Cứ như đã hẹn trước với nhau, Câu Tiểu Câu cùng vợ chồng Ngôn Thị Phi chọn chung một ngày để rời khỏi Ôn trạch. Lão Bạch có chút luyến tiếc, lại không mở miệng giữ lại được. Ngôn Thị Phi cùng Nhược Nghênh Hạ về nhà không có gì đáng trách, dù sao bọn hắn với Ôn Thiển cũng chỉ là sơ giao, hơn nữa người ta đã khang phục, giữ lại nữa đích thực là lạ. Mà Câu tam, chưa nói năng gì đã moi viên dạ minh châu cực lớn ra khoe khoang với lão Bạch, vừa khoe vừa hỏi Lý Đại Ngưu liệu có thích hay không à. Lão Bạch nhịn nhịn, cuối cùng đem câu “Đừng cho hắn biết ngươi móc nó từ trong miệng người chết ra là được” nuốt xuống bụng.
Đột nhiên người đều đi cả, tòa nhà liền trở nên vắng vẻ. Lão Bạch nhớ hơn hai năm trước lúc mình tới Ôn trạch thì, nơi này cũng là cái dạng đó. Người hầu không nói nhiều, chủ nhân lại càng ít nói, nếu không phải y đến thác nước sau núi tìm Ôn Thiển, khả năng mấy ngày cũng không thấy bóng người này đâu. Ở nơi này, thậm chí so với Bạch gia sơn còn muốn cô đơn hơn, trên Bạch gia sơn còn có chim thú côn trùng kêu vang, mà nơi này cả tiếng gió cũng nghe không được. Ở lâu rồi, thì tựa như rơi vào một góc bị lãng quên, chung quy có cảm giác mình tồn tại hay không, ai người để ý.
“Nghĩ gì vậy?” Thanh âm của Ôn Thiển đem tư tự lão Bạch kéo lại, vừa chuyển đầu, đã thấy nam nhân nhìn mình mỉm cười.
“Ta đang nghĩ, cây trên Bạch gia sơn chắc đã rụng lá rồi.” Lão Bạch hơi tránh ánh mắt hắn, sợ nhìn lâu liền đem tâm mình tiết lộ ra. Gần đây y càng lúc càng không quản được mình, lúc nào cũng bất giác dùng ánh mắt đuổi theo thân ảnh của Ôn Thiển, bị người bắt tại trận như lần này, đã sớm không phải là lần đầu tiên.
Ôn Thiển lặng lẽ nhíu mày, đối với bộ dáng thò đầu ra do thám xong lại thụt về lại thò ra lại thụt về của lão Bạch như vầy, một mặt cảm thấy khả ái, một mặt lại cảm thấy thú vị. Ngôn Thị Phi Câu tam từng người một rời đi, dường như cũng mang nôn nóng của hắn đi theo mất, lúc trước mắt chỉ còn lại mình lão Bạch, Ôn Thiển sẽ đột nhiên cảm thấy an tâm.
Lúc mới quen lão Bạch, người nọ chỉ một mình cô đơn, mà bản thân mình cũng vậy. Ôn trạch hữu lễ đối đãi, Bạch gia sơn sớm chiều ở chung, lúc đó không cảm thấy gì, giờ quay đầu nhìn lại, tất cả đều thành hồi ức đẹp.
“Qua một thời gian nữa, chắc tuyết rơi rồi đi.” Ôn Thiển tùy ý nói.
Ai ngờ lão Bạch lại lắc đầu, nghiêm trang ngồi vững, chăm chú nói: “Hiện tại mới vào thu, nào có hạ tuyết nhanh như vậy. Giờ là mùa lá rụng, chờ lá rụng xong, chim thú sẽ tích trữ thức ăn cho mùa đông, chờ khi chim thú cũng không ra ngoài nữa, đó mới là mùa đông bắt đầu, sau đó tuyết mới rơi được.”
Ôn Thiển nghe liền sững sờ ngây ngẩn, chớp mắt mấy cái, hồi lâu mới cười khẽ một tiếng, đầy hứng thú nhìn lão Bạch: “Ta tùy tiện hỏi thử, ngươi đúng là chuyện gì cũng nghiêm túc hết.”
Lão Bạch chỉ thấy mặt oành một phát tăng nhiệt, không chừng còn có khói trắng bốc lên, y cũng không rõ mình bị làm sao nữa, tựa hồ từ lúc mọi người đi mất, y liền trở nên kì dị, ăn nói bừa bãi, đầu óc thường hỗn loạn như cháo, không phải cái loại cháo gạo nước một nơi gạo một nẻo, mà là loại cháo bột ngô hoàn toàn quấy đặc thành một đống như hồ.
Ôn Thiển yên lặng nhìn y, chậm rãi thu lại ý cười, bọn họ ngồi trong đại đường, cửa mở rộng, gió đầu thu từ ngoài ùa vào, lành lạnh, rất thoải mái.
“Lão Bạch,” Ôn Thiển đột nhiên hỏi, “Ngươi từng giết người chưa?”
Lão Bạch mới đem nước trà ngậm vào miệng tính uống cho tim mình bớt nóng bừng lộn xộn, giờ tốt, trực tiếp sặc, ho một trận phải gọi là thảm liệt. Cuối cùng ho tới mức nước mắt đều chảy ra, mới từ từ hoãn lại. Đầu liên tục vẫy uỳnh uỵch nói: “Không có, tuyệt đối chưa từng giết qua.”
Ôn Thiển nhàn nhạt kéo khóe môi, cảm thấy tâm tình có điểm phức tạp. Nhưng vẫn tiếp tục nói: “Không có gì dễ bằng giết người, kiếm lên người mất, xong rồi.”
Lão Bạch không hiểu ý hắn, nột nột đáp lời: “Ách, võ công của ngươi tốt.”
Ôn Thiển nghiêng đầu nhìn người trước mặt, đột nhiên dùng khẩu khí vui đùa hỏi y: “Ngươi không thấy ta bị trừng phạt là đúng tội?”
Lão Bạch sửng sốt, y cảm thấy Ôn Thiển sẽ không vô duyên vô cớ đi hỏi chuyện không đầu không đuôi như vậy, liền nỗ lực suy tư. Hơn nửa ngày, mới thử hỏi: “Ta tự ý thả Nhạc Quỳnh Nhi, ngươi giận?”
Ôn Thiển ngốc ra đó, dở khóc dở cười nghĩ rốt cuộc lão Bạch suy tư thế nào mà lại cho ra kết luận này: “Ngươi cảm thấy ta giống như đang giận?”
Lão Bạch nghĩ nửa ngày, nuốt nước bọt, quyết định thành khẩn: “Ngươi không cười, lúc nào cũng như đang tức giận.”
Ôn Thiển mỉm cười, kìm lòng không đậu đưa tay vuốt tóc lão Bạch, ôn nhu nói: “Nhạc Quỳnh Nhi không thả để lại đó, chẳng lẽ ta còn phải một kiếm chém nàng, cũng không ai cho ta bạc.”
“Ta biết, chỉ cần nàng không tới gây chuyện với ngươi, ngươi cũng sẽ lười đi tìm nàng.” Lão Bạch mắt sáng tinh tinh, nhe răng cười.
Xem, đây chính là lão Bạch a. Ôn Thiển thu liễm mắt, khe khẽ thở dài trong lòng. Thả Nhạc Quỳnh Nhi không phải là chuyện lớn, chỉ là việc này khiến hắn nhận ra khác biệt bản chất giữa hắn và lão Bạch, lão Bạch thiện tâm, này không liên quan gì đến tuổi tác tính cách nghề nghiệp, đó là trời sinh, Ôn Thiển không cảm thấy mình ác, nhưng hắn biết mình đủ lạnh lùng, lạnh lùng này cùng với thiện tâm của lão Bạch hình thành đối lập rực rỡ, lo lắng từ đó mà nảy mầm, nở thành bông hoa nho nhỏ yếu đuối..
“Lão Bạch, sát thủ không phải nghề gì tốt, nhưng có thể ta vẫn phải tiếp tục làm công việc lấy mạng người này.” Ôn Thiển thấp giọng nói, đồng thời quan sát phản ứng của lão Bạch.
Nhưng lão Bạch chỉ chớp mắt mấy cái, không hề có phản ứng, cứ như y vốn không có ý định khuyên Ôn Thiển đổi nghề, đương nhiên mà nói: “Đây là tổ truyền của ngươi, không có biện pháp. Bất quá sau này cẩn thận hơn một chút, dù sao ngươi cũng chỉ có một cái mạng.”
Ôn Thiển có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng lão Bạch há miệng sẽ nói ông trời có đức hiếu sinh, ngậm miệng liền bảo sao có thể coi mạng người như cỏ rác, mà giờ, hắn mê hoặc rồi: “Ngươi không cảm thấy chuyện này là sai trái sao, tùy tùy tiện tiện đi lấy mạng người ta…”
Lão Bạch lắc đầu, lại gật đầu, tựa hồ đang tổ hợp ngôn ngữ, một lát, mới buồn bã nói: “Kỳ thực lăn lộn giang hồ, có mấy người là thanh thanh bạch bạch, giống như ta, tuy chưa tự tay giết người, nhưng người vì ta mà chết cũng không phải ít. Bất kể là danh môn chính phải, hay là những kẻ làm ăn trong chốn giang hồ như chúng ta, nói đến cùng, mọi người ai cũng cần phải sống, cái gì là đúng sai, cái gì là chính tà, kỳ thực không thể nói rõ được.” Nói đến đây, lão Bạch đột nhiên giương mắt thẳng tắp nhìn Ôn Thiển, đáy mắt lóe lên ánh sáng, “Mượn lời ngươi, Nhạc Quỳnh Nhi không thể không giết ngươi, bởi ngươi với nàng là kẻ thù giết cha không đội trời chung, nhưng ta lại không cứu ngươi không được, bởi ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của lão Bạch này.”
Mấy từ ‘quan trọng nhất’ lão Bạch nói rất kiên định, cũng rất rõ ràng. Ôn Thiển cảm thấy hắn bị ánh mắt của lão Bạch định thân rồi, muốn nói, lại không mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể gian nan nuốt nước bọt. Trong lòng đột nhiên mọc lên một cảm giác rất là quấn quýt khó tả, hắn cư nhiên, hắn cư nhiên, bị lão Bạch nói cho xấu hổ rồi!
Lão Bạch đương nhiên không biết Ôn Thiển đang nghĩ gì, y chỉ thấy Câu Tiểu Câu nói rất chí lý, nói ra so với cất giấu thoải mái hơn. Là quan trọng nhất, y thật hi vọng Ôn Thiển có thể minh bạch nặng nhẹ của bốn chữ này. Bởi y có thể làm, có thể nói, cũng chỉ là mấy từ này mà thôi.
“Lão Bạch…” Ôn Thiển khe khẽ gọi, lòng từng đợt rung động.
Lão Bạch hô hấp có chút bất an, y cúi mặt thu lại xúc cảm trong lòng, khó khăn lắm mới thay được biểu tình trêu chọc, nói tiếp: “Bất quá, nếu bạc đủ tiêu rồi, vậy thì làm ít một chút, cũng bớt được kẻ thù.”
Ôn Thiển sửng sốt, tiếp đó yên lặng nở nụ cười. Thật là, vừa quản nhiều lại vừa thông thấu, lão Bạch vẫn là lão Bạch kia, nhẹ dạ, lương thiện, cho nên mới muốn cột chặt y bên mình, để y chỉ đối tốt với mình mà thôi.
“Được rồi,” lão Bạch dường như chợt nhớ ra gì đó, hỏi, “Hai ngày nay luyện công, ngươi cảm thấy thân thể thế nào?”
“Rất tốt, độc tố chắc đều giải cả rồi,” Ôn Thiển tự hỏi một chút, liền thực chất đáp lại, “Kinh mạch đều thông, không còn gì đáng ngại.”
Lão Bạch cười gật đầu, nói: “Vậy thì tốt, ta có thể an tâm trở về rồi.”
“Về đâu?” Tuy đã mơ hồ dự cảm được, nhưng nghe lão Bạch nói ra, Ôn Thiển vẫn có chút không vui. Người này a, nếu mình không dùng đủ sức mà bắt lại, e là y sẽ cứ thế yên lặng bay đi mất.
Lão Bạch không nghe ra ý hắn, chỉ là thành thật đáp: “Đương nhiên là Bạch gia sơn. Thân thể ngươi đã ổn, ta có lưu lại cũng vô dụng.” Vốn lúc Câu tam ra đi y cũng muốn đi chung, chỉ là cuối cùng vẫn luyến tiếc, vậy nên mới ở thêm mấy ngày. Giờ hình như cũng không có lý do để ở lại nữa rồi.
Ôn Thiển rũ mắt xuống, nhất thời không nói chuyện. Lão Bạch có chút phiền muộn, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra biểu tình của nam nhân. Đang lo lắng, liền nghe nam nhân thấp giọng hỏi: “Hồ điệp lúc trước ta cho ngươi, vẫn còn giữ không?”
Lão Bạch sửng sốt nửa ngày, mới kịp phản ứng nam nhân đang hỏi gì, vội gật đầu: “Ân, vẫn để ở nhà.”
Ôn Thiển ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt lão Bạch, chậm rãi nói: “Ta muốn đi xem.”
Lão Bạch có điểm mơ hồ, nột nột nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ách, đang ở trên núi chứ…”
Ôn Thiển bật cười hỏi: “Lẽ nào ngươi còn nhà khác nữa?”
Chớp mắt mấy cái, lão Bạch rốt cuộc minh bạch Ôn Thiển muốn nói cái gì. Giờ khắc này, gió lùa vào đáy lòng, sau đó hoa trong vườn đều nở rộ, xá tử yên hồng, hướng bầu trời xanh thẳm lắc lư đắc ý.
“Không được sao?” Ôn Thiển cố ý trêu chọc.
“Sao lại không được, cũng không phải là sợ ngươi tới.” Lão Bạch lớn tiếng nói, “Thấy rồi ngươi sẽ biết, ta bảo quản rất tốt!”
Đều nói gần mực thì đen gần đèn thì rạng, lời ra khỏi miệng lão Bạch mới nhận ra mình ấu trĩ ngơ ngác tới mức nào, quyết định lần sau gặp Câu tam phải tính sổ với hắn.
“Nói thầm gì đó?” Thanh âm mang cười của Ôn Thiển truyền đến bên tai.
Lão Bạch luống cuống một chút, thuận miệng nói: “Ngươi đừng quên mang áo bông dày.”
Ôn Thiển sửng sốt, ngây người nửa ngày, có chút không tin được nghĩ, lão Bạch là gián tiếp mời hắn đến trú đông sao? không khỏi nhếch khóe miệng đáp: “Đương nhiên, bằng không ta chẳng phải sẽ bị đông thành cục băng.”
“A, ha hả, cũng phải.” Biểu tình của Lão Bạch cho thấy dường như y đã hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
“Ngươi có sao không…” Ôn Thiển nheo mắt lại, nghĩ thầm chưa có làm gì a, sao đem người làm cho choáng váng mất rồi?
Lão Bạch không nói, chỉ cười cười. Đầu tiên là nhàn nhạt, sau đó trở nên xán lạn. Dần dần, Ôn Thiển cảm giác mình như bị lão Bạch kéo đến một không gian không biết tên, giữa một biển hoa ngập tràn màu sắc, khắp nơi nơi đều thơm ngát hương hoa.