Sợ Cưới

Chương 192: Cáo biệt quá khứ




Ông Trình vỗ vỗ bả vai Phương Chi Viễn, sự đề nghị đột ngột như vậy, Phương Chi Viễn cũng cần thời gian để suy nghĩ. Đó cũng là điều tự nhiên của con người, điều Phương Chi Viễn muốn làm, không chỉ là tiếp nhận bọn họ, mà còn là cáo biệt với những quá khứ của anh nữa.

Bà Trình giục giã Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương, thời gian không sớm rồi, mau đưa bác sĩ Lâm về thôi, không ba mẹ nó lại lo lắng!”

Phương Chi Viễn gật đầu, nhìn qua ông Trình, đi từ phòng khách ra nhà ấm trồng hoa. Phương Chi Viễn nhìn Trình Mai Tây, nếu anh thực sự làm con nuôi của ông bà Trình, như thế, Trình Mai Tây chính là chị nuôi của anh rồi. Anh đón ánh mắt của Trình Mai Tây, Trình Mai Tây chỉ mỉm cười không nói. Phương Chi Viễn giật mình, đây cũng là ý tứ của Trình Mai Tây? Đau đớn và không nỡ đan xen trong lòng, đây là là sự kết thúc của tình yêu mà cũng là sự bắt đầu của tình thân.

Lâm Như Sơ nhìn Phương Chi Viễn đi vào, nhìn ánh mắt hai người đan xen, có cảm giác bất an và vô lực, nhưng cô cũng chỉ đứng yên lặng nhìn, cho tới khi Phương Chi Viễn cuối cùng cũng quay sang phía mình. Lâm Như Sơ thản nhiên đón nhận, Phương Chi Viễn mở miệng nói: “ Bác sĩ Lâm, muộn rồi, chúng ta đi thôi!”

Lâm Như Sơ nghe lời đi ra ngoài, Lâm Như Sơ nhìn Phương Chi Viễn: “Bác sĩ Phương, chúng ta không cùng đường, em tự đón xe về.” Phương Chi Viễn lắc đầu, trả lời ngắn gọn: “Muộn quá rồi, tôi không yên tâm, để tôi đưa em về.”

Hai người yên lặng đi cùng một đoạn đường, rồi lên taxi, không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, hô hấp của hai người đều có thể nghe được rõ ràng, nhưng ngại có lái xe taxi ở đó, hai người cũng chỉ im lặng không nói gì. Lâm Như Sơ nói địa chỉ nhà mình với lái xe, lái xe liền lái về hướng nhà Lâm Như Sơ.

Đây chính là thời gian ảo diệu mà cũng âm thầm của hai người, ý tứ của nhau đều đã hiểu, mà mỗi người lại có tâm sự riêng, cái cần kết thúc còn chưa kết thúc dứt khoát, cái cần bắt đầu lại chưa chính thức bắt đầu. Đã có loại ẩn ý xác định nào đó, rồi lại còn có tương lai vô vàn điều chưa xác định, tâm tư này cứ suy đoán rồi lại suy đoán, trằn trọc rồi lại trằn trọc, đều đang lẳng lặng thay đổi liên tục dưới ánh trăng.

Đến chỗ nhà họ Lâm, ông Lâm dường như đã sốt ruột đứng chờ, xe vừa mới dừng lại, Lâm Như Sơ vừa mới xuống xe, ông Lâm đã vọt lên như một con báo, Phương Chi Viễn không kịp né tránh, có chút do dự, rồi cũng xuống xe chào hỏi ông Lâm: “Chú, chào chú ạ.”

Ông Lâm mặc kệ Lâm Như Sơ ngăn cản, mở miệng hỏi Phương Chi Viễn: “Muộn thế này rồi, làm phiền cháu đưa Như Sơ về nhà. Cháu lên nhà uốn chén nước?”

Phương Chi Viễn khéo léo từ chối: “Chú, muộn quá rồi nên cháu không làm phiền nữa, lần sau có cơ hội cháu sẽ tới ạ.”

Lâm Như Sơ ra sức đẩy ông Lâm về nhà. Ông Lâm không hề biết tình hình giữa hai người, chỉ cho là Lâm Như Sơ vì ngại ngùng mà không cho ông mời Phương Chi Viễn vào nhà. Thực ra lúc này cô vừa xấu hổ, vừa tức giận. Rõ ràng mình đã bày tỏ ý tứ của mình rõ ràng cho Phương Chi Viễn biết, nhưng Phương Chi Viễn vẫn không quên được Trình Mai Tây. Chính mình còn ở lại bên cạnh Phương Chi Viễn, cảm giác vừa hèn mọn vừa đau lòng.

Ông Lâm nếu biết Phương Chi Viễn ở trước mặt con gái ông là như vậy, chắc chắn người cha yêu con gái hơn mạng sống như ông có thể liều mạng với anh. Ông không chịu được con gái bảo bối của mình bị tủi thân như vậy. Nhưng mà, người làm cha trên đời này nào có thể hiểu được, người con gái nào ở trong mỗi đoạn tình cảm đều là trằn trọc băn khoăn, vết thương chồng chất? Chỉ có tu thành được chính quả, mới là kết quả tốt nhất.

Lâm Như Sơ không muốn để cha mẹ mình nhìn thấy tình hình này, bà Lâm cao quý tao nhã, nếu như biết con gái mình đối với chuyện tình cảm lại cam chịu như vậy chắc chắn sẽ tức chết. Cô muốn tất cả những đau khổ vất vả chỉ một mình chịu đựng, chỉ mong muốn cha mẹ nhìn thấy mặt tốt đẹp hạnh phúc nhất.

Hai cha con ông Lâm lôi kéo nhau vào nhà, đi tới cửa rồi ông Lâm vẫn quay lại nhìn Phương Chi Viễn, bộ dạng cam chịu không biết làm sao. Phương Chi Viễn mỉm cười vẫy tay với ông, chờ cửa nhà đóng lại rồi, Phương Chi Viễn quay người lên taxi, giờ phút này anh đột nhiên có cảm giác cô đơn. Hóa ra cảm giác có người ba quan tâm chăm sóc, là ấm áp như vậy. Nếu ông Phương còn trên đời này, chắc chắn cũng sẽ không thua kém người cha nào. Chỉ tiếc ông phúc ngắn mệnh bạc, chỉ có thể đi cùng Phương Chi Viễn một đoạn đường, chứ không phải cả cuộc đời.

Phương Chi Viễn buồn rầu nghĩ, rồi lại nghĩ tới đề nghị của ông bà Trình. Nhớ tới sự quan tâm chăm sóc của ông bà Trình đối với Trình Mai Tây, lòng anh đột nhiên có chút ấm áp, có lẽ sự quan tâm ban đầu không rõ ràng đối với Trình Mai Tây, là từ việc nhìn thấy ba mẹ cô không nỡ để cho cô đau lòng khổ sở? Phương Chi Viễn lắc đầu tự chế giễu mình, cách nghĩ này quá hoang đường, trên đời này nào có tình yêu nào như vậy? Lại xuất phát từ sự không đành lòng và không nỡ.

Thực ra có cha mẹ cũng rất tuyệt, cho dù họ hoàn toàn khác với ba mẹ ruột của mình. Nhưng ở điểm yêu thương con cái, thì hoàn toàn giống nhau. Như thế, bản thân mình trên đời này, cũng sẽ không còn là người cô đơn nữa rồi.

Phương Chi Viễn quay đầu báo địa chỉ nhà họ Khả. Trở lại nhà họ Khả đã là hơn 11 giờ đêm. Khả Dĩ An làm ổ trên sô-pha ở phòng khách, nghe được âm thanh của Phương Chi Viễn, liền ngẩng đầu lên: “Sao giờ mới về? Cậu từ sân bay về đây à? Sao không bảo tôi đi đón?”

“Về một lúc rồi, tôi về nhà một lúc, rồi gọi taxi về đây.” Phương Chi Viễn đứng bên cạnh Khả Dĩ An, đặt vali xuống.

“Về nhà, thăm Trình Mai Tây à?” Khả Dĩ An cười to chọc ghẹo.

Phương Chi Viễn không để ý tới Khả Dĩ An, cởi áo khoác đi về phía phòng ngủ, thay bộ quần áo thể thao, đi ra nói chuyện với Khả Dĩ An: “ Dĩ An, tôi đi tắm đã, lát nữa tôi có chuyện muốn nói với cậu!”

Khả Dĩ An nhíu mày: “Sao mà nghiêm trọng thế? Có chuyện gì quan trọng cần nói với tôi à?”

Phương Chi Viễn vứt lại một câu “ Chờ tôi!” rồi đi vào phòng tắm. Khả Dĩ An đứng dậy, đi tới tủ lạnh tìm vài loại đồ nhắm, rồi lấy ra một chai rượu Tây từ trong tủ rượu, rót hai chén đặt lên quầy bar.

Khi Phương Chi Viễn đi ra, Khả Dĩ An đã ngồi đợi ở quầy bar. Thấy Khả Dĩ An đã chuẩn bị xong cả rồi, anh liền đi thẳng tới đó ngồi xuống, bưng lên ly rượu còn lại, uống nửa ly. Khả Dĩ An cười nói: “Bác sĩ Phương vĩ đại của chúng ta, hôm nay thích uống rượu nhỉ?”

Phương Chi Viễn nuốt rượu xuống, rượu mạnh một đường thiêu đốt cổ họng, Phương Chi Viễn nhắm mắt lại, rồi quay đầu nhìn về phía Khả Dĩ An: “Tôi gặp được Liễu Nhạc Hạ rồi!”

Khả Dĩ An đặt ly rượu xuống, đưa tay bắt lấy hai bả vai của Phương Chi Viễn: “Cậu thấy Liễu Nhạc Hạ rồi ư? Sao cậu lại đi gặp cô ấy một mình? Cậu nhìn thấy cô ấy ở đâu?”

Phương Chi Viễn gỡ tay Khả Dĩ An ra, nâng chén với Khả Dĩ An: “ Cậu đừng gấp, tôi sẽ từ từ nói cho cậu.”

Khả Dĩ An buông tay, bưng lên ly rượu, mạnh mẽ cụng ly với Phương Chi Viễn, uống một hơi cạn sạch: “Mau nói đi.”

Phương Chi Viễn đổ hết ly rượu vào miệng, rồi nói luôn: “Còn nhớ rõ có lần tôi nói với cậu về cây sơn tra không?”

“Nhớ, đây chẳng phải chuyện về cái cây sơn tra thôi sao, có gì đặc biệt?” Khả Dĩ An không rõ chân tướng.

“Đúng là cây sơn tra, nhưng không phải cây sơn tra bình thường, mà là cây sơn tra trong vườn nhà họ Liễu, cây sơn tra này có khả năng chính là do mà năm đó chúng ta cùng Liễu Nhạc Hạ cùng nhau ăn rồi vứt hạt mọc thành cây đấy.”

Khả Dĩ An vô cùng sốt ruột: “Cho dù là cây sơn trà trong viện nhà họ Liễu thì sao? Chẳng phải cũng chỉ là một cây sơn tra hay sao? Chẳng qua bây giờ nghĩ lại, đúng là hương vị y như trong ký ức thật.”

“Đúng, sáng hôm đó cậu đi làm. Tôi chẳng có việc gì nên đi tới nhà họ Liễu, tôi đột nhiên muốn đi gõ cửa, cậu đoán xem, kết quả thế nào?” Phương Chi Viễn đặt cái ly trước mặt Khả Dĩ An.

Khả Dĩ An cầm lấy chai rượu, rót đầy cho Phương Chi Viễn và chính mình. Phương Chi Viễn cầm ly lên, Khả Dĩ An cầm lấy ly của mình cụng với Phương Chi Viễn rồi uống hết cả ly: “Mau nói đi, đừng thừa đục thả câu nữa.”

“Cửa tự dưng mở, chẳng qua là một ông lão câm mở cửa, tôi đi vào thì thấy, trong vườn hầu như không thay đổi, cảnh vẫn như cũ, chỉ là không còn người mà thôi!” Phương Chi Viễn khó nén được đau lòng.

Khả Dĩ An: “Ông lão câm? Trước kia chúng ta đi tới nhà họ Liễu, hình như không thấy mà! Cậu có hỏi ông ấy tung tích của Liễu Nhạc Hạ không?”

“Tôi đưa ảnh của Liễu Nhạc Hạ cho ông ấy xem, ông ấy bảo chưa từng gặp.” Phương Chi Viễn lắc đầu.

“Cậu có ảnh của Liễu Nhạc Hạ? Tôi nhớ là cậu không có mới phải.” Khả Dĩ An nghi ngờ.

“Tôi phát hiện trong sách của cậu có ảnh của cô ấy. Tôi lấy trộm đi chụp lại, rồi lại trả cho cậu.” Tới lúc này rồi, Phương Chi Viễn cũng thẳng thắn nói thật.

“Tôi đã cảm giác vị trí ảnh có chút là lạ, hóa ra đúng là cậu lấy đi.” Khả Dĩ An nhẹ nhàng đánh một cái lên ngực Phương Chi Viễn.

“Ông lão câm chắc hẳn là sau khi nhà Liễu Nhạc Hạ rời đi mới đến trông nhà. Tôi hỏi ông ấy ở đó mấy năm rồi, ông ấy nói 5 năm rồi.” Phương Chi Viễn nhấp một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống.

Khả Dĩ An dồn dập hỏi: “ Thế làm sao cậu biết được tin tức của Liễu Nhạc Hạ?”

“Không hỏi được tin tức của Liễu Nhạc Hạ, tôi liền cứ đứng canh ở cổng nhà, ngày đó gặp được một người chuyển phát nhanh đưa thư tới, rồi tôi đi hỏi người chuyển phát đó, anh ta nói là ở Hạ Môn, tôi về xin địa chỉ ông lão câm, nhưng ông ấy lại không nói. Về sau tôi tìm được túi rác ông ấy ném ra có phong bì thư đã xé nát, sau khi ghép lại có một chữ Lãng, tôi đoán là Đảo Cổ Lãng, nên đã quyết định đi Hạ Môn tìm cô ấy. Phương Chi Viễn nhìn Khả Dĩ An.

Khả Dĩ An rất tức giận: “ Lúc cậu đi tôi còn hỏi cậu đi đâu. Sao cậu không nói cho tôi biết là cậu đi tìm Liễu Nhạc Hạ? Chúng ta cùng đi?”

Phương Chi Viễn quay đầu lại, nhìn chằm chằm chất lỏng màu hổ phách trong ly, ánh mắt trở nên xa xăm mà âm trầm: “Tôi chỉ biết mỗi khu vực đó đã chạy tới tìm, vốn là cũng không dám chắc có thể tìm được Liễu Nhạc Hạ. Lúc đó tôi đã nói, chờ tôi trở về sẽ nói cho cậu, bởi vì lúc tôi trở về, thì đã có kết quả rồi.”

Khả Dĩ An nghe Phương Chi Viễn nói xong, im lặng không nói gì, nghe Phương Chi Viễn nói tiếp: “Đến đảo Cổ Lãng, tôi đi các điểm du lịch, định xem có ngẫu nhiên gặp được Liễu Nhạc Hạ hay không, nhưng đều không gặp được.”

“Sau đó thì gặp được cô ấy ở đâu?”Khả Dĩ An có chút đứng không vững.

“Là lúc hoàng hôn, tôi ngồi trên bờ biển, đột nhiên có một quả cầu rơi xuống chân, tôi ngẩng đầu lên, thì thấy cô bé tầm 2-3 tuổi như thiên thần chạy tới. Tôi đang nói chuyện với cô bé đó, thì thấy có người gọi cô bé, quay lại thì hóa ra chính là Liễu Nhạc Hạ.” Phương Chi Viễn ngừng nói, ngẩng đầu nhìn Khả Dĩ An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.