(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bầu trời sáng sớm ngập tràn ánh nắng ban mai, dần dà, một lớp quầng sáng bao phủ quanh mặt trời.
Phó Nhiêu che mắt nhìn trời, đầu mày khẽ nhíu: “Sợ là đêm sẽ mưa.”
Hạ Linh buồn chán không thôi, núp một bên giúp nàng ngắt hoa thuốc, nàng ấy nhìn theo tầm mắt nàng, bĩu môi không vui nói: “Mưa thì mưa, có gì vui đâu.”
Phó Nhiêu liếc mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười nói: “Sao, cha muội không cho muội đi chơi à?” Dứt lời nàng nhìn xung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Hạ Du: “Hạ Thái y đi đâu rồi?”
Hạ Linh cụp mi nghịch tiên hạc thảo(*) trong tay, tiện tay ném vào cối nghiền, rầu rĩ đáp: “Cha phụng chiếu đến điện Thọ Ninh của Thái Hoàng Thái Hậu, nói là xem bệnh cho Thẩm cô nương.”
(*)Tiên hạc thảo: vị thuốc Đông Y.
Nàng ấy dẩu cái miệng nhỏ nhắn, hốc mắt dần phiếm hồng, sau đó tủi thân lẩm bẩm: “Đã nói cho muội đi săn, muột vất vả lắm mới tới, vậy mà lại không cho muội đi...” Mũi nàng ấy cay cay, nước mắt đã trào ra.
Phó Nhiêu ở chung với nàng ấy hai ngày, cũng nhìn ra tính tình ngây thơ hoạt bát của tiểu cô nương này, nào phải đến đây để xem mắt phu quân, rõ ràng là nghịch ngợm đến chơi thì có, nàng vỗ bả vai Hạ Linh, dịu dàng vỗ về: “Không khóc, hôm nay là ngày đầu tiên đi săn, ta còn không đi được, đợi ngày mai hoặc ngày mốt, ta được rảnh rồi sẽ đi chơi với muội nhé?”
Hạ Linh nghe vậy lập tức mở to mắt: “Thật không?”
Phó Nhiêu cười gật đầu.
Nỗi buồn của tiểu cô nương tới nhanh, đi cũng nhanh, nàng ấy lau nước mắt, ôm lấy bình thuốc rồi nhanh chóng giã thuốc: “Vậy muội làm thêm cho tỷ tỷ chút việc.”
Phó Nhiêu bật cười lắc đầu, thoáng nhìn bên bờ nước xa xa có cô nương đang thả diều, bèn khuyên nàng ấy: “Muội đừng bận rộn ở đây, đi chơi với các cô nương ấy đi.”
Hạ Linh nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn lại ủ dột: “Muội không đi, bên đó có một vị lắm mồm mà muội quen, nếu nàng ta biết muội giả làm nha hoàn đến hành cung, chắc chắn sẽ chê cười muội cả đời.”
Phó Nhiêu cười mà không nói.
Một lát sau, ở ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hình như bên cánh rừng phía trước có người bị thương được khiêng ra, Phó Nhiêu vội vàng bỏ công việc trong tay xuống, đi ra ngoài kiểm tra.
Hoá ra là một thế gia công tử sơ suất ngã từ trên ngựa xuống, bắp chân bị một thanh gỗ xuyên qua, bây giờ muốn lấy thanh gỗ đó ra hết sức khó khăn, chàng công tử khôi ngô kia mặt lúc đỏ lúc trắng, thở hổn hển, trông hắn mệt mỏi, chắc là đã đau đến mức không thốt ra được tiếng nào, thật xui xẻo.
Mấy vị Thái y ở lại Thái Y viện nhanh chóng lao tới, có người giỏi trị thương gân động cốt, có người giỏi xử lý vết thương ngoài da, tuy gấp gáp, song họ vẫn điềm tĩnh khiêng người vào lều.
Người được đặt trên chiếc trường án, mấy vị Thái y cùng nhau vây quanh, trong chốc lát, bên trong vang lên tiếng kêu đau đinh tai nhức óc, thanh gỗ được lấy ra, có điều máu tươi tuôn ồ ạt, các Thái y hợp lực xử lý để máu ngừng chảy.
Bận rộn một hồi mới vất vả xử lý xong vết thương, bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi sốt ruột: “Thái y, Thái y!”
...
Gần trưa, năm người bị thương đã được thu xếp ổn thỏa trong lều, Phó Nhiêu cũng bận rộn đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
Mai Linh Tiêu cưỡi ngựa bị ngã, gò má cạ rách một miếng da, sau khi Phó Nhiêu băng bó cho nàng ta, ả ta lại liều mạng kéo Phó Nhiêu hỏi có để lại sẹo không.
Phó Nhiêu phớt lờ. Lần trước ở Hoàng cung Mai Linh Tiêu giúp đỡ Công chúa Bình Khang hại nàng, sao nàng có thể nhẫn nhịn được?
Mai Linh Tiêu tức giận, nhưng lúc này nàng ta đang ở địa bàn của Phó Nhiêu, cũng không dám cứng đầu cứng cổ tranh luận, sợ Phó Nhiêu âm thầm động tay động chân hại ả, nhất là khi thấy một vị nam tử phong độ nhanh nhẹn đi vào trong, ả lập tức rơi nước mắt, ôm má lúm đồng tiền nũng nịu: “Huân ca ca, huynh đừng tới đây, Tiêu Nhi bây giờ xấu chết đi được...”
Phó Nhiêu nghe thấy giọng nói nũng nịu này của ả, cả người sởn da gà, nàng liếc mắt nhìn về phía nam tử kia ở cửa, thấy người tới mặc y phục xanh thẳm, ống quần buộc một lớp da thú bảo vệ đầu gối, trông hắn cao to anh tuấn, phong thái hiên ngang.
Người này hẳn là tam thiếu gia của Lý gia, biểu ca của Công chúa Bình Khang - Lý Huân.
Lý Huân trông thấy Phó Nhiêu, vẻ mặt hơi sững sờ. Hắn gật đầu, bước vào trong và đi tới bên cạnh Mai Linh Tiêu.
Lúc đó Mai Linh Tiêu đã ngồi xê người sang, thút thít nức nở không ngừng.
Lý Huân đứng sau lưng nàng ta dịu giọng an ủi: “Một vết thương nhỏ thôi mà, không sao.”
Mai Linh Tiêu nghe vậy thì che miệng vết thương, tủi thân liếc hắn: “Sao lại là vết thương nhỏ, ngộ ngỡ để lại sẹo thì làm sao bây giờ?”
Lý Huân nhạy bén, vừa nhìn đã hiểu tâm tư ả, khẽ cười: “Dù có sẹo thì cũng không đáng ngại.”
Ngữ khí dịu dàng hơn vài phần.
Quả nhiên Mai Linh Tiêu ngượng ngùng không nói, ánh mắt ả nũng nịu, đong đầy tình ý đằm thắm.
Lý Huân chỉ liếc mắt một cái liền biết thương thế không nặng, trước nay Mai Linh Tiêu hay chuyện bé xé ra to, nữ tử lại vô cùng coi trọng dung mạo, vì thế mới ồn ào đến Thái Y viện, ngoái đầu liếc thấy Phó Nhiêu đứng ở tủ thuốc pha thuốc, hắn nhanh chóng thi lễ với nàng: “Đa tạ Phó cô nương.”
Phó Nhiêu chán ghét người Lý gia, nàng làm như lảng tai, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngước lên cũng phớt lờ hắn.
Lý Huân không mấy bất ngờ, cũng chẳng thấy tỏ vẻ giận dữ, ngược lại hắn đi rót nước cho Mai Linh Tiêu.
Nhưng Mai Linh Tiêu lại không thể nhịn, Lý Huân đến rồi, nàng ta có chỗ dựa nên không kiêng kị Phó Nhiêu nữa, lạnh lùng nói: “Phó Nhiêu, Huân ca ca đang nói chuyện với ngươi đó, sao ngươi không trả lời?”
Phó Nhiêu nghe vậy xoay người lại, vui vẻ hoà nhã nói với ả: “Ơ, thân phận Lý công tử tôn quý, tuấn tú lịch sự, đương nhiên ta muốn nói chuyện với công tử rồi, chỉ tiếc đúng lúc nghe Mai cô nương lẩm bẩm, nói là ghét nhất Lý công tử nói đùa với nữ nhân bên cạnh, nếu như ta trả lời, đến khi Lý công tử vừa đi lẽ nào ngươi không chĩa mũi dùi vào ta ư?”
Vì lời này mà Mai Linh Tiêu tức giận đến suýt hộc máu: “Ngươi nói bậy, ta chưa từng nói như vậy...” Thấy ánh mắt như nước của Lý Huân nhìn về phía mình, Mai Linh Tiêu càng ấm ức, ả không che má nữa, túm góc áo hắn khóc đến mức lê hoa đái vũ(*): “Huân ca ca, muội không có nói như vậy, muội thật sự không có, muội không phải người như vậy, huynh biết mà...”
(*)Lê hoa đái vũ: thành ngữ hình dung khuôn mặt đẫm nước mắt của người đẹp.
Lý Huân khẽ nhìn Phó Nhiêu, ngược lại hắn không để ý lời này lắm, thấy những người khác trong lều đều nhìn qua, hắn hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng kéo góc áo về, dịu dàng nói: “Ta biết.”
Mai Linh Tiêu tức không chịu được, quay đầu trừng mắt nhìn Phó Nhiêu: “Phó Nhiêu, cớ gì ngươi lại nói dối? Vì sao vu khống ta?”
Phó Nhiêu chớp mắt, mặt đầy vẻ vô tội đáp: “Vu khống? Sao ta có thể vu khống Mai cô nương chứ, Mai cô nương gặp ai cũng rêu rao mình có một vị hôn phu tốt, là tam công tử nhà Lại bộ Thị lang, biểu ca của đương kim Công chúa, vậy ta có dám vu khống ngươi không?” Nàng cười trông rất gợi đòn.
Mai Linh Tiêu tức đến mức không thể phân biệt được màu sắc trên mặt.
Phó Nhiêu lười dây dưa với ả, khẽ thở dài, xách túi thuốc của mình ra khỏi lều.
Sau khi Mai Linh Tiêu vào y trướng, Hạ Linh lập tức trốn ra ngoài, Phó Nhiêu đang muốn đi tìm nàng ấy, mới bước ra hai bước thì có một giọng nói gọi nàng từ đằng sau.
“Phó cô nương.”
Người nọ là Lý Huân.
Phó Nhiêu dừng bước, cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng nói: “Lý công tử có việc? Nếu hỏi có để lại sẹo hay không, xin lỗi, bà đây dù có loại dược cao(*) này cũng sẽ không cho nàng ta.”
(*)Dược cao: thuốc thoa ngoài da.
Lý Huân vòng tới trước mặt nàng, trịnh trọng thi lễ với nàng: “Ta từng tham gia hãm hại cô nương vì Lý gia, xin nhận lỗi với cô nương.”
Ánh nắng chói chang chiếu vào mặt, Phó Nhiêu nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ơ kìa, đây là muốn lập đền thờ sao?”
Đối với lời lăng mạ chói tai của Phó Nhiêu, Lý Huân cũng không để tâm: “Ta không đại diện cho Lý gia.”
“Ngươi cũng không có tư cách đại diện cho Lý gia.”
Lý Huân không nói gì, khuôn mặt nghiêm nghị dần trở nên thâm trầm, hắn lạnh nhạt nói: “Một ngày nào đó ta có thể.”
Phó Nhiêu ngạc nhiên nhìn hắn, song cũng không để ý, nàng cứ thế đi về phía trước.
Lý Huân nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt trầm lắng.
Ở đầu bên kia, Đàm Chính Lâm xách túi thuốc, vội vã chạy về phía Phó Nhiêu, thở hồng hộc vẫy tay: “Phó cô nương, mau theo ta vào núi.”
Phó Nhiêu nghe được hai chữ “vào núi”, nàng nhướng mày, dừng bước, chờ ông đến gần hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Đàm Chính Lâm chạy chậm tới, liên tục thở dốc, vẻ mặt cực kỳ sầu lo: “Đại điện hạ vào rừng cùng thị vệ, vừa rồi thị vệ hồi báo, nói là điện hạ phát bệnh, đi không nổi nên gọi Thái y qua xem thử.”
Phó Nhiêu cảnh giác nhìn ông ta: “Viện chính, trong đó vẫn còn Thái y, ta là một cô nương, không dám vào núi đâu.”
Đàm Chính Lâm đã sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, cười khổ đáp: “Ta đã đi qua xem rồi, họ đều đang bận, hơn nữa điện hạ ốm yếu từ khi còn trong bụng mẹ, do đó có tình trạng ho lạnh, lần trước ngươi lập công lớn ở Gia Châu, hẳn là đã tiếp thu được rất nhiều điều về bệnh phế phủ(*), ngươi đi theo ta đi.” Đàm Chính Lâm không đợi Phó Nhiêu đáp lại đã quay người đi vào rừng.
(*)Phế phủ: Phổi và các cơ quan tiêu hoá trong bụng.
Lần trước ở Gia Châu là bệnh ho truyền nhiễm, lý do này của Đàm Chính Lâm khiến người ta không thể phản bác.
Phó Nhiêu cảm thấy khó xử, do dự một lát, nàng siết chặt túi thuốc trên vai, bèn đi theo.
Lý Huân ở cách đó không xa, đúng lúc nghe hai người họ nói chuyện, hắn thấy Phó Nhiêu là một cô nương đi bộ vào rừng, không yên tâm lắm nên dắt ngựa đi theo: “Ta đi cùng.”
Nửa người Lý Huân chìm trong ánh mặt trời, nửa kia đứng ở chỗ bóng râm, ánh nắng và bóng râm đan xen, chiếu lên gương mặt khó phân biệt cảm xúc của hắn.
Đàm Chính Lâm nghe thế thì đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn hắn, rồi liếc qua Phó Nhiêu, ông ta ngoài cười nhưng trong không cười: “Lý công tử, chuyện này không ổn nhỉ?” Hàm dưới hếch lên chỉ Phó Nhiêu, ngụ ý là công tử hắn vừa đính hôn mà đi vào núi với một cô nương, dễ dẫn đến tin đồn.
Sắc mặt Lý Huân nghiêm nghị: “Đại điện hạ gặp nạn, ta thân là thần tử, cớ gì lại không đi?”
Lời này khiến Đàm Chính Lâm không thể nói gì hơn.
Phó Nhiêu vốn không muốn Lý Huân đi cùng, Lý Huân là địch hay bạn, nàng không rõ lắm, lỡ như Lý Huân và Đàm Chính Lâm hợp tác nhắm vào nàng, vậy nên làm thế nào cho phải?
Nhưng trước mắt nhìn phản ứng của Đàm Chính Lâm, có vẻ bọn họ không phải cùng một hội, như vậy để Lý Huân đi theo sẽ trở thành điều kiêng kị của Đàm Chính Lâm.
Sở dĩ nàng dám đến, cũng là vì có chút can đảm.
Nếu Đàm Chính Lâm dám động thủ với nàng, nàng chẳng ngại đảo ngược tình thế.
Từ nhỏ nàng thường xuyên theo tổ mẫu lên núi hái thuốc, về sau vì đỡ đần chi tiêu trong nhà nên cũng thường đi vào rừng hoang núi thẳm hái linh chi hoặc dược liệu quý hiếm bán lấy tiền. Khi đó nàng là một tiểu cô nương, đi bộ xuyên núi, lòng can đảm của nàng đã được tôi luyện như thế.
Vào núi này, còn chưa biết là thiên hạ của ai đâu.
Đàm Chính Lâm vì không muốn lộ tẩy, đành phải ngầm chấp thuận cho Lý Huân đồng hành.
Ba người và thị vệ, tổng cộng mười người cùng vào núi.
Bước vào rừng rậm, một luồng khí lạnh phả vào mặt.
Phó Nhiêu thắt chặt áo choàng trên người, gian nan cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lý Huân thấy nàng cưỡi lảo đảo, hắn xoay người xuống ngựa, giúp nàng ghì chặt dây cương.
Phó Nhiêu thấy thế nhíu mày nói: “Lý công tử, ngươi không cần như thế, ta đi chầm chậm là được.”
Lý Huân kiên định nói: “Ta được Trần Hành nhờ vả, phải chăm sóc ngươi.”
Phó Nhiêu sửng sốt, chẳng lẽ Lý Huân cũng ở Lễ bộ?
Lý Huân nhìn ra điều thắc mắc của Phó Nhiêu, giải thích rằng: “Ta ở Lễ bộ Quan chính(*), có thể coi như hợp tính với với Trần huynh.”
(*)Quan chính: là việc làm của chính quyền Trung Ương thời nhà Minh nhằm bồi dưỡng nhân tài hành chính.
Phó Nhiêu hết thắc mắc nhưng vẫn không muốn nhận lòng tốt của Lý Huân: “Để thị vệ dắt ngựa đi.”
Lý Huân khựng người một lát, sau đó gật đầu: “Được...” Vành tai chợt đỏ lên, hắn ra hiệu cho thị vệ xuống ngựa, đưa dây cương qua.
Sau đó hắn quay người lên ngựa, không nói chuyện với Phó Nhiêu nữa.
Trước đó không lâu, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy cáo trạng ngự trạng của Phó Nhiêu từ chỗ Trần Hành. Bản cáo trạng được phân tích kỹ càng, lời văn dồn dập, từng chữ đều đánh trúng điểm mấu chốt, hắn khó lòng tưởng tượng nổi một cô nương lại có thể viết ra cáo trạng như vậy. Tuy không hoa lệ với câu từ trau chuốt, nhưng lại giản dị tinh tế, quả thực khiến người ta ngỡ ngàng.
Xem văn của người, biết người ra sao.
Quả nhiên là một nữ tử lòng dạ gấm vóc.
Im lặng một hồi, Lý Huân hỏi thị vệ dẫn đường phía trước: “Sức khoẻ của Đại điện hạ luôn không tốt, sao hôm nay lại vào rừng?”
Thị vệ thưa: “Mấy tháng nay được Chu lão Thái y điều trị, sức khoẻ của điện hạ chúng ta đã tốt hơn nhiều, xưa nay đế vương đi săn mùa thu đều có Hoàng tử dẫn đầu. Tam điện hạ còn nhỏ, Đại hiện hạ thân là huynh trưởng, nghĩ rằng không thể đổ trách nhiệm cho người khác nên thỉnh cầu vào núi cùng bệ hạ, làm gương cho chúng tướng, bệ hạ đồng ý.”
Lý Huân nghe xong cũng suy nghĩ sâu xa, Càn Trinh đế khí nuốt sơn hà, giỏi văn lẫn võ, không ai sánh bằng, nhưng con nối dõi dưới gối lại không người kế tục y bát(*), quả là một tiếc nuối lớn.
(*)Y bát: truyền từ đời này sang đời khác.
“Đại điện hạ ở đâu?”
“Bệ hạ chỉ cho phép điện hạ đi săn ở khu phía Nam, có điều điện hạ ngắm trúng một con hươu sao nên lập tức phóng ngựa đuổi theo, mà cũng khéo, điện hạ đuổi theo xa, ra khỏi khu phía Nam, đến khu vực Ô Hàn Lĩnh phía Tây.”
Lý Huân nhíu mày, thảo nào Đại điện hạ phát bệnh, mặt đất ở Ô Hàn Lĩnh ẩm ướt, hơi ẩm nặng, bất lợi cho những người mắc bệnh hàn như ngài ấy.
Phó Nhiêu không có lòng dạ nghe bọn họ nói chuyện, nàng vẫn âm thầm chú ý động tĩnh của Đàm Chính Lâm, ông ta vừa mới lặng lẽ ném thứ gì đó vào trong bụi cây ẩm ướt.
Quả nhiên, một lúc sau trong bụi cỏ xào xạc ùa ra một bầy rắn đen, nhất thời người ngã ngựa đổ, chạy toán loạn khắp nơi.
“Sao lại có rắn vào mùa này?”
Lý Huân nhìn Phó Nhiêu theo bản năng, chỉ thấy Phó Nhiêu thong dong điềm tĩnh rút ra một sợi dây thừng, ném lên chạc cây bên cạnh, nàng mượn sức của lưng ngựa, đạp lên trên, nhảy lên chạc cây.
Lý Huân rút đao chém rắn, ghì cương ngựa né tránh đòn công kích của bầy rắn.
Đàm Chính Lâm cũng học theo Lý Huân, chật vật né tránh: “Rừng hoang núi thẳm này không thể so với bên ngoài, thứ gì cũng có khả năng xuất hiện, ở khu vực này có chút địa nhiệt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài nên có rắn.”
Đàm Chính Lâm lặng lẽ liếc Phó Nhiêu, ông ta thầm bội phục vài phần, tiểu nha đầu này cũng có chút bản lĩnh đấy.
Mấy gã thị vệ thì không may mắn như vậy.
Có người bị ngựa hất ngã, có người bất cẩn bị rắn cắn.
Phó Nhiêu ngồi xổm trên ngọn cây, chú ý động tĩnh bên dưới, thấy bầy rắn kia đen ngòm, cực kỳ đáng sợ: “Đây là một loại rắn mắt to, không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng có thể làm tê liệt thần kinh người, khiến người ta không thể động đậy trong vòng nửa canh giờ.”
Bốn gã thị vệ bị rắn cắn, tất cả ngựa đều trúng nọc rắn, tình hình không mấy khả quan.
Bận rộn một hồi, mọi người chém giết bầy rắn rồi nhìn thị vệ và ngựa la liệt đầy đất, chợt cảm thấy khó khăn.
“Nhưng phải làm thế nào đây?” Mặt Đàm Chính Lâm nhăn nhó.
Lý Huân nhìn xung quanh một vòng, trong lòng tính nhẩm khoảng cách, ánh mắt trông ra hướng núi rừng sâu nơi xa: “Nơi này cách Ô Hàn Lĩnh một đoạn, ta biết đường, thế này đi, để lại hai người trông coi những người bị thương, những người khác theo chúng ta đi ứng cứu Đại điện hạ.”
Bởi vậy, chỉ còn lại một gã thị vệ có thể đồng hành.
Phó Nhiêu đưa mắt nhìn mấy người bị thương: “Thế này đi, ta ở lại trông nom những người bị thương, còn Lý công tử hộ tống Viện chính tới Ô Hàn Lĩnh.”
Có Lý Huân đi theo, nàng cũng không tiện hạ thủ với Đàm Chính Lâm, ngoài ra, nàng cũng không muốn làm tổn thương người vô tội, mối thù hôm nay ngày khác sẽ báo.
Lý Huân cũng cảm thấy khả thi, nào ngờ Đàm Chính Lâm từ chối: “Không được, Phó cô nương, bệnh ho lạnh không phải sở trường của ta, ta ở lại trông nom người bị thương, ngươi theo Lý công tử đi tìm Đại điện hạ.”
Phó Nhiêu đoán ông ta chắc chắn vẫn còn chiêu tiếp theo.
Lý Huân ngoái đầu nhìn Phó Nhiêu, chờ nàng quyết định.
Phó Nhiêu thầm nghĩ, nếu Đàm Chính Lâm vắt óc suy nghĩ muốn hại nàng, thế thì nàng không thể dễ dàng tách khỏi ông ta.
“Vậy chúng ta cùng đi thôi.”
Hôm nay đi săn đều có mũi tên hiệu báo, Lý Huân bắn một mũi tên, ba người cũng chỉ còn lại gã thị vệ kia cùng hướng về phía trước, còn lại hai thị vệ, một người ở lại trông nom người bị thương, một người đi tới hành cung gọi cứu binh.
Không có ngựa, mọi người đành phải cất bước gian nan.
Giờ Ngọ ba khắc, bốn người đi tới một khu rừng rậm, Lý Huân chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét xung quanh, cảm thấy có điềm chẳng lành.
Quả nhiên, trong nháy mắt, một tiếng gầm u ám vọng lại từ phía Đông Bắc.
“Không xong, có dã thú!”
Lý Huân lập tức rút kiếm, bảo vệ trước người Phó Nhiêu, mắt Đàm Chính Lâm loé lên tia sáng, cứ nhìn chằm chằm vào Phó Nhiêu, chỉ thấy Phó Nhiêu lại ném dây thừng ra, dưới sự hỗ trợ của Lý Huân, nàng leo lên ngọn cây long não.
Mắt Đàm Chính Lâm hiện lên một tia âm u, thầm nghĩ nếu không tách khỏi Lý Huân, e là chuyện không thể thành công.
Ngay tức khắc, một con gấu đen nhào về phía Lý Huân, thị vệ tiến lên vung một giáo, Lý Huân nắm chắc thời cơ giương cung dựng tên, tìm cơ hội bắn chết nó.
Con gấu đen kia cũng cực kỳ nhanh nhẹn, chạy loạn qua lại, sau một trận hỗn chiến, thị vệ bị cắn mất một cánh tay, con gấu đen cũng bị bắn một mũi tên, nhưng chẳng biết vì sao con gấu đen kia lại không hề bị ảnh hưởng, đỏ mắt liều mạng vồ lấy Lý Huân.
Lý Huân cũng cảm giác con gấu đen này có gì không đúng, vừa rút kiếm khổ chiến, vừa nhân lúc rảnh tay hô to: “Đàm Viện chính, ông mau dẫn Phó cô nương đi đi!”
Đàm Chính Lâm chờ giờ khắc này đã rất lâu, vội vàng gọi Phó Nhiêu: “Phó cô nương, mau xuống đây, chúng ta đi trước, ta biết Ô Hàn Lĩnh ở đâu.”
Phó Nhiêu nhìn đôi mắt lấp lánh của Đàm Chính Lâm, nàng chợt nhếch miệng cười, được, vậy thì đọ sức thôi.
Phó Nhiêu xuôi theo dây thừng xuống khỏi cây, chạy trốn vào sâu trong rừng với Đàm Chính Lâm.
Không bao lâu sau, hai người lại gặp một con mãnh thú.
Đàm Chính Lâm đang muốn trốn đi, dẫn con mãnh thú chạy về phía Phó Nhiêu, song lại ngạc nhiên phát hiện con mãnh thú kia nhìn ông ta chằm chặp.
Ông ta vừa rút đao làm chệch hướng đòn tấn công đầu tiên của mãnh thú, vừa nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy sau lưng trống không.
Phó Nhiêu đâu?
Không phải vừa rồi còn đi theo ông ta sao?
“Phó cô nương, Phó cô nương?”
Tiếc thay, đáp lại ông ta là một trảo sắc bén của gấu đen.
Đàm Chính Lâm rút đao chắn ngang, nghiêng người tránh né, gò má bị móng vuốt sắc bén cào một phát, ngay lập tức rách da toác thịt, máu tươi văng tứ tung. Ông ta gào lên đau đớn, loạng choạng lui về sau mấy bước, lấy ra một túi phấn độc đã chuẩn bị sẵn ở bên hông từ lâu, nhắm ngay mắt gấu đen tung tới.
Mà trong lúc đó, gấu đen lại cắn bắp đùi của ông ta lần nữa. Tuy đã thành công vẩy bột thuốc vào mắt gấu đen, nhưng giữa chân của ông ta cũng bị cắn mất một miếng thịt lớn, máu tươi tuôn ồ ạt, mùi máu nồng nặc lan toả tại khu vực chật hẹp này.
Bột thuốc kia không chỉ giúp làm bỏng mắt gấu đen mà còn có thể làm tê liệt thần kinh của nó, khiến động tác của con gấu chậm lại.
Ông ta không màng tới cơn đau dữ dội giữa chân, dồn sức rút đao chém một nhát, đầu con gấu đen bị chém toạc một đường rãnh sâu cực lớn, nó ngã nhào xuống.
Sau khi mối nguy được giải trừ, nỗi sợ hãi mãnh liệt ập đến. Đàm Chính Lâm chống đao trên mặt đất, nặng nề thở ra hai hơi, ông ta xử lý đơn giản vết thương giữa chân, rồi cụp mắt liếc túi thuốc của mình đã bị buộc một mảnh vạt áo từ lúc nào không hay. Trên đó đang dính phấn độc mà ông ta âm thầm vẩy lên người Phó Nhiêu. Loại phấn độc này có thể thu hút mãnh thú tập kích, hơn nữa hai khắc sau sẽ tự khắc tan, không để lại dấu vết.
Phó Nhiêu à Phó Nhiêu! Ranh con này thật xảo quyệt!
Đàm Chính Lâm hung dữ mắng một tiếng, tức giận đến mức trán nổi gân xanh, máu chảy ra từ vết thương càng nhiều.
Bản lĩnh của con ranh này không hề tầm thường nên mới nhìn ra kế hoạch của ông ta. Nếu đã như vậy thì về sau rất khó dùng kế này để đối phó với nàng ta.
Không đúng, Đàm Chính Lâm liếc mắt nhìn mảnh vải vụn trong tay, bây giờ ông ta bị thương, vừa hay có thể vu khống cho Phó Nhiêu hại mình, trì hoãn việc cứu chữa của Đại Hoàng tử. Một khi liên quan đến Đại Hoàng tử, bệ hạ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, dù nàng là Huyện chúa gì đó, nhất định cũng bị chém không tha.
Trong lúc Đàm Chính Lâm tự cho là kế hoạch của mình hoàn mỹ, bỗng một giọng nói lạnh lùng thần không biết quỷ không hay vang lên từ sau lưng ông ta: “Đàm Chính Lâm, Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm hoảng sợ ngoái đầu nhìn lại, thấy Lưu Đồng dẫn theo bốn tên Cẩm Y vệ đứng trong bụi cây.
Dù đang đứng trong rừng rậm trùng điệp, nhưng bóng người mặc Phi Ngư Phục đỏ rực ấy cũng có thể khiến thiên địa trở nên âm u thất sắc.
(*)Phi Ngư Phục: Quan phục Hoàng đế ngự ban thời nhà Minh, chỉ có Cẩm Y vệ và thân quân của Hoàng đế mới được mặc loại trang phục này.
Ánh mắt Lưu Đồng lạnh lùng nhìn Đàm Chính Lâm, hắn hỏi lại một lần nữa: “Phó Nhiêu đâu?”
Đàm Chính Lâm bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn dọa cho rụt cổ, Cẩm Y vệ thanh danh hiển hách, Tứ phẩm Viện chính Thái Y viện như ông ta thật sự không dám đắc tội. Ông ta lê cái chân bị thương, vịn thân cây nơm nớp lo sợ đứng dậy, khó khăn khom người với Lưu Đồng, trong đầu tức khắc có chủ ý.
“Lưu Chỉ huy sứ, nhóm bọn ta và Lý công tử vào núi tìm Đại điện hạ, trên đường gặp bầy rắn và mãnh thú tấn công, Lý công tử một mình ứng phó với mãnh thú, ta dẫn Phó Nhiêu trốn thoát...” Nói tới đây, giọng điệu ông ta trở nên kích động, da thịt trên má cũng run rẩy theo: “Nhưng Phó Nhiêu ác độc làm sao, nàng ta lại hãm hại hạ thần, bôi thuốc bột này lên người ta, khiến mãnh thú kia tấn công ta, còn nàng ta thì chạy trốn!”
Lưu Đồng nghe vậy nheo mắt lại, ánh mắt dừng lại trên tấm vải trong tay Đàm Chính Lâm.
Sợ Lưu Đồng không tin, Đàm Chính Lâm lê cái chân bị thương dịch bước tới trước mặt hắn: “Chỉ huy sứ, ngài nhìn xem, trên này vẫn còn bột phấn, có điều bột phấn này sẽ biến mất trong vòng hai khắc. Chỉ huy sứ, ngài phải làm chứng cho hạ quan đấy...”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Lưu Đồng lấy tấm vải kia đi, nhét bên hông, sau đó lạnh giọng hỏi ông ta: “Nếu phấn độc này do Phó Nhiêu vẩy, sao ông biết nó sẽ biến mất trong vòng hai khắc?”
Khóe miệng Đàm Chính Lâm cứng đờ, đến khi chợt phản ứng lại, ông ta bày vẻ mặt đau khổ nói: “Dù gì hạ quan cũng là Viện chính Thái Y viện, tuy chưa từng ăn thịt heo, song có thể chưa từng thấy heo chạy bao giờ ư?”
“Ừ, nói có lý, nếu nàng ấy muốn hại ông, tại sao không vẩy phấn độc lên người ông, mà ngược lại phải cắt vải từ y bào của mình, lưu lại chứng cớ hại người cho mình?”
Đàm Chính Lâm nghe xong cảm thấy không ổn, Lưu Đồng này luôn công chính nghiêm minh, vì sao lúc nào cũng nói thay cho Phó Nhiêu vậy.
“Nhưng mà, Chỉ huy sứ đại nhân, ngài xem này, bây giờ người bị gấu đen cắn chính là ta, là ta bị hãm hại, Phó Nhiêu kia có ý đồ dồn ta vào chỗ chết...”
Lưu Đồng vừa thản nhiên nhìn ông ta, vừa suy nghĩ.
Đàm Chính Lâm nói không sai, bất kể là như thế nào, nhìn bề ngoài thì Đàm Chính Lâm là người bị hại. Nếu thật sự điều tra, khó có thể bảo đảm Phó Nhiêu sẽ không bị lên án, hơn nữa nhìn tình hình này, cũng có khả năng Đàm Chính Lâm tính hại Phó Nhiêu song lại bị Phó Nhiêu đảo ngược tình thế, nếu là như thế, hắn không thể giải quyết hậu quả chu toàn giúp Phó Nhiêu.
Lưu Đồng chậm rãi lấy một khối ngọc bội từ trong tay áo.
Đàm Chính Lâm ngó đầu nhìn, trông thấy một khối ngọc lệnh ngự ban, ông ta đang định nịnh hót tâng bốc vài câu, ngờ đâu lại thấy Lưu Đồng đột nhiên đánh nát khối ngọc lệnh kia, rồi lập tức nhét ngọc bội vỡ thành hai mảnh vào trong túi Đàm Chính Lâm.
Đàm Chính Lâm sững sờ nhìn một loạt động tác này của hắn, môi run rẩy, hai mắt trợn trừng: “Không phải chứ, Chỉ huy sứ đại nhân, là ngài muốn...”
Mặt Lưu Đồng lạnh như băng. Hắn lui về sau một bước, lạnh giọng quát: “Đàm Chính Lâm làm vỡ thánh lệnh của bệ hạ, chính là khi quân võng thượng, người đâu, trói hắn lại cho ta!”
Đàm Chính Lâm: “...”
Cẩm Y vệ cũng không phải là bộ khoái(*) của nha môn kinh thành nên động tác cực kỳ thô lỗ và ngang ngược, họ không cho Đàm Chính Lâm cơ hội lên tiếng, cứ thế bịt miệng ông ta lại, nhanh nhẹn trói người rồi lập tức ném lên lưng ngựa, một tên Cẩm Y vệ lên ngựa mang theo Đàm Chính Lâm rời đi.
(*)Bộ khoái: viên chức chuyên truy nã và bắt người cho nha môn.
Lưu Đồng trầm tư nhìn về phía cánh rừng sâu thẳm: “Lục soát cho ta, phải nhanh chóng tìm được Phó cô nương.”
Hoàng đế sai hắn bảo vệ Phó Nhiêu, hắn đã sớm sắp xếp người âm thầm đi theo Phó Nhiêu. Nhưng bất ngờ bị Lý Huân làm rối loạn, không tiện theo quá gần. Sau khi bầy rắn xuất hiện, hai tên Cẩm Y vệ kia đã mất dấu Phó Nhiêu, hai người họ không dám qua loa, một người tiến về phía trước tìm người, một người về doanh trại báo tin. Lưu Đồng được huấn luyện đích thân mang binh tới cứu viện, nào ngờ bắt được Đàm Chính Lâm, có điều không thấy bóng dáng Phó Nhiêu đâu.
Tiếc là hắn dẫn người tìm suốt một canh giờ, lật tung cả khu vực nọ cũng không tìm được Phó Nhiêu.
Lưu Đồng thầm nghĩ không ổn, để người lại tiếp tục lục soát núi, một mình cưỡi ngựa chạy về hướng Hoàng đế đang đi săn.
Biên thuỳ phía Tây đang là hoàng hôn, sau khi mặt trời lặn đã khuất sau tầng mây, phía chân trời mây tích tụ tầng tầng lớp lớp, hình như sắp đổ mưa to.
Cuối cùng khi sắc trời hoàn toàn tối sầm, Lưu Đồng đã tìm được Hoàng đế.
Hoàng đế mặc quân trang, chàng đang dẫn một đám võ tướng chở nhiều loại thú săn trở về doanh trại dọc theo một con đường núi.
Thấy sắc mặt Lưu Đồng u ám phóng ngựa tới, Hoàng đế nhíu mày.
Lưu Đồng nhanh chóng xuống ngựa, chạy tới trước mặt Hoàng đế, thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Phó cô nương mất tích rồi.”
Tim Hoàng đế hẫng một nhịp, ánh mắt áp bức như đao phủ.
Kể cả Lưu Đồng, vị thủ lĩnh Cẩm Y vệ giết người như ngóe này cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cơ mà có chúng tướng ở bên cạnh, hắn không dám nói gì cả.
Thoáng chốc, thần sắc của Hoàng đế đã bình tĩnh như thường, cười vang nói với chúng tướng: “Trẫm chợt nhớ ra cung Linh Tuyền núi Tây ở gần đây, đã lâu trẫm không đi ngâm suối nước nóng, chư tướng về trước, ngày mai trẫm lại phân cao thấp với các ngươi.”
Mấy vị võ tướng không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên thay đổi tuyến đường, nhưng cũng không dám xen vào, từng người bái biệt. Đến khi tướng sĩ rời đi, bên người Hoàng đế chỉ còn lại một đội thân vệ quân, chàng lập tức sầm mặt, nhằm ngay mặt Lưu Đồng mà quát: “Trẫm sai ngươi bảo vệ nàng, ngươi lại để nàng lạc mất?”
Lưu Đồng quỳ xuống thuật lại chi tiết đầu đuôi câu chuyện: “Bệ hạ, thần nghi ngờ Đàm Chính Lâm muốn hại Huyện chúa, ông ta cố ý nhử Huyện chúa vào rừng.”
“Đàm Chính Lâm?” Hoàng đế cắn răng, nhìn quanh rừng cây âm u, trong lòng như có tảng đá đè nặng, chàng lạnh giọng ra lệnh: “Chém hắn cho trẫm!”
Có nghĩa là không cần trải qua Tam pháp ty(*), trực tiếp xử trảm.
(*)Tam pháp ty: tên gọi của ba cơ quan tư pháp quan trọng thời cổ đại ở Trung Quốc.
“Tuân chỉ!”
“Dẫn đường! Trẫm muốn đích thân đi tìm nàng!”
Nửa canh giờ sau, mây đen giăng kín màn trời, giọt mưa rơi như tên bắn, trút xuống khắp nơi.
Phó Nhiêu trốn dưới một cái hang, nàng ôm bình thủy tinh trong tay, lồng ngực phập phồng không đều.
Làn váy nàng dính đầy bùn ướt nặng trịch, xiêm y mặc trên người đã ướt sũng từ lâu, dính lên người khó chịu vô cùng. Cái hang này không lớn, chỉ có thể trốn được một mình nàng, nàng lấy mũ trùm đầu quấn kín người. Bất chấp mưa gió bão bùng bên tai, nàng vẫn nở nụ cười vui mừng yên tâm với hạt Đằng thảo xanh mơn mởn trong lòng.
Sau khi tách khỏi Đàm Chính Lâm, nàng lo Đàm Chính Lâm đuổi bắt mình nên liều mạng chạy trốn, hòng rời khỏi phạm vi quan sát của ông ta.
Nàng không quen thuộc với cánh rừng này, cũng chưa bao giờ tới đây, may là trước giờ nàng luôn phòng ngừa chu đáo, trước khi ra ngoài, nàng đã nhìn lướt qua tấm bản đồ địa thế núi non ở trong lều Thái Y viện, có ấn tượng đại khái với nơi này, đoán mò lần theo dấu vết quay trở về.
Ấy vậy mà nửa đường gặp mưa, nàng bất đắc dĩ, bèn tìm một chỗ trú mưa.
Và những trải nghiệm kỳ lạ đã xảy ra vào lúc này.
Nàng trốn ở dưới một bụi lá cây, phát hiện trong rừng này mọc một gốc cây Ô Đầu Thanh(*). Mà Ô Đầu Thanh là loài cây cực kỳ độc trên đời, nếu đầu ngón tay bất cẩn bị cắt rách một xíu thôi là có thể mất mạng trong vòng nửa khắc.
(*)Ô Đầu Thanh
Có điều vạn vật tương sinh tương khắc, thực vật tương ứng với Ô Đầu Thanh được xưng là thánh dược đứng đầu hoa Ngũ Hành Linh Đằng, chắc chắn nó cũng ở xung quanh đó.
Đôi mắt đen láy của Phó Nhiêu lập tức sáng bừng.
Nàng nhớ rõ sách y tổ mẫu từng ghi chép rằng, điều kiện sinh trưởng của hoa Ngũ Hành Linh Đằng vô cùng khắc nghiệt, sẽ mọc ở nơi cực kỳ ẩm thấp.
Một khi tìm được thuốc này, có thể bán được với giá mấy vạn lượng bạc trên thị trường, quan trọng hơn là nó có công hiệu cải tử hồi sinh.
Năm đó mẫu thân nàng sinh con xuất huyết nhiều, cứu về một mạng người trong cảnh hiểm nguy, ngần ấy năm qua nếu không phải nàng dốc lòng chăm lo, sợ là đã sớm hồn về cố hương. Nhưng có thuốc này thì có thể điều trị rất tốt cho thân thể mẫu thân, ngoài ra, chẳng phải Đại Hoàng tử thân mang bệnh hàn ư, thuốc này cũng có lợi cho ngài ấy.
Phó Nhiêu thân là thầy thuốc, biết rõ loại thuốc này chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thậm chí có thể nói là trăm năm khó gặp.
Nàng há có thể bỏ qua?
Nàng lập tức đeo túi thuốc lên lưng, đè chặt mũ trùm đầu, sau đó ngắt một phiến lá xanh từ cành có tán lớn, đội mưa to tìm kiếm xung quanh dựa vào ống mồi lửa trong túi thuốc. Tìm khoảng nửa canh giờ, cuối cùng nàng đã nhìn thấy hoa Ngũ Hành Linh Đằng ở một khe núi nhỏ âm u.
Nơi này khe núi khuất bóng, quanh năm bốn mùa không có ánh mặt trời. Mà gốc Đằng hoa kia thì mọc trong một cái động nhỏ trên sườn núi yên tĩnh, lại phát ra ánh sáng ngũ sắc chói mắt, do đó nó được xưng tụng là hoa Ngũ Hành Linh Đằng.
Nàng tốn rất nhiều công sức, bò đến sườn núi nhỏ phía đối diện để ôm hạt Đằng hoa và mảnh đất trồng xuống, bỏ vào trong bình thuốc lưu ly nàng mang theo bên người. Vì loài thảo dược này, nàng không tiếc đổ hết thuốc bột cầm máu trị thương đựng trong bình. Phó Nhiêu rửa sạch bình rồi cẩn thận từng li từng tí bỏ gốc Đằng hoa vào.
Nhưng đoạn đường này thật sự gian nguy, để bảo vệ bình lưu ly này mà nàng bất cẩn đánh rơi túi thuốc xuống vách núi, bây giờ trên người nàng không có một món đồ nào cả, bụng đói cồn cào.
Song tất cả những thứ này đều không bằng niềm vui sướng mà hoa Ngũ Hành Linh Đằng mang đến cho nàng.
Màn đêm mịt mùng, rừng sâu tối đen không chút ánh sáng, nàng mắc kẹt trong bóng tối dày đặc, hết sức chật vật. Phó Nhiêu không biết liệu có người tới tìm nàng hay không, nhưng nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đêm nay sẽ qua đêm ngoài trời tại nơi này.
Rừng rậm phía trước u tối, dãy núi nhấp nhô, phác họa ra dáng hình đáng sợ trong màn mưa, tựa như mãnh thú nằm rạp xuống, bị mưa to áp chế không thể động đậy. Nó như đang ẩn nhẫn mai phục, vận sức chờ hành động, như thể sẽ thức tỉnh trong chớp mắt.
Cơn mưa càng lúc càng lớn, mưa như trút nước, tạo thành tấm lưới không thể lọt gió trước mặt nàng. Tiếng mưa rơi lộp độp va trên cành lá, tiếng vang càng lớn, lòng Phó Nhiêu càng yên tĩnh, màn mưa này đã trở thành chiếc ô bảo vệ tốt nhất của nàng.
Đợi mưa tạnh, nàng lập tức tìm một chạc cây nghỉ ngơi, cũng có thể bảo đảm cho sự an toàn của bản thân.
Đối với nàng mà nói, kiểu trải nghiệm này không phải là hiếm hoi.
Một lát sau, hình như trong màn mưa xuất hiện những đốm sáng lẻ tẻ, đốm sáng càng lúc càng lớn, hệt như những ngọn đuốc được bọc bằng nỉ trâu, tiếp đến có một vài cái bóng mơ hồ hiện ra trong quầng sáng.
Phó Nhiêu ôm chặt bình thủy tinh trong lòng, nàng mở to hai mắt nhìn, dần dần, một vài bóng người chạy ra từ trong rừng cây. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc đang gọi nàng: “Nhiêu Nhiêu, Phó Nhiêu?”
Là bệ hạ!
Phó Nhiêu kinh ngạc đến mức tim suýt nữa rớt khỏi cổ họng.
Sao chàng lại đến đây?
Sao chàng lại đích thân đến đây?
Phó Nhiêu cũng đoán được khi Hoàng đế nghe tin nàng mất tích chắc chắn sẽ phái người tới tìm nàng. Nhưng nàng không ngờ rằng chàng đường đường là thiên tử, một đế vương tâm tư thâm trầm, thận trọng, biết tự kiềm chế lại không màng nguy hiểm mà đến thâm sơn tìm một nữ nhân.
Tiếng tim đập thình thịch của Phó Nhiêu như muốn phá vỡ lồng ngực, ngón tay trắng nõn bấm sâu vào trong thịt, hốc mắt chợt rớm lệ, mũi ê ẩm nghẹt thở như có đá chắn lại, suýt nữa khiến nàng không thở nổi.
Cổ họng nghẹn lại như dính chặt, nàng muốn gọi chàng, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt thành tiếng.
Chỉ thấy bóng dáng ấy cưỡi ngựa dẫn đầu chạy về phía nàng, ngọn đuốc đến gần, chiếu sáng cái bóng đen như mực của Phó Nhiêu.
Hoàng đế nhận lấy đuốc từ trong tay thị vệ, xoay người xuống ngựa, chàng đội nón, chậm rãi tới gần, thấy trong một cái hang nho nhỏ có một người. Cả cơ thể nhỏ bé ấy co ro một chỗ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, khuất sau nhúm lông dính đầy bùn đất. Nước mắt đảo quanh trong đôi mắt đen láy của nàng, thậm chí chàng còn thấy được bóng dáng của mình trong ánh nước mắt trong suốt đó.
Trái tim treo lơ lửng cả đêm giờ đã chậm rãi buông xuống, chàng thở phào, đưa đuốc cho thị vệ rồi tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Phó Nhiêu, ấn nàng vào lồng ngực đang đập thình thịch của mình, giọng nói kiềm chế run rẩy vang lên bên tai nàng: “Trẫm tới trễ, khiến nàng sợ rồi đúng không?”
Cả người Phó Nhiêu cứng đờ, không thể cử động, đầu óc cũng đờ đẫn. Nàng lẳng lặng tựa vào lồng ngực chàng, tiếp nhận ấm áp trong lồng ngực Hoàng đế, sợ mình nhìn lầm nên không dám chớp mắt. Đến tận giờ phút này, khi thật sự cảm nhận được hơi ấm trong lòng đối phương, nàng mới hoảng hốt nhận ra chàng thật sự tới tìm mình.
Chớp mắt một cái, một hàng lệ nóng hổi lăn xuống, nàng hít hít mũi, muốn nói cho chàng biết rằng mình không sợ, thật ra nàng không sợ, cảnh ngộ nguy hiểm hơn thế này nàng đều đã trải qua. Từ nhỏ nàng đã leo trèo, mò mẫn, lăn lộn mà lớn lên. Sở dĩ nàng khóc là vì kinh ngạc trước sự xuất hiện của chàng, sao chàng có thể tới đây, vì sao phải tới chứ, tình yêu như vậy, nàng không nhận nổi. Song nàng chẳng nói năng gì cả, một chữ cũng không thốt ra được.
Hoàng đế chỉ xem như nàng sợ hãi, ôm chặt nàng vào lòng, thị vệ đưa tới một cái áo gió có thể che mưa, chàng trùm cho Phó Nhiêu, ôm người lên ngựa.
Trước đó, vì để tìm kiếm Phó Nhiêu, chàng chia thị vệ thành ba đường. Lưu Đồng và Phó Chỉ huy sứ Hắc Long vệ mỗi người lĩnh một đội nhân mã, sau khi tìm được tung tích Phó Nhiêu, chàng lại phân tán nhân lực, hiện tại bên cạnh chàng chỉ có ba người.
Mưa quá lớn, mặt đất cực kỳ lầy lội, không thể đi được.
Thị vệ tìm được một hang động có thể tránh mưa, giơ đuốc lên chui vào sâu trong mới phát hiện hang động này rất lớn. Bên trong cực kỳ khô ráo, có vẻ như có thợ săn thường tới nơi này, thậm chí dưới tường phía Tây còn đắp một cái giường bùn. Thị vệ trải một cái áo gió sạch sẽ xuống, một người khác nhặt ít cành cây ở trong động, dựng thành đống lửa.
Còn một người đưa lương khô và túi nước. Sau khi ba người bố trí ổn thoả mọi thứ, tất cả đều thối lui.
Hoàng đế vẫn ôm chặt Phó Nhiêu trong lòng, chưa từng buông lỏng giây phút nào. Thị vệ rời khỏi, chàng mới cẩn thận từng li từng tí đặt nàng xuống. Người Phó Nhiêu đã ướt đẫm từ lâu, không tiện gặp người, hai chân nàng lạnh đến cứng đờ, vừa chạm đất đã suýt ngã, Hoàng đế vững vàng đỡ được nàng bằng một tay.
Phó Nhiêu chậm rãi thích ứng, dồn sức bước đi, đỏ mặt không dám nhìn chàng, nàng dịch người, cẩn thận đặt bình thủy tinh vào trong góc. Lúc này Hoàng đế mới nhìn thấy gốc Đằng hoa nàng ôm trong lòng, đóa hoa không lớn nhưng hết sức kỳ lạ, màu sắc rực rỡ, hoa nở cực kỳ đẹp, lá cây cũng rất tươi tốt, xanh mơn mởn. Có thể được Phó Nhiêu bảo vệ cẩn thận như vậy, chứng tỏ nó rất quý hiếm.
Tính tình nha đầu này đúng là cứng cỏi, bị người ta tính kế suýt nữa mất mạng mà nàng vẫn điềm tĩnh đảo ngược tình thế, trên đường đi còn vô tình hái được một gốc thảo dược, chuyện như thế này, ngoài Phó Nhiêu ra thì không ai làm được.
Đang định trêu ghẹo nàng vài câu, song lại thấy đôi mắt ươn ướt của nàng đang nhìn mình với vẻ thẹn thùng.
“Sao vậy?” Chàng chậm rãi hỏi, giọng nói dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.
Phó Nhiêu chầm chậm liếc chàng một cái, túm góc áo ướt sũng, ngượng ngùng nói: “Ta muốn cởi xiêm y...”
Ánh mắt Hoàng đế khựng lại, nhìn thẳng vào nàng, cũng may bộ quan phục kia rộng nên không thấy nhìn gì cả, tất nhiên cũng không để người ngoài nhìn, tầm mắt chàng dời từ người nàng xuống một tấc, thấy vạt áo đang nhỏ nước. Chàng chậm rãi thở ra, gỡ nón lá của mình xuống đặt sang một bên, xoay người lại ngồi bên cạnh đống cỏ khô, rót cho mình một chén rượu.
Dù trời mưa nhiều hay ít thì rượu mạnh cũng có thể chống lạnh.
Phó Nhiêu chậm rãi cởi áo bào ra, bày lên giá gỗ bên cạnh, chờ hong khô, áo trong trắng như tuyết dính chút bùn, thấm mồ hôi, dĩ nhiên có khó chịu, nhưng nàng không dám cởi nữa, sau đó ngồi thụp xuống gần sát đống lửa.
Hoàng đế đợi một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, chàng hơi lo lắng, ngoái đầu lại nhìn, thấy nàng đã vén mũ trùm đầu lên, suối tóc đen nhánh xoã xuống làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn không có chút huyết sắc ấy, nhưng cũng vô cùng dịu dàng động lòng người. Áo trong trắng như tuyết ướt nhẹp, dính sát lấy thân thể mềm mại, phác họa ra dáng người tuyệt đẹp.
Cổ áo hơi hé, để lộ dấu vết đêm qua chàng lưu lại và giờ đã đậm màu hơn...
Màn mưa ngăn cách hết thảy ồn ào náo động bên ngoài, hang động được đống lửa chiếu sáng.
Phó Nhiêu chuyên tâm hong quần áo, nàng nghiêng người, kề sát một bên vai và cổ gần đống lửa, cũng không phát hiện đôi mắt thâm trầm kia đang nhìn mình đắm đuối.
Bỗng nhiên, hình như trong tầm mắt của Hoàng đế nhìn thấy thứ gì đó di chuyển, chàng nhìn chăm chú, chợt thấy một con rắn nhỏ ngũ sắc đang trượt về phía Phó Nhiêu.
Thời khắc mấu chốt, bóng dáng chàng vút qua với tốc độ cực nhanh, một tay kéo Phó Nhiêu ôm nàng vào lòng, một tay rút chủy thủ bên hông ra.
Tốc độ của chàng quá nhanh, ánh lửa bị gió mạnh hất lên, tia lửa chợt bắn bốn phía, con rắn nhỏ cực kỳ linh hoạt, theo độ cong lúc xoay người của Hoàng đế, nó lùi về phía mu bàn tay chàng, cắn Hoàng đế một ngụm, giây tiếp theo, thanh đao lên xuống, con rắn nhỏ lập tức đứt thành hai đoạn.
Tất cả chỉ xảy ra trong tích tắc, đến khi Phó Nhiêu hoàn hồn lại, nàng nhanh chóng nâng mu bàn tay chàng, nhằm ngay miệng vết thương mà hút, nhổ ra, lại hút, tiếp tục nhổ, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, bấy giờ mới dừng lại, nàng hoảng sợ nhìn Hoàng đế, gấp đến độ nước mắt trào ra: “Bệ hạ, ngài...”
Nếu chàng xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Nàng không có túi thuốc trên người, thực sự không cứu nổi chàng.
Phó Nhiêu nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khi nhìn rõ con rắn, nàng chợt biến sắc.
Đây là một con Lăng Hoa Xà ngũ sắc, không sai, Lăng Hoa Độc hôm trước là được lấy từ Lăng Hoa Xà, mà dược tính của Lăng Hoa Xà ngũ sắc còn hơn cả Lăng Hoa Xà.
Không nghi ngờ gì nữa, con rắn nhỏ này bò đến vì bị hoa Ngũ Hành Linh Đằng hấp dẫn.
Lăng Hoa Xà ngũ sắc là độc và cũng là dược, hơn nữa còn là một vị dược vô cùng trân quý, nếu phối hợp thỏa đáng, có thể trị chứng phong thấp, bệnh hàn lâu năm.
Chỉ là, dược tính kích dục của nó...
Phó Nhiêu ảo não nhắm mắt lại, sao nàng lại gặp phải chuyện này cơ chứ.
Hoàng đế nhận ra sắc mặt nàng là lạ, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn: “Thế nào rồi? Nọc rắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng ư?”
Phó Nhiêu hoàn hồn, ngẩn người nhìn chàng: “Không phải, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng... có lẽ... sẽ không đáng ngại...”
Hoàng đế thấy nàng nói chuyện ấp a ấp úng, chàng nhíu mày.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");