Sợ Cưới

Chương 209: Sứt đầu mẻ trán




Tạm thời Lục Tử Minh quyết định trước giấu Cốc Thư Tuyết chuyện này, nhưng nhiều nhất chẳng qua cũng chỉ một hai ngày, Cốc Thư Tuyết chắc chắn sẽ biết, Cốc Thư Tuyết nhất định sẽ ầm ĩ với hắn, lúc đó đứaa bé có giữ được hay không rất khó nói, tương lai hai người lại càng không thể nói đến.

Ngày hôm qua sau khi nhận được phán quyết của tòa án, Cốc Thư Tuyết đã ầm ĩ với cùng Lục Tử Minh một hồi, Cốc Thư Tuyết vốn cho là đi theo Lục Tử Minh sẽ có nhà có xe, ai đoán được một khi ly hôn, sau khi ly hôn tài sản duy nhất Lục Tử Minh được chia là cái xe cũ, Cốc Thư Tuyết thất vọng với Lục Tử Minh, nếu lại biết chuyện ở lại trường hỏng bét, chỉ sợ Cốc Thư Tuyết không giữ lại đứa bé, lúc đó Lục Tử Minh đó là sợ gà bay trứng vỡ, hai bàn tay trắng.

Chuyện cho tới giờ, Lục Tử Minh chỉ có thể ôm cách nghĩ lừa gạt một ngày là một ngày mà thôi. May mà, tình hình bà Lục tạm cũng nhanh chóng ổn định, tuy là tình hình sống đời sống thực vật khó có thể thay đổi, nhưng là ít nhất không hơi động một tí là não xuất huyết, sinh mệnh tạm thời không có nguy hiểm, vấn đề lớn nhất chẳng qua là lúc nào cũng cần người chăm sóc mà thôi.

Để cho Lục Tử Minh phiền não hơn là, chị Hoàng còn xa mới bằng cô Lý có khả năng, Lục Tử Minh không thể hoàn toàn yên tâm giao phó bà Lục cho chị Hoàng, ở nhà, Cốc Thư Tuyết cũng cần hắn quan tâm, còn phải lúc nào cũng đề phòng ông Lục làm ra chuyện gì sai lầm, ông Lục trải qua chuyện bị đồn công an bắt, dường như thật sự cắt đứt liên lạc cùng cô Lý, lại cả ngày ở nhà ẫm ĩ không thoải mái cùng Cốc Thư Tuyết.

Lục Tử Minh dặn dò ông Lục ở nhà nấu cơm cho Cốc Thư Tuyết, ông Ông Lục là điển hình Đông Bắc Đại lão gia, tay nghề tốt xấu không nói, từ trước đến nay đều là người ta hầu hạ ông, làm gì có chuyện ông đi hầu hạ người khác, hiện nay cho dù nể tình đứa bé trong bụng Cốc Thư Tuyết đi nữa, ông có miễn cưỡng ra ngoài mua thức ăn nấu cơm, nhưng lại hoàn toàn hợp khẩu vị của Cốc Thư Tuyết, trong lòng hai người đều không vui vẻ.

Lục Tử Minh vốn phải chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện. Giờ nhập học, lại phải ba nơi quan tâm, hiện tại hắn lại bị ngừng việc, chuyện ở lại trường của Cốc Thư Tuyết đành thả trôi sông, mắt thấy một trận ầm ĩ là không thể tránh được, Lục Tử Minh nơm nớp lo sợ, chỉ còn chờ thanh kiếm ở trên đầu lúc nào rơi xuống, còn lại hắn hoàn toàn bất lực.

Vừa tới cửa phòng bệnh, Lục Tử Minh đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Lục Tử Minh nhắc nhở chị Hoàng có phải bà Lục đi ngoài hay không, chị Hoàng bình tĩnh chậm rãi nói: “Đúng thế.”

“Vậy sao chị không đổi cho bà ấy?” Lục Tử Minh chất vấn.

“Đổi thường xuyên thế làm gì, tôi có lau cho bà ấy rồi, lát nữa lại đi, rồi cùng đổi luôn.” Chị Hoàng nói được hợp lý hợp tình.

“Lau xong vẫn dính dính khó chịu lắm, chị đổi luôn đi!” Lục Tử Minh tức giận đến chút nữa thì hộc máu.

“Muốn đổi chính cậu đi mà đổi, dù sao mẹ cậu cũng không cảm giác được, một lát nữa đổi không phải cũng như nhau sao, cậu đây chẳng phải là hành hạ người khác à!” Chị Hoàng vô cùng bất mãn.

“Tôi mời chị tới là để chăm sóc mẹ tôi, bà ấy không cảm giác được là chuyện của bà ấy, chị cầm tiền của chúng tôi, chị phải tận tâm tận lực chăm sóc bà ấy!” Cả cục tức lúc ở học viên Lục Tử Minh nhận hoàn toàn phát tiết lên chị Hoàng.

Chị Hoàng thấy thái độ của Lục Tử Minh cứng rắn, đành đứng dậy tìm quần tới thay, để cho Lục Tử Minh hỗ trợ đổi quần, lật chuyển lăn qua lăn lại làm Lục Tử Minh cả người đầy mồ hôi, mùi mồ hôi lẫn mùi phân thối, làm cho Lục Tử Minh đột nhiên có cảm giác uể oải vô cùng, không biết những ngày khi nào thì kết thúc.

Vừa mới thu dọn xong cho bàLục, chuông điện thoại của Lục Tử Minh đã vang lên, vừa cầm lên nghe, là điện thoại của Cốc Thư Tuyết. Trong lòng Lục Tử Minh căng thẳng, Cốc Thư Tuyết gọi điện thoại tới, nhất định không phải là chuyện gì tốt, điện thoại mới vừa kết nối, bên kia đã truyền tới tiếng khóc rống của Cốc Thư Tuyết: “Lục Tử Minh, anh là đồ khốn nạn, anh cút về ngay lập tức cho tôi!”

Trong lòng Lục Tử Minh căng thẳng: “Tiểu Tuyết, làm sao vậy, em đừng vội khóc, bác sĩ không phải bảo em đừng kích động sao? Có chuyện gì từ từ nói!”

“Lục Tử Minh, anh đồng ý nhất định sẽ giúp tôi ở lại trường, lần này tốt rồi sự việc đã thất bại, anh cũng không nói cho tôi biết, anh muốn giấu diếm tôi đến khi nào?!” Cốc Thư Tuyết kêu gào như người bệnh tâm thần.

“Tiểu Tuyết, em đừng cuống, anh về ngay đây, học viện chỉ là nói cần điều tra thêm, tạm thời gác lại, cũng không nói em không thể ở lại mà, em đừng kích động, cẩn thận đứa bé!” Lục Tử Minh cẩn thận dặn dò.

“Tôi làm sao còn quan tâm được đứa bé, nếu tôi không ở lại được, còn cần đứa bé làm gì?” cảm xúc của Cốc Thư Tuyết gần như tan vỡ.

“Em đừng kích động, cho dù em không ở lại được học viện cũng không sao, anh đã ly hôn, anh sẽ lập tức kết hôn với em, anh sẽ cho con một gia đình đầy đủ.” Lục Tử Minh vừa dỗ Cốc Thư Tuyết vừa lao ra cửa.

Vừa ra cửa, đã gặp được Phương Chi Viễn, thấy Lục Tử Minh vừa nghe điện thoại vừa lao ra khỏi bệnh viện, Phương Chi Viễn dự đoán chắc hậu viện nhà Lục Tử Minh lại bốc cháy đây, tuy điều đó giờ không còn quan tâm, nhưng nhìn thấy Lục Tử Minh sứt đầu mẻ trán, khóe miệng Phương Chi Viễn không khỏi hiện lên mỉm cười.

Lục Tử Minh vẫn khuyên nhủ Cốc Thư Tuyết qua điện thoại, bên kia Cốc Thư Tuyết lại hoàn toàn bất động, luôn chỉ khóc vô cùng ng thương tâm, Lục Tử Minh thấy khuyên giải không có hiệu quả, cúp luôn điện thoại, quyết định trước về nhà nói sau.

Sau khi về đến nhà, Lục Tử Minh vào nhà đã thấy Cốc Thư Tuyết đang ngồi ở trên giường phòng ngủ khóc, ánh mắt đã khóc đến sưng vù, giọng cũng đã khàn khàn, Lục Tử Minh vắt cái khăn nóng đưa cho Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết không nhận khăn mặt, Lục Tử Minh đành nhẹ nhàng giúp Cốc Thư Tuyết lau nước mắt trên mặt, lại đứng dậy rót một chén nước ấm đưa cho Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết lắc đầu.

Lục Tử Minh đút nước đến miệng Cốc Thư Tuyết, dỗ cô ta uống mấy ngụm, đặt cốc xuống, ôm Cốc Thư Tuyết vào trong lòng: “Tiểu Tuyết, đừng đau lòng nữa, hiện giờ chỉ là nói tạm hoãn, lại chưa nói em hoàn toàn không thể ở lại học viện, anh lại đi tìm Viện trưởng Cát nói xem, nhất định làm cho em ở lại.”

Cốc Thư Tuyết ngẩng đầu: “Lúc đầu anh nói với em chuyện ở lại trường Viện trưởng Cát đã đồng ý, đã chắc chắn, vì sao giờ lại tạm hoãn?”

“Đúng thế, qua tết anh đi tìm Viện trưởng Cát thì đúng là ông ấy có đồng ý, nhưng sau khai giảng lại nhận được một thư tố giác, nói chúng ta có quan hệ nam nữ không đứng đắn, dù sao giờ anh và Trình Mai Tây đã ly hôn, bọn hắn điều tra thì anh sẽ nói hai chúng ta là sau khi anh ly hôn với Trình Mai Tây mới có quan hệ, anh sẽ lại đi tìm Viện trưởng Cát, nhất định để em ở lại trường.” Lục Tử Minh hứa hẹn.

“Vậy anh phải giữ lời, nhất định phải để cho em ở lại trường, đừng để cho em thất vọng nữa.” Cốc Thư Tuyết cảm thấy được Lục Tử Minh nói có lý.

Lục Tử Minh thấy cảm xúc của Cốc Thư Tuyết ổn định, mới tiêm thêm một mũi dự phòng: “Nhỡ nhàng mà nói, cho dù em không được ở lai học viện cũng không sao, dù sao giờ em đang mang thai cũng không đi làm được, chẳng qua là anh nuôi em, chờ sinh con xong, em lại đi tìm việc cũng không muộn.”

“Nói dễ nghe quá nhỉ, một tháng mấy ngàn tiền lương kia của anh, là đủ cho em dùng, hay là đủ nuôi con rồi? Hiện giờ nhà cửa cũng không có, anh định để cho em và con ở trong xe của anh sao?” Cốc Thư Tuyết một mũi trúng tim.

“Tiền lương của anh đúng là không cao, nhưng anh có thể làm thêm bên ngoài mà, em cứ dùng tiền này của anh đi đã, về sau anh sẽ làm thêm nhiều hơn, chắc chắn không để cho em và con chịu khổ.” Lục Tử Minh lời thề son sắt.

“Lúc em gái anh cho anh tiền mua nhà anh không cần, nếu lúc đó anh cầm ít nhất giờ chúng ta còn có chỗ ở, cái nhà này qua tuần sau là phải trả cho Trình Mai Tây, anh để cho em và con ở đâu?” Cốc Thư Tuyết càng nói càng tức giận.

“Chúng ta có thể tạm thuê một chỗ, Tử Khanh nói, đợi công ty khá hơn sẽ mua nhà cho chúng ta.” Lục Tử Minh trấn an Cốc Thư Tuyết nên đành phải nói dối.

Nghe vậy Cốc Thư Tuyết ngẩng đầu: “Ngươi nói thật chứ, em gái anh nói sẽ mua nhà cho chúng ta?”

“Đương nhiên, chẳng lẽ anh còn lừa em?” Lục Tử Minh chỉ trời thề thốt.

“Được lắm, mua nhà phải viết tên em.” Cốc Thư Tuyết yêu cầu.

“Không vấn đề, chỉ cần mua nhà, nhất định viết tên của em.” Lục Tử Minh chỉ cầu ổn định được Cốc Thư Tuyết trước đã.

Cốc Thư Tuyết từ từ dừng lại khóc: “Nói chuyện thật sự với anh đấy, nếu mua nhà, nhất định phải viết tên của em, nếu không em bỏ đứa bé.”

“Không vấn đề, nhất định viết tên của em, em là vợ anh mà, nhà của em chính là của anh rồi” Lục Tử Minh trả lời.

Lục Tử Minh dỗ xong Cốc Thư Tuyết, mới phát hiện ông Lục không ở nhà “Ba đâu? Ông ấy đi đâu vậy?”

“Ba anh á, vừa rồi ông ấy xem ti vi bật tiếng to quá, làm cho ta không ngủ được, em bảo ông ấy mở tiếng bé đi, ông ấy tức giận, nói không thèm ở nhà ngại chướng mắt em, tự mình đi ra ngoài rồi!” Cốc Thư Tuyết tức giận nói.

Lục Tử Minh trách cứ Cốc Thư Tuyết: “Ba anh cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, em chấp nhặt với ông ấy làm gì, ông ấy không chịu giảm tiếng, chính em đóng cửa phòng vào ngủ không được sao!”

“TV ầm ĩ như thế còn không nói, ông ấy còn ở bên ngoài lớn tiếng cười, tôi mang thai vốn là phiền chán, vừa nghe của tiếng ông ấy cười là bực mình, dựa vào cái gì muốn tôi phải nhịn? Dù sao ông ấy cũng không giúp được gì, chẳng bằng anh sớm bảo ông ấy về Thẩm Dương đi!” Cốc Thư Tuyết nói.

“Được, được, được, đều là lỗi của ba, qua vài ngày anh bảo ông ấy về Thẩm Dương.” Lục Tử Minh vì đứa bé, đành phải liên tục nhường nhịn.

“Đó là anh nói đấy nhé, đừng nói là em đuổi ba anh về Thẩm Dương, thực ra ông ấy ở đây cũng không được tự nhiên, em cũng không thoải mái, ông ấy đi hai chúng ta đều vui vẻ.” Luôn có ông Lục loăng quăng ở nhà, Cốc Thư Tuyết vô cùng phiền não.

“Được, đều nghe em, muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em?” Lục Tử Minh thấy cảm xúc của Cốc Thư Tuyết cuối cùng cũng ổn định, thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Hai chúng ta ra ngoài ăn đi, đã lâu không ra ngoài ăn cơm, ăn đồ ăn trong nhà đã ăn đến không còn mùi vị gì rồi.” Cốc Thư Tuyết yêu cầu.

Lục Tử Minh thấy rất không dễ dàng mới thuyết phục được Cốc Thư Tuyết, vừa không muốn dẫn Cốc Thư Tuyết ra ngoài ăn cơm, lại không muốn làm cô ta mất hứng, đành đề nghị gọi đồ ăn ngoài về ăn.

Cốc Thư Tuyết miễn cưỡng đồng ý, Lục Tử Minh gọi điện thoại cho quán cơm Hàng Châu gần đó, để họ đưa tới mấy món đồ ăn nổi tiếng. Hai người đang ăn vui vẻ, ông Lục đi đến, thấy trên bàn hai người đang ăn thịt cá đến là vui mừng, lúc này ông Lục bực mình: “Lão tử ở bên ngoài đến bây giờ cũng chưa ăn cơm, vẫn phải vội vàng trở về nấu cơm cho Cốc Thư Tuyết, các ngươi hai đứa, cầm tiền dưỡng lão của lão tử trộm ăn ở trong phòng!”

Lục Tử Minh vội vàng cười: “Ba, Tiểu Tuyết đói bụng, chúng ta ra ngoài gọi đồ ăn trở về ăn trước, ba cũng ăn thêm chút!”

“Lão tử một ngày khổ sở hầu hạ người ta, còn nhận được kết quả như vậy, tao đi về Thẩm Dương đây!” ông Lục nói xong đi vào phòng khách thu dọn hành lý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.