(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lương Viên chiếm diện tích mấy trăm mẫu, đình đài xếp trùng điệp dọc theo hồ, người ẩn mình trong khung cảnh hồ núi, giống như tiên trong tranh vẽ.
Chủ tớ Phó Nhiêu ăn mặc mộc mạc, chen chúc trong đám người cũng không nổi bật.
Thái Thượng Hoàng tổ chức lễ hội đèn lồng ở Lãm Nguyệt Các trên đảo giữa hồ.
Lãm Nguyệt Các cao tới bảy tầng, với những tòa nhà nguy nga bằng ngọc, xanh vàng huy hoàng, leo lên đỉnh liền có thể ôm trọn sự huy hoàng của kinh thành, nhưng nơi này là cấm địa hoàng gia, không thể vào một cách dễ dàng. Cho nên, lần này Thái Thượng Hoàng tổ chức lễ hội đèn lồng, trong kinh chật kín người.
Phó Nhiêu mới đến, đối với điển cố nơi đây hoàn toàn không biết gì cả, chỉ theo đám người chạy tới giữa hồ.
Bên ngoài Lãm Nguyệt Các có hành lang cửu khúc, các khúc hành lang nối liền các gian hàng, mọi người ong ong từ bốn phương tám hướng chạy về giữa hồ.
Thái Thượng Hoàng trên danh nghĩa tổ chức hội đèn lồng, kì thực là cho Hoàng đế tuyển phi, nếu đã là như thế, nơi này không phải người nào cũng có thể đi vào tùy tiện.
Du khách như mắc cửi, đều từ cầu đá bạch ngọc ngoài cùng hội tụ ở cổng Đăng Nguyệt, nơi này có hai vị lang trung Nội đình ty và Lễ bộ trấn giữ, quý nữ trong kinh cầm thiếp mạ vàng trong cung mới có thể đi vào. Mỗi phủ chỉ có một danh ngạch, vì danh ngạch duy nhất này mà các tỷ muội chị em dâu của mỗi gia đình đều đã tranh đấu ngầm.
Hoàng đế anh minh thần võ, hậu cung lại trống không, nắm quyền sinh tử, ai cũng muốn đưa con gái vào cung để củng cố địa vị, nếu có thể lên ngôi vị Hoàng hậu, sẽ được hưởng vinh quang vô tận và giàu có.
Chỉ là Hoàng đế mãi vẫn không kết hôn, không phải nhà ai cũng chờ nổi, trong nhà còn có hậu bối trẻ tuổi, họ liền gả con gái lớn không đủ khả năng chờ đợi đi và để lại các cô con gái thứ xinh đẹp.
Lý Phượng Nương là con gái thứ ba của Lý thị ở Lũng Tây, Phó Thái Vi trưởng nữ của Phó đô Ngự sử Phó gia, Kiều Xảo Nhi là lục tiểu thư của Kiều thị, ba người này chính là ứng cử viên nặng kí giành lấy ngôi Hoàng hậu.
Lý Phượng Nương có phụ thân là thân tín của Hoàng đế, thành tích vô cùng xuất sắc, Phó Thái Vi chính là hậu duệ tứ thế công khanh Phó gia, cô mẫu của Kiều Xảo Nhi là Thái Thượng Hoàng Hậu đương triều, ba người đều là người có máu mặt trong triều.
Ba vị cô nương này còn chưa vào cung, mà ở ngoài cung đã vô cùng nổi tiếng.
Lý Phượng Nương là ấu nữ của Lý lão gia, mấy năm trước Lý Lan tỷ tỷ ngưỡng mộ Hoàng đế, Hoàng đế lại làm như không thấy, tỷ tỷ nản lòng thoái chí, cuối cùng gả cho người khác ở xa, Lý gia liền chuyển ý muốn đưa Lý Phượng Nương vào cung. Lý lão gia về già mới có cô con gái này nên hết sức cưng chiều, nuôi ra tính tình ương ngạnh của Lý Phượng Nương, có điều Lý Phượng Nương ương ngạnh thì ương ngạnh nhưng lại vô cùng xinh đẹp, là mỹ nhân nổi tiếng ở kinh thành.
Nàng ta hận nhất chính là Kiều Xảo Nhi có Thái Thượng Hoàng Hậu làm chỗ dựa, so với sự kiêu ngạo trắng trợn của Lý Phượng Nương, tâm tư Kiều Xảo Nhi khôn ngoan hơn rất nhiều, nàng ta cũng lặng lẽ cắm tai mắt vào Lý gia, mỗi ngày Lý Phượng Nương ăn gì mặc gì, nàng ta rõ như lòng bàn tay.
Hôm nay Lý Phượng Nương mặc một bộ váy gấm thêu hoa văn mẫu đơn đỏ sậm, tôn lên vẻ đẹp của nàng ta đến cực hạn, chỗ duy nhất không đủ chính là không hoạt bát xinh đẹp. Kiều Xảo Nhi mặc một chiếc váy thêu hoa hải đường màu vàng nhạt, thướt tha tú lệ, lại đeo một chuỗi phỉ thúy mười tám viên áp vạt áo, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc rạng rỡ. Thoáng nhìn, Lý Phượng Nương đỏ tươi bắt mắt, nhưng không tươi đẹp bằng Kiều Xảo Nhi.
Lý phủ cùng Kiều phủ liền nhau, hai người ai cũng không muốn thua kém đối phương, chen nhau đến Lãm Nguyệt Các.
Vượt qua một cây cầu hình vòm bạch ngọc phía trước, chính là cổng Đăng Nguyệt, trên cầu hình vòm nhỏ có một đoạn hành lang, dưới hành lang có không ít quầy hàng, hàng vỉa hè này chủ yếu là hoàng thương hoặc là có chỗ dựa vững chắc ở trong triều, còn phải nộp thuế ngân kếch xù, mỗi khi đến thời điểm này đều chen vỡ đầu.
Phó Nhiêu không hiểu duyên cớ trong đó, chỉ biết nơi này chính là nơi quý nữ phải đi qua, liền mang theo Đào Nhi chen chúc ở góc hành lang, gió lạnh vù vù từ phía sau phả vào cổ áo, Phó Nhiêu run rẩy, Đào Nhi vội vàng đem trúc án trên lưng mở ra, lại cẩn thận từng li từng tí đem hộp hương đặt lên.
Hộp hương hình tròn, trên mặt khắc một ít đồ án chạm rỗng, làm từ gỗ tử đàn.
Phó Nhiêu biết rõ muốn phú quý nhân gia chú ý, không dám dùng hộp kém cỏi, cứ thế cọc một cây trâm phượng tốt nhất, đổi bạc mua hai mươi hộp hương tử đàn để chế hương, nếu có thể thuận lợi bán ra, nàng sẽ chuộc trâm phượng kia về.
Nhưng Phó Nhiêu vừa đặt hộp hương lên, một người chủ quán trung niên bên cạnh liền hung tợn trừng mắt:
“Nha đầu này ở đâu ra đây, cút sang một bên, đừng cản đường của lão tử.”
Trước khi Phó Nhiêu tới, chủ quán này là nhà thứ nhất dưới hành lang, lưu lượng người lớn nhất, Phó Nhiêu chen chúc ở chỗ này, có thể nói là đoạt khách của hắn.
Hắn có cái bụng tròn trịa, thần sắc hung ác.
Đào Nhi lập tức bảo vệ Phó Nhiêu, nhận lỗi: “Vị thúc bá này, nhà chúng ta nghèo khổ, muốn bán chút dược hương để sống, cũng chỉ có chút đồ này, bán xong chúng ta liền đi, xin giúp chúng ta...”
“Cút cút, nhà ngươi bần khổ liên quan gì đến ta, ngươi biết quầy hàng này của ta tốn bao nhiêu bạc không?”
“Đi mau, đi mau, nếu không đi, ta gọi quan binh tới bắt các ngươi...”
Phó Nhiêu tốn nhiều tiền vốn như vậy, hôm nay lại là cơ hội duy nhất, làm sao chịu buông tha, lôi kéo Đào Nhi rời khỏi hành lang, đứng ở đầu gió trên cầu, sảng giọng: “Chúng ta không đứng ở chỗ của ngươi... cũng không sao chứ...”
Chủ quán kia thiếu chút nữa nói không ra lời, theo lý là không liên quan đến hắn, nhưng rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến nguồn khách của hắn, hắn tức giận đến sắc mặt phiếm xanh, cũng không muốn cùng Phó Nhiêu lý luận nhiều, khoát tay, ý bảo hai gã sai vặt phía sau đi đuổi người.
Gã sai vặt xắn tay áo lên, đang muốn động thủ, đã thấy một cô nương chắn trước mặt Phó Nhiêu.
“Tiểu cô nương, ngươi bán cái gì mà thơm như vậy...”
Phó Nhiêu thu hồi vẻ khiếp sợ, trong lòng biết cơ hội đã tới, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô nương trước mặt, nàng có một đôi mắt phượng đan, son phấn trên mặt mặc dù dày, nhưng Phó Nhiêu phát hiện khóe mắt nàng ta hơi có một vệt màu xanh, vội vàng nâng hương thuốc an thần lên, mở ra cho nàng ta ngửi.
“Cô nương, hương này tên là An Di Hương, an thần trợ ngủ, ích khí dưỡng huyết, bên trong có thêm chút hà thủ ô, cỏ khô, hương táo...”
Kiều Xảo Nhi nghe vậy thần sắc hơi sáng lên, đợt tuyển tú của Hoàng đế sắp tới, gần đây nàng ta suy nghĩ nhiều ngủ ít, tinh thần hơi mệt mỏi.
Hương thuốc trước mặt vô cùng tinh tế, trang trí cũng coi như tinh xảo.
Nàng ta cúi đầu nhẹ nhàng hít vào, một mùi thơm thấm mũi trượt vào phế phủ, chợt cảm thấy vui vẻ thoải mái.
“Thơm quá! Là ngươi tự làm?” Nàng ta nhận lấy từ tay Phó Nhiêu, lại cẩn thận ngửi ngửi.
Phó Nhiêu sợ mình tuổi còn trẻ khó có thể phục người, nói dối: “Là tổ mẫu ta làm, tổ mẫu ta từng theo một vị lão thái y nên bà có học được một chút.”
Kiều Xảo Nhi hơi kinh ngạc, đánh giá Phó Nhiêu từ trên xuống dưới: “Trong cung quý nhân ta thấy nhiều, thứ tốt ta cũng thấy qua, nhưng chưa bao giờ ngửi qua hương thơm như vậy, tiểu cô nương, tổ mẫu ngươi rất có bản lĩnh...”
Phó Nhiêu không ngờ gặp được quốc thích hoàng thân, hơi thấp thỏm: “Cô nương quá khen...”
“Bán thế nào?”
Phó Nhiêu lại cười nói: “Năm lượng bạc một hộp, ba hộp cho một liệu trình, cô nương, người có thể thử một lần, nhất định có cải thiện...”
Kiều Xảo Nhi nghe vậy ánh mắt dừng lại, trên mặt hiện lên một tia lạnh lẽo, nha đầu này chẳng lẽ nhìn ra nàng ta ngủ không ngon?
Phó Nhiêu phát hiện nàng ta không vui, thầm nghĩ lỡ lời, vội vàng sửa miệng nói: “Cô nương thật sự là hiếu thuận, nhất định là mua cho trưởng bối trong nhà đi...”
Kiều Xảo Nhi rũ mắt không nói, cẩn thận ngửi thử lại một lần, nháy mắt với tỳ nữ, tỳ nữ tiến lên móc mười lăm lượng bạc, lấy ba hộp An Di Hương đi.
Phó Nhiêu vui vẻ ra mặt, cất bạc vào trong ngực rồi khuỵu gối với nàng ta: “Đa tạ cô nương...”
Kiều Xảo Nhi liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Phó Nhiêu, cũng biết trong nhà nàng không giàu có, không nhiều lời nữa, đang muốn rời đi, lại thấy Lý Phượng Nương thản nhiên dừng bước, nàng ta vịn tay tỳ nữ, liếc mắt nhìn quầy hàng của Phó Nhiêu, ánh mắt dừng lại trên hộp hương của nha đầu Kiều Xảo Nhi.
“Ơ, mua cái gì đây?”
Nếu để Lý Phượng Nương biết nàng ta mất ngủ, chắc chắn sẽ chế nhạo.
Kiều Xảo Nhi ý bảo thị nữ cất kỹ hộp hương, cười khanh khách dò xét Phó Nhiêu một chút, nói: “Thấy cô nương này tuổi còn nhỏ, ở bên ngoài bán hương, nhất định là trong nhà hơi kẹt tiền, ta liền giúp đỡ một chút...”
“A, Kiều lục tiểu thư học được cách thu hút lòng người ở khắp nơi, thật không hổ là khuê tú Thái Thượng Hoàng Hậu dạy...”
Phó Nhiêu trong lòng hoảng sợ, nữ tử áo bông trước mặt là cô nương Kiều gia?
Nữ tử váy đỏ này cũng nhất định là quý tộc trong kinh thành.
Nàng tinh tế đánh giá Lý Phượng Nương, nàng ta vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng không tệ, ánh mắt chuyển tới búi tóc của nàng ta, thần sắc hơi ngưng đọng, rồi nâng dược hương đã mở ra cho nàng ta.
“Cô nương, người thử hộp dược hương này...”
Lý Phượng Nương cũng không có hứng thú với dược hương, chẳng qua là nhìn thấy Kiều Xảo Nhi mua ba hộp, cảm thấy hơi nghi hoặc, nàng ta cau mày ngửi ngửi: “Ừm, mùi hương không nồng không gắt, quả thật không tệ... Có điều, ta không cần.”
“Ta thì lại thấy tỷ cần gấp lắm...” Kiều Xảo Nhi nhìn qua hộp gấm, hé miệng cười khẽ.
Phó Nhiêu theo tầm mắt nàng ta nhìn thấy nhãn dán của hộp thuốc, vẻ mặt đông cứng.
Nàng cũng nhìn ra hai vị cô nương này không dễ đối phó cho nên không dám lên tiếng, lại vô tình bị Kiều Xảo Nhi bắt được.
Lý Phượng Nương thấy Kiều Xảo Nhi vui mừng khôn xiết, sắc mặt liền sầm xuống: “Muội có ý gì?”
Gió lạnh thổi qua, hiện ra bóng dáng Kiều Xảo Nhi yếu ớt trong gió, nàng ta cười khanh khách không ngừng: “Người ta là hảo ý, nhìn ra Lý đại tiểu thư lượng tóc không đủ dày, nên giới thiệu tỷ dùng dược hương này...”
Lý Phượng Nương nhất thời biến sắc, hung hăng liếc Phó Nhiêu một cái.
Phó Nhiêu thầm nghĩ không ổn, kiên định nói: “Cô nương, ta... cũng không phải là cố ý, chỉ là hương này có thêm chút sinh thiết mạt, gừng khô, da dâu trắng, quả thật có thể cải thiện về tóc...”
“Cô nương xinh đẹp như hoa, dùng hương này, có thể dệt hoa trên gấm(*)...”
(*) dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn
Lý Phượng Nương sắc mặt trông khá hơn một chút, nàng ta luôn luôn để ý không buông tha người, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Xảo Nhi: “Đã là Kiều muội muội đề cử ta dùng thuốc thơm, tỷ tỷ ta sao có thể bất kính.”
“Nếu không có hiệu quả, bổn đại tiểu thư nhất định sẽ tới làm phiền ngươi...”
Cuối cùng nàng ta hung hăng liếc Phó Nhiêu một cái.
Sắc mặt Phó Nhiêu trắng bệch.
Kiều Xảo Nhi nở nụ cười, Lý Phượng Nương đây không phải là uy hiếp Phó Nhiêu, đây là uy hiếp Kiều Xảo Nhi.
Thị nữ Lý gia tiến lên hỏi giá, muốn mua một hộp, Phó Nhiêu thái độ bất cần nói: “Cô nương, ba hộp một đợt trị liệu, chắc chắn sẽ có hiệu quả...”
Lý Phượng Nương không vui nói: “Bổn cô nương không thiếu chút bạc này, nhưng ngươi đang đi lừa người phải không, nhà ngươi ở đâu?”
Tay Phó Nhiêu hơi run lên.
Kiều Xảo Nhi thấy thế, hơi có chút không vui: “Lý Phượng Nương, tỷ không cần làm phiền nàng, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương, mua vài thứ trợ cấp gia dụng, tỷ đây là ỷ thế hiếp người...”
Lý Phượng Nương đâu có để ý chút tiền bạc kia, chẳng qua là tức Kiều Xảo Nhi mà thôi.
Đang định cãi lại nàng, một thân ảnh nhã nhặn dừng ở giữa đường, hướng về phía hai người cười nói:
“Được rồi, hai người các ngươi dừng ở chỗ này, ai còn dám qua cầu? Tiệc đèn sắp bắt đầu rồi, đừng bỏ lỡ canh giờ...”
Trên hành lang cầu tụ đầy quý nữ, đều thoáng nhìn Lý Phượng Nương cùng Kiều Xảo Nhi tranh cãi mà dừng ở chỗ này xem náo nhiệt.
Muôn hồng nghìn tía, oanh oanh yến yến, đúng là làm đèn đuốc thất sắc.
Phó Thái Vi luôn thích đứng ở giữa hòa giải.
Lý Phượng Nương vuốt tóc mai, ung dung cười: “Làm sao mà lỡ giờ được, cháu ta Lý Huân là ngự tiền thị vệ, nghe nói không thấy bóng dáng Thánh thượng đâu, Thái Thượng Hoàng đang tìm người chung quanh, chúng ta tới hội đèn thì có ý nghĩa gì?”
Quân chức thời Tấn là cha truyền con nối, như nhà Lưu Đồng đời đời tập kích chức Cẩm Y vệ, Lý gia cũng là như thế, kiếp trước Lý Huân không hài lòng với sự an bài Lý Duy Trung, rời quân ngũ, trở thành quan khoa thi, kiếp này lão gia vẫn còn sống, Lý Duy Trung lại chết trong chiến trận, lưu lại con trai độc nhất Lý Huân, Lý Huân thân là cháu ruột của Lý gia, đương nhiên nên kế thừa huân tước của Lý gia, đi theo con đường binh nghiệp, cho nên từ sau khi phụ thân qua đời, hắn liền vào cung túc vệ, từng bước thăng chức, bây giờ đã là hiệu úy cấm quân.
Lý Phượng Nương nói như vậy, đơn giản là khoe khoang trước mặt mọi người giao tình giữa Lý gia và Thánh thượng.
Thấy Kiều Xảo Nhi sắc mặt khó coi, trong lòng Lý Phượng Nương càng thêm đắc ý.
Thái Thượng Hoàng Hậu nổi tiếng hung dữ, Thái Thượng Hoàng sợ vợ, triều đình và dân chúng đều biết, nhưng sợ vợ thì sợ vợ, vị Thái Thượng Hoàng này việc nhỏ thì chỉ đâu đánh đấy, đại sự lại không hồ đồ, ngoại tộc hùng mạnh, giang sơn bất ổn.
Tin tức quan trọng như vậy Kiều Xảo Nhi không biết, có thể thấy được Thái Thượng Hoàng đề phòng Thái Thượng Hoàng Hậu.
Lý Phượng Nương nhẹ nhàng hòa một ván, nhìn Phó Nhiêu cũng thuận mắt hơn.
“Mua ba hộp đi... A, đúng rồi, Kiều cô nương vừa mới mua cái gì ngươi cũng bán cho ta ba hộp như vậy.”
Có tiền mà không kiếm thì chính là kẻ ngốc, Phó Nhiêu lúc này lại móc ra ba hộp An Di Hương cho Lý Phượng Nương: “Cô nương có thể mua chút để thể hiện lòng hiếu kính với trưởng bối trong nhà, hương này an thần trợ ngủ.”
“Ồ? Vậy sao? Phụ thân ta chiến thương chồng chất, ngủ không ngon, vậy thì bổn cô nương liền lấy hương của ngươi thử một lần...”
Lý Phượng Nương một lúc lấy luôn sáu hộp, những cô nương khác vây quanh xem mà đứng ngồi không yên, tốp năm tốp ba vây quanh lại chọn mua, hai mươi hộp dược hương trong khoảnh khắc bị quét sạch.
Vẫn còn vài cô nương không mua được, lôi kéo Phó Nhiêu hỏi chỗ ở của nàng.
“Hương bạc hà này thật dễ ngửi, hôm nay đường tắc, ta bị kẹt ở trong xe ngựa, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa mới ngửi mùi thơm này của ngươi, liền giống như sống lại...” Một nữ tử ngây thơ tiến lên hai ba bước, cười híp mắt nhìn Phó Nhiêu hỏi: “Cô nương, nhà ngươi ở nơi nào vậy, lần sau ta còn tới mua...”
Hành lang cầu chật chội không chịu nổi, trong tay mỗi người cầm hộp hương của nàng ngửi, giống như trăm hoa đua sắc, Phó Nhiêu dường như thấy được nguồn khách rất lớn, nhưng đáng tiếc, vì bận tâm tiền đồ của phụ thân, nàng nào dám căn cứ vào sự thật mà đáp lời, ấp úng đang muốn tìm cái cớ để qua loa lấy lệ.
Phía sau truyền đến tiếng cười lười biếng.
“Gần cửa Nam phía Tây thành phố, cửa hàng ở ngã tư đường thứ ba, tiệm thuốc Vinh Thiện Đường.”
Phó Nhiêu nghe vậy chấn động, quay đầu, một bóng dáng tuấn tú quen thuộc đứng dựa vào lan can, trên mặt hắn đeo mặt nạ, giọng nói cũng chỉnh đi một chút, nhưng dựa vào bộ xiêm y kia nàng vẫn nhận ra hắn.
“Thúc thúc, thúc có ý gì?”
Bùi Tấn thuận tay dắt góc áo nàng, rời khỏi đám người, sau khi đi tới góc hành lang, lại khóa nàng ở nơi kín đáo dưới một cây cột cao, mắt thấy hai gò má nàng đỏ bừng vì lạnh, đau lòng không thôi.
Lời ít ý nhiều, lại không dễ dàng từ chối:
“Ta là một thương gia buôn thuốc ở Xuyên Thục, họ Trần, xưng là Trần Tứ gia, ta mở một tiệm thuốc ở tây thành, tên là Vinh Thiện Đường, lên Thái Y viện cống dược, cũng coi như là hoàng thương.”
“Mấy năm trước, ta ở Xuyên Thục nhìn thấy một vị thần y tên là Trần Nhất Sơn, y nói Thanh Châu Vương nương tử chính là sư tỷ của y, y có một cháu gái tên là Phó Nhiêu, rất có thiên phú về dược phẩm, ta biết phụ thân nàng muốn khoa khảo, không muốn xuất đầu lộ diện, nhưng nàng đam mê dược phẩm, không bằng ta và nàng quần anh tụ hội, ta cung cấp dược liệu, nàng chỉ cần lo việc chế tạo thuốc, làm dược hương, ta tới thay nàng bán, chúng ta chia lời 50-50, thế nào?”
Lời nói của Bùi Tấn là vạch rõ chân tướng của nàng.
Trần Nhất Sơn cũng coi như là nửa sư phụ của Phó Nhiêu, nam nhân trước mặt có thể nói ra tên của y, không có lừa nàng.
Hàng ngàn vạn lời nói tụ ở trong lòng, cuối cùng chỉ rơi ra một chữ: “Được.”
Bùi Tấn nhìn tiểu kiều thê(*) trước mặt, nàng sinh ra đã mềm như hoa ngọc, hồng hào thanh tú, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
(*) tiểu kiều thê: vợ nhỏ
Mà Phó Nhiêu, cũng rơi vào trong niềm vui sướng to lớn mà Bùi Tấn mang đến cho nàng, không thể tự kiềm chế.
Nàng có thể dựa vào chính mình nuôi sống gia đình, hạnh phúc, tràn đầy hứng khởi.
“Tứ thúc, sau này ta có thể gọi ngài là Trần Tứ thúc không?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.
Đôi mắt kia quá đẹp, trong suốt long lanh, như băng dung tuyết phách, thật sự khiến người ta không từ chối được.
Bùi Tấn nặn ra một chữ cứng rắn từ cổ họng: “Được...”
Chàng nhượng bộ một bước, nhưng cũng phải đòi chút lợi tức mới được.
Bùi Tấn chỉ vào tầng cao nhất Lãm Nguyệt Các: “Nhiêu Nhiêu, nàng muốn lên tầng cao nhất ngắm pháo hoa không?”
Phó Nhiêu theo tầm mắt chàng liếc về phía Quỳnh Vũ nguy nga phía sau: “Đương nhiên muốn!” Rốt cuộc tiểu cô nương hưng phấn đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Chờ một chút, Tứ thúc, chúng ta không có thẻ bài, không vào được...”
“Ta có cách đi vào.”
Đôi mắt Phó Nhiêu mở thật to: “Thật sao?”
Bùi Tấn mặt không đổi sắc, chỉ vào Tôn Chiêu đi theo bên trái:
“Đây là công tượng(*) nhà ta, thông thạo cơ quan ngầm.”
(*) công tượng: thợ thủ công
Lại chỉ vào Lưu Đồng uy nghi bên phải:
“Đây là hộ vệ nhà ta, hắn thân thủ nhanh nhẹn.”
Thủ lĩnh Đề đốc Tư lễ giám Tôn Chiêu và Đô chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Lưu Đồng cùng tiến lên:
“Ra mắt Phó cô nương.”
Hai người một người thanh tú như ngọc, một người uy mãnh tuấn dật, thần sắc vô cùng cung kính, còn thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt nàng.
Phó Nhiêu làm sao biết được hai người trước mặt là Ngọc diện Song sát mà người người khiếp sợ, lúc này cười híp mắt đáp lễ:
“Chào Tôn công tượng, chào Lưu hộ vệ...”
Tiểu Kim Tử hai mắt nhìn trời.
Ánh sáng mặt trời đã hoàn toàn tan rã trong bóng đêm, nhưng đèn hoa lại sáng rực rỡ như ban ngày.
Mặt hồ nổi lên mấy ngọn đèn cung đình hoa sen cực lớn, Bùi Tấn vì muốn làm hài lòng tâm tính thiếu nữ Phó Nhiêu, liền mang theo nàng và Đào Nhi ngồi vào một ngọn đèn hoa sen đi đến Lãm Nguyệt Các.
Từ cửa hông Lãm Nguyệt Các đi vào, dọc theo một hành lang khang trang, đi tới đầu cầu thang, đèn cung đình trên đỉnh đầu dày đặc, giống như thác nước, đi lên một chiếc cầu thang xoắn ốc, sẽ hiện ra một đường xanh vàng rực rỡ, hào nhoáng nguy nga.
Phó Nhiêu thấp thỏm đi theo sau Bùi Tấn, giật giật góc áo chàng, yếu ớt hỏi: “Tứ thúc, ngài có chắc đây là lối đi bí mật không?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");