3
Anh khẽ nhếch môi, cúi người, đặt tôi giữa hai cánh tay và ghế sofa.
"Tối qua là em tự mở cửa."
Ánh mắt anh lướt qua vạt váy của tôi, ý tứ rõ ràng.
"Chát!"
Tôi không do dự tát thẳng vào mặt anh.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh lập tức in lên dấu tay đỏ tươi.
Cố Dịch Niên nghiến răng, cười nhạt, đứng dậy ngồi xuống đối diện tôi.
"Căn biệt thự ở phía Tây thành phố, tôi đã chuyển nhượng sang tên em, còn lô đất mà em thích trước đây, cũng sắp được phê duyệt rồi."
Cố Dịch Niên nửa nhắm mắt, vẻ mặt bình thản.
"Tốt đẹp mà chia tay."
Anh luôn biết cách đánh trúng nỗi đau của tôi một cách chính xác.
Con d.a.o mà tôi đưa cho anh.
Cuối cùng anh đ.â.m tất cả vào cơ thể tôi.
Lúc này, anh cao cao tại thượng, giống hệt những người "bố dượng" tự xưng của tôi.
Vừa nói yêu, vừa dùng tiền để mua đứt tình yêu.
Trò chơi tình ái mới mẻ được tô vẽ lên dưới danh nghĩa tình yêu.
Khi Hứa Kiều Kiều mang hộp cơm đến, cô ấy bắt gặp cảnh tôi hất nước vào Cố Dịch Niên.
Cô ấy hét lên, xông vào và tát tôi một cái.
Tôi chưa bao giờ có thói quen chịu thiệt.
Lần chịu thiệt duy nhất có lẽ là sa vào tay Cố Dịch Niên một lần.
Tay tôi giơ lên giữa không trung, bị Cố Dịch Niên nắm lại.
Anh đứng chắn trước Hứa Kiều Kiều, giọng nói đầy tức giận:
"Hướng Noãn! Đây không phải là nơi để em phát điên!"
Tôi giơ tay kia lên, tát mạnh vào mặt anh.
Nhìn những dấu tay đối xứng trên mặt Cố Dịch Niên, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Nếu không có anh Niên, liệu một người phụ nữ như chị có thể đạt đến vị trí ngày hôm nay không?" Hứa Kiều Kiều bước lên, thay Cố Dịch Niên nói lời bất bình.
"Cô bị sa thải."
"Dựa vào cái gì!" Hứa Kiều Kiều ngẩng cao đầu, cố tỏ ra khí thế.
"Dựa vào việc tôi nắm 30% cổ phần, dựa vào việc cô tự ý vào văn phòng tôi mà không được phép, đánh đập lãnh đạo công ty."
Hứa Kiều Kiều hoảng sợ, ánh mắt lảng tránh, thấy Cố Dịch Niên không lên tiếng trách mắng, tiếp tục kiêu căng khiêu khích tôi.
"Anh Niên mới là cổ đông lớn nhất, và tôi là vị hôn thê của anh ấy."
"Chị là cái thứ gì? Phải cút thì là chị cút!"
Cửa văn phòng đã có một vòng người vây quanh.
Cố Dịch Niên không lên tiếng, ngầm chấp nhận hành vi của cô ta, đứng về phía cô ta.
Tranh chấp như thế này không cần thiết phải tiếp tục nữa.
"Được, chia tay đi."
"Cổ phần trong tay tôi, tôi sẽ bán cho anh theo giá thị trường."
"Cố Dịch Niên, tôi đã tận tình tận nghĩa rồi."
Cố Dịch Niên vẫn im lặng, nhưng khi tôi lấy ra hợp đồng, khuôn mặt lạnh lùng của anh có chút d.a.o động.
Có lẽ anh cũng không ngờ rằng tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng, sẵn sàng rời đi.
Hứa Kiều Kiều mỉm cười, quả nhiên người được cưng chiều sẽ luôn tự tin.
"Ai gọi cảnh sát vậy?"
Tôi ôm mặt tiến lên, giữa đường còn loạng choạng một chút.
"Thưa cảnh sát, tôi bị đánh."
"Bây giờ tôi cảm thấy chóng mặt, hoa mắt, còn buồn nôn."
—-----
Sau khi kiểm tra thương tích tại bệnh viện, tôi bị chấn động não nhẹ.
Nếu tôi từ chối hòa giải, Hứa Kiều Kiều ít nhất sẽ bị tạm giam vài ngày.
Cố Dịch Niên cười nhạt đầy ẩn ý, như thể anh đã nhìn thấu mọi mánh khóe.
Còn Hứa Kiều Kiều thì cuối cùng cũng hoảng loạn, căng thẳng níu lấy góc áo của Cố Dịch Niên.
"Anh Niên, em không muốn qua đêm ở đây, em sợ lắm."
Cố Dịch Niên nhẹ nhàng dỗ dành cô ấy đừng sợ, mọi chuyện đã có anh lo.
Đồng tiền có sức mạnh, tôi cũng không phải người không hiểu chuyện.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Cố Dịch Niên kéo tôi vào một góc tối.
"Vì tiền, em đúng là không cần mặt mũi nữa rồi."
Tôi nắm lấy cà vạt của anh, giật mạnh một cái.
Anh buộc phải cúi đầu, đối mặt với tôi.
"Dẫm đạp lên tôi để làm đẹp lòng người mới, anh phải nghĩ đến hậu quả rồi chứ."
Cố Dịch Niên không tức giận mà còn cười, đưa tay ôm eo tôi kéo sát lại.
"Em kiềm chế bớt tính tình của mình đi, chẳng có người đàn ông nào chịu nổi em đâu."