Sợ Cưới

Chương 148: Ác ma sẽ đi




Cúp điện thoại xong, Chu Anh Kiệt nhìn về phía Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, trước kia chúng ta nợ tiền họ, họ đều nói không sao, chúng ta nợ thoải mái, giờ nghe nói tài chính của chúng ta gặp vấn đề, bọn họ đều tất cả đều không nhận.”

Lục Tử Khanh nản lòng thoái chí: “ Thái độ của họ cũng là bình thường. Bây giờ ai chẳng như thế!”

Chu Anh Kiệt thử thăm dò Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, bây giờ có một biện pháp không cần phá sản.”

Hai mắt Lục Tử Khanh sáng ngời: “Biện pháp gì?”

“Tôi đăng ký một công ty khác, em lấy các tài sản hiện có của công ty đầu tư vào, chúng ta kinh doanh tại đây luôn, sau khi thu được lợi nhuận thì trả các khoản nợ gấp, sau đó lại tính tiếp.” Chu Anh Kiệt nói ra ý đồ trong đầu.

Lục Tử Khanh liếc nhìn Chu Anh Kiệt: “Cậu không phải đã tính toán từ lâu, cho nên mới mặc kệ Trương Bác Tùng làm cho công ty rối tinh rối mù, chính là chờ chuyện này xảy ra cháy nhà hôi của đúng không?”

Chu Anh Kiệt liên tục xua tay: “Tử Khanh, tôi là người thế nào em còn chưa rõ hay sao, tôi với em, là trung thành và tận tâm, giờ công ty thành ra thế này, anh sốt ruột thay em chứ.”

Lục Tử Khanh một chốc một lát cũng không có cách nào, đồng ý buổi tối về sẽ suy nghĩ.

Hai người ở công ty lại tìm manh mối hồi lâu, cũng không có kết quả gì. Chu Anh Kiệt lái xe đưa Lục Tử Khanh về nhà, trên đường về, Chu Anh Kiệt mời Lục Tử Khanh đi ăn tối: “Tử Khanh, sắp 9 giờ rồi, chúng ta đi ăn tối thôi. Gần đây có quán cơm Tây ngon lắm, em đừng để đói bụng sẽ ảnh hưởng sức khỏe.”

Lục Tử Khanh mặt không chút thay đổi: “Tôi không đói, không đói, tôi muốn về nhà với con gái tôi!”

Thấy thái độ Lục Tử Khanh kiên định, Chu Anh Kiệt cũng không kiên trì nữa, đưa Lục Tử Khanh về tới nhà, Lục Tử Khanh liền xuống xe, Chu Anh Kiệt thâm tình nhìn Lục Tử Khanh: “Tử Khanh, sáng mai tôi tới đón em. Việc hôm nay tôi nói với em, em suy nghĩ một chút, đó là biện pháp tốt nhất!”

Lục Tử Khanh không trả lời, tay cầm tay nắm cửa hơi dừng vài giây, sau đó quyết đoán mở cửa xuống xe, để lại cho Chu Anh Kiệt cái bóng lưng. Chu Anh Kiệt nhìn người phụ nữ đã chiếm một vị trí trong thời thanh xuân của mình, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Vừa vào nhà, chỉ có đèn cửa còn sáng, Ngữ Hoan Ngữ Nhạc đã được ô- sin cho đi ngủ. Lục Tử Khanh bỏ túi xách, vào phòng ngủ đổi quần áo ở nhà, nhẹ chân đi vào phòng ngủ của hai cô con gái. Phòng con gái từ trước tới giờ vẫn là phong cách công chúa, lấy màu hồng làm chủ đạo, khuôn mặt hai đứa bé bị ánh đèn màu hồng phản chiếu nhìn vô cùng đáng yêu.

Trương Ngữ Hoan Trương Ngữ Nhạc từ bé đã hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực, Lục Tử Khanh không thể tin nổi, nếu công ty Bác Thông bị tuyên bố phá sản, nhà cửa tất cả phải đem đi bán đấu giá, hai đứa con gái sẽ không còn được lớn lên ngọt ngào vui vẻ. Giờ phút này, Lục Tử Khanh quyết định, cho dù dùng đường vòng, cũng phải liều mạng giữa lấy cuộc sống cho hai cô con gái.

Lục Tử Khanh nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng ngủ của hai đứa bé, cả đường vất vả, lại bị đả kích tinh thần, cô đã sớm sức cùng lực kiệt. Nhưng còn vướng bận bà Lục, cô cầm điện thoại gọi cho Lục Tử Minh: “Anh, mẹ thế nào, mổ xong tình hình có ổn không?”

“Mẹ ổn cả, cô Lý đang chăm sóc, giờ mẹ cứ 2 tiếng phải xoay người một làn, anh cứ 2 tiếng lại chạy qua đó, cô Lý một mình không xoay nổi người cho mẹ, mẹ là xuất huyết não, nên hơi vô ý là sẽ tại thành xuất huyết tiếp.” Lục Tử Minh nói dồn dập.

“Anh, anh đừng chỉ lo bên Cốc Thư Tuyết, cũng đi thăm mẹ chút, mẹ bây giờ còn rất nguy hiểm.” Lục Tử Khanh khuyên bảo Lục Tử Minh.

“Biết rồi, biết rồi. Em quan tâm chuyện chính của em đi, đừng quan tâm mẹ, mẹ bên này có anh rồi. Công ty bên kia thế nào?” Lục Tử Minh đang ở phòng bệnh của Cốc Thư Tuyết, không muốn nói vài chủ đề quá mẫn cảm.

“Giờ còn đang loạn cào cào. Còn chưa có tin tức của Trương Bác Tùng, cũng không có cách nào cả.” Lục Tử Khanh không còn đường xoay sở.

“Tử Khanh à, em đừng sốt ruột, cứ từ từ, rồi sẽ có biện pháp.” Lục Tử Minh vô vị an ủi.

“Ừ, vậy em tắt máy đây. Có chuyện gì anh liên lạc với em nhé.” Lục Tử Khanh cúp điện thoại, cô vô cùng lo lắng cho bà Lục, lại bất đắc dĩ mình không thể ở bên cạnh bà.

Trở lại phòng ngủ, Lục Tử Khanh thay quần áo chui vào chăn, tuy rằng nhiều tâm sự, nhưng dù sao cũng quá mệt mỏi, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

Trình Mai Tây nếu biết cô cũng trải qua tất cả tương tự thế này không biết sẽ có cảm tưởng gì, sẽ vui sướng vì Lục Tử Khanh bị báo ứng, hay là thương hại cho người đã từng là chị em tốt? Nhưng tất cả các giả thiết đều không có thực.

Trình Mai Tây lúc này đang đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của cô, hoàn toàn không biết những mưa gió, thay đổi của bên ngoài. Cô không biết có một đôi mắt yên lặng bảo vệ và dõi theo mình ngay gần bên, cũng không biết ở xa tận Thẩm Dương, Lục Tử Khanh đang phải chịu đau khổ giày vò.

Thế giới của Trình Mai Tây trở nên vô cùng thuần túy, chỉ có ba mẹ và cô, cho dù thế giới bên ngoài có thay đổi nhanh chóng hơn đi nữa, 3 người họ liền là một thế giới nhỏ… Tại thế giới nhỏ bé này, chỉ có một chờ mong, chính là cô có thể nhanh chóng khỏe lên, tự mình đem gấp bội những đau khổ mình đã phải trải qua, trả lại cho Lục Tử Minh.

Tắt đi đèn phòng ngủ, toàn bộ thế giới đều im lặng, Trình Mai Tây yên lặng nằm trong bóng đêm, ánh mắt mở to, tư duy trở nên vô cùng sinh động và rõ ràng. Lần này bị ốm, cái nhìn của cô về thế giới trở nên bất đồng, có sự thấu triệt ( thấu đáo, triệt để) hơn, thấy rõ mỗi con người, mỗi sự kiện.

Sáng sớm khi Trình Mai Tây tỉnh lại, bà Trình đã bận rộn ở phòng bếp hồi lâu. Thực lực mở quán bán hàng ăn nhiều năm ở Trùng Khánh được phát huy hoàn mỹ. Chỉ tiếc lúc này Trình Mai Tây vẫn chỉ ăn được đồ ăn lỏng, còn hạn chế biểu hiện của bà Trình chỉ quanh quanh mấy món canh và cháo.

Ông Trình đã nhìn vào phòng Trình Mai Tây vài lần, thấy cô đã tỉnh, vội vàng chạy tới: “Tây Tây, ngủ dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon chứ?”

Trình Mai Tây nhìn ông Trình, lúc này đang mỉm cười, tối qua không hiểu sao, cô ngủ vô cùng say và yên ổn. Sáng sớm tỉnh lại, cả người đều cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, con ma quỷ giam cầm mình đã bao lâu, dường như sẽ ra đi.

Ông Trình giúp Trình Mai Tây rửa mặt, còn chải đầu cho Trình Mai Tây hất hết sang một bên, tết một cái bím tóc. Đúng lúc bà Trình đi vào gọi họ ra ăn sáng, nhìn thấy liền khen: “Ba nó, ông chải đầu cho Mai Tây như vậy thật là đẹp.”

“Mẹ nó, bà xem, Mai Tây vừa buộc tóc như vậy, có phải giống y như bà hồi trẻ không, thật là xinh đẹp!” ông Trình chăm chú thưởng thức Trình Mai Tây, không hề chú ý tới mặt bà Trình đã đỏ lên.

Bà Trình thẹn thùng nhìn ông: “Ông già rồi, cái miệng cũng không đứng đắn, đi ăn sáng nào. Hai ba con ăn sáng bên ngoài, hay ở trong phòng?”

Ông Trình lại quan sát Trình Mai Tây một lát: “Tôi thấy hôm nay Mai Tây khá lắm, chúng ta đi phòng ăn ăn sáng đi, để Mai Tây ngồi dựa trên sofa, là không sao!”

Bộc Tấn từ trước tới giờ có thói quen dậy sớm, sau khi rời giường liền đi tới bên cửa sổ quan sát tình hình phía đối diện, lại ngoài ý muốn phát hiện ra Trình Mai Tây ở phòng khách. Trình Mai Tây hôm nay dường như có chút khác biệt, Bộc Tấn quan sát vài lần liền phát hiện, chính là do mái tóc đen kia của cô. Trình Mai Tây luôn xuất hiện trước người khác với vẻ thông minh tháo vát, bởi vì kiểu tóc này mà có cảm giác nhẹ nhàng thanh lịch, yên tĩnh.

Ông Trình nhẹ nhàng đặt Trình Mai Tây dựa nửa người vào sofa, bắt đầu cẩn thận đút thức ăn cho Trình Mai Tây, Bộc Tấn đã đứng dậy tìm số điện thoại của cửa hàng giao hàng tận nhà, gọi một suất ăn sáng, rồi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Chờ lúc anh quay lại, bữa sáng đã đưa tới, anh bắt đầu ngồi vào cửa sổ cùng ăn, còn hướng về phía Trình Mai Tây ở đối diện nâng ly lên cụng.

Ăn xong bữa sáng, nghỉ ngơi một lát, ông Trình lại bắt đầu giúp đỡ Trình Mai Tây luyện tập. Bộc Tấn cũng để bát xuống, nhìn Trình Mai Tây ở đối diện, bắt chước động tác của cô, từng bước khó nhọc đi về phía trước, muốn dùng hành vi, động tác tương tự để trải nghiệm tâm tình của cô lúc này.

Lúc này, hai bên tòa nhà dường như đang biểu diễn một màn kịch không lời có phong cách riêng. Bộc Tấn lúc này, không biết khi nào có thể lại gần Trình Mai Tây, nhưng mà bây giờ, có thể nhìn cô đã là niềm vui sướng lớn lao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.