(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diện mạo của Phó Nhiêu không phải kiểu phô trương mà nhẹ nhàng, mềm mại, rực rỡ quyến rũ động lòng người. Giờ phút này, nàng mặc váy áo cung y màu hồng nhạt, cả cung điện đèn đuốc rực sáng, càng làm nổi bật sự xinh đẹp như phù dung chớm nở của nàng, đuôi mắt hơi nhướng lên, hiện ra chút lạnh lẽo quyến rũ.
Giọng điệu trào phúng có, oán giận cũng có, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn nghe ra chút dí dỏm.
Hoàng đế ngàn tính vạn tính, bất ngờ không kịp đề phòng bị nàng phát hiện chân tướng.
Càng không ngờ tới, sau khi nàng phát hiện chân tướng, không khóc lóc ầm ĩ với chàng, cũng không quyết tuyệt bỏ chàng đi. Giọng điệu như vậy, thần thái như vậy, đúng là làm chàng bối rối.
Cởi bỏ uy nghiêm của bậc quân vương, thay đổi thái độ dỗ dành nàng:
“Nhiêu Nhiêu muốn thì trẫm giải thích, trẫm ấy mà, sẽ ăn ngay nói thật. Liễu Khâm là Lại bộ Thượng thư, phụ trách nhân sự cũng không sai, Hàn Huyền là Lễ bộ Thượng thư, phụ trách về các quan hệ ngoại giao và lễ nghi, đây cũng không tính là trẫm nói dối. Về phần Trình Khang kia, y thân là quan ở viện kiểm sát, phụ trách giữ trật tự bách quan, trẫm là nửa câu nói dối cũng không có mà.”
“Về phần Thượng hoàng, khụ khụ, nàng phải hỏi chính ông ấy…”
Hoàng đế cười khan vài tiếng.
Phó Nhiêu nhíu mày gật đầu, dừng lại một chút, ánh mắt như trăng bạc, lạnh lùng nhìn chàng:
“Vậy thân phận hoàng thương thì sao?”
Hoàng đế vuốt vuốt cằm, mặt dày nói: “Trẫm có nhiều thân phận, một trong số đó là hoàng thương, hiệu thuốc bắc, dinh thự, việc mua bán của trẫm đều là thật, trẫm không lừa nàng.”
“À…” Phó Nhiêu nhếch miệng nở nụ cười, ý cười không chạm tới đáy mắt, lần nữa nâng ngón tay ngọc kia lên chọc chọc long bào của chàng: “Thế cái này thì sao?”
Một chút lại một chút giống như đâm vào trong lòng người, rất ngứa.
Hoàng đế nhìn ngón tay xinh như ngọc, nhưng lại không dám chiếm lấy, chỉ có thể mặc cho nàng làm càn, ngượng ngùng cười, vẻ mặt cầu xin tha thứ:
“Không phải còn chưa kịp nói cho nàng biết hay sao…”
“À…” Phó Nhiêu kéo dài âm cuối, bị chọc tức đến mất hết bình tĩnh, trầm mặc một lát, nàng ngước mắt, nước mắt lưng tròng, tủi thân nói:
“Bệ hạ, thần nữ cũng có một số chuyện chưa từng hồi bẩm bệ hạ…”
Đột nhiên thay đổi giọng điệu, khiến Hoàng đế thấp thỏm lo âu, chàng chần chờ nhìn nàng: “Chuyện gì?”
Phó Nhiêu vẻ mặt vô tội nhìn chàng: “Hôm nay thần nữ mệt mỏi, giữa chừng yến tiệc có nghỉ ngơi một lát, không cẩn thận mộng du, lời là nói lúc mộng du, chắc bệ hạ sẽ không cho là thật chứ?”
Sắc mặt Hoàng đế tối sầm, đây là muốn xóa bỏ tất cả đã những gì xảy ra ở Thái Y viện.
“Này, Phó Nhiêu, nàng như này… nàng…vô lý hết sức!” Chàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghĩ đến mình đuối lý trước, long bào chàng run rẩy, giọng điệu đành phải chậm lại, cung kính tiểu tổ tông trước mặt.
“Trẫm sai rồi, trẫm sai rồi được chưa. Trước tiên nàng chờ ở bên sát vách một chút, đợi trẫm lộ mặt rồi trẫm nhất định tới tìm nàng, nói rõ ràng với nàng...”
Dáng vẻ luống cuống tay chân của chàng, thật thú vị.
Phó Nhiêu thiếu chút nữa không nhịn được cười, nhưng nàng vẫn nhịn, dịu dàng cúi đầu với chàng: “Bệ hạ đã nói rất rõ ràng, thần nữ cáo lui.”
Lui ra sau, vòng qua người chàng.
Hoàng đế căng thẳng: “Không được đi!” Chàng nâng tay áo túm lấy cánh tay non nớt của nàng. Bây giờ nếu để nàng chạy, sợ là khó gặp lại.
Phó Nhiêu khẽ nhíu mày, bĩu môi nâng mắt về phía điện:
“Bệ hạ, yến tiệc Quỳnh Lâm, bá quan đều đang chờ ngài, ngài mặc kệ sao?”
“Mặc kệ!” Hoàng đế đen mặt, chém đinh chặt sắt.
Giương mắt nhìn nàng, mang theo vài phần tủi thân: “Nếu Nhiêu Nhiêu không tha thứ cho trẫm, trẫm tình nguyện không cần chức Hoàng đế này.”
Phó Nhiêu cười lạnh, nàng không thích cái điệu bộ này.
Chớp mắt mấy cái, vẻ mặt tò mò nói: “Vậy ngài đừng làm nữa, Nhiêu Nhi ước gì Tứ gia trước kia trở về.” Đáy mắt hiện ra ánh sáng vụn vặt, vẻ mặt chân thành.
Hoàng đế khóc không ra nước mắt: “Nhiêu Nhiêu... Nàng chờ trẫm một chút, nàng đừng đi được không?”
Phó Nhiêu nhìn quanh điện, đã có không ít quan viên chú ý tới động tĩnh bên này, Thái Thượng Hoàng phía trên cùng vài vị vương gia, cũng đã chú ý tới bên này, vẻ mặt ai cũng khiếp sợ.
Thậm chí Thái Thượng Hoàng không nhịn được lau lau mắt.
Người nắm ống tay áo cung nữ không buông kia, thật sự là nhi tử của ông sao?
Thân là bậc đế vương, đến mặt mũi cũng không cần.
Phó Nhiêu buồn bực xấu hổ, dùng sức rút tay áo ra, khuôn mặt xinh đẹp lạnh băng: “Bệ hạ có nói hay không đều không quan trọng, ngài lừa ta là sự thật. Nếu ngài lừa ta, vậy lời ta nói với kẻ lừa đảo, đương nhiên sẽ không tính.” Nàng đặc biệt nhấn mạnh chữ “kẻ lừa đảo.”
Miệng trái một tiếng lừa đảo, miệng phải một tiếng lừa đảo, khiến cho Hoàng đế đau cả đầu.
Hoàng đế biết, dựa vào chính mình sợ là không thuyết phục được Phó Nhiêu, giương mắt nhìn về phía Thượng hoàng.
“Còn ngây ra đó làm gì, tự cha gây họa, cha mau tới giải quyết đi!”
Thượng hoàng vẻ mặt mơ hồ.
Thái thượng hoàng nháy mắt với Hoàng đế, ý bảo ông tới ngay.
Thượng hoàng xua tay các con, chậm rãi bước tới, ghé sát vào nhìn:
“Ồ, đây không phải là nữ nhi của Phó gia sao? Sao con lại mặc xiêm y của cung nữ?”
Thượng hoàng là nhân vật thế nào, cùng nhi tử nhìn nhau vài lần, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Ba tên Trình Khang đi bắt tại trận nhi tử của ông cùng Phó Nhiêu, để lộ dấu vết, chỉ quay lưng một cái, nha đầu này lại bắt tại trận nhi tử cùng ông.
Hoàng đế ra hiệu cho Thái Thượng Hoàng giữ chặt Phó Nhiêu, còn mình đi vào trong điện.
Thái Thượng Hoàng giơ tay lên, ý bảo Phó Nhiêu theo ông đến sương phòng bên cạnh đại sảnh. Phó Nhiêu không tình nguyện, nhưng cũng không thể không nể mặt lão nhân gia.
Hoàng đế bên này lộ mặt, uống mấy chén rượu, gọi ba người Trình Khang ra.
“Các ngươi nhìn xem, quanh đi quẩn lại, đặt trẫm ở trên đống lửa, trẫm còn có thể làm gì?”
Hàn Huyền và Liễu Khâm lau mồ hôi không dám lên tiếng.
Trình Khang lại xắn tay áo cực kỳ khoái chí: “Bệ hạ, lão thần cho rằng, đây là chuyện tốt, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Cứ kéo dài mãi thì sẽ không biết sẽ phải kéo dài tới chừng nào nữa!”
Hoàng đế hừ vài tiếng, bước vào sương phòng, nhìn thấy tình hình bên trong, lại hơi sửng sốt.
Không thể không nói, Thái Thượng Hoàng rất giỏi dỗ người khác, chỉ thấy trước mặt Phó Nhiêu bày một cái bàn, trên đó đặt năm sáu món ăn lớn nhỏ. Một đĩa gà mập hầm đậu hũ Huy Châu, một chén canh trứng Phù Dung, một đĩa tôm viên nhỏ, một đĩa bánh củ cải, cùng một chén tổ yến.
Thượng hoàng ở một bên bóc hạt, một bên đáp lời Phó Nhiêu.
Cũng không biết bọn họ nói cái gì, mà lại còn truyền ra tiếng cười.
Cũng khó trách, nếu không có người bản lĩnh đó thì làm sao có thể ứng phó Thái Thượng Hoàng Hậu như quỷ dạ xoa kia.
Lúc Hoàng đế tiến vào, trên mặt lộ vẻ tươi cười, lập tức đi tới trước mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu không nhìn chàng, ung dung đứng dậy, muốn quỳ hành lễ với chàng.
Hoàng đế vội vàng ngăn cản, cười khan nói: “Không cần hành lễ, ở trước mặt nàng, ta chỉ là Bùi Tứ gia thôi.”
Trước kia là Trần tứ gia, bây giờ đổi họ.
Trước mặt đại thần, Phó Nhiêu cũng không thể chế nhạo chàng, vẫn làm phúc lễ, đứng ở một bên.
Thượng hoàng lập tức cười hòa giải:
“Ngồi xuống đi, nơi này không có quân thần, chỉ có lão gia tử, lão Tứ, cùng...” quét qua ba người Trình Khang: “Ừm, ba vị lão tổng quản.”
Phó Nhiêu phì một tiếng, bật cười.
Ba người Trình Khang yên lặng lau mồ hôi, không ngần ngại nói hai cha con không có tiền đồ này.
Lão tử cả ngày ở trước mặt Thái Thượng Hoàng Hậu hi hi ha ha, nhi tử ở trước mặt nàng dâu nhỏ thì không ngẩng đầu lên được.
Hoàng đế biết thân biết phận ngồi đối diện Phó Nhiêu, chỉ vào đồ ăn, dịu dàng nói: “Chắc là đói bụng rồi, mau ăn đi...”
Tôn Chiêu bưng ghế con tới cho ba người Trình Khang, ba người nhìn Phó Nhiêu không nhúc nhích.
Phó Nhiêu sửng sốt, đây là đối đãi với nàng như Hoàng hậu sao?
Hoàng đế đứng dậy ấn nàng xuống, Phó Nhiêu dứt khoát mặc kệ, chậm rãi uống trà.
Ba người Trình Khang mới ngồi xuống.
Thái Thượng Hoàng hắng giọng một cái, ngồi thẳng người: “Đây là tiệc gia đình, ừm, đúng, tiệc gia đình, chúng ta chỉ bàn chuyện nhà...” Lời còn chưa nói xong, thoáng nhìn về phía cửa chui vào mấy bóng người, chen chúc làm cái cửa vốn không rộng rãi chật như nêm cối.
“Mọi người đang làm gì vậy?”
Thất vương gia đi đầu lúc nào cũng miệng lưỡi trơn tru, khép tay áo cười híp mắt nói: “Cha, đây không phải là tiệc gia đình sao, mấy người chúng con tham gia thì cũng không ngại đi. Chẳng lẽ phụ thân không cần mấy đứa con trai chúng con sao?”
Thái Thượng Hoàng không nói gì, hung hăng lườm bọn họ vài lần.
Hắn liếc mắt nhìn Hoàng đế, dáng vẻ Hoàng đế sao cũng được.
Ngược lại Trình Khang không kiên nhẫn đứng dậy, quay đầu chắp tay với mọi người: “Chư vị vương gia, trước mắt mấy người lão thần chúng thần đang thương lượng hôn sự của bệ hạ, các ngài cũng đừng tham gia...”
“Vậy làm sao được, hôn sự của hoàng huynh, cũng là bệnh trong lòng huynh đệ chúng ta. Hừ, bản vương càng muốn tham dự, đúng không phụ thân, đây là chuyện nhà nha...” Thất vương gia cười hì hì làm mặt quỷ với Thượng hoàng, đi vào trước, còn rất săn sóc cầm tới mấy cái ghế con ở trong góc, bày ra.
“Tam ca, Ngũ ca, Cửu đệ, vào đây ngồi...”
Ba vị Vương gia bước vào, chọn vị trí ngồi xuống.
Thất vương gia đang muốn ngồi xuống, thoáng nhìn ở cửa lại có hai người tới, đoan chính ung dung, văn nhã, hòa khí.
“Đến đây, Đại ca, Nhị ca, cha muốn cưới vợ cho hoàng huynh, hai người mau vào đi.”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Thất vương gia.
Thất vương gia nhắm mắt làm ngơ, đích thân dẫn hai vị huynh trưởng ngồi xuống.
Cứ như vậy, sương phòng nho nhỏ ngồi đầy thiên hoàng quý tộc.
Đầu tiên Phó Nhiêu đứng dậy, sau khi đón mấy vị vương gia ngồi xuống, tiếp tục uống trà cắn hạt dưa, bình chân như vại.
Nàng muốn xem xem, hai cha con này muốn diễn vở kịch này tới chừng nào.
Trường hợp này, đương nhiên Thái Thượng Hoàng sẽ chủ trì.
Ông nhìn lướt qua, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, hỏi Trình Khang: “Phó Luân đâu?”
Liễu Khâm nói: “Uống say rồi, Tôn Chiêu sắp xếp cho ông một gian chái phòng, để ông nghỉ ngơi.”
Thái Thượng Hoàng nhíu nhíu mày, phụ thân người ta không có ở đây, việc này nói thế nào?
Trịnh thị là một nữ nhân, mời bà tới cũng không ổn.
“Được rồi, ba vị đại tổng quản, các ngươi xem, việc này nên xử lý như thế nào?” Ông nhấc đầu gối lên, ngồi nghiêm chỉnh hỏi.
Trình Khang và Liễu Khâm đồng loạt đưa tầm mắt nhìn về phía Hàn Huyền.
Hàn Huyền chậm rãi đứng dậy, hành lễ: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng, ngày mai Lễ bộ có thể tới cầu hôn Phó gia...”
“Nhanh vậy sao, Hàn Thượng thư, có thiếu người không, bổn vương thay ngươi xung phong ra trận!” Thất vương gia thản nhiên đứng dậy.
Hàn Huyền yên lặng nhìn hắn: “Vương gia ra mặt, tất nhiên lão thần sẽ hoan nghênh.”
“Còn có ta, còn có ta…” Cửu vương gia cũng giơ tay lên.
“Ta cũng đi...” Ngũ vương gia ngại ngùng lộ ra nụ cười ngây ngô.
Mắt thấy sắc mặt Phó Nhiêu càng ngày càng lạnh, Hoàng đế hắng giọng, ý bảo mấy vị đệ đệ câm miệng.
Thái Thượng Hoàng thấy thế, chậm rãi nhìn về phía Phó Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, con xem? Có yêu cầu gì cứ nói.”
Phó Nhiêu cười sâu xa, đứng dậy trả lời: “Thái Thượng Hoàng, hôn nhân đại sự, là việc do cha mẹ sắp đặt, thần nữ không dám tự ý.”
Hoàng đế nghẹn ngào.
Rõ ràng nửa canh giờ trước đã hứa giao chính mình cho chàng, hiện tại lại nói một câu “Không dám tự ý quyết định?”
Không thể tức giận, lại lườm ba người Trình Khang một cái.
Trình Khang bình tĩnh thong dong dặn dò Tôn Chiêu:
“Tôn Đề đốc, phiền ngươi đi nấu canh giải rượu cho Phó tiên sinh, chờ người tỉnh lại.”
Tôn Chiêu nhìn Hoàng đế và Thái Thượng Hoàng, thấy hai người vẫn chưa ngăn cản, nên ngầm thừa nhận, lập tức khom người đi ra ngoài.
Phó Nhiêu không chút hoang mang ngồi xuống, tiếp tục uống trà.
Khóe mắt liếc thấy đôi mắt nặng nề của Hoàng đế nhìn chằm chằm nàng như thể hận không thể khiến gò má nàng thủng một lỗ.
Nàng khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
Hoàng đế đành phải hạ giọng: “Nhiêu Nhiêu, nàng đã hứa với trẫm rồi, không được chơi xấu.”
“Ta hứa với Trần Tứ gia, nếu đã không có Trần Tứ gia, vậy lời này coi như ta chưa nói...”
“Trẫm chính là Trần Tứ gia!”
Phó Nhiêu không lên tiếng, khuôn mặt xinh đẹp quay đi, tủi thân đến mức hốc mắt phiếm hồng.
Hoàng đế lập tức mềm lòng:
“Nàng đồng ý hôn sự trước, sau này nàng muốn phạt trẫm như thế nào, trẫm đều nhận...”
Phó Nhiêu ngồi sát lưng ghế, chống má liếc mắt, không nói tiếp.
Hoàng đế đành phải nhỏ giọng dỗ dành: “Khuỷu tay trẫm cho nàng cào, bụng trẫm cho nàng đá, mu bàn chân trẫm cho nàng giẫm, chân trẫm cho nàng đánh đu, Nhiêu Nhiêu của trẫm muốn thế nào cũng được...”
Phó Nhiêu mặt đỏ tới mang tai, cúi mặt thật thấp, ngón tay nhỏ nhắn gảy gảy chén trà, thầm nghĩ, đây là chuẩn bị nhờ cậy vào nàng.
Hoàng đế thấy gò má nàng đỏ ửng, càng được đà lấn tới:
“Trẫm cũng cho nàng móc cả tim gan, được không…”
Lời còn chưa dứt, một khuôn mặt tuấn tú trắng nõn đã kề sát bên cạnh chàng:
Thất vương gia ghé tai lại gần, nghe rõ Hoàng đế nói, khóe miệng co quắp nói:
“Hoàng huynh, là ai từng nói “Trong lòng trẫm chứa cả thiên hạ, nữ nhân tính là cái gì? Trẫm đã có cả thiên hạ rồi, sao phải lo không có ai chứ?’”
Thất vương gia phất tay áo một cái, tư thế uy nghiêm, bắt chước tư thế lúc trước của Hoàng đế giống y như đúc.
“Chỉ là hoàng huynh à, thiên hạ này một nửa là nam nhân, một nửa là nữ nhân, trong lòng hoàng huynh chứa nhiều nữ nhân như vậy, đủ chỗ sao?”
Phó Nhiêu cười khanh khách thành tiếng.
Sắc mặt Hoàng đế đen như đít nồi, chàng còn chưa kịp tức giận, đã thấy ba vị lão thần do Hàn Huyền cầm đầu, một trước một sau nhào tới, che miệng, kéo tay kéo chân, hợp tác đẩy Thất vương gia ra ngoài.
Hàn Huyền tức giận đến cả người phát run: “Thất vương gia thê thiếp con cái thành đàn, không biết nỗi khổ của người khác, các lão thần thật vất vả mới tạo ra được cục diện trước mắt, vương gia đừng phá đám!”
Cũng không để ý tới nghi thức quân thần, trực tiếp ném người ra ngoài.
Thất vương gia còn muốn chen vào bên trong, nhưng bị Thái Thượng Hoàng chạy tới một cước đá ra ngoài, quay đầu, bình tĩnh cười với Phó Nhiêu:
“Nhiêu Nhiêu, đây chính là nhi tử chơi bời lêu lổng mà ta đã nói với con, con đừng để ý!”
“Lại nữa, lại nữa, hai người coi chúng ta không tồn tại, tiếp tục liếc mắt đưa tình!”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai ngoại truyện này kết thúc, còn có thể viết ít ngoại truyện về Bổn Bổn và Thái tử.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");