(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cung nhân bận rộn đưa Phó Nhiêu về điện Khôn Ninh, đến khi được nằm yên trên sạp nàng mới tỉnh lại, chậm rãi thở ra.
Mặc dù trong lòng đã có chút dự đoán, nhưng nàng vẫn không dám đi bắt mạch.
Nàng sợ mình thất vọng, càng sợ khiến chàng thất vọng hơn.
Một phần là vì Bổn Bổn đến quá dễ dàng nên hai người hơi mất kiên nhẫn với đứa con thứ hai.
Mấy tháng nay, lúc đầu chàng còn dỗ dành Bổn Bổn cười nói rằng muốn sinh đệ đệ, sau đó chàng ngậm miệng không đề cập đến nữa, sợ gây áp lực cho nàng.
Thú thật cả hai đều rất lo lắng, mong mang thai đứa bé càng sớm càng tốt.
Ma ma chưởng sự thấy vẻ mặt Phó Nhiêu thấp thỏm, liền xua cung phi khác đi, chỉ yên lặng chờ đợi Hoàng đế và thái y đến.
Trong điện xông hương hoa lê thoang thoảng, xung quanh yên lặng như tờ, tựa như chốn không người, không một ai dám phá vỡ sự yên tĩnh như nước này.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Đôi mi Phó Nhiêu run run, che tay lại theo bản năng.
Khóe mắt thoáng nhìn một bóng người cao ngất đang sải bước đến, góc áo vàng rực lướt qua rèm châu, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Nhiêu Nhiêu!”
Chàng khẽ cau mày, bước đến phía trước, ngồi xuống trước sạp nắm đôi tay hơi lạnh lẽo của nàng vào lòng bàn tay: “Đang yên đang lành, sao tự dưng lại ngất xỉu?”
Môi Phó Nhiêu mấp máy, ánh mắt nhìn về phía Hạ Du đi theo sau, dịu dàng nói: “Bệ hạ, để Hạ thái y bắt mạch cho thần thiếp đi...”
Hoàng đế chỉ nghĩ rằng chuyện Lý tần làm cho Phó Nhiêu đau lòng, vội vàng di chuyển lên trên sạp, nhường ghế gấm cho Hạ Du.
Hạ Du thi lễ trước, đặt hòm thuốc xuống, đích thân đắp một miếng lụa lên cổ tay Phó Nhiêu, tập trung bắt mạch.
Chẳng mấy chốc, tay ông không khỏi run rẩy.
Hoàng đế nhíu mày, vô thức muốn hỏi, nhưng lại nhịn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hạ thái y.
Ngón tay thô ráp của nam nhân đối lập rõ ràng với cánh tay đầy đặn và mảnh mai của Phó Nhiêu.
Ánh mắt dời lên gương mặt Phó Nhiêu, đôi mắt hạnh của nàng ươn ướt, có chút xấu hổ, hai má cũng đỏ bừng như màu máu tươi trông rất quyến rũ.
Dường như có thứ gì đó nổ tung trong đầu Hoàng đế.
Hoàng đế đã hiểu ra đôi chút, trong lòng không khỏi dâng lên sự chờ mong.
Ngay sau đó, Hạ Du đứng dậy, quỳ lạy hai người, vẻ mặt vui mừng nói: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, Hoàng hậu nương nương có hỉ mạch...”
Trái tim treo lơ lửng trên cao chậm rãi hạ xuống.
Hiếm khi thấy vị đế vương này đơ như khúc gỗ, si ngốc nhìn Phó Nhiêu chằm chằm, từ từ đưa tay về phía trước, nắm lấy cổ tay Phó Nhiêu.
Hạ Du thấy thế, lặng lẽ lui ra, đi kê thuốc an thai cho Phó Nhiêu.
Hai cung tì yên lặng chờ ở ngoài bình phong, để lại Đế Hậu hai người không nói gì.
“Nhiêu Nhiêu, trẫm không nghe lầm chứ...” Chàng cẩn thận tiến lên, đỡ người nàng đang dựa vào gối lên, ôm vào lòng.
Cả người Phó Nhiêu mềm nhũn, dịu dàng tựa vào lồng ngực chàng, nghe được tiếng tim đập thình thịch của chàng, gương mặt dần trở nên vui mừng: “Đúng vậy, bệ hạ, chúng ta lại có con rồi...”
Lúc này Hoàng đế mới kịp phản ứng, nặng nề thở dài một hơi, bật cười thành tiếng.
Ký ức lúc nàng mang thai Bổn Bổn vẫn còn ngay trước mắt, khi ấy nàng tránh mặt chàng, sợ bị chàng chẩn đoán được mạch tượng có thai.
Sau đó nàng mang theo con lặng lẽ rời đi, rồi một thân một mình nuôi con khôn lớn ngoài hoàng cung.
Hơn ba năm trôi qua.
Cuối cùng cũng đợi được ngày nàng lại mang thai con của chàng.
Lần này, chàng nhất định phải chăm sóc nàng thật tốt, không rời nửa bước.
Không cầm lòng nổi, chàng nâng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của nàng lên và hôn: “Nhiêu Nhiêu, lần này trẫm được làm một phụ thân tốt rồi…”
Phó Nhiêu bật cười, rút tay dưới môi chàng ra, ôm eo chàng, vùi mặt trong lòng Hoàng đế cười trộm.
“Nàng còn dám cười?” Chàng nâng cằm nàng lên, muốn ép nàng nhìn mình.
Phó Nhiêu tránh khỏi, rúc vào lòng chàng không chịu ngẩng đầu, nũng nịu nói: “Thần thiếp vui thì cười thôi, chẳng lẽ bệ hạ không vui ư?”
Sao không vui cho được, vui quá luôn ấy chứ.
Vừa rồi chàng ra lệnh xử trí Tam Hoàng tử với đám thần tử kia ở Ngự thư phòng, có mấy thần tử bất mãn, xì xầm vài câu, chẳng qua là lo chàng hơi lớn tuổi, khó khiến Phó Nhiêu thụ thai, mà sức khỏe của Đại Hoàng tử lại không tốt lắm, muốn giữ lại Tam Hoàng tử.
Tuy chàng đã quát mắng một trận, nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu.
Chớp mắt, Phó Nhiêu lập tức có thai, niềm vui rơi xuống từ trên trời, xua tan nỗi lo trong lòng chàng.
Hoàng đế nâng gò má của nàng, ánh mắt nóng bỏng ấy đốt cháy nàng đến mức run rẩy từng cơn.
Chàng cúi đầu, ngậm lấy môi nàng, mút từng chút một… chỉ muốn rút cạn sức lực của nàng.
Hơi thở mát lạnh trên người chàng, cùng với tiếng hít thở nóng rực quanh quẩn bên tai nàng.
Nàng thở ra hương lan, dựa vào cổ chàng, khàn giọng cất tiếng: “Bệ hạ, chàng giận à?”
Nàng hỏi về chuyện của Từ Gia hôm nay.
Người Hoàng đế khựng lại, vỗ về đôi má của nàng rồi vén lọn tóc ra, ánh mắt lấp lánh như tuyết: “Sao trẫm có thể không giận đây? Giận các nàng lòng lang dạ sói, tà tâm không chết, cũng giận tên Từ Gia kia ngấp nghé nàng... có điều trẫm không phải người khác, trẫm đã gặp thủ đoạn này nhiều rồi, sẽ không vì những thứ này mà xa cách nàng, nếu trẫm nghĩ ngợi lung tung thì sẽ lãng phí tâm ý Nhiêu Nhiêu dành cho trẫm…”
“Nàng vì trẫm mà dũng cảm bước vào hoàng cung này, trẫm không dám, cũng sẽ không phụ lòng nàng...”
Phó Nhiêu cười khẽ, bờ môi nhẹ nhàng đè lên môi mỏng của chàng, thử thăm dò, dịu dàng cạy mở hàm răng của chàng.
Hoàng đế bị đầu lưỡi ướt át doạ cho hết hồn, suýt chút nữa đã rơi vào tay giặc, vội vàng đẩy nàng ra: “Nhiêu Nhiêu, nàng đừng giở trò xấu...”
Bây giờ nàng không chịu nổi bất cứ sự giày vò nào.
Chàng không dám.
Phó Nhiêu lại mím môi cúi đầu cười.
Ngày hôm sau, cả triều văn võ trong cung đều biết Hoàng hậu có thai, tảng đá trong lòng các lão thần cũng rơi xuống.
Hoàng đế không sủng hạnh cung phi hơn ba năm, trong mắt những công thần này họ chỉ nghĩ chàng không được, giờ Hoàng hậu hoài thai, dù cho lần mang thai này không thể sinh hạ nhi tử, nhưng tóm lại là lần sau vẫn có khả năng hoài thai.
Việc Hoàng hậu mang thai khác hẳn với những phi tử khác mang thai, đích tử trung cung chính là Chính Sóc triều đình, mang danh phận đại nghĩa, các đại thần còn vui hơn cả việc thê tử mình mang thai, triều đình vui mừng khôn xiết.
Chỉ có mình Bổn Bổn là không vui.
Từ khi mẫu thân mang thai, phụ thân đã hạn chế cô bé như thế nào, không cho cô bé nhào vào lòng mẫu thân, không cho cô bé làm phiền mẫu thân, đêm đến càng không cho cô bé ngủ với mẫu thân.
Lúc Bổn Bổn ngủ rất xấu tính, nửa đêm luôn muốn Phó Nhiêu ôm trong lòng, có lúc có thể lăn từ lồng ngực đến mắt cá chân nàng, hay là đạp lên người Phó Nhiêu, khó khăn nhất của người làm mẹ là chăm con vào ban đêm, Hoàng đế tận mắt thấy vài lần, cũng từng bị Bổn Bổn đá mấy lần, thế nên chàng quyết tâm hạ chỉ, không cho Bổn Bổn nghỉ ngơi chung với Phó Nhiêu nữa.
Bổn Bổn tủi thân vô cùng, một mình trốn trong ngự hoa viên khóc.
Phó Nhiêu lo sốt vó, tìm Bổn Bổn khắp nơi, cung nhân sợ nàng bị đụng phải, liều mạng ngăn dưới chân nàng không cho nàng ra khỏi điện, những người khác tìm kiếm xung quanh.
Sau đó vẫn là Nhị Công chúa và Tam Công chúa tìm được Bổn Bổn, dẫn cô bé đi thả diều, dỗ cô bé vui vẻ, ban đầu định đưa Bổn Bổn về điện Khôn Ninh, nhưng Bổn Bổn không chịu, cuối cùng cô bé đi theo đến tẩm cung của Nhị Công chúa, Ngu phi sợ Phó Nhiêu lo lắng nên đích thân đến điện Khôn Ninh hồi bẩm.
“Nương nương an tâm dưỡng thai, Tứ Công chúa cứ giao cho thần thiếp chăm sóc, có tỷ tỷ chơi cùng con bé, không có việc gì đâu.”
Bây giờ Bổn Bổn đang giận dỗi, Phó Nhiêu hết cách, nhưng cũng không thể bỏ mặc.
Ban đêm Hoàng đế trở về, Phó Nhiêu lập tức bàn chuyện này với chàng.
“Con chưa từng rời khỏi thiếp, bây giờ chàng ép nó tách ra, sao nó chịu nổi chứ, xin bệ hạ đi đón con về, ban đêm ta ngủ cùng con, nếu bệ hạ không yên tâm, chàng có thể ngủ ở giữa, ngăn cách hai mẹ con thiếp, con không làm thiếp bị thương đâu.”
Hoàng đế nghe nói Bổn Bổn trốn trong ngự hoa viên khóc, chàng cũng đau lòng vô cùng, không buồn dùng bữa, bảo Tôn Chiêu đón Bổn Bổn về.
Tiểu cô nương búi hai búi tóc, đôi mắt to, long lanh đỏ au, ngoảnh mặt sang một bên, hừ mấy tiếng, cũng không thèm quay sang nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế ngồi trên giường La Hán thấy buồn cười, vẫy tay với cô bé: “Lại đây, phụ thân nói chuyện với con.”
Bổn Bổn miễn cưỡng đi vài bước, vẫn đứng cách rất xa như cũ, tỏ vẻ có chuyện thì mau nói.
Cả đời Hoàng đế chưa từng bị ai đối xử như thế bao giờ, nữ nhi này nghé mới sinh không sợ hổ, chàng đành phải đầu hàng cô bé: “Được rồi, Bổn Bổn đừng giận, cũng không phải phụ thân không muốn cho con ngủ với mẫu thân, thật ra trong bụng mẫu thân con có đệ đệ hoặc muội muội, ban đêm con ngủ xấu tính, nhỡ khiến mẫu thân bị thương thì làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Bổn Bổn đảo qua đảo lại một vòng, trừng mắt nhìn vào lòng Phó Nhiêu: “Con có đệ đệ, muội muội rồi ạ?”
“Đúng vậy...” Vẻ mặt Hoàng đế ôn hoà hơn chút.
Bổn Bổn nhoẻn miệng cười, lại muốn nhào vào lòng Phó Nhiêu.
Hoàng đế sợ tới mức không kịp mang giày, lập tức tiến lên, nhanh tay ôm con lại: “Tiểu tổ tông à, con kiềm chế chút đi, cha nói với con bao nhiêu lần rồi, không được lỗ mãng...”
Bổn Bổn lại trượt khỏi vòng tay của Hoàng đế như cá chạch, hì hì chạy tới bên cạnh Phó Nhiêu, lúc này cô bé cũng không lỗ mãng như trước đó, mà cẩn thận dụi đầu vào ngực mẹ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ cằm Phó Nhiêu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Mẹ ơi, có đệ đệ rồi, mẹ còn thương Bổn Bổn không?”
Vành mắt Phó Nhiêu cay cay, nàng thơm lên trán cô bé: “Sao lại không thương Bổn Bổn chứ? Bổn Bổn vĩnh viễn là khúc ruột trong lòng mẹ... khúc ruột trong lòng.”
Đứa bé này đi theo nàng chịu quá nhiều khổ cực, vào lúc nàng khó khăn nhất, đều có Bổn Bổn bầu bạn bên nàng, chung quy nàng vẫn thương yêu nữ nhi này nhiều hơn.
Bất kể sau này nàng có sinh mấy đứa con đi chăng nữa, cũng không ai qua Bổn Bổn.
Phó Nhiêu thơm lên trán con, lại thơm gò má và sống mũi của con, cuối cùng nghiêng mặt hôn cằm cô bé.
Việc Bổn Bổn thích nhất là được Phó Nhiêu thơm như thế, cô bé cười tươi như hoa, nhanh nhẹn cởi vớ rồi leo lên sạp.
“Mẹ, vậy Bổn Bổn phải bảo vệ mẫu thân và đệ đệ...”
Cô bé ôm bụng Phó Nhiêu, đôi mắt nho nhỏ nhìn về phía Hoàng đế: “Không cho phụ thân chạm vào mẫu thân...”
Hoàng đế: “...”
Một đêm này, Bổn Bổn ngủ ở giữa hai người, đôi tay Hoàng đế nâng chân nữ nhi, sợ con đá Phó Nhiêu.
Cả đêm ngủ trong nơm nớp lo sợ, hôm sau chàng tỉnh giấc trông có vẻ hơi mệt, đến khi cung nhân ôm Bổn Bổn xuống giường, chàng liền ôm Phó Nhiêu không chịu buông tay.
Nhắm mắt hôn lên tóc nàng, oán giận nói: “Dù nàng chưa mang thai thì cũng nên để Bổn Bổn ngủ một mình, sao con bé dám giành nàng với trẫm được...”
Phó Nhiêu nghe vậy dở khóc dở cười, đẩy cánh tay chàng ra: “Bệ hạ, chàng đã quên năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi à? Chàng còn chấp nhất với con hả?”
Sao nam nhân này càng lớn càng xấu tính thế nhỉ?
Quả nhiên, Hoàng đế tức giận hừ mấy tiếng, nhét nàng vào lòng: “Trẫm không cho bất cứ người nào cướp nàng, không ai được phép, kể cả đứa bé trong bụng nàng cũng không được.”
Càng nói càng kỳ cục.
Phó Nhiêu lúc nào cũng quan tâm con cái hơn chàng, Hoàng đế hơi ghen tuông.
Thấy đôi mắt hạnh của nàng mông lung, chàng không cầm lòng nổi cởi xiêm y nàng ra, hôn môi hồi lâu.
Vào cung mấy tháng nay, Phó Nhiêu được mọi người chiều chuộng, kính trọng, cung đình mỗi người một chức, trong cung ít người, tính nàng lại tiết kiệm nên cung vụ cũng không bận rộn lắm, hàng ngày ma ma chưởng sự và thái giám các nơi đều phải tới điện Khôn Ninh bẩm báo quy trình, có lúc Tôn Chiêu ở bên cạnh giúp đỡ bẩm báo, có lúc cũng nhờ nàng quyết định vài chủ kiến, mọi việc đều có điều lệ, nàng cũng không cần tốn sức.
Thật ra, ở trong cung thoải mái hơn ở Phó gia biết bao nhiêu.
Nhưng con người ở đây không phải đều được vạn sự như ý.
So với năm mang thai Bổn Bổn, lần mang thai này có thể nói là nàng chịu không ít khổ cực.
Hai ngày đầu ăn uống, ngủ nghỉ coi như vẫn ổn, sau đó nàng nôn đến nỗi tối tăm mặt mũi, bất kể là ăn món gì cũng nôn ra hết, nôn từ sáng đến tối, nôn mãi không dứt.
Hoàng đế trông thấy mà đau trong lòng, dứt khoát chuyển chính vụ đến điện Khôn Ninh, vừa xử lý chính vụ vừa ở cạnh nàng, sau đó chàng cũng bó tay, đành phải gọi Chu Hành Xuân ở nhà tới hoàng cung kê thuốc cho Phó Nhiêu.
Chu Hành Xuân đúng là diệu thủ hồi xuân, kê cho Phó Nhiêu ba đơn thuốc, sau khi uống xong biểu hiện nôn nghén đã đỡ hơn nhiều.
Một khi Hoàng hậu mang thai, các đại thần lập tức linh hoạt sắp xếp phi tử hầu hạ cho Hoàng đế.
Không biết vị đại thần nào vừa mới nổi hứng đã bị Hoàng đế lôi ra ngoài phạt trượng.
Lần này không ai dám lên tiếng.
Có người lén nghị luận rằng, chẳng lẽ Hoàng hậu hay đố kỵ không cho Hoàng đế nạp phi?
Chứ không nam nhân nào mà chẳng muốn tam thê tứ thiếp, huống chi trước đây Hoàng đế cũng đâu phải không có cung phi.
Dần dà, những lời đồn này truyền đến tai Trịnh thị, thậm chí còn có một vài người đến nhà, khuyến khích Trịnh thị bảo bà vào cung dạy bảo Hoàng hậu.
Trịnh thị lạnh lùng liếc nhìn những phụ nhân trưng diện xinh đẹp kia, ai ai cũng là phu nhân danh môn thế gia, chẳng biết trong đầu họ nghĩ gì.
Mặc dù Trịnh thị cổ hủ nhưng cũng không ngốc, Phó Nhiêu làm Hoàng hậu, rất nhiều thế gia trông thấy cũng ghen tị trong lòng, đều ước gì đưa nữ nhi nhà mình vào cung tranh sủng.
Phó gia không có căn cơ vững chắc, chẳng qua lúc trước được hợp về từ đường đại phòng là cũng vì chuyện lập hậu nên thanh danh mới dễ nghe hơn chút, đại phòng với lục phòng ít nhiều vẫn có xa lạ. Vốn nữ nhi đã không có chỗ dựa, bà còn định ngu xuẩn giúp đỡ người khác đưa phi tử vào cung cho nữ nhi ấm ức ư?
Trịnh thị xuất thân từ chốn thôn quê, không hiểu biết nhiều, nhưng chính bởi điều đó nên bà nói chuyện, làm việc cũng không phải kiêng dè như họ.
“Các phu nhân có điều không biết, khi đó chính bệ hạ đích thân đến cửa Phó gia dạm hỏi với bà già này, lúc đó già này đã nói rõ, nếu muốn cưới nữ nhi nhà ta, đầu tiên phải được cưới hỏi đàng hoàng, tiếp theo, còn không được nạp thiếp, bệ hạ đã hứa hẹn, thế nên ta mới bằng lòng gả nữ nhi vào cung làm hậu, nếu không, tiểu môn tiểu hộ Phó gia ta cũng không trèo nổi vào hoàng tộc, nhỡ một ngày nào đó bệ hạ ghét bỏ Nhiêu Nhi thì đưa nàng về nhà là được.”
Đây cũng là lời thật lòng của Trịnh thị, làm nhạc mẫu của vị Hoàng đế này, bà nơm nớp lo sợ suốt ngày, đón tới tiễn đi đã mệt mỏi vô cùng.
Còn không thoải mái và vui vẻ bằng cuộc sống trước đây nữa là.
Chỉ bằng lời nói của Trịnh thị đẩy nguyên nhân Hoàng đế không chịu nạp phi lên người mình, bảo vệ thanh danh của Phó Nhiêu, cũng lấy cớ cho Hoàng đế.
Chúng phu nhân ai nấy đều ra cửa với sắc mặt xám xịt, một truyền mười, mười truyền trăm, nói rằng mẫu thân Hoàng hậu không biết tốt xấu gì cả, dám đặt phép tắc cho Hoàng đế, đồn đủ thứ chuyện.
Tin tức truyền tới điện Khôn Ninh, Phó Nhiêu bật cười thích chí.
Làm nữ nhi của Trịnh thị hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên bà làm việc khiến nàng thoải mái và khoái chí như thế.
Có một số việc Trịnh thị có thể làm mà chẳng kiêng nể, nhưng vị Hoàng hậu này lại không thể.
Về sau lại có bách quan dâng thư ngôn sự, mong Hoàng đế nạp phi mở rộng hậu cung, Hoàng đế đều lấy lý do năm đó đã nhận lời nhạc mẫu để từ chối.
Đám nữ quyến thấy không đánh lại chủ kiến của Hoàng đế, tâm tư xoay chuyển, đổ dồn ánh mắt lên người Phó Khôn.
Hoàng đế coi trọng Phó gia như thế, nghĩ cũng biết tiền đồ của vị quốc cữu gia này như thế nào.
Năm nay Phó Khôn mười bốn tuổi, tuy chưa đến tuổi thú thê, nhưng đính hôn cũng không sao.
Trịnh thị còn tưởng rằng mình lại làm người xấu lần nữa, các nữ quyến nhà quan nên coi bà là hồng thủy hay mãnh thú mới đúng, ai ngờ mới qua hôm nọ chưa được năm ngày mà đã có bà mối giẫm hỏng bậc cửa Phó gia, nói muốn nghị thân cho Phó Khôn.
Trịnh thị hết hồn, hai đứa con này của bà trước giờ luôn có chủ kiến của mình, hơn nữa chuyện của Phó Khôn xưa nay đều do Phó Nhiêu làm chủ, thế nên Trịnh thị đành phải đưa bài tử vào cung, lấy lý do thăm Phó Nhiêu để nàng làm chủ hôn sự cho Phó Khôn.
Đây là lần đầu Trịnh thị vào cung, ở trong cung cực kỳ thận trọng, Tôn Chiêu đích thân đến cửa cung nghênh đón, còn khiêng một cái kiệu đến, nói là trời lạnh nên muốn khiêng Trịnh thị vào cung, lại bị Trịnh thị quở mắng một trận.
“Mặc dù ta là mẹ đẻ của Hoàng hậu, nhưng cũng là thần tử, sao có thể ngồi kiệu ở trong cung được? Truyền ra ngoài người ta lại nói Phó gia ta ỷ có nữ nhi làm hậu, vô pháp vô thiên!”
Tôn Chiêu dở khóc dở cười, vội vàng thỉnh tội: “Nghe nói thân thể người không tốt, hôm qua vừa đổ mưa, đường trơn nên mới khiêng kiệu cho người, là tại hạ suy nghĩ không chu toàn...”
Cũng không phải do hắn suy nghĩ không chu toàn, mà đúng là Hoàng đế dặn dò, Hoàng đế lo Trịnh thị vất vả, sợ bà xảy ra chuyện gì lại khiến Phó Nhiêu nhọc lòng, liền đặc cách phái người chuẩn bị kiệu khiêng, nhưng hành động này của Trịnh thị càng khiến người ta tâm phục.
Trời lạnh, mưa phùn lất phất, Trịnh thị quấn chặt xiêm y, vịn tay cung tì, cẩn thận đi bộ.
Thân thế Trịnh thị không tốt lắm, từ cổng Đông Hoa đi dọc theo cung đạo thật dài tới điện Khôn Ninh, đi suốt nửa canh giờ, khi đến hành lang dưới điện Khôn Ninh bà đã thở hồng hộc, Trịnh thị sợ Phó Nhiêu lo lắng nên không cho cung nữ thông báo, cứ thế ở trắc điện nghỉ ngơi một lúc, chờ đến khi hơi thở ổn định mới vào điện bái kiến.
Phó Nhiêu không biết mẫu thân đã đến, đúng lúc hôm qua Hoàng đế bận rộn quân vụ, chưa đến hậu cung nghỉ ngơi, buổi thị triều sáng sớm kết thúc mới đến hậu cung thăm Phó Nhiêu, nàng liền kéo chàng không chịu buông tay.
“Bệ hạ còn nói sẽ bầu bạn với thần thiếp mỗi ngày, sao đêm qua chàng nuốt lời?”
Phó Nhiêu uể oải dựa vào người chàng, một bên gò má nhuốm ánh sáng, bên kia thì vùi vào lòng chàng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, tuôn trào ánh sáng rực rỡ, nàng vận áo khoác dài bằng vải satin màu đỏ bạc có viền làm từ lông thỏ, nửa dựa trên giường La Hán, ôm cánh tay chàng không buông.
Phó Nhiêu mang thai không thích ăn đồ dầu mỡ, chỉ thích ăn trái cây, bây giờ đang vào mùa cam.
Hoàng đế sai người bưng tới một cái chậu đồng nóng hổi, nhét quả cam ngọt to tướng vào trong chậu, chờ cam âm ấm, chàng xắn tay áo lên tự tay bóc cho nàng ăn.
Lột vỏ một nửa, nửa kia ném xuống, chàng gạt nửa phần da còn lại ra, đút một múi mọng nước vào miệng Phó Nhiêu, không nỡ để nàng động tay động chân dù chỉ một chút, thấy nàng ăn xong chàng lại xoắn khăn thêu cẩn thận lau khoé môi cho nàng, tiếp tục đút thêm múi nữa.
Phó Nhiêu được hầu hạ thoải mái, nàng liếc mắt đưa tình, nhìn chàng đắm đuối.
Tuy nam nhân không còn trẻ, nhưng dáng vẻ vẫn cực kỳ tuấn tú, đường nét góc cạnh, mặt mày khôi ngô, toát ra ánh sáng hiền hoà.
Chàng luôn đối xử cực kỳ tốt với nàng.
Biết rõ chàng muốn lột cam nàng còn ôm lấy cánh tay chàng không buông.
Hoàng đế vừa đỡ nửa người nàng, vừa phải dùng một tay rảnh rỗi dưới khuỷu tay nàng để lột cam đút nàng ăn, bận rộn không ngớt.
“Trẫm bận xong đã là giờ Tý, không nỡ quấy rầy giấc ngủ của nàng nên nghỉ tại Ngự thư phòng, chẳng phải trẫm xử lý chính sự xong sớm đến thăm nàng ngay ư, nàng lại oán trách trẫm…”
Phó Nhiêu nhai xong một miếng cam, nàng nhìn chàng với đôi mắt tha thiết: “Bệ hạ, chàng không biết đấy thôi, mấy tháng nay bệ hạ ngày ngày bầu bạn cùng thần thiếp, thần thiếp đã không thể rời xa chàng, một ngày chàng không ở đây, thần thiếp thật sự không thể ngon giấc, thay vì để thần thiếp nhớ nhung, chi bằng chờ chàng ngủ cùng, tuy muộn nhưng tốt xấu gì cũng có thể ngủ một giấc yên ổn…”
Hoàng đế nghe vậy ánh mắt khẽ động, lẳng lặng nhìn nàng, nhất thời không đáp lời.
Bắt đầu từ khi nào mà cô nương trước đây dứt khoát quyết tâm muốn rời khỏi chàng lại dính lấy chàng không thể xa rời như hôm nay.
Đáy lòng chàng được lấp đầy chi chít bằng niềm vui ngọt ngào.
Chàng thích nàng như thế này, Nhiêu Nhi của chàng nên được nuông chiều mới phải.
Hồi lâu sau, chàng đút từng múi cam còn lại của nửa quả đã lột vỏ vào miệng nàng, khàn giọng hứa: “Trẫm cam đoan, về sau bất kể trễ đến mấy, trẫm sẽ trở về bên nàng...”
Phó Nhiêu dựa vào người chàng nở nụ cười ngọt ngào.
Nữ nhân mang thai vốn đã yếu ớt, huống chi trượng phu còn lớn tuổi hơn nàng nhiều, sự dựa dẫm tràn ngập trong tim nàng lan ra từ đôi mày và ánh mắt, không sao chống cự nổi.
Hoàng đế không thể chịu nổi khi thấy dáng vẻ này của nàng, chỉ ước gì có thể ôm nàng mà hôn ngay lập tức, nhưng cũng biết Tôn Chiêu đã đi đón Trịnh thị, chàng không tiện ở lâu.
Chàng không hề biết, lúc Trịnh thị chậm rãi đi vào nội điện, dọc theo hành lang thật dài, cách tấm rèm châu, bà tình cờ thu hết cảnh này vào mắt.
Bà đứng yên vịn cửa sổ điêu khắc, vành mắt dần ươn ướt.
Nữ tử nằm trên sạp, minh mâu hạo xỉ(*), như châu như ngọc, nàng nũng nịu như thể được ngâm trong hũ mật, cả người toát lên vẻ tươi tắn và quyến rũ.
(*)Minh mâu hạo xỉ (明眸皓齿): Câu thành ngữ miêu tả người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt long lanh và răng trắng sáng.
Xa lạ, nhưng cũng quen thuộc.
Đó đúng là Nhiêu Nhi của bà.
Song Trịnh thị lại vô cùng đau xót.
Trong trí nhớ của Trịnh thị, Phó Nhiêu chưa bao giờ làm nũng với bà, cùng lắm là lúc nàng năn nỉ bà đừng lải nhải nữa, dịu dàng gọi vài tiếng mẹ.
Những chuyện như lột cam đút cho người khác ăn, xưa nay Phó Nhiêu luôn là người làm. Từ năm nàng tám tuổi đã cần cù lao động, xuất đầu lộ diện, chăm sóc cả gia đình già trẻ.
Trịnh thị được nàng chăm sóc quá tốt, đến nỗi bà quên mất bấy giờ nữ nhi mới mười mấy tuổi, nàng cũng cần được che chở và cưng chiều.
Giờ đây thấy Phó Nhiêu được đế vương thương yêu từng li từng tí, hệt như nuông chiều nữ nhi vậy, đến đế vương còn như thế, thì nói gì đến hạ nhân cả cung?
Thảo nào Tôn Chiêu có thể cung kính khiêng kiệu đến.
Vậy mới thấy, nữ nhi sống trong cung cực kỳ hạnh phúc.
Dù sao cung nhân cũng không dám để Trịnh thị đợi lâu, nhanh chóng đi vào thông báo, Hoàng đế im lặng, đành phải giả điếc giả câm, thản nhiên rời đi.
Đợi chàng đi khỏi, Trịnh thị mới vào nội điện, vén rèm châu lên, quỳ xuống hành lễ theo quy củ.
Phó Nhiêu vội vàng gọi bà lại: “Mẹ, người không cần hành đại lễ này.”
Trịnh thị kiên trì đáp: “Lễ không thể bỏ.”
Bà hành đại lễ quân thần trước, sau đó cung nhân đỡ bà ngồi xuống, Phó Nhiêu vịn giường đứng dậy, lại thi lễ với bà, hai mẹ con ôm nhau nói chuyện phiếm.
Đã mấy tháng Phó Nhiêu không gặp bà, nghĩ tới mà hoảng hốt, thế là kéo bà hỏi này hỏi kia.
Trịnh thị ngoài gật đầu cũng không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn nàng, như thể bà đang rối rắm không thốt nổi thành lời.
Thấy đến giờ Phó Nhiêu uống tổ yến, cung nhân không dám chậm trễ, đầu tiên là bưng một chung tổ yến đi vào, một ma ma chưởng sự đích thân xắn tay áo lên, đút từng muỗng cho Phó Nhiêu, bưng trà rót nước, lau miệng lau tay, chu đáo và cẩn thận trong từng khâu.
Bà lại nhìn trang phục của Phó Nhiêu, tuy nàng mang thai nên chỉ cắm một cây trâm điểm thuý bằng vàng khảm ngọc với ngọc trai, đeo một đôi khuyên tai ngọc bích nạm hồng bảo thạch, mọi thứ đều tinh xảo và hoa lệ.
Khiến Trịnh thị nhìn hoa cả mắt.
Phó Nhiêu thấy sắc mặt mẫu thân khác thường, chỉ nghĩ bà có tâm sự, nàng cho cung nhân lui ra, cẩn thận hỏi bà: “Mẹ, rốt cuộc mẹ vào cung vì chuyện gì? Mẹ mau nói đi, đừng giữ trong lòng.”
Trịnh thị hoảng hốt hoàn hồn, nắm lấy tay nàng: “Là có một việc, cũng không vội...” Bà nhìn kỹ khuôn mặt nữ nhi, sắc mặt nàng tươi tắn như bông hoa yêu kiều: “Để mẹ nhìn xem, bệ hạ đối xử với con vô cùng tốt, nữ nhi của mẹ hết chịu khổ rồi...”
Ban đầu bà lo Hoàng đế lớn tuổi nên tủi thân cho nữ nhi. Hôm nay mới thấy, nam nhân chín chắn ắt có chỗ tốt, có thể suy nghĩ chu toàn mọi thứ thay Nhiêu Nhi, đúng là nàng được hưởng phúc rồi.
Phó Nhiêu nghe vậy liền biết Trịnh thị đã trông thấy cảnh vừa rồi, mặt đỏ tới mang tai: “Mẹ, mẹ đừng nói những chuyện này, mau nói đi, Khôn Nhi làm sao ạ?”
Trịnh thị bật cười, kể chuyện các thế gia muốn kết thông gia với nhà họ.
Phó Nhiêu ngẩn người, nàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Bây giờ Khôn Nhi sắp tham dự kỳ thi mùa thu, kỳ thi cấp tỉnh của phủ kinh triệu(*) có thể nói là vạn dặm chọn một, nếu trượt kỳ thi tỉnh thì không thể tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, hôn sự của đệ ấy không vội, trong lòng con đã có sắp xếp, bất kể ai tới, mẫu thân cứ lấy lý do Khôn Nhi chưa xong khoa cử, từ chối trước là được.”
(*)Kinh triệu: nghĩa là thủ đô.
Trịnh thị gật đầu: “Có lời này của con mẹ yên tâm rồi.”
Lại hỏi tới chuyện Phó Nhiêu mang thai, bà chỉ rất nhiều phương thuốc cũ, Phó Nhiêu nghe vào tai nhưng không để trong lòng.
Phó Nhiêu biết thân thể Trịnh thị không tốt, muốn giữ bà ngủ qua đêm một hôm, song bị Trịnh thị từ chối.
“Vậy cũng không được, truyền ra ngoài thì Ngự sử vạch tội con đấy.”
“Thân thể của mẹ không tốt, cả triều đình và dân chúng đều biết, nữ nhi ngủ với mẹ cũng đâu có tính là sai.” Phó Nhiêu kéo bà không buông.
Trịnh thị nghĩ đến cảnh Đế Hậu lưu luyến không rời, biết mình ở lại chỉ tổ chướng mắt người, đành kiên trì nói: “Chắc bệ hạ không vui đâu…”
Phó Nhiêu sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cũng không tiện giữ bà lại, nàng lại bắt mạch cho Trịnh thị, xác định không đáng ngại, sai người mang tới một hộp trang sức vàng bạc và một hộp dược hoàn cho bà.
Trịnh thị nhận lấy dược hoàn, còn hộp trang sức thì bà từ chối.
“Con làm nương nương ở trong cung chi tiêu rất nhiều, trong nhà mẹ có cửa hàng, có điền trang, không phải lo cơm ăn áo mặc...” Trịnh thị không phải người tham tiền, người xuất thân từ tiểu môn tiểu hộ cũng có khí phách của tiểu môn tiểu hộ.
Sau đó bà lại tìm Bổn Bổn thỉnh an cô bé, khoảng thời gian Phó Nhiêu chuẩn bị xuất giá, Bổn Bổn thường xuyên đến Phó gia ở, Trịnh thị ôm Bổn Bổn thêu xiêm y may giày cho cô bé, tình cảm giữa hai bà cháu vô cùng tốt.
Bổn Bổn chủ động đề nghị tiễn bà xuất cung, Phó Nhiêu cười đồng ý.
Hai bà cháu cười nói suốt quãng đường đến cửa cung, Trịnh thị không hề thấy mệt mỏi.
Bổn Bổn tuổi còn nhỏ nhưng lại nhiều tâm sự, cô bé tránh cung nhân, lặng lẽ kéo Trịnh thị nói thầm: “Bà ơi, bà nói với cữu cữu, để cữu cữu vào cung thỉnh chỉ, dẫn Bổn Bổn xuất cung chơi nhé, Bổn Bổn ở trong cung chán ơi là chán...”
Trịnh thị cười vui vẻ, ngồi xổm xuống gãi mũi cô bé: “Con bé láu cá này, cữu cữu con chuyên tâm chuẩn bị thi cử, khi nào kỳ thi mùa thu kết thúc, bà bà bảo cữu cữu tới đón con đi chơi.”
Bổn Bổn vui vẻ ra mặt.
Vào tháng Mười một, cuối cùng Phó Nhiêu cũng vượt qua giai đoạn ốm nghén gian nan, tinh thần nàng tốt lên, vừa bận rộn dốc lòng dạy dỗ nữ nhi, vừa quan tâm chuyện khoa cử của Phó Khôn.
Phó Khôn kết thúc khoa cử cách đây không lâu, thuận lợi đỗ kỳ thi Hương.
Thế gia ở kinh thành đứng ngồi không yên, nhao nhao đề nghị muốn gả nữ nhi nhà mình cho Phó Khôn, thậm chí có người còn đến trước mặt Hoàng đế cầu xin.
Đương nhiên Phó Nhiêu lo lắng vì chuyện này, xoa bụng lật xem bức họa của các quý nữ ngoài cung đưa tới, nghĩ trước nghĩ sau, nàng muốn chọn cho Phó Khôn một hôn sự phù hợp.
Sáng sớm ngày mồng tám tháng Mười một, tuyết rơi dày đặc.
Phó Nhiêu lười biếng nằm trong noãn các không muốn rời giường, Hoàng đế đã về thăm nàng từ sớm, thấy nàng ngủ không nhúc nhích, không hiểu sao thấy hơi giận, bàn tay lạnh như băng đưa vào trong chăn, gãi gãi lòng bàn chân nàng.
Phó Nhiêu rụt lại theo phản xạ, mơ màng mở mắt, liếc thấy là chàng, nàng khẽ hừ, rồi lại đổi tư thế ngủ tiếp.
Hoàng đế tức giận, nghiến răng nghiến lợi vén tóc nàng: “Hoàng hậu, dạo gần đây nàng quan tâm nữ nhi, quan tâm ấu đệ, liệu có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
Phó Nhiêu ngẩn người một lúc, sau đó nhanh chóng bò dậy khỏi ổ chăn: “Ngày gì?”
Tiểu Kim Tử chờ ở cửa, thật sự nhìn không nổi nữa, lần đầu nói nhiều hơn một câu: “Nương nương, hôm nay là sinh thần của bệ hạ.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người có muốn đọc ngoại truyện không? Tôi định viết ngoại truyện Hoàng đế trùng sinh trước, không lấy vợ không sinh con, chờ đợi Nhiêu Nhiêu trưởng thành, ban đầu Nhiêu Nhiêu phớt lờ chàng, sau này biến thúc thúc thành nam nhân của mình luôn, ha ha.
Còn có ngoại truyện của Bổn Bổn và Phó Khôn nữa đó.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");