Sợ Cưới

Chương 197: Tình yêu tới như mây




Mọi người đều mỉm cười, chỉ có Lâm Như Sơ xấu hổ đỏ mặt, Trình Mai Tây mỉm cười nhìn Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn có chút co quắp, lại không thể che được nụ cười nơi khóe miệng. Phương Chi Viễn lúc này, vừa mới dứt ra từ tình yêu của chính mình, còn chưa tới mức có thể chấp nhận Lâm Như Sơ. Nhưng mà, trong lòng anh, đã là không còn phòng vệ với Lâm Như Sơ nữa rồi.

Ăn xong điểm tâm, lại ngồi chơi vài phút, Lâm Như Sơ đứng dậy cáo từ, Phương Chi Viễn ngồi im không nhúc nhích, bà Trình thúc giục Phương Chi Viễn: “Viễn Viễn, bác sĩ Lâm phải về, ngươi mau tiễn cô ấy đi!”

“Cô ấy cũng không phải tới tìm con, sao còn muốn con tiễn?” Phương Chi Viễn tùy hứng như trẻ con, bà Trình đưa tay đẩy Phương Chi Viễn, Phương Chi Viễn mới miễn cưỡng đứng dậy.

Phương Chi Viễn đi đầu đi ra ngoài nhà, lái xe ra, Lâm Như Sơ đứng ở cửa chào ông bà Trình, Phương Chi Viễn tức giận thúc giục: “Có đi hay không? Đi thì nhanh chóng lên xe!”

Lâm Như Sơ chạy nhanh tới chỗ ngồi bên cạnh tay lái, trên đường Phương Chi Viễn cũng không nói một lời, chỉ là im lặng lái xe, Lâm Như Sơ thật cẩn thận hỏi: “Bác sĩ Phương, có phải do em tự tiện đi qua làm anh không vui không?”

Phương Chi Viễn lạnh lùng trả lời: “Cô cũng không phải đến thăm tôi, tôi có cái mà không vui?”

Lâm Như Sơ tội nghiệp nói: “Về sau em không tới là được, miễn cho anh tức giận!”

“Cô muốn tới thì tới, lo tôi làm cái gì!” Phương Chi Viễn trách móc Lâm Như Sơ.

“Vậy là anh để cho em tới? Hay là để cho em đừng tới?” Lâm Như Sơ có chút không hiểu.

“Chính cô xem mà làm đi!” Phương Chi Viễn vứt vấn đề lại cho Lâm Như Sơ.

Đến ngõ nhà Lâm Như Sơ, vì đề phòng lại bị ông Lâm phát hiện, Phương Chi Viễn không lái đi vào, Lâm Như Sơ tự mình xuống xe đi vào ngõ.

Phương Chi Viễn lái xe về nhà họ Phương, trên đường, anh vẫn suy nghĩ lúc này Bộc Tấn đã đi chưa, anh ta cùng Trình Mai Tây đang làm cái gì. Tuy nhiên biết rõ suy nghĩ những chuyện này không có ý nghĩa gì, nhưng anh không có cách nào ngăn cản suy nghĩ của chính mình.

Sauk hi Phương Chi Viễn và Lâm Như Sơ đi rồi, Bộc Tấn chào từ biệt ông bà Trình, hai người đều lạnh như băng, nhưng cũng không trợn mắt với anh như trước nữa, đối với Bộc Tấn, trước đây hai người là vô cùng yêu thích, nhưng sau khi anh đột nhiên ra đi, trơ mắt nhìn Trình Mai Tây trầm luân đau khổ, hai người lúc xưa thương yêu anh bao nhiêu, sau đó liền ghét anh bấy nhiêu, bay giờ Trình Mai Tây lại muốn một lần chấp nhận anh, hai người cho dù lòng có khúc mắc, cũng chỉ có thể chịu đựng đau khổ mà chấp nhận.

Khi chỉ còn lại bốn người, không khí trở nên hết sức khó xử và vi diệu, những nghi ngờ vẫn chưa tiêu tan triệt để, tín nhiệm cũng chưa hoàn toàn được thành lập, giữa lúc chưa hoàn toàn tiếp thu và tán thành, lại bởi vì người liên kết chung là Trình Mai Tây mà không thể không tạm thời đặt hoài nghi và nghi kỵ xuống.

Trình Mai Tây đã biết toàn bộ, biết cha mẹ cần thời gian để chấp nhận Bộc Tấn, nhưng mà cô không bắt buộc, cô ra hiệu với Bộc Tấn, ý bảo anh về đi, Bộc Tấn lại tới gần cô, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, cầm lấy tay cô, đặt lên môi anh khẽ hôn một cái, ông Trình ba ba đang định phát tác, Bộc Tấn đã đặt tay cô xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Ông Trình vì lịch sự mà đưa Bộc Tấn tới cửa, đột nhiên trên trời có một luồng sáng chớp lóe, ông Trình ba ba và Bộc Tấn đều ngẩng đầu nhìn qua, nhưng không để ở trong lòng, Bộc Tấn cúi đầu chào ông Trình, xoay người đi ra sân.

Ông Trình đóng cửa xong, quay lại bên cạnh Trình Mai Tây, Trình Mai Tây mỉm cười vơi ông. Ông Trình mở miệng: “Các con hôm nay đã nói những gì, năm đó nó một câu chưa để lại vứt bỏ con đi ra nước ngoài, hại con bị nhiều thống khổ như thế, giờ quay lại tới tìm con, còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Năm đó tuy là anh ấy đột nhiên đi, nhưng trước khi đi có liên lạc với con, là vì Lục Tử Khanh ở giữa làm trò, cho nên anh ấy mới không thể liên lạc được với con.” Trình Mai Tây giải thích thay cho Bộc Tấn.

“Thế sau khi nó xuất ngoại vì sao cũng không liên lạc với con? Giờ nó lại nói lời hay với con, con cũng đừng cái gì cũng tin nó, lại bị nó lừa xoay quanh.” Ông Trình có chút bất mãn.

“Sau khi anh ấy đi Mỹ, ông ngoại anh ấy bị bệnh qua đời, anh ấy ngày đêm chăm sóc ông ngoại, di sản ông ngoại để lại đều bị chồng đương nhiệm của mẹ anh ấy chiếm mất, anh ấy mất nguồn cung cấp kinh tế, cũng không còn thời gian mà liên lạc với con, nhưng chờ lúc anh ấy đứng vững rồi, lại gọi điện tới ký túc xá điện thoại của con, thì lúc đó bọn con đã rời trường rồi, sau đó liền không còn liên lạc được với con nữa” Trình Mai Tây giải thích với ông Trình.

“Ba cũng không tin sao mà khéo thế được, chuyện kỳ quái gì nó cũng đụng vào? Người mẹ kia của nó, cũng không quan tâm nó?” Ông Trình nửa tin nửa ngờ.

“Mẹ anh ấy có bệnh tâm thần gia tộc di truyền, khi anh ấy 2 tuổi đã bỏ đi cùng người đàn ông khác, sau khi sinh được một đứa con gái thì tinh thần không bình thường, tất cả mọi chuyện đều là chồng bà ấy xử lý, việc này anh ấy cũng chưa từng nói, con cũng là hôm nay mới biết được.” Trình Mai Tây cũng than thở.

“Lại có chuyện như vậy? Mẹ nó và gia đình nó có bệnh tâm thần di truyền, con càng không thể tìm Bộc Tấn, nhỡ đâu sau này nó cũng phát bệnh thì sao?” ông Trình càng thêm phản đối chuyện của Trình Mai Tây và Bộc Tấn.

“Loại bệnh này truyền nữ không truyền nam, năm đó sau khi anh ấy được sinh ra, ông ngoại anh ấy đã cảm thấy vô cùng may mắn, không ngờ mẹ anh ấy lại có tình cảm với người khác, chung quy lại vẫn không thể nào thoát được vận mệnh có bệnh tinh thần.” Trình Mai Tây thở dài.

“Thật là may mắn, Bộc Tấn chắc là không bị bệnh, vậy ba an tâm.” Ông Trình nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, Trình Mai Tây nhìn ông Trình, không nhịn được vụng trộm cười.

Ông Trình dìu Trình Mai Tây vào phòng tắm, gọi bà Trình tới tắm rửa cho cô, bà Trình tắm rửa sạch sẽ cho Trình Mai Tây xong, đỡ cô về phòng ngủ, ông Trình đi vào phòng ngủ, ngồi bên giường Trình Mai Tây, vô cùng thận trọng mở miệng: “Mai Tây, tuần sau tòa án sẽ mở phiên tòa, cho dù có nhiều chuyện con cũng đã biết, nhưng mà khi đứng trước tòa án, con vẫn cần phải chuẩn bị tư tưởng đầy đủ.”

Trình Mai Tây gật đầu: “Ba, ba cứ yên tâm đi, có ba với mẹ, còn Chi Viễn, Bộc Tấn, mọi người đều ở bên cạnh con, đừng nói tới toà án, cho dù là đi tới chân trời góc biển, con cũng sẽ không có một chút băn khoăn.”

“Con đã có chuẩn bị tư tưởng thì tốt, nhưng mà, ba vẫn là lo lắng cho con, con bề ngoài kiên cường, thực tế trong lòng yếu đuối, nếu không phải như thế, lần này con cũng sẽ không bị bệnh nghiêm trọng như vậy.” ông Trình nói ra lại có chút buồn rầu.

“Ba, ba đừng lo lắng cho con, ba phải tin tưởng, con đã qua việc này thì sẽ có sức miễn dịch, cho dù lại có bất kỳ chuyện gì, cũng không thể dễ dàng làm tổn thương con nữa.” Trình Mai Tây khuyên nhủ ông Trình.

“Chỉ mong về sau con cũng không cần phải trải qua bất cứ đau khổ nào nữa, hi vọng Mai Tây của ba sau này có thể sống hạnh phúc vui vẻ.” ông Trình bùi ngùi.

Trình Mai Tây cảm động nhào vào lòng ông Trình: “Ba, có tình yêu của hai người, con nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ! Con đảm bảo!”

Bà Trình giặt xong quần áo đi vào, vừa gặp màn hai cha con tình cảm: “Hai người có phiền hay không chứ, đã lớn thế này còn làm nũng với ba.”

“Chẳng phải bây giờ mẹ cũng có con trai đấy thôi, làm sao vẫn ghen tị với cha con con nhỉ?” Trình Mai Tây trêu đùa bà Trình.

Bà Trình lườm Trình Mai Tây một cái, đắc ý cười: “Mẹ đúng là có con trai rồi, không muốn gặp đứa con gái này nữa rồi!”

Ba người cười đùa một hồi, liền nghỉ, bây giờ Trình Mai Tây cơ bản đã có thể hoạt động tự nhiên, từ lâu ông bà Trình đã không cần ngủ cùng, chỉ là phòng vệ sinh quá lớn, buổi tối Trình Mai Tây một mình đi vệ sinh có chút không tiện, bà Trình nửa đêm sẽ dậy đi vào nhà vệ sinh cùng cô.

Trình Mai Tây không nói cho ông và Trình biết, thực ra là, bốn phía trên tường đều gắn gương phản chiếu khắp nơi, luôn làm cô có cảm giác bên trong phòng còn có người khác, đây là một trong những di chứng sau cơn bệnh nặng của cô, cô sợ ba mẹ lo lắng, nên cô vẫn lén gạt ông bà.

Sáng sớm hôm sau là thứ bảy, Khả Dĩ An đã duy trì thói quen tập luyện buổi sáng nhiều năm qua, vẫn rời giường từ 6 giờ sáng như cũ, sau khi thay đồ liền đi tới phòng Phương Chi Viễn gọi anh dậy. Phương Chi Viễn làm việc tại khoa cấp cứu, thời gian dài không được nghỉ ngơi đầy đủ, khó lắm mới có ngày nghỉ, bị Khả Dĩ An đánh thức, vô cùng đau khổ, nhưng Khả Dĩ An lại đứng ngoài cửa như bùa đòi mạng không tha cho anh.

Phương Chi Viễn bất đắc dĩ, đành phải thay bộ đồ thể thao, rồi đi ra ngoài phòng ngủ. Khả Dĩ An đắc ý cười: “Cuối cùng bị tôi làm cho không ngủ nổi rồi. Đi thôi, đi chạy bộ. Hôm nay chúng ta ra sân vận động đi, tôi muốn đánh một trận tennis với cậu!”

Phương Chi Viễn gật đầu đồng ý, Khả Dĩ An đã sớm nói với anh muốn cùng tới sân vận động đấu một trận tennis rồi. Cách 15 năm sau, cuối cùng có thể lại cầm vợt tennis, thi đấu cùng bạn tốt ngày xưa. Lần thi đấu thứ hai, anh cũng tràn ngập mong chờ.

Khả Dĩ An đề nghị: “Chúng ta hôm nay chạy bộ, chạy thẳng tới nhà họ Liễu đi, chúng ta cùng đi gõ cửa, xem ông lão câm có còn ở đó không?”

Phương Chi Viễn chần chừ một chút: “Sau lần đầu tiên tôi gõ cửa, ông ấy cũng chẳng mở cửa lại nữa, không biết có phải do người nhà họ Liễu đặc biệt dặn dò hay không, hoặc là bọn hắn đang né tránh người nào.”

“Chúng ta đi thử xem, tôi chỉ muốn nhìn lại nhà họ Liễu năm đó đã biến thành bộ dáng gì rồi, nếu như gõ cửa cửa không mở, vậy coi như chúng ta đi luyện tập thôi!” Khả Dĩ An nhún nhún vai.

Phương Chi Viễn đồng ý, vì vậy hai người chạy về phía nhà họ Liễu. Đến nơi, Khả Dĩ An cảm thán: “Nhiều năm như vậy rồi, sao tôi lại không nghĩ tới việc đến chỗ này nhìn cơ chứ, nếu tới, có phải sớm đã tìm được Liễu Nhạc Hạ không, tôi cũng không cần đau khổ nhiều năm như vậy rồi!”

Nhưng mà hai người đứng ở cửa gõ ầm ĩ như thế nào đi nữa, cũng vẫn không thấy ông lão câm ra mở cửa, Khả Dĩ An bất đắc dĩ đành chịu: “Không biết nhà họ Liễu thế nào rồi, xem ra chỉ có thể đợi lúc nào có thời gian đi đảo Cổ Lãng gặp Liễu Nhạc Hạ rồi.”

Phương Chi Viễn quay đầu nhìn qua cành cây sơn trà trong vườn, sự lo lắng mấy năm này cuối cùng cũng biến mất, về sau, trong lòng anh chắc hẳn sẽ không còn đau đớn, gặp lại Liễu Nhạc Hạ, anh chắc chắn có thể thản nhiên.

Trên đường về, Khả Dĩ An dường như đã bước ra từ chuyện buồn bực vì không vào được nhà họ Liễu: “Phương Chi Viễn, trong bệnh viện các cậu không phải có rất nhiều y tá xinh đẹp sao? Hôm nay gọi mấy người, cùng đánh một trận với chúng ta đi?”

Phương Chi Viễn có chút do dự, hai cái tên Tiểu Thiên và Lâm Như Sơ cùng nhảy lên trong đầu anh. Anh gọi điện thoại, Tiểu Thiên nhanh chóng đồng ý, Lâm Như Sơ sau khi có chút do dự, hỏi rõ địa chỉ sân vận động, hẹn đúng chín giờ gặp mặt ở trước cửa sân vận động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.