Sợ Cưới

Chương 152: Mở cửa trái tim lần nữa




Ông Lục còn muốn bàn bạc thêm về vấn đề vừa rồi kỹ hơn, Lục Tử Minh lại không muốn dây dưa nhiều: “Đi thôi, đi vào trước đã.” Lục Tử Minh đi tới nhấc hành lý của ông Lục, dẫn ông đi vào bệnh viện.

Ông Lục đi theo Lục Tử Minh vào bệnh viện, vừa vào cửa đã hỏi bà Lục: “Mẹ con đâu? Mau dẫn ba đi thăm mẹ con.”

Lục Tử Minh đi về phía khoa não, đến cửa phòng bệnh, Lục Tử Minh dừng lại tiêm dự phòng cho ông Lục: “Ba, tình hình của mẹ có chút nghiêm trọng, ba nhất định đừng quá sốt ruột!”

“Làm gì lắm lời thế? Ba con hiểu rồi. Mau dẫn ba đi thăm mẹ con.” Ông Lục đẩy cửa phòng bệnh, đi thẳng tới giường bà Lục.

Nhìn thấy bà Lục mấy ngày trước còn khỏe mạnh nhanh nhẹn, hiện giờ thành cái dạng này, tuy rằng đã có đủ tư tưởng chuẩn bị, ông Lục vẫn choáng váng, Lục Tử Minh vội đưa tay ra đỡ, ông Lục mới không ngã xuống.

Ông Lục nhờ Lục Tử Minh dìu tới bên giường bà Lục: “Bà nó, hàng ngày tôi đã nói bà đừng có kích động bà không nghe, bà xem bà chịu thiệt chính là vì cái tính tình này đây, giờ thành thế này, bà mau khỏe lên, nghe tôi nói chuyện chứ?”

Ông Lục nói xong liền có chút kích động, Lục Tử Minh lo lắng ông phát bệnh, liền mở miệng đề nghị: “ Ba, ba không đi thăm cháu đích tôn của ba à? Chúng ta đi thăm Tiểu Tuyết đi?”

Ông Lục vừa nghe nhắc tới cháu đích tôn, sự chú ý lập tức thay đổi, lại dặn dò bà Lục: “Bà nó, bà nằm ở đây nhé, tôi đi thăm cháu trai bảo bối của tôi, lát nữa quay lại với bà.”

Lục Tử Minh dẫn theo ông Lục đi tới phòng bệnh số 3, Cốc Thư Tuyết kêu ngọt ngào: “Bác trai, bác đã tới rồi à?”

Ông Lục cười ánh mắt thành hình vầng trăng: “Ai chà, Tiểu Tuyết, con có khỏe không? Cháu trai bảo bối của bác có ngoan không?”

Cốc Thư Tuyết bĩu môi: “Cháu trai bảo bối của bác, suýt chút nữa đã bị bà thông gia đánh cho mất luôn rồi.”

“Cái gì, người đàn bà xấu kia dám đánh con à? Lá gan bà ta cũng lớn quá thể, để xem bác thu thập bà ta thế nào!” ông Lục nói xong liền đứng dậy muốn đi tìm bà Trình để tính sổ.

Lục Tử Minh giữ chặt ông Lục: “Ba, ba đi đâu thế? Họ không có trong viện.”

“Trình Mai Tây không phải là nằm viện à? Sao lại không có trong viện?” ông Lục hồ nghi hỏi.

“Trình Mai Tây đã xuất viện rồi, giờ đang ở trong nhà.” Lục Tử Minh bất đắc dĩ giải thích.

“Cái gì? Người nhà họ Trình bọn họ khinh người quá đáng. Trình Mai Tây đã xuất viện, nhưng lại hại cháu ta suýt nữa mất, hại Tiểu Tuyết ở đây chịu khổ!” ông Lục một lòng muốn đi lấy lại công đạo cho Cốc Thư Tuyết.

Lục Tử Minh không thể ngăn được ông Lục, đành đồng ý: “Ba, cho dù ba muốn đi, con cũng không ngăn cản. Con đi nói với cô Lý một câu, để cô ấy sắp xếp thời gian qua đây trông Tiểu Tuyết, con và ba đi về được không?”

Ông Lục nghĩ nghĩ, đồng ý ý kiến của Lục Tử Minh. Hai người cùng nhau về phòng bà Lục, Lục Tử Minh đơn giản dặn dò cô Lý vài câu, rồi lấy hành lý của ông Lục, hai người cùng nhau về nhà.

Đến cửa nhà, ông Lục giục Lục Tử Minh mở cửa, Lục Tử Minh không đồng ý, chỉ gõ gõ cửa. Bên trong mắt mèo, dường như có người nhìn qua hai người, nhưng không mở cửa.

Ông Trình ra bên ngoài nhìn thấy là hai cha con Lục Tử Minh, quay về thương lượng với bà Lục: “Ba Lục Tử Minh tới rồi, làm sao?”

“Lão già đó, để cho lão ấy ở bên ngoài.” Bà Trình vẫn ghi nhớ mãi chuyện ông Lục dung túng cho chuyện của Lục Tử Minh và Cốc Thư Tuyết.

“Không ra mặt cũng không được, dù sao cũng là ba chồng Trình Mai Tây, nhốt ông ta ở ngoài cửa cũng không thích hợp. Để ông ta vào đi, xem ông ta nói gì.” Ông Trình càng lo lắng chu đáo hơn.

Bà Trình nhìn qua Phương Chi Viễn ở phía đối diện, Phương Chi Viễn thân phận xấu hổ khó phát biểu ý kiến, chỉ là im lặng không nói, bà Trình thở dài: “Vậy mở cửa đi, dù sao trốn tránh cũng không phải là cách.”

Ông Trình mở cửa, ông Lục vọt vào như tên lửa, miệng kêu lớn: “Lý Mỹ Lan, người đàn bà thối tha này, bà giấu tâm tư gì hả, Cốc Thư Tuyết mang bầu cháu trai bảo bối của nhà tôi, bà đánh nó, là muốn hại nhà họ Lục chúng tôi đoạn tử tuyệt tôn đấy hả?”

Ông Trình thấy ông Lục khí thế ngút trời, đứng lên che trước mặt bà Trình: “Ông thông gia, chúng ta có chuyện gì nói chuyện, đừng động thủ được không? Mẹ Mai Tây không cẩn thận lôi Cốc Thư Tuyết xuống đất, cũng không phải cố ý hại cô ta sảy thai, hơn nữa, nó không phải cũng chưa sảy thai hay sao?”

Ông Lục thấy Phương Chi Viễn, lại thêm lúc trước Lục Tử Minh giới thiệu Phương Chi Viễn chính là bác sĩ của Cốc Thư Tuyết, ông Lục nhất thời ngộ ra: “Được lắm, các người nói Lục Tử Minh nhà ta có bồ nhí, vừa đánh vừa mắng nó, nói nó là đồ khốn kiếp này kia, giờ các ngươi mang đàn ông vào nhà, còn cùng hắn ta cấu kết hại cháu đích tôn bảo bối nhà tôi!”

Phương Chi Viễn từ nhỏ ở gia đình gia giáo, bà ngoại anh cũng là tiểu thư nhà danh giá, chưa từng chứng kiến sự mắng mỏ thô thiển như vậy, thấy liên lụy tới mình, đành đứng dậy giải thích: “Bác trai, tôi nghĩ bác nhầm rồi, quan hệ giữa tôi và Trình Mai Tây chỉ đơn thuần là bác sĩ và bệnh nhân, Cốc Thư Tuyết cũng là bệnh nhân của tôi, xin bác đừng ngậm máu phun người!”

Lục Tử Minh ôm chặt lấy ông Lục: “Ba, được rồi, đừng làm ầm ĩ. Lời ba muốn nói cũng nói rồi, chúng ta đi thôi.”

“Tôi không đi, muốn đi cũng là bọn họ phải đi, đây là nhà của con trai tôi, chỗ nào tôi cũng không đi, tôi cứ ở đây!” Ông Lục ngồi xuống sofa, cho dù Lục Tử Minh kéo thế nào cũng không đi.

“Ba, nghe lời con, ra ngoài con tìm khách sạn cho ba ở, làm sao phải ở đây dây dưa tức giận? Ba mà tức đến bệnh rồi thì con phải làm sao?” Lục Tử Minh đau khổ cầu xin.

“Tử Minh, ba tuyệt đối sẽ không đi, ba có ngủ ở sofa, cũng phải ở tại nhà của con!” Lục Tử Minh không có cách nào, nhất thời lâm vào bế tắc.

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa ầm ĩ, mấy người nhìn nhau, Lục Tử Minh đứng dậy mở cửa, bên ngoài có vài người cảnh sát, thấy Lục Tử Minh liền gật đầu: “Xin chào anh, chúng tôi là cảnh sát khu vực, nhận được điện thoại báo nhà anh có sự việc đánh nhau. Rốt cuộc là thế nào?”

Lục Tử Minh vẻ mặt cười cười: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là người nhà, không đánh nhau mà, chỉ là mọi người khi nói chuyện ngôn ngữ có chút phong phú, lại lôi lôi kéo kéo chút thôi.”

Cảnh sát không hiểu: “Trung tâm chỉ huy của chúng tôi rõ ràng nhận được điện thoại báo, nhìn thấy đối diện bên này có nhà đánh nhau, chẳng lẽ người ta nói đùa?”

“Có khi là người muốn đùa cảnh sát đấy, về sau các anh gặp được người như thế, nhất định phải nghiêm khắc trừng trị. Xem hắn ta có còn dám không có việc gì gọi cho cảnh sát nữa hay không?” Lục Tử Minh đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người báo án.

Phía đối diện, Bộc Tấn vẫn chú ý động tĩnh bên này, thấy Phương Chi Viễn đi vào phòng khách, Bộc Tấn cảm giác sự uy hiếp mạnh mẽ, ở lần chạm mặt ngắn ngủi lần trước, anh đã rõ ràng cảm nhận được, Phương Chi Viễn này, đối với Trình Mai Tây tuyệt đối không đơn giản là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Bây giờ ông bà Trình còn vô cùng hiển nhiên tin cậy anh ta nữa.

Bộc Tấn toàn tâm toàn ý chú ý quan sát bên kia đường, nhìn thấy Lục Tử Minh và ông Lục đi vào, nhìn thấy họ hùng hùng hổ hổ, Bộc Tấn lo cuống lên, nhìn thấy hai bên giương cung bạt kiếm căng thẳng, Bộc Tấn lo sợ hai bên ra tay quá nặng, xúc phạm tới Trình Mai Tây, lúc cấp bách, liền gọi báo án cho cảnh sát.

Không ngờ sau khi cảnh sát tới, nói hai ba câu liền bị Lục Tử Minh đuổi đi, Bộc Tấn hận không thể trực tiếp tới bên nhà đối diện, lại là chính mình không có tư cách gì, đành phải để mặc tình hình tiếp tục.

Thấy ông Lục không có ý định rời đi, Phương Chi Viễn suy nghĩ một lát, rồi gọi ông Trình ra ngoài ban công: “Chú, cháu có một ý này, không biết chú thấy sao?”

“Cháu nói đi.” Ông Trình nói khách sáo.

“Chú, bây giờ Mai Tây cần một hoàn cảnh yên tĩnh để tĩnh dưỡng. Nhà cháu rộng lắm, lại có một nhà ấm thủy tinh trồng hoa, mỗi ngày cô ấy tiếp xúc nhiều với thực vật sẽ tốt hơn, có lợi cho sự khôi phục của cô ấy.” Phương Chi Viễn lấy hết dũng khí.

Từ lúc cha mẹ gặp tai nạn máy bay, Phương Chi Viễn chưa từng dẫn ai tới nhà của mình, cũng không phải là nhà anh quá hỗn loạn không thể mời khách, mà ngược lại, anh là người đàn ông thích sạch sẽ. Anh chỉ là không muốn phô bày nhà mình với bất kỳ ai khác, cũng không muốn người khác nhìn thấy nỗi đau của mình. Mười lăm năm sau, đây là lần đầu tiên anh mời khách tới nhà mình.

Mỗi người bạn gái của Phương Chi Viễn, cũng chưa từng tới nhà của anh,đối Phương Chi Viễn mà nói, dẫn họ về nhà, nghĩa là để chính mình thản nhiên, không có gì dấu giếm đối mặt với họ, hoặc là các cô ấy, còn chưa thực sự tiến vào nội tâm của anh, cho nên khó có thể làm cho anh mở rộng trái tim, để cho đối phương chính thức đi vào.

Ở tình hình đặc biệt như thế này, Phương Chi Viễn lại nói ra muốn mời Trình Mai Tây đi tới ở nhà anh, ông Trình mặc dù không biết tính toán của Phương Chi Viễn, vẫn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Bác sĩ Phương, cháu đã giúp chúng tôi nhiều việc lắm rồi, thật ngại vô cùng nếu tiếp tục làm phiền cháu.”

Trong lòng Phương Chi Viễn sôi trào, nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh tự nhiên như cũ: “Chú khách sáo quá, dù sao cháu cũng ở một mình, bình thường trong nhà cũng để không, cô chú đi qua ở, mỗi ngày cháu đều ăn được đồ cô nấu, cháu là được nhờ ấy chứ?”

Ông Trình gật đầu với Phương Chi Viễn: “Được, bác sĩ Phương, cảm ơn cháu. Chú đi nói chuyện với Mai Tây chút.”

Ông Trình đi vào phòng ngủ, tới trước giường của Trình Mai Tây: “ Lời nói bên ngoài kia con cũng nghe được chứ? Bác sĩ Phương muốn chúng ta tới ở nhà cậu ấy, con thấy sao?”

Ánh mắt Trình Mai Tây hướng về phía ông Trình, nhẹ nhàng nhắm lại, ông Trình gật đầu nghiêm túc: “ Mai Tây, nếu con đồng ý, chúng ta sẽ chuyển tới ở chỗ bác sĩ Phương. Nó là một đứa bé ngoan, rất quan tâm tới con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.