Số Điện Thoại Kì Lạ Trong Giấc Mơ

Chương 3: Phần 3




7.

Tôi và Tần Văn đi xuống lầu.

Sắp ra khỏi cửa.

Đột nhiên Tần Văn kéo lấy tôi.

Sau đó.

Đùng!

Một tiếng vang cực lớn.

Vật nặng rơi xuống chỗ ban nãy tôi chuẩn bị hạ chân.

Nếu như không có Tần Văn kéo lại.

Thì tôi đã bị đ.è thành bùn mất rồi.

Vật nặng đó...

Không, đó không phải vật nặng.

Đó là Lữ Hinh.

Cô ấy ng.ã ra mặt đất, cơ thể c.o qu.ắp lại thành tư thế kỳ dị.

Cặp mắt ấy lại cứ ghim chặt lấy tôi.

Că.m th.ù, oá.n hậ.n.

Lúc này, một bàn tay ấm áp che mắt tôi lại.

"Đừng sợ."

Giọng nói ấm áp của Tần Văn vang lên bên tai tôi.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy yên lòng cực kỳ.

Chúng tôi rời khỏi nhà tang lễ.

Chuyến đi này đã biết được một số việc.

Thế nhưng, vẫn còn cách chân tướng rất xa.

Mà một ngày chưa làm rõ thì tôi vẫn sẽ sống trong sự u.y hi.ếp bị gi.ết.

Tiếp theo phải làm gì đây?

Đầu tôi chỉ còn một mớ bòng bòng.

"Đến công ty chúng ta xem sao đi." Tần Văn đột nhiên lên tiếng.

Lời của Tần Văn đã đánh thức tôi.

Đúng, đến công ty xem sao, nói không chừng có thể phát hiện ra gì đó!

-------

Công ty chúng tôi ở trong khu công nghiệp.

Một tòa cao ốc độc lập.

Khu công nghiệp này có hơi cũ, rất nhiều công ty đã lần lượt chuyển đi.

Cuối cùng chỉ còn sót lại công ty chúng tôi, vậy nên có hơi vắng vẻ.

Vừa bước vào tòa nhà công ty, tôi đã cảm thấy một luồng hơi âm u lạnh lẽo xông đến.

Lúc này, một bàn tay vỗ về vai tôi.

"Còn có tôi, đừng sợ."

Tần Văn an ủi khiến tôi không còn quá sợ hãi nữa.

Chỉ là đi qua một khúc cua bất chợt tôi nghe được tiếng nói chuyện.

Sắc mặt tôi t.ái nhợt.

Người công ty đều không còn, sao lại có tiếng nói chuyện?

"Chị, xin chị, để em đi vào xem đi."

Giọng nói này có hơi xa lạ.

Tôi bạo gan tiến thêm hai bước về phía trước.

Chỉ thấy một cô gái trẻ đang cầu xin trước cầu thang.

Trước cầu thang...

Mắt tôi chợt cay cay, là Lăng Linh!

Tôi và Lăng Linh vào công ty cùng một năm, quan hệ của chúng tôi rất tốt.

Chị ấy là người thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Nhưng đối với tôi lại rất tốt.

Thường xuyên cho tôi đồ tự mình làm, khi tôi khó chịu sẽ ở cạnh tôi.

Giống như chị ruột của tôi vậy.

Chị ấy có một đứa con trai, vừa tròn 3 tuổi.

Nếu như không xảy ra t.ai n.ạn thì hôm nay chị ấy vẫn sẽ ở cạnh con trai mình, đưa nó đến khu vui chơi.

Lăng Linh nhíu mày: "Không có thẻ nhân viên, không thể vào trong."

"Chị, xin chị, em chỉ xem một chốc thôi." Cô gái nói xong rồi chui tọt vào công ty.

Lăng Linh nhìn bóng lưng cô gái kia, khóe môi cong lên rất lạ lùng.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Lăng Linh rơi lên người tôi.

Trong giây phút đó, m.áu trong người tôi dường như ngừng chảy.

"Chào buổi sáng." Lăng Linh chào hỏi giống như ngày thường.

Tôi cũng nặn ra nụ cười: “Chào buổi sáng.”

Ánh mắt của Lăng Linh quét qua phía trước người tôi và Tần Văn, khi nhìn thấy chúng tôi có đeo thẻ nhân viên thì không nói gì nữa.

Khoảnh khắc bước vào phòng làm việc, tôi thật sự sợ những người đã ch.ết kia đều đang ở chỗ làm việc của mình giống như Lăng Linh.

Chỉ tưởng tượng thôi mà da đầu cũng đã tê dại.

May thay, khi đi vào bên trong.

Bên trong hoàn toàn trống rỗng.

Chỉ có tiếng bước chân của cô gái chạy vào kia.

Cô ấy giở tung tài liệu khắp nơi, giống như đang tìm gì đó.

Lẽ nào là phóng viên?

Muốn tìm tin tức gì đó?

Tôi không quá quan tâm.

Tôi và Tần Văn chia ra tìm manh mối.

Tần Văn lên tầng 2.

Tôi lên tầng 3.

Giây phút bước lên tầng 3, tôi chợt nhớ một chuyện.

Cuối tầng 3 có một phòng thí nghiệm.

Có thể giấu được bí mật gì không nhỉ?

8.

Khi tôi đi đến phòng thí nghiệm thì thấy cửa đang khép hờ.

Tôi nghe thấy bên trong phát ra tiếng động.

Giống như đang lục tìm đồ đạc gì đó.

Bất chợt, tôi nghe có tiếng bước chân ở phía sau lưng.

Tiếng bước chân này có hơi kỳ lạ.

Nó giống như đang kéo lê trên mặt sàn vậy.

Tôi vội vàng bước vào phòng làm việc bên cạnh.

Tôi nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.

Bóng lưng kia trương phình, mỗi nơi đi qua đều để lại một vệt nước.

Nhưng bộ đồ kia là của Lăng Linh!

Lăng Linh đẩy cửa nhà kho và đi vào.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Không có thẻ nhân viên thì không được vào trong.”

Giọng nói vừa u ám vừa cứng ngắc của Lăng Linh vang lên.

Không qua bao lâu, từ bên trong đã truyền ra một tiếng hét thảm thiết!

Là tiếng hét của cô gái vừa rồi!

Tôi khó khăn nuốt nước bọt.

Nghe thấy tiếng bước chân kéo lê trên sàn bước ra khỏi phòng thí nghiệm bên cạnh và rời đi.

Tôi mới mở cửa bước ra.

Thế nhưng, vừa bước ra, tôi đã cảm thấy nỗi sợ hãi ở sau lưng.

Vừa quay người lại, tôi như hồn bay phách lạc.

Chỉ thấy Lăng Linh đang kiễng chân, dán chặt vào tường.

Mặt sư.ng phồng, trong miệng còn có tóc với th.ịt v.ụn.

Đôi mắt kia đang gắt gao ghim chặt tôi.

Bỗng nhiên, khuôn mặt Lăng Linh đến gần, sát chặt vào tôi, mùi ta.nh tư.ởi ập đến.

“Hứa Nhiên, vì sao em có hơi thở?”

“Hứa Nhiên, vì sao em có hơi thở?”

-------

Giọng của Lăng Linh rất kỳ lạ.

Cứng nhắc lại chói tai.

Miệng chị ấy bất ngờ há to, càng há càng to.

Gần như có thể nuốt được nửa cái đầu của tôi...

Tôi muốn đẩy chị ấy ra, nhưng phát hiện sức lực của chị ấy lớn một cách lạ thường.

Nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống.

Chẳng lẽ tôi sẽ có kết cục giống như cô gái kia sao?

Ngay khi cái miệng kia sắp gặ.m xuống.

Thì một vật nặng đã đậ.p vào đầu Lăng Linh.

Là Tần Văn.

Lăng Linh tức giận quay người lại, và lao về phía Tần Văn.

“Hứa Nhiên, chạy mau!” Tần Văn đang vật lộn với Lăng Linh nhưng vẫn hét lớn về phía tôi.

Tôi đứng ở đó không động đậy, có hơi do dự.

Tần Văn vốn dĩ đá.nh không nổi Lăng Linh vốn đã biến thành qu.ái vậ.t.

“Chạy mau, tìm ra chân tướng, và sống tiếp!” Cổ Tần Văn đã bị c.ắn, anh ta nói với giọng nói yếu ớt.

Tôi cắn chặt răng, chạy về phía trước.

Chạy vào gian phòng thí nghiệm trong cùng.

Vừa bước vào tôi bèn khóa chặt cửa lại.

Tôi dựa vào cửa, sờ lên mặt mình.

Tôi nhận ra mặt mình đã đầy nước mắt từ lúc nào không biết.

Mùi má.u ta.nh nồng đậm ập đến.

Tôi quét mắt nhìn chỉ thấy người đang nằm sấp trên sàn.

Là cô gái ban nãy.

Đầu của cô ấy đã không còn, cũng giống hệt như người nhân viên giao hàng.

Ánh mắt của tôi rơi xuống bả vai cô ấy.

Làn da hơi lộ ra ngoài kia, giống như xăm gì đó.

Tôi lấy can đảm, đưa tay ra, kéo áo của cô ấy xuống một chút.

Tôi nhìn thấy một hình xă.m s.ọ đ.ầu lâ.u.

Giống y hệt người nhân viên giao hàng.

Chỉ là, hình xăm của cô gái này là màu trắng.

Hình xăm này, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

9.

Tôi ngồi bệt trên sàn.

Não bộ rối như tơ vòng.

Hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh.

Đầu tiên phải tìm ra manh mối.

Tôi nhìn về phía những tài liệu bị cô gái lật giở.

Nhặt nó lên.

Tôi đọc một lúc thì phát hiện đây là ghi chép thí nghiệm.

Công ty chúng tôi nghiên cứu liệu pháp miễn dịch tế bào để điều trị u.ng th.ư.

Ở đây đều là số liệu một vài thí nghiệm trên động vật.

Tôi lật tìm xung quanh một lượt nhưng không phát hiện ra có gì bất thường.

Bất chợt, ánh mắt của tôi chú ý đến một hòm bảo hiểm.

Hòm bảo hiểm đó, được khóa bằng mật mã.

Giác quan thứ sáu nói với tôi, trong hòm bảo hiểm này đang giấu thứ tôi muốn biết!

Đến văn phòng làm việc của sếp!

Tôi đi ra bên ngoài.

Liếc về phía cô gái vừa rồi đang nằm sấp.

Th.i th.ể, ngay cả vết má.u của cô ấy, tất cả đều đã biến mất.

Đây không phải lần đầu tiên, thế nên tôi cũng không có gì bất ngờ.

Tôi đi đến cửa, áp sát tai lắng nghe tiếng động bên ngoài.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Tần Văn e là đã...

Tôi khống chế sự kí.ch độ.ng, nén nước mắt lại, mở cánh cửa ra.

Vừa mở cửa, tôi suýt nữa hét ầm lên.

Bên ngoài, một người toàn má.u đang đứng đó.

-------

“Hứa Nhiên, đừng sợ, là tôi.”

Là giọng của Tần Văn.

Nước mắt tôi không khống chế được mà rơi xuống.

Tôi ôm chặt lấy anh ta.

“Anh, sao lại...”

“Khi tôi nghĩ rằng sắp bị c.ắn đ.ứt cổ thì đột nhiên có một bóng trắng lướt qua, con quái vật đó dường như rất sợ bóng trắng nên đã bỏ chạy. Tôi nằm trên đất giả vờ ngừng thở, bóng trắng kia lưỡng lự một chốc rồi cũng rời đi.’

Lăng Linh cũng e ngại bóng trắng...

Trong công ty còn có qu.ái v.ật đáng sợ hơn sao?

“Hứa Nhiên, có phát hiện gì ở trong phòng thí nghiệm không?”

“Có một hòm bảo hiểm, nhưng mật mã chắc chỉ có sếp biết, tôi muốn đến văn phòng làm việc của sếp xem sao.”

Phòng làm việc của sếp ở tầng 4.

Tôi và Tần Văn đã đi lên tầng 4.

Tám chữ “Văn phòng làm việc của tổng giám đốc”, nhìn trông rất u ám.

Tôi đứng ở cửa hồi lâu, tâm trạng có hơi phức tạp.

Tổng giám đốc công ty, thực ra là đàn anh nghiên cứu sinh của tôi.

Là người dẫn đường cho tôi học thí nghiệm.

Anh ấy vừa mới theo đuổi được cô gái mình thích.

Sự nghiệp thành công, tình yêu cũng có, vốn dĩ đã viên mãn, lại gặp phải ta.i nạ.n rơi xuống sông...

“Bên trong có người.” Tần Văn nói thầm.

Đúng thật, nhìn qua khe cửa bên trong có một người mặc áo blouse trắng, đang quay lưng về phía tôi.

Bóng lưng đó rất quen, là đàn anh!

“Tôi dụ người ra ngoài, cô vào trong tìm?”

Tôi lắc đầu.

Bóng trắng mà Lăng Linh e ngại chắc hẳn là sếp.

Tần Văn đấu với sếp e là lành ít dữ nhiều.

Hơn nữa, người thận trọng giống như sếp sẽ không tùy tiện ghi lại mật mã.

Chỉ nhớ ở trong đầu thôi.

Tôi hít sâu một hơi rồi gõ cửa.

“Vào đi.”

Tôi đi vào trong.

Sếp xoay ghế dựa lại, nhìn về phía tôi.

Anh ấy tuấn tú lại nho nhã, người mặc áo blouse trắng, khí chất phi phàm.

Tôi thầm thở phào một hơi.

Là dáng vẻ thường thấy của anh ấy.

“Tiểu Nhiên à, có chuyện gì sao?” Sếp cười hỏi tôi.

Tôi cố gắng không để giọng mình run rẩy:

“Sếp, em muốn hỏi mật mã hòm bảo hiểm ở phòng thí nghiệm tầng dưới là bao nhiêu?”

“Em muốn biết à.” Sếp chợt đứng dậy, tiến đến gần.

Giây phút đó, chắc chắn sắc mặt tôi rất khó coi.

Tôi rất sợ, anh sẽ bất ngờ há miệng ra giống như Lăng Linh...

“Là 971002.” Anh ấy nói nhỏ một dãy số.

Khi tôi ra khỏi phòng làm việc thì khắp người toàn là mồ hôi.

Cả người giống như được vớt lên từ trong nước vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.