“Bác trai, sao bác lại nói anh cháu như vậy? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, anh ấy sẽ không làm thế. Cho dù anh ấy thực sự muốn cùng Mai Tây ly hôn, cũng sẽ chờ cô ấy tỉnh lại, tôn trọng ý nguyện của bản thân cô ấy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như bác nói đâu!” Lục Tử Khanh hết sức giải thích vì Lục Tử Minh.
“Hừ, người cả nhà các cô đều không có ai tốt. Tôi vốn tưởng rằng cô cùng Mai Tây làm bạn học nhiều năm như thế, ít nhất cô sẽ đứng ở lập trường trung lập, vì Mai Tây mà nói vài câu công bằng. Ai biết cô cũng bảo vệ anh trai mình như thế, cô cũng không cần giải thích gì cho anh cô, đã không còn cần thiết nữa!” Ông Trình không muốn dong dài với Lục Tử Khanh.
Lục Tử Khanh cũng không cố gắng giành được sự chấp nhận của ông Trình, ngược lại quay lại hỏi bà Trình: “Bác gái, Mai Tây thế nào rồi? Cháu muốn đi thăm cô ấy!”
Bà Trình ngăn lại Lục Tử Khanh: “ Cô không phải là bạn của con gái tôi, con gái tôi cũng không muốn nhìn thấy cô. Nó tốt cũng được, không tốt cũng được, đều không liên quan tới cô. Cô không cần giả bộ quan tâm nó!”
Lục Tử Khanh gỡ tay bà Trình, định đi vào phòng ngủ, Trình Mai Tây nghe được bà Trình tranh cãi với Lục Tử Khanh, cố gắng nhắm chặt hai mắt. Tất cả những điều này đều là điều cô không muốn nghe thấy, không muốn nhìn thấy!
Lục Tử Khanh vọt tới bên giường Trình Mai Tây, nắm lấy tay cô lắc lắc: “ Mai Tây, nếu cậu tỉnh táo thì cũng đừng giả vờ! Nhanh chóng giải quyết ổn thỏa sự tình với anh trai mình đi. Ba cậu đánh cho anh ấy đầu rơi máu chảy, mẹ mình bị mẹ cậu làm cho đầy vết thương, cậu xem thế này còn giống người một nhà sao? Làm cho ba mẹ đi theo chịu khổ thì tính là chuyện gì?”
Hai hàm răng Trình Mai Tây cắn chặt, lông mi run rẩy kích động, Lục Tử Khanh đang lúc cảm xúc xúc động đẩy đẩy Trình Mai Tây, ông Trình chạy tới nắm bả vai Lục Tử Khanh đẩy ra ngoài: “ Đủ rồi, anh trai cô đã làm nó tức giận thành thế này, cô không những không giúp nó nói chuyện, còn nói những lời này tới kích thích nó, cô là muốn hại nó không bao giờ tỉnh lại nữa phải không?”
Thấy Lục Tử Khanh bị thua, bà Lục tiến lên ôm lấy chân ông Trình, bà Trình thấy không ổn cũng tiến lên giúp ông Trình, Lục Tử Khanh đứng dậy túm lấy bà Trình, bốn người đánh nhau thành một đoàn.
Nhìn thấy ông bà Trình chiếm thế thượng phong, bà Lục và Lục Tử Khanh chiếm thế hạ phong, Lục Tử Minh đang ở bệnh viện chạy tới gào lên: “Dừng lại, tất cả đều dừng lại, đừng đánh nữa!”
Bốn người ngay lập tức bị tiếng hô của Lục Tử Minh làm cho giật mình, nhất nhất dừng tay, nhìn Lục Tử Minh có lời gì muốn nói. Lục Tử Minh nhìn ông Trình: “Ba, sự tình đã tới nước này, xem ra tránh là không tránh được rồi, hôm nay tất cả chúng ta ngồi xuống, đem sự tình nói rõ ràng!”
Ông Trình chấp nhận ý kiến của Lục Tử Minh, dẫn đầu đi về phía sô – pha, Lục Tử Khanh kéo theo bà Lục cũng đi tới sô-pha ngồi xuống, bà Trình rề rà một lát rồi cũng ngồi xuống bên cạnh ông Trình. Lục Tử Minh đi tới trước mặt ông bà Trình, quỳ xuống: “Ba, mẹ, con không chăm sóc tốt cho Mai Tây, làm cô ấy thành ra như vậy, con xin lỗi Mai Tây, con xin lỗi ba mẹ!”
“Anh biết bây giờ anh có lỗi với Mai Tây, có lỗi với chúng tôi, trước đây anh đã làm cái gì? Anh sớm đã biết mình sai lầm rồi, vì sao còn phạm sai lầm. Bây giờ nói điều này còn có ý nghĩa gì?” Ông Trình gào lên đau đớn.
“Ba, mẹ, sự tình đều thành ra như thế này rồi. Con liền quỳ gối nơi đây, muốn đánh phải không ạ? Muốn chém muốn giết thế nào tùy ba mẹ xử lý!” Lục Tử Minh cúi đầu nhận lỗi.
Ông Trình đứng dậy, vọt tới bên người Lục Tử Minh, nắm đấm ập xuống hai vai Lục Tử Minh. Bà Lục ở một bên định đi lên ngăn cản, Lục Tử Khanh kéo tay bà Lục ngăn không cho đi lên quẩy rối.
Ông Trình đánh hơn chục cái, cuối cùng ngừng lại, nắm đấm đấm vào lồng ngực già nua của mình, lão lệ tung hoành: “ Đều tại tôi nhận người sai, đều tại tôi không đúng lúc nhắc nhở Mai Tây, đều tại tôi không bảo vệ con gái cho tốt, đều tại tôi…””
Bà Trình đi lên ôm lấy ông Trình: “Ba nó, không phải là lỗi của ông. Khi Mai Tây về nhà, tôi đã thấy được nó không bình thường, tôi hỏi nó, nó còn nói nó không sao. Tôi đã tin nó, là người làm mẹ này sơ ý, vẫn giục chúng nó có đứa bé, làm cho Mai Tây có chuyện cũng không dám nói với chúng ta, là lỗi của tôi, là của tôi!”
Ông Trình bà Trình ôm đầu khóc rống lên, kịch liệt phẫn nộ nháy mắt biến thành vô hạn đau thương, vì chuyện của Trình Mai Tây, bọn họ đều không thể tha thứ cho chính mình.
Lục Tử Minh vẫn quỳ gối trước mặt hai ông bà áy náy nói: “ Ba, mẹ, đều là lỗi của con, con thật có lỗi với ba mẹ!”
“Anh chẳng làm gì có lỗi với chúng tôi! Anh là có lỗi với bản thân anh, có lỗi với Mai Tây. Anh có lỗi với lương tâm của anh, có lỗi với sự tin tưởng mà nó dành cho anh!” Ông Trình vô cùng đau đớn.
“Vâng, là con có lỗi với lương tâm, cũng không đáng để cô ấy tin tưởng, trăm sai ngàn sai đều là của con, ba người lớn đại lượng, xin tha thứ cho con!” Lục Tử Minh cầu ông Trình tha thứ.
“Không, anh đúng là sai lầm rồi, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho anh. Con gái tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh, anh sẽ cả đời bị lương tâm day dứt!” ông Trình kiên quyết không chịu tha thứ cho Lục Tử Minh.
Bà Lục ở một bên kiềm chế đã lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “ Lục Tử Minh nhà chúng tôi vì sao phải cả đời lương tâm áy náy? Nhà họ Lục chúng tôi tìm con dâu là để sinh con, kết hôn 6 năm, ngay cả đứa bé cũng không sinh được, chính là con gà mái không biết đẻ trứng, tôi còn nói con trai tôi quá chung thủy, nhịn nhiều năm như vậy mới đi tìm người phụ nữ khác!”
Bà Trình vẫn nghe ông Trình không nói lời nào, vừa nghe thấy lời này của bà Lục liền tức giận: “Tống Xuân Lệ, nói con gái tôi là gà mái không đẻ trứng? Con gái tôi là không có bầu được à? Là người nhà cô làm hại con gái tôi mất đứa bé, người nhà họ Lục các người táng tận lương tâm, xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn!”
Bà Lục bây giờ có hai người Lục Tử Khanh và Lục Tử Minh cùng phe, vô cùng yên tâm, liền xông lên đi túm tóc bà Trình: “Lý Mỹ Lan, bà nóiai đoạn tử tuyệt tôn? Tiểu Tuyết nhà chúng ta đã có bầu cháu đích tôn rồi, nhưng mà thật ra nhà bà, chỉ có một đứa con gái, còn là con gà mái không đẻ trứng, nhất định là phải đoạn tử tuyệt tôn!”
Bà Trình không chiếm được ưu thế khi cãi nhau, tất cả lửa giận đều chuyển hóa thành sức lực ở đôi tay, trên mặt bà Lục nhanh chóng lại xuất hiện hai vệt máu. Lục Tử Minh thấy mẹ hắn bị thua kém, cũng không quỳ xuống xin tha thứ nữa, đứng lên che giữa bà Lục và bà Trình.
Bà Lục và bà Trình nhảy tới đánh đấm lẫn nhau, Lục Tử Minh đứng che ở giữa, các cú đánh của hai bên đều không tới đối phương, đều dừng hết trên người Lục Tử Minh. Lục Tử Khanh và ông Trình cùng tiến lên, mỗi người phụ trách một người, cuối cùng mới tách được hai người ra.
Lục Tử Minh mắng bà Lục: “Không phải đã nói nói chuyện đàng hoàng sao? Sao mẹ lại đi đánh người trước? Đánh nhau đẹp mặt hay là vui lắm?”
Bà Lục nhỏ giọng cãi: “Không phải mẹ nhìn con bị người ta bắt nạt đáng thương à? Con cho dù làm sai, nhưng đã thấp giọng cầu xin tha thứ như thế, bọn họ cũng nên tha thứ cho con chứ?”
Lục Tử Minh không để ý bà Lục, quay sang ông Trình: “Ba, Mai Tây vẫn chưa tỉnh lại, chúng ta nói tiếp chuyện của con và Mai Tây thôi!”
“Con gái lớn rồi, tôi không làm chủ cho nó được nữa. Tôi với anh chẳng có gì bàn bạc cả, anh chẳng phải muốn nói chuyện với Mai Tây sao? Chờ nó tỉnh lại anh tự mình đi nói đi!” Ông Trình cự tuyệt.
Lục Tử Minh tiếp tục tranh thủ: “Ba, chuyện của con và Mai Tây đã náo loạn tới mức này rồi, lại kéo dài cũng không có ý nghĩa gì nữa, sớm một chút giải quyết là tốt cho bọn con.”
“Không phải là đối với bọn anh đều tốt! Là tốt cho anh thôi! Là bồ nhí của anh không đợi được muốn gả vào nhà họ Lục chứ gì?” Ông Trình cười lạnh.
“Ba, con có thể tự mình gặp Mai Tây nói chuyện được không?” Lục Tử Minh dành hy vọng ở chỗ Trình Mai Tây.
“Con gái tôi còn đang bị ốm, không chịu nổi kích thích, không gặp anh được!” Ông Trình cương quyết cự tuyệt.
“Ba, nếu Mai Tây có thể xuất viện, chắc là đã khôi phục chứ ạ? Có phải cô ấy đã tỉnh lại lâu rồi không? Ba mẹ vẫn gạt bọn con cô ấy chưa tỉnh?” Lục Tử Minh thử thăm dò ông Trình.
Ông Trình giận tím mặt: “Lục Tử Minh, nguyên nhân Mai Tây bệnh thế này anh rất rõ ràng, lúc bác sĩ dặn dò tình hình anh cũng có mặt, sau này anh ở bêncạnh bồ nhí không có mặt, giờ anh còn cắn ngược lại nói chúng tôi giấu giếm tình hình bệnh của nó. Anh có còn… có lương tâm hay không? Anh cũng đừng quên, trên luật pháp, Mai Tây mới là vợ của anh, cũng không phải con bồ nhí kia!”
“Ba, con là đang hỏi ba mà, ba cho con gặp Mai Tây, con xem tình huống cô ấy cuối cùng ra sao có được không? Xem rồi con sẽ hết hi vọng!” Lục Tử Minh nói xong định chạy vào phòng ngủ.
Ông Trình chạy tới cửa, mạnh mẽ ôm lấy Lục Tử Minh: “Hôm nay trừ khi tôi chết, nếu không anh tuyệt đối không được vào phòng ngủ của Mai Tây!”