(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giữa trắc điện và chính điện của điện Khôn Ninh có một hành lang vừa hẹp vừa dài, đủ kiểu đèn cung đình lộng lẫy treo phía trên. Gió đêm khẽ thổi qua làm lay động ánh đỏ rực rỡ.
Chàng móc lấy ngón tay ngọc ngà, bước sen nhẹ nhàng, dường như không có bất kỳ tiếng động nào. Ngón tay đan vào kẽ tay nàng, vừa ấm vừa mịn.
Khi ngón tay suýt trượt khỏi bàn tay chàng thì một tay khác lại phủ lên, bọc lấy tay chàng trong tay mình. Hệt như nàng dâu vững vàng đi theo sau chàng.
Hoàng đế cong môi đầy hạnh phúc, sau này có thể bắt nạt nàng, bắt nạt tiểu thê tử của chàng một cách quang minh chính đại, không ngại ngần chi.
Làn gió khẽ thổi tung vạt áo, váy phượng thêu chỉ vàng phấp phới, chảy tràn khắp hành lang.
Họ nhanh chóng đến cửa tẩm điện, Hoàng đế bước vội vào trong, Phó Nhiêu chưa kịp chuẩn bị gì nên bị chàng kéo bước đi loạng choạng, nàng vấp chân vào cạnh cửa, ngã nhào tới, cứ thế va thẳng vào lưng chàng.
"Ui da..."
Nàng nhớ mười chiêu toàn năng mà ma ma kể, một tiếng ui da thôi cũng đầy quyến rũ và mê hoặc, hệt như những sợi tơ quấn vào lòng chàng, sau đó cướp luôn cả trái tim chàng.
Hơi nóng hầm hập, tim đập thình thịch.
Ánh mắt Hoàng đế tối sầm: "Sao thế?" Chàng vừa định quay lại nhìn nàng thì đôi tay ngọc ngà đã vòng từ sau tới, cả hai tay chàng đều nằm gọn trong lòng nàng.
Rõ ràng cánh tay kia mềm như tơ, mà lại chẳng biết lượng sức mình, muốn giữ chặt chàng lại, để xem nàng có thể tung chiêu gì đây.
Hoàng đế đứng yên, để mặc nàng làm gì thì làm.
Cung nhân đã lui ra hết từ lâu, nến đỏ trong điện lập lòe, màn che phấp phới.
Làn khói xanh lượn lờ từ bình hương đồng dưới cửa sổ, hơi lạnh từ tảng băng trong góc bốc lên, hương thơm hòa cùng hơi lạnh.
Phó Nhiêu tựa cằm vào vai chàng, hơi chau mày lại, hờn dỗi dính sát vào chàng, nũng nịu: "Bệ hạ, ngài đụng phải thần thiếp rồi..."
Cứ thế từng chút từng chút, vô tình lại cố ý chạm vào nhau.
Miệng lưỡi chàng khô khốc, chàng bật cười, đứng thẳng người lên.
Chàng nhìn thẳng tới chỗ hồng trướng trước mặt, hít một hơi thật sâu: "Là do nàng bước đi không cẩn thận, sao lại còn trách trẫm?"
Nàng ngang ngược đáp: "Bệ hạ đi nhanh quá, kéo cả thần thiếp theo..."
Hoàng đế cong môi: "Ồ, cuối cùng là trẫm sai à?"
"Đúng thế..."
Động tác ngày càng mãnh liệt.
Hoàng đế nuốt nước miếng, bỗng bước một bước dài.
"Ui da..."
Phó Nhiêu không kịp ngờ tới nên bị lực kéo đi, ngã thêm lần nữa. Nàng nắm chặt cổ áo chàng theo bản năng, ngón tay ngó sen từ từ trượt xuống trên người chàng.
Thấy nàng sắp ngã, Hoàng đế xoay người bế nàng lên, ném nàng lên giường qua tấm rèm đỏ phấp phới.
"Hoàng hậu của trẫm, nàng học mấy cái này ở đâu vậy?" Chàng giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái kiểu không an phận kia, quả thực là chàng chưa thấy bao giờ...
Nhưng mà, giận thì giận đấy, song nàng hoàn toàn khác với thường ngày, không thể phủ nhận rằng chàng như được uống rượu ngon, dư vị vô tận.
Cô nương này học hư rồi.
Phó Nhiêu bị đau, uất ức túm rèm đỏ, không cho chàng vào.
Nàng nào vui nổi, chẳng phải ma ma kia nói đây là quy luật trong cung à? Nàng từng nghĩ rằng ma ma có thể lừa nàng, nhưng vẻ mặt của ma ma nghiêm túc quá, nàng còn là Hoàng hậu tương lai nữa, ma ma dám lừa nàng ư?
Sau này nghĩ lại, có lẽ là Hoàng đế chơi xấu nàng rồi. Cân nhắc sự ân cần của chàng, nàng đành phải giả vờ ngốc một chút.
Đương nhiên nàng không làm y chang, cũng thiếu một vài động tác.
Nhưng bây giờ thấy phản ứng này của Hoàng đế, nàng vừa xấu hổ vừa bực:
"Chẳng phải là ma ma nội cung của bệ hạ dạy thế à? Sao bệ hạ lại trách thiếp?"
Mặt Phó Nhiêu vừa hồng hào vừa nhăn lại, trông hơi ngượng ngùng.
Hoàng đế ngạc nhiên: "Chưởng giáo ma ma trong cung dạy ư?"
"Vâng..." Phó Nhiêu cất giọng đầy tủi thân.
Rèm đỏ trước mặt phấp phới như sóng, ngón tay trắng ngần túm chặt, khép chặt lại, không có kẽ hở nào.
Chàng chẳng nhìn rõ nàng, không biết trông thú vị thế nào.
Sững sờ một hồi, chàng bật cười theo bản năng. Tiếng cười xuyên qua rèm đỏ như muốn lột hết da mặt nàng, Phó Nhiêu tức tối đến dậm chân: "Không cho cười!"
Giày thêu đạp lên ghế kê chân, phát ra tiếng vang.
Hoàng đế thích thú hơn, chàng gãi ngón tay trắng ngần của nàng.
Phó Nhiêu rụt tay lại vì ngứa, nhưng nàng không mắc bẫy, nàng vẫn không buông tay ra, rèm vẫn bị khép chặt.
Hoàng đế phì cười, chắp tay sau lưng đứng trước rèm, bỗng thấy hơi hối hận.
Chưởng giáo ma ma kia cũng có tuổi rồi, bình thường là người nghiêm túc nhất, chắc là do Lãnh Hoài An xúi giục đây mà.
Lãnh Hoài An thích chơi mấy trò này nhất.
Chắc là biết chàng không định đụng vào nữ nhân nào nữa, bèn khuyến khích Chưởng giáo ma ma dạy Phó Nhiêu cái này.
Đáng ra kế hoạch này y không nên gạt đế vương chứ.
Nếu chàng biết sớm thì ban nãy chàng làm gì "phê bình" nàng. Giờ thì hay rồi, bé hồ ly ngoan ngoãn đã chui vào hang, e là sẽ không bao giờ ra nữa.
Đúng là tự mình hại mình mà.
Lần đầu tiên Hoàng đế thất vọng với chính mình.
"Nhiêu Nhiêu à, trẫm mệt quá, nên nằm nghỉ thôi..." Chàng nhẹ giọng nhắc nhở.
Phó Nhiêu làm ngơ, gác chân bên mép giường, khua qua khua lại như đứa trẻ đang nghịch nước.
Tấm rèm bồng bềnh như sóng, mang theo sắc đỏ lung linh, rực rỡ vô cùng.
Theo dòng thời gian, lòng hoàng đế lạnh như băng.
Chàng nhăn mũi, quyết định cứu vớt sai lầm của mình.
"Nhiêu Nhiêu à, nàng cũng biết hơn ba năm nàng rời đi, trẫm phải chịu đựng cỡ nào mà?"
Đôi chân nhỏ dưới trướng hơi khựng lại, dừng một hồi, tiếng nói thơ ngây phát ra từ bên trong: "Cỡ nào cơ?"
Hoàng đế đứng thẳng trước rèm, khoanh tay, bóng người chiếu dài xuống trướng, như thể che hết người nàng.
Chàng hé môi, thản nhiên nói: "Cả ngày trẫm ngồi ở Ngự thư phòng, trong lòng trống trải, chẳng biết đi đâu, ho ra từng ngụm máu. Trẫm sợ bản thân ngày càng yếu nên quyết tâm ra biên quan, chỉnh đốn biên phòng. Nhưng mỗi khi thắng trận, trẫm đều ngồi trên đống cỏ khô, nhìn lên trăng trên đầu... Trẫm đoán, vầng trăng trẫm và nàng nhìn thấy đều giống nhau, trẫm bèn gấp lá thổi điệu nhạc cho nàng nghe..."
Đôi tay túm rèm hơi run rẩy.
Một hàng nước mắt chảy dài, rơi xuống đùi, tạo thành vệt nước.
"Lòng trẫm rất nhớ nàng, cũng cực kỳ có lỗi với nàng. Trước đây trẫm luôn bảo là sẽ không ép nàng, nhưng lại không chịu được việc nàng trốn đi. Thật ra trẫm tự dối lòng cả, trẫm muốn nàng nhào vào lòng để trẫm ôm ấp..."
Nước mắt tủi thân không kìm được mà rơi xuống, ướt đẫm xiêm y.
"Trong lòng trẫm rất rõ, dẫu sao cũng chỉ là dỗ nàng thôi. Nhưng sau khi nàng rời đi, trẫm cực kỳ hối hận, hối hận vì lúc trước không nên ép nàng, nếu không nàng sẽ không quyết tâm chạy đến Đàm Châu như thế, cũng sẽ không gặp chuyện..."
"Khoảng thời gian đó trẫm luôn dằn vặt mình, nhưng càng hối hận thì càng nhớ nàng. Trẫm luôn mong có thể có ai đó nhắc đến nàng, tiếc là ai cũng sợ chạm vào nỗi đau của trẫm, nên họ im bặt, không nhắc đến Phó Nhiêu nữa. Hai chữ Phó Nhiêu cũng trở thành điều cấm kỵ..."
"Lòng trẫm đau đớn khôn tả, chỉ đành hồi kinh. Ngoài trấn an mấy đứa con, hỏi han chuyện triều chính thì trẫm chẳng buồn làm gì khác nữa, chỉ thích tìm đệ đệ nàng trò chuyện. Trẫm triệu hắn đến Ngự thư phòng, sai hắn kể chuyện quá khứ của nàng, trẫm thích nghe lắm. Mỗi khi nhắc đến chuyện nàng phải chịu khổ từ nhỏ, lòng trẫm đau như cắt, có hôm đau đến mức ho ra cả miệng máu, khiến đệ đệ nàng hết hồn."
"Sau này trẫm gọi hắn, hắn thà chết cũng không chịu nhận lệnh."
Nói đến đây, Hoàng đế cười khổ.
Sau tấm rèm đỏ, đôi tay trắng ngần không biết đã buông từ bao giờ, chỉ còn gợn sóng và hương thơm phấp phới.
"Hắn không nhận lệnh, trẫm cũng không thể trách hắn được. Sau khi hồi kinh, trẫm bèn đi dạo quanh nhà nàng, đệ đệ nàng cũng chẳng để ý tới trẫm, cứ mặc trẫm ngồi thẫn thờ ở bàn đá trước khuê phòng của nàng."
"Phó Khôn không trò chuyện với trẫm nên lòng trẫm bức bối lắm, trẫm muốn tìm người nói chuyện về nàng. Có dạo trẫm đi chùa Đại Báo Ân, không ngờ gặp được mẹ nàng, mẹ nàng và phu nhân của Dương Thanh Hà đi dâng hương."
"Hai người tự nhiên nói về nàng, Dương phu nhân biết nàng xảy ra chuyện nhưng mẫu thân nàng thì không. Một phụ nhân lạ mặt thấy mẹ nàng, khóc lóc tang thương với bà ấy. Bảo rằng số nàng khổ cực, đã gặp chuyện, mong mẹ nàng nén bi thương. Mẹ nàng nổi giận, mắng phụ nhân kia trù ẻo, sau đó cãi qua cãi lại với người ta. Trong tình huống cấp bách, bà ấy bảo nàng và ai đó tên Trần Tứ Gia tâm đầu ý hợp, Tứ Gia đã đến nhà cầu hôn nhưng vì dịch bệnh ở Đàm Châu nên nàng đã dời hôn sự, đến Đàm Châu trước. Sau vạn dặm xa xôi, nàng giữ đúng lời hứa, gả đến Xuyên Thục..."
"Bốn chữ "tâm đầu ý hợp" đập thẳng vào trán trẫm, xoáy vào tim trẫm. Nước mắt trẫm tuôn ào ào, trẫm có tâm đầu ý hợp với nàng bao giờ đâu, chỉ toàn là trẫm đơn phương nhớ nàng, ép buộc nàng, nàng có hạnh phúc đâu? Có giữ lời đâu?"
"Sau khi đau đớn như thế, lòng trẫm lại hy vọng, có lẽ nàng e dè thân phận của trẫm, chứ không phải con người trẫm..." Nói đến đây, Hoàng đế lại cười khổ: "Lúc trẫm đến nhà nàng, chắc là mẫu thân nàng đã nhìn ra rồi. Lâu lắm rồi nàng không về, bà ấy bèn tưởng rằng nàng giấu bà ấy để bỏ trốn cùng trẫm... Hôm đó, bà ấy ôm Dương phu nhân khóc rất lâu."
"Sau đó trẫm xử lý phụ nhân kia, lo liệu chuyện này xong, trẫm bảo Hạ Du bước tới an ủi mẫu thân nàng, nói rằng nàng đang rong ruổi ngoài quận khác, vẫn rất khỏe mạnh..."
Chàng vươn tay vén tấm rèm, lộ ra một gương mặt tuyệt đẹp, đuôi mắt hồng hồng như sợi chỉ đỏ, ướt đẫm, ánh nước long lanh như con hồ ly bị giật mình sợ hãi, xinh đẹp và quyến rũ. Làn váy dài ôm trọn đường cong mềm mại hấp dẫn, trông nàng như con hồ ly đỏ mê ly.
Đôi mắt chàng đen láy và nóng bỏng, nhìn thẳng vào nàng:
"Nàng cũng biết tại sao trẫm làm vậy mà?"
Hồ ly nhỏ đỏ mặt, lắc đầu với cặp mắt chờ mong.
Hoàng đế bật cười, tiếng cười trong trẻo như giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt, rớt xuống lòng bàn tay nàng, hơi ấm bao trùm, phủ lên chiếc cằm mịn màng của nàng, chàng khẽ bảo:
"Trẫm tìm dấu vết của nàng ở khắp nơi, nói chuyện với người khác về nàng thật ra là vì trẫm sợ trẫm sẽ quên nàng. Trẫm muốn mình luôn khắc ghi nàng trong tim, sợ rằng thời gian trôi qua, sẽ không còn ai nhớ trên đời này có vị nữ y hành y cứu người tên là Phó Nhiêu nữa..."
"Bệ hạ..." Nước mắt nóng hổi tràn khỏi mi, làn nước phản chiếu bóng hình chàng.
Phó Nhiêu cầm lấy tay chàng, từng chút nắm lấy và giữ chặt.
Sau đó kéo chàng một cái.
Hoàng đế ngã ngay xuống giường, tựa đầu vào gối.
Phó Nhiêu vùi đầu trong lòng chàng, nỉ non nói: "Bệ hạ, Nhiêu Nhiêu xin lỗi ngài..."
Hoàng đế vuốt ve lưng nàng, dịu dàng hỏi: "Trẫm cũng thấy nàng nên xin lỗi trẫm, thế nàng phải bồi thường cho trẫm thế nào đây?"
Phó Nhiêu nghe thế thì đầu óc quay cuồng, đôi mắt hạnh đỏ au sau khi khóc, trông như mắt hồ ly hẹp dài, yếu ớt động lòng người. Nàng nhìn chàng, dỗi hờn hỏi:
"Bệ hạ, ý ngài là sao?"
Hoàng đế chột dạ đỏ cả hai tai, nhưng mặt lại bình thản hỏi: "Ma ma giáo dưỡng còn dạy Hoàng hậu gì nữa? Có thể cho trẫm biết không?"
Phó Nhiêu dịch người ra, chậm chạp đẩy tay chàng: "Bệ hạ, ngài cố gì hả?"
"Làm gì có?!" Hoàng đế nghiêm túc bảo: "Sao trẫm soạn ra thứ đó ngay được?"
Mặt Phó Nhiêu sa sầm, xem ra là không trốn được rồi...
Nàng mím môi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi chậm chạp trèo lên...
...
"Bệ hạ, thiếp gả cho ngài thật ư?"
"Tất nhiên rồi, nàng là Hoàng hậu của trẫm, là thê thử của trẫm... Ưm..."
"Bệ hạ... Ngài có thể đừng đụng vào nữ nhân khác không... Nhiêu Nhi không muốn..."
"Trẫm... có mình Nhiêu Nhiêu là đủ rồi..."
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của chàng, Phó Nhiêu thấy chẳng vui...
Hoàng đế hít sâu, chịu đựng nỗi khó chịu, kiềm chế hỏi: "Hoàng hậu, chẳng phải có mười kỹ thuật toàn năng à? Ma ma dạy nàng thế nào? Chỉ có thế thôi sao?"
"Bệ hạ..." Phó Nhiêu sắp khóc tới nơi, giọng điệu ghét bỏ của chàng là sao đây? Lòng hăng hái không chịu thua của Phó Nhiêu bùng lên...
Lát sau, gương mặt của Hoàng đế căng cứng, đáy mắt đen ngòm như xoáy nước sâu. Chàng vỗ nàng, thở dài:
"Nàng xuống dưới đi..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");