(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh tà dương đưa tình, gió thổi cỏ lay.
Hai người ở Ngự dụng giám dùng chút đồ ăn vặt, sau đó liền lên xe hồi cung.
Trong xe ngựa, Hoàng đế nhắm mắt nghỉ ngơi, Phó Nhiêu cầm cỏ đuôi ngựa tìm được trên đường cọ hết tai chàng rồi đến hai gò má...
Hoàng đế đưa tay túm lấy cổ tay mịn màng của nàng: “Đừng làm loạn…”
Phó Nhiêu lại càng nghịch ngợm, dùng một tay khác chọc sống mũi chàng, vừa ngứa vừa mềm, mùi hương trên cơ thể nàng khiến cho một luồng suy nghĩ ùa về trong đầu chàng.
Xe ngựa cực kỳ rộng rãi, chiếc sạp mềm lớn chiếm hơn nửa buồng xe, Phó Nhiêu nằm ở bên cạnh chàng, chống má, cười nói:
“Bệ hạ, ngài chuẩn bị cho ta nhiều đồ cưới như vậy, là định đem ta gả cho ai thế...”
Hoàng đế nghe vậy, đôi mắt tuấn tú lập tức mở ra, túm lấy hai tay nàng, nói: “Nàng đây là chê trẫm già sao?”
Cười nhạo chàng vì đã đối xử với nàng như với con gái.
Phó Nhiêu cười nấc lên không ngừng, thân thể lui về phía sau, ý định thoát khỏi sự kìm kẹp của chàng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, ta sai rồi, ta không có...” Trên mặt đã cười đến không ngậm miệng lại được.
Nàng tính tình kiên định, từ khi có ký ức đã gánh trên vai một gánh nặng lớn, năm 8 tuổi, nàng bắt đầu tự nấu ăn, làm việc nhà, còn giúp mẹ chăm sóc đệ đệ. Sau khi dỗ đệ đệ ngủ vào buổi tối, nàng sẽ thắp một ngọn nến, dưới ánh nến đọc sách y học.
Kiên cường bất khuất, chính là rèn luyện ra trong những năm tháng gian nan.
Sau đó gặp Từ Gia, mẫu thân thấy hắn lẻ loi một mình, lại nhớ tới nàng tuổi nhỏ, liền cố ý giúp đỡ hắn, cho hắn miếng cơm ăn, để hắn giúp nàng trong việc đối ngoại, nhưng Từ Gia vẫn quyết tâm đọc sách, dù có thể giúp được chút ít nhưng nàng vẫn là người quán xuyến cả Phó gia.
Cả đời nàng đã gánh vác quá nhiều.
Đệ đệ nói với nàng rằng đã đến lúc nàng được hưởng phước lành.
Cho đến giờ phút này nàng mới có cảm giác như vậy.
Nam nhân trước mặt này, trải qua phong ba bão táp, chắn gió mưa trên trời, bảo vệ nàng khỏi nỗi lo cơm ăn áo mặc, giữ quần áo nàng sạch sẽ khỏi bụi trần.
Nàng đã cùng chàng đứng sừng sững trên đỉnh quyền lực, chuyện cũ không truy cứu, tương lai không cần sợ.
Khoảng trống trong trái tim nàng chợt mở, sự vui tươi và hoạt bát từng thuộc về người thiếu nữ cũng lộ ra.
Mặt mày nàng vô cùng vui vẻ, hai gò má phiếm hồng, giống hệt như một bức tranh mỹ nhân.
Hoàng đế nào chịu buông tha nàng, đem cây cỏ quấy rối kia kéo xuống, một bên kéo hai tay nàng vào lòng bàn tay, một bên giữ eo nàng.
Phó Nhiêu cười lên vô cùng xinh đẹp, cuộn người lại, dùng hai chân đá chàng.
“Nàng đây là chê trẫm già, muốn gả cho người khác không phải sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, nhiều đồ cưới như vậy, ta muốn mang theo rồi cao chạy xa bay...”
Càng nói càng không theo chuẩn mực.
Hoàng đế tức giận đến mức muốn trị nàng.
Mỹ nhân mềm mại, mỗi một khung hình đều là cảnh đẹp ý vui.
Đây đại khái là lần thoải mái nhất kể từ khi Phó Nhiêu đi theo chàng tới nay.
Làm nũng là thiên tính của nữ nhân, trước kia chỉ là nàng không có ai để làm nũng mà thôi.
Cuối cùng cũng lấy được trái tim cô nương này.
Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, nhưng thủ hạ lại không lưu tình.
Trong khoảnh khắc Phó Nhiêu vùng vẫy, chàng liền tiến tới.
Nàng chỉ có thể để cho chàng bắt nạt.
Hình như là vì để chứng minh chàng không già nên phải đặc biệt tàn nhẫn.
...
Mùng năm tháng năm, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Những đám mây ngũ sắc tốt lành xuất hiện phía trên hành cung, Hoàng đế vui mừng khôn xiết coi đó là một điềm tốt nên dẫn đám quan viên và quan quyến lên thuyền rồng ở cửa sông Thông Châu.
Kinh quan cùng văn võ mấy châu ven bờ kênh đào, trên trăm chiếc xe ngựa, một đường tinh kỳ(*) rợp không trung, trùng trùng điệp điệp, kéo dài không dứt.
(*) tinh kỳ: cờ
Khi xe ngựa của Hoàng đế tới hoàng trướng ở cửa sông thì chiếc xe ngựa cuối cùng mới vừa khởi hành.
Hoàng đế dẫn đầu đoàn xe ngựa, ôm Công chúa Càn Trinh trong lòng, mọi người âm thầm suy đoán thân phận của nàng, nhưng không ai dám bàn luận, dọc đường đi, thị vệ quay về tuần tra, không ai dám lỗ mãng.
Bổn Bổn ngồi ở trên đế giá, thỉnh thoảng vịn đầu rồng nhìn ra xa phong cảnh chung quanh, thỉnh thoảng nằm ở trong lòng Hoàng đế nghịch râu chàng, tiếng cười vui sướng của hai cha con quanh quẩn khắp không gian.
Một số thân nhân nữ quan viên bỗng nhiên bất mãn, Phó Nhiêu ngồi ở trong xe ngựa của Thái Y viện, mang theo mấy vị dược đồng chế thuốc, mấy ngày nay nàng căn bản không có thời gian quản chuyện của Bổn Bổn, Bổn Bổn đều là do Phó Khôn và Đại Hoàng tử dẫn đi chơi, tiểu nha đầu rất nghịch ngợm, chẳng mấy ngày đã làm loạn cả cung.
Xe ngựa lần lượt đến bến, mọi người nhao nhao xuống xe tụ tập ở Đan Tê, nhìn ra xa thuyền rồng trước mặt.
Bên bờ có ba chiếc thuyền lớn, hành lang các thuyền nối liền lại với nhau, trông giống như một chiếc thuyền khổng lồ đứng sừng sững trên mặt sông.
Ba chiếc thuyền lớn có hình dáng tương tự, chiếc thuyền đế vương ở chính giữa là to lớn nhất, nó cao ba mươi thước, rộng ba mươi thước, dài một trăm thước, có năm tầng lầu, boong tàu phía đông đặc biệt thiết lập đài cao, dùng để tế tự.
Cả chiếc thuyền rồng được làm từ gỗ tếch tốt trở lên, cột buồm cao ngất, từ xa nhìn lại như cờ cắm vào trong mây.
Thuyền có Chánh điện, Nội điện, Đông tây điện, ba thuyền có tổng cộng một trăm gian, tất cả đều được trang trí bằng bột đỏ, trang sức Chu Thúy, lại điểm thêm Lưu Phương, Vũ Bảo, Chu Ti, điêu khắc vô cùng tráng lệ.
Tầng dưới cùng, bố trí nội giám và thủy thủ, có mười sợi dây lụa đen lớn được căng ra hai bên bờ và dùng sức người kéo đi.
Đầu giờ ngọ, Hoàng đế đích thân dẫn đại thần các bộ lên thuyền, các nữ quyến vốn muốn vào thuyền du ngoạn, chẳng biết vì sao, đều bị nội giám ngăn cản, nói đợi tế tự kết thúc, sau giờ ngọ hoặc ban đêm có thể đi du ngoạn, các cô nương trẻ tuổi trong lòng tò mò, nhưng cũng đành phải từ bỏ.
Lý Duy Trung đến trễ nhất trong nhóm đại thần, dù là như thế, hai ngày nay hắn cũng bận trước bận sau, cùng mấy vị trung khu triều thần thương nghị triều sự, nhưng trên mặt không lộ ra nửa tia dấu hiệu nào.
Sáng hôm qua, Hoàng đế cùng triều thần thương nghị, do chàng đích thân chủ tế, Đại Hoàng tử, Hàn Huyền cùng Liễu Khâm bồi tế, nhưng sáng sớm hôm nay, Hàn Huyền đột nhiên miệng nôn trôn tháo, Hoàng đế ngay lập tức cho Lý Duy Trung bồi tế, Lý Duy Trung do dự một chút nhưng cũng đành phải đáp ứng.
Mà Hàn Huyền thân là Thái phủ của Lễ bộ Thượng thư, việc tế tự hôm nay chính là trách nhiệm của Lễ bộ, ông ấy bỏ qua bệnh tật của mình, ngồi xe ngựa đi tới thuyền rồng, trong duy trướng của ông, người ra vào không dứt.
Đúng giờ ngọ, Hoàng đế cùng ba người đi tới Đan Tê phía đông thuyền bắt đầu tế tự, lễ hiệu vang lên, pháo hoa cùng phóng, Đại Hoàng tử đích thân đọc một bài ca tụng công huân của Hoàng đế, mấy vị đại thần phía sau đem mười hai vương miện tượng trưng cho đế vương văn trị võ công trình lên Hoàng đế, Hoàng đế từ chối, đại thần lại dâng lên, cứ như thế nhiều lần, Hoàng đế mới nhận, quần thần chúc mừng.
Hai canh giờ sau, diễn ra yến tiệc buổi trưa và khai đường nghị sự, Hoàng đế giữ Lý Duy Trung ở bên người, Lý Duy Trung dần dần đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng đế hiển nhiên là hoài nghi hắn, hoặc là đã nhìn ra mưu đồ của hắn, hắn phải nghĩ biện pháp thoát thân, nếu không thì chuyện hôm nay khó mà thành.
Sau bữa trưa, các nữ quyến lại không kiềm chế được mà nhao nhao xông tới bến đò, ồn ào muốn lên thuyền rồng du ngoạn.
Nội thị không còn cách nào, đành phải xin chỉ thị của Hoàng đế.
Hoàng đế liếc Lý Duy Trung trước mặt, thấy mặt hắn lộ vẻ xám xịt, vẻ mặt mệt mỏi, nghĩ là hắn đã biết mưu đồ của mình bị bại lộ, đã không còn hy vọng thành công, liền cho phép nữ quyến lên thuyền, nhưng âm thầm dặn dò, không cho phép người nào tới gần chiếc thuyền đế vương chính giữa.
Trong thời gian Hoàng đế tế tự, không để ý tới Bổn Bổn, Bổn Bổn nghịch ngợm, lại từng là một đứa trẻ bò lăn trên núi, làm sao mà Công chúa bình thường trong cung có thể so sánh được, rất nhanh liền khiến nội thị đầu óc choáng váng, nàng thoát khỏi sự giám sát của nội thị, lặng lẽ lên thuyền rồng.
Bổn Bổn như con thỏ nhỏ xuyên qua thuyền, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng.
Nội thị gấp đến độ không chịu được, lo lắng đứa nhỏ gặp chuyện không may, sai một đám người đi tìm Bổn Bổn, lại sai một người nhanh chóng đem việc này báo cho Phó Nhiêu. Phó Nhiêu không ngờ Bổn Bổn to gan như thế, nàng tức giận, lập tức bỏ lại công việc trong tay, vội vàng lên thuyền tìm nữ nhi.
Phó Nhiêu cũng biết tính cách của hài tử mà nàng tự mình giáo dưỡng, Phó Nhiêu mang theo một gã cung tỳ cùng một gã nội thị, đi tới tầng dưới cùng tìm Bổn Bổn.
Vân Cốc Chủ của Dược Vương Cốc Miêu Cương có một đứa cháu độc tôn, lớn hơn Bổn Bổn năm tuổi, khi Bổn Bổn một tuổi gần như lúc nào cũng chơi cùng, sau đó Bổn Bổn theo nàng rời núi, vị Vân thiếu gia kia cũng thường xuyên thông qua đội buôn dược của Vân gia mà tiện thể mang đồ chơi cho Bổn Bổn, Vân thiếu gia khéo tay, tự mình điêu khắc các loại đồ chơi, trong đó có thuyền điêu khắc bằng trúc.
Bổn Bổn mặc dù gần hai năm không gặp vị Vân ca ca này, nhưng trong lòng ấn tượng cực kỳ sâu sắc, bé từng đem thuyền mà Vân thiếu gia chế tác tháo ra sau đó lắp lại từng mảnh một, duy chỉ có long cốt dưới đáy khoang thuyền là làm bé hao tâm tổn trí.
Bé nhất định là đi xuống tầng dưới cùng.
Phó Nhiêu quả nhiên tìm được Bổn Bổn ở tầng dưới cùng của ngự thuyền. Ngự thuyền không cho người lên, nhưng tầng dưới chót vẫn có thủy thủ và thợ thủ công.
Đứa nhỏ ghé vào trục giữa đáy thuyền chơi đùa tò mò đến mức trò chuyện với một người đàn ông trung niên có hai chỏm râu.
“Bá bá, đây là cái gì vậy?”
“Đây là mộng thuyền…” Lỗ Chi Dự lần đầu tiên thấy đứa trẻ thông minh như vậy, Chỉ cho Bổn Bổn về cấu tạo của mộng một cách đơn giản và dễ dàng.
Phó Nhiêu thấy thế, cũng không vội quấy rầy mà đứng ở bên cạnh chờ. Trong khoảng thời gian này, nàng liếc nhìn xung quanh vài lần, đột nhiên ngửi thấy một mùi hăng nồng, nàng cực kỳ nhạy cảm với mùi hương.
Mùi này nàng đã từng ngửi qua, nhất định đã ngửi qua, một cảm giác nguy hiểm ập đến.
Đến khi nhớ tới là cái gì, đáy mắt Phó Nhiêu hiện ra nỗi hoảng sợ cực lớn.
...
Trong một cung điện ngầm ở góc Tây Bắc của Thông Châu hành cung, Tạ Tương mệt mỏi nhận lấy cốc trà lạnh mà thị vệ đưa tới, nhấp một ngụm.
Xuyên qua một cửa sổ nhỏ hẹp, thoáng nhìn mặt trời nghiêng về phía Tây, y đã thẩm vấn một canh giờ, ngoại trừ thủy vận, rốt cuộc cũng không thẩm ra cái khác, y nhắm mắt, thở dài một hơi.
Một tháng này, y tới Thông Châu và Dương Châu, các nơi ven đường cũng từng lưu lại một chút, đại khái đã tra ra chi tiết về thủy vận, nhưng càng tra đáy lòng y càng ngày càng bất an.
Lý Duy Trung dường như trải một tấm lưới thật lớn, nếu Lý Duy Trung chỉ vì củng cố quyền thế của mình, y chỉ cần đem chứng cớ trình lên, Hoàng đế liền có thể phế bỏ chức vụ của hắn, cũng đem bè phái của hắn một lần bắt hết, nhưng nếu Lý Duy Trung còn có mưu đồ nào khác thì sao?
Những người này miệng lưỡi rất cứng rắn, không làm liên lụy chút nào đến Lý Duy Trung, luôn thừa nhận sai lầm của mình, Lý Duy Trung là một lão hồ ly, âm thầm lui tới, chỉ truyền miệng mà không bao giờ để lại phong ấn hay tài liệu gì. Chứng cứ hiện tại trong tay y còn thiếu cái quan trọng nhất, nhưng cũng đủ để kéo Lý Duy Trung từ vị trí thứ phụ trong nội các xuống.
Thế nhưng, y luôn cảm thấy mình bỏ qua tin tức quan trọng gì đó.
Chờ một chút, y bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó.
Đúng rồi, những người bị y bắt đến nơi này thẩm án lại quá bình tĩnh, dường như họ căn bản không quan tâm đến lỗi mà mình phạm phải.
Chẳng lẽ Lý Duy Trung thật sự có phương án dự phòng?
Đúng lúc trán y dày đặc mồ hôi lạnh, dự định xoay người lại đi thẩm vấn thì thấy một bóng người đi tới cửa lao ngục.
Cách một cánh cửa sắt, ánh mắt hai người giao nhau.
Tạ Tương nhíu nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
Trước đó không lâu Lý Huân được điều nhiệm làm Lang trung Hình bộ, dựa theo điều lệ, hắn có quyền hỏi đến việc này, nhưng việc này liên lụy đến Lý gia, Lý Huân nên tránh hiềm nghi.
Hắn tới đây làm gì?
Đáy mắt Lý Huân đầy tơ máu, hốc mắt cũng hơi lõm xuống, hoàn toàn không còn phong thái đệ nhất công tử kinh thành ngày xưa.
Hắn lời ít ý nhiều: “Để ta thẩm vấn.”
Tạ Tương nhướng mày, khuôn mặt trắng bệch hiện ra vài phần trào phúng: “Lý công tử, ngươi chẳng lẽ là nói đùa? Ngươi là trưởng tử của Lý Duy Trung, vụ án ta đang xét xử lại có liên quan trực tiếp đến hắn ta mà ngươi tới thẩm vấn? Là muốn giải quyết rõ ràng vụ án của cha ngươi hay là muốn nhân cơ hội này để giết người diệt khẩu?”
Lý Huân không muốn cãi nhau với y, lo lắng nói: “Phụ thân ta đã tẩu hỏa nhập ma, ông ấy nhất định là âm thầm bố trí cái gì đó, thời gian này ta đi tới Thông Châu, tra hỏi chung quanh, đều không tra ra manh mối, sau đó ta lại nghĩ, ngày đó ông ấy nghe thấy thuyền Thông Châu long cốt đứt đoạn, không hoảng hốt mà ngược lại vui mừng, ta liền cảm thấy nghi hoặc, những thương nhân buôn gỗ kia có lợi ích liên lụy với ông ấy, ông ấy không lo sẽ dẫn lửa thiêu thân sao?”
“Ông ấy bình tĩnh làm ta hoài nghi, mà theo ta được biết, thủ phạm của vụ án làm long cốt gãy đoạn đang ở trong tay ngươi, ta nghĩ, để ta đến thẩm vấn có lẽ có thể cạy mở được bí mật của ông ấy.”
Tạ Tương im lặng, thần sắc phức tạp nói: “Ta dựa vào cái gì để tin ngươi?”
“Dựa vào việc ta xuất hiện ở chỗ này…” Lý Huân mệt mỏi đẩy cửa sắt ra, lảo đảo vịn tường mà vào.
Tạ Tương cụp mắt, thấy dưới chân hắn dường như có máu chảy ra, trong lòng cả kinh, y cắn răng, khó khăn nhìn Lý Huân:
“Lý Huân, ngươi phải biết rằng, hôm nay ta cho ngươi vào có thể sẽ hủy hoại Ngự sử…”
“Ta hi vọng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng…” Tạ Tương nhìn sâu vào hắn.
Lý Huân là con trai trưởng của Lý Duy Trung, những người này nhất định cho rằng Lý Huân tới cứu bọn họ, có lẽ có thể làm cho bọn họ buông lỏng phòng bị, từ đó cạy mở một ít cơ mật cũng nên.
Vì ngăn cản người điên cuồng kia làm hại triều đình và dân chúng.
Hai người đàn ông này, sẵn sàng vì điều này mà đánh đổi tương lai của mình, thậm chí cả mạng sống của gia đình mình.
Lý Huân nhìn y một cái, không nói, kéo chân bị thương từng bước từng bước đi về phía phòng giam.
Tạ Tương nhìn thân ảnh hơi có chút tiêu điều của hắn, nhắm mắt lại, giơ tay, ý bảo thị vệ cho hắn đi vào.
Hai mươi lăm phút sau, một tiếng nổ lớn xảy ra bên trong phòng giam.
Tạ Tương cả kinh vội vàng chạy lên phía trước, đã thấy Lý Huân đỏ bừng vọt ra, không để ý tới đau nhức trên đùi, thở dốc, nhìn Tạ Tương:
“Mau, mau lên thuyền rồng cứu người!”
Tạ Tương dặn dò thị vệ nhấc Lý Huân lên, hai người cùng lên ngựa, đón lấy tháng năm chim hót hoa thơm, mỗi người một ngựa chở ánh chiều tà, phi như bay về phía thuyền rồng.
Mặt trời chiều rực rỡ như máu, ánh mắt Lý Huân đỏ bừng.
Hắn chưa bao giờ ngờ được phụ thân hắn lại to gan như vậy.
Phụ thân hắn âm thầm sửa một đường ống ở trong con kênh, trong đường ống có một loại gọi là khí bùn ao, kéo dài tới chỗ đậu thuyền rồng, một khi khí tức lan tràn toàn bộ thuyền rồng, chỉ cần có một ngọn lửa, toàn bộ thuyền rồng sẽ nổ tung...
Đó chính là thảm án nhân gian, Tu La Địa Ngục.
Mẫu thân của hắn, muội muội của hắn còn ở trên thuyền rồng, bản thân Lý Duy Trung chắc cũng ở trên thuyền rồng...
Lý Huân không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Lý Duy Trung tiếc mạng, cầu nguyện Hoàng đế nhìn ra mánh khóe của Lý Duy Trung, giữ hắn ở bên người và sơ tán tất cả quan viên nữ quyến.
Đây chính là toàn bộ triều đình, toàn bộ quyền quý Đại Tấn đều hội tụ ở đây.
Lý Huân không dám nghĩ, một khi nổ tung, sẽ có hậu quả như thế nào... Hắn hận, hận mình vẫn giấu diếm hi vọng với Lý Duy Trung, không thể sớm lừa được thông tin của phạm nhân.
Hoàng đế, Đại Hoàng tử, bá quan, người mẫu thân hay nói liên miên cằn nhằn của hắn, muội muội xảo quyệt ương ngạnh của hắn, còn có… nữ nhân trải qua sinh tử, mấy lần cứu dân chúng gặp nguy nan…
Vừa nghĩ tới những khuôn mặt tươi sáng kia có lẽ sẽ mất đi trong vụ nổ đó, Lý Huân đau lòng như cắt, hận không thể chắp cánh bay lên thuyền rồng, hận không thể...
Đột nhiên, bến đò thông sông phía trước dâng ra một vệt khói lửa, ngay sau đó một tiếng nổ ầm ầm nổ tung, thiếu chút nữa chấn phá màng nhĩ của hắn.
Tạ Tương và Lý Huân gần như hoảng sợ ngã khỏi ngựa, răng môi chảy máu, đôi mắt nứt ra.
Hai người dường như là bất động, chật vật, cứng ngắc, lòng như tro tàn nhìn chằm chằm cửa sông phía trước.
Chỉ thấy nơi đó, những ngọn lửa rực rỡ đầy màu sắc, giống như pháo hoa, nở rộ sáng chói giữa không trung, lại giống tấm ảnh phồn hoa, treo ở toàn bộ phía Đông nơi chân trời.
Một cô bé xinh xắn đáng yêu đang nhảy lên nhảy xuống, ngữ khí vô cùng vui sướng chỉ vào pháo hoa:
“Đẹp quá, đẹp quá... Nương, so với pháo của Vân ca ca còn đẹp hơn...”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");