(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mùng 7 tháng 5 cũng là ngày Công chúa Bình Khang đến thăm Lý tần.
Sau khi Phó Nhiêu "chết", Hoàng đế nản lòng với hậu cung, Công chúa Bình Khang cần xin đi thăm Lý tần mấy lần, cuối cùng Hoàng đế mới chấp nhận cho ả thăm hai tháng một lần.
Gần đây Công chúa Bình Khang rất khoái chí, mãi đến mùng 6 tháng 5, ả nhận được mật báo từ ám vệ của Lý Duy Trung.
Lý Duy Trung thất bại, cả Lý gia sắp bị tịch thu tài sản, chém hết cả nhà.
Mà Phó thái y đã chết nay sống lại, sắp nhập cung làm hậu.
Tin tức này như tiếng sét giữa trời quang, khiến trước mắt Công chúa Bình Khang tối sầm. Ả ngồi phịch xuống đất, cả đêm hoảng hốt không ngủ được, mới sang ngày mới đã gấp gáp vào cung thăm mẫu phi.
Song lần này, một quân cờ của Lý gia ẩn náu trong phủ công chúa bước ra ánh sáng, nhỏ giọng nói với ả:
"Điện hạ, hay là để nô tỳ dịch dung thành ngài, vào cung gặp nương nương ạ."
"Tại sao?"
"Nô tỳ có vật rất quan trọng, phải đưa cho nương nương để giữ mạng."
"Là thứ gì?"
Nữ ám vệ kia lấy một hộp gấm ra, đưa cho Công chúa Bình Khang xem.
Công chúa Bình Khang nhìn một cái là nhận ra vật đó, ả híp mắt: "Được, nhưng mỗi lần ta vào cung thì nữ quan đều kiểm tra kỹ càng. Sao ngươi mang món đồ này cho mẫu phi ta được?"
Đáy mắt của nữ ám vệ kia lộ ra vẻ kiên quyết, sau đó đi đến trước mặt Công chúa Bình Khang, cắt da đùi rồi khoét thịt đùi của mình ra, nhét món đồ ấy vào rồi lấy kim khâu lại.
Công chúa Bình Khang ngơ ngác nhìn cảnh đáng sợ như thế, mặt cắt không còn một giọt máu.
Nhưng nữ ám vệ kia ngoài hơi chau mày thì không có chút đau đớn nào.
Công chúa Bình Khang sợ hãi, hỏi nàng ta: "Ngươi không đau à?"
Nữ ám vệ cười lạnh: "Nô tỳ đã uống một loại bí dược, sau khi uống xong thì da thịt khác hẳn người thường. Công chúa đừng lo, người ta không soát ra đâu.”
Sáng sớm, nữ ám vệ dịch dung thành Công chúa Bình Khang, nhập cung trước.
Bởi vì kiệu vua còn ở tít Thông Châu nên cung nhân cũng hơi lơ là, tốt xấu gì Công chúa Bình Khang cũng là nữ nhi của Hoàng đế, nữ quan cho nàng ta vào luôn mà chẳng cần kiểm tra.
Nữ ám vệ kia đã dịch dung gặp được Lý tần ở cung Phỉ Thúy.
Lý tần nhìn một cái là nhận ra nàng ta không phải Công chúa Bình Khang. Mấy năm nay đã rèn nàng ta thành người vô cùng cẩn trọng, nàng ta dùng kế điều nữ tì canh giữ ra ngoài.
Nữ ám vệ kia chẳng nói nhiều, lập tức tháo chỉ vừa khâu đêm qua, lấy hai món đồ ra.
Món đầu tiên, Lý tần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là chủy thủ Hoàng đế ban cho phụ thân nàng ta. Năm đó phụ thân nàng ta chết vì cứu Hoàng đế, Hoàng đế vô cùng biết ơn nên ban chủy thủ này cho Lý gia, hứa rằng sau này sẽ cho Lý gia một mạng sống.
Món đồ thứ hai thì Lý tần không biết, nàng ta nhận lấy rồi âm thầm nhét dưới lớp gạch nàng ta hay ngồi, sau đó hỏi: "Đây là gì?"
Nữ ám vệ kia ghé tai nàng ta thì thầm mấy câu.
Lý tần nghe thế thì ngạc nhiên: "Thật ư?"
Nữ ám vệ cười khẩy: "Nô tỳ đã xác minh chuyện này rồi, nương nương có thể làm theo."
Ánh mắt Lý tần sáng lên, nhìn vọng ra sắc xanh ngoài cửa sổ, gật đầu bảo: "Không sai, quả nhiên là đồ tốt."
Mùng 8 tháng 5, kiệu vua hồi kinh, bá quan văn võ quỳ đón ở cửa nam kinh thành.
Phó Nhiêu và Bổn Bổn đều ở trong kiệu vua, đến cổng Chính Dương thì xuống kiệu. Có cung nhân đỡ Phó Nhiêu lên chiếc xe ngựa khác để về Phó phủ, Bổn Bổn tựa lên cửa sổ xe, rưng rưng nước mắt nhìn Phó Nhiêu đi xa:
"Cha ơi, khi nào mẫu thân về ạ?"
Hoàng đế thấy nữ nhi vừa khóc vừa níu kéo thì rất đau lòng, chàng ôm cô bé vào lòng: "Nếu con nhớ mẫu thân thì tối nay cha đưa con đi thăm, nhưng mà phải một tháng nữa mẫu thân con mới chính thức nhập cung."
Trên đường đi, Phó Nhiêu đã giải thích rõ ràng cho Bổn Bổn, Bổn Bổn ngoan ngoãn nhớ lời của mẫu thân, kiên cường gạt nước mắt, trông chờ gật đầu: "Bổn Bổn biết rồi..."
Trên đường hồi phủ, thị vệ khua chiêng gõ trống, cả đường về Phó trạch vô cùng sôi động.
Trịnh thị đã về phủ trước với Phó Khôn, mở cửa giữa, dựng bàn thờ, quỳ ở sảnh chính đợi Phó Nhiêu.
Khi cung nhân đọc xong ý chỉ, Trịnh thị bật khóc, cùng Phó Khôn quỳ lạy Phó Nhiêu:
"Thần phụ thỉnh an nương nương."
"Thần đệ khấu kiến Hoàng hậu nương nương."
Sao Phó Nhiêu để mẫu thân nàng quỳ được, nàng vội cất bước muốn đỡ bà dậy nhưng lại bị cung nhân ngăn cản: "Nương nương, không thể bỏ bớt lễ nghi được."
Phó Nhiêu kìm nước mắt, gót chân nhũn ra nhìn mẫu thân và đệ đệ cung kính lạy mình. Trịnh thị nằm trên đất, cơ thể hơi run rẩy, vô cùng kích động:
"Mau đứng lên đi ạ."
Nàng đích thân bước lên đỡ Trịnh thị dậy, hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng ôm nhau khóc một trận thật lâu. Phó Khôn mời cung nhân về, chỉ giữ lại hai cung nữ hầu hạ Phó Nhiêu.
Ban đêm, hai mẹ con ngủ chung với nhau, hàn huyên rất lâu.
Qua lời Trịnh thị, Phó Nhiêu biết Hoàng đế đã sai người mua mấy căn nhà phía sau Phó trạch rồi sát nhập vào Phó trạch. Hôm qua, của hồi môn của nàng đã được âm thầm chuyển vào và sắp xếp ngăn nắp. Phó Nhiêu chẳng còn gì để nói, thật sự là chàng chẳng để nàng bận tâm chút nào cả.
Trịnh thị lau khô nước mắt, cuống quýt nói: "Cho dù thế nào thì mẹ vẫn phải thêu vài món cho con, sau này con nhập cung đỡ bị người ta chê cười..."
Trịnh thị lo lắng đến mức không rảnh để nghỉ ngơi, đốt đèn thuê hoa cả đêm, vừa thêu vừa lau nước mắt.
Trước kia thì ngày nào cũng âu lo, chờ mong Phó Nhiêu sớm gả ra ngoài. Sau khi Phó Nhiêu rời kinh, bà đích thân lo mọi chuyện trong nhà mới biết mấy năm nay nữ nhi chịu nhiều khổ cực. Khoảng thời gian Phó Nhiêu rời đi, ngày nào bà cũng sống trong hối hận, lâu lâu đi thắp hương bái Phật, cầu xin cho nàng bình an quay về. Bây giờ Phó Nhiêu xuất giá thật, gả vào thâm cung hậu viện làm Hoàng hậu, tin tức truyền tới nhà, khắp quê nhà đều đến dập đầu với bà, mấy nữ quyến nhà quan lại ở kinh thành cũng đích thân đến chào hỏi.
Nếu là trước kia, không biết bà sẽ mừng rỡ cỡ nào, nữ nhi làm Hoàng hậu là vinh dự to lớn của Phó gia mà.
Phải biết rằng, trăm năm trước, khi Phó gia còn vang danh khắp chốn thì cũng có hai đời Hoàng hậu. Giờ đến lượt nữ nhi của mình, bà phải mừng rỡ lắm.
Song bà chẳng thể vui mừng gì nổi, nước mắt trong veo cứ tuôn ra như chuỗi ngọc đứt, rơi không ngừng như thể vừa bị cắt mất miếng thịt vậy.
Khóc cả đêm đến tận sáng sớm.
Ngày Hoàng đế hồi cung, Lý tần cắt cổ tự vẫn bằng chủy thủ mà năm đó Hoàng đế ban cho Lý lão gia tử ở cung Phỉ Thúy, may mà thị vệ cứu kịp thời, chỉ bị một vết cắt.
Tin tức lan đến Ngự thư phòng, Hoàng đế chẳng thèm ngước mắt lên.
Lãnh Hoài An giữ tay áo mài mực cho chàng, rồi hỏi: "Bệ hạ à, ngài xem nên xử lý ra sao?"
Dường như Hoàng đế không nghe thấy, một tay chàng ôm Bổn Bổn, cho cô nhóc ngồi lên đùi, chỉ cô bé cầm bút lông, một tay lật sổ, ra hiệu cho cô bé viết chữ.
Một hồi sau, chàng chau mày hỏi: "Nàng ta dùng thất tinh bảo đao mà trẫm thưởng cho lão gia tử à?"
Lãnh Hoài An khựng lại, nhìn chàng một hồi rồi bẩm: "Vâng ạ."
Hoàng đế cười khẩy, bực tức trong lòng. Lý lão gia tử có phẩm cách thế nào chứ, thế mà lại sinh ra nữ nhi lòng muông dạ thú, chàng nặng nề thở dài:
"Khanh đích thân đến cung Phỉ Thúy, thu lại thanh chủy thủ kia đi."
Lãnh Hoài An hiểu ra đế vương muốn tuân theo lời hứa, tha cho Lý tần một mạng.
Y đáp lại rồi lui ra.
"Cha ơi, tấu chương này cũng viết "được" ạ?" Bổn Bổn nghiêng đầu, nghiêng cả người hỏi chàng.
Dạo này, chữ mà cô nhóc viết nhiều nhất là chữ "được".
Hoàng đế xoa búi tóc của cô bé, cưng chiều bảo: "Đúng rồi, chữ của Bổn Bổn viết ngày càng đẹp."
Chàng bỗng nổi hứng, ôm Bổn Bổn đi du ngoạn khắp cung một lượt, cuối cùng bế cô nhóc đứng ở lan can trên lầu hai của điện Phụng Thiên.
Ngoài xa, hoàng hôn buông xuống, ráng mây đỏ từ từ tan hết màu sắc, trời đất hiện ra một màu xanh trắng.
Cô nhóc bé xinh chớp mắt nhìn phía trước, cung điện lớp lớp như cuộn giấy, hai bên điện Phụng Thiên là đèn lồng cung đình đỏ thẫm lần lượt thắp lên, như những bông hồng mai tô điểm trong đó, mái ngói cong cong hướng lên trời như những chiếc móc câu huyền ảo phía chân trời, nghiêm chỉnh và trang trọng.
Thềm đá bạch ngọc trải dài từ dưới chân ra phía trước, phô trương cảnh vật rộng lớn phía xa.
Tất nhiên là cô nhóc kinh ngạc trước vẻ nguy nga của hoàng thành, ánh mắt sáng như sao trời: "Cha ơi, đây là đâu vậy?"
Hoàng đế ôm cô bé vào lòng, ngắm nhìn cấm thành lâu rồi chưa đi tuần tra, ánh mắt sâu hun hút: "Con yêu, đây là nhà của con."
Bổn Bổn cười khanh khách, lanh lảnh như tiếng chuông bạc vọng ra phía chân trời: "Hóa ra nhà con lớn thế này... Ha ha ha!"
...
Sau khi Hoàng đế hồi cung, đèn ở sở quan chưa bao giờ tắt, mấy nha môn quần quật như con thoi.
Một bên là Lễ bộ chờ nha môn bận rộn chuyện lập hậu.
Một bên là Đô sát viện, Hình bộ và Đại lý tự bận rộn chuyện Lý gia tạo phản.
Bên ngoài kinh thành trông ấm êm nhưng thật ra sóng ngầm cuồn cuộn, không ngừng trào dâng.
Lý gia có gốc rễ sâu xa, dính dáng rất rộng, dường như ai trong triều cũng thấy bất an, sợ một hôm nào đó tỉnh lại chẳng thể giữ được chiếc mũ cánh chuồn, thậm chí cả nhà cũng bị tù đày.
Cẩm Y vệ lâu lâu lại lục soát phủ đệ của quan viên nhà Lý, nhất thời dấy lên cơn mưa tanh gió lạnh ở kinh thành.
Có nhà sung sướng, có nhà âu sầu.
So với Phó gia sôi nổi thì trên dưới Trần phủ đã đóng kín cửa.
Nhắc đến cũng lạ, dường như Hoàng đế đã quên mất vị Công chúa này. Tam ty chỉ gọi hạ nhân trong phủ Công chúa đi thẩm vấn, còn Công chúa Bình Khang và Từ Gia lại chẳng có ai ngó ngàng.
Đại Công chúa cành vàng lá ngọc biết con gái Phó Nhiêu được phong làm Công chúa Càn Trinh thì tức giận vô cùng, đập hết mọi đồ gốm sứ trong phủ.
Sau cùng, Từ Gia chống gậy ngăn ả lại: "Điện hạ mà đập nữa là chúng ta không có tiền ăn đâu."
"Ngươi có ý gì?" Công chúa Bình Khang đỏ mắt trừng hắn, như một con thú vậy.
Nếu năm đó ả không cướp nam nhân trước mặt này thì có lẽ Lý gia vẫn là danh môn vọng tộc, e là mẫu thân ả đã được phong làm Hoàng hậu, còn ả sẽ là đại Công chúa tôn quý nhất, cũng là phu nhân của Thiêm Đô ngự sử Phong Cảnh.
Chứ không phải như bây giờ, bị trói buộc ở vùng đất cỏn con này, đi bước nào cũng nguy nan.
Từ Gia bỏ nạng ra, bám lấy khung cửa, khó khăn ngồi xổm xuống, nhặt con rùa vàng bị móp mũi lên.
Hắn lấy tay áo lau bụi, không ngẩng đầu lên, sắc mặt bình thản bảo: "Điện hạ nghỉ ngơi đi, thần lấy con rùa vàng này ra ngoài đổi chút bạc... Rồi ra chợ lựa mấy con cá lóc ngài thích về..."
Hắn chống gậy đứng dậy, đặt con rùa vàng vào ngực, bước về phía cửa sau.
Cách một bức tường, có thể nghe rõ tiếng cười nói của Phó phủ. Hắn ngước mắt, một giọt mưa bỗng dưng rơi vào mắt. Hắn cười, gương mặt ngây ngô không giấu được vẻ tuấn tú. Hắn nhếch miệng, cười không ra tiếng, mắt rưng rưng, rã rời đi ra cửa sau, đi về phía chợ.
Đã từng có một cô nương, ăn mặc đơn sơ, dịu dàng ân cần, rửa tay nấu canh cho hắn, sự ấm áp âm thầm đó cứ như mới hôm qua.
Giờ phút này, mặt mày hắn xám như tro tàn, chống gậy, nằm dưới chân, lấy lòng nữ nhân khác để tạm thời giữ an toàn.
Nếu có kiếp sau, hắn sẽ mài mọi góc cạnh, trở thành thần dưới váy nàng.
Phó Nhiêu không biết suy nghĩ trong lòng Từ Gia, nàng đã hồn nhiên quên mất người này rồi.
Hôn lễ cận kề, Nội đình ty sai ma ma giáo dưỡng đến Phó phủ, dạy Phó Nhiêu quy định nội đình và lễ nghi ngày đại hôn.
Phó Nhiêu không phải người õng ẹo, nàng nhớ hết từng chữ ma ma giáo dưỡng nói, cho dù là cung quy, tập tục, hoàng thân quốc thích hay cung phi thì nàng đều nhớ rõ trong lòng.
Chỉ có duy nhất điều nàng được dạy ngày cuối cùng là nàng không thể nhịn được.
Đó là bí kíp phòng the.
Mọi việc là dạy nàng chủ động hầu hạ thế nào, thậm chí là quyến rũ Hoàng đế ra sao.
Ma ma giáo dưỡng cho nàng mấy quyển sách nhỏ nóng mắt, nàng chỉ cần liếc nhìn một cái thôi là mặt đỏ tai hồng, không biết trốn đi đâu.
Hình ảnh trong quyển sách rất kỳ lạ, hoa hòe lòe loẹt.
Nàng cũng đâu phải là không hiểu gì, với lại chuyện đó của nàng và Hoàng đế rất hòa hợp.
Song nàng vẫn không hiểu nổi, sao lại có những tư thế này chứ?
Thi thoảng lật sách y nàng cũng có thể thấy vài hình ảnh nóng bỏng.
Song ma ma giáo dưỡng dạy đầy đủ tường tận mọi chuyện.
Ban đầu nàng không thích nghe, nhưng ma ma lại nghiêm túc kể hết mười bí kíp toàn năng trong phòng.
Phó Nhiêu không lay động được bà, chỉ đành lơ đãng nghe thôi.
Ma ma giáo dưỡng nhìn cặp mắt long lanh của nàng, khẽ cười rồi từ từ gấp sách lại:
"Nương nương à, mấy nương nương khác đều muốn học chuyện này trước khi nhập cung đó..."
"Ta biết mà, ma ma cứ dạy là được..." Nàng cúi đầu vò khăn tay.
"Nếu nương nương không tận tâm học thì e là sau này sẽ có người khác hầu hạ bệ hạ như thế..."
Ma ma vừa dứt lời, vẻ mặt của Phó Nhiêu cứng đờ, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như thể có máu chảy ra. Nàng im lặng một lúc rồi cắn răng, nhìn vào quyển sách kia, chủ động mở ra trang đang dừng lại:
"Ta học."
Ma ma âm thầm mỉm cười, tiếp tục chỉ bảo.
Ban đầu nàng còn xấu hổ nhưng thân là người hành nghề y, nàng cũng nhận ra nhiều cách giữ sức khỏe. Không thể không nói, ma ma dạy dỗ toàn diện, việc lạ gì cũng có, giống như là sưu tầm mọi chuyện vậy.
Nếu bỏ việc bí kíp này khiến người ta ngại ngùng ra thì đây đúng là một quyển sách bài bản.
"Ma ma à, tốt xấu gì ta cũng là Hoàng hậu, thế mà cũng phải hầu hạ bệ hạ như vậy à?"
Ma ma điềm đạm đáp: "Nương nương, tuy ngài tôn quý hơn người khác nhưng thiên tử là thiên tử, trước sau gì nương nương vẫn là thần dân của thiên tử, tất nhiên ngài phải hầu hạ rồi."
Phó Nhiêu nhắm mắt, nói đi nói lại thì Hoàng đế chẳng cần làm gì cả, chỉ cần nằm trên long sàng thôi, chuyện còn lại cứ giao cho nàng là được.
Sao lại thế?
Phó Nhiêu khóc không ra nước mắt, dẫu nàng và chàng không phải là lần đầu, chuyện táo bạo nàng làm khi ấy là để đoạt lại thánh chỉ, chủ động kéo đai lưng của chàng thôi. Sau đó chàng hóa bị động thành chủ động, nàng nằm hưởng thụ là được rồi.
Sau này vào cùng là phải đổi ngược lại ư?
Phó Nhiêu cực kỳ lo lắng cho tương lai của mình.
Dường như ma ma chỉ đang hoàn thành công việc hết sức bình thường, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, vững vàng như núi.
Cuối cùng, Phó Nhiêu với gương mặt đỏ au, hỏi nhỏ:
"Đêm đại hôn là phải làm như thế này ư?"
Ma ma trịnh trọng gật đầu: "Đúng thế, mười kỹ thuật toàn năng, không thể thiếu cái nào."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");