Sợ Làm Hoàng Hậu, Ta Mang Con Của Hoàng Đế Bỏ Trốn

Chương 51




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cơn mưa đầu hè kéo đến, trút xuống mặt đất như một làn khói mù mịt bao phủ Thông Châu.

Sự cố sống thuyền rồng gãy trước đó khiến thời gian thi công bị trì hoãn, để không làm chậm trễ nghi thức dao tế Thái Sơn mùng năm tháng Năm, các bộ bàn bạc sẽ dùng kênh đào Lý Duy Trung nạo vét từ ba năm trước, đồng thời thay thế thuyền rồng bằng thuyền hoa năm tầng được chế tạo theo chiếu lệnh của Hoàng đế, sửa sang và cải tạo thêm một chút rồi đưa thuyền vào sử dụng, đề xuất này được Hoàng đế chấp thuận.

Lỗ Chi Dự nhanh chóng triệu tập lại một toán thợ làm việc cả ngày lẫn đêm để đẩy nhanh tốc độ. Cuối cùng thuyền rồng đã tu sửa xong vào ngày hai mươi tám tháng Tư, sau đó bàn giao cho Lễ bộ. Lễ bộ Thị lang Khúc Ninh và Tư lễ giám Đề đốc Tôn Chiêu lập tức tiến hành bố trí dựa theo quy chế.

Trong hành cung điện Càn Khôn, Tiểu Kim Tử trình lên trước mặt Hoàng đế một bản tấu chương mới của nội các: “Bệ hạ, đây là danh sách tùy giá do nội các đề nghị.”

Ban đầu Hoàng đế hạ chỉ lệnh cho Đại Hoàng tử và ba vị đại thần tế lễ thay chàng, nhưng bây giờ Hoàng đế đích thân tới đây, quy chế phải khác, nên là các bộ ở kinh thành đều phái quan viên quan trọng đến Thông Châu.

Hoàng đế mở tấu chương đọc lướt qua, ánh mắt hơi trầm xuống: “Tuyên Lưu Đồng.”

Không lâu sau, Lưu Đồng đi vào điện, Hoàng đế ném tấu chương cho hắn: “Ngươi dựa theo danh sách này, thống kê xem đường quan(*) nào của các bộ không có tên trên danh sách, rồi lập tức bí mật theo dõi những người này, ngươi không cần ở lại đây mà về kinh xử lý việc này đi.”

(*)Đường quan: Tên đặt chung cho quan bộ trưởng các bộ ngành trung ương ở thời nhà Minh như: Thượng thư, Thị lang.

Sỡ dĩ gọi là đường quan, vì đó là quan viên đứng đầu các bộ hoặc nha môn và các phó quan. Chẳng hạn như lần này mỗi bộ chọn ra hai người tuỳ giá trong ba người gồm Thượng thư, Tả Thị lang và Hữu Thị lang, hai người này đi thì người kia ở lại kinh, kẻ lén lút trong bóng tối chính là huyền cơ.

Lưu Đồng nhận lấy, cũng mở tấu chương đọc nhanh như gió, hắn nhận ra thâm ý của Hoàng đế: “Bệ hạ, ngoại trừ giám thị ra, ngài định xử trí kẻ không có tên trong danh sách như thế nào?”

Hoàng đế lạnh lùng mếch môi: “Chẳng lẽ trẫm phải giết hết? Nước quá trong ắt không có cá, trong số bọn chúng thiếu gì người tài, đến khi chân tướng được phơi bày cũng không thể luận tội cả đám được, bọn chúng trà trộn vào triều đường của trẫm từng ấy năm, ít nhiều sẽ có vài dây mơ rễ má trong đó, việc của ngươi là tìm ra trước và án binh bất động, trẫm quay về sẽ xử lý sau.”

“Tuân chỉ!”

Chốc lát sau, Lưu Đồng đưa lại danh sách cho Hoàng đế rồi đích thân chạy về kinh thành.

Hoàng đế cầm danh sách nhìn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu thở dài: “Lý Duy Trung à, ngươi thông minh nhưng lại bị thông minh hại. Trẫm ghi nhớ công lao của phụ thân ngươi, đối đãi tử tế với Lý gia biết bao lần, không ngờ ngươi lạc đường không biết quay đầu.”

“Tiểu Kim Tử, tấu chương này của nội các trẫm phê chuẩn, ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành, hạ khẩu dụ Lý Duy Trung tùy giá Thông Châu.”

Khi Lý Duy Trung nhận được khẩu dụ của Hoàng đế, đáy mắt hắn hiện lên vẻ u ám, ám vệ tâm phúc bèn hỏi: “Lão gia, ngài muốn đi không?”

Lý Duy Trung ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu nói: “Nhất định phải đi, không đi nhỡ hắn sinh nghi thì sao? Đúng lúc, ta muốn tận mắt chứng kiến trận đại nạn thời thịnh.”

...

Bắt đầu từ mùng một tháng Năm, quan viên các bộ và hoàng thân lục tục đến Thông Châu. Ba năm nay Hoàng đế không thị triều, tất nhiên chàng sẽ hỏi từng người về chuyện chính sự, hoặc thưởng cho một hai người lập công.

Phó Nhiêu đưa thuốc tới cho Hoàng đế như thường lệ, nhưng vào Ngự thư phòng lại chẳng thấy ai. Nàng để hộp thức ăn xuống, đưa mắt nhìn quanh thì thấy hơn mười quyển trục đặt trên ngự án, hình như có mấy quyển trục chưa cuộn kỹ nên hơi lỏng lẻo. Đứng ở góc nhìn của Phó Nhiêu sẽ thấy rõ nội dung trong đó giống tranh mỹ nhân, không kìm được lòng tò mò, nàng dứt khoát tiến lên mở ra. Phó Nhiêu mới nhìn lướt đã tức đến bật cười.

Minh Quận vương và Công chúa Mẫn Mẫn là nhóm hoàng thân đầu tiên đến hành cung, Hoàng đế đang tuyên hai người yết kiến, nào ngờ cung nhân đến báo rằng hai người họ đánh nhau ở tiền đình. Hoàng đế đỡ trán, bực mình đích thân đến tận nơi, song lại thấy cảnh Công chúa Mẫn Mẫn nhéo tai Minh Quận vương răn dạy.

“Ngươi không thích ta, ta cũng không thích ngươi!”

Minh Quận vương tức giận đá chân nàng ta, Mẫn Mẫn né tránh, Minh Quận vương nhân cơ hội thoát khỏi ma chưởng của nàng ta: “Bổn vương thích nữ tử hiền thục dịu dàng, ngươi đanh đá thế này thì mau về thảo nguyên đi!”

“Nếu ngươi đã không thích ta, tại sao ban đêm còn ngủ chung với ta?”

Dù là nam tử lưu luyến vạn bụi hoa như Minh Quận vương, đột nhiên nghe lời này cũng phải đỏ mặt, ấp úng chỉ vào nàng ta: “Ngươi ngươi ngươi... đó là vì bổn vương đang phụng chỉ, phụng chỉ ngươi hiểu không?” Dứt lời, hắn giũ tay áo bỏ chạy.

“Ngươi quay lại cho ta!” Công chúa Mẫn Mẫn tức sôi máu, giậm chân đuổi theo hắn, hai người như mèo đuổi chuột náo loạn đến nỗi gà bay chó sủa.

Hoàng đế nhìn thấy cảnh này chợt nở nụ cười hiếm hoi, xem ra năm đó chàng để cho Minh Quận vương cưới Công chúa Mẫn Mẫn là hành động sáng suốt. Trước đây Minh Quận vương quen thói làm càn, xem ra nhờ có công chúa Mẫn Mẫn trị nên giờ hắn biết vâng lời rồi.

Thiếu nữ năm xưa la hét muốn gả cho Hoàng đế, nay nhìn thấy chàng cũng không còn xấu hổ hay nóng nảy nữa, mà thay vào đó là thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Còn Minh Quận vương lại quỳ trên đất cúi đầu kể khổ, luôn miệng kêu gào muốn hòa ly.

Giải quyết xong vụ án này Hoàng đến mới quay về Ngự thư phòng, chàng vừa bước vào đã thấy một nữ tử xinh đẹp ngồi trên giường La Hán ngắm cuộn tranh.

Ánh mắt chàng không dừng trên những bức tranh đó, mà nghiêm túc quan sát Phó Nhiêu.

Gần đây Phó Nhiêu lấy thân phận thái y bầu bạn với Hoàng đế ở trắc điện, nàng không bước chân ra ngoài, khắp nơi trong trắc điện cũng có người trông coi. Ngoài Tạ Tương ra, các ngoại thần khác không ai biết thân phận của nàng, ban đầu hàng ngày nàng mặc quan phục thái y, Hoàng đế nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, bèn sai người mua mấy bộ y phục tơ lụa gấm vóc và rương trang sức cho nàng.

Hiếm lắm mới thấy Phó Nhiêu trưng diện đẹp như hôm nay, nàng diện áo khoác(*) mỏng vải lụa hoa có màu hồng hải đường, phối cùng chân váy hồng phấn, chải kiểu tóc tùy vân kế, trên búi tóc cài vài tấm hoa điền đính ngọc trai(**) và một cây trâm bộ dao hình hoa mai điểm thuý(***) được cắm chéo, hai má đánh một lớp phấn mỏng, mắt hạnh to tròn, làn da trắng như tuyết, trông nàng rạng rỡ, sáng ngời và xinh đẹp động lòng người.

(***)Điểm thuý: một kỹ thuật chế tác đồ trang sức cổ đại của dân tộc Hán Trung Quốc, “điểm thuý” tức là lông chim bói cá (hay còn gọi là chim phỉ thuý), là sự kết hợp hoàn mỹ giữa kỹ thuật kim khí và kỹ thuật khảm lông chim truyền thống. Bên dưới là hình minh hoạ trâm bộ dao hình hoa mai điểm thuý.

Khó có dịp nàng ăn vận duyên dáng thế này, Hoàng đế vừa liếc nhìn đã không tài nào rời mắt được, chàng chắp tay sau lưng, thong thả đi tới, nghiêng mắt nhìn nàng rồi dịu giọng trêu ghẹo: “Ồ, nàng là tuyệt sắc mỹ nhân từ đâu tới, khiến trẫm nhìn đến mê mẩn.”

Phó Nhiêu nghe vậy nhanh nhẹn đứng lên, nhẹ nhàng phúc thân với chàng, tiếp đến nàng chỉ vào hơn mười cuộn tranh mỹ nhân nói: “Bệ hạ nói không sai, nhiều mỹ nhân như thế này, đúng là chọn hoa cả mắt.”

Tầm mắt Hoàng đế chuyển sang giường La Hán, thấy Phó Nhiêu đã mở tranh của các mỹ nhân khác nhau, muôn hồng nghìn tía, nhiều xem không xuể, chàng ngẩn người, chợt biến sắc: “Thứ này ở đâu ra?”

Một tiểu hoàng môn cười gượng quỳ gối tại ngưỡng cửa, dập đầu đáp: “Hồi bệ hạ, đây là mỹ nhân do các châu phủ dâng lên, Trình lão đại nhân dặn dò muốn đưa đến ngự án, chúng nô tỳ không nên tự tiện chủ trương...”

Vào lễ cúng tế thuyền rồng Đoan Ngọ, các quan viên từ những châu huyện ven bờ kênh đào như: Thông Châu, Tân Khẩu, Thanh Châu, Giao Châu, Dương Châu, Khai Phong đổ xô đến Thông Châu chúc mừng. Như thường lệ, nữ nhi của các nhà sẽ được kính dâng vào cung.

Trình Khang và các lão thần thấy Hoàng đế vẫn đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đời người mà đã đoạn tuyệt con đường mỹ sắc, đâm ra lo lắng vô cùng, thế là họ đã sớm âm thầm ám chỉ các châu bắt lấy cơ hội này dâng nữ nhi lên.

Mặc dù các đại thần làm vậy vì giang sơn xã tắc, cũng xem như họ có lòng tốt, nhưng lại hại Hoàng đế luôn miệng kêu khổ.

Phó Nhiêu đoan trang, hào phóng xưa giờ. Ngay cả khi ghen nàng vẫn giữ thái độ nhã nhặn và ung dung.

Trong lòng Hoàng đế vừa ngọt ngào vừa phiền não.

Đối diện với ánh mắt đầy ý vị sâu xa của Phó Nhiêu, Hoàng đế ấm ức giải thích: “Trước đó trẫm không biết, Nhiêu Nhiêu chớ giận...”

Phó Nhiêu nói cười duyên dáng chỉ vào một bức tranh mỹ nhân trong đó: “Bệ hạ nhìn xem, nàng ta là đích nữ của thủ bị Dương Châu, mười sáu xuân xanh, trên lông mày có một nốt ruồi mỹ nhân, gia thế xuất chúng, tài mạo song toàn, người như vậy, ngài không đưa nàng ta vào cung thì thật đáng tiếc...”

Không đợi nói hết câu, Phó Nhiêu đã bày ra vẻ mặt ưu sầu, chớp mắt nhìn chàng: “Có điều bệ hạ hơi lớn tuổi, không biết có hưởng thụ nổi không đây?”

Hoàng đế suýt chút nữa thổ huyết.

“Còn có vị này...”

“Được rồi được rồi!” Chàng nghe không nổi nữa, phất tay áo quét sạch những bức tranh mỹ nhân xuống đất, vừa kéo lấy bàn tay mềm mại của Phó Nhiêu, vừa quay đầu quát to với tiểu hoàng môn.

“Ngươi thất thần ra đấy làm gì, còn không đốt những thứ đồ chơi này đi... khoan đã.” Hoàng đế chợt nghĩ ra một cách: “Phái hoạ sư cung đình tùy giá vẽ hai mươi bức tranh mỹ nhân, ban thưởng cho những đại thần hô hào đòi trẫm nạp phi, lệnh cho họ treo tranh trong thư phòng nhà mình chiêm ngưỡng.”

Phó Nhiêu nghe vậy bật cười: “Bệ hạ, chiêu này của ngài cũng quá thâm độc...”

Nếu để lão thần như Trình Khang hay Hàn Huyền treo những bức tranh mỹ nhân ở thư phòng, mấy lão ấy không những không có chỗ úp mặt, mà phu nhân các nhà cũng quậy tưng bừng khói lửa.

Hoàng đế thấy khuôn mặt xinh đẹp của Phó Nhiêu đã nở nụ cười, lòng chàng nhẹ nhõm, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Ai bảo ngày nào bọn họ cũng làm phiền trẫm, cũng phải để họ nếm trải nỗi khổ của trẫm mới được.”

Tiểu hoàng môn kia quỳ sang đây, gom cuộn tranh ôm vào trong lòng rồi nhanh chóng lui xuống truyền chỉ.

Hoàng đế kéo Phó Nhiêu ngồi xuống, vừa nói: “Mặc dù chiêu này hơi thâm độc, nhưng chắc chắn có thể ngăn chặn hậu hoạn.”

Đại thần mà, tất nhiên phải chia sẻ nỗi khổ vì quân thượng.

Sau chuyện này, các đại thần đều nhận được tranh mỹ nhân do Thánh thượng ban thưởng, cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, dở khóc dở cười, nhưng khó làm trái thánh lệnh, đành phải gượng cười treo tranh mỹ nhân lên. Khi phu nhân các nhà thình lình nghe đến việc này, mới đầu còn thầm oán trách Hoàng đế chơi chiêu thâm độc, sau đó nghe nói chuyện nam nhân nhà mình khuyến khích Thánh thượng nạp phi, thế là lập tức nhéo lỗ tai phu quân tận tình khuyên răn, bảo bọn họ bớt lo chuyện bao đồng. Các vị đại thần kêu khổ không ngớt, không dám nhắc tới chuyện mỹ nhân nữa, nhưng đó đã là chuyện của sau này.

Buổi chiều, Bổn Bổn học viết chữ với nữ quan xong sẽ chạy tới Ngự thư phòng dùng thiện với Hoàng đế và Phó Nhiêu như thường lệ. Sau khi Hoàng đế được hưởng thụ ân ái với mỹ nhân bốn đêm, Bổn Bổn sống chết không thoả hiệp thêm lần nào, ban đêm con bé ôm chặt Phó Nhiêu, không cho Hoàng đế bắt nạt mẹ.

Đến đêm Hoàng đế không cách nào hành động được, chàng bèn nhắm vào giờ nghỉ trưa. Thế là sau khi ăn xong, Hoàng đế trổ tài bài binh bố trận ở biên quan năm đó, bố trí một phòng cơ quan trận pháp tại trắc điện phía Đông điện Càn Khôn, trong phòng lắp đặt đủ loại đồ chơi, mỗi khi qua một ải sẽ được ban thưởng, chàng ném Bổn Bổn vào trong đó để nội thị chăm nom, còn bản thân ung dung rời đi.

Bổn Bổn chơi đến quên cả trời đất, quên bén việc giành mẫu thân với cha.

Hoàng đế đắc thắng bế thốc mỹ nhân lên, đi vào nội điện, thuận chân đá cửa đóng lại, đặt Phó Nhiêu lên long sạp.

Long trướng màu vàng rực của đế vương bao bọc chiếc giường Thiên Công Bạt Bộ(*) cực lớn, chiều rộng và chiều dài đều chừng một trượng, chế tác tinh tế, điêu khắc tinh xảo.

(*)Giường Thiên Công Bạt Bộ: một loạt giường Bạt Bộ, phổ biến tại những khu vực trù phú ở phía Nam sông Trường Giang vào cuối thời nhà Minh, loại giường này là biểu tượng cho sự giàu có và địa vị hiển hách của gia tộc.

Phó Nhiêu nghiêng người tựa vào gối, nàng mím môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn đế vương đang cởi áo: “Bệ hạ, thánh chỉ ngài đưa năm đó còn hiệu lực không?”

Hoàng đế đang cởi áo ngoài hơi giật mình: “Thánh chỉ gì cơ?”

Chàng cởi giày leo lên giường, nâng suối tóc đen nhánh của Phó Nhiêu lên, ôm mỹ nhân vào lòng, vuốt ve cằm nàng: “Nhiêu Nhiêu, có chuyện gì để đến tối chúng ta nói sau...”

Phó Nhiêu cười híp mắt đẩy chàng ra, ngồi dậy rồi quỳ xuống, rút từ ống tay áo ra một đạo thánh chỉ vàng rực: “Bệ hạ đã quên cái đêm năm xưa ở phủ nhà họ Phó, ngài hứa cho ta thánh chỉ ư?”

Nàng chưa từng mở bức thánh chỉ này ra, về sau rời khỏi kinh thành, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại mang nó theo bên người, mấy năm này nàng cũng chưa bao mở ra đọc xem trên đó viết những gì, chỉ giữ nó như một vật kỷ niệm. Lần này thu dọn rương hòm từ ngõ Mi Sơn đến hành cung, nàng mới mở đạo thánh chỉ này ra đọc.

Ba chữ “thư phóng thê” đập vào mắt. Chỉ có Hoàng hậu mới xứng đáng làm thê tử của chàng.

Điều này có nghĩa là năm ấy sau khi biết nàng mang thai, Hoàng đế có ý định lập nàng làm Hoàng hậu.

Trên thánh chỉ sáng loáng viết, mười năm sau nếu thê tử Phó Nhiêu muốn rời cung, lập tức thả nàng về nhà.

Hoàng đế sực nhớ tới chuyện này, chàng sầm mặt, cũng ngồi xếp bằng theo nàng, tức giận nhìn Phó Nhiêu: “Nhiêu Nhiêu, nàng làm như vậy là không đúng, nếu năm ấy nàng tin tưởng trẫm mà vào cung, tất nhiên thánh chỉ của trẫm vẫn còn hiệu lực. Nhưng nàng đã lừa dối trẫm, rời xa trẫm ba năm, bây giờ nàng còn muốn trẫm giữ lời hứa, trẫm không thể.”

Dứt lời, chàng toan cướp lấy thánh chỉ của nàng.

Đôi mắt đẹp của Phó Nhiêu loé lên, bật dậy trốn vào góc tường, ôm thánh chỉ trong lòng không cho chàng đụng vào, nóng nảy nói: “Bệ hạ, ta mặc kệ, ngài đã hạ thánh chỉ, miệng vàng lời ngọc, tất nhiên có hiệu lực... Á, ngài đừng như vậy...”

Hoàng đế chồm lên người nàng, miệng ngậm lấy bả vai Phó Nhiêu, cất giọng nói mơ hồ không rõ: “Nàng muốn trẫm buông tay, không có cửa đâu...” Hai tay ôm nàng vào lòng từ đằng sau, sẵn tiện tóm lấy thánh chỉ dưới bụng nàng.

Phó Nhiêu bị ép chịu đựng cơn đau lâm râm nơi đầu vai, nàng cong người ôm chặt thánh chỉ, liều mạng lắc đầu: “Không được, bệ hạ muốn cưới ta thì nhất định phải hứa cho ta thánh chỉ này, bây giờ bệ hạ không ham muốn những mỹ nhân ấy, nhưng sau này thì sao...”

Tuy miệng Phó Nhiêu nói lời tức giận nhưng giọng điệu lại đầy ý cười, Hoàng đế nghe ra nàng làm nũng với mình, trong lòng dần cảm thấy vui, chàng vén mái tóc nặng trịch của nàng ra sau, để lộ cái cổ trắng nõn của nàng rồi cắn mạnh một cái: “Cái gì mà sau này, sau này trẫm chỉ có mình nàng...” Chàng vươn tay về phía nàng cướp lấy.

Người Phó Nhiêu ngứa ngáy đến nỗi căng cứng, nàng hờn dỗi nhào về trước, ấn chặt thánh chỉ vào người, ôm rịt không buông, nào ngờ lại làm hiện lên đường cong mềm mại và tuyệt đẹp của nàng.

Hoàng đế nhìn mỹ nhân yêu kiều nhào lên giường, đường cong lung linh uyển chuyển muôn vẻ, ước gì được chơi đùa từng tấc da tấc xương của nàng, chàng cong môi cười, chậm rãi nghiêng người tới trước, véo eo nhỏ của nàng: “Ngoan, trên thánh chỉ vẫn chưa đóng ấn tỉ, nàng trả lại cho trẫm, trẫm đóng dấu xong sẽ giao cho nàng...”

Phó Nhiêu bị chàng cù lét, không nhịn được phải giãy eo, bật cười khanh khách. Nàng vừa lấy chân đạp chàng, vừa nhân cơ hội bò ra ngoài từ khe hở dưới thân chàng.

Đáng tiếc nàng mới bò ra được một đoạn, Hoàng đế liền bắt lấy chân của nàng kéo trở về, cuối cùng lại trói buộc nàng trong vòng tay.

Phó Nhiêu liều mạng giãy dụa, bảo vệ thánh chỉ: “Ngài đừng gạt ta, trên đó đã đóng ấn tỉ...”

“Đó là ấn riêng. Nếu là phóng thê, đến lúc nàng trở thành Hoàng hậu của trẫm, trẫm cho Hoàng hậu về nhân gian mà không có quốc tỉ thì còn hiệu lực gì nữa? Bách quan sẽ không đồng ý…” Hoàng đế lừa nàng mà mặt không đổi sắc, tìm cách ép nàng bất lực khoanh tay.

Phó Nhiêu hơi khựng người, chẳng màng đến bắp đùi như muốn nhũn ra, lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy được? Nói vậy nghĩa là ngài đã lừa ta ngay từ đầu ư?”

Hoàng đế nhân lúc nàng đang ngơ ngác, nhanh chóng cướp lại thánh chỉ rồi giơ tay thật cao, gương mặt tuấn tú tràn đầy nghiêm túc: “Trẫm không hề lừa nàng, ban đầu trẫm định chờ sắc phong xong mới danh chính ngôn thuận đóng quốc tỉ...”

Phó Nhiêu thấy thánh chỉ bị cướp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, cũng không quan tâm chuyện mình có bị lừa hay không mà nhào về phía trước đẩy ngã chàng: “Trả lại cho ta!”

Nàng vốn xuất thân sơn dã, từ nhỏ đã làm việc nên người khoẻ hơn nữ tử bình thường, cú nhào này làm cho Hoàng đế bất ngờ không kịp trở tay, chàng cười khổ một tiếng, sau đó thuận thế ngửa người nằm xuống, thấy Phó Nhiêu kéo ống tay áo mình muốn giật lấy thánh chỉ, chàng vội vàng đổi thánh chỉ sang tay kia rồi đẩy nó ra xa ở đằng sau, tay này thì tóm cái eo nhỏ của Phó Nhiêu không cho nàng bò dậy.

“Nhiêu Nhiêu, năm đó trẫm là người lấy đầu tướng địch trong cả vạn quân, nàng nghĩ mình có khả năng cướp lại thánh chỉ từ tay trẫm ư?”

Phó Nhiêu đang nằm sấp trên mình chàng khựng người lần nữa, nàng chớp mắt, ngẫm nghĩ một lát, sau đó nghiêm mặt hỏi chàng: “Bệ hạ, nếu như ta cướp về được thì ngài sẽ cho ta thánh chỉ này sao?”

Hoàng đế thầm nghĩ, cả đời này chàng tuyệt đối sẽ không buông tay, cũng sẽ không cho nàng cơ hội rời đi.

Nhưng thấy đôi mắt hạnh đen láy của Phó Nhiêu trông có vẻ cực kỳ hào hứng, chàng tỉnh bơ dỗ dành: “Đúng vậy.”

Hai người nào phải cướp thánh chỉ, rõ ràng liếc mắt đưa tình thì có.

Phó Nhiêu mím môi, bắp chân khẽ đạp, mềm mại ghé lên người chàng, nàng chậm rãi nâng cằm lên, mắt hạnh như sợi tơ nhìn chàng trìu mến trong chốc lát.

Hoàng đế không biết Phó Nhiêu đang âm mưu gì, chỉ thầm hoài nghi trong lòng, song chàng thấy tiểu mỹ nhân cong ngón tay mịn màng như cọng hành, đầu ngón tay chậm rãi xoa cằm chàng, cứ thế mơn trớn rồi trượt thẳng xuống, cuối cùng gảy từng chút một trên thắt lưng chàng…

Hoàng đế: “…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.