(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Các ngươi cứ tiếp tục liếc mắt đưa tình…”
Ngay sau khi Thượng Hoàng dứt lời, bầu không khí trong sương phòng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Khuôn mặt hoàng đế có chút mất tự nhiên, tay vịn vào chiếc bàn gỗ cao, giọng điệu trở nên qua quýt bình thường.
“Vì Phó Luân chưa tỉnh, mọi người cứ trở về, để trẫm và Nhiêu Nhiêu nói chuyện một lúc.”
“Ái chà chà, không cần vậy đâu, cứ coi như chúng ta không ở...” Thái Thượng Hoàng vội vàng ngồi xuống chiếc ghế bành.
Ba vị lão thần cũng ngoảnh mặt làm ngơ, thản nhiên ngồi xuống.
“Các lão thần già rồi, tai không còn thính nữa, bệ hạ muốn nói gì thì cứ nói, chúng ta không nghe thấy...” Trình Khang giả vờ ngu ngơ nói.
Hiền vương cũng vuốt râu cười: “Tứ đệ không cần xấu hổ, sợ vợ là truyền thống gia đình Bùi gia chúng ta...”
Bầu không khí loạn như vậy, làm sao Phó Nhiêu có thể tâm sự với hoàng đế được nữa.
Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt như muốn thúc giục, nhưng nàng lại thờ ơ, chỉ chậm rãi hỏi Thượng Hoàng.
“Thái Thượng Hoàng, đêm đã muộn, mẫu thân còn đợi ta, xin ngài cho phép ta về nhà...”
“Gấp gáp gì chứ, đêm nay ngươi cứ ngủ lại trong cung đi...” Thái Thượng Hoàng nhìn sang nhi tử, ra hiệu cho chàng hãy dùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, gạo nấu thành cơm.
Hoàng đế dở khóc dở cười, kiếp trước chàng đã có được cơ thể nàng trước, luôn canh cánh trong lòng, kiếp này, sao chàng có thể giẫm lên vết xe đổ nữa.
Hoàng đế chẳng thèm để ý đến Thái Thượng Hoàng, chỉ ôn tồn an ủi Phó Nhiêu: “Thượng Hoàng chỉ nói đùa thôi, Nhiêu Nhiêu đừng tin thật. Chờ đến khi phụ thân nàng tỉnh dậy, trẫm sẽ đưa nàng về.”
Hoàng đế cũng thật sự muốn đích thân định hôn sự với Phó Luân.
Phó Nhiêu cười nhẹ, phụ thân vốn thích uống rượu, nhưng bình thường rất ít khi say, đợi lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh, chắc hẳn hôm nay ông sẽ chẳng “tỉnh” nổi.
Bên kia, Hàn Huyền hào hứng bàn bạc với Liễu Khâm: “Đi gọi Đàm Duy đến đây, hỏi thử tình hình quốc khố, phải chuẩn bị sính lễ...”
Liễu Khâm vuốt chòm râu, cười tủm tỉm đáp: “Lúc nãy ta đã hỏi Đàm Duy rồi, nhưng hắn không chịu đến, hắn bảo Thượng Hoàng đã căn dặn từ những năm trước, sính lễ của hoàng hậu sẽ được chi trả từ ngân khố riêng của ngài...”
Lời này làm Thái thượng Hoàng giật mình sặc cả ngụm trà: “Ta nói vậy ư?”
Hàn Huyền lập tức tiếp lời: “Ngài đã nói bảy, tám lần rồi mà, chỉ cần Hoàng đế chịu cưới vợ, ngài sẽ lo chuyện cưới xin... văn võ cả triều đều biết.”
“Khụ khụ khụ...” Khuôn mặt già nua của Thượng Hoàng đỏ bừng.
Trình Khang biết Thượng Hoàng ngại thừa nhận chuyện này trước mặt những nhi tử khác nên tỏ vẻ bất mãn: “Sao thế, thượng hoàng ngài có nhiều nhi tử như vậy mà chỉ còn bệ hạ chưa cưới vợ, bệ hạ lại là hoàng đế, ngài nên thiên vị một chút chứ, năm xưa các Vương gia cưới vợ, ngài có từng không trợ cấp chút nào không?”
Hàn Huyền nhếch mép cười, tiếp lời: “Lão Ngự sử nói oan cho bệ hạ rồi, Thái Thượng Hoàng bỏ tiền ra không phải vì bệ hạ, mà là vì giang sơn xã tắc, dù sao, quốc khố cạn kiệt là sự thật mà ai cũng biết.”
Đương nhiên, các đại thần rất muốn bảo vệ quốc khố.
“Ta nhổ vào, lời ba vị các lão đều là bịa đặt, ai mà không biết tứ đệ trị vì, quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, quốc khố của các ngươi khấm khá lắm, các ngươi cứ kêu không có tiền, ngày ngày cứ la làng rằng quốc khố rỗng tuếch...” Nhị Vương gia không chịu được các đại thần chèn ép Thượng Hoàng, mắng luôn mồm.
Bình thường vương phủ hắn khốn khổ nhất, hắn toàn trông cậy vào Thượng Hoàng chu cấp.
“Mấy lão hồ ly các ngươi, chỉ muốn xúi giục cha ta xuất tiền!” Cửu Vương gia mặt đỏ tía tai phụ họa.
“Được rồi, được rồi, trước mặt cô nương mà cãi nhau, mất mặt quá!” Thái Thượng Hoàng hậm hực lau mồ hôi trên trán, do dự một lúc, bèn ngồi thẳng người hỏi Trình Khang: “Ta thật sự nói như vậy?”
Liễu Khâm cười ha hả chen vào: “Đương nhiên rồi, Đàm Duy kia hận không thể làm lời của ngài thành khuôn vàng thước ngọc đặt ở Hộ bộ, không phải sao, hôm nay vừa đề cập tới việc bệ hạ cầu hôn, hắn đã chạy chẳng thấy bóng dáng!”
“Con khỉ đó, giỏi lắm!” Thái Thượng Hoàng chẹp miệng, trầm ngâm một lúc, nhìn sang Hoàng đế.
“Tấn Nhi, ngân khố riêng của con cũng có không ít nhỉ, con lấy vợ, dù sao cũng phải bỏ ra một chút...”
Hoàng đế chưa kịp trả lời, Trình Khang đã gấp đến mức đứng phắt dậy, nói đỡ cho chàng: “Thái Thượng Hoàng, ngài cứ hỏi các Vương gia mà xem, họ thành thân, có ai tự bỏ tiền sính lễ đâu?”
Thái Thượng Hoàng nghẹt thở.
Mấy vị Vương gia cũng cãi nhau, tranh luận không ngừng.
“Lão tứ là hoàng đế, là chủ quân của các ngươi, đáng ra phải lấy từ quốc khố!”
“Đúng vậy, cha ta có nhiều nhi tử, về sau không thể phân phát hết được, các ngươi còn moi của ông ấy, mấy con cáo già này, thật quá đáng!”
Trình Khang là một người dám liều lĩnh, xắn tay áo cãi nhau với mấy vị Vương gia.
Phó Nhiêu ngồi ở góc phòng, nghẹn họng há hốc mồm.
Trong ấn tượng của nàng, những hậu duệ quý tộc hoàng gia này phải là những người đường hoàng uy nghiêm, cử chỉ cao nhã, sao lại giống những người bình thường, chửi bới om sòm, vì chút sính lễ mà có thể cãi nhau như vậy?
Nàng không khỏi lo lắng, lặng lẽ kéo tay áo hoàng đế.
“Quốc khố của chúng ta thực sự nghèo đến thế sao? Chẳng phải ngài vẫn đang kinh doanh tiệm thuốc bắc sao, chắc cũng có chút thu nhập chứ?”
Mặt hoàng đế lộ vẻ muốn nói lại thôi, chàng lại sợ người ngoài nghe thấy, lặng lẽ ghé lại gần tai nàng, thì thầm: “Nhiêu Nhiêu, của cải riêng của trẫm đều ghi tên nàng, làm của hồi môn cho nàng…”
Phó Nhiêu ngẩn người.
“Làm sao có thể?”
Đương nhiên có thể.
Mười mấy năm trước chàng đã chuẩn bị việc này.
Mỗi khi chàng đặt mua chút sản nghiệp thì đều viết tên Phó Nhiêu.
Đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Phó Nhiêu, chàng trông chờ nói: “Cho nên nếu Nhiêu Nhiêu không gả cho ta, ta thật sự uống gió bắc rồi…”
Phó Nhiêu: “…”
Bỗng dưng nàng nhớ lại năm đó ở Thanh Châu, mỗi lần khó khăn, là có thu hoạch không ngờ, nàng vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ đều là thủ đoạn của nam nhân trước mắt này sao?
Phó Nhiêu lo lắng sốt ruột: “Rốt cuộc vì sao chàng lại cưới ta?” Môi đỏ mím chặt, đôi mắt hạnh long lanh ngập tràn vẻ bất an.
Như con nai bị thợ săn nhắm trúng.
Hoàng đế đã đoán nàng sẽ hỏi như thế từ trước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cũng rất chân thành.
“Nhiêu Nhiêu, ta vẫn luôn mơ thấy cùng một giấc mơ, mơ thấy nàng chính là thê tử của ta, giấc mơ còn chỉ dẫn cho ta, nguyên quán nàng ở nơi nào, ta đích thân đến Thanh Châu, đúng lúc gặp được cha nàng rơi xuống nước, sau đó ta gặp nàng, nàng và người trong mộng cực kỳ giống nhau, nàng nhỏ như vậy, ta chỉ coi là ảo giác của mình, không dám làm bậy, vội vàng rời đi…”
Phó Nhiêu nhớ lại đêm mà Hoàng đế đưa cha nàng trở về, bóng dáng tuấn tú của nam nhân ẩn trong màn đêm, không thấy rõ diện mạo, chỉ nhìn nàng thoáng qua rồi vội vàng quay đi, không chịu ở lại dùng bữa, cũng không muốn nhận tạ lễ của nàng, cuối cùng chỉ xin nàng con heo ngọc rồi vội vàng rời đi.
“Cho đến tận Tết Nguyên tiêu gặp lại nàng lần nữa, nàng và người trong mộng giống nhau như đúc, ta lập tức nhận định là nàng… Nhiêu Nhiêu, nàng có tin không, chúng ta chính là phu thê kiếp trước, kiếp này, ta đến tìm nàng…”
Tuy Phó Nhiêu cảm thấy lời này có vẻ vô căn cứ, nhưng hình như chỉ có thể nói như vậy mới hợp lý được, tình cảm của hoàng đế dành cho nàng rất chân thành.
Hai người đã cởi bỏ được khúc mắc, ở bên kia, lão thần và Vương gia cũng cãi nhau đến hồi kết thúc.
Cửu Vương gia thấy các lão thần như pháo liên châu, vội vàng mở cửa, thả Thất Vương gia đi vào, đáng tiếc năm vị Vương gia đồng lực hợp tác cũng không phải là đối thủ của cáo già, Trình Khang nói năng lưu loát làm chủ lực, Liễu Khâm thỉnh thoảng nói thêm mấy câu, Hàn Huyền giáng một đòn cuối cùng.
“Vậy nên, vẫn phải để Thái Thượng Hoàng bỏ tiền sính lễ ra...”
Chúng Vương gia: “...”
Thái Thượng Hoàng cũng nghiêm túc, chờ họ ầm ĩ đủ rồi, rũ bụi trên áo bào, thản nhiên đứng lên: “Được được, vua của một nước lập hậu, là chuyện đại hỷ, các ngươi lại có thể cãi đến mặt đỏ tía tai, không phải chỉ có chút tiền sính lễ thôi sao, lão tử bỏ ra!”
“Thượng Hoàng sáng suốt!” Ba người Trình Khang thuận theo tự nhiên trợ uy cho ông.
Thái Thượng Hoàng vui vẻ, liếc nhìn hoàng đế: “Lão tứ, cần bao nhiêu bạc cho sính lễ đây?”
Hoàng đế đứng dậy, chỉnh vạt áo chắp tay với thái Thượng Hoàng: “Phụ thân, tám mươi ngàn lượng bạc không hơn không kém.”
Thượng Hoàng biến sắc.
Chẳng phải tám mươi ngàn lượng bạc là toàn bộ tư khố của ông sao.
“Này này này, nhãi ranh, con quá độc ác, con đang muốn đào rỗng của cải của lão tử!”
Thái Thượng Hoàng bắt Bùi Tấn muốn dạy dỗ, ba vị lão thần vội vã ngăn ở trước mặt.
Náo loạn một lúc, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cuối cùng thái Thượng Hoàng lại hỏi tâm ý của Phó Nhiêu thế nào, trong lòng Phó Nhiêu vẫn còn khó chịu, tất nhiên là muốn tìm cớ rời đi.
Bên kia Phó Luân vẫn chưa tỉnh, thái Thượng Hoàng cũng đành phải thôi.
Hoàng đế sai Tôn Chiêu hộ tống bọn họ về phủ.
Phó Luân vừa lên xe ngựa thì đã yếu ớt tỉnh dậy, tự biết Tôn Chiêu là quản sự của Trần Tứ gia, suy ngẫm Trần Tứ gia với hoàng đế ngày nay tuổi tác tương đương, liền đoán ra thân phận hoàng đế.
Nhưng sau khi đoán ra, ông càng đau đầu hơn, thà gả Phó Nhiêu cho một hoàng thương còn hơn để nàng vào cung làm hậu.
Từ nhỏ Phó Nhiêu đã chịu khổ lo việc nhà, ông thực sự không muốn nữ nhi mình quản lý hậu cung rộng lớn, tranh giành tình cảm với người khác.
Vì vậy, ông quyết định giả say để tránh né chuyện này.
Ngày hôm sau, Lễ bộ Thượng thư Hàn Huyền mời Phó Luân đến phủ để trò chuyện, Phó Luân lấy cớ bệnh nặng từ chối.
Hàn Huyền là người rất ranh mãnh, đã đoán được ý của Phó Luân.
Nhưng hoàng đế nhất định muốn cưới Phó Nhiêu, ông có thể làm gì bây giờ, sau khi hạ triều, ông lập tức bàn bạc với Trình Khang và Liễu Khâm, ba người tính toán, quyết định nước ấm nấu ếch xanh, ngày nào cũng đến cửa Phó gia chầu chực.
Hôm nay không phải là Trình Khang cầm một bầu rượu tới chuyện trò vui vẻ với Phó Luân thì cũng là ngày mai Liễu Khâm mang theo vài quyển di tác của Phó thái phó ngắm nhìn tổ tiên cùng Phó Luân, hay là ngày kia Hàn Huyền cười hì hì dẫn theo mấy vị tiến sĩ ngũ kinh tới cửa, luận kinh biện đạo với Phó Luân.
Vài ngày sau, Phó Luân đã không chịu nổi nữa.
Sau khi đám người Trình Khang bắt được Phó Luân, lập tức vội vã kéo vào Ngự Thư phòng.
“Bệ hạ, đến lượt ngài ra mặt rồi.”
Trong thời gian này, hoàng đế không hề nhàn rỗi, ngày ngày viết thơ vẽ tranh cho Phó Nhiêu, tìm đồ chơi thú vị tặng nàng, luôn luôn khiến Phó Nhiêu mỉm cười. Hẹn gặp nhau mấy lần, Phó Nhiêu đều không để ý đến, nhưng hoàng đế không hề tức giận, còn dùng hết mưu trí để tạo nên những cuộc gặp gỡ tình cờ.
Cho dù bị đánh, bị mắng mỏ, hoàng đế vẫn giúp nàng kẻ mày, cài trâm, không hề có chút uy quyền của bậc đế vương.
Cho đến ngày Phó Nhiêu cập kê, hoàng đế đích thân đến, các Vương gia đều tề tựu đông đủ, các bộ cũng cử quan viên đến dự lễ, Hiền Vương phi làm chính tân, Hàn phu nhân làm tán giả, xướng lễ, tấn giả và chấp sự đều là mệnh phụ có máu mặt trong triều đảm nhiệm.
Tổ chức cho Phó Nhiêu một buổi tiệc linh đình.
Phó Luân cảm động rơi nước mắt.
Sau tiệc, thái Thượng Hoàng khoan thai đến muộn đã đích thân hỏi Phó Luân.
“Phó Luân này, Bùi gia chúng ta coi trọng nữ nhi của ngươi, muốn cưới về làm dâu, ý ngươi thế nào?”
Phó Luân nhìn thấy nữ nhi và hoàng đế liếc mắt đưa tình, lưu luyến không rời, nào có thể từ chối được, vội gật đầu nhận lời.
Hoàng đế lại tuyên bố trước mọi người, đời này chỉ có một mình Phó Nhiêu, đích trưởng tử chính là Thái tử.
Cả nhà Phó Luân quỳ xuống tạ ân.
Ý chỉ của hoàng đế được truyền đến Phó gia ngay đêm đó, do Đề đốc Tư lễ giám Tôn Chiêu đích thân tuyên chỉ.
Phó Luân vừa đỗ đạt, nữ nhi đã được phong làm Hoàng hậu, khiến bao người phải ghen tị.
Cùng lúc hoàng đế phong hậu, cũng sai người tung tin ra ngoài Chân mệnh thiên nữ trên Lãm Nguyệt các chính là Phó Nhiêu.
Sau đó, Lễ bộ nạp chinh, vấn danh, bói toán, xin ngày đều được thực hiện rất nhanh chóng, toàn bộ triều thần đều tạm gác mọi công việc khác, dồn sức chuẩn bị cho đại hôn của đế hậu.
Cùng lúc đó, Lưu Đồng đã điều tra ra bằng chứng Phó Đình Ngọc hãm hại Phó Luân, hoàng đế phế truất chức quan của Phó Đình Ngọc, đày ông ta đến biên cương, đồng thời âm thầm nâng đỡ Phó Luân tái lập từ đường, từ đó sáu phòng khác của Phó gia lại bắt đầu cuộc sống mới.
Ngày cưới cũng như kiếp trước, được ấn định vào ngày mùng sáu tháng sáu, khắp thành giăng đèn kết hoa, muôn người đều đổ xô ra đường.
Ban đầu, hoàng đế muốn đích thân rước dâu, nhưng lễ nghi không cho phép, đành cho Cửu Vương gia đi rước dâu thay mình. Thất Vương gia thấy việc tốt này lại không đến lượt mình, tức giận đến mức đi đến tẩm cung của thái Thượng Hoàng náo loạn một đêm, khiến Thái Thượng Hoàng bị ầm ĩ làm hoa mắt chóng mặt, đồng ý để Thất Vương gia cùng đi rước dâu. Sau đó, Ngũ Vương gia nghe tin, vô cùng ấm ức, tuy vị Vương gia này hơi khờ, nhưng lại thích náo nhiệt, quấn lấy hoàng đế cả ngày, lấy lý do “giám sát thất đệ và cửu đệ, không để bọn họ làm bậy” để thuyết phục hoàng đế cho mình đi đón dâu.
Vì vậy có ba con ngựa Xích Thố chở ba vị hậu duệ quý tộc vô cùng náo nhiệt tới Phó gia đón kiệu hoa vào hoàng cung.
Lễ bộ tiến hành đại lễ sắc phong, sau khi lễ xong, Hoàng đế đích thân đưa Phó Nhiêu về cung Khôn Ninh.
Kiếp này náo nhiệt hơn nhiều so với kiếp trước.
Mấy Vương phi, Quận chúa đã sớm vây quanh phòng tân hôn, vui mừng khôn xiết, Phó Nhiêu bị ép phải uống mấy hớp rượu, thất Vương phi càng không biết học được trò chơi dân gian ở đâu, lấy một đôi đũa tre, kẹp chút trái cây rồi trêu chọc để Phó Nhiêu cắn, chờ Phó Nhiêu nhào tới, cố ý đưa đến gần mặt Hoàng đế, Phó Nhiêu ngậm đúng vành tai Hoàng đế, khiến mọi người cười ầm lên.
Dù Hoàng đế vẫn luôn điềm đạm ổn trọng, cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
“Được rồi, mọi người ra ngoài đi, để trẫm và Hoàng hậu trò chuyện cho thoải mái.”
“Gấp gáp gì chứ? Thái Thượng Hoàng đã dặn rồi, động phòng không náo nhiệt thì sẽ phạt đám tức phụ chúng ta đó!”
“Đúng vậy, đúng vậy, Hoàng thúc, cháu cũng coi như bà mối cho ngài và thẩm thẩm, vậy có phải nên để cháu kính thẩm thẩm một chén rượu không?” Người nói là Quận chúa Đoan Nhàn.
Người có lá gan lớn nhất.
Phó Nhiêu đã uống hơi say, không chịu nổi nữa, định từ chối, Quận chúa Đoan Nhàn đã đem rượu tới.
“Thẩm thẩm, là rượu trái cây, người cứ việc uống thoải mái, tối nay thoải mái song túc song phi với hoàng thúc…”
Cứ như vậy nói hết ra những lời như thế, thật khiến người ta xấu hổ.
Hiền Vương phi trợn mắt hung dữ với nữ nhi, Quận chúa Đoan Nhàn thì không thèm quan tâm, đỡ ly rượu đầy, ép Phó Nhiêu uống cạn.
Cuối cùng Phó Nhiêu cũng không uống được nữa, Hoàng đế đưa tay cướp lấy ly rượu, uống cạn nốt chỗ rượu còn lại, nhấm nháp hương vị, nhíu mày hỏi.
“Con cho thứ gì vào đây vậy?”
Quận chúa Đoan Nhàn vội vàng lùi về sau mấy bước, sợ hãi: “Hoàng thúc, người đừng trách lầm con, là tổ phụ đích thân chuẩn bị rượu, lão nhân gia còn dặn, nếu không kính thẩm thẩm uống hết, ngày mai ông ấy sẽ đánh con bằng bản tử.”
Thái Thượng Hoàng lo Phó Nhiêu còn nhỏ, trong lòng sợ hãi, nên có trộn thêm chút rượu trợ hứng.
Hoàng đế tối sầm mặt, đuổi tất cả mọi người ra ngoài.
Không bao lâu, trong tẩm cung chỉ còn Phó Nhiêu và Hoàng đế.
Phó Nhiêu uống một chút rượu, dạ dày cuộn trào, khó chịu vô cùng, Hoàng đế tháo mũ phượng giúp nàng trước, sau đó lại sai cung nhân mang canh giải rượu lên.
Phó Nhiêu đứng dậy, đẩy ra nói: “Thiếp muốn tắm rửa...” Không đứng vững, lập tức ngã vào vòng tay chàng.
Đầu tháng sáu, trời nóng bức, hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, dính dớp.
Canh giải rượu vốn đã chuẩn bị sẵn, Hoàng đế tự tay đút cho nàng uống mấy ngụm, sai cung nhân dìu nàng vào phòng tắm để tắm rửa, bản thân cũng đi tắm rửa ở một nơi khác.
Trong phòng tắm Phó Nhiêu đã nôn một lần, lại dùng bàn chải lông cừu chà muối súc miệng, tắm rửa thoải mái xong, mặc đồ sạch sẽ khoan khoái đi ra ngoài.
Cung nhân hầu hạ nàng lau khô tóc, bới thành búi tóc mây, mặc áo mỏng thêu của Tô Châu, dìu nàng lên giường Bạt Bộ. Phó Nhiêu vịn mép giường, nhìn vào trong, Hoàng đế đã khoác chiếc áo ngủ màu vàng nhạt mỏng, dáng vẻ tùy ý tựa vào chiếc gối dựa đọc sách.
Chàng thấy nàng trở về, tiện tay đặt sách xuống, mỉm cười nhìn nàng: “Mệt rồi, vào nghỉ trước đi.”
Tay đưa về phía nàng.
Mặc dù Phó Nhiêu đã uống canh giải rượu, nhưng sắc mặt vẫn mơ màng, dáng vẻ mông lung ngây thơ, gò má đỏ bừng, như đào chín hấp dẫn.
Nàng đặt tay vào lòng bàn tay chàng, nóng bỏng vô cùng, vô thức muốn rụt lại, Hoàng đế đã nắm lấy, kéo nàng vào lòng.
Phó Nhiêu cứ thế ngã vào lòng chàng.
Nàng không hề phản kháng, tựa má lên vai chàng, nàng thực sự rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.
Dần dần, trong miệng nàng lẩm bẩm những lời mơ hồ.
“Tứ gia, chàng từng nói, trước mặt ta, chàng mãi mãi là Tứ gia...”
“Đúng vậy, nàng nhớ kỹ ta đã nói những lời như vậy, ta chỉ là phu quân của nàng...” Chàng quay khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại, sắc mặt tỉnh táo nhìn nàng.
Đôi mắt nàng long lanh như phủ một lớp sương mờ, ngây ngô.
Còn mang theo chút ngây thơ.
Quả thật yếu ớt hơn nhiều so với kiếp trước, tính toán nhiều năm như vậy không phí công.
Ở kiếp này, nàng không cần xuất đầu lộ diện bị người đời chỉ trỏ, cũng không cần chui vào thâm sâu cùng cốc hái thuốc nuôi sống gia đình.
Bụng ngón tay vuốt ve khuôn mặt nóng rực của nàng, áo ngủ hơi mở, thoảng ra một mùi hương nhàn nhạt.
Chàng nhẹ nhàng hôn lên.
Phó Nhiêu run lên, cả xương sống cũng tê dại, xoay người lại, tránh khỏi chàng, mềm nhũn ngã xuống gối tựa.
Hoàng đế nhấc váy dài của nàng lên giường, buông màn che.
Mờ mờ ảo ảo, che khuất một căn phòng kiều diễm.
Tiếng kêu đứt quãng không ngừng, lúc gần lúc xa, gò má nàng như mây in bóng hồng, cố gắng chui vào góc phòng.
Chạy trốn thế nào cũng không thoát, ngược lại còn mơ hồ chạy vào trong lòng chàng.
“Chàng đã nói, bụng cho ta đá, mau lại đây...”
Hoàng đế thực sự mở rộng áo, nắm lấy bàn chân trắng nõn của nàng, đặt lên bụng mình.
Cơ bụng rõ ràng, căng cứng, cực kỳ mạnh mẽ.
Phó Nhiêu đá hai cái nhưng không nhúc nhích, vô cùng bực bội.
“Ta còn muốn giẫm chàng…”
“Giẫm đi…” Ánh mắt chàng sâu thẳm.
Phó Nhiêu liếc nhìn chàng với đôi mắt trong veo, ánh mắt lạc xuống chỗ kia, khinh thường cười thành tiếng.
“Muốn lừa ta, không có cửa đâu...”
Đầu ngón tay lành lạnh vuốt qua, ánh mắt u ám của chàng chập chờn chút xuân ý, nắm lấy tay nàng.
Nàng ở kiếp này, còn nhỏ, sợ nàng không chịu nổi.
Chàng cực kỳ kiên nhẫn.
Thân thể giống như ngâm trong vạc giấm, vừa chua vừa mềm, vô lực.
Chỉ một mực cảm thấy khát.
Thực tế, nàng cũng hơi sợ, nhưng chàng đã có tuổi, văn võ cả triều đang đợi, nàng không dám ra vẻ.
Chàng cũng rất tiết chế, đêm nay vô cùng vất vả.
Hôm sau trời vừa sáng, nàng tựa vào ngực chàng tỉnh dậy.
Nàng dính lấy chàng không muốn nhúc nhích, hoàng đế áp sát ngọn tóc của nàng, hỏi nhỏ:
“Đau không?”
Rất đau.
Nàng đáng thương yếu ớt ưm ưm một tiếng.
Khuôn mặt hơi mệt mỏi, trong vẻ lười biếng lại lộ ra mấy phần quyến rũ, có thể làm tan chảy xương cốt của chàng.
Chàng nghĩ đến thân thể của nàng, cố nhịn ý muốn động.
Sau khi nằm trên giường một lát, hai người cùng nhau rời giường, đi thỉnh an thái Thượng Hoàng và thái Thượng Hoàng hậu.
Phó Nhiêu trông thấy thái Thượng Hoàng hậu uy danh hiển hách trong truyền thuyết.
Quả nhiên là nghiêm túc, cả quá trình không dành cho nàng một nụ cười.
Trước tiên hai người quỳ xuống trước mặt nhị lão, dập đầu.
Rồi sau đó nhận lễ quỳ lạy của hoàng thân.
Sau một hồi, Thái Thượng Hoàng cũng không đành lòng nhìn con dâu nhỏ của mình phải chịu đựng sắc mặt thái Thượng Hoàng hậu, liền giải tán tiệc sớm, cuối cùng còn dặn dò một câu.
“Không có chiếu chỉ không được tới Thái Dịch trì quấy nhiễu, các ngươi hãy yên tâm ở trong hoàng cung, sớm sinh Thái tử, chính là hiếu thuận với trẫm rồi.”
Phó Nhiêu hiểu Thái Thượng Hoàng là đang che chở nàng, sợ nàng bị thái Thượng Hoàng hậu gây khó dễ, trong lòng cảm kích tạ ơn.
Hôm sau nhận lễ bái của ngoại mệnh phụ.
Phó Nhiêu liên tục bận bịu trong ba ngày liền mới được nghỉ ngơi.
Nhưng nghỉ ngơi này chính là hoàn toàn nghỉ ngơi.
Hoàng đế không cho nàng hầu hạ lâm triều, cả ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao, cũng không ai thúc giục.
Dù sao nàng cũng không có việc gì làm, nhưng hậu cung lại bận rộn.
Ăn uống một tháng không bao giờ lặp lại, nhiều đồ đạc và vải vóc hợp thời cũng được đưa đến cung Khôn Ninh cho nàng chọn lựa mỗi ngày.
Quản sự của phủ Nội vụ nhận được cống phẩm thì chạy về cung Khôn Ninh, cả hoàng cung đều cưng chiều vị nương nương trẻ tuổi nhỏ nhắn này.
Mười lăm năm đầu đời, Phó Nhiêu chưa từng sống những ngày tháng thoải mái như thế.
Không lo không nghĩ, nhàn đến phát chán.
Mà cả ban đêm khi vợ chồng ân ái cũng cực kỳ dễ chịu.
Mỗi tối Hoàng đế chỉ muốn nàng một lần, thời gian cũng không quá dài.
Phó Nhiêu nghĩ tới lời thẩm thẩm hàng xóm từng nói, bảo rằng những nam nhân mới cưới, hận không thể chui vào chăn cả nửa tháng không ra.
Hình như phản ứng của hoàng đế khá qua quýt bình thường.
Hay là, lời nói giữ mình trong sạch chỉ là gạt người?
Chẳng lẽ những năm này, chàng đã bị nữ nhân bên ngoài cho ăn no?
Không thể nào, chàng không phải là người như vậy.
Hay là cơ thể nàng không hấp dẫn?
Phó Nhiêu cuống quýt xuống giường, tiến đến bàn trang điểm đánh giá mình.
Cho dù là tướng mạo hay là dáng người đều có thể tin tưởng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đưa ra một kết luận.
Đã lớn tuổi, nên bồi bổ.
Phó Nhiêu am hiểu dược thiện, một ngày tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho hoàng đế.
Thuốc của nàng giấu rất kín đáo, là bài thuốc của tổ mẫu để lại, Hoàng đế không thể phát hiện ra được.
Dù sao cũng sợ làm tổn thương lòng tự tôn của nam nhân.
Hoàng đế xử lý triều chính trở về, thoáng nhìn thấy bàn dược thiện quen thuộc này, lập tức kinh ngạc.
Nói đến dược thiện này, chính là cơn ác mộng của Hoàng đế.
Ở kiếp trước, sau khi Phó Nhiêu vào cung, để sớm sinh được Thái tử, ngày nào nàng cũng nấu dược thiện cho chàng.
Chàng không chỉ chán ngấy, mà ngay cả ngửi thấy mùi vị cũng không chịu được.
Sau đó, Bổn Bổn buồn bực vì Bùi Yến không chơi với bé, bèn làm nũng đòi Phó Nhiêu sinh cho bé thêm một muội muội.
Phó Nhiêu lại nấu cho chàng một đợt dược thiện nữa, cuối cùng cũng mang thai, thế nhưng lại sinh ra một đệ đệ.
Bổn Bổn cực kỳ thất vọng, đòi sinh thêm một muội muội nữa.
Khi đó chàng thương Phó Nhiêu, bèn quát Bổn Bổn một trận.
Từ đó về sau, hai người đều thôi không nói đến chuyện này nữa, cứ thế sống an nhàn.
Nhưng vào năm Phó Nhiêu ba mươi hai tuổi, nàng lại có thai một lần nữa.
Lúc ấy, chàng đã gần năm mươi tuổi, được coi là già rồi mới được con gái.
Làm phu thê với Phó Nhiêu hơn mười năm, hai chữ “dược thiện” chính là cơn ác mộng của chàng.
Bởi vậy, Phó Nhiêu tự cho rằng mình giấu rất kĩ, không ngờ bị Hoàng đế liếc mắt một cái nhìn thấu ngay.
Hoàng đế nhìn chằm chằm vào hơi nóng bốc lên từ bát canh, sắc mặt tái xanh.
Vừa mới thành hôn chưa đầy nửa tháng, nàng đã vội vã muốn có con ư?
Chẳng phải chàng không muốn, thực ra chàng cực kỳ khao khát, chỉ là nghĩ lại kiếp trước, khi ấy nàng theo chàng thì đã mười tám tuổi rồi, kiếp này nàng vẫn còn quá non nớt.
Vì nghĩ cho cơ thể nàng, chàng vẫn luôn nhẫn nhịn, kiềm chế, nhất định không buông thả bản thân.
Đêm tân hôn hôm đó, chàng cũng chưa được thỏa mãn.
Chàng phải để nàng dần thích nghi với chuyện này.
Kết quả là, Phó Nhiêu nghi ngờ chàng không được ư?
Hoàng đế chưa cầm đũa, mà tiến lên phía trước, lập tức bế Phó Nhiêu lên.
Phó Nhiêu bị chàng làm cho hoảng sợ, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ chàng.
“Bệ hạ, chàng làm gì vậy? Mau dùng bữa đi.”
“Không…” Khóe môi chàng lộ chút lạnh lẽo, cắn răng nói: “Trẫm cảm thấy, cần phải xử lý chuyện gấp trước…”
Lúc này đây, Phó Nhiêu lỗ nặng.
Hoàng đế không hề giữ lại chút sức nào.
Từ lúc hoàng hôn đến tận đêm khuya, tổng cộng là đã hơn một canh giờ.
Không ngừng đào sâu vào thân thể nàng.
Mang theo tàn nhẫn, tiến vào lục phủ ngũ tạng nàng.
Cướp đoạt hương vị của nàng, nếm thật sâu, rồi từ từ để lại dấu vết.
Phó Nhiêu nằm trong thùng tắm mới giật mình nhận ra, thì ra suốt thời gian qua chàng vẫn luôn để ý đến cảm nhận của nàng, là nàng tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nàng tắm rửa xong, được cung nữ dìu ra ngoài, những món ăn kia đã được hâm nóng lại bày lên.
Phó Nhiêu thấy hoàng đế từ tốn múc canh, hoảng sợ lao tới trước người chàng, ngăn cản lại.
“Không cần, đừng uống, những món ăn này, toàn bộ đều đổi hết đi!”
Ngay cả đồ ăn tối vô dụng cũng có thể khiến nàng không xuống giường được, nếu uống thêm những dược thiện này, nàng còn có đường sống sao?
Cung nữ thấy vẻ mặt Phó Nhiêu kinh sợ, như lâm vào đại địch, sợ hãi run rẩy dọn đồ ăn xuống, lại vội vàng bảo ngự thiện phòng làm những món ăn mới.
Hai vợ chồng đều đói, không nói một lời đã ăn hết hai bát cơm.
Hoàng đế muốn dẫn Phó Nhiêu đi tản bộ lại bị Phó Nhiêu từ chối.
Phó Nhiêu nắm chặt chiếc khăn tay, đứng ngoan ngoãn cạnh cửa, nhìn lên nhìn xuống vóc dáng cao lớn của hoàng đế.
Một nam nhân chiến đấu trên chiến trường tất nhiên sẽ cường tráng, nàng phải sớm nhận ra điều đó, nếu không thì hôm nay sẽ không phải chịu khổ đến vậy.
“Bệ hạ đi một mình đi...”
Hai chân nàng run rẩy, vịn tường đi vào điện nghỉ ngơi.
Sau này, ngoài chuyện này ra, hoàng đế đều chiều theo ý nàng.
Ngọn đèn cung đình pha lê năm màu trên đầu liên tục lập lòe, Phó Nhiêu đếm đầu ngón tay suy ngẫm, những ngày như vậy bao giờ mới chấm dứt.
Kiếp này, ông trời rất ưu ái nàng.
Ba tháng sau khi đại hôn, Phó Nhiêu có tin vui.
Quần thần phấn khích, Hộ bộ hào phóng bỏ ra một chút bạc để tổ chức cung yến ăn mừng.
Thái Thượng Hoàng giá lâm, liếc nhìn thấy Bộ hộ ra tay, cả một bàn sơn hào hải vị, tức giận đuổi theo Đàm Duy, Trình Khang mắng một trận.
“Đây là quốc khố trống rỗng mà các ngươi nói?”
Cuối cùng tiệc mừng trở thành trò hài.
Phó Nhiêu cũng rũ bỏ vẻ căng thẳng, vui mừng chuẩn bị quần áo cho con.
Chỉ có hoàng đế không vui vẻ lắm.
Ngày lành của chàng mới bắt đầu thôi.
Sau một tháng rầu rĩ không vui, hoàng đế hoảng hốt bỗng nhớ ra một chuyện.
Kiếp trước Phó Nhiêu mang thai đứa đầu, ở tận Miêu Cương, hoàng đế chưa từng chăm sóc nàng chút nào, mỗi lần nhớ lại, tim đau như cắt.
Bây giờ, chẳng phải là cơ hội để chàng chuộc tội hay sao?
Vì thế, hoàng đế lấy lại tinh thần hầu hạ Phó Nhiêu, đứa bé còn chưa lộ bụng, chàng đã nằm trước bụng Phó Nhiêu.
“Bổn Bổn à, cha ở đây. Con ngoan ngoãn, đừng làm mẫu thân tức giận.”
Lần đầu tiên Phó Nhiêu nghe thấy cái tên này, nàng hung dữ với chàng.
“Tại sao chàng lại lấy cái tên khó nghe như vậy?”
Hoàng đế sửng sốt.
Không phải lúc trước nàng la hét tên này dễ nghe sao?
Chàng hắng giọng, giải thích: “Trẫm nằm mơ, mơ thấy hài nhi muốn lấy tên này.”
Phó Nhiêu tức cười, nàng không tin những thứ này, cứ đòi chàng đổi tên nhưng chàng không chịu. Bụng nàng ngày một lớn, ngày nào chàng cũng xoa xoa cái bụng tròn vo, hớn hở gọi Bổn Bổn.
Phó Nhiêu bị chàng lăn lộn đến không biết giận, cuối cùng nghe nhiều, nàng cũng thấy thuận tai.
Cho đến ngày hài tử ra đời.
Khi bà đỡ bế một tiểu tử mập mạp đến cho nàng xem, Phó Nhiêu đã thuận miệng gọi “Bổn Bổn”.
Tất cả cung nhân và thái giám, cùng các lão thần chờ đợi ở điện Phụng Thiên, đều quỳ xuống chúc mừng đế hậu sinh được Lân nhi.
Chỉ có hoàng đế ngẩn ngơ nhìn chằm chằm nhi tử mập mạp, đờ đẫn.
Nữ nhi của chàng đâu, Bổn Bổn của chàng đâu.
“Không được gọi là Bổn Bổn, nó không phải Bổn Bổn!” Hoàng đế mất bình tĩnh chỉnh Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu nhìn hoàng đế với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc: “Phải chăng bệ hạ vui quá hóa khờ? Ta biết chàng luôn mong ngóng nhi tử, để dỗ ta vui nên ngày ngày lải nhải rằng nó là nữ nhi, cả bá quan cũng bị chàng nói đến mức tưởng cái thai này là Công chúa. Bây giờ, chàng đã toại nguyện, cũng nên vui mừng chứ, đừng giả vờ nữa.”
Hoàng đế thất hồn lạc phách ngã xuống giường La Hán, thất thần nhìn những cung nhân bận rộn ở xa.
Không thể nào, Bổn Bổn của chàng đâu?
Một hàng nước mắt chảy xuống hốc mắt, hoàng đế lo lắng đến mức bật khóc.
Nữ nhi của chàng đâu?
Nữ nhi ngây thơ, đáng yêu, thông minh lanh lợi của chàng đâu?
Hoàng đế đã phải mất cả một tháng trời mới có thể chấp nhận sự thật rằng trong kiếp này, Bùi Yến đã đến trước.
Đêm trước tiệc mừng đầy tháng, Phó Nhiêu ôm con đến trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, chàng bị sao vậy? Từ khi Bổn Bổn sinh ra, ngày nào chàng cũng buồn rười rượi, bá quan và Thái Thượng Hoàng vui mừng đến nỗi đêm không thể ngủ, chỉ riêng chàng là cha mà đến nay còn chưa ôm con lấy một lần.”
“Hơn nữa, trước đây chàng đã hứa, ta sinh hạ đích trưởng tử thì chàng sẽ lập con làm Thái tử, nhưng đến giờ vẫn chậm trễ chưa thực hiện, khiến triều đình sinh nghi.”
Hoàng đế lau nước mắt nơi khóe mi, nghiêm mặt nhìn Phó Nhiêu.
“Nàng đổi biệt danh đi, nhi tử thì gọi là Tiểu Ngư Nhi, Bổn Bổn để cho nữ nhi, trẫm sẽ theo ý nàng, ngày mai hạ chiếu lập con làm Thái tử.”
Phó Nhiêu tức điên nhưng vì nhi tử nên đành chấp nhận yêu cầu vô lý của chàng.
Lúc này Hoàng đế mới hài lòng bế đứa trẻ vào lòng, dịu dàng đùa giỡn.
“Tiểu Ngư Nhi, Tiểu Ngư Nhi, con phải dẫn muội muội con đến đây…”
Hôm sau, Hoàng đế hạ chiếu lập Bùi Yến làm Thái tử, bá quan vô cùng vui mừng, nhiều sĩ tử dâng sớ lên, chúc mừng giang sơn trường tồn vững bền.
Sau khi đổi lại tên Bổn Bổn, Hoàng đế không còn bận tâm về việc này nữa, hàng ngày vui vẻ ôm nhi tử dỗ dành.
Khi Tiểu Ngư Nhi được nửa tuổi, ngày nào Hoàng đế cũng cày cấy.
Chàng phải sớm cho Bổn Bổn ra đời.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Phó Nhiêu mười sáu tuổi sinh ra đích trưởng tử Bùi Yến, mười tám tuổi sinh ra đích thứ tử Bùi Hiển, đến năm hai mươi tuổi mới mang thai đứa thứ ba.
Sau khi trải qua nỗi thất vọng của đứa con thứ hai, lần này Hoàng đế không còn hướng về bụng gọi Bổn Bổn nữa, vô cùng cẩn thận không dám sinh ra chút ảo tưởng nào.
Hàng ngày chỉ lặng lẽ dựa trên giường La hán đọc sách, thỉnh thoảng lặng lẽ liếc nhìn Phó Nhiêu, ánh mắt chạm đến bụng nàng, lại nhanh chóng thu hồi như đang trinh sát.
Phó Nhiêu thấy chàng rất kỳ lạ, cũng chẳng buồn để ý đến chàng.
Bùi Yến và Bùi Hiển là huynh đệ sinh ra rất tốt, Bùi Yến ít nói, Bùi Hiển nghịch ngợm, đều thích nằm trong lòng mẫu thân làm nũng.
Hoàng đế không cho phép, một trái một phải bế hai nhi tử lên.
Kiếp trước chàng bận rộn với việc triều chính, lơ là việc dạy dỗ con cái, không phải là một người cha đủ tư cách.
Đời này, chàng kiên nhẫn dạy dỗ con cái, hàng ngày dù bận rộn đến mấy cũng phải trò chuyện với con, tự tay dỗ chúng ngủ.
Vào lúc Phó Nhiêu sắp sinh, Hoàng đế vô cùng lo lắng, đã lặng lẽ đến miếu thờ tổ tiên dâng hương, cầu nguyện có thể lấy lại Bổn Bổn cho mình.
Trời không phụ người có lòng.
Cuối cùng Phó Nhiêu đã hạ sinh một Công chúa.
Lúc đó Hoàng đế ở bên cạnh giường sinh, thấp thỏm bất an, vội vàng liếc về phía đứa trẻ rồi ngay lập tức thu ánh mắt lại.
Khi bà đỡ mang đứa trẻ đến, chàng đã chuẩn bị tinh thần rồi mới liếc mắt nhìn vào mặt đứa trẻ.
Nhìn kỹ một hồi, không khỏi chìm vào trầm tư.
Kiếp trước nhìn thấy Bổn Bổn lần đầu tiên, bé đã ba tuổi.
Bé con trông như thế nào khi mới sinh ra, Hoàng đế không biết được.
Cho nên, khi vừa nhìn thấy, chàng không chắc đó có phải là Bổn Bổn không.
Phó Nhiêu vừa uống canh sâm vừa nhìn chàng, lười biếng nói: “Sao thế, lần này có phải là Bổn Bổn của chàng không?”
Hoàng đế do dự gật gật đầu: “Có lẽ phải...”
“Có lẽ?” Phó Nhiêu thực sự tức giận, đã đuổi chàng ra ngoài.
Dần dần, chờ đến khi mặt mày đứa trẻ nẩy nở chút, giống hệt Bổn Bổn, chàng mới như trút được gánh nặng, ôm đứa trẻ vui đến bật khóc.
“Bổn Bổn của trẫm, con đã trở lại rồi…”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");