Sợ Cưới

Chương 66: Gia đình hỗn chiến




Trình Mai Tây trừng to mắt nhìn Lục Tử Minh, người đàn ông cùng giường chung gối, vào thời khắc này rốt cuộc bộc lộ ra bộ mặt dối trá của mình, lộ ra mặt chân thật. Trình Mai Tây lần nữa liều mạng bổ nhào về Lục Tử Minh, Lục Tử Minh đưa tay bắt được Trình Mai Tây, tay Trình Mai Tây bị khống chế không cách nào nhúc nhích, mặt đỏ bừng, miệng cũng đang liều mạng rống to: “Lục Tử Minh, đồ chó, anh là đàn ông thì liền buông tay tôi ra, chớ nắm tay của tôi!”

Lục Tử Minh cắn chặt hàm răng, quai hàm lên cơ nảy thình thịch, tay hơi tăng lực: “Đủ rồi, cô động một chút là nói tôi là khốn kiếp, đàn ông thối, sớm thành thói quen cưỡi trên người tôi làm mưa làm gió, đối với tôi gọi là tới đuổi là đi, tôi liền giống như một đồ vật của cô, cô chừng nào thì coi tôi như chồng của cô đây, tôi đã chịu đựng cô đủ rồi!”

Trình Mai Tây: “Tôi vì anh, vì cái nhà này đã bỏ ra tất cả, anh từ một người hai bàn tay trắng nghèo rớt mồng tơi, với sự trợ giúp của tôi từng bước từng bước đi tới hiện tại, anh bây giờ chịu đủ tôi, sao năm đó anh không nói chịu đủ tôi, năm đó tại sao anh theo đuổi tôi, nói với tôi anh yêu tôi, còn nói phải chăm sóc tôi cả đời?”

“Cô đừng đề cập năm đó với tôi, năm đó cô không phải chỉ là một chiếc giày rách bị dùng qua vứt bỏ không cần, nếu không phải là tôi không chê cô, chăm sóc cô khuyên bảo cô, lại cưới cô về nhà, cô đã sớm tìm đến cái chết rồi, cô còn có thể sống đến bây giờ sao?” Lục Tử Minh liến thoắng cứ như đúng rồi.

“Vậy ý của anh là, nếu như không có anh tôi sẽ chết, đã sớm không còn trên thế gian này rồi, tôi còn nên cảm tạ ơn cứu mạng của anh?” Trình Mai Tây cười lạnh.

“Cô quả thật nên cảm tạ ơn cứu mệnh của tôi, nếu như không phải nhìn cô lúc ấy đáng thương, tôi vì sao phải đồng ý với Tử Khanh đi chăm sóc cô an ủi cô, sau lại xem cô thật sự đáng thương, bởi vì tôi đồng tình mới cưới cô.” Những câu nói của Lục Tử Minh giống như mũi khoan khoét vào trái tim Trình Mai Tây.

“Tại sao anh muốn đồng tình với tôi...tôi không cần anh thương hại, ban đầu anh không nên lấy tôi, tôi cũng vậy không nên gả cho anh, là mắt chó của tôi mù, là tôi tự mình chuốc lấy cực khổ, sớm biết năm đó tôi liền trực tiếp chết đi coi như xong rồi, cũng sẽ không rơi vào kết cục sống không bằng chết như hôm nay!” Trình Mai Tây không cách nào tránh thoát sự khống chế của Lục Tử Minh, liền dùng sức cắn một cái ở trên cánh tay Lục Tử Minh.

Lục Tử Minh dùng sức hất Trình Mai Tây ra: “Cái đồ điên này, cô nghiện cắn người cắn đúng không? Hai ngày trước vết thương cô cắn còn chưa khỏi, hiện tại cô lại cắn tôi, cô muốn cắn tôi chết đúng không!”

Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh hất ra lảo đảo một cái, liên tiếp lui về phía sau mấy bước đầu đụng trúng bàn ăn cơm, lại té lăn trên mặt đất, Trình Mai Tây đau đến khóe miệng thét chói tai, cô thật vất vả lật người bò dậy, thấy Cốc Thư Tuyết đang đứng ở trước cửa phòng ngủ nhìn cô và Lục Tử Minh hỗn chiến, thuận thế liền nhào qua túm lấy Cốc Thư Tuyết.

Trình Mai Tây giữ Cốc Thư Tuyết, đôi tay ở trên đầu Cốc Thư Tuyết liều mạng kéo, Lục Tử Minh xông lại bảo hộ Cốc Thư Tuyết ở sau lưng, ba người vật lộn thành một khối: “Cô muốn đánh người thì cứ nhằm vào tôi, không cần động đến Tiểu Tuyết, càng đừng làm tổn thương đứa bé của tôi?”

Trình Mai Tây bị Lục Tử Minh ngăn cách đánh Cốc Thư Tuyết, miệng cắn răng nghiến lợi: “Tôi đánh cô ta đau lòng, tôi liền đánh cô ta thì sao, anh con mẹ nó hại tôi không có thai, hại tôi cũng thể làm mẹ, hiện tại con tiện nhân này mang thai con của anh, anh cũng đừng mong giữ được đứa bé này?”

Bà Lục thấy ba người lộn xộn, vội vàng chạy tới đẩy Trình Mai Tây ra: “Trình Mai Tây, con đừng làm tổn thương tổn cháu trai của mẹ, mẹ mong cháu đích tôn nhiều năm như vậy, con đừng mơ tưởng hại cháu trai của mẹ!”

Tiếp theo liền kéo Cốc Thư Tuyết đến một bên: “Tiểu Tuyết, con nhanh đến bên này, cẩn thận một chút, chớ tổn thương cháu của ta!”

Trình Mai Tây ngược lại đối mặt bà Lục: “Mẹ, con là con dâu được Lục gia các người cưới hỏi đàng hoàng, mẹ không chỉ không chủ trì công đạo cho con, thế nhưng mẹ lại che chở cho tiện nhân này!”

Bà Lục không nhìn Trình Mai Tây: “Con là con dâu được chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, nhưng chính con không giữ được tâm của Tử Minh thì tôi có biện pháp gì, nó hơn ba mươi tuổi rồi, mẹ làm sao mà quản được nó. Mẹ không phải che chở Tiểu Tuyết, là mẹ che chở cháu của mẹ, con cũng thông cảm cho mẹ đã gần bảy mươi tuổi nên trong lòng trông mong cháu trai. Mẹ ba mươi tuổi mới sinh Tử Minh, kể từ khi các con kết hôn mẹ liền trông mong cháu, con cũng chưa cho chúng ta thêm đứa cháu nào, hiện tại thì tốt rồi, không dễ dàng gì có cháu, con hãy nghĩ cho chúng ta đi!”

“Con thương các người, ai thấy đáng thương cho con đây, chúng con mới vừa kết hôn ba tháng thì con đã mang thai một đứa bé, nhưng là lúc đó kinh tế của chúng ta không đủ, nhà cửa đều là mướn, thật sự không có cách nào giữ đứa bé, con cùng Lục Tử Minh thương lượng xong, tạm thời không cần đứa bé mới phá bỏ . Hiện tại mẹ trách con không có cho mẹ thêm cháu, mẹ trách con, con trách ai đây? !” Trình Mai Tây bắt được tay bà Lục lay động.

Bà Lục bỏ tay Trình Mai Tây ra: “Vậy hiện tại các con có xe cũng có phòng, tiền lương cũng cao, vì sao con còn không sinh một đứa bé, còn không phải là sợ có đứa bé ảnh hưởng công việc của con, con thực sự là một người phụ nữ ác tâm, vì sự nghiệp đến đứa bé cũng không cần!”

“Con độc ác vì sự nghiệp không cần đứa bé? Con liều chết làm nên sự nghiệp không phải là vì kiếm tiền cho cái nhà này, con không muốn đứa bé sao? Mùa đông năm ngoái con vốn là mang thai một đứa bé, trở về nhà mừng năm mới, trong nhà ngày ngày khách không ngừng, con lại phải nấu cơm lại rửa chén, mỗi ngày đều ở trong phòng bếp đứng cả ngày, tháng giêng ngày mồng một về nhà liền sảy thai, đứa bé của con chính là bị các người hại chết!” Trình Mai Tây giận đến lỗ mũi phập phồng.

“Mẹ mang thai Tử Minh lúc còn làm việc ở lâm trường, mỗi ngày làm việc kiếm sống còn phải chăm sóc một nhà già trẻ, trước khi sinh Tử Minh trước vẫn còn làm việc ở đó, Tử Minh chào đời vẫn hoạt bát, chính cô không có bản lãnh gánh nổi đứa bé, còn trách chúng ta hại chết con của cô!” Bà Lục hoàn toàn không để ý tới lời nói Trình Mai Tây.

Trình Mai Tây nhìn người mà trước kia mình kêu là mẹ chồng, cảm giác thật xa lạ: “Mẹ, con sáu năm trời gọi mẹ là mẹ, dù là nuôi mèo nuôi chó, cũng còn có cảm tình, tại sao mẹ đối với vô tình với con như vậy!”

“Không phải là tôi đối với cô vô tình, ai bảo cô không có tiền đồ, tìm vợ không phải là vì sinh người nối dõi sao, cô không sinh được cháu thì tôi biết làm sao, cô có bản lãnh thì sinh cho tôi đứa cháu mập mạp, tôi liền đuổi Cốc Thư Tuyết ra khỏi nhà.” Bà Lục không nhúc nhích chút nào.

“Mẹ nó, tôi mua nhân sâm núi Trường Bạch thượng hạng, bà mau hầm cách thủy với một chút cháo gà cho Tiểu Tuyết bồi bổ thân thể.” Đang lúc ấy thì ông Lục người chưa tới âm thanh đã đến.

Thấy Trình Mai Tây cùng bà Lục đang giằng co ở trước cửa nhà hàng, ông Lục sửng sốt: “Mai Tây, sao con lại tới đây? Con tới vào lúc nào?”

Trình Mai Tây bỏ qua bà Lục, nhìn về phía ông Lục: “Cha, không phải là cha ngã bệnh sao? Sao lại còn đi ra ngoài mua nhân sâm? Chacon để cho con trở lại xem cha, thì ra là cha không có ngã bệnh à?”

“A, hai ngày trước huyết áp của cha tăng cao, nằm viện hai ngày ổn một chút rồi ra viện, hôm nay đi ra ngoài đi lòng vòng, vừa lúc gặp phải người bán nhân sâm, thuận đường mua một ít về, cha mẹ của con vẫn khỏe đó chứ?” Ông Lục cười ha hả.

“Cha, cha mua nhân sâm là để hầm canh gà cho Cốc Thư Tuyết dùng đúng chứ? Bằng không lấy ra đi con đi hầm cho cô ấy, có được không?” Trình Mai Tây cười hỏi ông Lục.

Ông Lục trên mặt có chút ngượng ngùng, len lén đem nhân sâm bỏ vào trong ngăn kéo cạnh cửa: “Không cần không cần, đề ngày mai mẹ con hầm cách thủy, tất cả mọi người uống bồi bổ thân thể.”

“Đây là cha cho Cốc Thư Tuyết đang mang thai cháu trai Lục gia các người bồi bổ thân thể chứ? Cha, cha sao lại không phân biệt được thị phi, tốt xấu không rõ, Lục Tử Minh đem vợ bé về nhà, con còn trông cậy vào cha cho con chủ trì công đạo, ngược lại, không chỉ có không trách cứ anh ấy không đúng, lại dung túng như vậy anh ấy sai lầm, mẹ hồ đồ, chẳng lẽ cha cũng không phân biệt được tốt xấu đúng sai?” Trình Mai Tây chất vấn ông Lục.

Ông Lục thở dài: “Mai Tây, nuôi mà không dạy là lỗi của cha, chỉ trách cha không giáo dục Tử Minh được, Tử Minh cũng hơn ba mươi tuổi người, lời của cha nó cũng nghe không lọt, các con đều là người lớn, chuyện của các con chính các con xử lý, chúng ta già rồi không quản được chuyện của bọn con, chỉ muốn ôm cháu an hưởng tuổi già.”

Nghe giọng điệu của ông Lục, ông cũng đã đón nhận chuyện của Cốc Thư Tuyết, một tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ, Trình Mai Tây ngồi sững trên mặt đất, nước mắt nước mũi giàn dụa chảy xuống, dính đầy cả khuôn mặt. Vẫn một bên xem cuộc chiến, Lục Tử Khanh tới ôm lấy Trình Mai Tây, Trình Mai Tây quay đầu lại nhìn là Lục Tử Khanh, cô xoay người tay bắt được Lục Tử Khanh liều mạng lay động: “Lục Tử Khanh, tại sao cậu không nói cho tớ anh cậu mang Cốc Thư Tuyết về nhà mừng năm mới, tại sao cậu cũng đi theo anh ấy cùng nhau lừa tớ thảm như vậy, để cho tớ như một kẻ ngu bị lừa xoay vòng vòng, tại sao cậu lại cư xử với tớ như vậy!”

Lục Tử Khanh ôm dìu Trình Mai Tây từ từ chuyển qua trên ghế sa lon ngồi xuống, đưa tay rút từ hộp khăn giấy cho Trình Mai Tây lau đi nước mắt nước mũi, nhìn bộ dạng Trình Mai Tây cực kỳ bi thương, mặt Lục Tử Khanh có nét ưu sầu, khẽ thở dài: “Mai Tây, đừng trách tớ...tớ cũng không biết chuyện anh trai tớ và Cốc Thư Tuyết, cũng sẽ không cùng anh ấy thông đồng lừa cậu, trước đó anh tớ cái gì cũng không còn nói với tớ nữa, tớ cái gì cũng không biết, ngày hôm qua tớ cũng vừa trở lại mới biết anh ấy mang Cốc Thư Tuyết về nhà.”

“Vậy ngày hôm qua cậu cũng có thể gọi điện thoại thông báo cho tớ, ít nhất để tớ chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi như hôm nay đột nhiên tập kích như vậy!” Trình Mai Tây trách cứ Lục Tử Khanh.

Lục Tử Khanh thở dài: “Ngày hôm qua cậu ở lại nhà cha mẹ cậu, tớ gọi điện thoại cũng không có cách nào nói. Mai Tây, tớ là người từng trải, loại chuyện như vậy tớ kinh nghiệm không ít, tớ lần đầu tiên biết cũng đã hoảng hốt y như cậu, nhưng mặc cho cậu biết khi nào cũng không có cách chuẩn bị tâm tư, dù gì thời điểm phát hiện, đối với cậu đều là đả kích khổng lồ!”

“Lục Tử Khanh, cậu vừa là em của Lục Tử Minh, vừa là bạn tốt của tớ, huống chi hai chúng tớ gặp nhau là cậu giới thiệu, mặc kệ từ góc độ nào, cậu đều không nên mặc kệ không hỏi tùy cho tình thế phát triển? !” Trình Mai Tây chất vấn Lục Tử Khanh.

“Dù sao chuyện như vậy cũng là chuyện giữa cậu và anh tớ, nếu như anh ấy không chính miệng nói cho cậu biết, tớ cho cậu biết cũng không thích hợp, cá tính của anh tớ cậu cũng không phải không biết, cũng không quản được chuyện của anh ấy, nếu tớ nói anh ấy, anh ấy cũng không nhất định nghe lọt tai!” Lục Tử Khanh thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.