Sổ Điểm Danh Vạn Giới (Bản Dịch

Chương 25: 1 bức thư cho mình




Chỉ chốc lát sau. . .

Âm thanh của Diệt Hoàng từ một chỗ khác của điện thoại vang lên: "Tìm được rồi, Hứa tiên sinh. Là Giải Ngư."

"Cái này vừa nghe, liền không phải tên thật." Hứa Kỳ Tịch cảm khái, hắn đi thang máy xuống lầu một, nhẹ tay nhẹ chân đi mở cửa, tựa vào cửa chờ các nàng.

Vô luận là Giải tiên sinh hay là Giải Ngư hiện tại, vừa nghe liền biết đều chỉ là danh hiệu và vân vân.

Vị đã Giải tiên sinh biến mất kia, là không muốn để lại vết tích trong cuộc đời của mình? Chỉ là một người khách qua đường vội vã?

"Đúng rồi, ngày hôm nay đã là ngày 26 tháng 5?" Bác sĩ Diệt Hoàng lại hỏi.

Hứa Kỳ Tịch trả lời: "Đã qua nửa đêm, là ngày 26."

"Cho nên kiểu tóc tròn hình viên thuốc của cô ngày hôm nay lại muốn tăng số lượng sao?" Đầu kia của điện thoại, có một âm thanh nam tính vang lên.

"Không phải, là ngày 26, tôi có một bức thư muốn giao cho Hứa tiên sinh. Là tháng trước, Hứa tiên sinh giao cho tôi, bảo tôi đem bức thư này giao cho anh ấy vào ngày hôm nay." Bác sĩ Diệt Hoàng nhớ tới việc này.

Hứa Kỳ Tịch trong lòng khẽ động: "Thư gì?"

"Tôi không xem qua, Hứa tiên sinh giao thư cho tôi, tôi cũng không có khả năng tùy ý mở." Bác sĩ Diệt Hoàng nói: "Chúng tôi tới rồi, đã thấy Hứa tiên sinh."

Đang khi nói chuyện, một chiếc xe màu đỏ chạy như bay mà đến, dừng lại trước sân nhà Hứa Kỳ Tịch.

Cửa xe mở ra, bác sĩ Diệt Hoàng và chị gái Diệt Phượng lùn hơn nàng ấy rất nhiều cùng nhau xuống xe.

Hứa Kỳ Tịch nghênh đón.

Diệt Hoàng sau khi xuống xe, tìm trong hòm thuốc của mình, lấy ra một túi tài liệu, lại từ đó lấy ra một bức thư, giao cho Hứa Kỳ Tịch.

Trên bìa thư, chỉ viết 'Ngày 26 tháng 5 năm 2025' .

Cố ý tại ngày này, mới bảo Diệt Hoàng đem bức thư này giao cho mình, quả nhiên là có tin tức muốn chuyển?

Hứa Kỳ Tịch xé mở bìa thư, lấy thư trong đó ra.

Thư là viết bằng giấy A4 bình thường.

Chữ viết, là chính của hắn không thể nghi ngờ, nhưng về chi tiết cảm giác trở nên đẹp hơn rất nhiều, hẳn là nguyên nhân trong ba năm có khắc khổ luyện tập chữ viết.

Đặc biệt là ba chữ 'Hứa Kỳ Tịch' trong khúc dạo đầu【 viết cho tôi của ngày 26: xin chào Hứa Kỳ Tịch của ngày 26】như rồng bay phượng múa, hiển nhiên là loại kí tên không ít.

Ánh mắt của Hứa Kỳ Tịch rơi vào nội dung.

【 ngày hôm nay vừa tỉnh lại, có phải rất khiếp sợ hay không? Rất nghi hoặc? Thậm chí có chút luống cuống chân tay?

Có phải mất đi ký ức của nhiều năm hay không, 2 năm, hoặc là lâu hơn? Trong trí nhớ của mình, có phải còn đang ở trường học, cùng lão Cao, Lão Tô bọn họ, sống cuộc sống không biết xấu hổ hay không?

Nhưng sáng sớm của ngày 26, vừa tỉnh lại phát hiện bản thân mình đi tới hai năm hoặc là ba năm sau, đã không ở ký túc xá, mà là về tới quê nhà, thậm chí bên người còn xuất hiện một người phụ nữ, có phải cảm giác như là đang nằm mơ hay không? Hoài nghi có phải sự thật hay không?

Bất quá, không cần hoảng sợ, tôi của ngày 26.

Mất trí nhớ cũng không phải chuyện đáng sợ, mà là đại biểu cho vết thương nặng ở đầu của chúng ta, đã khỏi hẳn! Về phần ký ức bị mất, cũng không có biến mất, chỉ là được lưu trữ trong một người quan trọng, tương lai còn có thể tìm về. 】

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Mình của một tháng trước, đã biết bản thân muốn mất trí nhớ? Sọ não bị thương nặng?

Thế nhưng, ngày 26?

Đây là lừa đảo mà!

Hắn tỉnh lại vào ngày 23 tháng 5, liền mất trí nhớ rồi!

Bức thư này, đã muộn 3 ngày rồi?

Nếu như. . . Nếu như bức thư này tới sớm một chút, vậy hắn thức dậy có phải là có thể bình tĩnh hơn rất nhiều hay không?

Mình của một tháng trước, rốt cuộc là làm sao tính ra bản thân sẽ mất trí nhớ tại ngày 26? Còn rất tự tin?

Thầy giáo thể dục dạy số học?

【 mặt khác, cậu sau khi tỉnh lại, không biết phải đối mặt Hoạ Mi như thế nào hay không?

Yên tâm đi tôi của ngày 26, tất cả tôi đều an bài rồi. Tôi sớm nói qua với Hoạ Mi, tại ngày 26. . . Tôi sẽ có một chuyện quan trọng muốn nói cho nàng ấy.

Cho nên, cho dù là mất trí nhớ, cậu cũng có thể yên tâm đem chuyện mất trí nhớ nói cho nàng ấy.

Nhưng có một việc, tôi phải muốn nói cho cậu, vô cùng quan trọng —— cậu tuyệt đối không thể không có Hoạ Mi, nếu như mất đi Hoạ Mi, như vậy tương lai liền tiêu đời. Tiêu đời trên ý nghĩa vật lý, cậu sẽ không có tương lai, Đại Hạ thậm chí còn toàn bộ thế giới, đều sẽ không có tương lai. Cho nên, vô luận như thế nào, cậu phải giự chặt Hoạ Mi.

Trong ngăn kéo ở phòng giữ quần áo có một bản điện tử, tên là 《 sổ điểm danh 》. Nếu như cậu phát hiện nó, sau đó mang theo nó bên cạnh, không nên làm mất nó. Nó và Hoạ Mi như nhau, là tương lai của cậu. 】

Tổng kết: nếu như Hoạ Mi muốn vứt bỏ mình, thế giới liền diệt vong.

Kết luận: Rõ ràng, mình phải an tâm để cho Hoạ Mi nuôi dưỡng mình, không thể khiến cho mình rời khỏi nàng ấy, muốn cho nàng ấy không rời khỏi mình!

【 sau đó kế tiếp, tôi muốn nói chuyện của cậu, có thể có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng cậu không cần hoài nghi —— dù sao cậu ngay cả chuyện bị cắt cảnh 2 năm hoặc 3 năm đều gặp gỡ, hơn nữa có bản thân của một tháng trước sớm nhắc nhở cho mình, cái này vốn chính là chuyện rất không thể tưởng tượng. Cậu phải học tiếp thu tất cả. Tôi tin tưởng chúng ta có thể tiếp thu tất cả, chúng ta có một trái tim có thể tiếp thu vạn vật.

Tất cả, đều phải bắt đầu nói từ hai năm trước.

Chuyện xảy ra vào kỳ nghỉ hè năm ấy, cũng là nguyên nhân khiến não của chúng ta bị thương. Kỳ nghỉ năm ấy, tôi gặp gỡ một người vô cùng quan trọng—— A Giải.

Chúng tôi quen nhau lúc chọn cua ở chợ bán thức ăn.

Chúng tôi vốn là hai người hoàn toàn xa lạ, nhưng vừa gặp như đã quen thân, trò chuyện với nhau thật vui.

Chuyện chọn cua như là một sợi dây nối duyên, đem chúng tôi buộc vào với nhau, khiến chúng tôi quen biết, hiểu nhau, trở thành tri kỷ.

Hắn đến thành phố Hồ Sơn du lịch, trong khoảng thời gian hắn du lịch này, tôi tận tình làm chủ, cùng hắn đi dạo mấy điểm thắng cảnh của thành phố Hồ Sơn.

Vẫn chơi đến ngày 26tháng 8, tôi gần khai giảng, mà A Giải cũng gần kết thúc du lịch quanh Hồ Sơn.

Sau đó, cũng là ngày nào đó, tôi gặp gỡ tai nạn. . .

Ngày đó tôi đưa A Giải đến bến tàu Bạch Kình của Hồ Sơn, nhìn hắn lên thuyền.

Trước khi chia tay, chúng tôi tặng nhau một phần quà —— tôi được hắn tặng phần cứng trò chơi của 《 sổ điểm danh 》.

Không lâu sau khi đưa A Giải lên thuyền.

Bầu trời đột nhiên trở nên mờ ám, thế giới trong mắt của tôi mất đi màu sắc, thế giới dường như bị một thứ nào đó bao phủ, bị phủ lên bóng đen.

Nhưng người chung quanh tôi, không ai nhận thấy được khác thường.

Trong mắt của tôi, toàn bộ thế giới ngoại trừ A Giải ở trên thuyền, toàn bộ biến thành đen trắng.

Lại sau đó, tất cả sinh vật toàn bộ biến mất. . . Bến tàu Bạch Kình người đến người đi, đột nhiên chỉ còn lại có tôi, cùng với phần cứng của 《 sổ điểm danh 》trong tay.

Thế giới đen trắng kia, bao phủ lên thế giới của chúng ta.

Trong mơ hồ, tôi cảm giác được, ngoài trời tựa như có đồ vật kinh khủng, muốn xâm lấn đến thế giới của chúng ta —— bóng đen bao phủ toàn bộ thế giới, là lối đi được chúng nó mở ra để xông vào thế giới này, lối đi lớn đến mức đủ để bao phủ toàn bộ thế giới.

Dự cảm của tôi không sai.

Trong bóng đen bao phủ thế giới, đầu tiên có sinh vật ngoài hành tinh khổng lồ xuất hiện, chúng nó như là chó săn được thả ra sớm.

Tôi bị một con sinh vật ngoài hành tinh trong đó tấn công, đó là quái vật hình chó mọc đầy vẩy trên người, nó đột ngột xuất hiện tại phía sau tôi. . . Cắn mất nửa cái ót của tôi.

Mà mất đi nửa đầu, cũng là nguyên nhân căn nguyên sau đó không lâu tôi sẽ mất trí nhớ.

Sọ não của tôi vỡ ra.

Tôi cảm giác được mùi vị của cái chết.

Sau đó, tôi hình như đã chết. 】

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Mình chết?

Vậy mình hiện tại vui vẻ, lẽ nào đã không phải là mình?

【 về phần chuyện phía sau, cậu hẳn là đã đoán được.

A Giải đột nhiên xuất hiện ở trong thế giới bóng đen này, hắn dựa vào một loại dụng cụ đặc thù, đến bên cạnh của tôi, xua đuổi đám dị thú ngoài hành tinh vây quanh bên người của tôi.

Sau khi hắn kiểm tra trạng thái của tôi, lấy ra một viên thuốc —— đó là một loại vật phẩm công nghệ cao tên là 'Thuốc tái sinh', dù cho đứt tay đứt chân, cũng có thể dựa vào nó, trong vòng hai năm đem tứ chi tái sinh.

Nhưng vị trí bị thương của tôi tương đối đặc thù, là cái ót bị cắn mất phân nửa. Hai năm thời gian mới tái sinh, dưới tình huống bình thường tôi không đợi được lâu như vậy. . .

Lúc sau tôi có thể vẫn sống tới ngày nay, cũng yên lặng chờ hiệu quả của thuốc phát huy tác dụng, dựa vào năng lực siêu phàm của A Giải.

Đó là năng lực trị liệu mạnh mẽ. . . Dựa vào thứ pháp thuật kia, tôi vẫn có thể duy trì sinh mệnh, chờ đợi 'Thuốc tái sinh' phát huy hiệu quả, cái ót bị cắn hồi phục lại.

Di chứng là ký ức có được 'Trong lúc tái sinh', sẽ đã bị 'Tái sinh' ảnh hưởng.

Phần ký ức ấy, sẽ lưu trữ trong 'Siêu năng lực' của A Giải. Khi đầu của chúng ta hồi phục hoàn tất, siêu năng lực trị liệu tự động giải trừ, sẽ biến mất. . . Tạm thời lưu trữ ở nơi ấy.

Tương lai, khi chúng ta gặp lại A Giải, là có thể thu hồi ký ức từ trong tay hắn. Cho nên, không cần lo lắng.

Sau đó theo nhiều lần suy tính của A Giải và tôi ở phía sau, ngày 26tháng 5, chính là lúc vết thương ở đầu sẽ khôi phục. Cũng là ngày hôm nay. . . 】

Nhìn đến đây, Hứa Kỳ Tịch cảm giác, bản thân có thể đem thời gian hồi phục của vết thương ở đầu tính toán chính xác đến mức chỉ lệch 3 ngày, đã rất không tồi. Dù sao, tại lúc suy tính, sọ não của hắn còn đang hở ra, còn muốn tính toán cái gì?

【 bất quá, mạng của tôi được bảo vệ. . . Nhưng nguy cơ của thế giới vẫn chưa được giải trừ.

Người xâm lấn cũng không có đình chỉ bước tiến.

Thả ra 'Chó săn' chỉ là khởi đầu, chỉ là đùa nghịch nhỏ.

Nguy cơ chân chính là chủ nhân phía sau chó săn.

Đối mặt thứ này, chúng ta chỉ có thể nằm yên mặc người xâu xé.

Tôi cảm thấy may mắn không gì sánh được, có thể quen được người bạn A Giải trong lúc đi chọn ở kỳ nghỉ hè.

—— Xuất phát từ tâm tình bất mãn bạn tốt bị cắn nửa đầu, cùng với tình hữu nghị từ những ngày vui chơi trong khoảng thời gian này, thứ nhất là vì trút giận cho tôi, cũng thuận lợi giúp thế giới này một phen, hắn sử dụng một bộ trang bị phòng ngự.

Tổng cộng chín mươi tầng phòng ngự được triển khai trên bầu trời. . .

Phòng ngự không gì phá nổi, phá hỏng cánh cửa xông vào thế giới này của đám người xâm lấn.

Chín mươi tầng phòng ngự, cũng đủ ngăn cản bọn người kia thời gian khá lâu —— dự tính là tám năm, nhưng trên thực tế có thể sẽ ngắn hơn.

Người xâm lấn cũng không giẫm chận tại chỗ, trong lúc này, chúng nó khẳng định sẽ không ngừng nghiên cứu chín mươi tầng phòng ngự này, áp dụng một ít thủ đoạn. Cũng dần dần đem một vài 'Chó săn' nhỏ yếu đưa vào thế giới này, tiến hành thí nghiệm.

Ở đây, có một chuyện đáng để nhắc tới.

Bởi vì A Giải chỉ là một người du hành, hắn không dừng lại được lâu, vẫn là sẽ rời đi. Cho nên, 90 tầng phòng ngự này, người có quyền hạn cao nhất chính là tôi, 《 sổ điểm danh 》 là một trong những hạch tâm bố trí 90 tầng phòng ngự.

Trên mỗi một tầng phòng ngự, đều có lưu lại mùi vị đặc trưng thuộc về tôi.

Bởi vậy, tôi trở thành cái gai trong mắt của đám người xâm lấn.

Nếu như đối với bọn họ mà nói, hiện tại, trên thế giới này có một người phải chết, vậy chính là tôi!

Khiến kẻ khác không được hài lòng.

Tôi thích cảm giác người khác nhìn tôi khó chịu, nhưng cách chín mươi tầng phòng ngự, lại cắn không được tôi. 】

Hứa Kỳ Tịch: "! ! !"

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhìn bầu trời đầy sao.

Lúc này, hắn ngoại trừ nhìn trời, còn có thể làm cái gì?

【 lúc này. . . Cậu hẳn là rõ ràng, chúng ta hiện nay đang tiến vào thời gian đếm ngược 'Trời ơi, tiêu đời!'. Khi tôi viết bức thư này, 90 tầng phòng ngự, trong hai năm, đã bị phá 8 tầng, tốc độ loại bỏ tầng phòng ngự, trong tương lai khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều.

Tôi phải làm cái gì. . . Ví dụ như, khiến bản thân tôi trở thành tồn tại giống A Giải.

Nhưng thể chất của tôi rất bình thường.

Tôi không cách nào tự nhiên thức tỉnh lực lượng siêu phàm, chỉ có dựa vào ngoại vật.

Sau đó là lực lượng của thế giới, chỉ có trong thời gian tám năm, phải nắm giữ thủ đoạn có thể chạm được vào 'Người xâm lấn'.

Chỉ cần vũ khí, thủ đoạn khiến chúng ta có thể chạm tới đối phương, vậy đối mặt người xâm lấn, chúng ta cũng không phải là không có lực chống trả. Chúng ta cũng không yếu. . . Ngược lại, thậm chí tại phương diện phá hoại, rất am hiểu.

Hai tay đều phải cào.

Hai chuyện này, thừa dịp trước khi A Giải rời đi, thừa dịp trước khi bộ não tái sinh, đều phải triển khai.

Tôi tận lực giữ hắn lại, mặt dày mày dạn móc ra từ hắn càng nhiều tri thức.

Nếu như có thể, tôi thật muốn đem A Giải lưu lại lâu hơn.

Nhưng thật đáng tiếc, hắn thân là người du hành, sẽ không ở một chỗ lâu dài.

Trong hai năm, tôi vì bản thân mình lưu lại. . .

Một là Hoạ Mi, hai là 《 sổ điểm danh 》, ba là 'lực lượng Người Kỳ Tích' của Đại Hạ và công pháp 'Hệ Thống Đại Hạ' .

Hệ Thống Đại Hạ, cậu có thể lý giải một chút. Nhưng cái này không phải đồ vật chế tạo dành riêng cho cậu, đó là công pháp phục vụ toàn thể nhân dân. . . Cậu chỉ cần thoáng tu luyện một chút, tìm hiểu nó, tương lai có thể thăng cấp phiên bản cho nó.

Trong những tác phẩm tôi lưu cho mình, ở trong truyện tranh, cậu liếc mắt xem là có thể cảm giác được.

Những lời này của tôi, đều là chân thật. Nếu như cậu hiện nay không tin, trước hết đem nội dung này nhớ ở trong lòng. Tương lai, cậu sẽ tin tưởng, tôi cam đoan. Cái tương lai này, không sẽ quá xa. 】

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Tin tưởng tương lai cái beep ~

【 ngày hôm nay là ngày 26tháng 5, thứ Hai.

Kế tiếp, đợi đến cuối tuần ngày 31 tháng 5, vừa tỉnh lại, cậu sẽ phát hiện, Hoạ Mi nàng ấy thay đổi thành người khác. Nàng ấy trở nên không giống với Hoạ Mi mà mấy ngày nay cậu tiếp xúc, thậm chí ngay cả tên, đều phải đổi thành 'Tề Y San' .

Nhưng không cần lo lắng, cái này là ngày thường của chúng ta.

Tề Y San nàng ấy đang chế tạo hy vọng thuộc về chúng ta—— 'Cánh Cửa Kỳ Tích' . Đó là một thiết bị kỳ tích có thể mở tư chất tu luyện của chúng ta, khiến chúng ta vốn dĩ không cách nào tu luyện, đạt được tư cách tu luyện.

Tu luyện theo như lời của tôi, là sự thật trên ý nghĩa, tu luyện lực lượng siêu phàm.

Bình thường mà nói, với thể chất của chúng ta, cả đời cách biệt với tu luyện. Cho nên, phối hợp Tề Y San, hoàn thành 'Cánh Cửa Kỳ Tích' này.

Mà tên của Tề Y San, cậu hẳn là thấy qua trên《 sổ điểm danh 》, danh hiệu: 713.

Hiện tại, cậu có thể thấy được chức năng vượt quá tưởng tượng của《 sổ điểm danh 》đi? 】

Hứa Kỳ Tịch: ". . ."

Hắn đột nhiên có chút muốn xé nát bức thư này.

Hắn bây giờ, có cảm giác bị người hung hăng thả một pháo —— mã hậu pháo.

Cái gì đều xảy ra, mã hậu pháo mới ầm đến, ầm vừa vang vừa lớn, nhưng không có một chút tác dụng.

Nếu như nói. . . Bức thư này có thể đến đây sớm ba ngày, vậy hắn sẽ bình tĩnh hơn nhiều.

【 Chúng ta cần 'Cánh Cửa Kỳ Tích' này, 713 nàng ấy cũng cần. Nhưng khi Cánh Cửa Kỳ Tích thành lập, trước khi tâm nguyện của 713 hoàn thành, cậu còn cần căn dặn nàng ấy một việc. Cánh Cửa Kỳ Tích có hiệu quả, nhưng nếu như muốn cho nó phát huy ra hiệu quả. . . Tốt nhất là phối hợp dùng 'Canh thuốc' chúng ta sẽ uống mỗi tuần.

Đây là phương thức khiến bộ não của chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành tái sinh, đồng thời kích hoạt đúng thời điểm, cường hóa tinh thần.

Có 'Canh thuốc' phối hợp, Cánh Cửa Kỳ Tích mới có thể phát huy ra hiệu quả.

Cách điều chế của canh thuốc, Hoạ Mi nắm giữ, mỗi tuần nàng sẽ làm một phần. 】

"Tề Y San đều đã đi trở về." Hứa Kỳ Tịch cảm giác đau thận đau gan.

【Thế giới của 713, có số phận tương tự với thế giới của chúng ta, nhưng không có may mắn như thế giới của chúng ta. Tôi từng vô số lần ảo tưởng đi giúp nàng ấy, nhưng tôi không biết làm như thế nào.

Cho nên, tôi chỉ có thể đem cái ý niệm trong đầu này, giao cho tương lai.

Cuối cùng có một ngày, tôi sẽ phủ xuống giống A Giải, xuất hiện ở thế giới của nàng ấy, càn quét tất cả người xâm lấn của thế giới kia.

Ngày ấy, hy vọng sẽ không lâu.

Cách 90 tầng phòng ngự bị phá, trên lý thuyết còn có gần 6 năm thời gian. . . Nhưng tôi đã nhắc qua, thời gian khẳng định sẽ ít hơn sáu năm.

Thời gian dành cho chúng ta cũng không nhiều.

Sáu năm thời gian, có đủ để chúng ta trở thành kỳ tích chân chính hay không?

Chờ mong của A Giải với chúng ta, cũng càng ngắn.

Sáu năm, đã quá dài. . . Vừa đủ để xảy ra rất nhiều chuyện và thay đổi.

Cuối cùng, chúc kỳ tích sớm xuất hiện một chút—— Hứa Kỳ Tịch. 】

"Hứa tiên sinh, trong thư viết cái gì?" Diệt Hoàng tò mò hỏi, sau khi xem bức thư này, nàng phát hiện sắc mặt của Hứa Kỳ Tịch không ngừng thay đổi.

Khi thì nhẹ nhàng, khi thì quấn quýt, khi thì nhìn trời, khi thì mặt táo bón.

Trong thời gian xem thư ngắn như vậy, sắc mặt của Hứa tiên sinh thay đổi chí ít mười lần.

"Một bức thư tới muộn." Hứa Kỳ Tịch đem thư cẩn thận xếp vào: "Nó nên đến sớm vài ngày."

"Hả? Xin lỗi." Diệt Hoàng vội vã xin lỗi.

"Không, không phải nguyên nhân của cô. Là nguyên nhân của tôi." Hứa Kỳ Tịch cười ôn nhu.

Trong dáng tươi cười mê người, mang theo chút cảm giác thốn từ dưới lên.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.