Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 56




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Khanh thấy trẫm thế nào?"

Một câu hỏi của Hoàng đế đã xua tan cái oi bức trong lều.

Trình Khang rối bời.

Tính kiểu gì cũng chẳng ngờ tới việc Hoàng đế xem trọng Phó Nhiêu.

Dẫu sao cũng là lão thần bên vua nhiều năm, cũng đã trải qua hai đời đế vương, khi các quan lại và nữ quyến còn đang mắt chữ A mồm chữ O thì ông là người đầu tiên phản ứng lại.

Nhưng sau khi phản ứng lại, cơn bực bội lại dâng lên trong lòng ông.

Nữ nhi của Hoàng đế, Công chúa Bình Khang đã cướp trượng phu của Phó Nhiêu, mà giờ Hoàng đế lại muốn nạp Phó Nhiêu vào cung ư?

Mơ đẹp ghê.

Trình Khang miễn cưỡng kiểm soát biểu cảm, cười đáp: "Bệ hạ, ngài là chủ nhân của bốn bể, không gì là không thể..."

Hoàng đế đang định khen ông sáng suốt thì Trình Khang lại bày vẻ lo âu: "Song cũng vì thế mà Phó cô nương không hợp ạ..."

Trước đây, Trình Khang tuyệt đối không bao giờ công khai đối đầu với Hoàng đế, nhưng thật sự hoàng gia làm chuyện thiếu đạo đức quá!

Phó Nhiêu kia chẳng có của cải, cũng chẳng có gia thế, sao là tranh đấu được với nữ nhân trong hoàng cung?!

Cô nương như Phó Nhiêu nên gả vào một phủ đệ bình thường, chọn một trượng phu thế nào để vẫn có thể giữ chức quan ở Thái Y viện là tốt nhất. Làm phi tử của Hoàng đế là phí phạm cả cuộc đời rực rỡ.

Nỗi mừng vui chưa kịp thể hiện trên mặt Hoàng đế thì đã bị lời này của ông chặn đứng:

"Có gì mà không được?" Chàng nghiến răng thốt ra ý lạnh, cảnh cáo Trình Khang bằng ánh mắt nghiêm nghị rằng đừng có chạm vào vảy ngược của đế vương.

Trình Khang lại làm lơ, nếu ngay cả Tả đô Ngự sử như ông mà không nói thì không ai cản được Hoàng đế cả.

Trình Khang lại nhìn PHó Nhiêu một lượt, tuy cô nương mới ngoài đôi mươi nhưng gương mặt non nớt, nhan sắc xinh đẹp, dựa vào tài năng của bản thân để được người đời tôn trọng, sao lại phải hầu hạ phụ thân của kẻ địch? Ông xốc vạt áo, quỳ xuống, nghiêm trang nói: "Bệ hạ, Phó cô nương còn nhỏ, từ nhỏ đã lăn lộn ở dân gian, e là không hầu hạ bệ hạ chu toàn..."

Hoàng đế suýt nữa là không thở nổi: "Khanh chê trẫm lớn tuổi ư?"

Trình Khang không chê Hoàng đế lớn tuổi, ông chỉ đơn thuần không nỡ để Phó Nhiêu làm thiếp cho Hoàng đế. Hoàng đế muốn nữ nhân nào mà không có, tội gì cứ phải là Phó Nhiêu.

Hoàng đế gần như gầm lên: "Khi các khanh yêu cầu quan viên ở các châu quận dâng con gái, mấy cô nương mười lăm tuổi cũng được đưa tới... Sao khanh không ngại cô nương nhà người ta nhỏ hả?"

Trình Khang vẫn giữ nguyên biểu cảm: "Bệ hạ à, chuyện này khác nhau. Mấy cô nương đó không thể so với Phó Nhiêu được, những cô nương đó thì ngài cứ việc nạp vào cung, còn Phó Nhiêu..."

"Phó Nhiêu thì sao?" Hoàng đế bực bội ngắt lời ông, chàng vốn không muốn nghe ông nói nữa. Chàng lia mắt nhìn xung quanh như đang tìm gì đó, rồi ánh mắt dừng trên thanh kiếm bên hông Tôn Chiêu. Chàng đột ngột đứng dậy, duỗi tay rút trường kiếm ra khỏi vỏ, tạo ra vệt sáng trong lều.

"Khanh nói xem, trẫm xem khanh có thể thốt ra lời gì hay ho không!" Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Huyền và Liễu Khâm thấy thế thì đồng thời chạy lên, một trái một phải ôm đùi Hoàng đế:

"Bệ hạ bớt giận!"

Mọi người trong lều đều quỳ xuống.

Hoàng đế thấy Trình Khang vẫn giữ nguyên biểu cảm thì tức lồng ngực, chàng lại không thể chém Trình Khang được nên phải tìm cho mình một bậc thang. Thế là chàng dời mắt sang Hàn Huyền: "Hàn Huyền, khanh nói xem."

Hàn Huyền khóc không ra nước mắt, sâu trong lòng ông ấy cũng là suy nghĩ giống với Trình Khang.

Phó Nhiêu không hợp vào cung, e là cả đời không gả còn tốt hơn là nhập cung ấy chứ.

Huống chi, Thái Y viện cũng cần nàng.

Gả nàng cho một dòng dõi bình thường tốt biết bao, thế mà thấy tiểu cô nương người ta xinh đẹp và biết săn sóc thì lại muốn đưa vào cung hầu hạ. Phó gia đáng thương quá, cô nhi quả phụ, Hoàng đế không thể khinh người như vậy.

Hàn Huyền cũng chẳng muốn đối đầu với đế vương, nhưng Trình Khang đã đi trước một bước, nếu ông ấy lùi về sau thì lại uổng công của Trình Khang.

"Bệ hạ, thần thấy..."

Hoàng đế thấy ông ấy còn do dự thì biết sẵn đáp án rồi, chàng đanh mặt ngắt lời, quát sang Liễu Khâm:

"Khanh nói trẫm nghe!"

Liễu Khâm tuyệt vọng nhắm mắt, ba lão thần trong Nội Các có Trình Khang ngay thẳng nhất, bình thường cũng chỉ có ông là dám trách thẳng, còn Hàn Huyền thì làm việc đâu ra đấy, lấy chuyện bàn chuyện, chỉ còn lại lão là đầu óc linh hoạt, có thể làm bệ hạ vui lòng.

Hôm nay đế vương đặt câu hỏi trước mặt mọi người, thực tế là chẳng còn đường xoay chuyển nữa, cứ giằng co như vậy thì cũng không phải là cách.

Liễu Khâm có địa vị lớn trong Nội Các thủ phụ, thành thạo trong việc nhìn mặt đoán ý và ứng phó linh hoạt.

Lão nghĩ ngợi nhanh chóng rồi chợt nảy ra một ý, lão cười bảo: "Vậy phải xem là bệ hạ định nạp phi hay là lập hậu ạ."

Hoàng đế chắc chắn không để Phó Nhiêu là Hoàng hậu, lão hỏi vậy cũng xem như là cho Hoàng đế một bậc thang đi xuống.

Lão chỉ chưa nói thẳng ra rằng để Phó cô nương vào cung làm phi là uổng phí nhân tài thôi.

Hoàng đế hít sâu một hơi, ngửa cổ nhìn lên trên, khi bình tĩnh lại, chàng gằn từng chữ:

"Đương nhiên là trẫm lập hậu rồi."

Chân Liễu Khâm mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, lão hoảng hốt quỳ dưới gót Hoàng đế, không dám ngẩng đầu.

Hàn Huyền cũng ngơ ngác một hồi, đáy mắt lộ vẻ suy tư.

Lần này, tất cả mọi người đều hiểu.

Hoàng đế đặc biệt xem trọng Phó Khôn, lại năm lần bảy lượt chống lưng cho Phó Nhiêu. Từ Gia muốn nạp Phó Nhiêu làm thiếp thì bị đánh gãy chân rồi tước luôn tư cách Trạng Nguyên... Bao nghi ngờ trong quá khứ đều được giải đáp ngay lúc này, mấy nữ quyến che miệng kinh ngạc, mấy người từng quở trách Phó Nhiêu đều toát mồ hôi đầy trán.

Hoàng đế nhìn lướt một vòng, ánh mắt vẫn dừng trên người Trình Khang. Chỉ cần thuyết phục được Trình Khang thôi, Hàn Huyền không chịu được áp lực, còn Liễu Khâm luôn làm theo lệnh của chàng.

Chàng lạnh lùng nhìn Trình Khang: "Trình Khang, khanh vừa nói muốn trẫm chọn một vị hôn phu cho Phó Nhiêu, gia thế chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nhân phẩm và phải biết thương nàng ấy... Khanh thấy trẫm không đủ nhân phẩm hay là không biết thương người?"

Trình Khang bị Hoàng đế hỏi đến độ dở khóc dở cười, không ngờ hôm nay ông lại gây họa. Ông xoa trán, căng da đầu đáp: "Tất nhiên là mọi thứ của bệ hạ đều hoàn hảo... Chỉ là lão thần thấy Phó cô nương hành y cứu người, nếu gả vào nhà bình thường thì vẫn có thể nhậm chức Thái y..." Ông chưa kịp nói hết câu thì bỗng im bặt.

Hoàng đế là thiên tử, nữ nhân mà thiên tử xem trọng, ai dám cưới nữa?!

Cũng không thể để Phó Nhiêu góa bụa cả đời được.

Trình Khang trầm ngâm.

Hoàng đế bực dọc: "Nàng là Hoàng hậu nhưng vẫn có thể phụ trách việc ở Thái Y viện. Có thêm thân phận này, nàng cũng có thể thực hiện các chính sách y tế tốt hơn, trẫm cản trở tương lai của nàng ấy kiểu gì?"

Gương mặt Hạ Du sáng rỡ.

Trình Khang không còn gì để thưa.

Một hồi lâu cũng chẳng có ai hó hé gì trong lều.

Hoàng đế nhìn qua một lượt, khiếp sợ thì nhiều chứ mừng vui chẳng có bao nhiêu, chàng lại chau mày.

"Sao thế? Một đám các khanh vừa mới khen nàng ấy như tiên nữ, giờ lại không thấy hé răng là sao?"

Lúc trước không cho Phó Nhiêu nhập cung là tiếc cho một cô nương tài năng.

Bây giờ không hó hé gì là vì không vui khi Phó Nhiêu làm Hoàng hậu.

Mấy cô nương trạc tuổi nhà các quan lại thì càng không vui.

Chỉ là, ngay cả Trình Khang cũng gặp rắc rối, ai dám ló đầu lên nữa?

Bọn họ ầm ĩ muốn Hoàng đế tứ hôn cho Phó Nhiêu, không ngờ rằng đế vương mặt dày lại ban nàng cho chính bản thân mình chứ!

Tạ Tương thấy lửa giận cũng dần nguôi ngoai thì bước lên dẫn đầu, âm thanh vang như ngọc: "Thần cho rằng Huyện chúa được trọng vọng, phẩm tính đoan trang, dịu dàng thục đức, lại có xuất thân danh giá, là lựa chọn hoàn hảo cho ngôi vị Hoàng hậu ạ."

Thông chính sử Dương Thanh Hà đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng bước ra khỏi đám người, cười nói: "Thần tán thành!"

Liễu Khâm dần tỉnh táo, nhớ đến tình huống ở tiệc cưới Tạ Tương năm đó, e là Hoàng đế đã có ý định lập Phó Nhiêu làm hậu từ trước rồi, ai ngăn cản được? Ai dám ngăn cản tức là không cần đầu nữa.

Nếu đã không thể ngăn cản được thì chi bằng để lại cho mình chút điềm lành, lão dứt khoát thưa: "Thần cũng tán thành!"

Hàn Huyền nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhận ra e là hôm nay ông ấy đã rơi vào bẫy của Hoàng đế. Ông ấy thầm cười khổ, gật đầu nói: "Thần cũng cho rằng Huyện chúa công cao đức hậu, có phong thái của quốc mẫu ạ!"

Lão thần có tiếng tăm vang dội nhất của Nội Các đã lên tiếng, làm gì có ai ngu ngốc đến mức không đồng tình?

Tất cả quan lại đều quỳ xuống, âm thanh vang như tiếng chuông đồng:

"Chúng thần cho rằng Phó cô nương công cao đức hậu, là lựa chọn hoàn hảo cho vị trí quốc mẫu."

Vẻ mặt của Hoàng đế trông vẫn ung dung, nhưng lại lặng lẽ nhếch môi.

May là hôm trước chàng tràn trề tâm huyết nên đã kêu người mang chiếu lập hậu năm đó đến.

Không ngờ hôm nay trời xui đất khiến thế nào lại gặp được cơ hội tốt nhất.

Phó Nhiêu vừa lập công lớn, đúng ngay lúc người người ca ngợi công đức của nàng.

Nỗi kinh hãi vẫn còn và việc thoát chết trong gang tấc khiến mọi người đều vô cùng biết ơn nàng.

Rất nhiều đại thần trong triều ngấp nghé vị trí Hoàng hậu, vừa mới bắt được Lý Duy Trung, giết một người để răn đe trăm người nên mấy thần tử muốn phản đối cũng không dám lên tiếng nữa.

Sau đó chàng dùng chút mưu mẹo, lấy lùi làm tiến, hù dọa ba lão thần của Nội các, thế là chàng giải quyết vấn đề này một cách trơn tru mượt mà.

Hoàng đế nâng tay, Tôn Chiêu hiểu ý bèn lên xe ngựa của Hoàng đế để lấy chiếu lập hậu mang đến, Hoàng đế đưa chiếu thư cho Liễu Khâm:

"Liễu ái khanh, khanh là thủ phụ Nội các, chiếu lập hậu của trẫm đã viết xong rồi, khanh đóng dấu đi."

Chậm trễ là có chuyện, Liễu Khâm hiểu ý, biết Hoàng đế muốn rèn sắt khi còn nóng.

Lão cung kính nhận thánh chỉ, mở ra nhìn thì đúng thật là do đích thân Hoàng đế viết.

Lão dời mắt xuống phần ngày tháng, Liễu Khâm hoảng hốt đến run rẩy: "Bệ hạ, ngày tháng này..."

"À..." Hoàng đế nở nụ cười rạng rỡ, đưa tay về phía Phó Nhiêu: "Nhiêu Nhiêu, lại đây với trẫm."

Giọng điệu dịu dàng và thân thiết, chắc chắn là có tình ý từ lâu.

Mọi người nhìn Phó Nhiêu với nhiều biểu cảm khác nhau, vị nữ y nổi danh khắp thiên hạ ung dung bước đến bên Hoàng đế, từ tốn đặt tay vào lòng bàn tay chàng.

Bỗng nhiên, họ lại nhìn ra phong thái của quốc mẫu trên người nàng.

Hoàng đế kéo nàng ngồi xuống bên cạnh rồi nói với chúng thần: "Còn một việc trẫm chưa nói. Ba năm rưỡi trước, trẫm đã muốn đón Phó Nhiêu vào cung làm hậu, ai ngờ Đàm Châu bùng dịch, tình hình không thể kiểm soát, nàng ấy khóc lóc xin trẫm đến Đàm Châu chống dịch. Trẫm thân là đế vương, về tư thì không buông, nhưng về công thì không thể không để nàng ấy đi. Tiếc là nàng ấy đang mang thai, bị động thai ở Đàm Châu, tình trạng khá nguy kịch. Sau đó gặp được y sĩ đưa nàng ấy vào Miêu Cương xem bệnh và điều trị. Nàng ấy sinh cho trẫm một nữ nhi trắng trẻo đáng yêu ở Miêu Cương, đến khi nàng ấy khỏi hẳn, trẫm mới sai người đến đón nàng ấy về bên trẫm..."

Hoàng đế thông báo việc Phó Nhiêu bỏ trốn năm đó là xả thân vì nước, bốn lạng đẩy ngàn cân (*) cho mẹ con Phó Nhiêu một danh phận.

(*) Là một kỹ xảo trong Thái cực quyền, ý muốn nói không phải làm gì nhiều mà vẫn dễ dàng chiến thắng.

Trước sự kinh ngạc của mọi người, Hoàng đế chỉ tay về phía cửa:

"Nào, truyền Tứ Công chúa cho trẫm..."

Một nữ quan bế bé gái khoảng 3 tuổi vào lều. Cô nhóc mặc váy hồng phấn, miệng nhỏ cười tươi rói, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía Hoàng đế, cất giọng trong trẻo gọi: "Cha!" Sau đó nhào vào lòng Hoàng đế.

Hoàng đế trìu mến ôm cô bé lên đùi, xoay mặt về phía mọi người. Cô nhóc nhìn mọi người bằng cặp mắt đen láy, không hề sợ hãi. Điều khiến người ta kinh ngạc hơn là gương mặt của cô nhóc giống Hoàng đế y như đúc.

Chắc chắn là nữ nhi ruột của Hoàng đế rồi.

"Mẹ con nàng ấy không chỉ là công thần chống dịch Đàm Châu, mà còn là công thần trong vụ thuyền rồng hôm nay. Trẫm không chỉ muốn lập Phó Nhiêu làm hậu mà còn muốn phong Tứ Công chúa của trẫm làm Công chúa Càn Trinh."

"Liễu Khâm, Hàn Huyền, ngày 6 tháng 6 là sinh nhật Công chúa Càn Trinh, trẫm muốn nghênh đón Hoàng hậu vào cung trong ngày đó, việc này giao cho hai khanh sắp xếp."

"Thần tuân chỉ!"

"Lão thần tuân mệnh!"

Lời này vừa dứt, chắc chắn là Hoàng đế đã tính toán từ lâu.

Trình Khang tủm tỉm cười, đứng dậy, khom lưng xoa gối hỏi: "Bệ hạ, lão thần có được tính là ông mai cho đế hậu không?"

Hoàng đế chẳng thèm nhìn ông: "Trẫm không trị tội của khanh là đã khai ân lắm rồi, khanh còn muốn làm ông mai cơ à?"

Trình Khang đùa: "Bệ hạ, ngài không thể trách lão thần được, ai bảo bệ hạ khổ sở giấu chúng thần như thế."

Hai người đã có tình cảm từ lâu, lại còn sinh cả hài tử, việc Phó Nhiêu nhập cung là ván đã đóng thuyền rồi.

So với Lý thị tạo phản, Hoàng đế chọn Phó Nhiêu làm Hoàng hậu không chỉ vì thích, mà e là còn xem trọng danh tiếng và tính cách không xem trọng vật chất của Phó Nhiêu.

Trình Khang không khỏi bái phục mưu tính của Hoàng đế.

Nhân dịp diệt trừ Lý gia, nắm chắc cơ hội hiến tế trên thuyền rồng để lập Phó Nhiêu làm hậu, cũng công bố thân phận của Công chúa, quả thật là thiên thời địa lợi nhân hòa.

Tối đó, chúng thần theo kiệu vua về hành cung Thông Châu, Liễu Khâm lập tức viết chiếu sắc phong Công chúa rồi gửi chung với chiếu thư đã có tới cho Thông chính tư. Thông chính sử Dương Thanh Hà sợ Nội các lại tranh chấp nên đường đường là đại thần tam phẩm lại phải đứng canh trước cửa Nội các, bận rộn cuống quýt hối họ hạ chiếu thư, sau đó mới quay về phủ.

Ban đầu, Hoàng đế định ngày 6 tháng 5 hồi kinh, nhưng vì chuyện thuyền rồng nên phải giải quyết thêm vài rắc rối, phải trì hoãn thêm một hai ngày.

Khi hạ chiếu thư, mọi người thấy Phó Nhiêu là đều đến hành lễ với Hoàng hậu.

Hoàng đế ban cho Phó Nhiêu điện Càn Khôn nằm ở bên trái điện Khôn Ninh, đúng như lời Hoàng đế từng nói, ngày mùng 6 này có rất nhiều quan quyến liên tục đến thỉnh an nàng, hành lễ đầy long trọng.

Tôn Chiêu mang y phục của Hoàng hậu và một ít trang sức từ Ngự dụng giám tới.

Phó Nhiêu mặc cung trang uyên ương đỏ thẫm, đội mũ phượng đính phỉ thúy, môi tô son đỏ, mặt đánh phấn hồng, xứng với vẻ đẹp thanh tú của nàng. Cả người nàng đoan trang rực rỡ, sắc đẹp ngời ngời.

Nhìn thấy cô nương trẻ tuổi chưa gả, nàng không khỏi hỏi han vài câu, sau đó ban cho họ chút trang sức vàng.

May mà người của Tôn Chiêu chuẩn bị thỏa đáng, mới ngày đầu mà nàng đã thưởng hết ba tráp quà.

Vì đây là lần đầu tiên nàng gặp mệnh phụ với thân phận Hoàng hậu nên không thể ban thưởng tầm thường được, nàng đành dựa vào phẩm giai của quan quyến, thưởng theo thứ tự từ trâm cài kim phượng bát bảo đính ngọc, cài tóc vàng nạm ngọc cát tường, có cả hoa tai ngọc lam mạ vàng bạc nữa.

Ai nấy đều đồn rằng Hoàng hậu mới chi mạnh tay lắm.

Phó Nhiêu đón khách cả ngày trời đã mệt lắm rồi, gặp hết nhóm này, nàng đấm eo, hỏi nữ quan: "Còn người nữa không?"

"Vẫn còn hai vị phu nhân chờ ngoài điện ạ." Nữ quan cười đáp.

Phó Nhiêu lộ vẻ khổ sở, nàng lại ngồi ngay ngắn trên sập: "Gọi hai nàng ấy vào đi."

Hai gương mặt quen thuộc vòng qua bức bình phong đi vào.

Đúng là Dương San San và Hạ Linh, hai người nắm tay bước vào điện. Gượng mặt thì nghiêm túc nhưng khóe mắt tràn trề ý cười đã bán đứng hai người.

"Thần phụ thỉnh an Hoàng hậu."

Hai người quỳ xuống hành đại lễ.

Phó Nhiêu dở khóc dở cười: "Mau đứng lên đi."

Cung nhân biết hai vị thiếu phu nhân trước mặt có tình sâu nghĩa nặng với Hoàng hậu nên đã mang ghế đến.

Hạ Linh gấp gáp ngồi xuống, phấn khích ôm cánh tay Phó Nhiêu: "Tỷ tỷ..."

"Gọi nương nương!" Dương San San nhỏ giọng sửa nàng ấy.

"Vâng vâng vâng, thần phụ lỡ lời..." Hạ Linh liếc nhìn xung quanh, thấy cung nhân cụp mắt nín thở, không ai để ý mình thì lặng lẽ lè lưỡi.

Phó Nhiêu buồn cười trước hành động lén lút của Hạ Linh.

Dương San San cũng giữ chặt Phó Nhiêu, vui vẻ bảo: "Hóa ra người nương nương nói có duyên lại là bệ hạ. Ngài không biết đâu, đêm qua cung nào cũng bàn luận chuyện này, ai ai cũng kinh ngạc và vui mừng hết!"

Phó Nhiêu hờn dỗi lườm Dương San San: "Muội đừng gạt ta, ngạc nhiên thì có đấy, chứ mừng lại chẳng có ai."

Dương San San ngại ngùng cười trừ.

Thậm chí Phó Nhiêu có thể tưởng tượng ra mấy phụ nhân đó lén lút nói nàng vốn là vị hôn thê của Từ Gia, sau lại gả cho Hoàng đế làm hậu, trở thành đích mẫu của Từ Gia và Công chúa Bình Khang. Chỉ cần một chuyện này thôi cũng khiến cho người ta bàn tán một thời gian dài rồi.

Song người dốc hết công sức là mẹ con Công chúa Bình Khang chứ không phải nàng, nàng cũng chẳng có gì đáng để ý cả.

"Thần phụ mừng đến mức không ngủ được..."

"Thần phụ cũng thế, cũng y vậy luôn... À đâu phải, thần phụ vui đến độ cả đêm chưa nhắm mắt luôn..." Hạ Linh khua tay khua chân nói.

Phó Nhiêu khẽ phì cười, cái bật cười này khiến eo đau nhói, nàng xoa eo: "Ôi chao, hai người tới rồi thì ta không cần giữ ý gì nữa..." Nàng vươn tay gỡ mũ phượng dày nặng xuống, cung nhân vội đón lấy. Phó Nhiêu vươn vai, mỉm cười với hai người: "Hai người ở lại dùng bữa đi."

"Đa tạ nương nương..." Lúc này Hạ Linh không lỡ lời, nàng ấy đắc chí lắm.

Phó Nhiêu nhìn nàng ấy mỉm cười.

Dương San San nhịn cười, đoan trang hành lễ: "Đa tạ nương nương nâng đỡ."

Nụ cười của Hạ Linh cứng đờ, nàng ấy quan sát lễ nghi chuẩn chỉnh của Dương San San, sau đó tủi thân đứng dậy, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Cả điện cười phá lên.

"Nương nương, thần phụ nói thật mà. Tối qua, khi bà bà của thần phụ biết ngài được lập làm Hoàng hậu thì ôi chao, cả đêm đó tặng thần phụ cả tráp trang sức, muốn bắt tay giảng hòa ấy ạ!"

Dương San San không ngờ sự chèn ép suốt ba năm qua đã bị phá tan bằng một chiêu của Phó Nhiêu thôi. Nếu tin tức hôm nay mình được giữ lại dùng bữa truyền ra thì chẳng biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ nữa.

Trước kia Dương San San không phải kiểu người ganh đua, thật sự sau ba năm lấy chồng, trải qua ấm lạnh của nhân gian thì không thể không quan tâm chuyện này.

Ban đêm, Hoàng đế đích thân bế Bổn Bổn về điện Khôn Ninh nghỉ, chàng cũng truyền chỉ nghỉ ngơi chỉnh trang một ngày, mùng 8 hồi cung.

Phó Nhiêu dựa vào lòng chàng, mở mắt trong tia nắng ban mai dịu nhẹ.

Cuối cùng cũng phải về.

Hồi kinh với thân phận Hoàng hậu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.