(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đầu tháng Tám, một trận mưa thu kéo đến, phủ xuống thành Thông Châu một lớp se lạnh mùa thu.
Cuối tháng sáu năm nay, mưa lớn liên miên, khúc sông Thông Châu bị sạt lở, khiến thủy vận tắc nghẽn, thuyền chở hàng ùn ứ, Thánh thượng nổi giận, cử Công bộ đến chỉnh đốn, ý định nhanh chóng khơi thông kênh đào, mà thuyền hàng từ Dương Châu vốn đã xếp chồng gần đó, ngày qua ngày, khúc sông sụp xuống, thẳng tới đoạn Thương Châu, thuyền chở hàng tập trung, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thương mậu và thủy vận.
Lương thực chở bằng đường thủy từ Giang Nam tới kinh thành bị ách tắc ở đoạn sông giữa Thương Châu và Thông Châu.
Bên kia, Công bộ tu sửa kênh đào còn cần thời gian, trong khi đó thủy vận và hàng hóa thương mại thì không thể đợi được.
Triều đình hạ lệnh, tạm thời lập một chợ ở bến đò Tĩnh Hải phía dưới đoạn sông Thông Châu, lại cho vệ sở Thông Châu và vệ binh gần kinh thành đến san bằng mặt đường, tu sửa một con đường thông thương rộng rãi thẳng tới quan lộ, thông ra kinh thành và các nơi khác.
Ngay khi tin tức được công bố, những con thuyền chở hàng dừng lại ở đoạn sông tìm mọi cách chen chúc đến bến đò Tĩnh Hải, hy vọng có thể nhanh chóng đến lượt thuyền của mình thông quan lên bờ.
Khi chen chúc thì xảy ra chuyện, trong đó hai con tàu chở hàng va vào nhau, hàng hóa rơi xuống nước, càng cản trở đường thủy hơn, khiến cho các thương thuyền neo đậu gần đó lên tiếng oán thán, kêu ca xôn xao, có thể nói là họa vô đơn chí. Quan viên không ngừng kêu khổ, vội vàng chỉ huy vệ binh và thủy binh vớt hàng hóa, nạo vét đường thủy, đồng thời ra lệnh rằng bất cứ ai chiếm dụng đường thủy sẽ bị bắt giữ thuyền.
Mất tròn ba ngày mới vớt hết được số hàng hóa gây ách tắc đường thủy, khiến cho đường thủy thông thoáng trở lại. Lại phát cho mỗi thuyền một tờ danh thiếp, theo thứ tự trên danh thiếp mà lần lượt thông quan lên bờ.
Trời quang, quản sự người hầu mặc quần bó bằng vải gai chen chúc ở bến tàu nhận hàng và kiểm tra hư hỏng, bóng người không ngớt.
Cách bến đò đi lên bờ được nửa dặm, chính là Thị thự tạm thời mà Thông Châu dựng ở đây.
Thị thự rộng hàng trăm mẫu, bên trong có hàng trăm kho hàng lớn nhỏ đan xen nhau.
Trước cửa Thị thự dựng một gian gác nhỏ hai tầng, vì là nơi làm việc tạm thời nên bàn ghế vẫn chưa đầy đủ, nhiều thương hộ đến đây làm thủ tục thông quan phải ngồi trên ghế dài ở ngoài cửa chờ đợi.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời lười biếng chiếu xuống dưới, cuối cùng đã xua tan chút khí lạnh.
Một phú thương ăn mặc không tầm thường và một quản sự trung niên đã cãi nhau trước cửa suốt một khắc.
“Đừng có mà luyên thuyên nữa, số tơ lụa vận chuyển từ Dương Châu trên thuyền nhà ta, một nửa đã bị rơi xuống nước, tổn thất rất lớn, mấy người phải đền bù cho ta số bạc này!” Vị phú thương có bộ ria bát dương (*), bụng phệ, vung tay áo trông rất buồn cười.
(*) Là kiều ria mép mỏng, hẹp, mọc theo hướng ngang dưới mũi, vuốt sang hai bên tạo thành hai đường thẳng song song và thường dài hơn chút ở hai bên so với giữa.
Quản sự trung niên đứng thẳng người, lạnh lùng xắn cao ống tay áo: “Ông nói vậy là vô lý, thuyền hàng của chúng ta ở phía trước, tàu của ông len ở phía sau, ông đòi người ta bồi thường cho ông, chẳng phải là trò cười thiên hạ sao? Chúng ta không đền bù cho ông đâu, ngược lại, ông còn phải bồi thường lại toàn bộ tổn thất cho chúng ta.”
Một số thương hộ đang chờ ở xung quanh liên tục gật đầu đồng ý.
“Đúng thế.”
Vị phú thương không mảy may dao động, khuôn mặt đầy thịt lộ vẻ dữ tợn.
“Số thuốc của các ngươi đáng giá bao nhiêu chứ? Có thể sánh được với hàng tơ lụa của ta không? Các ngươi biết những thứ đó là gì không? Là cống phẩm!” Phú thương giơ ngón tay chỉ lên trời, giọng điệu vô cùng phách lối: “Đề đốc Tư lễ giám trong cung Tôn đại nhân, chắc các ngươi cũng từng nghe tới rồi, các ngươi có biết ông ấy là gì của ta không?”
Khuôn mặt của quản sự hơi biến sắc, mím chặt môi không nói gì.
Nhưng một nam tử bên cạnh tò mò hỏi: “Tôn đề đốc là gì của ông?”
Phú thương thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, rất đắc ý, ông ta phất tay áo, hếch mũi lên trời.
“Đó là cha nuôi của quý nhân nhà ta!”
“Phụt!”
Một ngụm trà phun thẳng vào mặt ông ta khiến ông ta ngẩn người nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt.
“Ngươi làm gì thế? Không có mắt à?”
Thiếu niên mặc trường bào màu xanh ngọc, khoảng mười lăm tuổi, trắng trẻo khôi ngô, mặt mày đường hoàng, khóe miệng luôn nở một nụ cười, chỉ cần nhìn thoáng qua, một hơi thở tươi mới ập vào mặt.
“Xin lỗi nhé…” Người kia bình tĩnh đứng dậy cầm chén trà, nhịn cười nói: “Ta tưởng Tôn đề đốc là cha ruột của ngươi, nhưng hóa ra chỉ là cha nuôi của quý nhân nhà ngươi, Tôn Chiêu kia giữ chức Đề đốc Tư lễ giám hơn hai mươi năm, những người quỳ trước mặt ông ấy gọi cha nuôi, không có một nghìn thì cũng có tám trăm đi, không biết quý nhân nhà ngươi ở trong cung có được xếp danh hào nào không?
Phú thương xẹp hết khí thế ngạo mạn, vừa từ từ lau nước trà trên mặt, vừa nghiến răng hỏi.
“Ngươi đó, ngươi, dám gọi thẳng tên Tôn đề đốc, có tin ta kêu Cẩm Y vệ bắt ngươi không?”
“Phụt!”
Thiếu niên lại phun một ngụm nước nữa vào mặt ông ta, trợn to mắt.
“Ông còn có thể chỉ huy được Cẩm Y vệ ư? Trời ạ, bổn thiếu gia còn tưởng rằng, trên đời này chỉ có thánh thượng trong cung mới có thể chỉ huy Cẩm Y vệ, hóa ra còn có thêm cả ông nữa!”
Mọi người xung quanh đều thi nhau bật cười.
Mặt phú thương sưng phù thành gan heo.
Thiếu niên ung dung vui vẻ mở quạt ngọc dưới tay áo, thoải mái ngồi lên ghế,
“Không tin thì ông cứ đi gọi người đến hỏi, ta xưng hô tên Tôn Chiêu tội lớn, hay là ông có ý mưu đồ phản nghịch tội lớn.”
Một cái mũ mưu phản úp xuống, phú thương kia cũng không khỏi run sợ,
“Này này này, ngươi nói nhảm! Ta nói…”
“Ngươi nói gì không quan trọng…” Thiếu niên khép quạt ngọc lại, cười tủm tỉm đẩy cánh tay ông ta ra.
“Huynh đài, đêm đó, thuyền của ông từ phía sau chen lên, vừa vặn lật thuyền nhỏ của bổn thiếu gia, bổn thiếu gia sống mười lăm năm, chưa từng chật vật như vậy, nếu thân thủ bổn thiếu gia kém hơn một chút thì đã chết đuối trong nước rồi, ông nói xem, phải bồi thường cho bổn thiếu gia như thế nào!”
Phú thương kia giận sôi máu: “Này, con thuyền của ngươi nhỏ như vậy, trời tối om om, ta nào thấy rõ? Hơn nữa, rốt cuộc là ta lật ngươi hay là bản thân ngươi không biết tự lượng sức mình đâm vào thuyền của ta chứ.”
Thiếu niên: “…”
Mọi người: “…”
Từng gặp người phách lối nhưng chưa từng thấy ai phách lối như vậy.
Thiếu niên hít sâu một hơi: “Quý nhân kia của ông là ai, nói tên ra đây, ngược lại bổn thiếu gia muốn xem xem ông ta là thánh thần phương nào, mà dám để ông ngang ngược như vậy ở Tĩnh Hải.”
Tên phú thương tự cho rằng đã dọa được thiếu niên, lập tức vểnh đuôi, đắc ý: “Quý nhân của ta chính là Đề đốc ngự mã giám thái giám Bình công công...”
Ông ta vừa dứt lời, một gã sai vặt tuấn tú bên cạnh thiếu gia đã quỳ sụp xuống đất.
Thiếu niên cũng vô cùng sửng sốt, chậm rãi nhìn sang gã sai vặt.
Gã sai vặt tái mặt kinh hoàng, vẻ mặt uất ức nhìn thiếu gia, liên tục lắc đầu.
Không phải ta, không phải ta, ta không có...
Thiếu niên vỗ trán, thở dài, vẻ mặt khó hiểu nhìn tên phú thương, gật đầu ra vẻ có thật: “Địa vị quả là không nhỏ...”
Gã sai vặt khóc không ra nước mắt, vùi mặt xuống đất.
Sau khi tên phú thương khai ra chỗ dựa thì dáng vẻ bệ vệ càng thêm ngạo mạn.
“Sao nào? Còn muốn ta bồi thường không?”
“Đương nhiên là phải bồi thường!”
“Không chỉ tiền bồi thường của ta, mà còn phải đền cả tiền dược liệu của nhà bọn họ nữa.” Thiếu niên chỉ tay vào một nam tử trẻ tuổi bên cạnh.
Nam tử mặc đồ trắng, mặt mày như họa, như tiên nhân ẩn mình trong chốn phàm trần, phong thái thanh tao xưa nay hiếm thấy.
Không biết hắn đang lật cuốn sách gì trong tay, từ đầu đến cuối không mảy may quan tâm đến cuộc cãi vã này.
Bị thiếu niên kéo vào, hắm mới chậm rãi ngẩng đầu, mơ màng liếc thiếu niên một cái, rồi dời mắt về phía phú thương, trầm ngâm, gật đầu: “Quả thật phải đền.”
Giọng nói rõ ràng, trong trẻo như suối.
Phú thương gia thấy vậy, nổi giận: “Sao, các ngươi không tin chỗ dựa của ta là Bình công công sao?"
Bình Lan lặng lẽ rơi nước mắt.
Người mà ngươi gọi là “chỗ dựa” của ngươi đang quỳ trên đất tạ tội kia kìa.
“Không sợ, ai mà chẳng có chỗ dựa?” Thiếu niên từ từ xếp quạt ngọc lại, khoanh tay trước ngực, nói: “Ta cho ông biết, hôm nay ông đã đụng độ phải tổ tông phách lối rồi, chỗ dựa vững chắc của ta chính là vị đang ngồi trên điện Kim Loan kìa.”
Lần này đến lượt phú thương phì cười: “Vị ngồi trên điện Kim Loan kia, là chỗ dựa của tất cả chúng ta!”
Thiếu niên: “…” Nói cũng có lý.
Một quan viên áo lục xuất hiện, thấy bên ngoài hỗn loạn nên bước ra trước cửa.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn mọi người:
“Ồn ào cái gì!”
Ánh mắt dừng lại ở người phú thương kia: “Trương Khuê, thuyền nhà ngươi đâm lật hai chiếc thuyền, một chiếc là thuyền thuốc, một chiếc là thuyền nhỏ, phải đền bù, cả tiền chi phí nạo vét sông của thị thự chúng ta, hao phí công trình do chậm tiến độ, đều phải đền hết.”
Trương Khuê kêu oa một tiếng, suýt chút nữa khóc thét lên, chẳng nói hai lời mà nâng áo lên chạy tới, ghé vào bên tai viên quan kia thì thầm vài câu, không biết ông ta đã nói gì, viên quan kia bèn tỏ ra do dự, ánh mắt dừng lại ở trên người nam tử trẻ tuổi, rồi cau mày lại.
Trương Khuê thấy hắn vẫn còn do dự, vội vàng lén móc ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo nhét vào tay viên quan...
Mặt viên quan hơi cứng lại, tay thì nóng ran như phát sốt mà run run, mặc dù run nhưng hắn vẫn không từ chối.
Hắn đang định nhận lấy thì đột nhiên, cổ tay hắn có cảm giác lạnh lẽo, hắn cúi xuống nhìn thì thấy một con rắn nhỏ màu xanh lá cây đang cuộn tròn trên xấp ngân phiếu, đang thè lưỡi rắn ra với hắn.
“Rắn!”
Hắn sợ đến mức hồn siêu phách lạc, vung tay một cái, hất cả con rắn lẫn ngân phiếu đi, sợ hãi lùi lại phía sau một bước, đụng vào cửa rồi ngã lăn ra đất một cách chật vật.
Phú thương nọ cũng giật mình đến nỗi da đầu tê dại, giẫm hụt một chân, ngã nhào thẳng vào đám đông.
Không ai muốn làm tấm đệm thịt cho một kẻ béo ú nên mọi người đã tránh ra, phú thương to béo rơi trúng vào một chiếc ghế đẩu.
Mọi người nhìn lại, trên mặt đất chỉ có một đống ngân phiếu tán loạn, chứ không có con rắn nào cả.
Viên quan thấy vậy, thẹn quá hóa giận, lập tức bò dậy chửi phú thương kia.
“Đồ hỗn xược, ngươi còn dám hối lộ quan viên trước mặt mọi người, tội chồng thêm tội, người đâu bắt hắn lại, tịch thu toàn bộ thuyền của hắn!”
Phú thương không quan tâm đến việc xương cốt đau đớn, vội quỳ xuống trước mặt quan viên dập đầu.
Đáng tiếc là vô ích, cuối cùng ông ta vẫn bị bắt.
Quan viên thị thự trấn an thiếu niên và nam tử trẻ tuổi, để họ về kiểm kê lại thiệt hại, để lại địa chỉ, chờ tin tức rồi đi.
Thiếu niên liếc nhìn nét chữ nam tử để lại, chữ đúng như người, rất tao nhã, thiếu niên thầm ghi nhớ địa chỉ.
Chờ mọi chuyện xong xuôi, hai người lần lượt rời khỏi thị thự.
Thiếu niên thấy nam tử trẻ tuổi cầm một cuốn sách, tao nhã, thong dong về phía cỗ xe của mình, liền đi theo, vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Huynh đài thủ đoạn cao minh, một con rắn lục nhỏ đã xoay chuyển tình thế, tại hạ ngưỡng mộ.”
Nam tử dừng lại, nghiêng người, lặng lẽ nhìn thiếu niên, mắt hắn như hổ phách, không vướng một hạt bụi trần.
“Cô nương nói đùa, chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Hai bên đều nắm được nhược điểm của nhau, không ai bán đứng ai được.
Sắc mặt Bùi Uyển biến sắc.
Nàng đã giả danh lừa đảo nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta nhận ra thân phận, nam tử trước mặt, ánh mắt trong veo, tựa như tiên nhân không vướng bụi trần nhưng lại nhìn thấu mọi thứ trên đời.
Nàng không hề tức giận, ngược lại còn vô cùng khâm phục.
“Công tử, tại hạ họ Trần, là dược thương ở Xuyên Thục, là đồng đạo với công tử, hay là chúng ta kết giao một chút?"
Đối diện với đôi mắt sáng trong của thiếu nữ, mặt nam tử vẫn thản nhiên, chỉ khẽ gật đầu, vén rèm bước vào, để lại cho Bùi Uyển một bóng lưng dứt khoát.
Bùi Uyển: “...”
Bình Lan tức giận vung tay áo muốn kéo người về nhưng lại bị Bùi Uyển ngăn lại.
“Làm gì vậy? Người ta không muốn kết bạn, chúng ta cần gì tự chuốc lấy xấu hổ?”
Bùi Uyển kéo Bình Lan quay người rời đi.
Đúng lúc này, bên đường bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, một thiếu niên mặc cẩm y ngọc bào cưỡi trên lưng tuấn mã chạy đến chỗ Bùi Uyển.
“Bổn Bổn, yến tiệc thưởng hoa của Hầu phủ sắp bắt đầu rồi, mau theo ta về!”
Trong xe ngựa, Vân Trăn nghe thấy hai tiếng “Bổn Bổn”, cuốn thơ trên tay trượt xuống, sự mơ hồ trong mắt dần tan đi, trở nên sáng tỏ.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");