(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bùi Tấn ngày ngày rời cung, Thái Thượng Hoàng cũng có nghe nói, tò mò con dâu tương lai là thần thánh phương nào, bèn phái người theo dõi một cách trắng trợn, Bùi Tấn không thèm để ý.
Đêm ngày mười lăm tháng hai, cuối cùng Lãnh Hoài An đã hỏi thăm rõ ràng tình hình, trở về bẩm báo Thái Thượng Hoàng.
“Thượng Hoàng, gần đây bệ hạ ngày ngày lưu luyến gần Phó trạch, đón người xong lại đến biệt uyển, nàng kia nô tỳ không nhìn rõ, mang theo mũ có rèm, lén lút…”
“Lén lút?” Thái Thượng Hoàng nuốt nước miếng, lắp bắp kinh hãi.
“Nam chưa cưới nữ chưa gả, quang minh chính đại nói chuyện yêu đương, vì sao phải lén lút?”
Lời ông còn chưa dứt, đối diện với ánh mắt âm u ảm đạm của Lãnh Hoài An, một suy nghĩ không tốt nảy trong tim.
Im lặng một hồi lâu, Thái Thượng Hoàng giận tím mặt, vỗ bàn hét lớn: “Mau, mau tuyên Bùi Tấn tới cho trẫm!”
“Thằng nhóc thúi, thằng nhóc thúi, không biết xấu hổ, khó trách dụ ta làm bia đỡ đạn thay nó, thì ra là làm ra hành vi xấu xa…” Thái Thượng Hoàng giận đến nỗi đi xung quanh trước bàn, hận không thể cắt đứt suy nghĩ của Bùi Tấn.
Bùi Tấn vội vàng về cung chưa kịp thay quần áo đã nghe triệu, đành nhanh chóng chạy đến tẩm cung của Thái Thượng Hoàng.
Một chân bước vào nội điện, nghênh đón một quyển sổ con bay tới mặt.
Bùi Tấn nghiêng đầu, sổ con bay xẹt qua mũi chàng, lập tức cắm vào khe hở của song cửa sổ.
Không thể không nói, nhiều năm như vậy vẫn có thể giữ nguyên nhãn lực này, thần xạ năm đó đúng là danh bất hư truyền.
Nếu chàng không tránh, chắc cánh mũi còn bị gọt mất một miếng thịt.
Làm thật à?
Hai đời làm vua đã dưỡng thành hoàng uy cuồn cuộn quanh thân.
Bùi Tấn giũ áo, sắc mặt xanh mét cất bước vào, liếc nhìn mớ hỗn độn trên đất, ngước mắt nhìn bóng dáng của Thái Thượng Hoàng, cạn lời hỏi: “Người phát điên gì vậy?”
“Ta phát điên?” Thái Thượng Hoàng vịn bàn dài, trợn mắt giận dữ: “Bùi Tấn, ngươi là đồ khốn không biết xấu hổ!”
Thái Thượng Hoàng đưa mắt nhìn xung quanh, tìm vật gì đó còn có thể đập được, cuối cùng giận quá mà chạy đến trước bức tường, lấy bảo kiếm treo trên đó ra, muốn chém Bùi Tấn.
Cung nhân luống cuống ôm chân ông lão.
Thái Thượng Hoàng bị ghìm lại, tức đến nỗi trợn trắng mắt, lạnh lùng móc mỉa Bùi Tấn: “Tiểu thư khuê các tốt đẹp ngươi không chịu, lại thích thê tử của cử nhân? Ngươi ném hết thể diện của trẫm rồi!”
Trong đầu Bùi Tấn như đất bằng nổi sấm sét, kinh ngạc: “Người nói cái gì?”
“Ngươi đừng có giả vờ!” Thái Thượng Hoàng đá chàng vài cái, định đá các nội thị đi, nhưng những nội thị này lại lao lên từng đợt, bao vây Thái Thượng Hoàng.
“Cả ngày ngươi cứ lén lút đến cửa sau nhà người ta, đón người đến biệt uyển Lương Viên, các người làm gì? Trẫm giục ngươi thành hôn, ngươi lại tạo ra chân mệnh thiên nữ gì đó, ra sức khước từ, làm xiếc đã đời không phải yêu đương vụng trộm sao, ngươi đang làm gì vậy? Nếu là cô nương đàng hoàng e là ngươi đã sớm đón vào cung rồi!”
“Lãnh Hoài An đã phái người hỏi thăm, Trịnh thị kia tuy lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng xinh đẹp, phu quân nàng ta sức khỏe không tốt, nếu không phải yêu đương vụng trộm với phụ nữ có chồng, ngươi sẽ đến nỗi lén lút sao?”
Bùi Tấn nghe xong, một hồi lâu sau cuối cùng cũng hiểu ra, Thái Thượng Hoàng nghi ngờ chàng và Trịnh thị vụng trộm.
Bùi Tấn tức đến nỗi mặt lúc đen lúc xanh, tức ngực không thở được.
“Người nói linh tinh cái gì vậy!”
Tim như lăn vào chảo dầu, chàng nâng bước đi lên trước, xách Lãnh Hoài An lên, sắc mặt giận dữ nói: “Ngươi cái lão hồ đồ này, ngươi đi hỏi thăm được Trịnh thị xinh đẹp, sao lại không hỏi thăm ra nhà người ta có một nữ nhi như hoa như ngọc…”
Thái Thượng Hoàng và Lãnh Hoài An đồng thời bị trấn áp.
Cơ thể Lãnh Hoài An mềm nhũn, gần như không thở được, run rẩy nói: “Có hỏi thăm… Nhưng nữ nhi người ta còn nhỏ mà… Hơn nữa, nếu thật sự là nữ nhi, vì sao ngài phải lén lút, ngài không quang minh chính đại được sao?”
Bùi Tấn giận quá hóa cười, ném y ngã ra đất: “Kéo xuống, phạt hai mươi đại bản!”
Lãnh Hoài An nhanh nhẹn lật người, dập đầu như giã tỏi: “Tạ bệ hạ long ân, tạ bệ hạ long ân...”
Thái Thượng Hoàng làm loạn tạo thành trò hề, cực kỳ ngượng ngùng chống cằm, chậm chạp hỏi Bùi Tấn: “Mà, con thật sự không lừa phụ hoàng đấy chứ?”
Bùi Tấn cực kỳ giận, chống eo cười như không cười trợn mắt với ông: “Hoàng hoa khuê nữ như hoa như ngọc, con lừa người làm chi?”
“Vậy vì sao con phải lén lút?”
Bùi Tấn hít một hơi, hung dữ liếc xéo nhìn Lãnh Hoài An đang co rúm, giải thích với phụ thân: “Tuổi nàng còn nhỏ, hơi nhát gan, con phải dụ dỗ chứ? Chờ dụ dỗ đến khi nàng cam tâm tình nguyện thì mới cưới về.”
Thái Thượng Hoàng nhạy bén nắm được trọng điểm, tròng mắt đảo một vòng: “Tuổi còn nhỏ? Nhỏ bao nhiêu…”
Bùi Tấn nuốt nước miếng, không dám nhìn qua, chàng mất đi vài phần tự tin: “Còn chưa cập kê…”
Thái Thượng Hoàng đơ người một lúc, tiện tay cầm mũ thái giám bên cạnh lên, nhắm vào mặt Bùi Tấn mà ném tới: “Ngươi đúng là cầm thú, nhỏ như vậy mà ngươi ra tay được hả? Khó trách phải lén lút!”
Lần này Bùi Tấn không né, để mặc ông ném trúng.
Sáng sớm hôm sau, Bùi Tấn thị triều xong về Ngự Thư Phòng, khi thay quần áo định rời cung không ngờ lại thấy Lưu Đồng vội vã vào điện bẩm báo: “Bệ hạ, hiệu thuốc truyền tin đến, nói Phó cô nương bị bệnh, hôm nay chưa tới hiệu thuốc.”
Bùi Tấn hơi đau lòng: “Nghiêm trọng không?”
Lưu Đồng trầm ngâm nói: “Theo thám tử ở Phó phủ báo lại, hành động như thường, sáng sớm vẫn thỉnh an cha mẹ, chỉ là sau khi thỉnh an liền trở về khuê phòng, chưa từng ra ngoài.”
Bùi Tấn yên tâm, nghĩ nếu là nguyệt sự tới chắc không tiện ra ngoài, chàng xoa cái mũi đau nhức, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra đôi phần mất mát.
Kiếp trước sau khi nàng gả vào hoàng cung, hai người gần như không tách rời một phút nào.
Mỗi ngày không nhìn thấy nàng, trong lòng như bị mất miếng thịt.
Sống lại trở về mười lăm năm, chàng gần như vùi mình vào việc triều chính, không phải bận việc chỉnh đốn triều cương thì là chinh chiến tứ phương, không có chiến tranh thì đến biên cảnh chỉnh đốn biên phòng. Kiếp trước dựa vào Lý Huân giúp chàng khơi thông hàng hải, kiếp này chàng đều tự làm hết những việc đó. Chính là vì chờ nàng cập kê là có thể yên tâm ở cạnh nàng dài lâu.
Lần này không gặp nàng, trong lòng thấy kì lạ.
Bùi Tấn đi quanh Ngự Thư Phòng mấy vòng, thật sự không chịu nổi nữa, chàng bèn rời cung tới Phó phủ.
Vì để tiện hẹn hò cùng Phó Nhiêu, chàng đã mua một tòa nhà bên cạnh Phó gia.
Sắc xuân dào dạt, mầm lá xanh non nhao nhao nhô đầu ra từ cành cây, trăm hoa đua nở, hương thơm nịnh mũi.
Bùi Tấn đứng trên hành lang, lẳng lặng nghe động tĩnh cách một bức tường.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói lòa, từ bên kia truyền đến tiếng sột soạt.
Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Phó Nhiêu, nàng chỉ huy Đào Nhi đặt thang gỗ để hái hoa.
Đúng là Phó Nhiêu đã tới nguyệt sự, nhưng mà sở dĩ nàng không tới hiệu thuốc lại là vì nụ hôn kia của Bùi Tấn.
Gần một tháng này, nàng và Bùi Tấn ở chung sớm tối, lòng chỉ coi chàng là người lớn trong nhà.
Bận nghiên cứu chế tạo các loại dược hương nên đúng là nàng đã coi nhẹ chuyện nam nhân này đối xử tốt với mình.
Cũng quá tốt rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không thể bắt bẻ. Nàng chỉ cho là chàng luôn đối nhân xử thế như vậy, đối xử với ai cũng thỏa đáng.
Nụ hôn hôm kia đã hoàn toàn đánh vỡ mọi ảo tưởng của nàng.
Chàng phải thích nàng, mới có thể đối xử tốt với nàng bằng bất cứ mọi giá.
Trong lòng nàng không được tự nhiên, hoảng loạn, sợ hãi, không thể tưởng tượng nổi.
Nàng liên tục nói với mình, Bùi Tấn có tư dung xuất chúng, tính cách điềm tĩnh, không thể thích nàng, nhưng nụ hôn kia, dịu dàng ướt át, đến giờ vẫn như đặt giữa trán nàng.
Chàng lớn hơn nàng mười lăm tuổi, không thể nào.
Cha và mẫu thân sẽ không đồng ý.
Bình tĩnh xem xét, việc buôn bán dược hương càng làm càng lớn, nàng rất không muốn bỏ, nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa phải làm sao?
Trằn trọc hai hôm, Phó Nhiêu quyết định giao phương thuốc cho Bùi Tấn, thứ nhất là coi như cảm ơn chàng, thứ hai, chỉ cần một phần lời cũng có thể mang lại nguồn thu cuồn cuộn không dứt cho Phó gia.
Ngày mười chín tháng hai này, Phó Nhiêu sai Chung ma ma dẫn Đào Nhi đến hiệu thuốc trước, báo việc này cho quản sự.
Quản sự lập tức đưa tin tức về hoàng cung.
Bùi Tấn cầm hộp gấm Phó Nhiêu đưa tới cửa hàng, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Hộp gấm là hai mươi phương thuốc nàng hao hết tâm sức nghiên cứu chế tạo ra.
Cực kì quý giá, đổi lại là người khác, đây chắc chắn là phương thuốc bí mật không truyền ra ngoài.
Nàng cứ như vậy mà đưa cho chàng, chỉ cần một phần lời.
Cuối cùng nàng cũng nhận ra tâm tư của chàng.
Khoảng thời gian tiếp theo, Phó Nhiêu không ra ngoài, Bùi Tấn không gặp nàng được nên không buồn ăn uống, suy nghĩ hồi lâu, chàng đã nghĩ ra cách.
Ngày ba tháng ba, tết Thượng Tị, ánh sáng mặt trời đẹp đẽ, cỏ mọc chim bay, ở nhà cả một mùa đông, nên cô nương gia đều đi du xuân vào ngày này.
Thái Thượng Hoàng từ chối tất cả nữ nhi các quan vào cung, lại không thể làm chậm trễ nhân duyên của các cô nương ấy, vì thế sai Hoàng Thành Tư tổ chức tiết xuân mộc ở ngoại ô Thanh Sơn Tự, cũng tiện cho quyền quý kinh thành kết thân.
Không cần thiệp mời, kể cả dân thường, ai cũng có thể đến.
Hương khói của Thanh Sơn Tự nhiều, hàng người bái phật dâng hương không dứt.
Phía đông của chùa còn có một rừng trúc rậm rạp, rừng trúc chạy dài đến hồ Yến Tước, sông núi tươi đẹp, xanh um tươi tốt.
Người người đều ra khỏi thành từ sáng sớm đến Thanh Sơn Tự dâng hương, cầu nguyện ở ao phóng sinh, đến cửa chùa phía đông, dọc theo đường hẹp quanh co, đi phía sau hồ Yến Tước, hoặc thả chén trên nước trong rừng trúc, lấy văn thơ để kết bạn, hoặc đánh mã cầu ở trại nuôi ngựa ở phía trước hồ Yến Tước, hoặc chơi thuyền.
Khung cảnh hoa khoe đua thắm, cảnh sắc tráng lệ.
Vốn Phó Nhiêu không định ra ngoài, khoa khảo sắp tới, Trịnh thị kiên quyết muốn đến Thanh Sơn Tự xin điềm lành cho Phó Luân, nàng đành đi cùng.
Trước khi ra cửa, Trịnh thị còn trang điểm chải chuốt cho nàng.
“Qua hai tháng nữa con cũng cập kê rồi, phải quyết định hôn sự cho con, con còn nhớ Trần Hành không? Hiện giờ hắn nhậm chức ở Thái Y Viện, trở thành thái y, sư phó sư mẫu con đưa tin tới, cố ý muốn kết hôn sự này…”
Nói tới đây, Trịnh thị hơi thở dài, vốn bà coi trọng Từ Gia, nhưng gần đây trong thành truyền ra vài tin đồn nhảm nhí, nói Từ Gia kia được Quận chúa hoàng gia nhìn trúng, thành khách quý trong phủ. Lòng Trịnh thị khinh thường, thầm nghĩ mình nhìn người không sáng suốt, suýt nữa hại Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu vừa trải qua chuyện Bùi Tấn, trong lòng lộn xộn, vô cùng mâu thuẫn.
“Mẹ, nữ nhi còn nhỏ tuổi, chờ sau khi cha thi xong bàn hôn sự cũng không muộn.”
“Không được!” Trịnh thị quyết đoán nói: “Ta và cha con thương lượng rồi, có vết xe đổ Từ Gia kia, sau này bàn chuyện hôn sự của con chắc chắn phải hiểu rõ gốc rễ, không mong con phú quý, chỉ mong con bình an vui vẻ, Trần sư huynh con là người nhà, có sư phó sư mẫu của con ở đó, chắc chắn sẽ không thiệt cho con.”
Phó Nhiêu cũng biết không lay chuyển được cha mẹ, dậm chân ảo não nói: “Qua một thời gian nữa… có được không ạ?”
Trịnh thị thầm nghĩ, chuyện ước định này còn nói ngày khác nữa thì e là không kịp. Hôm nay Hoàng Thành Tư tổ chức tết Thượng Tị, trùng hợp gặp được cũng không sao, không coi là chính thức kết thân, trước mắt dỗ dành vị tổ tông này đã: “Được rồi, thời gian không còn sớm, ra ngoài thôi.”
Hai mẹ con đến Đại Hùng Bảo Điện dâng hương trước, Trịnh thị còn đến điện Văn Thù Bồ Tát thắp hương tốn tận một canh giờ, dặn Phó Nhiêu tự đi chơi.
Phó Nhiêu nghe nói hoa mai vườn đông của Thanh Sơn Tự đã nở rộ, nên dẫn Đào Nhi đi trước.
Vườn mai nằm trong rừng trúc, được mấy cành trúc mỏng bao quanh, gấm hoa rực rỡ, nhiều chủng loại, có hoa lục ngạc xanh nhạt, chu sa đỏ tươi, cũng có hoa mai trắng thuần, hoa ban mềm mại, nhìn kỹ thì như từng nụ cười trên đầu cành, thật sự vui vẻ.
Trong viện có một gốc chu sa nở rất đẹp, Phó Nhiêu tỉ mỉ chiêm ngưỡng một lúc lâu, người nàng trắng trong mặc áo màu đỏ hải đường, mắt như sương mai, khuôn mặt trắng hồng xuân sắc, nàng đang trong độ tuổi yêu kiều nhất.
Ở một nơi cao ngoài vườn mai, một đình tam giác nhô ra, trong đình đặt một bàn trúc, một chiếc đệm hương bồ để ngồi thiền, vốn chỗ này ngày ngày sẽ có nhà sư đến giảng bài.
Phó Nhiêu đi trên hành lang dài, đến phía trước ngẩng đầu, lại thấy trong đình có một người đang đứng đón gió.
Áo bào dài xanh thẳm, vai rộng eo thon, đường cong gọn gàng tạo ra bóng dáng rất tuấn tú.
Mặt mày chàng thanh thoát tựa trúc.
“Nhiêu Nhiêu, lại gặp rồi…”
Phó Nhiêu lắp bắp kinh hãi, đụng phải đôi mắt trong trẻo của chàng, tim đập như trống.
Từ biểu cảm của chàng không nhìn ra được manh mối gì, nàng có nỗi khổ nên có tật giật mình.
“Tứ thúc, sao ngài lại ở đây?” Phó Nhiêu nhẹ nhàng nhún người, chào chàng như bình thường.
Bùi Tấn nở nụ cười, khoanh tay nói: “Cuối cùng cũng gặp được nàng… Nếu không phải ở đây tổ chức lễ xuân mộc (*) thì nàng vẫn không ra khỏi cửa đâu nhỉ?
(*)Lễ hội quan trọng của người Hán, tổ chức vào đầu tháng ba, ở lễ hội này mọi người sẽ cùng đến bờ nước tắm rửa (mộc là tắm gội), sau này lễ xuân mộc còn là lễ hội để vui chơi du xuân.
Phó Nhiêu cười xấu hổ.
Lời trong lời ngoài, như là cố ý bắt nàng.
Tiểu Kim Tử lập tức bưng ghế gấm tới, dâng nước rà, Bùi Tấn ngẩng đầu ra hiệu, Phó Nhiêu bèn ngồi đối diện chàng. Phong cảnh dưới chân núi, hồ Yến Tước thu hết vào đáy mắt, gió thổi qua rừng thông, loáng thoáng mang theo tiếng nói cười.
Bùi Tấn lấy hộp gấm Phó Nhiêu gửi cho chàng, đẩy ra trước mặt nàng.
“Nhiêu Nhiêu, trước đây ta suy nghĩ không chu toàn, mong nàng chớ để ý. Hộp gấm này ta không cần, nó là vật báu vô giá, nếu ta cướp nó thì ta là kẻ tiểu nhân ti tiện, dược hương đã bán hết, mỗi ngày đều có nô bộc tới cửa giục hàng, đều là quản sự nhà quan, không đắc tội nổi. Hiệu thuốc không có nàng sẽ không vận hành được, nếu nàng không thích ta đến, ta sẽ không đến nữa, sau này nàng cứ đến hiệu thuốc phối thuốc, mọi chuyện đều như cũ.”
Chàng nói một cách bình tĩnh, không có tí gợn sóng.
Tim Phó Nhiêu đập loạn nhịp, như muốn lao ra khỏi ngực.
Sóng mắt di chuyển, mắt nàng hơi dịch sang chỗ khác.
Gương mặt bị nhuộm bởi sắc đỏ máu, nàng có hơi xấu hổ.
Chàng vẫn chưa vạch trần, sao nàng nói ra được, nhất thời Phó Nhiêu cảm thấy do dự.
Bùi Tấn nói tiếp: “Nhiêu Nhiêu, những người đó, ta không đắc tội nổi…”
Phó Nhiêu nhắm mắt, nàng vốn đã tiếc chuyện làm ăn này, nếu chàng không tới hiệu thuốc nữa, nàng có thể thoải mái phối hương. Người ta chỉ là nhất thời hứng lên, chưa từng coi nàng là chuyện quan trọng, nàng tội gì phải mua dây buộc mình, vì thế lúng túng gật đầu.
“Gần đây mẫu thân không khỏe, kì thi của gia phụ sắp tới, trong nhà không lo liệu nhiều việc được mới trì hoãn. Cũng may xuân tới, thời tiết ấm dần, sức khỏe của mẫu thân dần tốt lên, trong nhà không cần ta nhọc lòng, ta sẽ đến hiệu thuốc chế hương đúng hạn.”
Nàng tự tìm một bậc thang cho mình.
“Như thế rất tốt.” Bùi Tấn mỉm cười, đưa mắt nhìn trận mã cầu ở dưới chân núi xa xa.
Phó Nhiêu thầm thở phào một hơi, nhận hộp gấm, đưa cho Đào Nhi cất kĩ rồi lặng lẽ liếc nhìn Bùi Tấn mang biểu cảm bình thản một cái.
Là một nam tử quang minh lỗi lạc.
Hai người rảnh rỗi ngồi một lúc.
Chung ma ma vội vàng tìm tới, thoáng thấy Bùi Tấn cũng không bất ngờ, ngược lại còn mỉm cười thi lễ: “Tứ gia cũng ở đây sao?”
Bùi tấn gật đầu, xem như chào hỏi.
Chung ma ma cũng biết quan hệ sâu xa giữa Bùi Tấn và Trần Nhất Sơn, không coi chàng là người ngoài, vội đưa mắt ra hiệu với Phó Nhiêu, nhỏ giọng nói: “Sao cô nương lại trốn đến đây, Trần thiếu gia đã tới rồi…”
Phó Nhiêu nghe vậy đứng lên một cách khó khăn, đuôi mắt nhiễm chút tức giận, lấy lệ mà nói: “Tới nhanh như vậy sao…”
Phó Nhiêu ngốc cũng hiểu đây là mẫu thân Trịnh thị đang tiền trảm hậu tấu.
Thấy sắc mặt Phó Nhiêu không tốt, Chung ma ma cười khổ nói: “Ôi, là trùng hợp gặp được…”
Sự giận dữ trên mắt Phó Nhiêu thoáng thu lại, hôm nay là tết Thượng Tị, Trần Hành ra ngoài cũng không phải điều bất ngờ.
Khóe mắt nàng liếc qua Bùi Tấn, chỉ thấy chàng lẳng lặng uống trà, ngoảnh mặt làm ngơ, Phó Nhiêu càng thêm xấu hổ.
Nàng thi lễ với Bùi Tấn trước: “Tứ thúc, Nhiêu Nhi xin lỗi vì không tiếp được.”
Bùi Tấn rất bình tĩnh, đỡ chung trà cười đáp: “Được, đi đường cẩn thận.”
Phó Nhiêu càng xác định, lúc trước Bùi Tấn chỉ là nhất thời nảy lòng tham với nàng.
Hiện giờ nàng kết thân với người khác ngay trước mặt chàng, như thể đang cố tình chọc tức chàng.
Lòng Phó Nhiêu đau khổ vô cùng, muốn giải thích đôi câu, sau đó nàng lại cảm thấy dứt khoát bỏ đi, để Bùi Tấn hiểu lầm cũng được.
Nàng vội vã rời đi cùng Chung ma ma, rời khỏi vườn mai, bước chân chậm lại, dần xuất thần.
Nàng có chút ấn tượng với Trần Hành, Trần Hành là nghĩa tử của Trần Nhất Sơn, làm học việc hai năm ở Thông Châu y thự(*), sau đó được chọn vào kinh, thành y đồng của người trong Thái Y Viện, từng bước thăng chức, hiện giờ đã thành thái y trẻ tuổi.
(*)Thự: nha môn, Y thự: nha môn chuyên về khám chữa bệnh nhưng không phải hiệu thuốc tư nhân mà do nhà nước mở, giống bệnh viện công bây giờ
Trần gia và Phó gia không chỉ hiểu tận gốc rễ, mà cũng coi như môn đăng hộ đối.
Phó Nhiêu gả cho hắn, đúng là một nhân duyên tốt.
Do dự mãi, nàng quyết định gặp Trần Hành một lần.
Hai người là thanh mai trúc mã, cũng có chút chuyện có thể nói. Sau bữa trưa, Trần Hành đề nghị đi chơi thuyền ở hồ Yến Thước, Trịnh thị cực lực tán thành, Phó Nhiêu cắn răng, cũng đồng ý.
Ra cửa đông, họ đi đến chân núi dọc theo con đường hẹp quanh co, du khách đi trên đường như dệt cửi, rộn ràng hối hả, chỉ nghe thấy có người bàn tán.
“Các ngươi biết tết Thượng Tị hôm nay do ai tổ chức không?”
“Không phải Hoàng Thành Tư sao?”
“Trên danh nghĩa là Hoàng Thành Tư tổ chức nhưng thật ra là do một hoàng thương làm, các giải đấu hôm nay có tiền thưởng đều do vị Trần Tứ gia kia bỏ ra.”
Bước chân Phó Nhiêu khựng lại.
Cứ cảm thấy, chỗ nào đó là lạ.
Tới chân núi, Trần Hành tiến lên thuê thuyền, Phó Nhiêu và Đào Nhi ngồi trong chỗ chờ có bóng râm.
Chỗ chờ dựng lều gấm, bên trong đặt bàn cao, trên bàn cao có không ít thức ăn trà nước, đều có người hầu lo liệu.
Phó Nhiêu nhận lấy trà người hầu đưa, thoáng nhìn Đào Nhi ngồi trên ghế gấm bên cạnh mình, đang ngắm nghía thứ gì đó trong tay.
“Thứ gì vậy?”
Đào Nhi đưa món đồ đó ra trước mặt Phó Nhiêu, nghi ngờ đáp: “Cô nương, đây là thứ tìm thấy trong hộp gấm Trần Tứ gia đưa.”
Đó là một miếng ngọc hòa điền màu vàng tạo hình con heo, thịt trắng da vàng, coi như cao cấp.
Khi Phó Nhiêu còn nhỏ, tổ mẫu chẩn trị cho một phú thương, phú thương kia đã tặng vật ấy cho Phó Nhiêu.
Bảy năm trước, phụ thân nàng gặp nạn được một nam tử trẻ tuổi cứu, lúc ấy nàng không có gì để cảm ơn, trên người chỉ có một con heo ngọc này có giá trị được mấy đồng, bèn tặng cho đối phương.
Khó trách khuôn mặt chàng như đã từng quen biết, thì ra chàng là ân nhân năm ấy cứu cha.
Phó Nhiêu không biết, lúc này một chiếc xe ngựa giản dị đang đi đến hồ Yến Tước, Thái Thượng Hoàng cởi bỏ áo vua, thay một chiếc áo choàng bình thường, cười tủm tỉm vén màn xe: “Trẫm muốn nhìn một cái xem tức phụ của thằng bé trông thế nào?”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Thượng hoàng: Con à, tiểu tức phụ đang kết thân với người khác sao?
Hoàng đế: Người biết cái gì, cái này của con gọi là lấy lui làm tiến.
Thượng hoàng: Con xác định?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");