(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thái Thượng Hoàng mặc trường bào gấm vàng, đầu đội khăn da màu đen, bên trên khảm vài viên ngọc quý, tay cầm quạt ngọc, ăn mặc như một người nhà phú quý.
Mười mấy năm nay ông không thị triều, đáng ra các thần tử bên cạnh sẽ không nhận ra ông, vì để tiện đi lại nên đã che giấu dung mạo đôi chút.
Ông không sợ để lộ thân phận, chỉ sợ dọa tiểu cô nương, mang đến bất tiện cho người ta, nhi tử giấu giấu diếm diếm, sợ làm kinh động bảo bối trong tim, ông cũng không dám trái ý nhi tử nên thận trọng hơn vài phần.
Bên bờ hồ Yến Tước có một đồng cỏ lớn, phía tây gần rừng, được rào thành một trường đua ngựa, xung quanh trường đua ngựa được dựng những chiếc lều vải hoa, đang diễn ra một cuộc thi đánh cầu.
Phía đông bờ hồ tập trung rất nhiều nam thanh nữ tú, mặt hồ có nhiều thuyền nhỏ, sóng nước lăn tăn, ánh sáng bạc lấp lánh.
Phó Nhiêu biết được Bùi Tấn là ân nhân cứu mạng phụ thân, muốn tìm chàng hỏi cho rõ ràng, bỏ lại Đào Nhi chờ Trần Hành, tìm những người hầu đó hỏi thăm tung tích của Trần tứ gia, sau đó gặp được Lưu Đồng dưới một cây thông rậm rạp.
Nàng vui vẻ chạy qua: “Lưu hộ vệ, tứ thúc đâu rồi?”
Lưu Đồng nhớ lại lời Bùi Tấn, biết phải ứng phó thế nào với Phó Nhiêu, hắn giả bộ khổ sở.
“Tứ gia đang có việc, sợ là không tiện gặp cô nương…”
Phó Nhiêu ngẩn ngơ, chắc là nàng từ chối quá nhiều, Trần tứ gia giữ lời hứa không định gặp nàng.
Chàng trả lại con heo bằng ngọc cho nàng, có lẽ là ý muốn chấm dứt quan hệ với nàng.
Nàng trở về lều gấm với nỗi trống rỗng trong lòng, lúc này Trần Hành cũng đã trở lại, hắn không thuê được thuyền nhỏ, vẻ mặt đầy áy náy: “Sư muội, ta đưa muội đi xem đánh cầu, náo nhiệt lắm.”
Phó Nhiêu mang nỗi lo âu về Bùi Tấn trong lòng, rối bời, khom người thi lễ với hắn: “Sư huynh, ta nào biết sẽ gặp huynh, thực sự bất ngờ lắm, trong lòng chẳng chuẩn bị gì cả...”
Nàng cũng muốn thuyết phục bản thân, nhưng không biết tại sao lại có chút mâu thuẫn.
Trần Hành trầm mặc, hôm nay Phó Nhiêu thấy hắn, không có vẻ vui mừng, cũng không chủ động nói chuyện, trong lòng hắn đã hiểu rõ.
Nhưng nhiều năm không gặp, Phó Nhiêu đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều, đẹp đến mức không gì sánh nổi, hắn vừa nhìn đã thích, hai nhà lại môn đăng hộ đối, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.
“Sư muội, muội trở về bây giờ, chắc chắn bá mẫu sẽ trách móc, bên kia có thủy tạ, chúng ta qua đó ngồi một lát, coi như giải khuây.”
Phó Nhiêu biết tính cách của Trịnh thị, không bằng ngồi một lát, về nói với bà việc không thành, cũng đỡ phải lo lắng.
Nàng đành theo hắn đi dọc bờ hồ đến thủy tạ, ngồi xuống ghế đá, xuất thần nhìn mặt nước.
Trần Hành ngồi xuống một bên khác của bàn đá.
Đào Nhi đi lấy nước, để lại một tiểu nhị hầu hạ.
Vừa lúc này, một lão già tóc bạc trắng xen vào giữa hai người.
Chỉ thấy ông khẽ phe phẩy chiếc quạt ngọc, dưới tai treo một đồ chơi Tây Dương, tròng đen đen, che kín đôi mắt ấy.
Tuy Trần Hành không vui nhưng cũng chỉ có thể coi ông như người mù.
Hắn liếc nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng thất thần, không khỏi hỏi: “Sư muội, muội không thoải mái à? Tại sao hôm nay tâm sự nặng nề vậy?”
Phó Nhiêu ngẩn người, tìm cớ: “Ta đang lo cho khoa cử của phụ thân ta.”
“Yên tâm, bá phụ tài cao chí lớn, nhất định sẽ thi đỗ.”
“Ta cũng thấy thế…” Thượng Hoàng cười mỉm nói xen vào.
Phó Nhiêu và Trần Hành đồng thời liếc nhìn ông.
Phó Nhiêu ngẩn ra một lúc, đáp lễ lại: “Cảm ơn lời chúc của ngài.”
“Ha ha…” Thượng Hoàng cười thâm thúy, đẩy kính lên trên, nhờ màu kính đen che giấu, ngấm ngầm đánh giá Phó Nhiêu.
Vẻ ngoài rất đẹp, trong veo như nước, là một bộ dáng thông minh.
Nàng là trưởng nữ trong nhà, ra ngoài kiếm tiền, chắc hẳn là người giỏi quán xuyến gia đình.
Là hậu nhân của Phó gia công khanh, nếu xét về vai vế thì nàng là em họ của Phó đô ngự sử Phó Đình Ngọc hiện tại, cũng được coi là đích trưởng nữ đời thứ bảy của Phó gia, có thêm thân phận này thì các quan đại thần cũng không phản đối.
Gia thế trong sạch, không có mối liên hệ với ngoại thích.
Tuổi còn nhỏ, nhưng lại được lão Tứ thích.
Chỉ có điều thân phận của người cha hơi thấp kém một chút.
Xuất thân cử nhân đương nhiên vẫn chưa đủ tư cách để làm quốc trượng.
Thượng Hoàng nghĩ, phải tìm cách giúp Phó Luân thi đậu mới được.
Trần Hành chống tay lên bệ đá, lòng bàn tay hơi ướt đẫm mồ hôi, hôm nay là cơ hội khó có được, qua hôm nay, về sau muốn hẹn Phó Nhiêu ra ngoài, e là khó càng thêm khó, hắn cố tìm chuyện để nói.
“Đúng rồi, sư muội, còn nhớ ở Thanh Châu lúc trước, hai ta phụ giúp Nguyễn lão thái y phơi dược liệu và phân biệt thuốc không…”
Thượng Hoàng nghe thế thì nheo mắt… liếc Trần Hành, hóa ra là đồ tôn của Nguyễn Cảnh Phong sao.
“Lão thái y còn nói đùa là muốn làm mối cho hai ta nữa cơ…”
“Khụ khụ khụ!”
Trần Hành còn chưa dứt lời, lão già bên cạnh ho dữ dội khiến hắn nhất thời ngừng nói, kinh ngạc nhìn Thượng Hoàng.
Phó Nhiêu thấy thế, ngoái đầu, vô cùng quan tâm nói: “Lão gia gia, ông không khỏe sao?”
“Ta đã già đến vậy ư?” Hoàng đế chặn họng nàng, tiện tay cởi bỏ món đồ chơi Tây Dương kia.
Phó Nhiêu nghẹn họng, liếc nhìn ông từ trên xuống dưới.
Đầu tóc bạc trắng, râu ria xồm xoàm, còn chưa già sao?
Không cần thiết phải so đo tính toán với một lão ngoan đồng, nàng cười tinh nghịch, đổi giọng nói: “Thúc thúc ơi…”
Sắc mặt Thượng Hoàng tối sầm, ông nhịn không được đính chính: “Gọi bá bá…”
“Dạ bá bá.”
“Ừ, ta không có khó chịu, chỉ là cổ họng hơi ngứa…” Thượng Hoàng ôn hòa giải thích, sau đó cầm kính nhìn Trần Hành nặn ra một nụ cười.
“Các ngươi tiếp tục đi... nói cái gì ấy nhỉ? Ồ, nói về thanh mai trúc mã, nhắc tới thanh mai trúc mã này, lão đầu ta đây cũng nhớ tới thanh mai trúc mã của ta, ta và nàng còn trao cả vật đính ước, đáng tiếc sau này nàng khinh thường ta nghèo khó, nhất quyết rời xa ta đi lấy thương gia giàu có... Sau này, bá bá ta rửa nhục, trở thành người giàu có tứ hải, còn nàng, trượng phu nàng chết vì say rượu, mặt dày mày dạn cầu xin ta thu nhận nàng, haiz, đáng tiếc là nhà ta có cọp mẹ, đã muộn mất rồi...”
Thượng Hoàng đeo kính, thở dài đầy tiếc nuối rồi thản nhiên uống trà.
Sắc mặt Trần Hành hơi đổi.
Thuở đó, lão thái y muốn tác hợp đôi trẻ, nhưng thời ấy, hắn còn mang nhiều khí thế, quyết chí ra ngoài phiêu bạt một phen, rốt cuộc chẳng thu hoạch được gì, cuối cùng vẫn trở về Thông Châu, nương theo sự sắp đặt của nghĩa phụ mà dấn bước trên con đường thái y.
Ngẫm kỹ lại thì đúng là hắn có phần thất tín.
Thượng Hoàng thấy hắn không nói gì, cụp mắt, hỏi: “Sao không kể tiếp đi?”
Trần Hành lúng túng, do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn Phó Nhiêu nói.
“Nhiêu Nhiêu, bây giờ ta không coi là đại phú đại quý, chỉ có bổng lộc ít ỏi, nhưng ta hứa, sau này ta nhất định…”
“Khụ khụ khụ…” Tiếng ho khan kịch liệt vang lên lần nữa.
Thượng Hoàng đỡ lấy chén trà, giơ tay ra hiệu: “Xin lỗi, xin lỗi, ta bị sặc...”
Trần Hành nhìn ông, tức giận mà không trút được.
“Ngài thực sự bị sặc ư? Nếu không khỏe, tại hạ bắt mạch cho ngài nhé?”
Thượng Hoàng dứt khoát tháo kính ra, nhìn Trần Hành đầy dụng ý nói.
“Tiểu tử à, nhà có dư dả không? Làm nghề gì đấy? Không có tiền mà muốn cưới vợ à? Không được đâu! Chẳng nhẽ lại muốn nàng chịu khổ cùng mình hả? Hay là định tìm người giặt giũ nấu nướng, chăm sóc cho ngươi?”
Trần Hành bị ông chặn lại, mặt đỏ tới mang tai, hít sâu một hơi: “Bá bá...”
“Kêu gia gia!”
Trần Hành: “...”
Lão đầu này rõ ràng là đang gây sự với hắn.
Trần Hành nhịn một lúc, nghiến răng nói: “Lão bá, mọi chuyện không phải như ông nghĩ, ông đừng xen vào nữa...”
“Ta không muốn xen vào, nhưng tiểu tử ngươi thật sự không biết điều, nhà không có tiền của dư dả lại muốn cầu hôn, rõ ràng là muốn cưới ngay cô nương về, đã là thanh mai trúc mã thì tại sao lại không đính hôn từ trước? Nàng còn nhỏ, nếu ngươi thực lòng thích nàng, trước tiên hãy nỗ lực thêm hai năm rồi hãy nghĩ đến, được không?” Thượng Hoàng chớp chớp mắt.
Trần Hành không còn mặt mũi ở lại nữa, hắn tức đến nỗi mặt mày trắng bệch, chống bàn đứng dậy, chắp tay với Phó Nhiêu, nói: “Sư muội, là ta đường đột rồi...” Dứt lời, hắn bước nhanh rời đi.
Phó Nhiêu âm thầm thở dài, tức giận nhìn Thượng Hoàng.
Thượng Hoàng vô tội giơ tay: “Ta cũng không cố ý làm cho hắn tức giận bỏ đi, hắn thực sự không phải là người xứng…”
Phó Nhiêu cười khổ: “Ta chỉ là một nữ nhi xuất thân trong gia đình nhỏ bé, nào có tư cách lựa chọn người khác, tuy rằng ngài đã giúp ta, nhưng những lời đó của ngài thực sự hơi quá đáng.”
“Đâu quá đáng.” Thượng Hoàng bất mãn lẩm bẩm, gõ nhẹ quạt vào bàn đá: “Cùng lắm thì ta sẽ tác hợp cho ngươi một mối hôn sự tốt.”
Phó Nhiêu buồn cười: “Được rồi, được rồi, chẳng qua là ta thuận miệng nói thế thôi, ngài lại coi là thật.”
Thượng Hoàng hừ cười, mân mê quạt ngọc, nói chuyện phiếm với nàng: “Này, ngươi vẫn còn nhỏ như thế, người trong nhà đã vội vã cho ngươi đi xem mặt, đứa con kia của ta đã sắp ba mươi rồi, vậy mà vẫn cô đơn không chịu lấy vợ…”
“Lớn tuổi như vậy, tại sao không lấy vợ?” Phó Nhiêu kinh ngạc.
Thượng Hoàng ưu phiền dâng đầy: “Ta biết sao được, không biết tại sao gần đây tiểu tử kia lại để ý đến một cô nương, vì nàng mà hưng sư động chúng tổ chức lễ Xuân Mộc này, nhưng kết quả thì sao, người ta căn bản không để ý tới hắn, không thích hắn...”
Trong đầu Phó Nhiêu như có một tiếng sấm sét đánh ngang, bàn tay run rẩy, chiếc khăn tuyết trắng trên tay cũng rơi xuống.
Thượng Hoàng giả vờ không biết, lẩm bẩm nói: “Thôi, cha già ta đây thay hắn lo bạc đầu, giờ phải mang cái mặt mo này đi sắp xếp giúp hắn!"
Phó Nhiêu nghe đến đây, trong lòng có chút không thoải mái, miễn cưỡng cười nói: “Ông đến xem cô nương kia giúp hắn sao?"
“Đúng vậy, đại nghiệp nhà chúng ta hưng thịnh, cả đại ca và nhị ca đều nhàn rỗi ở nhà, lão ngũ, lão thất và lão cửu suốt ngày chỉ biết ăn chơi, quản lý gia đình chỉ có lão tứ, ta muốn tìm cho hắn một tức phụ hiền huệ, giúp hắn quản lý hậu trạch, lo liệu việc nội trợ...”
Người khác nghe những lời này thì biết Thái Thượng Hoàng đặc biệt ưu ái Bùi Tấn, giao giang sơn cho chàng, nhưng qua tai Phó Nhiêu thì giống như đang tỏ lời oán trách Bùi Tấn, ông một mình bôn ba khắp nơi, nuôi sống cả một đại gia đình.
“Tại sao hắn lại trì hoãn chuyện cưới vợ?”
“Ta cũng buồn bực, người làm cha là ta đã cho biết bao nhiêu người vào trong phòng hắn, vậy mà đều bị hắn quét ra khỏi phòng…” Hôn sự của Bùi Tấn luôn là bệnh trong lòng Thượng Hoàng, ông chậm rãi đỡ bàn đứng lên, phe phẩy quạt ngọc đi càng lúc càng xa.
“Nhưng lần này thì không còn cách nào khác, ta phải định mối hôn sự cho nó thôi.”
Phó Nhiêu mất hồn mất vía trở về Thanh Sơn Tự, nhận được lệnh của Trịnh thị về phủ, nàng quả quyết nói với bà rằng nàng không có tình cảm gì với Trần Hành cả.
Trên đường đi, nàng không nói một lời, tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, bất kể Trịnh thị có lẩm bẩm điều gì, nàng vẫn coi như gió thoảng bên tai.
Bùi Tấn thực sự đã tổ chức lễ Xuân Mộc này để đích thân gặp nàng.
Nàng có tốt đến vậy không mà khiến chàng phải khổ sở và tốn công sức đến thế?
Đã là ân nhân cứu mạng phụ thân, nàng càng phải đền đáp, chàng không cần đơn thuốc, nàng sẽ bồi dưỡng dược sư cho chàng, truyền thụ bản lĩnh cho họ, đợi khi có đủ trình độ rồi, nàng sẽ rời đi.
Sáng sớm hôm sau, nàng vội vàng xin phép Trịnh thị rồi hấp tấp chạy đến hiệu thuốc, cắm đầu vào phòng chế thuốc chế hương, ba ngày sau, cuối cùng cũng bù đắp được phần thiếu hụt, phòng thuốc trong biệt uyển Lương Viên vốn có một nhóm dược đồng, Phó Nhiêu chọn ba người có tố chất tốt, tận tình truyền thụ.
Thời gian lặng yên trôi qua, mỗi ngày nàng luôn cố nhịn không nhìn ra cửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bùi Tấn.
Nàng muốn hỏi chuyện Bùi Tấn cứu cha năm đó, lần này về kinh, chàng hẳn là nhận ra nàng, sao không nói với nàng?
Trong lòng chôn giấu rất nhiều nghi vấn.
Một vài lần tình cờ, nàng thoáng nghe thấy giọng nói của Bùi Tấn, không nhịn được bỏ việc trên tay, men theo tất cả dãy hành lang lớn nhỏ để đi tìm chàng, chạy một lúc, thở hồng hộc, cuối cùng đều là công dã tràng.
Nàng định hỏi thăm tung tích của chàng nhưng lại nhịn xuống.
Chính nàng là người từ chối chàng trước, bây giờ có mặt mũi nào đi tìm chàng?
Hết lần này đến lần khác chàng lại tiện tay bỏ lại heo ngọc, biệt tăm biệt tích, khiến lòng nàng ngứa ngáy.
Vào giờ Ngọ một hôm nọ, trời nổi cơn dông, bầu trời đen kịt như mực, mây đen ùn ùn kéo đến, trời đổ cơn mưa lớn.
Phó Nhiêu từ phòng quản sự hiệu thuốc biết được, lão gia tử có chứng bệnh ho, muốn giúp lão gia tử chế thuốc nhuận phổi, thiếu một loại thuốc quý, bèn đến thạch thất để tìm, nàng cầm theo một chiếc đèn nhỏ đi đến cửa thạch thất, hộ vệ mở cửa thạch thất ra, gió lớn từ cửa ùa vào, nàng vội vàng ôm chiếc đèn vào lòng, mò mẫm đi vào.
Ánh nến yếu ớt chỉ soi sáng một vùng nhỏ, nàng lần theo trí nhớ dọc theo tủ thuốc một hàng tìm kiếm.
Nàng liếc thấy vị thủy cúc ở ngăn tủ phía trên, đặt đèn lên trường án, nhón chân với lấy tủ thuốc, không với tới, lại bưng cái bệ gác chân sau án ra, giẫm lên để với, cuối cùng cũng với tới, kéo ngăn tủ ra, cẩn thận lấy thủy cúc ra. Một tay ôm hộp thuốc, lại đẩy ngăn tủ vào, lại không đẩy trúng, dùng sức mấy lần, mới đẩy vào được một chút, không đề phòng bị trượt chân, người ngã về phía sau.
“A…” Nàng thất thanh, chỉ đành để mình bị đụng vào án thư dài bằng gỗ tử đàn đằng sau lưng.
Một đôi tay bất ngờ chìa ra, đỡ lấy nàng vào lòng.
Khoảnh khắc chàng lao tới, đã đập trúng án thư dài bằng gỗ tử đàn kia, đèn lồng rơi xuống, trong chớp mắt đã tắt hẳn.
Trước mắt Phó Nhiêu rơi vào một màn u tối.
Hơi thở quen thuộc ập tới.
Chàng xuất hiện hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước.
Đầu đập vào lồng ngực chàng, cứng ngắc, nhưng không quan tâm đến nỗi đau, tay phải của chàng mạnh mẽ siết chặt lưng nàng, ôm chặt nàng vào lòng, tay trái ôm ngang hai chân nàng, hơi nóng truyền qua lớp vải, nơi bị chàng ôm như muốn bùng cháy.
Nàng không dám động đậy, cũng quên cử động.
Căn phòng chìm trong sự im lặng, chỉ có tiếng gió thổi mạnh không ngừng đập vào khung cửa sổ.
Các giác quan trong bóng tối trở nên vô cùng nhạy bén.
Trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hộp thuốc rơi xuống, nằm giữa ngực hai người, nàng dùng hai tay bám vào vai chàng, không chịu buông xiêm y chàng ra.
Toàn thân chàng vì sức kéo của nàng mà căng cứng.
Hơi thở nặng nề phả vào trán nàng.
Mang theo chút mùi rượu.
Mùi gay mũi kéo nàng trở về thực tại, nàng gần như không tìm thấy giọng nói của mình, khàn giọng hỏi.
“Sao… ngài lại uống rượu...” Giọng nàng run rẩy, khiến trái tim chàng mở một khe hở, chiếu một tia sáng vào bóng tối.
Chàng nghẹn giọng, không biết phải trả lời nàng thế nào.
Chàng nhớ nàng, nhịn không được uống chút rượu.
Nàng nghe ra, hơi thở chàng có chút nặng nề, môi mấp máy, dường như không nói nên lời.
Mặt mày Phó Nhiêu run rẩy, sức nóng tức khắc truyền khắp gân cốt, hai gò má đỏ bừng.
Ánh mắt nàng mới từ ánh đèn hạ xuống, không quen bóng đêm, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt.
Chàng giống như dã thú phục kích, ẩn nấp quá lâu.
Ánh mắt đảo quanh dung nhan trong lòng, là đôi mắt cong cong mà chàng khắc cốt ghi tâm.
Không nỡ buông.
Hô hấp nặng nề thở ra.
Bờ ngực chắc chắn hữu lực, mang tới cho người ta cảm giác an toàn.
Rõ ràng không nên nhưng vẫn không kìm được tham luyến, chàng mang đến cho nàng sự an tâm và tin tưởng.
Bóng tối là lớp vỏ bảo vệ tốt nhất, như thể lột bỏ hết mọi lo âu, chỉ còn lại trái tim mềm mại, sống động và đập rộn ràng.
“Sao ngài lại ở đây?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Rốt cuộc Bùi Tấn cũng chịu lên tiếng: “Ta đã không đến đây rất lâu rồi... Không yên tâm nên đến xem...”
Chỉ thiếu điều nói thẳng rằng chàng nhớ nàng.
Đó là giọng nói quen thuộc, dịu dàng vô cùng.
Đã qua mười ngày kể từ lần gặp mặt ở Thanh Sơn tự.
Rõ ràng không coi là lâu, nhưng dường như cách núi cách sông, như cách ba thu.
Mối quan hệ giữa hai người giống như hai con đường ngắn dài khác nhau, bất ngờ giao nhau rồi lại cứng rắn tách ra.
Ôm lâu, cánh tay chàng hơi cứng, không kìm được mà dùng sức.
Phó Nhiêu hoàn hồn lại, giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay chàng.
Bùi Tấn vội ôm nàng, cẩn thận đặt nàng lên chiếc ghế dài bên cạnh.
Tiếng gió rít gào, từng đợt thổi qua đầu hai người.
Đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ hình dáng của nhau.
Phó Nhiêu cố tỏ ra bình thản, thu hồi lại ánh mắt rồi cúi đầu ôm chặt lấy hộp thuốc.
Trong lòng thì như sóng biển dâng trào, đập loạn lên.
“Gần đây, ngài có khỏe không?” Nàng cố tỏ ra bình tĩnh.
Bùi Tấn ngồi trên ghế gấm bên đối diện nàng, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, hết hít thở sâu rồi hít thở nông một chút.
Chàng thản nhiên lừa nàng: “Khỏe, bị cha ta ép đi xem mắt mấy lần rồi...”
“Ồ…” Phó Nhiêu mềm mại kêu lên một tiếng, nàng chán chường quay hộp thuốc trong lòng, thờ ơ hỏi: “Vậy có gặp được người thích hợp không?”
“Không...”
“Gặp được người mình yêu không phải là chuyện dễ dàng, duyên phận có thể gặp mà không thể cầu...” Giọng nói khàn khàn của chàng như gấm rách.
Tim Phó Nhiêu đập chậm nửa nhịp.
Bốn bề tĩnh lặng lạ thường.
“Còn nàng thì sao?” Chàng lại hỏi: “Tên thái y kia thế nào?” Chàng giả vờ thản nhiên như không có chuyện gì.
Phó Nhiêu nhắm mắt lại, ngượng ngùng hận không thể chui xuống đất, lắc đầu.
Cha và mẫu thân cố gắng thúc đẩy hai người họ, nhưng Phó Nhiêu không có cảm giác gì với Trần Hành.
Ma ma nói với nàng trên đời này có rất nhiều cuộc hôn nhân không tình yêu, chỉ cần ở bên nhau rồi sẽ có cảm giác.
Nàng còn nhỏ nên không hiểu, thậm chí nàng còn không biết thích một người là như thế nào.
Nhưng nàng biết, nàng không muốn gả cho Trần Hành.
Bùi Tấn hơi nhíu mày, cô nương trước mặt trông có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra lại rất kiên cường, tính tình rất bướng bỉnh, nếu ép buộc chỉ khiến tình hình càng tệ hơn, chỉ có thể nước ấm nấu ếch xanh, từng chút một đục khoét trái tim nàng, nàng mới có thể không do dự mà gả cho chàng.
“Không sao, tình cảm thì phải thuận tình đôi bên, từ từ rồi sẽ tìm được người thích hợp thôi...” Chàng an ủi nàng như vậy.
Phó Nhiêu mở đôi mắt đẫm lệ, nhìn chàng.
“Tứ thúc, năm đó người cứu cha ta là ngài phải không?”
“Là ta...”
“Sao không nói cho ta biết?” Nước mắt nàng chảy xuống, giọng nói mang theo sự uất ức.
Mấy ngày nay nàng đã mong được gặp chàng, nhưng chàng lại biệt tăm không có tung tích.
Bùi Tấn bật cười, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu nhạt nhẽo: “Nói với nàng làm gì? Ép nàng lấy ta sao?”
Phó Nhiêu khựng người lại, cảm nhận rõ ràng hai gò má mình đang dần nóng lên, luồng hơi nóng phả ra lan tỏa khắp tứ chi ngũ tạng.
Đây là lần đầu tiên chàng trắng trợn bộc bạch tâm tư mình ra.
Giấy cửa sổ bị đâm thủng, Phó Nhiêu có chút luống cuống ko biết phải làm sao.
Thời gian như ngừng trôi.
Nhưng nghe chàng lười nhác nói:
“Đương nhiên, giờ này nàng có hối hận cũng muộn rồi, e là cha ta đã định hôn cho ta… Dù sao tuổi ta cũng ko thể chậm trễ được nữa rồi.”
Phó Nhiêu càng xấu hổ, lại thêm chút khó chịu ko hiểu rõ, nàng dậm chân: “Ý ta ko phải thế…”
Lời còn chưa dứt, nàng cảm nhận được phần xương trước bắp chân đau nhói: “Á…” Nhớ tới vừa nãy ngã xuống, bắp chân đã đập mạnh vào tủ thuốc.
“Sao thế?”
Bùi Tấn ngồi xổm xuống, vội vã nhìn chằm chằm vào chân nàng.
Phó Nhiêu rụt rè lay động thân mình, đôi mắt đỏ hoe nhìn đi nơi khác, giọng điệu dịu dàng: “Ngài đừng động vào ta, đỡ liên lụy tới vị hôn thê của ngài…”
Sự mập mờ vô cớ, như rượu lên men, dần dần lan tỏa.
Bùi Tấn ngẩn người, đáp: “Còn chưa đính hôn, lấy đâu ra vị hôn thê?”
Chàng bắt lấy chân nàng.
Tim Phó Nhiêu đập thình thịch, giãy giụa một chút nhưng không thoát được.
Chàng đỡ lấy chân trái của nàng, ngón tay cái lần theo mắt cá chân lên trên từng chút một: “Đau ở đâu?”
Phó Nhiêu mím chặt môi, không muốn nói.
Ngón tay cái ấn vào vị trí dưới đầu gối ba tấc, chàng nhận thấy bắp chân Phó Nhiêu run lên rõ rệt, nhưng cô nương cứng đầu kia lại không hé nửa lời.
Bùi Tấn lo lắng, nhẹ nhàng nâng chân nàng: “Ở đây phải không?”
Chàng luôn dịu dàng như thế, sợ nàng đau một chút, chịu khổ một chút.
Phó Nhiêu cắn chặt môi, hàm run run.
Sau này, chàng có đối xử tốt với người khác như vậy không?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");