Sợ Cưới

Chương 183: Tiểu thiếp như sao băng




Ông Lục lấy lại bình tĩnh: “Ba không sao, làm gì mà yếu ớt như vậy được? Hơi chút là có chuyện?”

Lục Tử Minh lắc đầu: “Cho dù trước đây sức khỏe ba có tốt đi nữa, giờ cũng là già rồi, vẫn cứ nên cẩn thận, không được sơ ý, có gì thoải mái đừng cố chịu!”

Sắp xếp cho ông Lục xong, Lục Tử Minh có chút dao động. Vốn muốn để ông Lục chăm sóc bà Lục là để cho ông ấy một bài học, hắn ta cùng Lục Tử Khanh đều đã quá sức mệt mỏi, nếu thật để ông Lục xảy ra chuyện gì, lại càng làm cho họ mệt hơn.

Lục Tử Minh đổi xong đệm lót cho bà Lục, để ông Lục ngồi xuống nghỉ ngơi đừng lộn xộn. Hắn ta liền đi tới nơi thuê hộ lý. Nhìn một vòng, đều thấy không hài lòng. Hộ lý có khả năng chắc là cũng không rảnh rỗi, người rảnh rỗi ở đây đều là chẳng ra gì.

Lục Tử Minh chọn lấy một người nhìn có vẻ tạm được: “Một ngày cô đòi bao nhiêu?”

“200 tệ, giờ đều là giá này!” đối phương trả lời.

“Tôi nghe nói đều là 180, cô vừa mở miệng đã đòi 200, 180 có làm không?” Lục Tử Minh không muốn nhiều lời.

Đối phương vội vàng gật đầu: “Được, 180 liền 180, dù sao cũng không có việc gì làm thì cũng không có tiền.”

“Vậy cô đi theo tôi, giờ chúng tôi cần người luôn.” Lục Tử Minh đứng dậy rời đi, hộ lý này kém xa cô Lý, nhưng giờ cũng đành chấp nhận.

Người hộ lý được chọn vội vàng cầm theo túi hành lý của mình, đi vào phòng bệnh bà Lục. Ông Lục vừa nhìn thấy cô hộ lý này, đã có vẻ bất mãn: “Nhìn đã thấy kém xa cô Lý rồi!”

Lục Tử Minh nghiêng người liếc ông Lục một cái, ông Lục biết điều ngậm miệng ngay, Lục Tử Minh quay về phía cô hộ lý: “Cô tên gì? Nói cho tôi biết để tiện xưng hô?”

“Tôi là Hoàng Liên Anh, 43 tuổi, người Hà Nam. Ở đây làm hộ lý đã 2 năm rồi, cậu gọi tôi là chị Hoàng là được.” Cô hộ lý vội vàng giới thiệu.

“À, chị Hoàng, tôi họ Lục, chị gọi tôi Tiểu Lục là được. Đây là ba tôi, mời chị là để chăm sóc cho mẹ tôi. Mẹ tôi bị di chứng do xuất huyết não, khả năng về sau bà ấy sẽ sống đời sống thực vật, nhờ chị quan tâm.” Lục Tử Minh nhíu nhíu mày, hắn bị ảnh hưởng của chị Hoàng cũng nói thành giọng Hà Nam.

“Tiểu Lục, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cô cẩn thận. Cậu cứ yên tâm” Chị Hoàng nhanh chóng đồng ý.

“Được, vậy chị làm thôi. Mẹ tôi 2 tiếng cần lật người một lần, lúc lật người ba tôi hoặc tôi sẽ qua đây hỗ trợ. Bà ấy hay có mồ hôi, cần thường xuyên lau người, chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng.” Lục Tử Minh nhìn quen cô Lý làm, nói ra cũng vô cùng thuần thục.

Chị Hoàng có chút khó kiên nhẫn: “Tiểu Lục, tôi là chuyên môn làm hộ lý, cậu vẫn chưa hết lo lắng ư? Giao cho tôi cậu cứ yên tâm 100% đi.”

“Được, vậy giờ lật người cho mẹ tôi thôi. Ba, ba giúp chị Hoàng một tay.” Ông Lục đứng dậy đỡ lấy đầu bà Lục, chị Hoàng thân thể khỏe mạnh cao lớn, đưa tay ôm lấy đầu bà Lục xong vô cùng nhanh nhẹn lật xong thân. Lục Tử Minh lo cuống lên, vội nói: “Chị Hoàng, chị chậm chút. Mẹ tôi là di chứng do xuất huyết não, lúc xoay người phải nhẹ nhàng, nếu không dễ tạo thành di chứng xuất huyết lần 2.”

“Cậu đừng nghe mấy bác sĩ nói, họ là muốn trốn tránh trách nhiệm. Con người chứ nào phải bã đậu đâu, làm gì có dễ dàng chảy máu như vậy?” Chị Hoàng không cho mấy lời của Lục Tử Minh là đúng.

Lục Tử Minh trong lòng sốt ruột, chạy tới bên cạnh bà Lục xem xét một phen, thấy bà Lục cũng không có biểu hiện không ổn, lúc này mới yên tâm: “Dù sao, về sau chị lật người cho bà ấy cũng nhẹ nhàng chút, tránh cho bà ấy phải chịu tội”

Chị Hoàng muốn cầm tiền của Lục Tử Minh, đành phải bất đắc dĩ, cho dù trong lòng có không phục, cũng phải cúi đầu: “Được, về sau tôi sẽ chú ý.”

Chị Hoàng đứng dậy vào phòng vệ sinh cầm chậu lau người cho bà Lục, Lục Tử Minh nhìn không quen: “Chị nhẹ tay chút, chị lau mạnh như vậy, sẽ làm xước da bà ấy mất.”

Ông Lục thấy Lục Tử Minh hết lần này đến lần khác chỉ trích chị Hoàng, có chút áy náy: “Người làm tốt con không cho làm, giờ tìm Tiểu Hoàng tới, lại còn kén cá chọn canh. Không kém là được rồi, dù sao mẹ con giờ cũng chẳng có cảm giác gì, mạnh hay nhẹ có gì khác nhau? Lau sạch là được rồi!”

“Ba biết gì chứ? Giờ chức năng trao đổi chất ở da của mẹ đang kém, chính là cần cẩn thận chăm sóc, ba cũng vậy, cần cẩn thận phối hợp giúp đỡ chị Hoàng.” Lục Tử Minh bất mãn với sự thiếu hiểu biết của ông Lục.

“Được rồi, nếu đã tìm người ta tới làm, thì phải tin tưởng người ta thôi. Con đi sang bên Tiểu Tuyết đi thôi, còn ở đây vung tay múa chân, thật đáng ghét!” ông Lục mất kiên nhẫn, giục Lục Tử Minh đi đi.

Lục Tử Minh tuy là vô cùng lo lắng, những cũng đành đi khỏi phòng bệnh của bà Lục. Tình hình Cốc Thư Tuyết bên kia tuy là ổn định, nhưng chỉ cần cảm xúc có chút bất ổn là sẽ nguy hiểm, hắn ta giờ một bên là mẹ già, một bên là tiểu thiếp, đều không dám lơ là.

Chỉ là giữa lúc bôn ba giữa phòng bệnh của bà Lục và Cốc Thư Tuyết, có chút rảnh rỗi hắn liền nhớ tới người vợ trên danh nghĩa của mình- Trình Mai Tây. Cũng không biết tình hình của Trình Mai Tây giờ ra sao. Giờ hắn cũng không có thời gian quan tâm, hắn định, chờ hắn có thời gian hơn, sẽ đi tìm Trình Mai Tây bàn chuyện ly hôn.

Bên này, mấy ngày gần đây Trình Mai Tây tiến bộ thần tốc. Thiết bị khôi phục mà Bộc Tấn đưa tới cho Trình Mai Tây có tác dụng rất lớn. Mỗi ngày kiên trì 3 lần luyện tập, mỗi lần luyện tập xong, ông Trình lại đỡ Trình Mai Tây đi một vòng quanh sân.

Đầu Trình Mai Tây tuy còn chưa tự do hoạt động được, nhưng đã có thể nhè nhẹ nâng lên. Cô ngẫu nhiên cũng ngẩng cao đầu nhìn xung quanh, dựa vào hành vi đưa chocolate và rượu vang đỏ lúc trước của Bộc Tấn, hẳn là anh đang ở sau một khung cửa sổ nào đó quanh đây nhìn cô. Nhưng mà vì sao, giờ cũng không thấy cảm giác nhoi nhói sau lưng nữa? Chẳng lẽ, Bộc Tấn lại một lần nữa không từ mà đi?

Nghĩ tới có lẽ Bộc Tấn đã yên lặng đi rồi, trong lòng Trình Mai Tây liền trở nên trống rỗng. Thậm chí nó còn bị ý nghĩ này làm cho đau đớn. Cô còn chưa kịp gặp mặt hỏi Bộc Tấn chuyện đã qua, vì sao anh lại ra đi, chẳng lẽ, cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại, liệu anh có cho mình một lời giải thích hợp lý?

Nếu Bộc Tấn chưa đi, thì vì sao mình khong cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy? Cái cảm giác không khí xung quanh vì sự tồn tại của anh ấy mà trở nên lấp lánh, giờ lại biến thành ảm đạm, ở nhà ấm trồng hoa, cũng không còn cảm nhận được mùi hương say mê như vậy nữa? Trình Mai Tây càng lúc càng hốt hoảng, hạnh phúc có vẻ như sắp về tới nơi, chẳng lẽ một lần nữa lại rời xa cô?

Ông Trình lại không rõ suy nghĩ trong lòng Trình Mai Tây? Ông lại chỉ một lòng một dạ lo lắng cho Phương Chi Viễn: “Tiểu Phương hai ngày này sao thế nhỉ? Nó nói mỗi ngày đều tới thăm Mai Tây, sao lại không tới? Sao nói chuyện không giữ lời gì hết vậy?”

Trình Mai Tây coi như không nghe thấy lời lầm rầm của ông Trình. Tình cảm của Phương Chi Viễn đối với mình cô vẫn nhận thấy rõ ràng. Ngày đó lúc nhìn thấy Lâm Như Sơ, tuy rằng cô xuất phát từ bản năng muốn thi đua cao thấp với Lâm Như Sơ, nhưng ngay khi có tâm lý ganh đua thắng bại là cô cũng đã thất bại rồi. Chuyện tình cảm giữa hai người thực ra rất vi diệu, khi cần một người đi tranh thủ, thực ra là đã không còn cần tranh giành nữa rồi, chỉ là, người người đều hiểu đạo lý này, nhưng không phải ai cũng nhịn được không đi tranh giành.

Lâm Như Sơ hồn nhiên tươi đẹp, Phương Chi Viễn trẻ tuổi anh tuấn, lúc Phương Chi Viễn đang tuổi trẻ, Lâm Như Sơ cũng cùng lúc còn trẻ, mà bản thân mình, chẳng qua cũng chỉ là người đàn bà đã có vết thương lòng chồng chất, bị chồng ruồng bỏ. Cho dù hiện nay Phương Chi Viễn có yêu thích mình hơn nữa đi nữa, chờ anh tỉnh táo lại, cũng sẽ hiểu được gánh nặng mà mình đang phải gánh không phải là trách nhiệm mà anh có thể gánh, khi đó, anh sẽ không chịu nổi gánh nặng đó mà muốn thoát khỏi nó.

Phương Chi Viễn sạch sẽ trong sáng như ánh trăng, còn Trình Mai Tây cô như một ngôi sao băng đang sắp rơi, thời gian tốt đẹp nhất của đời người đã qua rồi. Cho dù bên ngoài vẫn đẹp đẽ như cũ, nhưng thực ra trong lòng đã vỡ nát rồi. Cho dù có thể kiễng chân lên để sánh vai với Phương Chi Viễn, nhưng rồi cũng sẽ không theo kịp bước chân anh, cuối cùng rồi cũng sẽ có kết cục đơn giản là không hợp nhau.

Phương Chi Viễn dù sao còn trẻ tuổi, còn chưa nhìn thấu đáo như Trình Mai Tây. Anh chẳng qua chỉ là đột nhiên cảm thấy có khả năng tìm thấy Liễu Nhạc Hạ, nhất thời không có cách nào bứt ra, nhất định phải có tin tức chính xác hoặc thất vọng thực sự mới yên lòng.

Anh trừ bỏ thời gian ăn cơm và ngủ, còn lại đều canh giữ bên ngoài nhà họ Liễu. Trong xe để đồ ăn vặt và nước, đói thì ăn một chút. Anh cũng không vào nhà hỏi thăm ông già câm nữa. Ngày đó ông lão đưa ra một túi sơn tra cũng làm anh nghi ngờ đó là một ước định nào đó, hiện nay anh cảm thấy, chính mình yên lặng xem xét, chắc chắn sẽ đạt được thêm manh mối nào đó.

Buổi tối quay lại nhà họ Hà, Khả Dĩ An hỏi anh mấy ngày nay đang bận gì, Phương Chi Viễn đều ấp úng cho qua. Khả Dĩ An cho rằng anh muốn che dấu tình cảm của mình đối với Trình Mai Tây, cười to trêu chọc: “Thích một bà thím thì có gì đáng xấu hổ? Cả đời người, chẳng phải nên thử đủ loại khả năng sao? Đừng nói, có khi bà thím có kinh nghiệm, lại càng hấp dẫn…”

Ánh mắt Phương Chi Viễn nhìn chằm chằm Khả Dĩ An dường như có thể ăn thịt người vậy. Khả Dĩ An vội vàng cầu xin tha thứ: “Được rồi, được rồi, là tôi sai rồi, không nên nói lung tung. Trình Mai Tây đúng là người duy nhất từ bấy tới giờ cậu động lòng, tôi tin tưởng cậu với chị ấy đúng là chân tình, tôi không nói linh tinh nữa.”

Phương Chi Viễn không muốn nói cho Khả Dĩ An biết mình vừa quay lại nhà họ Liễu, chăm chú nhìn bản ghi chép, cách nghĩ của anh cực kỳ trực tiếp, dựa theo quy mô công việc của chú Liễu 15 năm trước, hiện tại sự nghiệp của chú chắc chắn cũng không kém, cho nên anh soát lại một lượt, đánh chữ Liễu, sau đó thay đổi các từ khác để tìm kiếm.

“Nhìn cái gì mà chăm chú thế?” Khả Dĩ An dường như hôm nay muốn chọc Phương Chi Viễn tới cùng, đưa đầu ra lén nhìn ghi chép của Phương Chi Viễn.

Phương Chi Viễn mau chóng đóng lại sổ ghi chép đứng dậy: “Chẳng lẽ cậu không hiểu là luật sư phải tôn trọng người khác à? Cẩn thận tôi kiện cậu xâm phạm tự do cá nhân!”

“Được, vậy cậu đi kiện đi? Có cần kiện luôn cả chuyện hồi nhỏ tôi còn nhìn cả cậu cởi truồng? Tôi giúp cậu giới thiệu luật sư quen nhé? Có điều, chắc chắn cậu sẽ thua tôi thôi!” Khả Dĩ An vô cùng buồn cười với thái độ của Phương Chi Viễn.

“Đừng tưởng rằng luật sư các cậu có quan hệ thân thiết với quan tòa chúng tôi liền không kiện được nhá. Nói cho cậu biết, nếu thật đi kiện cậu, bảo ai thắng ai thua cũng là chưa chắc đâu!” Phương Chi Viễn không cho là đúng đối với sự tự tin của Khả Dĩ An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.