Sợ Cưới

Chương 49: Thiếu niên trong mộng




Trình Mai Tây bĩu môi, kéo tay mẹ làm nũng: “ Con về một mình mẹ không vui à? Có con rể liền quên con gái, Lục Tử Minh khôngvề, mẹ thất vọng à?”

“ Vui chứ, làm sao không vui được? Con gái mẹ yêu nhất đã về, làm sao mẹ không vui được?” Mẹ nói xong kéo tay Trình Mai Tây đi vào trong nhà.

Ông Trình đang ngồi chăm chú xem cần câu cá nghe tiếng động cũng tới, vừa thấy là Trình Mai Tây, liền vui mừng đi tới vỗ vỗ khuôn mặt Trình Mai Tây: “ À, con gái bảo bai của ba đã về, sao lại gầy đi rồi? Có phải công việc bận quá không, nhân dịp này về nhà để mẹ con bồi bổ cho con chút đi.”

Trình Mai Tây yêu kiều ôm lấy bả vai ba làm nũng: “ Lâu lắm con chưa được ăn cá ba câu, con thèm lắm rồi, lúc nào ba mới bộc lộ tài năng cho con xem đây?”

“ Chẳng phải ba đang sửa lại cần câu đây à? Đang tính đi câu vài cần cho con gái bảo bai của ba cải thiện chút đây, xem xem, còn chưa kịp đi, con mèo tham ăn của ba đã trở lại nhanh như vậy rồi!” Ông Trình chỉ vào một đống đồ câu cá của mình.

“ Ba đừng sửa mấy cái cần câu cũ nát kia nữa, con và Lục Tử Minh đã bàn xong rồi, ngày mai sẽ đi mua cho ba một cái cần câu tốt, con cùng ba đi câu cá, con còn muốn ăn cá ba tự làm cơ!” Lúc này nhìn thấy cha mẹ, trong nháy mắt Trình Mai Tây liền cảm thấy được cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, mũi Trình Mai Tây có chút cay cay, nước mắt vòng quanh trong mắt, mãi đến khi cảm giác chua sót đến tận cõi lòng. Cô tình nguyện một mình chịu hết tất cả đau khổ, chỉ cần cha mẹ bình yên vui vẻ.

Vì không muốn để cho cha mẹ nhận ra mình đang thương cảm, Trình Mai Tây lấy cớ ngồi máy bay mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, liền trở về phòng mình. Gian phòng vẫn như trước kia khi cô còn là thiếu nữ, mỗi ngày mẹ đều vào quét dọn. Trước kia mỗi lần về nhà đều đi cùng Lục Tử Minh, lần này lại về một mình, thật ra có chút cảm giác như là về nhà lúc trước khi kết hôn.

Mẹ biết cô sắp trở về, chăn đệm đã được giặt sạch phơi nắng, nằm lên giường, một cảm giác quen thuộc ập đến, Trình Mai Tây vẫn là có chút mệt mỏi, cô dứt khoát cởi bỏ quần áo, kéo chăn nằm xuống ngủ. Trở lại nhà cha mẹ, Trình Mai Tây dường như vẫn là cô gái nhỏ được yêu thương, hết thảy mưa gió đều có cha mẹ thay cô chắn lại, cô chỉ cần im lặng đứng dưới vòng tay che chở của cha mẹ, hưởng thụ hạnh phúc vui vẻ.

Trong bầu không khí quen thuộc ấm áp, qua vài phút Trình Mai Tây liền ngủ, nhanh chóng tiến vào giấc mộng. Ở trên mặt cỏ xanh mênh mông vô bờ, Trình Mai Tây mặc váy dài trắng, chạy đuổi nhau cùng một cậu thiếu niên. Chạy tới một gốc cây đào lớn, từng cánh từng cánh hoa đào màu hồng rơi thành một màn mưa hoa, hai người ngồi quay lưng vào nhau trên chiếu, từng đóa hoa rơi trên đầu, trên vai của Trình Mai Tây và cậu thiếu niên.

Gió thổi bay tóc của Trình Mai Tây, cô có thể ngửi thấy mùi cỏ hoa nồng đậm hòa cùng mùi mồ hôi nhàn nhạt lẫn mùi xà phòng trên người cậu thiếu niên, như có như không, dường như là mùi của tuổi thanh xuân. Trong giấc mơ, Trình Mai Tây dường như vẫn là cô bé ở tuổi mười mấy, không có gì phiền não, trong lòng chỉ có tình yêu và giấc mộng đơn thuần.

Thiếu niên nam nữ nói một chút lời vụn vặt, làm một vài chuyện không hề có ý nghĩa, nhưng lại vui vẻ như vậy. Nhưng mà, cậu thiếu niên trong mộng kia, xa lạ mà quen thuộc,rõ ràng lại mơ hồ, nhưng mặc kệ hai người vui đùa, đuổi theo thế nào vẫn không nhìn rõ cậu thiếu niên trong giấc mộng.

“ Mai Tây, ngủ dậy chưa con, ăn cơm thôi!” Tiếng nói dịu dàng của mẹ vang lên, gọi Trình Mai Tây tỉnh dậy. Trình Mai Tây mở mắt, tất cả mọi thứ trong giấc mộng đều biến mất, tiếng cười đùa tựa như còn vang vọng bên tai, hương vị cỏ xanh cũng như còn vấn vương bên mũi, nhưng cậu thiếu niên trong giấc mộng đó đã hoàn toàn biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.