Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 79




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Uyển liếc nhìn thấy Yến Bình phi thân xuống ngựa chạy đến phía mình, nàng kéo theo Bình Lan nhanh chóng quay người, chạy một mạch về phía phố phường đông đúc.

Yến Bình còn chưa đứng vững chân, vội vã đổi hướng đuổi theo.

“Bổn Bổn, này, Bổn Bổn, ngươi đừng chạy, ngươi đã hứa với tỷ tỷ ngươi rồi mà!”

“Ta mặc kệ, khó khăn lắm ta mới ra được, các người đừng có động vào ta!” Giọng nói thanh thúy của Bùi Uyển xuyên qua đám đông truyền vào màn xe, hơi thở dồn dập, lời nói cuối cùng trong chốc lát đã biến mất trong đám người.

Vân Trăn hơi khựng lại, theo bản năng muốn vén rèm cửa sổ xe ra, nhưng bị Hạc thúc đưa tay cản lại.

“Thiếu chủ, ngài đã quên lời dặn dò lúc lâm chung của cốc chủ rồi sao?”

Vân Trăn sững lại, ánh mắt rực cháy lập tức hóa thành tro tàn.

Hắn từ từ trở lại, lảo đảo ngã ngồi xuống giường, đôi mắt màu hổ phách chậm rãi đọng lại một màn sương mù, bàng hoàng, cụp mắt nhìn vào quyển “Xuân Thu”, định nhặt lên, không biết nhớ ra điều gì, lại nhắm mắt, tựa lưng về phía sau, thở dài nói: “Về khách điếm…”

Bổn Bổn sinh ra ở Miêu Cương, năm đó hắn năm tuổi, Trần tiên sinh hộ tống tổ phụ vào rừng không về nữa, ban ngày nắng nóng, đêm đến đột nhiên trời đổ mưa, sấm vang chớp giật, mưa như trút nước, đến sáng hôm sau, mưa tràn về khắp nơi, lũ quét, bùn đất theo sườn núi trôi xuống, nhấn chìm con đường đá phía trước nhà sàn của Phó cô cô.

Bấy giờ Phó cô cô đang chuyển dạ, trong nhà chỉ có một bà đỡ, bà đỡ đứng ở nhà sàn hét xuống chân núi gọi người ở phía dưới lên giúp đỡ.

Nhà hắn cách nhà Phó cô cô không xa, đứng ở hành lang tầng bảy là có thể thấy nhà Phó cô cô ở trên núi, hắn nghe tin liền đem những loại thuốc có thể dùng, bỏ vào túi da trâu chống mưa, khoác áo tơi trèo lên núi.

Bùn đất trôi như suối, hắn không thể đi theo đường chính được nên đã phải đu theo một dây leo dài để trèo lên.

Trải qua trăm cay ngàn đắng, hắn đã đem được gói thuốc đến nhà Phó cô cô, lúc này người đã ướt như chuột lột.

Sau khi đưa gói thuốc cho bà đỡ, hắn ngồi một mình trên một cái ghế trước vọng lâu để chờ đợi.

Mưa như bức màn che phủ toàn bộ dược cốc.

Tiếng khóc ráo riết của Phó cô cô hòa cùng tiếng mưa gió rót vào tai hắn.

Hắn sợ đến nỗi toàn thân run rẩy.

Hắn cũng không biết đã trôi qua bao lâu, từ lúc hửng đông đến khi trời tối, mưa dần dần ngớt, bầu trời đã chìm vào màn đêm, cuối cùng hắn cũng nghe thấy một tiếng khóc vang vọng, xé tan nỗi sợ hãi mà màn đêm mang lại.

Hắn vô thức muốn xông vào nhưng cũng biết như vậy là quá lỗ mãng, vì vậy hắn lúng túng vịn vào ngưỡng cửa, qua tấm rèm che cửa, ngập ngừng hỏi vào trong.

“Bà bà, Phó cô cô ổn không? Là đệ đệ hay là muội muội?”

“Thiếu chủ, là tiểu cô nương xinh đẹp!”

Một lát sau, bà đỡ gọi hắn vào trong nhà chính, nhét một cái tã vào lòng hắn: “Thiếu chủ, ngài trông đứa bé giúp ta, ta đi lau dọn cho Phó nương tử…”

Phó cô cô đã hôn mê bất tỉnh, ngoài bà đỡ ra, hắn là người đầu tiên nhìn thấy Bổn Bổn.

Hắn cứng đờ hai tay nâng lấy tã, luống cuống bế bé ngồi xuống chiếc ghế ở góc tường.

Gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, hơi nhăn nheo, nhưng có thể thấy làn da rất đẹp, mỏng manh, lộ ra một chút sắc máu.

Quá là mềm mại, như thể nhìn nàng một cái cũng tan chảy vậy.

“Muội muội…” Hắn lo lắng, vui mừng, gọi một tiếng.

Kỳ tích xuất hiện, đứa trẻ chậm rãi mở mắt, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

Hắn quá phấn khích, vui mừng đến nỗi trái tim như muốn vỡ ra, nhưng vẫn cẩn thận, đối mắt với nàng, không dám phát ra một tiếng nào.

Đứa trẻ nhìn hắn một lúc, không biết tại sao lại mím môi khóc ré lên.

Hắn nóng vội, cuống quýt dỗ dành: “Muội muội đừng khóc nữa, mẫu thân muội đang không khỏe, muội đừng làm ồn, để mẫu thân ngủ một chút nhé?'”

Đứa trẻ thật sự ngừng khóc, chu môi nhìn hắn, rồi chớp mắt ngủ say.

Khoảnh khắc ấy, trái tim hắn bị nàng làm tan chảy.

Sao lại có hài tử thông minh đến vậy chứ?

Quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt, sẽ khiến người ta thương xót.

Đợi Phó cô cô tỉnh lại, hắn liền bế đứa trẻ đến.

“Cô cô, ta đặt cho muội ấy một biệt danh là Bổn Bổn nhé.”

Kể từ đó trở đi, ngày nào hắn cũng đi sớm về muộn, đến nhà Phó cô cô chăm Bổn Bổn giúp nàng.

Bổn Bổn không có cha, Phó cô cô phải bận rộn viết sách, thế là hắn nghĩ mọi cách làm ra đủ loại đồ chơi, chọc cho Bổn Bổn vui. Đến lúc Bổn Bổn hơn ba tháng tuổi, Bổn Bổn đã rất thân với hắn, thậm chí còn muốn gạt Phó cô cô qua một bên, ngủ với hắn.

Hắn cười ha ha, ngày nào cũng phải ôm Bổn Bổn dỗ nàng ngủ mới trở về.

Hắn thương Bổn Bổn như muội muội ruột.

Sau đó, Phó cô cô đưa nàng rời đi, hắn vô cùng không nỡ, một mình lẻn ra gốc cây khóc ba ngày ba đêm.

Về sau, hắn thông qua đoàn buôn của Vân gia, không ngừng gửi đồ chơi cho Bổn Bổn, tất cả đều do chính tay hắn làm.

Bổn Bổn cũng sẽ viết thư hồi âm cho hắn, nàng không biết chữ, nên vẽ tranh cho hắn, sau này dần dần học được cách viết, thì ríu rít kể với hắn về những trải nghiệm hàng ngày của mình.

Chữ của nàng thật sự quá xấu, cong cong vẹo vẹo, giống như vẽ ra vậy, hắn có thể tưởng tượng được dáng vẻ viết chữ của nàng, nhất định là ngồi xổm trên ghế gấm, nằm bò trên bàn dài, cầm bút lông sói, nguệch ngoạc viết, cực kỳ ngây thơ đáng yêu.

Mặc dù họ chưa từng gặp mặt, nhưng lại là những người hiểu nhau nhất, nàng kể hết cho hắn mọi chuyện vui buồn.

Nàng không cho hắn đối tốt với cô nương khác nữa, còn ấu trĩ bảo hắn chờ nàng lớn.

Thậm chí trong lời nói còn miêu tả được cả sự phồn hoa của kinh thành.

Cuộc sống như thế kéo dài đến tám năm.

Vào năm Bổn Bổn chín tuổi, lần đầu tiên hắn dẫn người vào núi, gặp phải thời tiết xấu, lạc mất đường. Hắn vô tình phát hiện ra một hố sâu thời viễn cổ, trong hố sâu đó có rất nhiều loại dược liệu ghi chép trong sách cổ của người Miêu Cương, đều là những loại dược liệu hiếm thấy trên thế gian này.

Hắn phái người trở về báo tin, nhưng phái một người mất một người, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn ở lại đó tròn một năm.

Người nhà chỉ nghĩ hắn đã chết, cố gắng tìm kiếm khắp nơi không thấy.

Đợi khi hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, mang theo thu hoạch trở về, tổ phụ đưa cho hắn một hộp gấm, bên trong là những lá thư Bổn Bổn viết cho hắn, lá nào cũng gấp gáp hơn lá trước, nắm lấy tấm lụa đã ngả vàng, trên đó vẫn còn đọng nước mắt của nàng, hắn đau lòng đến tột độ.

Lúc đó, hắn đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Hắn sẽ vào kinh, muốn đứng trước mặt nàng, nói cho nàng biết hắn vẫn còn sống.

Song ngoài dự liệu, tổ phụ đã ngăn cản.

“Trăn Nhi, tổ phụ đã phái người vào kinh, điều tra rõ lai lịch của Bổn Bổn, Công chúa của đương kim thánh thượng Càn Trinh, Phó cô cô của con đã được sắc phong làm Hoàng hậu, Bổn Bổn là cô nương tôn quý nhất thiên hạ này, con và nàng cách xa nhau như trời với đất, từ nay về sau, hãy chặt đứt niệm tưởng đi…”

Lúc đó, dây đàn kéo căng trong lòng hắn đứt đoạn.

Một mình hắn ngồi trong nhà sàn nơi Phó cô cô từng sống, buồn bã ba ngày ba đêm.

Cha mẹ hắn mất sớm, thậm chí hắn còn không nhớ họ trông như thế nào, từ khi bắt đầu có ký ức thì tổ phụ đã một tay nuôi hắn khôn lớn.

Ngoài tổ phụ, Bổn Bổn là người thân thiết nhất với hắn, là tất cả những niệm tưởng cùng với vọng tưởng của hắn.

Và giờ đây, giấc mơ cuối cùng của hắn đã tan vỡ.

Mưa rơi trên mái hiên như những hạt ngọc trai rơi xuống chân, sương núi mờ mịt nặng nề bao trùm trái tim hắn.

Hắn lấy từng lá thư, từng tờ giấy, nhẹ nhàng vuốt ve, phủi sạch bụi bặm, rồi bỏ vào hộp gấm, chôn dưới sàn nhà nơi nàng được sinh ra.

Trong bốn năm qua, dưới thân phận của đường huynh Vân Hà, hắn lặn lội khắp chốn, bốn bể là nhà, đưa công việc kinh doanh của Dược Cốc Sơn ngày càng phát đạt. Ngoài dược liệu, hắn còn mở rộng sang các ngành kinh doanh khác, giờ đây, ở đất liền, danh tiếng hắn cũng chẳng nhỏ.

Có lẽ chỉ như vậy mới giúp hắn dần buông bỏ đoạn tình cảm chín năm đó.

Hoặc chỉ như thế này mới có thể gần nàng hơn được.

Bốn năm trước, nàng đã tặng cho hắn bức hoạ chân dung nàng. Hôm nay gặp lại, vẻ đẹp thanh tú như ngọc, hào khí của nàng khác hẳn với trong bức tranh.

Chữ nàng viết kém thì thôi đi, vẽ cũng vẽ tệ nữa, đúng là rất tệ.

Vị máu tanh xen chút đắng ngắt quanh quẩn nơi bờ môi, Vân Trăn từ từ mở mắt, ném quyển “Xuân Thu” vào góc, dặn dò:

“Hạc thúc, dọn dẹp đồ đạc trong khách điếm đi, không cần bồi thường nữa, chúng ta sẽ rời đi ngay đêm nay.” Hàng mi đen dài che giấu mọi cảm xúc của hắn.

Hạc thúc nghẹn lại, thắc mắc: “Thiếu gia, còn vài chuyện chưa giải quyết xong, sao ngài lại vội vàng như vậy? Nàng ấy không nhận ra ngài, nên sẽ không tìm đến đây đâu.”

Vân Trăn nhắm mắt lại, như dùng hết sức lực trong người nói: “Nàng ấy đã ghi nhớ địa chỉ của khách điếm... đề phòng bất trắc thôi...”

Ánh mắt nàng vừa đảo một vòng, hắn đã biết nàng đang nghĩ gì.

Tận mắt trông thấy dung nhan của nàng, dần dần chồng lấp lên hình ảnh của nàng trong trí tưởng tượng của mình, những nét chữ trong bức thư năm xưa trở nên rõ ràng hơn, như được khắc ghi trong lòng, bị gió lạnh mùa thu thổi qua, đau đớn khôn cùng.

Hắn siết chặt nắm đấm, rất cố gắng nở một nụ cười: “Đi đường bộ đến Thông Châu, đích thân ta sẽ đến xin lỗi Tuần lão gia, rồi đi về phía bắc đến Doanh Châu, cố gắng đàm phán chuyện buôn bán sớm, có lẽ mùa đông năm nay hơi khó khăn...”

Hạc thúc không nói thêm lời nào, vội vàng đi ra ngoài căn dặn hộ vệ vài câu, đoàn người trở về khách điếm, vội vàng thu dọn hành lý, rồi thẳng đến Thông Châu.

Bùi Uyển được Cẩm Y vệ yểm hộ, chỉ trong chốc lát đã bỏ lại Yến Bình một khoảng.

Cách đây vài năm, tam tỷ đã được gả đến Thừa Ân hầu phủ Thông Châu, gần đây đã hạ sinh đích thứ, phụ thân muốn phái người tham gia tiệc đầy tháng, nàng nhân cơ hội này rời khỏi kinh thành.

Tới mùng sáu tháng sáu năm nay, nàng đã gần tuổi cập kê, phụ thân có ý định tuyển chọn phò mã trong triều cho nàng.

Song trong lòng nàng lại nhớ thương một người, nàng định nhân cơ hội này đến Miêu Cương một chuyến.

Nàng không tin Vân Trăn ca ca cứ như thế mà dễ dàng bỏ mạng.

Sau khi bỏ lại Yến Bình, nàng đi tìm một nơi tạm trú, cách hai ngày, thị thự truyền đến tin tức, bảo nàng đi lĩnh bạc an ủi.

Bùi Uyển nhớ tới nam nhân trẻ tuổi kia, dễ dàng sai bảo rắn độc, người này thực sự không đơn giản, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, quyết định tự mình đi thị thự một chuyến.

Bình Lan muốn nhận bạc thay nàng, nhưng bị nàng giật lấy, nhét vào túi mình, thuận tiện hỏi.

“Thương gia bán dược liệu kia thì sao? Sao hôm nay không tới?”

Quan viên thị thự cười khổ nói: “Ai mà biết được, ta phái người đến khách điếm thông báo, nghe nói đã rời Tĩnh Hải hai ngày trước rồi.”

Bùi Uyển hơi kinh ngạc: “Một vạn lượng bạc đền bù cũng không cần sao?”

Các quan viên của thị thự bận rộn thu xếp các văn kiện trên tay, lắc đầu nói: “Có lẽ là có chuyện gấp nên phải đi rồi, ta cũng từng gặp thương gia bán dược liệu đó vài lần, không lộ trước mặt mọi người, là một người bí ẩn.”

Bùi Uyển nhíu mày, đưa tay ra nói: “Giao ngân phiếu bồi thường cho ta, ta đi tìm hắn.”

Các quan viên của thị thự ngẩn ra, mặt lộ vẻ do dự, lần này Bình Lan không khách sáo với hắn, rút thẳng thẻ bài.

Bùi Uyển cầm trong tay tờ ngân phiếu một vạn lượng bạc, cùng Bình Lan cưỡi ngựa đến khách điếm, quả nhiên không còn ai ở đó.

Nàng chỉ còn cách ra lệnh cho Cẩm Y vệ tìm kiếm tung tích của đối phương.

Cẩm Y vệ ra tay, lại mang đến cho Bùi Uyển một tin tức không ngờ.

“Điện hạ, tên thương gia dược liệu kia họ Vân, đến từ Miêu Cương, hiện đang ở Thông Châu.”

Bùi Uyển kinh ngạc đến mức làm vỡ tách trà, nắm lấy cổ áo Lưu Hoàn, vẻ mặt kích động: “Ngươi chắc chắn hắn họ Vân?”

“Thần lấy mạng mình đảm bảo...”

Bùi Uyển đè nén sự sửng sốt trong lòng, ra lệnh cho Bình Lan thu dọn hành lý trở về Thông Châu.

Bình Lan lộ vẻ nghi hoặc nói: “Điện hạ, người mà quay lại Thông Châu, chẳng phải sẽ bị tam Công chúa bắt về sao? Lúc đó, người đừng khóc nhé.”

Bùi Uyển cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, mục đích của nàng chỉ là muốn làm rõ cái chết của Vân Trăn, đã gặp được người Vân gia thì còn đi Miêu Cương làm gì?

Một đám người vội vàng cả đêm đi về Thông Châu, nhưng đáng tiếc là cuối cùng vẫn chậm một bước, Vân Trăn đã cưỡi ngựa về phương bắc, đến Doanh Châu.

Bùi Uyển nhất quyết muốn đi theo, Bình Lan và Lưu Hoàn quỳ trước mặt nàng không cho nàng đi.

“Chỉ là một dược thương thôi mà, tại sao người phải đặt mình vào nguy hiểm, chi bằng, người đưa bạc cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ thay người đưa đến.” Doanh Châu quá xa, Lưu Hoàn nào dám để nàng rời khỏi Bắc Trực Lệ.

Bùi Uyển cực kỳ thông minh, những năm này hàng ngày quấn quýt bên cạnh Cẩm Y vệ, nàng cũng đã nắm rõ bản lĩnh truy tìm của Cẩm Y vệ, nàng giả vờ náo loạn một trận, sau đó tìm cơ hội thoát khỏi hành cung Thông Châu, cải trang đi về phương bắc.

Không biết là tại số nàng quá tệ hay là thế nào mà lúc ra khỏi cung, nàng lại gặp phải Yến Bình.

Yến Bình liếc mắt là nhận ra được ngựa Xích Thố của nàng, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.

“Bổn Bổn, ngươi đi đâu vậy?”

“Ngươi quản ta đi đâu? Yến Bình, đừng theo ta nữa!” Bùi Uyển võ nghệ cao cường, vừa dùng sức kẹp bụng ngựa phi nước đại về phía trước, vừa liệng mấy ám khí về phía Yến Bình.

Dù sao Yến Bình cũng là con nhà võ tướng, võ nghệ cũng không tệ, nghiêng người né được, cười tươi với Bùi Uyển.

“Bổn Bổn, bây giờ ngươi có hai con đường thôi, một là để ta đi cùng bảo vệ ngươi, hai là ta sẽ để lại dấu vết trên đường đi, chắc chắn Lưu Hoàn sẽ đuổi theo.”

Trong nháy mắt, Bùi Uyển đưa ra quyết định, đồng ý để Yến Bình đi cùng.

Vân Trăn hoàn toàn không ngờ Bùi Uyển sẽ đuổi theo, sau khi rời khỏi Thông Châu, hắn nghỉ lại ở Quảng Ninh một ngày, càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạnh, hắn đổi một chiếc xe ngựa để đi.

Trong thời gian trống đó, Bùi Uyển đã đuổi kịp hắn.

Hôm đó là mùng bảy tháng tám, buổi chiều nắng đẹp xuyên qua tầng mây chiếu xuống, vùng ngoại ô Quảng Ninh vừa trải qua một trận tuyết nhỏ, từng cụm tuyết đóng băng phủ lên cành cây khô, phản chiếu ra một vầng hào quang lung linh trong suốt.

Vân Trăn ôm lò sưởi dựa vào thành xe ngựa đọc sách, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nữ gấp gáp.

“Vân công tử, dừng lại!”

Đó là giọng của Bổn Bổn.

Vân Trăn lập tức ngồi thẳng người dậy, vội túm lấy rèm xe, nhưng vẫn chần chừ chưa kéo ra, đôi mắt màu hổ phách tràn ngập cảm xúc cuộn trào, theo tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, lại dần dần ảm đạm xuống.

Bùi Uyển đuổi theo đến bên xe ngựa, Hạc thúc đã vén rèm ra, đứng trên xe ngựa thi lễ với Bùi Uyển.

“Cô nương, không biết cô nương theo đến đây có chuyện gì căn dặn không?”

Bùi Uyển siết chặt dây cương, ném đống ngân phiếu đã cuộn lại cẩn thận trong túi mình sang: “Đây là tiền bồi thường của Trương Khuê cho các người.”

Ánh mắt dừng lại ở rèm xe, nàng thở hổn hển hỏi: “Người ngồi bên trong có phải Vân công tử không?”

Một lát sau trong xe ngựa mới truyền tới một chữ: “Đúng...”

Bùi Uyển nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng ngược lại còn dấy lên vài phần thấp thỏm.

Nàng đã phải ngày đêm đuổi theo hắn trong hai ngày này, thực sự có chút mệt mỏi, nhìn xa xa bốn phía, thấy phía trước ngã ba có một quán trà, hỏi hắn.

“Vân công tử, ta có vài lời muốn hỏi ngươi, không biết ngươi có thể ngồi nói chuyện ở quán trà phía trước không?”

Vân Trăn không từ chối.

Một lát sau, Yến Bình cũng đuổi theo, cùng Bùi Uyển xuống ngựa trước quán trà, trong quán trà có vài ba tốp khách đi đường tụ tập, họ chọn một vị trí ở rìa, Yến Bình bảo tiểu nhị bưng tới một chậu than, sau đó đích thân rót cho Bùi Uyển một chén trà nóng, thấy nàng đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa đang tiến đến, không khỏi ghen tị nói.

“Bổn Bổn, người này là ai vậy? Chẳng lẽ vì hắn mà ngươi đuổi theo mấy trăm dặm sao?"

Bùi Uyển không có thời gian giải thích với Yến Bình, nàng đè nén tâm sự, rõ ràng đã nhiều lần xác nhận hắn đã chết, nhưng hôm nay lại không kìm được mà nảy sinh một chút hy vọng.

Xét về ngoại hình, tuổi tác của hắn rất trùng khớp.

Tay nàng trắng bệch, nhẹ nhàng nâng tách trà, nỗ lực bình ổn cảm xúc.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra, bóng dáng cao gầy bước qua ngưỡng cửa, chỉ thấy mặt mày hắn như sương lạnh, khí chất thanh thoát, khoác trên mình chiếc áo choàng bạc chậm rãi bước tới, tựa như bước ra từ trong tranh.

“Đa tạ cô nương đem tiền bồi thường đến, cô nương có lòng tốt giúp đỡ như vậy, thật là hiếm có.”

Vân Trăn bước lại, thi lễ với Bùi Uyển trước, sau đó nhìn sang mỉm cười với Yến Bình, đôi mắt không khỏi dừng lại trên người y.

Mày kiếm mắt sáng, toàn thân tỏa ra khí thế quật cường.

Từ chiếc chuôi đao trăng khuyết bên hông có thể nhận ra thân phận của y là hậu nhân của quân hầu đầu tiên sau khi khai quốc, Yến quốc công.

Thân thế tương xứng, tướng mạo khôi ngô, chắc hẳn y là Phò mã do Hoàng đế chọn cho Bổn Bổn.

Ánh mắt Vân Trăn khẽ lướt qua người y, cuối cùng dừng lại trên người Bùi Uyển, mỉm cười nói: “Cô nương đến tìm ta có chuyện gì sao?”

Bùi Uyển chậm rãi vịn bàn đứng dậy, trong mắt ẩn vài phần rung động: “Xin hỏi họ tên của các hạ?”

Ngón tay Vân Trăn trong tay áo khẽ nắm lại, hắn thong dong đáp: “Tại hạ họ Vân, tên một chữ Hà, tới từ Miêu Cương, đời đời làm nghề bán thuốc mà sống.”

Bùi Uyển nghe vậy, trong lòng khẽ run rẩy, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, giọng run run hỏi: "Vân Trăn, hắn là người họ hàng nào của ngươi?”

Vân Trăn giả bộ kinh ngạc, cất lời hỏi: “Vân Trăn là đường đệ của ta, cô nương biết hắn sao?”

Đâu chỉ biết...

Lòng Bùi Uyển quặn đau, cố nén cảm xúc: “Người ấy đang ở đâu?”

Vân Trăn híp nhẹ mắt, trầm mặc không nói.

Yến Bình thấy tình hình không ổn, nhíu mày, kéo kéo tay áo Bùi Uyển: “Bổn Bổn, rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Vân Trăn nhìn tay Yến Bình, khẽ nheo mắt.

Bùi Uyển rút tay về, quay đầu nhìn Yến Bình: “Ngươi có thể tránh mặt được không? Cho ta nói riêng với hắn vài câu?”

Sắc mặt Yến Bình trở nên rất khó coi nhưng thấy Bùi Uyển kiên quyết, cuối cùng y đành nhẫn nhịn, nhăn mặt bỏ đi.

Cùng lúc đó, Hạc thúc cũng lùi lại mấy bước, để lại cho hai người họ không gian riêng.

Bùi Uyển từ từ rời bàn, đi đến bên cạnh Vân Trăn, nhìn đôi mắt trong trẻo của hắn rồi hỏi.

“Người ấy thật sự đã chết rồi sao?”

Vân Trăn cụp mắt xuống, đáy mắt chẳng có một gợn sóng, bình tĩnh nói: “Hắn một mình đi vào thiên cốc, không thể đi ra, cuối cùng thì chết đói.”

Bùi Uyển hoàn toàn mất đi chút ảo vọng cuối cùng, nước mắt ròng ròng tuôn rơi: “Đã tìm thấy thi thể chưa?”

Hầu kết Vân Trăn nghẹn lại, giọng khàn khàn: “Đã tìm thấy rồi...”

“Chôn ở đâu?”

Vân Trăn mím chặt môi, nhìn nàng chằm chằm, u tối nói: “Ngay ở khu mộ gia tộc, cô nương hỏi những điều này là có ý gì?”

Bùi Uyển ngẩng đầu nuốt nước mắt vào: “Ta muốn đến đó tế bái hắn.”

Sắc mặt Vân Trăn thoáng biến đổi, hắn quay người lại, cuối cùng giọng điệu cũng có chút gợn sóng, nghiêm túc nói: “Từ chỗ này đến Miêu Cương cách mấy ngàn dặm, hơn nữa Miêu Cương là nơi nhiều khói độc, người thường không thể vào được.”

Bùi Uyển ngơ ngác nhìn: “Bất kể thế nào, ta cũng phải đi gặp hắn, để từ biệt hắn lần cuối...”

“Chỉ thế thôi ư?”

“Chỉ thế thôi.”

Vân Trăn nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ vì chuyện nhỏ như vậy thôi mà cô nương lại liều mạng như thế này sao?”

Nàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cười nói: “Không phải chuyện nhỏ đâu, đối với ta, hắn chính là người vô cùng quan trọng... vô cùng quan trọng...”

Vân Trăn cảm thấy trong lòng chua xót, quay mặt đi, giọng đờ đẫn hỏi: “Quan trọng đến mức nào?”

“Quan trọng đến mức, nếu hắn còn sống, ta muốn sống bên hắn suốt đời…”

Lời nàng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng hắn.

Vân Trăn nhắm chặt mắt, cố nén nỗi đau, sự giày vò trong lòng, hắn rất muốn chất vấn nàng tại sao nàng chưa từng gặp hắn mà lại nói ra được lời như vậy.

Nhưng nghĩ đến chín năm “đồng cam cộng khổ” bên nhau, hắn nín lặng.

Một sự thúc đẩy mạnh mẽ khiến hắn ngoảnh đầu, không chút chần chừ, giật cương ngựa trong tay hộ vệ, nhảy lên lưng ngựa, muốn quay lại.

Hạc thúc bị hành động của hắn làm cho kinh ngạc, vội vàng lao tới túm lấy dây cương, hạ giọng hỏi: “Ngài muốn đi đâu vậy? Không phải là chúng ta sắp tới Doanh Châu sao?”

Ánh mắt Vân Trăn ẩn chứa vẻ khó tả.

“Hạc thúc, chuyện ở Doanh Châu, ông xử lý là đủ rồi, ta muốn vào kinh.”

“Để làm gì?”

“Thi Hương!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.