Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 69




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tôn Chiêu nhanh chóng nhìn qua, ngăn chư vị quan viên tiến lên, còn hắn một tay kéo Đào Nhi lên lầu.

Đào Nhi vẫn đang sợ hãi mất tập trung.

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...”

Vì để ngăn cô nương này suy nghĩ miên man, Tôn Chiêu bình thản nói: “Có lối đi bí mật… Yên tâm, Tứ gia còn ở đó, tuyệt đối sẽ không để cô nương nhà ngươi có sơ suất gì.”

Đào Nhi hơi thở phào nhẹ nhõm, vừa đến tầng cao nhất đã báo cáo chuyện phía dưới với Phó Nhiêu nhanh như rang đậu.

Cái đùi gà cuối cùng trong tay Phó Nhiêu rơi xuống, đôi mắt hệt như cổng thành bị mất đi ánh đèn, nàng hốt hoảng bất lực mà nhìn Bùi Tấn: “Tứ thúc… Cứu ta…”

Nước mắt to như hạt đậu tích trong tròng mắt, đôi mắt đen lúng liếng như nai con mất hồn.

Bùi Tấn không đành lòng, theo bản năng dìu hai vai gầy yếu của nàng, trong lúc bừng tỉnh chàng thấy không thích hợp nên vội thu tay: “Đừng sợ, Nhiêu Nhiêu…”

Lại nhìn về phía Tôn Chiêu: “Bên dưới sao lại như thế?”

Tôn Chiêu đáp: “Ba người Lý Phượng Nương mời các tài tử đến phá trận, trong đó có Lý Huân và Tạ Tương.”

Bùi Tấn hơi nhướng mày: “Hai thằng nhóc này bắt tay đúng là có hi vọng phá trận, chúng ta phải rời đi…”

Cửa thang lầu truyền đến động tĩnh, Lưu Đồng cầm một cái chụp đèn cực to đi lên.

Bùi Tấn hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi ạ…”

Bùi Tấn gật đầu, đích thân cầm khăn ướt, đưa cho Phó Nhiêu đang ngẩn người lau tay, nhỏ giọng trấn an: “Đừng sợ, Tứ thúc ở đây, Tứ thúc sẽ lập tức dẫn nàng rời đi…”

Cảm xúc của Phó Nhiêu dần hòa hoãn, lau nước mắt, khôi phục sự bình tĩnh: “Tứ thúc, phía dưới đã bị bao vây hết, chúng ta rời đi thế nào? Thật sự có lối đi bí mật sao?”

Bùi Tấn bật cười: “Lối đi bí mật thì không có, nhưng lối đi quang minh chính đại thì có.”

“A?”

Chỉ thấy ba người Lưu Đồng hợp sức giũ thứ đồ chơi gì đó xuống, chưa bao lâu đã có một chiếc đèn Khổng Minh cực lớn hiện ra ngay trước mắt.

Phía dưới đèn Khổng Minh được đặt một giá gỗ, xung quanh giá gỗ lắp một lớp lưu li hơi mỏng, ngồi trên đó có thể ngắm cảnh đêm, cũng không bị gió lạnh thổi.

Bùi Tấn kéo Phó Nhiêu lên chiếc đèn Khổng Minh, Tiểu Kim tử và Đào Nhi cũng lần lượt nhảy lên, Lưu Đồng đuổi kịp phía sau, vịn trên chỗ điều khiển của đèn để điều chỉnh phương hướng, Tôn Chiêu còn phải ở lại xử lý dấu vết, hắn và hai ám vệ hợp sức đẩy đèn Khổng Minh ra giữa không trung, chiếc đèn Khổng Minh cực lớn đón gió bay lên, chở năm người bay thẳng một mạch về phía ao hồ đối diện khe núi.

Trừ tấm ván gỗ dưới chân, lưu li bốn phía là trong suốt, gió thổi phần phật, cơ thể lắc lư qua lại, hai chân Phó Nhiêu nhũn ra, bất chấp khoảng cách nam nữ mà ôm chặt cánh tay Bùi Tấn, coi chàng như cọng rơm cứu mạng, mắt thấy tòa đăng lâu vàng son rực rỡ càng lúc càng xa, người đi chơi lít nhít như hạt mè rớt trên đất, sự sợ hãi và chấn động đan xen nhau trong đầu nàng rất lâu.

“Tứ… Tứ thúc… Chúng ta đang đi đâu vậy…”

Cọng cỏ mềm mại quấn lấy khuỷu tay chàng như chiếc kìm, Bùi Tấn vui vẻ trong lòng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì, nói: “Dẫn nàng đi xem phòng thuốc của ta.”

Ánh mắt Phó Nhiêu sáng lên, bừng bừng hứng thú mà gật đầu.

Sau khi hơi thích ứng được, nàng bạo gan áp lên tường lưu li, nhìn phong cảnh nơi xa.

Du thuyền, thuyền hoa điểm xuyết trên thanh xà ngang của đèn, như ánh sáng lấp lánh lướt qua dưới chân nàng.

Trong lòng Bùi Tấn nảy lòng tham, hờ hững hỏi nàng: “Nhiêu Nhiêu, nàng vừa hoảng hốt như vậy là do không muốn vào cung sao?”

“Đương nhiên không muốn!”

“Vì sao?” Chàng nhìn một bên mặt như ngọc của nàng, giọng khàn khàn hỏi.

“Chuyện này mà còn hỏi vì sao à? Ta cùng lắm chỉ là cô nương bình thường, nào có tư cách vào cung? Huống hồ, sao ta phải tranh giành một người nam nhân với nhiều nữ nhân như vậy… Nếu ta vào cung, có thể sống quá ba ngày cũng coi như ta có bản lĩnh.”

Bùi Tấn: “…”

Chàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn thử hỏi: “Nàng đã được nhận định là cô nương mang mệnh trời, lỡ bệ hạ chỉ cưới một mình nàng thì sao?”

Phó Nhiêu nghe vậy như chịu phải một cú sốc, khuôn mặt nhỏ xoay qua, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tấn, hơi ép sát lại, cuối cùng giơ tay phủ lên trán chàng: “Tứ thúc, ngài không bị sốt chứ? Bệ hạ cưới ta? Còn chỉ cưới một mình ta? Dù ta là tiên nữ Dao Trì cũng không dám nằm mơ như thế…”

Đôi mắt trong suốt của Bùi Tấn soi bóng lúm đồng tiền như hoa của nàng, lòng dâng lên chút mong chờ.

Chàng cưới nàng, chỉ cưới một mình nàng.

Kiếp trước chàng luôn miệng nói không ép nàng, nhưng thân phận còn ở đó, ít nhiều đã có ý ép buộc.

Kiếp này, chàng nhất định phải dỗ dành nàng cam tâm tình nguyện gả cho chàng mới được.

“Nhiêu Nhiêu, không phải tất cả mọi người đều coi trọng dòng dõi thân phận, nàng huệ chất lan tâm, chắc chắn sẽ có nam nhân chỉ nguyện cưới một mình nàng.”

Phó Nhiêu nhìn chằm chằm chiếc đèn vàng trôi trên mặt hồ mà cười khanh khách không ngừng, căn bản không để lời của Bùi Tấn trong lòng.

Nhưng Đào Nhi lại chớp mắt nói.

“Bệ hạ đã sắp ba mươi, đổi lại là người khác thì con cái đã chạy đầy đất, lão nhân gia ngài lại khen ngược, một không cưới vợ, hai không nạp phi, cô nương chúng ta nếu thật sự vào cung không biết sẽ có cảnh tượng thế nào?”

Phó Nhiêu nghe vậy quay đầu, bình tĩnh nhìn Đào Nhi chăm chú, trầm ngâm nói: “Cũng phải, tuổi đó mà không cưới vợ, chắc chắn có bệnh kín…”

Trong đèn Khổng Minh vang lên tiếng hít lạnh.

Tiểu Kim Tử há miệng to như quả trứng vịt, hai mắt nhìn trời.

Bùi Tấn thiếu chút nữa không thở hơi lên nổi, sau khi nhịn một hồi lâu, chàng chậm rãi thở ra, sắc mặt hơi tái xanh nói: “Nhiêu Nhiêu, lén vọng nghị bệ hạ là tội đại bất kính…”

“A, đúng đúng…” Phó Nhiêu vội vàng bịt chiếc miệng anh đào, thấy sắc mặt Bùi Tấn đen trầm khó coi, sững ra, cười gượng hỏi: “Tứ thúc, ngài đừng sợ, nơi này không có ai khác, không sợ tai mắt của Cẩm Y Vệ.”

Lưu Đồng: “…”

“Bệ hạ sẽ không biết…”

Bùi Tấn: “…”

Hai chữ “bệnh kín” xoay vòng hồi lâu trong đầu vị đế vương, mới vừa rồi chàng đã cố hết sức đẩy ra, sau khi thở một hơi dài, chàng cố gắng khiến mình có vẻ dịu dàng.

“Nhiêu Nhiêu, miệng lưỡi thế nhân hỗn loạn, có lẽ Hoàng đế có ẩn tình khác, nàng chớ suy đoán lung tung.”

“Điều này cũng đúng.” Phó Nhiêu gật đầu nói, “Ta nghe nói trong cung có một lão ngự y, họ Chu, mệnh danh diệu thủ hồi xuân, nếu bệ hạ thực sự có bệnh kín, chắc chắn Chu lão thái y có thể chữa khỏi, không tới mức kéo dài đến bây giờ…”

Bùi Tấn rặn ra hai chữ từ trong ngực: “Ừ.”

Phó Nhiêu đột nhiên nhớ ra gì đó, lắc cánh tay chàng, cười tủm tỉm hỏi Bùi Tấn: “Tứ thúc, ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

Gió thổi ào ào phía trên chiếc đèn Khổng Minh làm nó lắc lư, lắc tới nỗi Bùi Tấn hơi bực bội trong đầu.

Bùi Tấn nghiêm mặt đáp: “Sắp ba mươi.”

Tay Phó Nhiêu run run, căng da đầu hỏi: “Ngài cưới vợ chưa?”

Sau sự im lặng kì cục, giọng nói khàn khàn ép ra hai chữ: “Chưa có.”

Phó Nhiêu sợ tới mức buông tay chàng, nhớ lại lời mình vừa nói, nàng yếu ớt rúc người trong góc, chủ tớ hai người rúc vào một chỗ không dám hé miệng tiếp, sợ Bùi Tấn dưới cơn giận dữ sẽ ném bọn họ xuống hồ.

Phó Nhiêu biết mình không nên hỏi, nhưng nàng thật sự tò mò nên hỏi luôn, hỏi xong lòng hối hận khôn nguôi.

Cuối cùng, nàng quyết định mất bò mới lo làm chuồng mà áp mặt nhỏ lên lưu li, yếu đuối nói: “Cũng không phải tất cả những người kết hôn muộn đều có bệnh kín…”

Nàng cắn chặt răng: “Chắc chắn Tứ thúc không bị…”

Giọng nói đột nhiên im bặt, hô hấp của Phó Nhiêu chững lại, suýt nữa không giữ được biểu cảm, sau một lúc lâu, nàng tuyệt vọng nhắm mắt, mặt nhỏ đỏ bừng, hận không thể tìm một khe đất để chui xuống.

Lưu Đồng và Tiểu Kim Tử không dám nhìn sắc mặt của Hoàng đế, hai người cụp mắt cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Không khí càng thêm kì quặc…

Chờ đám người Tạ Tương phá đăng trận xong, bước lên lầu bảy của Lãm Nguyệt Các thì chỉ nhìn thấy một chiếc đèn Khổng Minh đang dần bay xa.

Đèn Khổng Minh tựa như đốm lửa, lướt qua đỉnh núi, dần biến mất trong màn đêm sâu thẳm.

Bùi Tấn dẫn Phó Nhiêu vào một trang viên dưới đỉnh núi Lương Viên, chàng đặt kho y dược của Thái Y viện ở đây, trong kho thuốc có mười mấy gian lang phòng(*) lớn nhỏ, thông với nhau, đi một mạch từ đông sang tây cần khoảng hai khắc.

(*)Phòng có hành lang chung thông nhau

Phó Nhiêu xem đến hoa cả mặt, muốn xem cho đủ.

Chỗ chế thuốc, giã thuốc, phơi thuốc, mỗi một bước đều đầy đủ. Dựa theo chỗ mọc khác nhau, dược liệu được sắp xếp có hàng có lối, không chỗ nào không có.

Bùi Tấn đúng là một dược thương chính cống.

Phó Nhiêu không biết Bùi Tấn có kinh nghiệm kiếp trước, chàng dựa vào sở thích của Phó Nhiêu để chế tạo ra căn phòng thuốc này.

“Sau này, nàng chế thuốc hoặc chế hương đều có thể làm ở đây.” Bùi Tấn dẫn nàng đi về phía hành lang phòng đối diện: “Bên này còn có mấy phòng hương liệu, hương liệu đến từ năm châu bốn bể, không thiếu đồ tiến cống của Tây Vực Nam Hải.”

Lướt qua phòng hương liệu, Bùi Tấn chỉ vào hai phòng cuối cùng trong vách tường được bảo vệ nghiêm ngặt: “Chỗ này cất một vài dược liệu quý, ví dụ như ngũ hành linh đằng hoa, linh chi ngàn năm, thiết bì thạch hộc, thiên sơn tuyết liên, nàng có thể vào trong nhìn một chút.”

Phó Nhiêu ngẩn ngơ nhìn cánh cửa đá đóng chặt, suýt chút nữa không đứng vững.

Những dược liệu đó đều chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, không ngờ vị Trần Tứ gia này lại thâu tóm được hết, e rằng chàng là đệ nhất dược thương rồi.

Hai người lưu lại ở phòng thuốc một lúc lâu, Phó Nhiêu thấy sắc trời đã quá trễ, sợ cha mẹ lo lắng nên mới rời đi trong lưu luyến.

Bùi Tấn đích thân hộ tống nàng về Phó trạch rồi mới chạy về hoàng cung.

Ngày hôm nay tâm trạng chàng rất tốt, mọi việc đều phát triển theo hướng chàng dự đoán.

Không bao lâu sau là có thể ôm được mỹ nhân về, đi qua quãng thời gian không biết xấu hổ.

Bùi Tấn bước đi mang theo gió mà vào Ngự Thư Phòng, vòng qua bình phòng, ngước nhìn về phía trước lại thấy phụ thân chàng, đương kim Thái Thượng Hoàng tay đặt trên ngự tòa, lạnh lùng nhìn chằm chằm chàng.

Bùi Tấn cũng không bất ngờ, tiến lên hành lễ: “Muộn vậy rồi phụ thân vẫn chưa nghỉ ngơi sao, người chú ý sức khỏe.”

Thái Thượng Hoàng tức đến nỗi cầm chung trà trên bàn, muốn ném về phía Bùi Tấn.

Lãnh Hoài An lanh tay lẹ mắt bổ nhào ra trước, ôm lấy chung trà kia, thuận tay quét hết mấy món đồ khác trên bàn vua sang một bên.

Vị trước mặt không còn là Tứ Vương gia mà là đương kim Thánh thượng.

Chung trà này của đương kim Thánh thượng bất luận thế nào cũng không thể ném.

Thái Thượng Hoàng cũng biết đạo lý đó, theo tay của Lãnh Hoài An mà thả lỏng chung trà, vỗ bàn đứng lên quát: “Con muốn làm lão già này tức chết phải không, lão đây làm Thái Thượng Hoàng vui vẻ thoải mái, cả ngày cơm ngon rượu say, trước đây làm gì sống vui được như vậy. Duy chỉ có hôn sự của con là bệnh trong lòng lão già này!”

“Tấn Nhi, con không thể để cha bớt lo chút sao. Ngay cả lão Cửu cũng cho ta ôm cháu rồi, vợ con ngay cả cái bóng cũng chưa thấy…”

Bùi Tấn không còn lạ gì nữa, đi về phía trước một bước, bình tĩnh nói: “Thấy rồi…”

“A?”

“Không phải hôm nay đã thấy rồi sao?” Bùi Tấn bình tĩnh nhìn ông.

Thái Thượng Hoàng sửng sốt, nhìn Lãnh Hoài An một cái. Mặt Lãnh Hoài An hơi cứng lại, cực kỳ cẩn thận nhét chung trà vào túi, đi lên chậm rãi nhắc: “Chẳng lẽ là nữ hài nhi ở trên lầu đó sao?”

Sắc mặt Thái Thượng Hoàng thay đổi, nghiêm nghị hỏi Bùi Tấn: “Nàng ta là người ở đâu? Khuê tú nhà ai? Phụ thân có chức vị gì?”

“Con nói đi, chỉ cần là cô nương ra hình ra dạng, phụ hoàng sẽ không so đo với con. Con nhanh nhanh đưa người tiến cung đi, trẫm chỉ cần ôm tôn tử, chỉ cần ôm tôn tử, con nghe hiểu chưa?” Thái Thượng Hoàng giũ tay áo.

Bùi Tấn nhận lấy trà nóng Tiểu Kim Tử đưa, nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi trả lời: “Phụ hoàng đừng vội, đến lúc cần nói cho ngài, nhi tử nhất định sẽ nói.”

Chàng vừa dứt câu, lửa giận của Thái Thượng Hoàng lại bốc lên, ánh mắt đảo qua ngự án, trống không, những tiểu thái giám cũng rất nhanh nhạy, dọn hết đồ gì có thể ném được đi, bất đắc dĩ, ông chỉ đành cầm lấy chung trà bị Lãnh Hoài An cướp mất.

Lãnh Hoài An quỳ gối, quỳ sát đất không đứng dậy, ôm chung trà sống chết không chịu buông.

“Thượng Hoàng bớt giận, bệ hạ có thể tìm được một nữ hài nhi đã là tiến bộ lớn rồi, ngài nên dỗ dành, cổ vũ mới đúng…”

“Ngươi biến qua một bên đi, chính là lão thái giám ngươi ngày ngày nói chuyện thay nó, hại trẫm chiều nó đến vô pháp vô thiên…”

Thái Thượng Hoàng một phát đá Lãnh Hoài An ra xa.

Bùi Tấn im lặng nhìn trò hề trước mặt, cầm chung trà bình tĩnh uống.

Thái Thượng Hoàng thấy thế, thẹn quá hóa giận vòng ra sau án, hung hăng chỉ vào Bùi Tấn: “Con muốn làm lão già này tức chết đúng không!”

Bùi Tấn hơi mất kiên nhẫn, đưa chung trà cho Tiểu Kim Tử: “Không phải người nói chỉ muốn ôm tôn tử sao? Chờ là được!”

“Con…”

Trầm ngâm một lát, cũng hiểu đứa nhi tử này của mình luôn có chủ kiến, sẽ không đến nỗi không màng giang sơn, vì thế, lửa giận dần biến mất, phủi bụi trên tay đi hỏi: “Thật sự chọn xong rồi?”

“Vâng.”

“Gia thế thế nào?”

“Gia thế rất quan trọng sao? Hay là, chọn một mẫu dạ xoa giống người nhé?”

“Phụt…” Lửa giận mà Thái Thượng Hoàng vất vả lắm mới đè xuống được lại bốc lên.

Náo loạn nửa khắc, cuối cùng đám nội thị cũng dỗ được Thái Thượng Hoàng, cuối cùng hai cha con cũng có thể bình tĩnh nói chuyện.

Bùi Tấn ngồi đối diện Thái Thượng Hoàng cách đó không xa, vui vẻ thoải mái uống tổ yến.

“Phụ hoàng, Hoàng hậu đã được định, phụ hoàng tiếp đón mấy vị thần tử, nói bọn họ đừng có nhìn chằm chằm con nữa. Vốn nhi tử có thể hờ hững, nhưng mấy cô nương kia đều là cô nương tốt, nữ nhi trọng thần, nhi tử không thể trì hoãn hôn sự của họ, hành động hôm nay chính là đưa cho bá tánh và các quan một câu trả lời thỏa đáng, chân mệnh thiên nữ của trẫm đã xuất hiện, cô nương các nhà khác nên gả thì gả, chớ nhầm nhân duyên.”

Thái Thượng Hoàng cũng biết chuyện Bùi Tấn đã quyết thì không thể sửa, không định truy hỏi xem là người phương nào: “Tuy đã định Hoàng hậu, nhưng còn hậu phi, lúc con cưới Hoàng hậu thì đồng thời nạp cả hậu cung đi.”

Bùi Tấn lắc đầu nói, “Phụ hoàng, nhi tử chỉ định cưới một mình nàng, điểm này không thể sửa, phụ hoàng không cần nhiều lời.”

Một câu đã phá hết đường lui của Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng miễn cưỡng kiềm nén cơn giận một lúc lâu, bắn ra mấy chữ từ kẽ răng: “Con à, con biết mình đang làm gì không?”

“Con biết.”

“Con không sợ các quan kháng nghị sao?”

“Không sợ, nhi tử giữ nhược điểm của họ, Cẩm Y Vệ đợi lệnh mọi lúc, trên triều đình ai dám phản bác trẫm, ban đêm trẫm sai Cẩm Y Vệ bắt người.”

Thái Thượng Hoàng đối diện với cặp mắt sâu hút nặng nề của chàng, con ngươi sâu không thấy đáy, như mạch nước ngầm chảy qua vực, khiến người ta bội phục, cũng khiến người ta cực kỳ ngưỡng mộ.

Non sông này do Bùi Tấn đánh hạ từng tấc một, tay chàng nắm càn khôn, cũng có đủ năng lực và sự quyết đoán, khiến không một người nào trên triều dám nghịch ý.

Thủ đoạn mạnh mẽ được hình thành trên thực lực.

Phụ hoàng này của nó, theo không kịp.

Sáng sớm hôm sau, Thái Thượng Hoàng truyền từng trọng thần Nội Các vào hậu cung, thuyết phục từng người một. Sau đó lại dùng cớ phượng mệnh, không dám không tuân theo ý trời, truyền triệu đủ loại quan lại, bỏ lời đề nghị tuyển phi. Triều đình chấn động, hàng trăm hàng ngàn sổ con đập xuống Tư Lễ Giám, Thái Thượng Hoàng sáng suốt đứng ra cản áp lực thay Hoàng đế, hợp tác với Khâm Thiên Giám ép hết lời của các quan.

Tất nhiên cũng có quan viên kháng nghị ngay trên triều.

Hôm sau Cẩm Y Vệ điều tra ra quan viên này có hành vi nhận hối lộ, cả nhà bị nhốt vào ngục.

Sau này, không một ai dám xen vào.

Mỗi ngày sau khi lên triều xong, Bùi Tấn cải trang rời cung, đón Phó Nhiêu đến phòng thuốc, chế dược hương xong lại đưa luôn lên cửa hàng để bán. Phó Nhiêu như được mở một cái cửa sổ trên mái nhà, bận mà vui vẻ vô cùng.

Ở chung mỗi ngày, sự tin tưởng của nàng với Bùi Tấn ngày càng tăng lên.

Hiệu quả của dược hương Phó Nhiêu điều chế rất rõ, nhanh chóng mở ra nguồn tiêu thụ, hiệu thuốc Vinh Thiện Đường khách đến đầy nhà.

Một tháng ngắn ngủi, Phó Nhiêu được chia hoa hồng những hai ngàn bạc, nàng vui mừng quá đỗi, mỗi ngày sáng sớm đến dược phòng, tối muộn mới về.

Lúc bắt đầu Trịnh thị không yên tâm, lặng lẽ đến thăm hiệu thuốc cùng Phó Luân, Tôn Chiêu đích thân đón tiếp, mở hết tất cả công văn trong hiệu thuốc, lại mời thị ngự đến làm chứng. Hai người tin Trần Tứ gia là hoàng thương nên không nghi ngờ, nhưng vẫn không yên tâm để một cô nương như Phó Nhiêu bôn ba bên ngoài, nên xếp một ma ma hai hộ vệ đi theo, dặn dò nàng phải về phủ trước khi trời tối, Phó Nhiêu đồng ý.

Ngày đó, Phó Nhiêu mệt mỏi nên lúc nghỉ trưa đã nghỉ tạm ở sương phòng trong hiệu thuốc.

Bùi Tấn sang đây thăm nàng, như được nhìn thấy một bức mỹ nhân mùa xuân.

Nàng nghiêng người nằm trên ghế, mi tựa núi đen, đen dài như lông quạ, khuôn mặt nhỏ trơn như ngọc đặt trong chăn đệm mềm mại, ánh chiều tà rót xuống từ song cửa sổ, chiếu nên một lớp ánh sáng mịn như nhung trên má nàng, tư thế ngủ ngoan ngoãn đáng yêu.

Bùi Tấn lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, lẳng lặng ngắm nhìn nàng, lòng nhũn ra.

Chàng nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng in một dấu hôn lên trán nàng.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng của ma ma, Bùi Tấn đành rời phòng.

Một lúc sau khi chàng xoay người rời đi, Phó Nhiêu sâu kín mà mở bừng mắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.