Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 74




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phó Luân đến Lễ bộ trước nhận mũ tiến sĩ triều đình ban cho, cung kính bày hoành phi và cờ đứng trong từ đường, sau đó dẫn vợ con ra ngoài, Phó Khôn còn nhỏ, mới bảy tuổi, nên ở nhà.

Trên đường đi, Phó Luân dặn dò Trịnh thị lần nữa.

“Quỳnh Lâm yến được tổ chức ở Lễ bộ, chúng ta ở Đông sảnh, nữ quyến thì ở Tây sảnh, nghe nói thánh thượng sẽ đích thân tới, ta phải đến Đông sảnh dâng rượu tạ sư, e rằng không có thời gian trông nom các nàng, hậu duệ quý tộc đều ở đó, mẹ con hai người phải cẩn thận, mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của nội giám.”

“Đúng rồi, nguyên đồng tri phủ Thanh Châu, Hàng đại nhân, hiện giờ lão nhân gia được điều làm lang trung Binh bộ, nghe nói ta đỗ cao, sáng nay có chào hỏi ta, phu nhân của ông ấy họ Hứa, ta đã nhờ ông ấy, lát nữa gặp được Hứa phu nhân, hai người theo bà ấy là được.”

Trịnh thị thấy chồng toát mồ hôi, lấy khăn tay lau cho ông, dịu dàng nói: “Được rồi, thiếp và Nhiêu Nhi sẽ cẩn thận, không làm ông mất mặt.”

Phó Luân nhìn thê tử dịu dàng, thở dài, rồi nhìn nữ nhi, thấy sắc mặt Phó Nhiêu đăm chiêu, ông liền cau mày: “Nhiêu Nhi, tại sao con ủ rũ thế?”

Sắc mặt Phó Nhiêu lập tức thay đổi, hôn sự của nàng đã cận kề, nếu không nói rõ, nhỡ cha nàng định đoạt hôn sự của nàng, lúc đó đổi ý sẽ rất phiền toái.

“Cha, cha còn nhớ nam tử đã cứu cha ở Bắc Hà năm đó chứ?”

Phó Luân hơi sửng sốt: “Nhớ chứ, con gặp hắn ư?”

“Lúc trước cha bận thi cử, con không dám quấy rầy cha, bây giờ cha thi đỗ, con cũng nên nói rõ sự tình với cha, nam tử cứu cha bảy năm trước, rồi người đã chạy vạy tìm đại phu chữa bệnh cho cha lúc khoa cử, cả hai đều là Trần Tứ gia, Trần Tứ gia có ân nặng như núi đối với nhà mình...” Phó Nhiêu vừa nói, hốc mắt đã phiếm hồng.

Phó Luân hơi kinh ngạc: “Là hắn ư?”

“Đúng vậy, ngày Nguyên tiêu, nữ nhi đến hiệu thuốc của chàng để mua thuốc thì bị chàng nhận ra, sau đó chàng mời nữ nhi hợp tác kinh doanh, Tứ gia là người hào hoa phong nhã, tính tình hào sảng...”

Phó Luân trầm tư suy nghĩ, gật đầu, tiếp lời: “Lần trước đến hiệu thuốc không gặp được hắn, quả là đáng tiếc, vậy thì ngày mai con hãy sai người mời hắn đến nhà thiết tiệc khoản đãi, trước tiên để tỏ lòng biết ơn.”

“Cha, con không có ý đó...” Phó Nhiêu sốt ruột nói.

“Vậy con có ý gì?”

Phó Nhiêu bồn chồn trong lòng, vặn khăn tay, muốn nói nhưng lại thôi.

Trịnh thị và Phó Nhiêu thấy nàng khác lạ, càng sốt ruột: “Nhiêu Nhi, con muốn nói gì?”

“Con thích chàng... Cha, cha đừng gả con cho người khác, con muốn lấy chàng!” Phó Nhiêu thốt lên, nước mắt rưng rưng.

Hai vợ chồng Phó Luân ngẩn ra.

Phó Luân vẫn ngẩn người, nhất thời chưa nói được gì.

Trịnh thị phản ứng đầu tiên: “Không thể!” Bà tức giận đến nỗi đỏ mặt.

“Tuổi của hắn đã gần ba mươi, đã đủ làm thúc thúc của con rồi, Nhiêu Nhi, con thật là hồ đồ!”

“Con không hồ đồ, cha, mẹ, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng (*), nữ nhi… nữ nhi chính là muốn gả cho chàng!” Phó Nhiêu rưng rưng, nói chắc như đinh đóng cột.

(*) Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng (滴水之恩当涌泉相报): một lòng biết ơn sâu sắc, cho dù là một việc nhỏ được người khác giúp đỡ, cũng phải báo đáp bằng một ân huệ lớn hơn nhiều.

Trịnh thị tức giận không thôi, định quát mắng nàng, lại bị Phó Luân ngăn cản.

Phó Luân bình tĩnh hơn Trịnh thị nhiều, ông trầm mắt nhìn Phó Nhiêu.

“Nhiêu Nhi, hôn nhân đại sự không thể đùa giỡn, cho dù như thế nào, cũng phải để cha nhìn thấy hắn rồi nói…”

Trong lòng Phó Nhiêu sinh ra chút hy vọng, có điều nàng cũng không ngốc, lo lắng đây chỉ là kế hoãn binh.

“Cha, cha đã nhìn con lớn lên, cha hiểu tính nữ nhi mà, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, quyết định của con sẽ không thể thay đổi, con biết cha có thể coi thường thân phận hoàng thương của chàng, nhưng nếu không có chàng, Phó gia chúng ta đã chẳng có ngày hôm nay, chúng ta không thể vong ân bội nghĩa được.”

“Hỗn láo, sao lại nói chuyện với cha con như vậy!”

Phó Luân giơ tay, cắt lời Trịnh thị thêm lần nữa, nghiêm túc nhìn nữ nhi.

“Nhiêu Nhi, hắn đã cứu mạng cha, là đại ân nhân của Phó gia, cha rất biết ơn hắn, cũng chưa từng nghĩ sẽ coi thường hắn, nhưng cha không thể lấy chuyện hôn sự của con ra để đền đáp, khi nào cha gặp hắn, nếu hắn thực sự là một người phù hợp làm con rể, cha sẽ không ngăn cản con, nhưng nếu không hợp, cha sẽ tìm cách khác để đền đáp hắn.”

Lời nói của Phó Luân khiến Phó Nhiêu có niềm tin, nàng nhoẻn miệng cười: “Cha, cám ơn cha đã thông cảm cho con, nhưng con lấy chàng không phải để báo ơn, thực ra là con thích chàng.”

Sắc mặt Phó Luân trầm xuống: “Con vốn là khuê nữ đoan chính, lại ngày ngày la hét ái mộ nam nhân, có giống lời nói của cô nương không hả?”

Phó Nhiêu đỏ bừng mặt, lập tức im bặt.

Ngoài mặt Phó Luân bình tĩnh, nhưng trong lòng lo lắng.

Trần Tứ gia kia già vậy rồi, không biết có dụ dỗ nữ nhi mình không nữa.

“Nhiêu Nhi, ngày thi khoa cử là Thánh thượng hạ chỉ cho lão Thái y Chu Hành Xuân khám bệnh cho ta, con quả quyết là Trần Tứ gia đó có tai mắt bên trên?”

Phó Luân vẫn luôn coi việc đỗ đạt khoa cử là nhờ ơn Thánh thượng khai sáng, ông nhận được hoàng ân nên dốc sức báo đáp triều đình, nhưng giờ nữ nhi lại bảo là do Trần Tứ gia, ông thấy thật bất ngờ.

“Dù Trần Tứ gia có thủ đoạn lợi hại tới đâu, có cho nhiều bạc đến mấy thì cũng không thể lay chuyển Thánh thượng hiện nay được!”

Phó Nhiêu lắc đầu, nói: “Con cũng không biết rõ, nhưng tóm lại là Tứ gia dùng tiền mua chuộc quan viên.”

Nhưng Phó Luân lại không dám gật bừa, thánh thượng hiện nay thông minh kiên quyết, ghét nhất là việc thiên vị làm rối kỷ cương, cho những quan viên đó trăm cái đầu cũng không dám gian lận trong kỳ thi khoa cử, nhưng Trần Tứ gia giúp ông là sự thật.

“Được, sau Quỳnh Lâm yến, chúng ta sẽ bày tiệc, mời hắn đến phủ.”

Phó Nhiêu đã yên tâm.

Trịnh thị trừng mắt nhìn Phó Nhiêu, Phó Nhiêu làm ngơ.

Không lâu sau, xe ngựa đã đến cổng Chính Dương.

Bước xuống xe, khắp nơi đều thấy những người mặc trang phục tiến sĩ.

Ngoài trạng nguyên mặc màu đỏ, các tiến sĩ khác đều mặc la bào màu xanh lam, mũ tiến sĩ giống như mũ cánh chuồn, hai bên cắm trâm lá ngọc bích, phần cánh nhô ra rộng hơn một tấc, dài khoảng năm tấc, rất dễ phân biệt với các viên quan bình thường.

Đỗ đạt xong rồi đến khi nhậm chức còn một thời gian, trong thời gian này, những tiến sĩ này chưa có phẩm cấp, cho nên đều mặc trang phục tiến sĩ.

Phó Nhiêu chưa từng thấy hoàng cung, theo cha mẹ xuống xe ngựa, không nhịn được ngước nhìn cung thành sừng sững kia, cờ xí tung bay, áo giáp san sát, khắp nơi đều thể hiện uy nghiêm của hoàng gia.

Sau khi xuống xe ở cổng Chính Dương, nữ quyến và quan viên đều đi riêng, qua phố Bàn Cờ, đến trước cửa Đại Minh, nữ quyến thì sang phải, quan viên thì sang trái, để kiểm tra riêng.

Lễ bộ nằm ngay phía đông cửa Đại Minh, sau khi kiểm tra, Trịnh thị cũng dẫn theo Phó Nhiêu vào Tây sảnh.

Phó Luân thì theo những tiến sĩ khác đến Đông sảnh, Phó Luân cao gầy, dung mạo anh tuấn, có chút phong phạm của người thời Ngụy Tấn, trong đám tân khoa tiến sĩ này ông không tính là nổi trội, nhưng chỉ trong quãng đường ngắn vừa rồi, không ít ánh mắt dừng lại trên người ông, ông có chút nghi hoặc.

Đến cửa Đông sảnh, viên quan Lễ bộ và một Ngự sử của Đốc sát viện đứng ở cửa đón tiếp, Phó Luân định bước vào thì bị Ngự sử đó chặn lại.

Ngự sử liếc nhìn phía sau rồi cười lạnh nói: “Phó tiên sinh, ngươi vừa đỗ tiến sĩ đã sốt ruột muốn làm quan sao?”

Phó Luân hơi sửng sốt, ai đậu tiến sĩ không phải là vì chức vị đâu, lời này của hắn là có ý gì?

Phó Luân quay người, khom người thi lễ với hắn: “Đại nhân, tại hạ quả thật có lòng lập chí báo quốc, chắc các huynh môn thi đậu hôm nay cũng như vậy, không biết tại sao đại nhân lại hỏi câu này?”

Ông vừa dứt lời, đám tiến sĩ và một số quan viên đang tụ tập gần đó đều cười ồ lên.

Phó Luân lập lức xấu hổ.

Ngự sử kia cười một lát rồi vẻ mặt trở nên âm u: “Người đâu, áp giải ông ta về Đốc sát viện, tra khảo thật kĩ!”

Phó Luân kinh hãi, vung tay áo: “Khoan đã!” Trên trán nổi gân xanh, nghiến răng hỏi: “Đại nhân, tại hạ phạm tội gì, còn xin đại nhân chỉ rõ. Tại hạ từng vào điện Phụng Thiên, cũng được xem là môn sinh của thiên tử, nếu đại nhân không nêu rõ lí do, thì xin thứ cho tại hạ không thể tuân lệnh!”

Trước mắt bao người, tại Quỳnh Lâm yến, nếu ông bị Đốc sát viện bắt đi, cho dù có thể sống sót trở về thì cũng sẽ khó lòng tiến xa hơn.

Ngự sử trẻ tuổi, ánh mắt như chim ưng quét qua người ông: “Chi bằng Phó tiên sinh cởi chiếc áo tiến sĩ này ra, xem thử phía sau thế nào?”

Phó Luân hoảng hốt trong lòng.

Có một vị tiến sĩ khác có quan hệ tốt với Phó Luân vội vàng tiến lên phía trước, nắm lấy bổ tử ở phía sau lưng Phó Luân mà hỏi ông.

“Phó huynh, trừ trạng nguyên ra thì các tiến sĩ khác đều không có bổ tử, sao mà y phục của huynh lại có cò trắng ở phía sau?”

Phó Luân lung lay người suýt nữa ngất xỉu.

Đại Tấn từng ban hành văn kiện rõ ràng, tân khoa trạng nguyên được ban thưởng triều phục, thường phục, phía trước và phía sau y phục đều có bổ tử hình cò trắng, bổ tử hình cò trắng là dành cho quan viên lục phẩm mặc, mà trạng nguyên thường được bổ nhiệm làm biên tu của Hàn lâm viện, là quan lục phẩm.

Còn những tiến sĩ khác đều mặc trang phục tiến sĩ thông thường, không có bổ tử.

Y phục là do ông lãnh từ Lễ bộ, lúc đó xếp chồng lên nhau, không khác gì người khác, sau khi về phủ, bảo Trịnh thị hầu hạ mặc vào cho ông, vội vã, nên cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn.

Vốn dĩ miếng bổ tử này được khâu ở bên trong, có thể khi nãy tiếp nhận kiểm tra đã có người động tay động chân, kéo ra ngoài mà ông không biết.

Dù sao thì cũng chắc chắn có người cố tình hãm hại ông.

Hành động này, nhẹ thì trục xuất khỏi triều đình, nặng thì bị xử chết.

Ông mới vào kinh, hầu như không ra khỏi cửa, càng không gây thù chuốc oán với ai. Vậy ai lại nhẫn tâm đẩy ông vào chỗ chết?

Ông chợt nhớ ra một người.

Phó Đình Ngọc.

Phó Đình Ngọc là đích mạch của Phó gia, cũng là tộc trưởng Phó thị, hiện là Phó đô Ngự sử, chỉ dưới Trình Khang.

Hôm nay Ngự sử hung hăng như vậy chắc chắn là Phó Đình Ngọc sai khiến. Phó Đình Ngọc không muốn triều đình còn có thêm một người nhà Phó gia, không muốn những chuyện xấu của Phó gia bị mọi người biết đến.

Máu tươi trào lên miệng Phó Luân: “Đại nhân, y phục này là tại hạ lĩnh, không phải tự ý may ra, tại hạ mới đỗ tiến sĩ, sao lại ngu ngốc tự hủy tiền đồ của mình như vậy chứ?”

Dường như Ngự sử kia đã đoán trước được Phó Luân nói như vậy, hắn thong thả giũ giũ áo bào:

“Chuyện rốt cuộc thế nào thì đến Đốc sát viện thẩm vấn là biết.”

Phó Luân cười lạnh, chỉ vào đại điện nguy nga tráng lệ: “Hôm nay thiên tử giá lâm, bách quan tụ họp đông đủ, ngươi lại muốn ta rời đi vào lúc này, chẳng phải là chặt đứt tiền đồ của ta sao?”

“Đây là chức trách của ta, mong Phó tiên sinh thứ lỗi.” Ngự sử lạnh lùng vén tay áo, ra hiệu cho thị vệ bắt người.

Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, một giọng nói lạnh lùng chen vào.

“Trương Ngự sử muốn bắt ai đi Đốc sát viện?”

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Lưu Đồng sải bước tiến vào với ánh mắt sắc bén.

Đường đường là Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, là nhân vật khiến mọi người nghe tiếng đã thấy khiếp sợ.

Mọi người liền hướng về phía hắn hành lễ, Ngự sử nọ cũng vội vàng thu hồi sắc mặt, trước tiên chắp tay thi lễ với Lưu Đồng, sau đó lại vội vã trình bày sự việc.

“Lưu Chỉ huy sứ, hạ quan phụng mệnh đến đây giám sát, xin ngài rộng lượng.”

Lưu Đồng liếc nhìn bổ tử phía sau của Phó Luân, lạnh lùng hỏi viên ngự sử: “Ngươi phụng mệnh của ai?”

Trương Ngự sử hơi khựng lại, mặt lộ vẻ do dự.

Lưu Đồng lạnh lùng nhìn hắn, cất cao giọng nói: “Bản quan hỏi lại lần nữa, phụng mệnh của ai?”

Trương Ngự sử nhắm mắt lại, khom người đáp: “Phụng mệnh của Phó Đô Ngự sử Phó đại nhân.”

“Ồ...” Lưu Đồng đáp lại một tiếng đầy ẩn ý, giọng kéo dài, sau đó sắc mặt y bỗng sầm lại, quát lên.

“Người đâu, bắt Phó Đô Ngự sử Phó Đình Ngọc lại, bản quan nghi ngờ ông ta vu oan hãm hại người trung lương, phải đưa ông ta đến Cẩm Y vệ thẩm vấn.”

Lưu Đồng vừa dứt lời, bốn bề đều hít một hơi lạnh.

Vị Phó Đô Ngự sử đường đường chính chính, quan tam phẩm, Lưu Đồng nói bắt là bắt, quyền uy của Cẩm Y vệ quả là làm chấn động cả triều đình.

Trương Ngự sử “bịch” một tiếng quỳ xuống, thất thanh nói: “Lưu chỉ huy sứ, hành động này của ngài thật sự không hợp với quy định...”

“Không hợp với quy định nào cơ?” Lưu Đồng lạnh lùng chất vấn.

Trương Ngự sử liên tưởng đến quyền uy của Cẩm Y vệ, được hoàng đế trực tiếp quản lý, có thể hành động bất kể lúc nào, bắt giữ bất kỳ người nào, hắn bèn ngậm miệng lại.

Một viên quan Lễ bộ đứng cạnh đón tiếp, thấy sự việc càng lúc càng lớn, đã liên quan đến Cẩm Y vệ, không khỏi toát mồ hôi hột, vội vàng chắp tay với Lưu Đồng nói.

“Lưu chỉ huy sứ, trong đây có chút hiểu lầm...”

Y phục của Phó Luân là do Lễ bộ ban phát, Lễ bộ cũng không thể vô can được.

Lưu Đồng thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ông ta, chỉ phẩy tay một cái.

Mấy tên Cẩm Y vệ tiến lên áp giải Trương Ngự sử đi.

Phó Luân vốn không ngờ tới vị chỉ huy sứ Cẩm Y vệ đó thế mà lại bảo vệ mình, ông sợ hãi run rẩy chắp tay với Lưu Đồng, lập tức định quỳ lạy: “Lưu chỉ huy sứ...”

Lưu Đồng vội vàng đỡ ông dậy: “Phó đại nhân, đừng!”

Trong mắt mọi người, Phó Luân và Lưu Đồng có vẻ như có quan hệ sâu xa.

Phó Luân lo lắng trong lòng, ông coi mình là người thanh liêm, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với Lưu Đồng.

Nhưng Lưu Đổng đã cứu mạng ông, vậy nên ông không thể không cảm kích.

“Lưu chỉ huy sứ, tại hạ và Phó Đô Ngự sử Phó đại nhân có thể coi là đồng tông, tại hạ không biết vì sao ngài ấy lại muốn tính kế với tại hạ, còn xin đại nhân minh xét!” Phó Luân lùi một bước, thi lễ với Lưu Đồng.

Lưu Đồng gật đầu: “Phó đại nhân cứ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ tra ra rõ ràng.”

Sau khi hắn rời đi, đám đông lập tức vây lấy Phó Luân: “Hóa ra tiên sinh là hậu nhân của Phó thị?”

“Trước đây thấy phong thái của tiên sinh đã thấy bất phàm, thì ra là hậu duệ của Thái phó.”

Phó Luân vừa đáp lại vừa ôm xiêm y đau đầu không thôi.

Cũng có người khuyên nhủ: “Phó tiên sinh, nhanh chóng tìm một chỗ thay xiêm y đi, chốc nữa mấy vị các lão nhìn thấy, chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Phó Luân toàn thân cũng không được thoải mái, đang muốn tìm quan viên Lễ bộ để nhờ giúp đỡ.

Tại cửa bỗng nhiên có rất nhiều quan viên đổ về.

Người đi đầu là Trình Khang mặc quan phục đỏ thẫm có bổ tử tiên hạc nhất phẩm, hai bên ông là Lễ bộ Thượng thư đương triều Hàn Huyền và Lại bộ Thượng thư Liễu Khâm, ba người này là những văn thần đứng đầu Đại Tấn, mọi người vội vàng lui ra, quỳ xuống hành lễ.

Trình Khang xua xua tay, rất là chiêu hiền đãi sĩ (*): “Mau đứng lên, mau đứng lên đi…”

(*) Chiêu hiền đãi sĩ (礼贤下士): là thu phục bậc hiền tài, trọng đãi người tri thức.

Phó Luân quỳ dưới đất đứng lên, hoa văn trên tấm bổ tử sau lưng vô tình lọt vào tầm mắt mọi người.

Phó Luân lau mồ hôi, vẻ mặt vô cùng xui xẻo, liều mạng chui vào phía sau đám đông, nhưng không ai trong đám tiến sĩ dám hó hé, nhao nhao theo sau lùi lại, Phó Luân đờ đẫn, bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Thời điểm này mà ông còn đụng phải các các lão thì làm gì còn cơ hội thay áo nữa?

Ông trời cứ nhất quyết muốn dồn ông vào chỗ chết mà.

Hàn Huyền liếc thấy miếng bổ tử của Phó Luân, sắc mặt lập tức thay đổi: “Ngươi là ai, ban phục này ở đâu ra?”

Đại Tấn có một loại quan phục đặc biệt gọi là ban phục, là phần thưởng bổ sung mà hoàng đế dành tặng những người có công, tượng trưng cho vinh dự.

Đại thần được ban thưởng phi ngư phục hoặc mãng phục, còn dân thường có thể được ban loại trang phục tiến sĩ này, thêu thêm bổ tử phía sau để biểu thị vinh dự.

Gần đây, cũng có một số xưởng thêu trong dân gian lén lút thêu những bộ y phục ban tặng như vậy để bán, một số phú thương hoặc lưu manh lớn gan mặc những ban phục như vậy, tác oai tác quái khắp nơi.

Lễ bộ quản lý lễ phục và nghi lễ, Hàn Huyền căm ghét hành vi này đến tận xương tủy.

Vấp phải mũi đao của các các lão, Phó Luân chỉ muốn chết, ông vội quỳ xuống: “Học trò có tội...”

Các quan viên Lễ bộ lập tức bẩm báo lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra cho ba vị các lão.

Việc liên quan đến Phó Đô ngự sử đương triều, sắc mặt ba vị các lão mơ hồ khó hiểu.

Phó Luân nơm nớp lo sợ dập đầu: “Đại nhân, học trò lập tức đi thay xiêm y…”

“Không cần...”

Ngoài cửa truyền tới một giọng nói trong trẻo.

Mọi người dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy Tôn Chiêu nâng một đạo chiếu thư tiến đến.

Phó Luân nhìn thấy khuôn mặt Tôn Chiêu thì đột nhiên cứng đờ.

Chẳng phải đây là quản sự của tiệm thuốc Trần Tứ gia sao?

Tôn Chiêu cười đầy ẩn ý với Phó Luân, sau đó đưa chiếu thư cho Liễu Khâm.

“Theo ý chỉ của Thái thượng hoàng, bổ nhiệm tân khoa tiến sĩ Phó Luân làm biên tu Hàn Lâm, biên tu Hàn Lâm mặc bổ tử cò trắng lục phẩm, không sao chứ?”

Sắc mặt Liễu Khâm thay đổi.

Thái thượng hoàng muốn can thiệp vào quyền hành của Lại bộ.

“Tôn đô đốc, Thánh thượng có biết chuyện này không?”

Khóe môi Tôn Chiêu giật giật: “Ý của Liễu đại nhân là gì?”

Liễu Khâm còn muốn cãi lại, Trình Khang ở bên cạnh đã suy nghĩ hồi lâu bèn kéo tay áo ông, đôi mắt sáng quắc đánh giá Phó Luân.

“Phó tiên sinh, trong nhà có mấy người?”

Phó Luân chậm rãi hoàn hồn, kinh sợ đáp: “Nhà học trò có bốn người, cha mẹ đã mất, chỉ còn phu nhân cùng một trai và một gái.”

“Nữ nhi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Sắp cập kê.”

Trình Khang vuốt râu cười đầy ẩn ý.

Hàn Huyền và Liễu Khâm đều là người tinh ranh, lập tức hiểu được ý của Trình Khang.

Có thể kinh động tới cả Lưu Đồng và Tôn Chiêu cùng đến cứu giá.

Thân phận của Phó Luân không cần phải nói cũng biết.

Chẳng trách hoàng đế không vội đính hôn, là đang chờ Phó Luân thi đậu.

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn sức gì.

Ba vị các lão liếc nhìn Phó Luân một lúc, rồi lần lượt gật đầu nói.

“Được, thần tiếp thánh chỉ của Thái thượng hoàng.”

“Mang vào Nội các, đóng dấu.”

“Lão phu khát nước quá, ta sẽ đến phòng trà uống nước.”

Trình Khang bước vào điện trước, rồi lẻn sang phòng nhỏ bên cạnh phòng trà uống nước.

Hàn Huyền và Liễu Khâm lần lượt theo sau.

“Lão Trình, lần này không giả được đâu, thánh thượng vừa vội ra ngoài, chắc chắn là hẹn gặp tiểu nữ Phó gia rồi.”

“Đúng vậy, Phó Luân ở đây thì cô nương Phó gia nhất định cũng đang ở Tây sảnh.”

“Lưu Đồng đã xử lý Phó Đình Ngọc, Tôn Chiêu phục mệnh Thái thượng hoàng, chúng ta tìm cơ hội để bắt… khụ khụ, bắt… bắt…” Liễu Khâm lắp ba lắp bắp một lúc lâu mà không dám thốt ra chữ “gian”.

Trình Khang liếc nhìn lão: “Thôi được rồi, lão Liễu, ông có nhiều tai mắt, ông đi đi.”

Liễu Khâm sưng mặt: “Nói về tai mắt, ai hơn được Đốc sát viện của ông, hay là lão Trình thấy nhỏ mà biết, nhìn xa trông rộng, đích thân ông đi, Bệ hạ chắc chắn nể mặt.”

Hàn Huyền thấy hai người tranh cãi không dứt, vội vàng ngậm miệng, thậm chí còn lén lút lùi lại mấy bước định lẻn ra ngoài.

Trình Khang và Liễu Khâm một trái một phải kẹp lấy ông.

“Hàn Thượng thư, đại hôn thiên tử là việc nằm trong phận sự của ông, ông cầm đầu, ta sẽ đi sau.”

“Lão phu sẽ trấn giữ Quỳnh Lâm yến cho ông, ông cứ yên tâm đi.”

Hàn Huyền suýt phun máu, vội vung tay áo: “Hoặc là cùng đi, hoặc là dứt khoát bỏ mặc không quan tâm.”

Sau một hồi im lặng.

Trình Khang chỉnh lại áo bào, nghiêm mặt nói: “Cô nương đó còn nhỏ tuổi quá, nếu cứ mặc cho họ yêu đương, còn không biết phải đợi đến ngày tháng nào, chúng ta cùng đi, bắt tận tay.”

Hàn Huyền chỉ chờ câu nói này, thiên tử chưa lập gia đình, giang sơn không có người kế vị, người đầu tiên bị vấn tội chính là Lễ bộ Thượng thư ông, hiện tại trên bàn Đốc sát viện có vô số tấu chương luận tội ông, hiện tại Trình Khang chịu nhượng bộ, ông cũng thực sự trút được gánh nặng: “Chỉ cần các ông đi cùng ta, Hoàng thượng hỏi tội, ta sẽ chịu thay các ông.”

Ông lại trầm ngâm nói: “Cung điện to lớn, đều nằm trong tay Hoàng thượng, bọn họ có thể hẹn gặp ở đâu?”

Liễu Khâm nhếch miệng cười bí ẩn: “Ta nghe nói, gần đây Bệ hạ kinh doanh một hiệu thuốc, lấy danh nghĩa hoàng thương để ra ngoài đi lại, địa điểm gặp mặt chắc chắn là Thái Y viện.”

Khó khăn lắm ánh mắt của ba vị lão thần mới chuyển hướng, họ lần lượt thay một trang phục khác, tránh tai mắt người, lần theo sắc trời dần tối, lặng lẽ chạy đến Thái Y viện.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.