(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi nghe tin Hoàng đế giá lâm, Liễu Quý tần không hề vui mà trái lại còn ưu phiền.
Vì sao lại triệu Hoàng đế đến đây?
Trước kia ngóng sao, nhìn trăng, chỉ mong Hoàng đế để mắt tới mình, nhưng mà bây giờ lại cảm thấy tình thế không ổn.
Nàng ta chỉ thấy bóng người mặc hoàng bào, bước nhanh qua bậc cửa với sắc mặt trầm như nước, Liễu Quý tần gấp đến nỗi té từ trên giường xuống, chẳng quan tâm chỉnh sửa dung nhan, nơm nớp lo sợ dập đầu.
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ…”
Nàng ta nói xong, hoang mang rối bời nhìn về phía sau Hoàng đế.
Hoàng đế thấy vậy dừng bước, cũng theo ánh mắt nàng ta nhìn lại, đôi mày anh tuấn cau chặt: “Nàng nhìn cái gì?”
Liễu Quý tần mong chờ nhìn Hoàng đế, thân như cành liễu, nàng ta run rẩy nói: “Bệ hạ, thần thiếp không khỏe, muốn xin Hoàng hậu xem bệnh cho thần thiếp...”
Hoàng đế nghe vậy nhướng mày, tức giận nói: “Làm càn!”
“Hoàng hậu có thân phận gì? Nàng dám để nàng ấy khám bệnh cho nàng à? Đây là phạm thượng, người đâu…”
“Bệ hạ, bệ hạ…” Liễu Quý tần vội vàng bò tới trước, ôm lấy chân Hoàng đế, nước mắt lưng tròng nói: “Bệ hạ, thần thiếp nói sai, thần thiếp lỡ lời, là Hoàng hậu nương nương không câu nệ tiểu tiết, nguyện ý bắt mạch cho thiếp thân, nói là tích lũy ca bệnh, phong phú kinh nghiệm, để giúp nàng ấy viết sách… thần thiếp mới… mới sinh ra ảo tưởng…”
Hoàng đế vẫn rất tức giận, đạp nàng ta ra: “Đó là Hoàng hậu lễ hiền hạ mình (*), không có nghĩa là nàng có tư cách để nàng ấy khám bệnh!”
(*) Lễ hiền hạ mình (礼贤折节): Kính trọng, khiêm tốn đối xử tốt với người hiền.
Chàng kiêu ngạo ngồi ở chủ vị, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: “Trẫm niệm tình thân thể nàng không khỏe, sẽ không đánh nàng, nhưng tội này không thể tha thứ, truyền chỉ, Liễu Quý tần phạm thượng, giáng xuống làm tần, phạt bổng lộc nửa năm!”
Liễu Quý tần nghe xong cả người mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất, sắc mặt suy sụp, không thốt nên lời.
Mấy năm nay Hoàng đế không để mắt tới hậu cung, Liễu gia và nàng ta lui tới cũng giảm dần, nàng ta hoàn toàn dựa vào bổng lộc trong cung để sống, Hoàng đế phạt nàng ta nửa năm bổng lộc chính là muốn mạng nàng ta.
Sau khi bớt giận, Hoàng đế bắt đầu suy ngẫm, chẳng phải Liễu Quý tần vẫn luôn bình an vô sự, thế mà lại trông mong Hoàng hậu đến thăm?
Chàng truyền Tôn Chiêu đi tra xét vài người cung nữ, sau khi biết được sự thật, Hoàng đế không khỏi tròn mắt kinh ngạc.
Các phi tử trong hậu cung đều đang tìm mọi cách để lấy lòng Hoàng hậu sao?
Chu đáo, thận trọng đưa tặng vài thứ do mình tự làm thì không tốt sao, lại phải giả bệnh?
Hoàng đế xoa trán, liếc nhìn Liễu Quý tần đang khóc lóc thảm thương, thế mà lại nảy sinh chút đồng cảm.
Hoàng đế rời khỏi cung Mẫn Nghiên, sai người đến điện Khôn Ninh để báo trước, ám chỉ Phó Nhiêu rằng chàng sẽ về cung, có thể giải tán các cung phi khác.
Các cung phi tản đi, Phó Nhiêu đón Hoàng đế vào cung, Hoàng đế kể lại chuyện của Liễu Quý tần, Phó Nhiêu cũng dở khóc dở cười.
Buổi tối, phu thê hai người đang cởi áo tháo đai lưng, muốn vui vẻ thì nào ngờ ngoài điện truyền đến tiếng khóc đứt quãng, Phó Nhiêu thấy lạ, đẩy Hoàng đế ra, choàng lại xiêm y gọi cung nhân dò hỏi.
“Người nào đang ồn ào?”
Tiểu Kim Tử hầu hạ trả lời.
“Hồi bẩm nương nương, chẳng phải hôm nay Liễu tần nương nương ăn nhiều trái cây ướp đá nên bị đau bụng sao? Không cẩn thận để cho Tam Công chúa nhìn thấy, Tam Công chúa trộm ăn hết số còn lại, đến đêm thì nôn mửa, tiêu chảy rất dữ, Liễu tần nương nương bế Công chúa ở ngoài điện cầu kiến nương nương, nô tỳ cho người đi mời thái y và bảo Liễu tần nương nương trở về, nhưng Tam Công chúa lại nôn ra máu ở thiền điện...”
Phó Nhiêu nghe đến đây, đã không màng đến Hoàng đế nữa, vội vén rèm, xuống giường.
“Đưa người đến Tây trắc điện, bổn cung sẽ đi xem Tam Công chúa ngay bây giờ.”
Tất nhiên Hoàng đế không vui, nhưng nghĩ nữ nhi mình đã nôn ra máu, đành phải bỏ qua.
Chàng cùng Phó Nhiêu chỉnh trang sạch sẽ rồi đến trước trắc điện.
Trong dược phòng, Tam Công chúa được đặt trên một chiếc giường nhỏ, sắc mặt trắng bệch, hơi thở thoi thóp, Liễu tần quỳ một bên kinh hoảng, không ngừng lau nước mắt.
Nàng ta thấy đế hậu nắm tay mà đến, một bên nước mắt không ngừng, một mặt liều mạng dập đầu.
“Thần thiếp có tội chết, không dám quấy nhiễu bệ hạ và Hoàng hậu, chỉ vì tình trạng của Anh Nhi không tốt, thần thiếp bất chấp tính mạng van nài Hoàng hậu cứu lấy nàng…”
Phó Nhiêu không nhìn nàng ta mà trực tiếp ngồi trên ghế gấm trước giường, xem xét tình hình của Tam Công chúa.
Hoàng đế thấy Liễu tần lải nhải liên hồi, phất tay: “Trẫm sẽ tính sổ với nàng sau!” Ý bảo nàng ta quỳ sang một bên, ngồi xuống bên giường để xem xét Bùi Anh.
Trước tiên Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng, rồi lại sờ chỉ tay nàng, lắc đầu thở dài: “Tam Công chúa có bệnh nền không tốt, tiêu hóa kém, tỳ hư, vốn đã kiêng kị đồ lạnh… Đột nhiên ăn trái cây lạnh, nội tạng lạnh, sợ là phải chịu khổ một thời gian rồi…”
Nàng sai dược đồng đi sắc thuốc cho Tam Công chúa, rồi châm cứu cho nàng, đợi rút châm bạc ra, lại dán thêm vài loại dược cao, đến nửa đêm nàng mới tỉnh lại.
Liễu tần không ngờ rằng mình khéo quá hóa vụng, không chỉ chọc giận Hoàng đế, còn hại luôn nữ nhi, nhất thời chỉ muốn chết.
Hoàng đế biết là Liễu tần hại Tam Công chúa, sai người đuổi nàng ta về, lại đánh nàng ta mười bản.
Điện Khôn Ninh náo loạn đến nửa đêm mới ngừng.
Sáng sớm hôm sau, Phó Nhiêu đi thăm Tam Công chúa từ sớm.
Tam Công chúa đã tỉnh dậy, mặc một chiếc váy sam trắng nguyệt, trông khuôn mặt càng trắng bệch, đang để cung nhân hầu hạ uống cháo ấm bụng, thấy Phó Nhiêu mỉm cười bước tới, cố sức muốn đứng dậy.
“Mẫu hậu…”
Gương mặt nhỏ nhắn chỉ lớn chừng bàn tay với đôi mắt sáng ngời.
Mảnh mai, nhỏ nhắn, nhìn thấy mà đau lòng.
“Không cần phải đứng lên, tới đây, mẫu hậu xem mạch cho con nào...” Trước tiên Phó Nhiêu giữ lấy nàng, thuận tay bắt mạch cổ tay nàng.
Tam Công chúa ngoan ngoãn, không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn Phó Nhiêu với ánh mắt đầy biết ơn.
Căn phòng này tràn ngập hương thuốc, nàng ngủ ở đây, cảm thấy an tâm thư thái.
Tam Công chúa không khỏi lại có chút dựa dẫm vào Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu bắt mạch cho nàng, sau đó lại ra lệnh cho dược đồng sắc thuốc cho Tam Công chúa.
“Con cảm thấy thế nào? Bụng còn đau không?” Phó Nhiêu dịu dàng hỏi nàng.
Tam Công chúa thấy khóe mắt cay cay, cố ngăn dòng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Không đau nữa rồi... Nương nương, nhi thần có thể ở lại đây với người vài ngày không... nhi thần thích ở đây lắm...”
Nàng không muốn quay về cung Mẫn Nghiên, không muốn ngày nào cũng thấp thỏm sợ bị mẫu phi mắng mỏ, càng sợ bị bắt làm đủ thứ.
Tam Công chúa rơi nước mắt lã chã, mắt long lanh nhìn Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu còn chưa kịp đáp lời thì thấy Bổn Bổn nhảy vào, giật tay Phó Nhiêu ra khỏi tay Tam Công chúa, ôm vào lòng, trừng mắt nói.
“Đây là mẹ ta, ngươi không được ăn vạ mẹ ta, tìm mẹ của ngươi đi!”
Bổn Bổn nói xong, quay lưng lại, ôm Phó Nhiêu không cho nàng thân thiết với Tam Công chúa.
Phó Nhiêu dở khóc dở cười, nhìn Tam Công chúa, lại thấy Tam Công chúa áy náy nhìn Bổn Bổn.
“Bổn Bổn, ngày đó là ta không đúng, ta nhận lỗi với ngươi, lát nữa ta sẽ làm cho ngươi một con diều có được không?”
Bổn Bổn kê cằm trên vai Phó Nhiêu hừ mấy tiếng, không thèm để ý tới nàng.
Tam Công chúa yếu ớt chớp chớp mắt, cười khổ: “Vậy ta làm cho ngươi hai con? Một con bướm, một con chuồn chuồn, được chứ?”
Bổn Bổn im lặng, ngoảnh đầu cau mày nhìn nàng, khí thế hỏi: “Không lừa ta chứ?”
“Trước mặt mẫu hậu, ta lừa ngươi kiểu gì?”
“Được!” Bổn Bổn rời khỏi vòng tay của Phó Nhiêu, trả tay Phó Nhiêu lại: “Vậy ta cho ngươi mượn mẫu thân một ngày, chờ ngươi hết bệnh, ngươi phải về!”
Gần đây Bổn Bổn cực kỳ đau đầu, tại sao trong hậu cung, hết người này đến người khác đều giành mẫu thân.
Trước kia là phụ thân giành, giờ đến cả nương nương và tỷ tỷ khác cũng giành.
Thật tức quá đi thôi!
Ở ngoài cung vẫn hơn!
Tam Công chúa chậm rãi gật đầu, lại nở một nụ cười run rẩy với Phó Nhiêu.
Cung nữ hầu hạ Tam Công chúa kể với Phó Nhiêu rằng trước đó, để tranh sủng, Liễu tần thường sai Tam Công chúa giả ốm để dụ Hoàng đế đến thăm, do đó Tam Công chúa vừa yêu vừa hận mẫu thân, sinh ra ít nhiều oán hận.
Sau giờ Ngọ, Liễu tần gắng gượng cơ thể đến thăm nữ nhi, lại bất chấp đau đớn, quỳ xuống xin lỗi Phó Nhiêu.
“Nương nương đã cứu Anh Nhi tức là cứu mạng thần thiếp, sau này thần thiếp tuyệt không dám có ý đồ gì nữa, mong nương nương đừng so đo tính toán với thần thiếp, tha thứ cho thần thiếp…”
Phó Nhiêu thấy thái độ thật lòng xin lỗi của nàng ta, cũng không so đo nữa: “Ngươi cứ về cung dưỡng thương, trước tiên Tam Công chúa sẽ ở đây với ta hai ngày, đợi khỏi bệnh ngươi hãy tới đón nàng về. Bệ hạ đã tức giận với ngươi đến cực điểm rồi, hi vọng sau này ngươi sẽ hết lòng chăm sóc hài tử, chớ gây thêm chuyện phiền toái nữa, nếu không thì không ai bảo vệ được ngươi đâu.”
“Thần thiếp lĩnh mệnh.”
Tam Công chúa dưỡng bệnh hai ngày tại điện Khôn Ninh thì đã khỏi hẳn, chơi với Bổn Bổn suốt ngày không chịu về cung Mẫn Nghiên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua mấy tháng, mấy tháng này, các cung phi vui vẻ hòa thuận, ngày nào cũng vui như trẩy hội.
Phó Nhiêu đối đãi với mọi người rất chân thành, các phi tần cũng mất hẳn ý định tranh đấu, cả ngày không phải làm đồ ăn thì cũng thêu thùa, hoặc là nấu trà hoa, nghiên cứu phương pháp dưỡng sinh, hoặc là đùa giỡn với ba đứa trẻ.
Thê thiếp hòa thuận, đáng ra Hoàng đế nên vui mừng, nhưng chàng chẳng thấy vui chút nào, cả ngày các phi tử đều tụ tập lại một chỗ chơi bài, đến nỗi vị Hoàng đế này cảm thấy mình có phần vướng víu, bị trói tay trói chân, không dám tới hậu cung.
Ban ngày, Hoàng đế tự nhốt mình trong Ngự thư phòng xử lý chính sự, tới tối lại chui vào ổ chăn của Phó Nhiêu, cày cuốc miệt mài.
Lần ân ái không ít, nhưng Phó Nhiêu vẫn mãi không có thai.
Vụ án Lý gia sau nhiều tháng điều tra, thẩm vấn thì tất cả đã sáng tỏ.
Đáng giết thì giết, đáng đày ải thì đày ải, đáng tống ngục thì tống ngục, triều đình trải qua một lần thanh trừng lớn, đổi mới hoàn toàn diện mạo.
Dưới sự cứu giúp của các bề tôi, chung quy cũng giữ được cho Lý Huân một chút hy vọng sống.
Một đêm khuya, Hoàng đế triệu Lý Huân vào Ngự thư phòng, ném cho hắn một huyền thiết lệnh.
“Trên người ngươi có khí khái của lão gia tử, trẫm rất thích và cũng không muốn để uổng phí tài năng của ngươi. Những năm gần đây, ngươi không cần ở lại kinh thành, hãy đến Nam Hải Tuyền Châu, thay trẫm chỉnh đốn hải vận, mở rộng tuyến đường hải vận về phía nam, đợi đến khi công thành danh toại rồi hãy hồi kinh.”
Đây là lệnh cho Lý Huân mai danh ẩn tích đến Tuyền Châu chỉnh đốn phòng thủ trên biển, những năm gần đây, hải vận mới phát triển, các thế gia Giang Nam dính líu đến việc này, lợi ích phức tạp khó rõ, hải vận thực sự là một miếng thịt béo bở, đương nhiên Hoàng đế muốn giữ miếng thịt béo bở này trong tay triều đình chứ không muốn bị các thế gia chia cắt.
Lý Huân tiếp chỉ, quỳ xuống đất dập đầu: “Thần tạ hoàng thượng long ân”. Vừa nói vừa cất huyền thiết lệnh vào trong người.
Quân vương lại căn dặn kỹ lưỡng hắn phải làm thế nào, gặp khó khăn thì quyết định ra sao, nếu gặp chuyện gấp cần liên lạc với Cẩm Y vệ địa phương, Lý Huân ghi nhớ hết thảy.
Lý gia bị tịch thu, Lý Huân ở biệt viện mình mua.
Đêm đó trở về phủ, Lý Huân thu dọn hành lý, cử một người theo hầu báo tin cho Tạ Tương, không thông báo cho ai khác bên ngoài, một người một ngựa, đeo hành lý mang theo bóng đêm một mình đi về phía nam.
Nhất mạch Lý gia đã xử lý xong, tiếp theo là Công chúa Bình Khang và Tam Hoàng tử.
Lý tần nhờ dao găm của Lý lão gia tử mà thoát chết.
Nhưng Bình Khang Công chúa và Tam Hoàng tử phải xử lý ra sao, ý kiến của bá quan không nhất trí.
Tam Hoàng tử còn nhỏ, chỉ mới tám tuổi, vẫn luôn do Hoàng đế đích thân dạy dỗ, chưa từng nghe đến chuyện Lý Duy Trung, nói lý lẽ là không liên quan.
Thế nhưng phe đại thần mới do Tạ Tương đứng đầu lại cho rằng, Tam Hoàng tử và Lý Duy Trung có quan hệ mật thiết, tuy không trực tiếp tham gia nhưng Lý Duy Trung làm tất cả mọi việc này cho ai thì đã rất rõ ràng, Tạ Tương hết sức khẩn cầu Hoàng đế xử lý Tam Hoàng tử.
Song các lão thần trong triều lại dùng lý do trong cung không có đích tử để bác bỏ lời khẩn cầu của Tạ Tương.
Thật ra trong lòng Hoàng đế đã có quyết định, Tam Hoàng tử là con trai của chàng, còn nhỏ tuổi, không nên chịu liên lụy vì Lý Duy Trung, nhưng chàng cũng tuyệt đối không để Tam Hoàng tử kế vị, Hoàng đế định trước tiên nuôi dạy nhi tử trong cung hai năm, đợi đến khi nhi tử lớn hơn thì chuyển đến đất phong, không có chiếu chỉ không được về kinh, sau đó giáng làm Quận vương, giam giữ tại đất phong, dập tắt ý định đoạt ngôi của hắn.
Sau khi chuyện Tam Hoàng tử được gác lại, đến lượt Công chúa Bình Khang.
Triều thần nhất trí đề nghị cho Công chúa Bình Khang dời đến đất phong huyện Bình Khang, phái người trông coi, không có chiếu chỉ thì không được ra khỏi phủ.
Hoàng đế chấp thuận.
Theo thể chế, Công chúa và Phò mã đi đến đất phong, Nội đình tư phải mở tiệc đưa tiễn và trong yến tiệc này, mẫu thân Công chúa Bình Khang là Lý tần sẽ tham dự.
Sau khi Lý tần nhận được tin từ Nội đình tư, cuối cùng yếu ớt mở mắt ra.
Cơ hội tới.
Ngày mùng bảy tháng chín, ánh nắng rực rỡ, khắp chốn trong cung thoang thoảng hương hoa quế.
Ngày mai, Công chúa Bình Khang sẽ lên đường đi xa, có lẽ cả đời này sẽ không trở lại cung, thế nên trong cung mở tiệc tiễn đưa. Việc này đương nhiên do Hoàng hậu Phó Nhiêu quản lý.
Sáng sớm, nàng đã cử hai cung nữ tới hầu hạ Lý tần trang điểm. Những năm này, Lý tần vẫn luôn mặc quần áo vải thô, cài trâm gỗ, đã không còn phong thái năm xưa nữa, cho dù mặc quần áo lộng lẫy, đầu đội trâm vàng cũng chẳng thể che giấu vẻ già nua.
Vào giờ ngọ, Phó Nhiêu cùng chúng phi kéo nhau đến điện Cam Lộ, trưởng Công chúa và Minh Vương phi cũng như các hoàng thân quốc thích khác đã ngồi vào vị trí đợi.
Hôm nay chỉ thiết đãi hoàng thân, không có mệnh phụ bên ngoài khác. Hơn nữa mấy phi tần còn lại trong cung, toàn bộ nữ quyến cũng chỉ hơn mười người, vì đều là thân quyến hoàng gia nên không treo rèm che.
Lý tần mặc áo choàng màu xanh lam bằng vải hương vân, ngồi ở chỗ dễ thấy, đợi Công chúa Bình Khang và phu quân đến nói lời từ biệt.
Một lúc sau, Công chúa Bình Khang và Từ Gia cùng bước vào điện, tuy Từ Gia không chống gậy nhưng có thể thấy chân của hắn đi lại không tiện.
Tất cả mọi người ở đây đều biết về chuyện cũ của Từ Gia và Phó Nhiêu, nhìn thoáng qua Từ Gia, không nhịn được mà len lén nhìn sắc mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu im lặng nhìn hai người, đoan trang xinh đẹp ngồi bên cạnh Hoàng đế, trên mặt không chút gợn sóng.
Công chúa Bình Khang liếc mắt nhìn thấy Lý tần: “Mẫu phi...” Không kìm được mà khẽ gọi một tiếng, được Lý tần liếc mắt ra hiệu rồi thì cố nuốt nước mắt vào, đỡ Từ Gia cùng nhau quỳ xuống trước mặt đế hậu.
“Nhi thần... thỉnh an phụ hoàng... và mẫu hậu...” Hai chữ “mẫu hậu” thiếu chút nữa là phun ra máu.
Từ Gia cũng khụy gối, khó khăn quỳ xuống, hai tay đặt trên mặt đất, khàn giọng nói: “Thần khấu kiến bệ hạ vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế...”
Hoàng đế nhìn chằm chằm hai người với ánh mắt nặng nề, vung tay áo: “Đi hành lễ với mẫu phi của ngươi đi.”
Công chúa Bình Khang cùng Từ Gia đỡ nhau đứng dậy, chậm rãi bước đến chỗ Lý tần ngồi.
Khi Từ Gia đứng dậy, khuôn mặt hơi liếc qua trước mặt Phó Nhiêu, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngẩn, Phó Nhiêu cảm thấy hơi bất thường.
Công chúa Bình Khang rưng rưng đập đầu lạy Lý tần, mẫu tử hai người nhìn nhau da diết, luyến tiếc không muốn xa, ngại người ngoài có mặt đông đủ cũng không dám nói nhiều, Lý tần đích thân dìu Công chúa đứng dậy: “Khang Nhi, sau này phải tự biết chăm sóc bản thân...”
Công chúa Bình Khang nghẹn ngào gật đầu.
Sau khi Từ Gia dập đầu đứng dậy, vạt áo vừa hay bị Công chúa Bình Khang dẫm lên, chân hắn vốn đã không được linh hoạt, liền ngã sang một bên, kéo theo Công chúa Bình Khang cũng ngã lên người hắn.
Lý tần thấy con gái và con rể ngã vào nhau, vội vàng đứng dậy đi đỡ, nàng ta dùng hết sức nhưng vẫn không được.
Trong lúc lơ đãng, một miếng ngọc bội tuột ra từ vạt áo, lăn thẳng xuống chân Phó Nhiêu.
Mà Từ Gia nhìn thấy miếng ngọc bội, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đôi mắt trở nên mơ màng quyến luyến, chẳng màng tới việc Công chúa Bình Khang kéo mình lại, bò thẳng đến chỗ miếng ngọc bội.
“Ngọc bội của ta…”
Phó Nhiêu đưa mắt nhìn về phía khối ngọc bội, sắc mặt thay đổi, đúng lúc Từ Gia sắp với tới để cầm miếng ngọc bội thì nàng đột nhiên đứng dậy giẫm mạnh lên đó, thậm chí còn giẫm luôn cả nửa ngón tay của Từ Gia.
Từ Gia ngây ra một hồi, đôi mắt phủ đầy tơ máu từ từ ngước lên, chạm phải khuôn mặt của Phó Nhiêu thì nét mặt liền khựng lại, không kìm nổi thì thào khóc thành tiếng.
“Nhiêu muội, nàng trả lại khối ngọc bội cho ta đi, đây là ngọc bội đính hôn của hai ta mà... Mẹ nàng đã đích thân giao cho ta, nàng buông chân ra, mau đưa cho ta...”
Giọng Từ Gia vừa dứt, bốn phía kinh ngạc.
Quá khứ của Từ Gia và Phó Nhiêu không phải là bí mật, ai cũng biết, nhưng không ai dám đem ra bàn tán.
Không ngờ Từ Phò mã ngu đến mức dám vạch trần vết sẹo của Hoàng đế ngay trước mắt chàng.
Quả nhiên sắc mặt Hoàng đế không thể dùng từ u ám để hình dung.
Lý tần khoái trá nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ giả vờ hoảng sợ ôm chặt con gái vào lòng, thầm cười lạnh.
Vài tháng trước, nữ tỳ đã giao vật này vào tay nàng ta, nói với nàng ta đây là vật đính hôn của Từ Gia và Phó Nhiêu, năm đó hai người từ hôn, Phó Nhiêu muốn đòi lại vật này, nhưng tiếc là Từ Gia không biết đã để vật này ở đâu, sau khi tìm thấy, luyến tiếc không muốn trả lại, ngược lại còn giấu đi, bị nữ tỳ đó phát hiện, trộm mất.
Nhân cơ hội này ly gián Hoàng đế và Phó Nhiêu, khiến vị đế vương này luôn nhớ về xuất thân và quá khứ của Phó Nhiêu, với tính tình của Phó Nhiêu, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, tình ý của hai người nhất định không kéo dài được lâu, vậy thì nhi tử nàng ta sẽ có cơ hội đăng cơ, đến lúc đó chính là ngày nàng ta vực dậy.
Ngoài ra, cũng có thể một mũi tên trúng hai đích, xử lý cả Từ Gia. Với Lý tần và Công chúa Bình Khang, Từ Gia vốn đã là quân cờ bỏ đi, cần gì phải chiếm vị trí Phò mã.
Lý tần tính toán rất cao tay.
Nàng ta ức chế nhiều năm nay, giờ được giải tỏa, không nhịn được ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của Phó Nhiêu.
Nhưng đổi lấy cái liếc lạnh như băng của Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu liếc thấy ánh mắt đắc ý của Lý tần, đã đoán được đây là một cái bẫy.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, Phó Nhiêu mạnh mẽ nghiền nát miếng ngọc bội đó, dùng gót chân giẫm mạnh vài cái, giẫm nát vụn.
Hoàng đế hơi sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ tức cười.
Phó Nhiêu nghiêng mặt, nhìn về phía Hoàng đế, vẻ mặt bình thản mà nghiêm nghị.
“Bệ hạ, thứ này chính xác là vật năm xưa gia mẫu giao cho Từ Gia, thần thiếp đã từng tìm hắn để đòi lại, Từ Gia nói dối rằng đã đánh mất, thần thiếp không còn cách nào khác.”
“Thần thiếp thấy kỳ lạ là, sao hôm nay vật này lại tình cờ xuất hiện tại đây?” Ánh mắt thâm trầm của Phó Nhiêu hướng về phía Lý tần.
Lý tần cũng kinh ngạc trước vẻ kiên quyết của Phó Nhiêu, hơi sửng sốt, hoảng sợ nói.
“Hoàng hậu nương nương nói vậy là có ý gì?”
Nàng ta chưa nói xong thì đã thấy Công chúa Bình Khang tức giận chỉ vào Từ Gia: “Tên vô liêm sỉ, ngày nào cũng đem theo tín vật của tình nhân cũ, còn dám mơ tưởng đến đương kim Hoàng hậu, nói đi, giữa hai người còn chuyện gì giấu bổn cung!”
Hiếm khi Công chúa Bình Khang thông minh được một lần, nhẹ nhàng dùng nước bẩn tạt vào Phó Nhiêu.
Ba chữ “tình nhân cũ” có thể nói là đánh thẳng vào mặt Phó Nhiêu.
Phải nói là hôm nay chiêu này của mẹ con Lý tần có thể xem như đâm thẳng một nhát dao vào tim đế vương, cũng khiến Phó Nhiêu khó xử.
Trưởng Công chúa và Minh Vương phi đều kinh sợ, sợ hãi Hoàng đế nổi giận, sinh ra hiềm khích với Phó Nhiêu.
Nhưng lại thấy Phó Nhiêu cười nhạt nói: “Công chúa Bình Khang và Lý tần diễn vở kịch này thật tốt…”
Phó Nhiêu lạnh mặt, vung tay áo, lấy ra uy nghi Hoàng hậu, quát: “Người đâu, truyền thái y đến!”
Công chúa Bình Khang sửng sốt, vội vàng phản bác: “Phó Nhiêu, ngươi truyền thái y làm gì?”
Phó Nhiêu ung dung tao nhã vuốt ve váy áo mình, ngồi xuống ngự sập, giữ chặt tay Hoàng đế, nhìn thẳng về phía trước: “Bổn cung muốn công khai vạch trần trò bịp bợm của mẹ con các ngươi.”
Nếu như để mất mặt vì một miếng ngọc bội thì nàng không xứng làm Hoàng hậu nữa.
Sắc mặt Lý tần thay đổi, nàng ta lén liếc mắt nhìn Hoàng đế, thấy sắc mặt vị đế vương này đã trở lại như thường, còn nắm tay Phó Nhiêu, tin tưởng nàng hoàn toàn, trong lòng nàng ta lạnh đi một nửa.
Hai mẹ con nhìn nhau, đều lộ vẻ sợ hãi.
Mọi người trong điện nhìn thấy sắc mặt của đế hậu bình tĩnh, những trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dần hạ xuống, sợ rằng mẹ con Công chúa Bình Khang lại quấy nhiễu, gây ra chuyện gì.
Từ Gia nhìn chằm chằm miếng ngọc bội vỡ vụn, liên tục kêu ầm ĩ, may mắn thay, Tôn Chiêu đã kịp thời bịt chặt miệng rồi kêu người khống chế hắn.
Không lâu sau, Hạ Du xách theo hòm thuốc vội vàng chạy đến.
Phó Nhiêu trực tiếp ra lệnh: “Hạ thái y, bổn cung nghi ngờ Từ Phò mã trúng thuốc ảo giác, ngươi chẩn đoán cho hắn đi.”
Hạ Du kinh ngạc, vội vàng gật đầu: “Thần tuân chỉ.”
Tôn Chiêu giữ chặt Từ Gia trên ghế, Hạ Du ngồi một bên ghế gấm bắt mạch cho hắn, lại lật mí mắt Từ Gia, sau một hồi chẩn đoán thì sắc mặt cực kì khó coi, đứng dậy thi lễ với đế hậu.
“Bệ hạ, nương nương, Từ Gia không phải trúng thuốc ảo giác, thần nghi ngờ trong người hắn trúng cổ độc, chỉ là thần không giỏi về vu cổ nên không chắc có thể dẫn cổ độc ra được…”
Phó Nhiêu nghe vậy nhẹ nhàng thở phào: “Quả nhiên là vậy, Hạ thái y, bổn cung đã từng ở Miêu Cương một năm, cũng có chút nghiên cứu về vu cổ thuật, khi Từ Gia trúng độc vu cổ, nhất định là huyễn cổ của Miêu Cương, loại cổ này sẽ vào từ tai, ngươi dùng cây bắp tẻ, hoa nghệ tây, đậu đỏ, ngàn ti thảo, nấu các loại dược liệu thành một viên thuốc, đặt ở tai hắn, nhất định có thể dẫn ra.”
Hạ Du lập tức sai dược đồng đi làm.
Sau đó Phó Nhiêu lại nói: “Làm phiền Hạ thái y châm cứu cho hắn để khống chế cổ độc, tránh cho nó từ trong đầu lan xuống ngực, nếu đi vào phổi thì khó mà dẫn ra…”
“Thần tuân chỉ.”
Tôn Chiêu đánh cho Từ Gia bất tỉnh, quăng hắn sang một bên, dùng bình phong ngăn lại, để Hạ Du châm cứu cho hắn.
Phó Nhiêu lại nhìn về phía Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Lưu Đồng hầu hạ ở cửa: “Lưu Đồng, ngươi lập tức phái người đi điều tra xem gần đây Công chúa Bình Khang có động tĩnh gì, chắc chắn bên cạnh nàng có tay trong, nếu không bắt hết đám dư nghiệt Lý gia này thì chúng vẫn có thể gây ra tai họa!”
“Thần lập tức đi làm.”
Lưu Đồng chắp tay ra khỏi điện.
Hoàng đế lặng lẽ quan sát Phó Nhiêu thu xếp mọi việc, trong lòng thấy nhẹ nhõm. Ban đầu chàng còn lo Phó Nhiêu sẽ bối rối không biết làm thế nào, nhưng không ngờ nàng gặp mạnh càng mạnh, trước hoàn cảnh khó khăn này cũng có thể bình tĩnh ứng biến, có được uy nghi của một quốc mẫu.
Sau khi chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn những người khác trong hoàng tộc như trưởng Công chúa sẽ càng tin phục với vị Hoàng hậu này hơn.
Hoàng đế dứt khoát không lên tiếng, mặc cho Phó Nhiêu muốn làm gì thì làm.
Phó Nhiêu lạnh lùng nhìn Lý tần: “Lý tần, vừa nãy khi Bình Khang vào điện, bổn cung thấy ngươi giả tình giả ý, không có chút vẻ lưu luyến nào, thì ra là muốn mưu hại bổn cung…”
Lý tần ôm chặt lấy nữ nhi, né tránh tầm nhìn của Phó Nhiêu: “Thần thiếp không biết nương nương đang nói gì... Nương nương đừng tự phụ y thuật, lừa gạt chúng ta, trong lúc đó ngươi với Phò mã...”
“Ngươi câm miệng lại cho trẫm!” Hoàng đế nhịn không được nữa liền cắt lời nàng ta.
Lý tần cùng nữ nhi hoảng hốt quỳ sụp xuống đất.
Ánh mắt Hoàng đế như vực xoáy, lạnh lùng hé môi: “Ngươi cho rằng trẫm không nhìn thấu trò hề của các ngươi sao?”
Đột nhiên, Tạ Chiêu nghi từ trong đám người đi ra, quỳ gối trước đế hậu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lý Tần: “Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tận mắt thấy miếng ngọc bội kia tuột ra từ trong tay áo Lý tần xuống, lăn theo áo Từ Phò mã…”
Khuôn mặt Lý tần đột nhiên biến sắc, nàng ta trừng mắt nhìn Tạ Chiêu nghi: “Con tiện nhân, ngay cả ngươi cũng dám vu khống bổn cung?”
“Ngươi không xứng để ta vu khống, ngươi làm chuyện ác còn ít à?” Tuy Tạ Chiêu nghi yếu đuối nhưng vẫn giữ được phong thái kiên cường.
Nàng ấy quỳ xuống trước mặt đế hậu: “Bệ hạ, thần thiếp xin lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, vật này là do Lý tần lấy ra để vu khống Hoàng hậu.”
Công chúa Bình Khang vùng khỏi vòng tay Lý tần, lớn tiếng phản bác.
“Mặc kệ thứ này từ đâu mà ra, sự thật nó là vật đính hôn của Phó Nhiêu và Từ Gia...”
“Sự thật thì sao? Ai ở kinh thành mà không biết chuyện Công chúa cướp hôn năm đó, Công chúa không việc gì phải ra rả kể lại để tự vả vào mặt mình, ngươi không biết xấu hổ, bệ hạ thì phải biết chứ!” Đoạn Tiệp dư vốn là người mồm miệng nhanh nhảu, không nhịn được mà mở lời bênh vực Phó Nhiêu đôi câu.
“Chẳng phải mẹ con các ngươi cố ý làm to chuyện này ra là muốn chia rẽ tình cảm đế hậu hay sao? Đừng có tưởng chúng ta đều là kẻ mù! Tình cảm đế hậu thắm thiết vô cùng, không phải hạng tiểu nhân như các ngươi có thể lay chuyển được, hơn nữa, Công chúa điện hạ, ngươi làm như vậy chính là bất trung bất hiếu, chẳng lẽ còn tự cho mình có công?”
“Ngươi… “ Mặt Công chúa Bình Khang đỏ tía như máu, căn bản không ngờ tới một tiệp dư nhỏ bé lại dám đứng ra chế nhạo mình, lập tức đứng bật dậy từ dưới đất, giơ tay lên muốn đánh người.
Nhưng bị Hoàng đế đột ngột đứng lên, một cước đá vào ngực.
“Vô liêm sỉ!”
Hoàng đế dùng mười phần sức lực, Công chúa Bình Khang bị đá văng về phía ghế bành ở sau, nằm rạp trên đất, phun ra một ngụm máu tươi.
“Khang Nhi!” Lý tần thấy thế kinh hãi, vội vàng xông tới ôm nữ nhi: “Bình Khang, Bình Khang?”
Lý tần thấy nữ nhi nửa mê nửa tỉnh, sắc mặt tái nhợt, nàng ta hối hận không thôi, ôm chặt ả khóc rống không ngừng.
Trong lúc hoảng loạn đó, Hạ Du đã lấy con sâu độc ra, dâng lên trước mặt hoàng đế, để mọi người cùng nhìn.
“Bệ hạ, Từ Phò mã quả thật bị người ta hạ cổ độc.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn, thấy con sâu độc nhỏ xíu, trắng như con tằm, đang bò trên tấm khăn đen tuyền, ngực nàng bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn, nàng nuốt một tiếng, thở ra một hơi thật dài: “Bệ hạ, quả là cổ gây ảo giác.”
Hoàng đế khép mắt lại, bật cười giận dữ: “Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Bình Khang gây ra.” Chàng xua xua tay, không muốn nói thêm nữa.
Chàng im lặng một lúc, rồi lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị quét mắt nhìn mọi người xung quanh.
“Mẫu tử Lý tần tội không thể tha, nhưng trẫm nghĩ đến công lao của Lý lão gia tử nên giữ lại mạng... Không ngờ các người lại dám hãm hại Hoàng hậu nhiều lần, mưu hại Hoàng hậu, hôm nay cho dù thế nào trẫm không thể tha thứ được nữa…”
Ánh mắt chàng sắc bén như đao, nặng nề hạ lệnh: “Truyền chỉ, đày Lý tần vào lãnh cung, ban cho cái chết.”
“Công chúa Bình Khang xuống tóc làm ni cô, suốt đời giam cầm trong hoàng miếu, không được ra ngoài.”
“Giáng Từ Gia đày đi biên ải làm lính, mặc kệ sống chết...”
“Còn về phần Tam Hoàng tử...” Sắc mặt Hoàng đế âm u trong chốc lát, thở dài, dứt khoát nói: “Giáng xuống làm thứ dân, đưa đến đế lăng túc trực bên linh cữu cho tiên tổ.”
Mọi người lập tức đứng dậy: “Thánh thượng anh minh!”
Tôn Chiêu không nói hai lời lập tức áp giải Lý tần và hai người kia.
Tiệc tàn, Hoàng đế đến ngự thư phòng xử lý việc của Tam Hoàng tử, Phó Nhiêu dẫn các phi tần rời khỏi điện Cam Lộ.
Tạ Chiêu nghi bước nhanh qua những người đi đường, quỳ xuống trước mặt Phó Nhiêu: “Thần thiếp cầu xin nương nương một ân điển.”
Trải qua chuyện này, Phó Nhiêu đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, ánh nắng buổi trưa chói chang, nàng nheo nheo mắt, vịn tay Ngu phi và Liễu tần, nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ánh mắt của Tạ Chiêu nghi lóe lên vẻ kiên quyết: “Không phải nương nương ban chết cho Lý tần sao? Có thể để thần thiếp thay nương nương làm việc đó không ạ?”
Phó Nhiêu hơi sững sờ, chỉ thấy toàn thân vô lực, không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Được.”
Tạ Chiêu nghi lập tức tạ ơn, chạy về hướng lãnh cung, bóng hình mảnh mai biến mất trong ngách nhỏ.
Ngu phi liếc nhìn hướng nàng ấy rời đi, thở dài giải thích với Phó Nhiêu.
“Tám năm trước Tạ Chiêu nghi từng sinh non, chính là do Lý tần gây ra, thân thể nàng ấy vẫn luôn bị bệnh cũng là vì nguyên nhân này.”
“Thì ra là thế…”
Phó Nhiêu còn chưa dứt lời, mắt tối sầm lại, cơ thể bỗng nhiên ngã xuống đất.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");