[Snarry] Công Thụ Dưỡng Thành Kế Hoa

Chương 72: Chiến tranh tàn khốc




Dưới sự giằn co gần nửa năm của đôi bên, chiến tranh rốt cuộc bùng nổ.

Mồi lửa dẫn phát ra là một Death Eater dưới quyền Barty con bắc cóc phu nhân của Fudge về cưỡng OOXX, lại gửi mấy sắp ảnh cho toàn soạn…

Rốt cuộc Fudge đã không thể ngồi yên được nữa. Ánh mắt của toàn giới phép thuật đang nhìn gã, gã không thể không thể chấp nhận Dark Lord đã trở về, chính diện mở ngòi chiến tranh.

Chỉ là,  tình hình đã không còn trong tay gã. Umbridge vẫn nằm trong Mungo chưa thể ra, dù có hồi phục thì hình tượng của Umbridge cũng bị cây viết của Rita hủy không còn chút gì. Nếu không phải Mungo có quy định không thể gửi Thư Sấm cho bệnh nhân thì…

Ngày đó, tin tức Umbridge dùng phép thuật hắc ám thương tổn phù thủy nhỏ vừa tuồn ra thì cái tên Umbridge cũng đã bị toàn bộ giới phép thuật có ý thức bảo vệ trẻ em một cách sâu sắc và mãnh liệt cho vào sổ đen.

Chẳng qua, có vài vị phụ huynh là cha mẹ của phù thủy nhỏ bị hại trùng hợp lại là y sư trong Mungo…

Hờ, thời tiết hôm nay thiệt là tốt. Cho nên, trong phòng bệnh Mungo có bố trí bùa tĩnh âm lại loáng thoáng lộ ra… tiếng gào thảm thiết sau khi dùng thuốc tuyệt đối không phải là con cóc nào đó… Ờm, thề trên tiết tháo Merlin luôn!

Bên Cornelius Fudge vừa thay đổi thái độ, bên Lucius lập tức nhân cơ hội Fudge thả lỏng mà chen vào, thay thế một vài chức vụ quan trọng trong Bộ Phép Thuật. Xét theo tình thế hiện tại, mặt hàng Bộ trưởng Bộ Phép Thuật – Fudge này chỉ được cái thùng rỗng kêu to. Nếu không phải bây giờ còn cần một người để ra quyết định tượng trưng, chắc Lucius đã đá Fudge về hưu luôn rồi.

Lucius quyết định, vị trí này cho Fudge ngồi thêm hai năm, chờ Rắn con nhà mình tốt nghiệp… Bộ trưởng Bộ Phép Thuật trẻ tuổi nhất lịch sử? Danh hiệu này không tồi à nhen…

Khụ, đã kéo đi xa.

Lửa chiến tranh lan tràn khắp giới phép thuật, dần dần có xu hướng bén lên Hogwarts.

Dưới sự phụ trợ của Ma tôn và sinh vật huyền bí mang kịch độc xuất hiện ở các nơi, Dark Lord lại có vẻ không đáng nhắc tới… Đại Tế Ti và bốn đại Boss rời khỏi Hogwarts, đi tìm cách phong ấn Ma Tôn.

Cho nên, kéo cả một vòng lớn trở về, giải quyết Dark Lord vẫn phải cho thầy trò Hogwarts tự mình ra tay… cơm no áo ấm cái giề…

Hanks không phụ sự nhờ vả của Harry, đương nhiên cũng phải cảm ơn lớp vỏ quá cứng của nhện máu… Sau đứa con cháu thứ tư của Aragog bị gãy răng… dân bản xứ quyết định bỏ qua.

Hừ, cắn không ra thịt nhất định ăn không ngon!

Hừ!

Cuối cùng, Hanks đào mấy con nhện máu vì bị quần ẩu mà váng vất ra khỏi đống lá khô, sau đó ghét bỏ tha về vứt trước mặt Snape.

Sau đó, Hanks chiếm được trọn gói ba con dê nướng, cực khổ gia tinh trong nhà bếp Hogwarts rồi.

Phục hồi phép thuật không dễ dàng như vậy. Dù Snape có phương pháp luyện chế độc dược, nhưng các bước thực hiện lại phức tạp, ngay cả bậc thầy độc dược cũng phải tốn không ít thời gian. Cho nên, tạm thời Harry vẫn chưa thể khôi phục lại nguyên trạng.

Dù Hogwarts còn chưa bị lửa chiến tranh cháy lan tới, nhưng gần như có thể chắc chắn rằng nó sẽ tới. Dưới sự đề nghị của Harry, Dumbledore tuyên bố, tất cả chương trình học hiện nay, ngoại trừ môn Thần Chú và Phòng ngự Nghệ Thuật Hắc Ám, Độc Dược ra thì tạm ngưng toàn bộ.

Trong thời chiến, có thể học được thêm bao nhiêu bùa chú có thể giữ mạng, bao nhiêu lời nguyền có thể công kích kẻ thù, và cả cách nhận biết tài liệu với cách điều chế các loại độc được phổ biến như thuốc bổ máu, cầm máu, thuốc giải độc khi bị thương thì thực tế hơn Lịch Sử Pháp Thuật hay Tiên Tri nhiều lắm. Chiến tranh tràn ngập mờ mịt với tương lai, bọn họ chỉ có thể chọn phương pháp thực tế nhất để bảo vệ chính mình.

Không phải nói Cổ Ngữ và Thuật Biến Hình vô dụng, nhưng giờ mà dạy mấy bùa chú cổ ngữ cao thâm có tính công kích hay thuật biến hình thì không đủ thời gian nữa rồi.

Bất cứ lúc nào, có thể là ngay khi bạn đang ngồi xổm trên bồn cầu… Voldemort cũng có thể mang Death Eater của gã tấn công Hogwarts!

Mấy ngày qua, trò chơi duy nhất bọn họ có cũng chỉ còn lại trò cưỡi chổi… Nếu hết chống đỡ nổi nữa thì nhảy lên chổi chạy trốn cũng tốt lắm….

Chẳng qua, nhóm động vật nhỏ tin tưởng vững chắc rằng bọn họ nhất định có thể giành được thắng lợi!

Bởi vì… vì họ còn có giáo sư  Snape cường đại và Chúa Cứu Thế Harry cơ mà? Bọn họ có thể đánh đuổi luôn cả mụ cóc đó!

Đôi bên choảng nhau tới giai đoạn gay chấn, gần như mỗi ngày đều có Death Eater tấn công thôn Hogsmeade.

Nhưng hôm nay… có hai đứa nhỏ tới Hogsmeade mua vạc bị bắt cóc.

Là Neville và Pansy.

Trong trang viên Lestrange, Voldemort hài lòng khen thưởng cho Bella. Người thừa kế gia tộc Longbottom và gia tộc Parkinson… Chậc chậc, dù chưa chắc gia tộc Longbottom đã khuất phục, nhưng người thừa kế của gia tộc Parkinson vốn ở phe trong lập thì…

Tin tức nhanh chóng được tuồn ra ngoài, Dumbledore lập tức mời lão tiên sinh Parkinson và lão phu nhân Longbottom tới.

Voldemort đã đưa ra yêu cầu cho hai gia tộc, bất kể là bên nào, chỉ cần giao Harry Potter ra thì gã thả người ngay lập tức.

Harry cũng tới phòng hiệu trưởng, đi cùng còn có viện trưởng của Neville – giáo sư McGonagall, và giáo sư Snape.

Lão tiên sinh Parkinson không có dự định vừa mở miệng đã đòi đẩy Harry chịu chết, nhưng mà… “Hiệu trưởng Dumbledore, tôi nghĩ, vì cháu gái tôi gặp chuyện không may ngay tại trong trường… Ít nhất, ngài cũng cho tôi một câu giải thích chứ nhỉ?”

“Đúng là vậy, trên thực tế, ngay từ đầu tháng trước, Hogwarts đã nghiêm cấm học sinh ra ngoài, dù có là cuối tuần cũng không thể.” Dumbledore ngụ ý, đứa nhỏ nhà ông tự chạy ra ngoài, bị bắt thì trách ai được?

“Khụ khụ, nhưng làm sao bọn nó chạy ra ngoài? Có phải Hogwarts trông coi… hử?”

Harry không muốn chuyện này lan đến mấy giáo sư, đơn giản đứng lên, “Là con nói cho Pansy và Neville biết mật đạo có thể thông ra bên ngoài Hogwarts. Hự, bọn họ muốn đi hẹn hò một lần…”

Hai người đặc biệt bị nghẹn, mấy ngày nay, chỗ nào trong trường cũng có người với các loại huấn luyện kịch liệt, hơn nữa cú của Neville bị ngã bệnh, Neville bị nổ mấy cái vạc… Thiệt ra hai người chỉ nghĩ hết cách để đi hẹn hò thôi, mua nồi gì đó chỉ là cái cớ.

Harry thì nghĩ, dù sao cho tới hiện tại, ngoại trừ đập phá cửa hàng thì không còn chuyện gì nữa, hai người ra ngoài giải sầu một tẹo cũng tốt, thế là chỉ cho họ một mật đạo có thể thông ra bên ngoài. Nhưng ai mà ngờ…

“Con sẽ đi đổi bọn họ về, đừng khó xử, con tự nguyện.” Harry nghĩ, sớm muộn gì thì đây cũng là chuyện của cậu, giờ đã liên lụy đến bạn cậu rồi, vậy cứ giải quyết sớm luôn đi!

Snape không tán thành, là người đầu tiên đứng ra phản đối, “Không được. Har… Potter, ta giả thiết trò biết, cơ thể của trò còn chưa hồi phục?

“Thiệt ra thì miễn cưỡng được rồi…” Harry cải cọ.

“Miễn cưỡng?” Snape hừ lạnh.

Thằng oắt con này không muốn sống nữa? Thuốc của em ấy ít nhất… còn phải một tháng nữa!

Mạo hiểm? Một trò cá cược phục vụ quên mình đầy ngu xuẩn!

“Khụ khụ, trên thực tế… Tôi hi vọng ngài Potter có thể xuất phát ngay ngày mai.” Parkinson ho khan một tiếng, rút một bức thư ra đưa cho Harry.

Harry nhận lấy, liếc nhìn, mặt không đổi sắc mà rũ mi, “Có thể. Ngày mai ngài có thể mang cháu gái… cùng với cháu rể tương lai của ngài về.”

Trên thư, Voldemort nói rằng, giả như ngày mai, Harry không xuất hiện trước mặt gã, vậy… người thừa kế gia tộc Longbottom đời đời Gryffindor sẽ xuất hiện một cái Dark Mark, mà người thừa kế gia tộc Parkinson sẽ một đi một bên tai.

Uy hiếp trần trụi. Đơn giản, thô bạo.

Nhưng dùng rất tốt.

Snape phẫn nộ rồi, muốn đoạt lấy bức thư. Harry lại hất tay lên, bức thư tự phát cháy. “Hưm, Sev… Giáo sư, không sao đâu. Tin tưởng em.”

“Potter!” Trong giọng Snape mang theo sự nguy hiểm nồng nặc.

“Em nghĩ mình cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc dành cho mình vào ngày mai, đúng chứ? Xin cho em cáo từ trước.”

Harry lễ phép rời đi, lưu lại Snape tức giận siết chặt nắm tay.

Điều này quá mức…

Đêm, Harry an tĩnh ngồi trên giường, trên người chỉ khoác một cái khăn lông lớn, bên dưới là khăn trải giường màu xanh đen của Snape.

Nhiệt độ trong hầm hơi thấp, Harry co rúm.

Qua lâu thật là lâu, mãi đến khi Harry xém ngủ gục, Snape mới trở về.

Không nói lời nào, Snape đi vào nhà tắm tắm.

Tắm rửa xong, Snape vừa dùng khăn lau tóc ướt, vừa lướt qua người nào đó mà leo lên giường mép bên kia, giũ chăn, đắp lên, sau đó tắt đèn chuẩn bị ngủ.

Trong bóng tối, nương theo ánh trăng mơ hồ (hầm có cửa sổ đặc biệt)…

Harry nhấc một góc chăn, chậm rãi dịch qua, dựa vào ký ức, Harry sờ lên chỗ nên có nút thắt, tay phải cố ý rong ruổi trên ngực Snape, sau đó từ từ cởi nút áo ngủ của Snape.

Hơi thở Snape bắt đầu bất ổn, trong đêm tối tĩnh mịch càng thêm rõ ràng.

Nhưng… Anh không có ý định ngăn cản đôi tay nghịch ngợm đó.

Harry thấy Snape không có chống cự gì, thế là dán hết cả người lên, ôm Snape từ sau lưng, cọ xát trên người Snape, cái miệng nhỏ ghé vào tai Snape thổi khí, “Sev, tha thứ cho em đi được không… Em không thể không làm như vậy…”

“Muốn làm thì nhanh lên chút.” Đêm nay, Snape cực kỳ thiếu kiên nhẫn, trực tiếp đoạn quyền chủ động, đè lên người Harry.

Hai người mũi đối mũi, chỉ cần Harry nghiêng đi một chút là có thể…

Harry không khỏi nhớ về kỳ nghỉ hè năm ba, uầy, cũng y hệt ngày  hôm ấy! Harry thấy tình / triều ở bên / dưới của mình bắt đầu lan tràn, có một nguồn nhiệt ào ạt dồn về cái nơi khiến người ta thẹn thùng.

Chỉ cần lệch đi một chút…

Trên thực tế, Harry quả thật đã làm vậy, nhưng…

Snape đặt ngón trỏ lên môi Harry, “No, đây là trừng phạt dành cho em. Đêm nay, không có hôn, không có dịu dàng, chỉ có trừng phạt. Hiểu không, Harry Potter Snape?” Snape ác ý ngân dài âm cuối.

“Gei / bôi / trơn bay tới!” Harry vươn tay bắt lấy, lại lấy lòng mà đặt nó vào tay Snape.

“Vậy thì, Sev, hãy đến đây trừng phạt em đi…”

Một con cua đồng bò qua, bò thẳng vào bản in

Sáng ngày hôm sau, không biết bằng vào cách gì, dù sao thì thật sự có tia nắng sáng chiếu vào từ song cửa sổ của căn hầm. Harry còn nằm trong lòng Snape khẽ rên / rĩ, dường như ánh nắng chói mắt đã quấy rầy đến giấc ngủ của cậu.

“Harry, dậy dậy.” Snape lay lay Harry.

“Ưm?” Harry còn buồn ngủ.

Ánh mắt Snape chợt ảm đạm, tựa như đang hạ quyết tâm, nâng đầu nhỏ của Harry lên và hôn. Nụ hôn này, vừa mới bắt đầu rất nhẹ, rất dịu dàng… Nhưng dần dần bắt đầu mang tính cướp đoạt, Snape muốn nụ hôn này sâu hơn.

Harry tỉnh được một nửa, mơ màng nhìn người yêu lớn tuổi… à không, bọn họ đã kết hôn rồi, đây là bạn đời của cậu – chợt trở nên nhiệt tình.

Harry nở nụ cười ngố, nhưng ngay giây tiếp theo, Harry cảm thấy một cơn choáng cực quen thuộc ập tới… Snape che đi ánh mắt của Harry.

Năm phút sau, “Snape” mặc áo chùng đen bị mấy lời nguyền trói buộc nằm im trên giường, “Harry” mang vẻ mặt âm trầm thì chỉnh sửa quần áo, giấu đi đũa phép vào trong ống tay áo, trong tay cầm một cây đũa phép giả giống hệt.

Là bạn đời chính thức của Harry, tối qua Snape có một chuyến viếng thăm tới trang viên Potter, sau đó ép buộc từng lão tổ tông trong các bức họa, rốt cuộc cũng hỏi được ma pháp trận có thể trao đổi linh hồn trong hai mươi tư tiếng ở nơi nào.

Chuyện tiếp theo…

Biệt thự nhà Lestrange. Lúc trước, Snape được Dark Mark triệu hoán có từng lén tới một lần, chỉ có điều không xuất hiện. Nếu vậy, giả như anh đoán không sai thì địa điểm bắt cóc hẳn ở nơi này.

Snape vừa đến gần, trước cửa biệt thự lập tức xuất hiện mấy người sói giương nanh múa vuốt.

Quả nhiên, giờ đã tranh thủ được sự giúp đỡ của người sói? Snape âm thầm ghét bỏ, cũng cùng là người sói, nhưng cái tên nhà chó ngu thuận mắt hơn ha?

Đúng là… okie.

Một Dark Lord não quái vật còn bị sốc thuốc, thưởng thức của mi… đem vứt cho Horcrux hết rồi hả?

“Dẫn ta đi gặp Dark Lord.” Snape rất bình tĩnh. Hết thảy đều phải kết thúc trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Bây giờ còn hai mươi mốt tiếng.

Anh không thể lãng phí thời gian.

Snape nhanh chóng được dẫn tới trước mặt Voldemort. Voldemort vẫn mang mặt rắn, hai con ngươi đỏ lè nhìn Snape trêu chọc.

“Đem đũa phép của nó…” Chưa đợi Voldemort nói xong, Bella đã tranh công mà nhào tới đoạt lấy đũa phép trong tay Snape.

“Bẻ gãy nó.” Voldemort ra lệnh vô cùng khoái trá.

Lên tiếng trả lời là tiếng đũa phép gãy đôi. Khi đũa phép bị gãy làm đôi, giữa hai đoạn còn phun ra một làn khói bạc. Khóe miệng Snape co rút. Đũa phép giả của đôi song sinh Gryffindor có độ chân thật thật xuất sắc, chỉ có điều đặc chế này sẽ không biến ra cóc nhái các loại…

“Xem ra, đây là đồ thật.” Âm thanh xì xì của Voldemort thật sởn gai óc, “Tao còn cho là mày muốn diễn trò hề gì đó nữa chứ.”

“Ta đã tới. Thả Longbottom và Parkinson ra.” Snape nhíu mày, anh thiệt tình không thích học theo cái bộ dạng ngu xuẩn của Harry.

Quả nhiên, Voldemort nở nụ cười khinh thường, “Làm sao mà tao lại không hề biết, hóa ra Cậu Bé Sống Sót lại ngây thơ như thế nhỉ. Vật nhỏ đáng yêu, nói cho tao biết, vì sao mày cảm thấy tao sẽ giữ lời hứa thế?”

“Điều kiện.” Snape không muốn nói nhảm thêm một xíu xiu nào nữa.

“Sảng khoái.” Voldemort rời khỏi chỗ ngồi, thong thả bước đến trước mặt Snape, dùng đũa phép trong tay ngả ngớn nâng cằm Snape, “Để tao giết mày… Oh no! Cho tao dằn vặt mày trước, rồi sau đó mới giết…”

Trong tiếng nói tựa như tiếng rắn, tay cầm đũa phép đặt dưới cằm Snape của Voldemort hơi dùng lực, đẩy Snape ngã nhào xuống đất.

“Thả bọn họ ra trước. Lẽ nào mi lo lắng thả hai đứa trẻ vị thành niên có thể uy hiếp được kế hoạch lớn của mi?”

Voldemort nóng nảy, “Sao có thể! Bella, đi! Thả hai oắt con đó ra!”

Quả nhiên là Voldemort thiếu hụt lý trí. Snape chỉ dùng một phép khích tướng đã chọc giận lòng tự trọng vô cùng mãnh liệt của Voldemort.

“Vậy giờ hãy cho chúng ta một trận quyết đấu công bình đi chứ hả? Ta nghĩ, mi cũng không muốn phải thất bại mãi mãi trên tay một đứa trẻ một tuổi có thể đánh bại mình đúng không?”

“Được, tao cho mày một cây đũa phép!” Bella bị vết sẹo triệu hoán về theo mệnh lệnh của Voldemort, và giao nộp đũa phép của chính mình.

“Ôi, cái này… Chủ nhân, đũa phép là sinh mệnh của một phù thủy!” Dù Bella có sùng bái chủ nhân mặt rắn của ả hơn nữa thì cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đũa phép với phù thủy.

“Crucio!” Voldemort ghét nhất là bị nghi ngờ, trực tiếp dùng một bùa trôi nổi đưa đũa phép của Bella tới trước mặt Snape.

Snape nhận lấy, tay chỉ về phía Bella, dùng giọng điệu khinh miệt mà dời sự chú ý của Voldemort, “Mi đối đãi với thuộc hạ như vậy đó hả?”

Tay còn lại thì lén đổi đũa phép cầm trong tay với đũa phép trong tay áo.

Xài đũa phép của người khác là một chuyện cực kỳ tiêu hao phép thuật.

Cái gọi là công bằng chỉ dành cho kẻ ngốc nói mơ.

Một tay Snape giơ lên, khóa cửa đại sảnh. Hiện tại, trong đại sảnh chỉ còn anh và Voldemort, cùng với… con mụ điên không có đũa phép đang nằm vật dưới đất.

Giờ đã không còn ngoại lực nào có thể ngăn cản anh nữa.

Snape tính toán thời gian, đại khái phải chờ thêm chút nữa.

Lúc này, một lời nguyền kèm theo ánh sáng lục đánh tới, Snape nhanh lẹ nhảy sang bên cạnh.

Bấy giờ, ai còn cần biết có phải lời nguyền không thể tha thứ hay không, cả đám lời nguyền không thể tha thứ xen lẫn Avada tới lui vô cùng chằng chịt.

Có thể nói, thế lực hai người ngang nhau… Bella nằm dưới đất bị chú ngữ đi lạc đánh tới, thế là không nhúc nhích được thiệt luôn. Okie, vì lòng trung thành của ả với chủ nhân mặt rắn, hãy cho ả một cái mặc niệm nho nhỏ nào.

Snape lắc mình tránh thoát một ác chú, người – lùn lấy một góc không thể tin mà quăng ra một bùa tướt vũ khí. Không thể không nói, tính mềm dẻo của cơ thể Harry thiệt tốt lắm.

Voldemort vẫn đang trưng vẻ mặt không thể tin vì đũa phép trượt khỏi tay, bị Snape cho thêm mấy lời nguyền trói buộc ngay sau đó.

What?! Gã bị một lời nguyền tước vũ khí đánh bại?!

Đúng lúc này, cửa lớn bị đánh nát, Snape chĩa đũa phép về phía cửa, cảnh giác.

Tia sáng hắc vào bất ngờ làm Snape khó mở nổi mắt. Bên trong đại sảnh cực kỳ âm u.

Nhưng Snape vẫn thấy rõ, người đi đầu là Dumbledore cùng với… Harry.

Harry nhanh chân ào tới ôm lấy Snape, “Tên khốn nhà anh… anh… sao anh dám… oa… sao anh dám!”

“Nè, đừng dùng mặt ta… làm chuyện mất mặt thế này.” Snape nhìn gương mặt mình… ướt nhẹp nước mắt, trong lòng có không biết bao nhiêu là mất tự nhiên.

“Anh! Giờ anh còn quản mấy thứ này nữa hả!” Harry cực kỳ khó chịu, ỷ vào cơ hội cao lớn hiếm hoi, trực tiếp kéo cổ áo cái thân thể mình, sờ sờ mó mó trên mình Snape, “Có bị thương không?”

“Khụ khụ.” Dumbledore ho khan mấy tiếng. Uầy, ông biết hai hàng này hoán đổi linh hồn, nhưng… đám người còn lại có biết đâu!

Dumbledore nhìn một đống giáo sư, thần sáng, cùng với đám Death Eater đang há to mồm phía sau… Hóa ra Snape và Chúa Cứu Thế…

“Chỉ bị thương ngoài da… Shihhh! Em nhẹ chút!” Trên người Snape bị vài cái ác chú làm trầy, chẳng qua là tránh nặng tìm nhẹ vì tránh lời nguyền lấy mạng, anh không thể để mình gánh lấy hai lời nguyền khác đang chém tới…

“Về mới tính sổ với anh!” Harry rất tức giận.

“Severus Snape?! Mi phản bội ta!” Voldemort ở sát bên, trong nháy mắt khi nghe thấy Chúa Cứu Thế trước mặt thật ra là Đại Sư Độc Dược giả trang thì gào lên.

Chỉ có điều, trong mắt người khác là Voldemort bất mãn thái độ Snape đối với Chúa Cứu Thế…

Harry giơ chân lên đạp một phát ngay bản mặt rắn khiến người ta buồn nôn của gã, “Mi câm ngay cho ta!”

“Ha ha ha, ha hả, tốt! Tốt lắm!” Voldemort cất tiếng cười cực kỳ sắc nhọn, Harry thấy màng tai sắp bị đâm cho nát bét.

“Phản bội ta… Phản bội ta… Dám phản bội ta… Nếu không phải vì mi phản bội ta, hiện giờ ta đã…” Voldemort liên tục lẩm bẩm. Harry nghi ngờ hàng này phát điên rồi, thế là tiếp tực kiểm tra thân thể Sev nhà mình… À không, là thân thể chính mình.

Còn mấy tiếng nữa sẽ đổi trở về…

“Ta muốn nguyền rủa chúng bây! Vĩnh viễn, vĩnh viễn không nhớ nổi người chúng bây yêu! Ta nguyền rủa chúng bây!”

“Harry! Mau tránh ra!” Dumbledore kêu lên sợ hãi.

Bên kia, quanh Voldemort bắt đầu phát ra ánh sáng lục yếu ớt, kế đó, vầng sáng này bành trướng cấp tốc, tự bạo!

Harry căn bản không kịp né tránh, mà Snape cũng thế.

Người phía sau Dumbledore hoảng sợ che mắt.

Ánh sáng lục tán đi… trên mặt đất là hai người hôn mê.

Gương mặt bình tĩnh.

Tĩnh mịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.