rất nhiều thuốc cho nàng, lần này đi lâu quá, thuốc đã dùng hết.

Vân Trăn giúp nàng buộc ngựa lại, nhóm lửa, rút ra một miếng da bò lót trên mặt đất, Bùi Uyển chậm rãi di chuyển qua, Vân Trăn đưa cho nàng một túi thức ăn trong bọc hành lý, tay cầm một thứ gì đó đi vào sâu trong rừng.

“Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ quay lại ngay.”

Bùi Uyển đói bụng, thế là nàng lấy thức ăn trong bọc hành lý của hắn ra, ăn vài thứ, đột nhiên nàng sửng sốt.

Những thức ăn trong này, món nào cũng là đồ ăn vặt mà nàng thích.

Bùi Uyển không khỏi suy nghĩ lung tung.

Đằng sau vang lên tiếng động, nàng ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Vân Trăn xách một con thỏ trắng nhỏ về.

Hắn thuần thục xử lý sạch thỏ, rắc một ít muối khô, gia vị các thứ, rồi đặt lên đống lửa nướng.

“Tay nghề của ngươi rất tốt nhỉ.” Bùi Uyển nói.

Vân Trăn cười cười không để ý: “Người Miêu Cương chúng ta, dựa vào núi mà sống, đây chỉ là chút tài mọn mà thôi.”

“Chắc là Vân Trăn ca ca cũng rất lợi hại?”

Vân Trăn khựng lại một chút, gật đầu: “Hắn rất lợi hại...”

“Lợi hại đến mức nào?”

Vân Trăn do dự một lát, chọn qua vài chuyện kể cho nàng nghe.

Bùi Uyển nghe say sưa, không biết lúc nào thì đã rơi nước mắt, nàng lau nước mắt, ngơ ngẩn nhìn vào đống lửa.

Vân Trăn thấy vậy, xé đùi thỏ nướng chín đưa cho nàng: “Ăn chút đồ chín đi, mai còn một ngày đường nữa.”

Ánh mắt Bùi Uyển dừng lại ở những vết chai trên ngón tay hắn, những vết chai dày cộm, dài ngoằng.

Những người quen dùng dao khắc gỗ đều như vậy.

Nàng liếc hắn một cái, thản nhiên nhận lấy, cắn vài miếng, rồi nói bâng quơ:

“Đồ ăn trong túi ngươi ngon lắm, ngươi cũng thích ăn à?”

Vân Trăn im lặng, không biết bắt đầu từ bao giờ, mỗi lần ra ngoài, hắn đều chuẩn bị những món ăn vặt mà nàng thích.

Những năm gần đây, thành thói quen, hắn đã quên mất lý do ban đầu.

“Đúng vậy, ta cũng thích ăn.” Hắn cụp mắt xuống.

Bùi Uyển cười tươi: “Rất ít nam nhân thích ăn đồ ngọt...”

Vân Trăn không nói gì nữa.

Đêm đến, hai người lên cành cây nghỉ ngơi, Bùi Uyển quá mệt, ngủ một mạch đến hửng đông mới tỉnh, ngoảnh sang cành cây bên cạnh, nào còn thấy bóng dáng Vân Trăn, chỉ có đồ ăn sáng ấm nóng mà hắn để lại.

Tận tâm, lương thiện, quả thực giống hệt Vân Trăn ca ca.

Chẳng lẽ nam nhân Vân gia đều tốt như vậy?

Buổi trưa, cuối cùng Vân Trăn cũng đến kinh thành, những năm gần đây, hắn kinh doanh buôn bán, cũng tích lũy được chút quan hệ, mất một chút công sức, quyên góp hai vạn lượng bạc, thành công giành được suất dự tuyển của Quốc Tử Giám.

Miêu Cương cũng từng có huyện học, hắn từng tham gia thi cử, những giấy tờ liên quan cũng chuẩn bị đâu vào đấy.

Ngày mùng chín tháng tám, kỳ thi Hương ba năm một lần đúng lịch tổ chức.

Địa điểm thi của kinh sư được đặt tại Quốc Tử Giám.

Ba ngày sau, thi xong các môn, khuôn mặt Vân Trăn nở nụ cười sảng khoái đã mất từ lâu.

Những năm qua, hắn không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn ấp ủ những suy nghĩ này, hắn thức khuya đèn sách, ngày ngày nghiên cứu tứ thư ngũ kinh, luôn cảm thấy làm như vậy thì có thể gần hơn với nàng.

Hắn như lời hẹn đến tiệm thuốc Đàm Châu, Bùi Uyển đã đợi sẵn ở đó.

Nàng vẫn ăn mặc như thiếu niên, một chiếc trường bào màu trắng, như công tử ngọc thụ lâm phong, đang cầm quạt ngọc ngồi dưới cửa sổ sảnh đường, cười chậm rãi với hắn: “Thì ra ngươi đi dự kỳ thi Hương à.”

Vân Trăn cười, ngồi đối diện nàng: “Ngươi đến sớm như vậy sao?”

“Sớm gì chứ, ta đã chờ ngươi hai canh giờ rồi.” Nàng nói xong, trải một tờ giấy trước mặt hắn, đưa cho hắn một cây bút lông sói: “Vân Hà ca ca, vẽ giúp ta Vân Trăn ca ca được không?"

Vân Trăn giật mình, tai hơi ửng đỏ, thấy nàng nhìn mình đầy mong đợi, giọng hắn khàn khàn: “Ta vẽ không đẹp đâu.”

“Đừng có lừa ta, tiểu nhị nhà ngươi nói ngươi văn võ song toàn, làm sao có thể vẽ không đẹp được?” Bùi Uyển chống cằm, nhét cây bút lông sói vào lòng bàn tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Đây. . . vẽ nhanh đi.”

Vân Trăn bất đắc dĩ cầm lấy bút lông sói, tùy tay vẽ hai nét trên giấy Tuyên.

Nếu vẽ ngoại hình người khác thì sợ nàng suy nghĩ lung tung.

Vẽ thế nào cũng không ổn,

“Chúng ta là đường huynh đệ, thật ra nhìn cũng có phần giống nhau...” Má hắn ửng đỏ, có chút không được tự nhiên.

Bùi Uyển đảo mắt đen lay láy một vòng: “Được, vậy ngươi hãy nói thử xem hai người có điểm gì không giống nhau, để ta vẽ.”

Nàng đoạt lấy bút, đúng là dựa theo dáng vẻ của hắn mà vẽ bừa bãi.

Vân Trăn liếc mắt nhìn sang, một tay nàng chống cằm, mặt mày khổ não nhưng không sao hạ bút được, ánh mắt không ngừng liếc sang người hắn, thỉnh thoảng lại vẽ đại hai nét, vẽ ra thứ chẳng khác nào tranh vẽ ma quỷ.

Quả nhiên là chữ viết không đẹp, vẽ cũng chẳng ra hồn, hắn cười khẽ một tiếng.

Hồi nhỏ thì rất thông minh, giờ càng nuôi càng ngốc.

Có chút hối hận khi đặt tên này cho nàng (*).

(*) Bổn Bổn: ngu ngốc.

Hắn cuộn tờ giấy Tuyên lại, ném vào sọt rác: “Đừng vẽ nữa, muốn biết chuyện gì về hắn thì ta sẽ kể cho ngươi.”

“Người Miêu Cương các ngươi, có cô nương nào thích hắn không?” Bùi Uyển nghiêm túc hỏi: “Mỗi lần ta hỏi hắn, hắn đều nói là không có, nhưng vừa rồi tiểu nhị bảo rằng, mỗi một cô nương ở Miêu Cương đều từng theo đuổi hắn, có đúng không?”

Vân Trăn ngẩn ra, lạnh lùng liếc tiểu nhị một cái, rồi quay lại nhìn Bùi Uyển.

“Hình như là có một số, nhưng con người hắn lạnh lùng, không thích giao tiếp, thường thì mấy cô nương lấy lòng hắn đều bị từ chối nên cũng thôi.”

Bùi Uyển cong môi cười tươi: “Vậy hắn thì sao, hắn… có người trong lòng không?”

Vân Trăn mím môi, khó xử nói: “Ta không biết.”

Bùi Uyển nhụt chí, lại ầm ĩ với hắn hồi lâu, đèn đuốc đã sáng trưng, rốt cuộc Bùi Uyển mới luyến tiếc ra về.

Trở lại cung, trước tiên là lén lút dò hỏi một chút, xác định hoàng đế chưa đến cung Khôn Ninh, vội vàng lẻn đến cung Khôn Ninh thỉnh an Phó Nhiêu.

Tuy đã hơn mười lăm tuổi, Bùi Uyển vẫn thích làm nũng với Phó Nhiêu, men theo giá đồ cổ lặng lẽ đi vào điện, nhìn thấy Phó Nhiêu đang nghiêm trang ngồi trên giường La Hán đọc y thư, liền chạy thẳng đến ôm chầm lấy nàng.

“Mẫu hậu...”

Phó Nhiêu bị nàng nhào vào lòng, không kìm được đặt y thư xuống, ôm nàng vào lòng: “Hài tử này, suốt ngày không ở nhà, hôm nay lại đi chơi ở đâu vậy?”

Nàng vùi mặt vào vai Phó Nhiêu, dụi mạnh vào trong lòng mẫu thân: “Con vừa đến nhà cữu cữu, thấy mắt của bà ngoại không rõ nữa rồi, nhưng vẫn luôn đòi thêu áo nhỏ cho muội muội, thế là con chỉ còn cách ở bên cạnh bà nói chuyện, ngoài ra, bà còn kể cho con chuyện thú vị về mẫu hậu hồi nhỏ nữa, đúng rồi, mẫu hậu, con muốn đến Miêu Cương một chuyến, cũng muốn đi hái thuốc.”

Phó Nhiêu nghe vậy, sắc mặt dần trầm xuống.

Trịnh thị đã lớn tuổi, đầu óc cũng trở nên hồ đồ. Suốt ngày lẩm bẩm lầu bầu, hôm nay nói gì, ngày mai lại quên mất, thi thoảng lại nói muốn đi tìm phụ thân Phó Luân.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Trong lòng Phó Nhiêu trĩu nặng như bị một khối đá đè.

Nàng nghe đến hai chữ “Miêu Cương”, khẽ nhíu mày.

“Con muốn đến Miêu Cương ư? Còn đang nhớ nhung Vân Trăn à?”

Bùi Uyển né tránh chủ đề này, hỏi nàng: “Mẹ, có phải Vân Trăn ca ca có một đường huynh tên là Vân Hà không?

Phó Nhiêu trầm ngâm chốc lát, suy nghĩ: “Hình như có, là một tên nhóc khù khờ, khá thú vị, sao thế?”

Tim Bùi Uyển đập rộn lên: “Hắn trông thế nào?”

Phó Nhiêu xoa nhẹ mái tóc nàng: “Đã bao nhiêu năm rồi, làm sao ta còn nhớ được, huống hồ hiện giờ nó đã lớn, không còn như xưa, có ý gì thế? Con gặp Vân Hà rồi sao?”

“Mẹ, mẹ nghĩ xem, trên người hắn có điểm gì đặc biệt không?” Bùi Uyển mím môi, không bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt Phó Nhiêu.

Phó Nhiêu cố sức hồi tưởng một hồi, rồi khó khăn nói: “Ta không có ấn tượng sâu sắc gì về Vân Hà, mơ hồ nhớ là trên lông mày bên trái của nó có một nốt ruồi…”

Bùi Uyển bỗng mở to mắt.

Người kia, đuôi lông mày không có nốt ruồi, sạch sẽ, như tiên nhân trên đời vậy.

Nàng im lặng một lúc, bỗng bật dậy khỏi lòng Phó Nhiêu, vọt nhanh ra ngoài như tên bắn.

Gần đây Vân Trăn làm việc quá sức, ngủ rất sớm, đang mơ màng ngủ thì nghe thấy có tiếng động bên ngoài, hắn vội để nguyên quần áo ngồi dậy, định mở cửa thì thấy ngoài cửa thấp thoáng một bóng người mờ ảo.

Là Bổn Bổn.

Nàng đứng trước cửa phòng, giơ nắm đấm lên, như thể đang do dự xem có gõ cửa không.

Vân Trăn cảm thấy tim mình như thắt lại.

Bùi Uyển ở bên ngoài cũng nhận ra tiếng hít thở của hắn.

Bốn bề yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có hai ánh mắt nồng cháy, ngăn cách bởi cánh cửa, cẩn thận dò xét.

Nàng hạ tay xuống, từ từ tiến lại gần hơn một chút, áp vào khe cửa khẽ gọi.

“Vân Trăn ca ca, là huynh phải không?”

Giọng nói của nàng mềm mại và yếu ớt.

Mắt Vân Trăn đau xót, hơi nóng cuồn cuộn ập đến, hắn vội nắm lấy tay nắm cửa, kéo cửa "kẽo kẹt" một tiếng.

Dáng người nàng theo ánh trăng lao vào lòng hắn.

Hắn xoay chân, đóng cửa lại, ngăn cách khoảng không gian bạc màu ngoài cửa sổ.

Nước mắt Bùi Uyển tràn trề, nàng ôm chặt lấy cổ hắn, không ngừng dụi đầu vào lòng hắn, nước mắt thấm ướt cổ áo, hơi lạnh thấm qua quần áo, tràn xuống ngực hắn.

“Tại sao, tại sao lại lừa dối ta?” Nàng khóc đến khàn cả giọng.

“Xin lỗi...” Vân Trăn khàn giọng đáp lại, thân mình hơi tách ra một chút, không muốn chạm vào nàng.

“Bổn Bổn, xin lỗi...” Hắn kéo hai cánh tay nàng xuống, hơi run rẩy nắm trong tay, cúi đầu, nén nước mắt.

“Cho ta một chút thời gian.”

“Cho huynh thời gian để làm gì? Cho huynh thời gian để lừa dối ta? Rời bỏ ta? Có phải không?” Bùi Uyển cắn chặt răng, muốn giằng tay hắn ra.

Ánh mắt Vân Trăn u ám, hắn kẹp chặt cổ tay nàng, vừa dỗ dành, vừa mang theo vài phần khẩn cầu.

“Bổn Bổn, muội bình tĩnh một chút, nửa đêm muội trốn ra khỏi cung tìm ta, bệ hạ biết sẽ thế nào?”

“Ta không quan tâm!” Hốc mắt Bùi Uyển chứa đầy nước mắt, từng giọt rơi xuống, nàng nhìn khuôn mặt đẹp tựa trong mơ đã từng được khắc họa vô số lần đó, nghẹn ngào nói: “Ta biết huynh đang kiêng kị điều gì, nhưng ta không quan tâm...”

“Ta quan tâm!” Vân Trăn đỏ mặt gầm nhẹ một tiếng, kiên định nhìn nàng, giọng nói dịu lại, nói một lần nữa: “Bổn Bổn, ta quan tâm, muội cho ta chút thời gian, ta sẽ quang minh chính đại đứng trước mặt muội, được không?”

Bùi Uyển nghe vậy, dây thần kinh căng thẳng dần dần buông lỏng: “Huynh không lừa ta chứ?”

“Ta không có.”

“Nếu huynh không đỗ thì sao?”

“Ba năm sau ta thi lại...” Vân Trăn khựng lại, rồi nói tiếp: “Thật sự không được, ta sẽ tòng quân, dù sao cũng phải giành được một thân phận đàng hoàng để cưới muội...”

Bùi Uyển nín khóc mỉm cười, ngả vào lòng hắn: “Vân Trăn ca ca, ta chỉ muốn huynh, ta sẽ không gả cho người khác, bao lâu ta cũng đợi...”

Hương thơm trên người nàng khiến hắn chịu không nổi.

Nàng là cô nương mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, không muốn làm nàng tổn thương.

Vân Trăn kìm lòng đẩy nàng ra, dỗ dành: “Bổn Bổn ngoan, muội về trước đi, đợi ta báo tin là được, nếu muội còn bất chấp như thế này đến tìm ta, cha muội nhất định sẽ nổi giận.”

“Để ta ở lại thêm một lúc nữa đi… Ta muốn nói chuyện với huynh một lát rồi về…” Nàng thấp giọng nũng nịu.

Vân Trăn đang định khuyên thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh như băng của Lưu Đồng:

“Điện hạ, thần phụng mệnh Hoàng hậu nương nương đến, xin điện hạ hồi cung, nếu điện hạ còn trì hoãn thêm nửa khắc, thần không chắc có thể qua mặt được bệ hạ…”

Bùi Uyển giật mình, lập tức buông Vân Trăn ra, nàng phải nghĩ cho sự an toàn của Vân Trăn, đẩy hắn vào trong, vội vàng kéo cửa ra.

Ba ngày sau, kỳ thi Hương công bố kết quả, Vân Trăn trở thành Giải nguyên (*) kinh sư.

(*) Giải nguyên: một học vị trong hệ thống khoa bảng. Danh từ "giải nguyên" được dùng để gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hương vốn là một khoa thi liên tỉnh.

Bùi Uyển là người đầu tiên nhận được tin tức, lập tức nhảy dựng lên đến tiệm thuốc báo tin cho Vân Trăn.

Vân Trăn sửng sốt hồi lâu.

Hắn tự tin mình có chút văn chương nhưng không nghĩ mình có thể giành được giải nguyên.

Như vậy, khoa thi Hội năm sau rất có hy vọng.

Vài vị nghiệp sư ở Quốc Tử Giám truyền Vân Trăn qua, thấy hắn nói năng lưu loát, lại còn đẹp trai sáng lạn, đều đồng loạt khen ngợi.

Nhiều vị tiến sĩ tặng hắn rất nhiều sách, dặn hắn chuyên tâm học hành, phấn đấu thi đỗ Trạng Nguyên.

Tiếng tăm của Vân Trăn bắt đầu vang xa.

Các vị các lão cũng có nghe qua về hắn.

“Giải nguyên kinh sư năm nay là một người trẻ sao? Nghe nói dung mạo tuấn tú tuyệt trần, phong thái đĩnh đạc hơn người.”

“Rất tốt, mấy năm liền toàn những lão già làm Trạng Nguyên, đến cả Hàn Lâm viện cũng thiếu sức sống.”

“Có gì mà tốt chứ, các ông không nghĩ đến việc hoàng thượng sẽ nghĩ gì khi thấy một Trạng Nguyên trẻ tuổi sao, chứ không thì tại sao những năm gần đây Trạng Nguyên toàn là những lão già chứ!”

Tất cả các quan nghe xong đều cứng họng.

Sau khi trở thành giải nguyên, Vân Trăn từ chối mọi lời mời giao lưu, chỉ chuyên tâm ôn thi.

Chớp mắt, đến mùa xuân năm sau, vào giữa tháng Ba, khoa thi Hội chính thức diễn ra.

Sau khi công bố danh sách trúng tuyển, Vân Trăn đứng đầu bảng tiến sĩ, trở thành “hội nguyên”.

Thi đỗ liên tiếp hai kỳ, Vân Trăn nổi tiếng vang dội, trở thành một nhân vật mới của kinh thành.

Sau khoa thi Hội, tiếp đến là kỳ thi Đình.

Ngày diễn ra kỳ thi đình, các vị tiến sĩ đến điện Phụng Thiên, năm nay do đích thân hoàng đế ra đề, nội dung xoay quanh vấn đề trị an biên cương.

Vào buổi sáng, các sĩ tử đã hoàn tất bài thi, buổi trưa các quan văn không nghỉ ngơi mà bắt tay ngay vào việc sao chép và đưa vào chính điện.

Mỗi khi chép xong một bài, các đại học sĩ trong nội các sẽ đọc to một bài.

Khi đọc đến sách luận của Vân Trăn, hiếm khí mấy vị các lão đồng thanh khen ngợi.

“Thiên phú người này cực cao, tầm nhìn xa rộng, thật là một nhân tài kiệt xuất.”

“Bệ hạ, thần vừa nghe hơn phân nửa, chỉ có bài này là kinh thiên vĩ địa, xứng đáng làm Trạng Nguyên.”

Hoàng đế vuốt râu gật đầu: “Quả là không tệ, các biện pháp đưa ra cũng rất thích đáng, qua cách hành văn có thể thấy, người này đã từng đến Nam Hải, đi qua Bắc Nhung, thực sự là có thể bồi dưỡng thành tài. Sau khi đọc xong đưa trẫm xem chữ viết của hắn.”

Tới tối, tất cả các bài văn đều đã đọc xong.

Nội thị dâng bài của Vân Trăn cho hoàng đế, hoàng đế xem xong, mắt sáng lên.

“Chữ viết rất đẹp, có phần giống trẫm lúc còn trẻ.”

Chúng thần nghe vậy liền mừng rỡ: “Bệ hạ nói vậy, thì chắc chắn là Trạng Nguyên rồi.”

“Mở tên ra, xem là người phương nào?” Hoàng đế cười đưa bài cho nội thị.

Nội thị mở ra, kêu tên: “Người Bành Châu, Vân Trăn.”

Trong đại điện lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt.

“Thật sự là Vân Trăn!”

“Quả nhiên là hắn…”

Chúng thần còn đang định bàn tán, thì vị thủ phụ nội các phất mạnh tay áo, ra hiệu mọi người im lặng.

Nếu để hoàng đế biết Vân Trăn trẻ tuổi lại đẹp trai, e rằng Trạng Nguyên này sẽ không làm được nữa.

Chúng thần ngầm hiểu, lập tức im miệng.

Bệ hạ cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, nhưng lại không nghĩ ra là có chỗ nào lạ.

“Vậy hãy định Trạng Nguyên là hắn?”

Chúng thần đồng loạt cúi đầu: “Bệ hạ anh minh.”

Tiện thể chọn tiếp danh sách bảng nhãn và thám hoa, bệ hạ trầm ngâm hỏi.

“Trong ba người này, ai có tướng mạo xuất chúng nhất?”

Chúng thần bỗng chốc căng thẳng.

Với hiểu biết của họ về bệ hạ, ai xuất chúng nhất sẽ làm thám hoa lang.

“Truyền ba người vào điện, để trẫm xem nào?”

Thủ phụ nội các đột ngột cao giọng: “Bệ hạ, nghe nói Tống Tấn không tệ lắm...”

“Đúng đúng, người này có dung mạo đẹp như Phan An, chọn làm thám hoa lang là thích hợp nhất.” Quần thần không hẹn mà cùng giả vờ nhắm mắt làm ngơ.

Bệ hạ hào sảng cười lớn, trong đầu nghĩ đến trong cung Khôn Ninh còn một tiểu nữ nhi đang đợi mình, cũng không buồn nói chuyện với bọn họ,

“Hiếm khi mới thấy các khanh nhất trí như vậy, vậy thì cứ định như thế đi.”

Chúng thần quỳ tiễn bệ hạ rời đi, lòng thầm lo lắng.

“Cuối cùng cũng bảo vệ được một Trạng Nguyên lang tài mạo song toàn.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Lễ bộ dán bảng vàng, Vân Trăn đỗ đầu cả ba kỳ thi, trở thành tân khoa Trạng Nguyên, quan lễ một đường đánh trống khua chiêng đưa tin mừng đến phủ đệ, Vân Trăn lặng người đứng hồi lâu không nói gì.

Tiếp theo là Trạng Nguyên dạo phố, buổi tối là Quỳnh Lâm yến.

Vân Trăn lấy lý do sức khỏe không tốt từ chối việc du ngoạn, chuyên tâm chuẩn bị cho Quỳnh Lâm yến buổi tối.

Hắn kiểm tra đi kiểm tra lại bộ trang phục tiến sĩ Trạng Nguyên, cũng tập đi tập lại bài phát biểu đã chuẩn bị rất nhiều lần.

Hắn quyết định, tối nay sẽ dùng thân phận tân khoa Trạng Nguyên để cầu hôn Bổn Bổn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.