Sợ Cưới

Chương 182: Mưa gió lại tới




“Anh chẳng phải nói là em đang mang thai phải ăn nhiều một chút à? Vì con, em cho dù thành thùng cơm, bị béo lên cũng không sao” Cốc Thư Tuyết khéo léo nói.

“Ừ, đúng là nên ăn nhiều một chút! Em chẳng phải không thích ăn thịt mỡ à? Sao hôm nay nạc mỡ gì cũng ăn thế?” Lục Tử Minh nghi ngờ.

“Có thể là do khi mang thai khẩu vị thay đổi đi, trước đây chẳng muốn ăn, giờ lại thích.” Cốc Thư Tuyết giải thích.

“Ồ, có lẽ đúng là thế. Mau lại đây ăn thêm chút nào?” Lục Tử Minh vừa ăn vừa đút cho Cốc Thư Tuyết. Cốc Thư Tuyết vừa nãy chỉ lo cho Mạch Tu Kiệt ăn, bản thân chẳng ăn được mấy miếng, lúc này vui mừng phối hợp với Lục Tử Minh ăn thêm chút.

Cơm nước xong, Lục Tử Minh thu dọn bát đũa, quay lại bên cạnh Cốc Thư Tuyết, quan sát tỉ mỉ: “ Hôm nay khí sắc không tệ, xem ra con trai hôm nay ngoan!”

Cốc Thư Tuyết mỉm cười không nói, Lục Tử Minh cúi xuống bụng Cốc Thư Tuyết lắng nghe: “Con ơi, chào con, ba là ba của con đây. Con nhớ nhớ kỹ giọng của ba nhé!”

Lục Tử Minh ngẩng đầu lên: “Tiểu Tuyết, anh muốn thương lượng với em chuyện này.”

“Chuyện gì? Anh nói đi?” Cốc Thư Tuyết quay sang.

“Hộ lý của mẹ anh nghỉ rồi, bây giờ là ba đang chăm sóc mẹ, có thể mỗi ngày anh sẽ phải qua bên kia nhiều thời gian hơn, em không sao chứ?” Lục Tử Minh nhìn Cốc Thư Tuyết mà có chút chột dạ.

“Em không sao, anh cứ yên tâm đi, em khỏe lắm!” Cốc Thư Tuyết đồng ý ngay.

“Tiểu Tuyết, em thật tốt. Đúng là hiểu lòng người.” Lục Tử Minh vô cùng vui mừng ôm lấy Cốc Thư Tuyết.

Lục Tử Minh có chút động tình, bàn tay không tự chủ được dạo chơi trước ngực Cốc Thư Tuyết, Cốc Thư Tuyết bắt lấy tay Lục Tử Minh, ngăn cản sự xâm lược của hắn ta: “ Chồng, anh quên à? Bác sĩ dặn không được kích động, chú ý em bé mà.”

Lục Tử Minh dừng hai tay lại, hai bàn tay nắm chặt lấy hai luồng mềm mại của Cốc Thư Tuyết, rồi chán nản buông tay, như đứa bé xin kẹo mà không được, mặt buồn thiu, Cốc Thư Tuyết hôn một cái lên mặt Lục Tử Minh: “Ngoan nào, vì con chúng ta.”

Lục Tử Minh lấy tay từ trong áo Cốc Thư Tuyết ra, nhẹ nhàng ôm lấy Cốc Thư Tuyết: “Vừa nãy là anh quá xúc động, sau này anh xúc động thì em phải nhắc nhở anh nhé, đừng ảnh hưởng tới con của chúng ta nhé.”

Hai người đang chìm đắm trong không khí ấm áp, đột nhiên điện thoại của Lục Tử Minh kêu, Lục Tử Minh cầm lên nhìn, là Lục Tử Khanh: “Anh, chúng ta chẳng phải là đã bàn xong rồi à? Nhờ cô Lý chăm sóc cho mẹ, ba vừa gọi điện nói anh cho cô Lý nghỉ rồi à? Cô ấy làm tốt thế sao phải cho nghỉ?”

“Ba không nói cho em biết anh sao phải cho cô ấy nghỉ à? Ông ấy còn muốn cáo trạng à?” Lục Tử Minh tức giận bất bình.

“Không nói, ba nói anh cho cô Lý nghỉ rồi, giờ ba phải chăm mẹ đấy, ba lại bị cao huyết áp choáng váng đầu óc. Anh cũng thật là, sao không cho cô ấy chăm sóc cho mẹ, ba mà ốm ra đấy thì làm sao?” Lục Tử Khanh thấy vô cùng khó hiểu đối với hành động của Lục Tử Minh.

“Ba cùng cái cô Lý đó, hai người chạy tới nhà của anh, hai người lăn tới trên giường, em nói anh có phải nên cho bà ấy nghỉ hay không? Nếu không cho nghỉ hai người không biết còn làm gì nữa, mẹ không phải là sẽ tức chết à?” Lục Tử Minh tức giận nói.

“Cái gì? Ba lại tật cũ tái phát à? Ba từng này tuổi rồi còn tham cái đó?” Lục Tử Khanh bất ngờ suýt té ghế.

“Anh phát hiện ra chuyện của họ, cũng không có cách nào đành cho bà ấy nghỉ việc, để ba chăm sóc mẹ vài ngày cho nếm chút đau khổ, sau đó anh sẽ tìm hộ lý khác.” Lục Tử Minh nói cho Lục Tử Khanh tính toán của mình.

“Vậy được, anh cứ quyết định đi. Anh cũng đừng làm quá, qua loa chút là được, đừng để ba mệt tới mức bệnh ra.” Lục Tử Khanh dặn dò.

“Anh biết mà. Em đừng lo lắng. Đúng rồi, Trương Bác Tùng quay về chưa? Chuyện công ty thế nào?” Lục Tử Minh rất lo lắng chuyện công ty.

“Bác Tùng còn chưa quay về, cũng chẳng biết anh ta đi đâu. Giờ công ty vẫn đang làm việc, cả công ty lớn như vậy để không cũng không được, vẫn luôn thu được chút tiền mà.” Âm thanh Lục Tử Khanh buồn bã.

“Chẳng phải nói công ty nợ khoản tiền lớn à? Thời gian ngắn như thế, em làm như thế nào?” Lục Tử Minh có chút bất ngờ.

“Em hợp tác với Chu Anh Kiệt- Tổng Giám đốc trước kia. Em lấy tài sản công ty làm cổ phần hợp tác, anh ấy lại đầu tư 100 vạn, tạm thời cũng chống đỡ được.” Âm thanh Lục Tử Khanh có vẻ mệt mỏi.

“Tổng Giám đốc công ty của em, sao anh ta lại có nhiều tiền thế được? Không phải tiền kiếm của công ty ra đấy chứ?” Lục Tử Minh nghi ngờ.

“Cho dù là tiền anh ta có được từ đâu đi nữa, dù sao bây giờ em cũng thiếu số tiền đó, em không muốn bán nhà, dù sao cũng chỉ có hạ sách này. Cứ chống đỡ công ty tạm đã, nếu không thì biết làm sao bây giờ?” Lục Tử Khanh hỏi vặn lại Lục Tử Minh.

“Cũng phải, dù sao em cũng cẩn thận nhé, đừng để bị lừa.” Lục Tử Minh dặn dò Lục Tử Khanh.

“Giờ em còn sợ bị người ta lừa gì nữa? Người chồng cùng giường chung gối, cha của các con em còn phản bội em, em còn có thể tin ai được? Người và người, chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau mà thôi!” Lục Tử Khanh bi thương nói.

“Được rồi, Tử Khanh, đừng buồn nữa, hai đứa bé sao rồi?” Lục Tử Minh nhớ thương hai đứa cháu ngoại.

“Ngữ Nhạc mấy hôm trước đột nhiên hôn mê, bác sĩ nói nó bị nhiễm virus, nhưng em còn có chút chưa yên tâm. Chờ công ty ổn định hơn em sẽ đưa nó đi kiểm tra lại. Hôm Ngữ Nhạc ốm, một mình Ngữ Hoan chạy tới nhà ba mẹ, dọa em sợ chết khiếp, cuối cùng tìm được nó ở cửa nhà.” Giờ nhắc lại, trong lòng Lục Tử Khanh vẫn có chút sợ.

“Cũng may là Ngữ Hoan còn biết nhà ở đâu, nếu không thì…Chuyện của Ngữ Nhạc em đừng sơ ý, dặn dò giúp việc chú ý, em đừng quá mệt mỏi.” Lục Tử Minh không giúp được gì, chỉ có thể an ủi suông.

“Được rồi, chuyện của em không cần anh phải lo đâu. Anh ở bên đó chăm sóc mẹ và Tiểu Tuyết cho tốt, đừng để ba mệt quá.” Lục Tử Khanh hận không có phép phân thân, chiếu cố chu toàn mọi người.

Cúp điện thoại xong, Cốc Thư Tuyết nhìn chằm chằm Lục Tử Minh, cười xấu xa: “Em còn nói anh sao lại hư như vậy, hóa ra là từ lão anh hùng hảo hán mà ra, nhìn không thấy nha, ba anh còn thật là lợi hại đó, anh hùng phong độ không giảm mà!”

Lục Tử Minh biến sắc, ngăn Cốc Thư Tuyết: “Em nói linh tinh cái gì đó? Ba anh là trưởng bối, sao em có thể nói ông ấy như vậy? Mẹ anh quản nghiêm lắm, ba anh mãi mới có được tự do, nên có chút hoang đường mà thôi!”

Cốc Thư Tuyết không nhạo báng thêm nữa, mà che miệng cười, Lục Tử Minh đưa tay cù vào nách Cốc Thư Tuyết: “Đồ hư đốn này, cười gì chứ? Cười nữa anh “thịt” em luôn!”

“Anh tới đi mà, tới đi. Em cá là anh không dám, cẩn thận con trai anh ở trong bụng kháng nghị nha.” Cốc Thư Tuyết trêu chọc.

Lục Tử Minh đè chặt Cốc Thư Tuyết, nhưng chỉ dám hai ngực chạm nhau, không dám đè lên bụng Cốc Thư Tuyết, hơi nghiêng người, lấy tay Cốc Thư Tuyết nhét vào bên dưới của mình: “Tiểu Tuyết, nó nhớ em này!”

Cốc Thư Tuyết ghét bỏ rụt tay lại. Lục Tử Minh bắt được cổ tay cô ta lại nhét vào: “ Còn xấu hổ gì chứ? Trước kia cũng có phải chưa cầm đâu? Em an ủi nó chút đi mà?”

Cốc Thư Tuyết không tình nguyện mà cầm lấy, không tình nguyện làm, giống như được thỏa nguyện, Lục Tử Minh kêu lên thoải mái: “Tiểu Tuyết, thật thoải mái, đôi tay này của em, đúng là đặc biệt sinh ra vì nó, vừa mềm vừa khéo, thật là làm người ta không chịu nổi!”

Khi Lục Tử Minh thỏa mãn rên lên một tiếng, tất cả đều ngừng lại, Lục Tử Minh đứng dậy: “ Anh đi phòng vệ sinh tắm một cái, em rửa tay đi.”

Cốc Thư Tuyết lấy ra khăn giấy, từng chút từng chút lau sạch sẽ. Cô ta lau đi lau lại mà vẫn cảm thấy không sạch sẽ. Lục Tử Minh đi ra ngoài rồi vẫn thấy Cốc Thư Tuyết đang lau tay, có chút không vui: “ Em chẳng phải nói không chê bẩn à? Em chẳng phải nói đây là thứ đẹp nhất mà em thấy sao? Giờ thay đổi rồi?”

“Em mang bầu không chịu được mùi này mà, anh mau bưng chậu nước giúp em rửa tay đi.” Cốc Thư Tuyết cau mày.

Lục Tử Minh nghe thấy thế, vội vàng bưng chậu nước tới rửa tay cho Cốc Thư Tuyết. Cảm giác dinh dính trên tay Cốc Thư Tuyết cuối cùng mới hết, hai hàng lông mày cô ta lúc này mới giãn ra.

Lục Tử Minh lại ở lại một chút, liền đi qua bên bà Lục. Nói chuyện mà Cốc Thư Tuyết không buồn quan tâm, âm thanh Lục Tử Minh mới to hơn một chút, Cốc Thư Tuyết liền phiền chán: “ Em chẳng phải đồng ý cho anh qua bên mẹ anh rồi à? Anh cứ đi thôi, em đang nằm nghỉ, đừng làm phiền em!”

Trong lòng Lục Tử Minh cảm thấy, dường như Cốc Thư Tuyết đã thay đổi chỗ nào đó, nhưng hắn ta quy kết tất cả là vì Cốc Thư Tuyết mang bầu nằm trên giường buồn chán, cho nên cũng không truy cứu.

Đến phòng bà Lục, ông Lục đang nằm lim dim bên cạnh giường, Lục Tử Minh gọi ông Lục cùng lật người cho bà Lục. Ông Lục hồi lâu cũng không đứng dậy, Lục Tử Minh có chút không vui: “Ba, gọi ba tới đây lật người cho mẹ, sao mãi không thấy tới thế?”

“Mày giờ lớn rồi, có bản lĩnh rồi, hơi chút là hô to gọi nhỏ với ba mày! Tao với mẹ mày nuôi được con kiểu gì đây chứ? Tử Khanh thì cả ngày không thấy bóng dáng, mày ở đây, đầu óc lại không ở đây, cả ngày lẫn đêm coi chừng cái con kỹ nữ đó.” Ông Lục tức giận lầm bầm.

“Ba bất mãn gì với con cũng được, đừng kéo theo Tử Khanh. Công ty nó xảy ra chuyện lớn rồi. Trương Bác Tùng trốn rồi, giờ nó cũng đang mẻ đầu sứt trán kia kìa, chúng con không nói là sợ ba lo lắng!” Lục Tử Minh bất ngờ nói ra, nói cả chuyện trước đây cố ý gạt ông bà Lục luôn.

“Con nói cái gì? Công ty chúng nó xảy ra chuyện gì? Giờ thằng khốn Trương Bác Tùng đó còn chạy à? Con làm sao không sớm nói cho ba biết?” ông Lục vừa nghe liền cuống.

Lục Tử Minh chợt thấy hối hận vì đã làm ông Lục lo lắng theo, vội vàng níu ông Lục lại: “Ba, ba nhất định phải cố nhịn đấy, Tử Khanh nói công ty giờ đã hoạt động bình thường, cũng có tin tức của Trương Bác Tùng rồi, chuyện đã qua rồi!”

Ông Lục từ từ đứng vững: “Ừ, qua rồi là tốt rồi! Con sao không nói một lần cho xong, hại huyết áp của ba cứ lên lên xuống xuống, giờ còn có chút choáng váng đây.”

Lục Tử Minh từ từ đỡ ông Lục ngồi xuống mép giường: “Ba, ba đừng làm con sợ. Mẹ đã thế này rồi, ba có việc gì nữa thì bảo con phải sống sao đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.