(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trán Phó Nhiêu va vào lồng ngực vững chãi của chàng, đầu óc vốn hơi choáng váng giờ lại càng xây xẩm.
“Nhiêu Nhiêu...”
Giọng nói của nam nhân trong trẻo và êm dịu, ngân dài bên tai nàng, tựa như một cái móc câu vào lòng người, thôn tính ý thức của nàng từng chút một.
Những gì nàng ăn vào lúc sáng đã nôn hết, sau lại vội vàng chạy đến cung của Hoàng hậu, tuy Hoàng hậu có chuẩn bị điểm tâm cho nàng, song nàng cũng không dám ăn, sợ lỡ nôn nghén sẽ khiến Chu Hành Xuân hoài nghi nên vẫn ráng chịu đựng.
Vừa rồi khám bệnh cho Hoàng đế, quỳ một lát mà đã như nỏ mạnh hết đà.
Lúc này, nàng cực lực áp chế sự khó chịu trong lồng ngực xuống, sợ bị chàng nhìn ra manh mối, túm chặt lấy viền áo trước ngực chàng, vùi đầu vào lòng Hoàng đế, cảm giác cơn buồn nôn trong ngực dâng lên mãnh liệt khiến hốc mắt nàng ngân ngấn chút nước mắt.
“Nhiêu Nhiêu, nàng sao vậy?”
Hoàng đế để ý thấy vừa rồi nàng giẫm hụt chân, cũng nhận ra sắc mặt nàng không tốt lắm, chàng cúi đầu nhìn nàng, lại thấy Phó Nhiêu hiếm khi vùi đầu vào lòng chàng, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, không chịu lên tiếng.
Lòng Hoàng đế sinh nghi, đỡ vai nàng, muốn đưa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ra xa một chút.
Phó Nhiêu cố gắng hết sức kìm nén cơn khó chịu xuống, ngay lúc chàng hoài nghi, nàng ngước đôi mắt ươn ướt lên, mệt mỏi đáp: “Bệ hạ, ta chỉ đói bụng thôi... ta dậy muộn, để lỡ bữa sáng, rồi lại đến cung của Hoàng hậu nương nương, tới giờ vẫn chưa ăn uống...”
Giọng nàng quá đỗi mềm mỏng, nhỏ yếu không có sức, đỏ mắt chờ mong, Hoàng đế nhìn mà tim mềm nhũn: “Khó trách...” Cau mày phân phó với bên ngoài: “Lãnh Hoài An, đưa cơm lên!”
Phó Nhiêu nghe thấy tiếng bước chân, cụp mắt xuống, cơ thể đã lấy lại chút sức lực, lẳng lặng đứng dậy khỏi vòng tay của chàng, di chuyển thắt lưng quỳ xuống, nâng tay áo lặng lẽ lau nước miếng tràn ra khóe môi, vùi mặt rất thấp, thầm lấy hơi.
Lãnh Hoài An phất tay, dẫn theo một đám nội thị tiến lên dọn cơm, lại đích thân đứng bên cạnh thử độc trong đồ ăn, xác nhận không có gì khác thường mới đứng hầu.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên sạp, nhìn chằm chằm Phó Nhiêu không nhúc nhích, ngước mắt nhìn Lãnh Hoài An, nói: “Truyền một bát tổ yến lên đây.”
“Vâng.” Lãnh Hoài An lui xuống phân phó.
Phó Nhiêu không khỏi liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế phất ống tay áo, nhận khăn ướt nội thị đưa tới lau tay, lại nhận một chiếc khăn khác đưa cho Phó Nhiêu, Phó Nhiêu nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay, lau xong thì đưa cho nội thị, liếc mắt nhìn bàn, nàng dịch đầu gối qua.
Hoàng đế nhìn đầu gối nàng, dịu dàng nói: “Ngồi dậy dùng bữa đi.”
Phó Nhiêu do dự một lát: “Bệ hạ, như thế không ổn…”
Hoàng đế cười khẽ: “Chuyện không ổn mà nàng làm còn ít sao?”
Phó Nhiêu nghẹn lời, vành tai hơi phiếm hồng, trên người nàng đang cõng mấy tội lớn khi quân đấy, nàng dứt khoát vịn bàn cẩn thận đứng dậy, ngồi xuống ghế con lót đệm gấm bên cạnh.
Hoàng đế động đũa trước, ra hiệu cho nàng bắt đầu ăn.
Phó Nhiêu lập tức ôm chén nhỏ màu đỏ xúc mấy miếng cơm vào miệng, nuốt mấy ngụm cơm, người đã dễ chịu hơn nhiều, lập tức có nội thị tiến lên định giúp Phó Nhiêu chia đồ ăn, Hoàng đế giơ tay, ra hiệu cho người đi xuống, tự kéo ống tay áo gắp mấy món cho Phó Nhiêu.
“Cách đây không lâu Tư nông giám trồng một thửa ruộng dưới chân núi Vạn Thọ, nói là thực phẩm được đưa đến từ Nam Dương, gọi là khoai tây, ngự trù chiên lên, rắc chút gia vị hành hoa, mùi vị không tệ, nàng nếm thử xem.”
“Đây là nhất phẩm La Hán Diện Cân(*), nhất phẩm Du Điệp Quả Hoả Thiếu(**), còn có Tố Khoái Tam Tiên(***)...” Hoàng đế đẩy tất cả mấy đĩa nhỏ nội thị bày trước mặt mình tới trước mặt Phó Nhiêu.
Phó Nhiêu cắn mấy miếng khoai tây, mềm mịn mà không ngấy, gật đầu lia lịa: “Bệ hạ, mùi vị không tệ.” Thấy Hoàng đế không động đũa, nàng ậm ờ nói: “Bệ hạ, ngài cũng ăn đi.”
Hoàng đế cười, lại đích thân múc cho nàng một chén đậu phụ hầm nhân sâm và nấm.
Hương thơm ngào ngạt tỏa khắp bốn phía, khiến người ta thèm ăn.
Có điều, hình như nàng ngửi thấy có mùi sơn tra, có thể là khẩu vị của Hoàng đế không tốt, ngự trù thêm sơn tra vào khai vị, nhưng người mang thai lại không nên ăn sơn tra, nhất là khi mới hoài thai, ăn sơn tra dễ bị sảy thai.
Nhưng Thánh thượng ban cho, theo lý mà nói không thể khước từ.
Phó Nhiêu do dự một thoáng, nàng nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ rồi lập tức để sang một bên, tiếp tục bưng bát ăn cơm.
Hoàng đế chú ý đến động tác của nàng: “Nàng không thích uống?"
“Cũng không phải, ta đói bụng, ăn cơm trước...” Phó Nhiêu né tránh ánh mắt của chàng, ngoan ngoãn đáp.
Hoàng đế bật cười, chàng đau đầu, quả thật không có khẩu vị gì, nhưng vì ngồi cùng Phó Nhiêu nên vẫn ăn một ít, sau đó lại rót cho mình một chén rượu nhỏ, do dự một lát, lại rót một chén nhỏ thay Phó Nhiêu.
“Uống chút rượu, làm ấm người.”
Chàng chậm rãi đẩy chén rượu trước mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng chăm chú không rời.
Phó Nhiêu khẽ liếc chén rượu kia, lo lắng đến mức trán lấm tấm mồ hôi...
Mang thai không nên uống rượu.
Đây là chuyện người người đều biết, Hoàng đế đang thăm dò nàng.
Phó Nhiêu lau khóe miệng bóng loáng, nhận lấy rượu chàng đưa tới, nhu mì nói: “Tạ bệ hạ.” Nàng nâng chén định uống, song Hoàng đế đột nhiên đè lại, không phân biệt được hỉ nộ từ sắc mặt của chàng, chỉ thở dài nói: “Trẫm quên nàng khó chịu trong người, vẫn nên uống trà đi.”
“Không ngại...” Cụp mắt liếc nhìn rượu mạnh, màu cam, trong suốt, là rượu ủ từ quýt, không uống nhiều là được.
Nàng nâng chén rượu muốn uống, nhưng cánh tay vẫn bị Hoàng đế siết chặt.
Lúc này sắc mặt chàng không tốt lắm, chỉ đoạt lấy chén rượu của nàng, tự uống cạn, lạnh nhạt nói: “Lát nữa còn phải uống tổ yến, tổ yến không nên uống cùng rượu.”
Phó Nhiêu cười: “Cũng được, đợi mấy hôm nữa Chu Thái y sẽ bắt mạch cho ta, khi đó uống cũng không muộn.”
Vẻ mặt vô cùng thẳng thắn vô tư.
Hoàng đế nheo mắt nhìn nàng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
“Bệ hạ, thần nữ đi kê đơn thuốc cho ngài, ngài nghỉ ngơi trước, qua một khắc nữa là có thể bốc thuốc.” Phó Nhiêu ăn uống no nê, đeo túi thuốc lên, cẩn thận lui về phía sau.
Sau khi Phó Nhiêu dùng bữa trưa, người tràn đầy năng lượng, nàng đi đến trắc điện kê đơn thuốc, cho người đi bốc thuốc.
Trong lúc chờ đợi, nàng ra khỏi điện Phụng Thiên, đi tới lan can bằng đá bạch ngọc ngoài điện, làn gió mát thổi tới tấp vào mặt, xua tan bồn chồn trong lòng nàng, Phó Nhiêu vịn tay lên trụ hoa văn mây lành nhìn về phương xa, xa xa là tầng lầu trùng điệp, tường đỏ ngói xanh, nguy nga lộng lẫy.
Mùa này cũng không có gì mới mẻ, chỉ có vài cành lá vùng vẫy lộ ra chút sắc xanh, còn những cành cây khô queo thì nổi bần bật trên nền tường đỏ, tạo nên một bầu không khí tiêu điều mà trang nghiêm.
Sau khi sắc thuốc xong, dâng cho Hoàng đế uống, Phó Nhiêu muốn rời đi ngay, nào ngờ Lãnh Hoài An cười híp mắt ngăn nàng lại: “Huyện chúa, sau khi bệ hạ dùng thuốc xong luôn phải có Thái y túc trực, ngộ nhỡ chuyện gì thì lại khó nói.”
Phó Nhiêu nhẫn nhịn, đành phải quay về sương phòng, nàng mệt mỏi vô cùng, dứt khoát mặc nguyên y phục nằm xuống nghỉ trưa.
Nàng ngủ một giấc say sưa, mãi cho đến khi có người đập cửa mới mơ màng mở mắt.
“Người nào?” Nàng xỏ giày xuống sạp, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng mặc vào rồi mở cửa.
Hoàng hôn mờ ảo, lối đi trong cung ngoài sương phòng đã thắp một dãy đèn lồng mỹ nhân lưu ly hình bát giác.
Khuôn mặt nổi giận đùng đùng của Hạ Du xuất hiện dưới ánh đèn vàng rực rỡ.
“Phó Nhiêu, ngươi thật to gan, lại dám kê loại thuốc liều mạnh này cho bệ hạ!” Hạ Du cầm phương thuốc, chỉ vào một loại “Hải Nhân Thảo” trên đó, nhe răng trợn mắt mắng một câu.
Cuối giờ Thân hôm nay ông mới biết Hoàng đế bị ốm, tất tả chạy tới điện Phụng Thiên, lúc tới Hoàng đế đã uống thuốc và ngủ rồi, ông lặng lẽ bắt mạch cho Hoàng đế, tìm được phương thuốc Phó Nhiêu kê, vừa liếc mắt đã thấy Hải Nhân Thảo, giận đến mức trán nổi gân xanh, ông là người nôn nóng, lập tức đi tới đập cửa phòng Phó Nhiêu.
“Bệ hạ ngủ suốt hai canh giờ rưỡi vẫn chưa tỉnh, tất cả đều là tại Hải Nhân Thảo này của ngươi.”
Vẻ mặt giận dữ của ông khiến Phó Nhiêu khiếp sợ, nhất thời chưa hoàn hồn, đến khi xem kỹ đơn thuốc, nàng mới sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời: “Hạ Thái y, ta biết tác dụng của Hải Nhân Thảo, trước đó bệ hạ hứng gió lạnh dẫn tới đau nửa đầu, ngài ấy ngủ không ngon, lại thêm nghẹt mũi nặng, nên ta bỏ thêm một vị Hải Nhân Thảo, thuốc này có thể...”
“Ta biết!” Hạ Du hấp tấp quát nàng, liếc quanh bốn phía, thấy thái giám đều lui ra xa, Hạ Du không khỏi hạ thấp giọng, cả giận nói: “Đúng là ngươi đang trị bệnh, đơn thuốc của ngươi cũng không có vấn đề, nhưng ngươi biết người nằm ở đó là ai không? Là đương kim Thánh thượng đấy, bên ngoài có bao nhiêu đại thần chờ bệ hạ ra chỉ thị, nếu một vị thuốc Hải Nhân Thảo khiến bệ hạ ngã gục, lỡ đại thần nội các trách tội, cái đầu của ta và ngươi cũng khó giữ!”
Phó Nhiêu nghe vậy, mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng, tỏ tường ngay tức khắc: “Ta hiểu rồi, Hạ Thái y, ta sai rồi, sau này ta đảm bảo sẽ không như vậy...”
Hạ Du tức giận nghiến răng, mí mắt đỏ quạch, giậm chân thấp giọng trách cứ: “Tốt nhất ngươi cầu nguyện cho bệ hạ tỉnh lại, không trị tội cho ngươi.”
Thấy Phó Nhiêu bị ông dọa đến nỗi mặt trắng bệch, lung lay chực ngã, Hạ Du nhất thời không đành lòng, nói chậm lại: “Ngươi ấy à, cực kỳ giống lúc ta thời còn trẻ, ngươi vừa nhậm chức Thái y, lỗ mãng một chút cũng là chuyện thường tình.”
Hoàng đế ngủ một mạch đến cuối giờ Tuất mới tỉnh, sau khi mở mắt, đầu đã không còn đau, thần sắc thư thái, người lại càng nhẹ nhàng khoan khoái, không còn tình trạng choáng váng như lúc sáng sớm, đang tính hỏi giờ đã là canh nào, chàng ngồi dậy thì thấy hai người quỳ gối trước mặt mình.
Chính là Phó Nhiêu và Hạ Du.
Sắc mặt Phó Nhiêu mệt mỏi, nhìn như sắp ngủ gật, thấy chàng tỉnh lại, lập tức lộ vẻ mặt xấu hổ, cúi mặt khóc lóc nói: “Thỉnh bệ hạ trị tội.”
Hoàng đế nghi hoặc dời ánh mắt sang người Hạ Du. Hạ Du đầu đầy mồ hôi từ lâu, nơm nớp lo sợ nói: “Bệ hạ, là thần quản giáo không nghiêm, để Phó Nhiêu kê cho người chút thuốc liều mạnh nên mới khiến người mê man lâu như vậy. Phó Nhiêu tuổi còn trẻ, nàng không hiểu chuyện, lại mới làm Thái y, không biết nặng nhẹ, tất cả đều là lỗi của thần, là thần không dạy tốt quy củ, thần xin dốc hết sức gánh tội lỗi.”
Hoàng đế mỉm cười, ngồi dậy, miệng cảm giác vừa khô vừa ngứa, nhận trà Lãnh Hoài An đưa tới, nhấp vài ngụm, hắng giọng nói: “Trẫm cứ tưởng có chuyện gì, đứng lên trước đi.”
Hạ Du đứng dậy trước, đảo mắt thấy Phó Nhiêu quỳ không nhúc nhích, nhất thời đầu gối cũng hơi mềm nhũn, kể rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Hoàng đế suy nghĩ một lát, vẻ mặt đăm chiêu: “Lần này không trách nàng, điện Phụng Thiên không làm theo quy củ của Thái Y viện, đã mời một mình nàng tới đây.”
Lãnh Hoài An nghe vậy lập tức quỳ xuống đất: “Đều là lỗi của lão nô.”
Hoàng đế lạnh lùng liếc y một cái, trầm giọng nói: “Người đâu, Lãnh Hoài An uổng công thánh ý, kéo xuống phạt trượng hai mươi bản.”
“Lão nô tạ ơn, lão nô lập tức đi lĩnh trượng.” Lãnh Hoài An không dám biện bạch, vội vàng lĩnh trượng.
Hạ Du chẳng hiểu mô tê gì, sao lại đánh Đề đốc Tư lễ giám?
Ông quay đầu nhìn Phó Nhiêu, Phó Nhiêu lại cúi đầu thật thấp, trong lòng trống rỗng, cũng không lên tiếng.
Hạ Du cũng không dám hỏi, đành phải hồi bẩm: “Bệ hạ, không biết thân thể người thế nào rồi?”
Sắc mặt Hoàng đế thư thái, cười nói: “Nói thật, thuốc của Phó Nhiêu cực kỳ tốt, trẫm đã hết đau đầu, thuốc các ngươi kê trước đây cũng không chuẩn xác bằng nàng, phải nói là thuốc vào bệnh lui. Vừa có công vừa có tội, trẫm không thưởng cũng không phạt.”
Hạ Du thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt lại nói thỉnh tội: “Nàng ấy to gan, người có thể tha thứ cho nàng ấy đã là phúc phận của nàng. Nếu đổi lại là thần, quả thật không có gan kê đơn thuốc này, tuy người không truy cứu, nhưng chỉ sợ đám lão phu tử nội các truy cứu!”
“Ha ha ha!” Hoàng đế gật đầu: “Trẫm hiểu, ngươi là lão Thái y rồi, làm việc thỏa đáng một chút.”
Hạ Du liên tục gật đầu, lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Bệ hạ, người xem, tối nay liệu có thể cho phép thần túc trực ở đây không, đề phòng nếu người có khó chịu...”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng đế chưa từng hiển sơn lộ thuỷ(*), lạnh nhạt nói: “Không cần, ngươi chấp chưởng Thái Y viện, việc vặt không ít, trở về làm nhiệm vụ đi, nếu trẫm cần ngươi, sẽ tự cho truyền.”
(*)Hiển sơn lộ thuỷ: nghĩa là bộc lộ tài năng, thể hiện bản thân. Còn trong đoạn này kết hợp với từ phủ định “chưa từng” là để chỉ tâm tư kín đáo, không thể hiện cảm xúc của Hoàng đế.
Hạ Du không yên lòng, nhưng lại không dám xen vào, nghiêng người căn dặn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, hôm nay là ngươi gây họa, ngươi ở lại đây.”
Ông nói với giọng điệu ra lệnh.
Tất nhiên Phó Nhiêu không tình nguyện, nàng lén liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế không nhìn ánh mắt cầu cứu của nàng, tự uống trà.
Phó Nhiêu lấy lùi làm tiến, nhỏ giọng khẩn cầu: “Vậy ta có thể về Thái Y viện một chuyến không? Ta muốn lấy vài thứ.”
Hạ Du ra sức nháy mắt với nàng: “Ngươi hồ đồ, còn chuyện gì quan trọng hơn an nguy của bệ hạ ư? Ngươi cần gì thì nói, lát nữa ta sẽ cho người đưa cho ngươi.”
Nàng muốn lấy thuốc an thai.
Phó Nhiêu thầm cắn răng, gật đầu không tình nguyện: “Ta biết rồi...”
Hoàng đế mím môi cười, cầm chén trà nghiêm mặt nói: “Hạ Du, ngươi lui ra...”
Hạ Du chỉ tưởng bảo ông và Phó Nhiêu cùng rời khỏi noãn các, thế là cũng kéo Phó Nhiêu đi.
Hoàng đế: “...”
Vì sao lúc trước chàng muốn đề bạt người thiếu tinh ý này làm Viện chính nhỉ, Đàm Chính Lâm kia còn có tật giật mình hơn ông ấy.
Thôi, nhân phẩm Thái y là trên hết.
Hoàng đế cũng không truyền Phó Nhiêu nữa, cả ngày nay chàng không thị triều(*), chắc đại thần chờ sốt ruột rồi, thế là thị vệ đến tiền đình tuyên đại thần đang trực vào điện Phụng Thiên nghị sự.
(*)Thị triều: Vua ngự cho quan vào chầu.
Bận rộn đến giờ Tý xong việc mới về phòng, chàng không vội đi ngủ, mà đi tới sương phòng của Phó Nhiêu.
Đêm khuya, trong phòng thắp một ngọn đèn dầu bằng bạc, chàng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, ánh nến bị gió thổi, chập chà chập chờn.
Chàng đi tới bên cạnh sạp, vén màn lên, trông thấy thân thể gầy bé của nàng vùi trong chăn uyên ương, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trắng nõn nà hơn nhờ sắc đỏ thẫm, chàng rướn người qua, vén sợi tóc tán loạn trước trán Phó Nhiêu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn mịn của nàng.
Hình như nàng gầy đi một chút.
Trong mộng Phó Nhiêu chạm vào hơi ấm, nàng vô thức tựa vào lòng bàn tay chàng.
Hoàng đế dứt khoát cởi giày lên sạp, nằm nghiêng bên cạnh nàng, kê một tay xuống dưới gương mặt nàng, Phó Nhiêu vô cùng thỏa mãn, nhắm mắt “ưm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn bằng lòng bàn tay vùi hết vào tay chàng.
Bàn tay chàng bị nàng đè, cong ngón tay cái chạm sống mũi nàng, Phó Nhiêu chợt cảm thấy ngứa ngáy, cau mày chun mũi, cái miệng nhỏ nhắn cũng mím lại, trông hết sức dí dỏm.
Phó Nhiêu cảm nhận được một hơi thở, dịch về phía chàng theo bản năng.
Nàng chỉ mặc bộ trung y trắng như tuyết, cổ áo hơi loạn, để lộ một đoạn cổ trắng ngần, mềm mại ôm đệm chăn, cọ vào lòng chàng từng chút một. Ánh mắt u ám của Hoàng đế trầm xuống, để mặc nàng nhích vào trong lòng chàng, mắt thấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn kia đã thò ra khỏi chăn, lo nàng bị lạnh tay, đành phải kéo chăn lên người mình.
Không khỏi nhớ tới đêm đó nàng co ro dưới cánh tay chàng, giống như con mèo bị hoảng sợ, điềm đạm đáng yêu, run rẩy hấp thụ hơi ấm của chàng.
Cảm giác căng đầy dày đặc tựa như mạng nhện lan ra khắp tứ chi và xương cốt.
Ngón tay thon dài nắm bàn tay mềm mại của nàng, chậm rãi siết chặt, cuối cùng chàng thở dài, kéo nàng vào lồng ngực, ôm nàng chìm vào mộng đẹp.
Hoàng đế ngủ ngon giấc, mơ màng mở mắt, nghe thấy tiếng người nôn khan, chàng bỗng nhiên mở mắt ra, lại thấy Phó Nhiêu vén sợi tóc bên thái dương, bước ra từ sau bình phong.
Cách màn trướng, đôi bên nhìn thấy nhau, cả hai đều ngẩn người.
Phó Nhiêu cầm khăn khẽ lau nước bên khóe môi, hơi thấp thỏm đi về phía chàng, cũng không nhìn chàng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên, quỳ gối nói: “Thỉnh an bệ hạ.”
Sao lại chàng lại im hơi lặng tiếng đi vào phòng nàng.
Hoàng đế cũng nhìn ra nàng không vui, thoáng có chút xấu hổ, chàng ngồi trên giường không nhúc nhích.
Phó Nhiêu nào dám buông lời trách móc vị đế vương, nàng cúi người, sau đó quỳ xuống cạnh bệ gác chân, bắt mạch cho chàng, im lặng hồi lâu, nàng đứng dậy nói: “Bệ hạ, thân thể ngài đã không còn gì đáng ngại...” Phó Nhiêu cụp mắt đứng bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Hoàng đế biết nàng muốn rời đi.
Chàng gọi Tiểu Kim Tử đứng ngoài cửa vào, bình tĩnh hỏi: “Khi nào Chu Hành Xuân trực?”
Phó Nhiêu hoảng hốt, chàng nghe thấy nàng nôn sao?
Tim đập thình thịch, ánh mắt cũng trống rỗng.
Tiểu Kim Tử lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, hiểu ý, đáp rằng: “Nô tì đã hỏi, Chu Thái y trực liên tục bảy ngày, Hạ thái y cho ông ấy nghỉ hai ngày, theo lý thì phải tới ngày mốt, nếu người muốn truyền ông ấy, nô tì sẽ phái người đi đón lão vào cung.”
Hoàng đế tính nhẩm, cách lần trước bắt mạch cho nàng chưa đến bốn ngày, chàng ngước mắt nhìn Phó Nhiêu, thấy nàng cụp mắt, thần sắc mệt mỏi, không tỏ biểu cảm gì, chàng im lặng một lát, nói: “Không cần, chờ hai ngày nữa càng tốt.”
Chờ hai ngày nữa mạch tượng càng chuẩn xác.
Chàng không muốn nghe thêm bất kỳ kết quả mơ hồ nào nữa.
Tuy vậy, chàng cũng không dám ôm hy vọng gì.
“Trẫm muốn đến triều đường(*), nàng về Thái Y viện nghỉ ngơi đi.”
(*)Triều đường: Nơi vua tôi họp bàn việc nước, hoặc để các quan vào chầu vua.
Phó Nhiêu như trút được gánh nặng, quỳ gối nói: “Tạ bệ hạ.”
Tranh thủ hai ngày này, nàng phải nghĩ cách vẹn toàn, lừa lọc cho qua chuyện.
Dù sao lén châm cũng hơi mạo hiểm, qua mấy ngày nữa, mạch tượng của đứa bé càng lúc càng rõ, nàng định chuẩn bị ít dược liệu, dán vào mấy huyệt vị quan trọng, tránh để Chu Hành Xuân bắt được mạch.
Trong cung Phỉ Thúy, Thục Phi được cung nhân vây quanh ngồi trước bàn trang điểm.
Từ đêm hôm qua sau khi nghe được tin kia, nàng ta cả đêm không ngủ, sáng sớm dậy mắt đã thâm quầng, cung nhân tốn nhiều công sức để che đi, nhưng Thục Phi nhìn thấy mình trong gương đồng hệt như ma nữ, lại càng tức giận không chỗ phát tiết.
“Sao Thanh Cần còn chưa về?”
Nói xong thì một bóng người vội vã xuất hiện trước cửa.
Cung nữ tâm phúc đổi tên thành Thanh Cần kia rảo bước tiến vào, ra hiệu cho cung nhân bên cạnh Thục Phi, tất cả mọi người đều lui ra.
Ả tự mình tiến lên, nâng mái tóc Thục Phi, nhìn nàng ta trong gương, ấn đường nhíu chặt, nàng ta thưa: “Nương nương, tin tức mà hôm qua nghe được có lẽ là thật, sáng sớm nay nô tì lặng lẽ đi thăm dò, biết được đêm qua Phó Nhiêu khám bệnh cho bệ hạ ở điện Phụng Thiên, lẽ ra bệnh của bệ hạ, nàng ta nào đủ tư cách khám, nhất định là bệ hạ có tâm tư khác với nàng ta...”
“Ăn nói xằng bậy!” Thục Phi giận dữ quát một câu, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Nàng ta là cái thá gì, chỉ là một nữ nhân hư thân không ai cần, sao bệ hạ có thể để mắt đến nàng ta? Nàng ta mượn danh ngự y khám bệnh là giả, chờ đợi thời cơ quyến rũ bệ hạ mới là thật.”
“Ta đã đoán nàng ta không phải là hạng người tốt lành gì, chắc chắn là ghi hận Bình Khang và bản cung, muốn một bước lên trời đối phó với chúng ta!”
Đêm qua lúc Thanh Cần đến Thượng cung cục(*) lĩnh trái cây mới hồi cung, đi qua một hoa viên, nghe thấy tiểu cung nữ quét rác đang thì thầm to nhỏ với một người khác, nói là lúc tùy giá đến hành cung Yến Sơn, nghe lén thấy bệ hạ và Phó Nhiêu thủ thỉ với nhau.
(*)Thượng cung cục: nơi lo các vấn đề sinh hoạt trong cung.
Lúc ấy Thanh Cần giật mình, quay về sốt sắng bẩm báo Thục Phi, Thục Phi há có thể tin, nổi trận lôi đình, nhất quyết muốn sai người đi bắt tiểu cung nữ kia đến, xé nát miệng của cung nữ nọ, vẫn là Thanh Cần ngăn cản lần nữa, khuyên nàng ta kẻo biến khéo thành vụng.
Thục Phi trằn trọc cả đêm, trời tờ mờ sáng liền sai ả đi nghe ngóng.
Trong lòng Thục Phi vẫn ôm suy nghĩ đó là tin đồn, nhưng giờ này khắc này nghe được chính miệng Thanh Cần nói, nàng ta không thể không thừa nhận, có lẽ chuyện này không phải tin đồn vô căn cứ.
Chưa nói đến bệ hạ coi trọng Phó Nhiêu, hay là Phó Nhiêu quyến rũ bệ hạ, nhưng tóm lại đây không phải là một điềm báo tốt.
Phó Nhiêu trẻ trung, xinh đẹp, biết y thuật, sớm muộn gì cũng có thể sinh ra Hoàng tử, có điều Phó Nhiêu có xích mích với nàng ta.
Từng cái cọc đều giẫm lên đuôi Thục Phi.
Đến khi Phó Nhiêu vào cung thì làm gì còn chỗ cho nàng ta, chắc chắn Hoàng hậu cũng mượn Phó Nhiêu đến đả kích mình.
Trong lòng Thục Phi lo sợ bất an, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập vào mặt.
“Không được, nhân lúc bệ hạ vẫn chưa động lòng với Phó Nhiêu, ta phải lập tức trừ khử nàng ta.” Thục Phi đỡ bàn đứng lên.
Thanh Cần lật đật đỡ nàng ta, lo lắng nói: “Nương nương, hiện giờ tình thế bất lợi với chúng ta, nếu người hành động thiếu suy nghĩ sẽ chỉ khiến bệ hạ càng thêm...”
Câu sau Thanh Cần không dám nói, Thục Phi lại nghe hiểu.
Ánh mắt Thục Phi hoảng hốt, vẻ mặt dữ tợn như dã quỷ, im lặng hồi lâu, nàng ta nói chắc như đinh đóng cột: “Ta tuyệt đối không tin bệ hạ sẽ thích một nữ nhân mà người khác vứt bỏ, ngươi nhìn nàng ta xem, xuất thân y nữ, xuất đầu lộ diện, lại từng hoà ly với người khác, bệ hạ muốn nạp nàng ta thì cũng phải hỏi bá quan có thuận theo hay không? Không có khả năng đó, bệ hạ đó giờ luôn thánh minh, tuyệt không có khả năng làm chuyện tổn hại thanh danh của chàng, nhất định là Phó Nhiêu này có ý đồ ve vãn, hôm nay ta đối phó nàng ta, cùng lắm bệ hạ chỉ răn dạy ta vài câu rồi phạt bổng lộc thôi, nếu chờ đến lúc nàng ta thượng vị thành công thì ta đừng mơ có cuộc sống tốt đẹp.”
Nhất là khi đêm qua Thục Phi thao thức cả đêm, trong đầu rối như tơ vò, chuyện này khiến nàng ta cảm nhận được tình thế cấp bách và quá đỗi chấn động, vượt xa tất cả những thứ khác, nàng ta nóng lòng muốn loại bỏ cái đinh trong mắt này.
Thanh Cần biết Thục Phi một khi đã hạ quyết tâm thì chín con trâu cũng không kéo về nổi.
“Vậy nương nương định làm thế nào?”
Thục Phi đỡ trán ngã ngồi xuống ghế minh đế(*) bằng gỗ cẩm lai khắc hoạ tiết trúc, nhắm mắt suy nghĩ: “Ngươi lấy thẻ bài của ta, đích thân đến Thái Y viện, nói ta đau bụng dưới, cử Phó Nhiêu tới khám bệnh.”
“Lúc này bệ hạ đang ở triều đường, việc này không nên chậm trễ, giờ ngươi đi gọi Phó Nhiêu tới đây!”
Chẳng bao lâu sau, Thanh Cần đến Thái Y viện, giả đò ra vẻ vô cùng gấp gáp, nói Thục Phi đau bụng dưới, hình như có triệu chứng chảy máu.
Hạ Du nghe tin sợ hết hồn.
Cung phi đau bụng dưới, rất có khả năng là sinh non, Hạ Du không biết gần đây Hoàng đế không hề lâm hạnh hậu phi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Lát nữa ta và Đường Thái y vào cung khám bệnh cho nương nương.”
Đường Húc là Phó chính Thái y viện, sở trường là trị bệnh phụ khoa của các thiên kim.
Thanh Cần lại gấp đến độ nước mắt tuôn rơi: “Hạ Thái y, nương nương chúng ta muốn để Phó cô nương đi, nói là đợi lát nữa khám bệnh, có lẽ sẽ thuận tiện hơn đôi chút...”
Hạ Du suy nghĩ một lát, Phó Nhiêu am hiểu các bệnh lý phức tạp và khó điều trị, lại là nữ y, đúng là sẽ thuận tiện hơn một chút.
Có điều Phó Nhiêu và Thục Phi có xích mích, lỡ như Thục Phi làm khó dễ Phó Nhiêu thì sao.
“Hôm qua Phó Thái y khám bệnh cho bệ hạ, mệt nhọc cả đêm, đang nghỉ ngơi, e là không đủ sức lực.”
Thanh Cần không dám để lộ thái độ không phải Phó Nhiêu thì không được, ả quỳ rạp xuống đất, khóc lóc nói: “Hạ Thái y, lần trước Phó cô nương đã diệu thủ hồi xuân(*) cứu Đại điện hạ, tuy nương nương nhà ta từng có xích mích với Phó cô nương, nhưng cũng là chuyện quá khứ rồi, giờ nương nương đang đứng trước cửa tử, lẽ nào ngài thấy chết mà không cứu ư?”
(*)Diệu thủ hồi xuân: Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa được bệnh nặng.
Hạ Du như ngồi trên đống lửa, khó xử vô cùng.
Lúc này, Đường Húc sửa sang lại mũ quan bước ra ngưỡng cửa, lạnh nhạt nói: “Vậy gọi nàng ấy đi cùng đi, đứng bên cạnh nhìn cũng được, có hai chúng ta ở đây, chẳng lẽ nương nương còn làm khó dễ nàng?”
Hạ Du đành phải đồng ý, gọi Phó Nhiêu tới nói đến việc này.
Cơ thể Phó Nhiêu không khỏe nên thật tình không muốn đi khám bệnh, không ngờ vào lúc này, Hàn ma ma trong cung Hoàng hậu cũng tới Thái Y viện, nhìn thấy Phó Nhiêu lập tức cười: “Phó Thái y ở đây à, tốt quá, hôm qua sau khi Chu Thái y và ngài kê đơn, nương nương uống thuốc cảm thấy khỏe hơn, nào ngờ sáng sớm hôm nay thức dậy ăn xong một viên Ô Kê hoàn(*), trong bụng đau không chịu nổi, muốn mời cô nương đi xem thử.”
(*)Ô Kê hoàn: tên đầy đủ là Ô Kê Bạch Phụng hoàn, có công năng điều kinh bổ huyết và các vấn đề liên quan tới phụ khoa.
Phó Nhiêu bất đắc dĩ, đành phải đi theo Hạ Du và Đường Húc vào hậu cung.
Nàng đi vào cung của Hoàng hậu trước, vừa hỏi mới biết Hoàng hậu dùng đồng thời hai loại thuốc, thời gian uống cách xa nhau chưa đến nửa canh giờ, dạ dày không chịu nổi nên khó chịu, nàng dặn dò Hoàng hậu dừng Ô Kê Hoàn hai ngày, Hoàng hậu đồng ý, khi nàng ra khỏi cung Khôn Ninh cung, dược đồng bên cạnh Hạ Du hấp tấp tìm thấy nàng, bảo nàng mau chóng chạy tới cung Phỉ Thúy, nói Thục Phi đau đến mức lăn lộn trên giường, hai vị nam Thái y rất khó chẩn bệnh, chỉ có thể mời nàng sang.
Đây là chức trách của Phó Nhiêu, không thể không theo.
Nàng rời đi không lâu, nữ tì bên cạnh Hoàng hậu lặng lẽ vào điện, hồi bẩm với Hoàng hậu: “Nương nương, Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy.”
Hoàng hậu nhếch môi cười: “Nếu ta không nghĩ cách dẫn nàng vào cung thì nàng ta rơi vào cạm bẫy Thục Phi kiểu gì? Chờ xem kịch hay đi.”
“Ta buộc Thục Phi hạ thủ với Phó Nhiêu, vừa có thể khiến bệ hạ căm ghét Thục Phi, vừa cho bệ hạ cơ hội nạp Phó Nhiêu vào cung, đây không phải một mũi tên trúng hai đích sao?”
Phó Nhiêu đến cung Phỉ Thúy, sắc mặt Thục Phi đã trắng bệch, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, ba vị Thái y khám bệnh, chỉ nói là bị cảm lạnh, cũng không có gì đáng ngại, Hạ Du và Đường Húc phụ trách kê đơn sắc thuốc, Phó Nhiêu thì dán miếng dán giảm đau cho Thục Phi.
Xong việc, Phó Nhiêu mặt mày vô cảm đóng túi thuốc lại định rời đi, chẳng ngờ Thục Phi dựa người vào gối, lạnh giọng gọi nàng lại: “Phó Nhiêu, ngươi muốn vào cung làm phi tần ư?”
Phó Nhiêu chấn động, quay đầu ngạc nhiên nhìn nàng ta, rồi đáp lại với vẻ mặt lạnh nhạt: “Nương nương nói lời này quá mức hoang đường, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vào cung làm phi.”
Thục Phi hơi sững sờ, nhưng không tin: “Vậy chuyện đêm qua ngươi qua đêm ở điện Phụng Thiên là như thế nào?”
Phó Nhiêu im lặng nhìn nàng ta, lạnh lùng nói: “Đêm qua bệ hạ ngủ say, Hạ Thái y có việc nên phái ta gác đêm, nương nương không nên suy nghĩ nhiều, chuyện quá khứ đã qua, nếu nương nương cứ liên tục làm khó dễ ta, như thế sẽ gây bất lợi cho cả người và Công chúa Bình Khang.”
Dứt lời, nàng khom người muốn lui, nhưng không ngờ hai cung nhân đã đóng cửa lại, chặn đường đi của nàng.
Phó Nhiêu biến sắc, khẽ mở túi thuốc, ôm túi thuốc vào lòng, vừa âm thầm mò mẫm ngân châm bên trong, vừa đọ sức với Thục Phi.
“Nương nương có ý gì?” Nàng cố tình cao giọng để khiến Hạ Du và Đường Húc chú ý.
Thục Phi ỷ thế không sợ, nàng ta mỉm cười, lười biếng đứng dậy, nào còn vẻ đau ốm như trước đó, thong thả đi tới trước mặt Phó Nhiêu.
“Phó Nhiêu à, để bổn cung phân tích con đường tương lai của ngươi cho ngươi, nếu ngươi vào cung, chắc chắn Hoàng hậu sẽ lôi kéo ngươi, ngươi và ta đối nghịch. Đương nhiên, nhất định ngươi nghĩ rằng Hoàng hậu sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của ngươi, vậy thì sai rồi, Hoàng hậu sẽ lợi dụng ngươi, chờ ngươi sinh con xong sẽ lập tức trừ khử ngươi, sau đó nàng ta nuôi dưỡng con của ngươi, tranh đoạt vị trí Thái tử với Tam Hoàng tử của bổn cung. Còn ngươi thì sao, cuối cùng sợ là ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết, chắc ngươi từng nghe nói chuyện của Trân Phi và Đại Hoàng tử rồi nhỉ?”
Vẻ mặt Phó Nhiêu thẫn thờ, chợt nhớ tới tất cả những việc mà Hoàng hậu đã làm với nàng ngày hôm qua, không hề hoài nghi lời Thục Phi nói.
Vậy là Hoàng hậu và Thục Phi đã phát hiện ra chuyện giữa nàng với Hoàng đế rồi sao?
Phó Nhiêu đứng phắt dậy, bàn tay vô thức che bụng dưới.
“Nương nương lo lắng nhiều rồi, ta sẽ không vào cung, nếu nương nương không tin, qua vài ngày nữa, ta rời khỏi kinh thành là được.”
Thục Phi nhướng mày nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng không còn giả vờ nữa, nàng ta cười: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin ngươi, giờ ngươi là mối hoạ tiềm tàng của mẹ con ta.”
Thục Phi chợt sầm mặt, bỗng nhiên cao giọng nói: “Phó Nhiêu mưu đồ hành thích bổn cung, người đâu, kéo nàng ta ra hậu viện, phạt trượng hai mươi bản!”
Lông mày Phó Nhiêu giật giật, muốn vùng vẫy, nghĩ đến đứa con trong bụng, nàng bình tĩnh lại, để mặc cho người của Thục Phi giữ lấy nàng, dẫn đến hậu viện.
Quả nhiên, Hạ Du và Đường Húc ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng đi tới gõ cửa: “Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nương nương, Phó Nhiêu không thể hành thích người, có phải có hiểu lầm gì không?”
Thục Phi đứng trong phòng, nàng ta quát ra ngoài cách cánh cửa sổ: “Nực cười, nàng ta cầm châm muốn đâm bổn cung, cũng may bổn cung tránh kịp thời, chưa hề nói nàng ra tay thành công, bây giờ bổn cung y sam xộc xệch, chẳng lẽ lại gọi hai ngoại thần các ngươi đi vào?”
Hạ Du không ngờ Thục Phi ngang nhiên vu khống hại người, vừa phái người đi báo tin cho Hoàng đế, vừa phái người mời Hoàng hậu.
“Nương nương, nàng ấy là nhị phẩm Huyện chúa, người có công với đất nước, người vì trút giận cho Công chúa Bình Khang mà đưa mình và Tam Hoàng tử vào chỗ bất nghĩa sao? Người thử nghĩ mà xem, một khi chuyện này truyền ra, người khác sẽ nghĩ như thế nào về Thục Phi người, sau này triều thần liệu có ủng hộ Tam Hoàng tử làm Thái tử không?”
Dưới tình thế cấp bách, Hạ Du cũng không màng tới lễ tiết quân thần, Tam Hoàng tử là điểm yếu của Thục Phi, có lẽ chỉ có điều này mới có thể ngăn cản nàng ta trong nửa khắc.
Ngoài dự liệu, Thục Phi nghe vậy không giận mà cười: “Bổn cung toan tính vì Tam Hoàng tử, hôm nay ta không thể không trừng trị Phó Nhiêu.”
Hạ Du không biết chuyện giữa Hoàng đế và Phó Nhiêu nên cảm thấy những lời này rất khó hiểu.
Phó Nhiêu bị dẫn đến hậu điện của cung Phỉ Thúy, trong viện bày một cái ghế dài, đã có hai gã thái giám cầm côn chờ tại nơi này.
Dọc đường nàng quan sát thấy Thục Phi đã bố trí không ít nhân thủ ở hậu điện, có lẽ nàng ta định phạm phải sai lầm lớn nhất trần đời, hôm nay muốn đánh cho nàng sống dở chết dở, một khi thân thể nữ tử bị tổn thương thì không thể vào cung làm phi.
Không cần phải nói, nhất định Thục Phi đã biết chuyện của nàng và Hoàng đế, bằng không nàng ta sẽ không bất chấp mạo hiểm.
Trốn thì trốn không thoát, càng giằng co càng hại cho đứa bé.
Nàng chỉ có thể trì hoãn, kéo dài tới khi có người tới cứu nàng.
Người Phó Nhiêu đã yếu ớt vô cùng, lần bị kinh sợ này khiến tinh thần căng thẳng cao độ, trán toát ra đầy mồ hôi, đầu gối nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
Cung nhân không kịp trở tay, tiến lên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tuyết, bị dọa hết hồn, vội vàng đi bẩm Thục Phi.
Thục Phi nghe tin để lại hai ma ma ngăn cản áp lực từ bên ngoài, nhanh chóng sải bước về phía hậu viện, thấy Phó Nhiêu nằm trên mặt đất hơi thở mong manh, không khỏi ngẩn người: “Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ định giả ngất tránh một kiếp? Vô dụng thôi, người đâu, kéo nàng ta lên, đánh rồi nói sau.”
Hai gã nội thị muốn nhấc cánh tay Phó Nhiêu lên, nào ngờ, bỗng nhiên trước mắt họ chợt lóe lên ánh kim, hai người bị cây ngân châm bắn trúng đồng tử, than ôi một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, cây ngân châm cuối cùng trong tay Phó Nhiêu bắn về phía mặt Thục Phi, đúng lúc Thục Phi nghiêng người, ngân châm kia bắn tới dưới tai nàng ta.
“A!”
Nàng ta đau đớn thét một tiếng chói tai, ngã ngửa ra sau, còn kéo theo cung nữ sau lưng cùng ngã xuống đất.
Phó Nhiêu nhân cơ hội trốn vào một góc, thở hổn hển nói: “Thục Phi đã trúng độc, nếu các ngươi không cứu nàng ta, một canh giờ sau nàng ta ắt phải chết.”
Phó Nhiêu đành phải dùng kế này đe doạ các nàng.
Quả nhiên, những cung nhân còn lại đều ngơ ngác nhìn nhau, Phó Nhiêu là y nữ nổi tiếng, các nàng không dám không tin.
Thục Phi cũng điên tiết, rút ngân châm bên tai ra, chỉ vào Phó Nhiêu, gầm lên với đôi mắt độc địa: “Mặc kệ ta, đánh chết nàng ta cho ta, nếu không thì các ngươi chết!”
Mấy cung nữ do dự hồi lâu, lần lượt khuyên nhủ một phen, kéo dài rất nhiều thời gian, nhưng cuối cùng vẫn bị dáng vẻ dữ tợn của Thục Phi gào cho hoảng sợ, tay chân luống cuống, lũ lượt xông tới chỗ Phó Nhiêu.
Hai cung nhân đồng thời nhào tới túm lấy cánh tay của nàng, nàng khó nhọc hất ra, nôn ra một ngụm nước chua, đứng vịn tường, ngày bé nàng lớn lên trong cảnh kham khổ, người luôn luôn khỏe mạnh, không ngờ khi mang thai lại yếu ớt đến nhường này, bây giờ nàng lực bất tòng tâm.
Ngay lập tức, bụng dâng lên cơn buồn nôn, cả người mềm nhũn vô lực, như lá khô rụng xuống đất, nàng nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn nỗi tuyệt vọng.
Có thể sẽ không giữ được đứa bé.
Nghĩ tới con muốn rời khỏi nàng, cuối cùng nỗi đau trong lòng nặng trĩu, hốc mắt nàng đau đớn giàn giụa nước mắt, trán đổ mồ hôi nhễ nhại, đồng thời rơi xuống cát bụi cùng với những giọt lệ lặng lẽ trào ra từ khoé mắt.
Thục Phi gầm thét hệt như ác ma, vẫn quanh quẩn bên tai nàng: “Đánh chết nàng ta, nàng ta chỉ là là một y nữ, hôm nay bổn cung lấy danh nghĩa nàng ta hành thích để trừng trị, dù là bệ hạ cũng tìm không được chỗ sai...”
Phó Nhiêu nở nụ cười mỉa mai, ý thức đã dần trở nên mơ hồ, mặc cho cung nữ kéo lê nàng đến ghế dài.
Đúng lúc này, một tiếng động phá cửa muốn vào: “Trẫm xem ai dám động đến nàng!”
Ngay sau đó cửa hậu viện bị người đá văng, hơn mười tên thị vệ giáp đen nối đuôi nhau xông vào.
Trong tầm mắt, một bóng người vàng rực đi ngược sáng, đạp lên hàng vạn tia sáng vàng sải bước vào trong.
“Nhiêu Nhiêu!”
Khoảnh khắc trước mắt nàng bỗng tối sầm, nàng được một cánh tay mạnh mẽ ôm vào lòng.
Hoàng đế chưa bao giờ thấy Phó Nhiêu yếu ớt như thế này, tựa như chiếc lá khô nằm rạp trên mặt đất, một giây sau liền bị gió hất đi, cảm giác sợ hãi và tức giận này đan xen trong lòng chàng, cánh tay chàng gần như căng thành trường cung, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào lồng ngực.
Vũ Lâm vệ nhanh chóng khống chế tất cả cung nhân, chỉ còn lại Thục Phi ngã ngồi trên mặt đất, hoang mang nhìn cảnh trước mặt, run lẩy bẩy, nàng ta túm góc váy, liên tục co rúm người về sau.
Nàng ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, vụng về biện hộ cho mình: “Bệ hạ, bệ hạ, hôm nay Phó Nhiêu mượn cơ hội khám bệnh, mưu đồ hành thích thần thiếp, chàng xem, chỗ này của thần thiếp bị nàng ta xuyên một cây ngân châm...”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đã nước mắt lưng tròng, run rẩy bò về phía Hoàng đế, khóc đến mức lê hoa đái vũ mà nói: “Bệ hạ, thần thiếp đã nhiều lần nghe lời chàng, không so đo với nàng ta, ai biết nàng ta lại ôm hận trong lòng... Nếu chàng không tin, có thể hỏi cung nữ bên cạnh thần thiếp, rõ ràng thần thiếp chỉ bị cảm lạnh, nhưng nàng ta cứ khăng khăng nói thần thiếp trúng độc, nhất quyết bắt thần thiếp cởi y phục cho nàng ta châm cứu...”
Hoàng đế không hề nhìn nàng ta, chỉ vén mớ tóc loà xoà trên trán Phó Nhiêu ra, lộ ra một khuôn mặt gầy như cánh ve sầu, ánh mắt nàng đờ đẫn ngơ ngác, bị kinh sợ, không biết đang nhìn nơi nào, cái miệng nhỏ nhắn đã lạnh đến mức vừa đỏ vừa cứng đờ...
Chàng chưa bao giờ thấy nàng như vậy, như thể nàng đã mất sức sống.
Nhớ lại hôm qua, gương mặt nàng tươi tắn, tự tin hào phóng...
Lòng Hoàng đế đau đớn, chậm rãi bế nàng lên, như sợ làm bẩn mắt nàng, nhẹ nhàng ấn cơ thể nàng vào lòng.
Phó Nhiêu ôm lấy cổ chàng theo bản năng, mệt mỏi nhắm mắt trong ngực chàng.
Mặt trời mùa đông bị cành khô um tùm đầu viện chia cắt, ánh sáng rải rác khắp nơi.
Lúc này Hoàng đế mới nhìn Thục Phi, vẻ mặt lạnh nhạt vô cùng, giống như nhìn một người cực kỳ xa lạ.
Thục Phi nhìn thấy cảnh này đã sững người.
Sở dĩ nàng ta dám ra tay tàn nhẫn là vì chắc chắn trong lòng Hoàng đế không quá coi trọng Phó Nhiêu, Phó Nhiêu đã động tay động chân với nàng ta, nàng ta có đầy đủ lý do để xử trí một Thái y có mưu đồ hành thích mình với địa vị là cung phi nhất phẩm.
Trước đó nàng ta đã tính toán xong, bây giờ là lúc Hoàng đế thị triều, thời điểm nàng ta được sủng ái nhất, Hoàng đế cũng chưa từng bỏ bê nửa ngày triều chính vì nàng ta.
Nàng ta chưa bao giờ nghĩ rằng vị Hoàng đế trước nay luôn lạnh lùng và tự kiềm chế, sẽ vì một nữ nhân mà bỏ lại triều thần đứng đầy điện.
Nhưng giờ đây, Hoàng đế chẳng những kịp thời chạy tới, mà còn bảo vệ Phó Nhiêu rất chặt chẽ.
Điều này chứng tỏ rằng, chàng đối xử Phó Nhiêu rất khác thường.
Thục Phi như bị giội một chậu nước lạnh, máu khắp người đóng băng.
Hoàng đế chẳng buồn nhìn nàng ta thêm, rời ánh mắt khỏi người nàng ta, nhìn ra ngoài cửa, bình tĩnh cất tiếng: “Xử tử những người liên quan đến cung Phỉ Thúy, những người khác xử phạt vào Dịch đình làm nô lệ, Thục Phi trừng phạt nặng hai mươi đại bản, giáng thành Tần.”
Thục Phi nghe vậy, con ngươi đột nhiên trợn to, lóe ánh tia máu, dồn sức bò về phía trước, ôm lấy chân Hoàng đế bước ra ngoài: “Bệ hạ, sao chàng không hỏi phải trái đúng sai, là Phó Nhiêu muốn hành thích thần thiếp đấy, bệ hạ, thần thiếp hầu hạ chàng từng ấy năm, sinh hạ Đại Công chúa, sinh hạ Hoàng tử khỏe mạnh duy nhất cho chàng, sao chàng có thể đối xử với thần thiếp như vậy chứ, lẽ nào mười mấy năm tình cảm của thần thiếp và chàng lại thua một ả y nữ vô đức vô tài sao?”
Hoàng đế nghe thấy lời này, một ngụm máu ứ dâng trào trong lòng, một cước đá văng Thục Phi, thẹn quá hóa giận quát: “Ngươi còn mặt mũi nhắc tới mười mấy năm tình cảm ư? Những năm này trẫm đã để ngươi thiệt thòi? Đúng là ngươi sinh hạ một trai một gái, nhưng ngươi có công lao là có thể làm xằng làm bậy sao? Nếu như không phải bận tâm Lăng Nhi, ngươi nghĩ trẫm còn giữ ngươi lại cung Phỉ Thúy không?”
Thục Phi bị chàng đá một cước ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng nàng ta hoàn toàn không quan tâm, mặc cho trâm ngọc rơi lả tả, tóc tai rối bù, nằm rạp bò qua, sau đó ôm lấy ủng đen của chàng khóc rống lên.
“Bệ hạ, chàng có thể sủng hạnh người mới, chẳng lẽ không để cho người cũ một con đường sống sao?”
Hoàng đế hít sâu một hơi, môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, chàng im lặng nhìn nàng ta, thừa biết Thục Phi có chút ỷ sủng mà kiêu, song chưa từng nghĩ nàng ta càn quấy đến mức này.
Chàng im lặng hồi lâu, chậm rãi đè nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Trẫm nể tình Lăng Nhi, không truyền việc này ra ngoài, giữ lại chút mặt mũi cho ngươi, mà ngươi, giam cầm trong cung Phỉ Thúy, không được bước ra ngoài nửa bước.”
Bỏ lại lời này, Hoàng đế ôm chặt Phó Nhiêu, bước nhanh ra cửa viện.
Giam cầm... Giam cầm...
Thục Phi ngơ ngác trong chốc lát, ánh mắt vô hồn đảo qua lại vài lần, ý thức được điều gì đó, nàng ta đột nhiên nằm rạp bò về phía cửa, gào với bóng lưng cao lớn của Hoàng đế: “Bệ hạ, thần thiếp có sai, nhưng thần thiếp vẫn chưa làm gì nàng ta, về phần chàng trừng phạt thần thiếp nặng như thế này, có khác nào chàng muốn lấy mạng của thần thiếp không, chẳng qua là thần thiếp ức hiếp một y nữ thôi mà, lại chưa từng làm bất cứ chuyện gì chạm đến giới hạn…”
Nàng ta còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy bóng dáng cao ngất trước mặt khựng lại một lát, chàng quay đầu, ánh mắt tựa ngàn cân mang theo một tia sắc bén bắn về phía mình.
“Bây giờ trẫm nói cho ngươi biết, Phó Nhiêu chính là giới hạn của trẫm!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");