Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 58: Chung tay




Cố Diễn Chi chuyển người đến cửa kho, nửa ôm phần thân trên của anh ấy, nhẹ nhàng lắc lư cổ của anh ấy: "Đồ ba gai, tỉnh dậy, cố gắng! Anh cố gắng cho tôi!"

Cô cầm bộ đàm, rống một trận: "Bác sĩ tới chưa?! Bác sĩ!"

Giọng nói bình tĩnh ôn hòa truyền đến bên tai cô, thỉnh thoảng có chút thở dốc: "Ba phút, cởi đồng phục của cậu ấy ra cho thông thoáng trước đi, trong tay có thứ gì cầm máu được không?"

Đeo trang bị nặng 20 kg cộng thêm túi cấp cứu làm cho bác sĩ bước đi khó khăn, quãng đường từ bên ngoài vòng dây vào khu vực nhà máy quá dài nên có chút không chịu đựng nổi.

Lục Thanh Thời cúi xuống, chống tay lên đầu gối hít một lượng lớn dưỡng khí, nhân viên cứu hỏa dẫn đường phía trước quay lại kéo nàng, đồng thời thuận tay cầm lấy túi cấp cứu của nàng ném lên lưng, bác sĩ cúi đầu cám ơn.

"Cám ơn."

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của nàng, Cố Diễn Chi cảm xúc lẫn lộn, có chút nhẹ nhõm, cũng muốn thốt lên: "Tại sao lại là chị?!"

Lục Thanh Thời lên tiếng trước khi cô mở miệng: "Vậy em cảm thấy còn ai có y thuật và kinh nghiệm cấp cứu phong phú hơn tôi?"

Thật sự là... tự tin đến mức khó tin.

Cố Diễn Chi cười khổ: "Cũng may là chị."

Cũng may có chị.

"Tránh ra!" Ba phút sau, bác sĩ thở hổn hển, ngồi xổm bên cạnh đầu Đồ ba gai, hất cô ra.

"Tình hình cụ thể thế nào, tại sao bị thương?!" Nàng nói rất nhanh, vừa nói chuyện vừa lấy một liều Adrenalin trong túi cấp cứu ra, nhanh chóng kết nối máy theo dõi, một mạch mở đường thông tĩnh mạch.

"Rơi từ trên cao xuống..."

Cố Diễn Chi chưa kịp nói xong, Lục Thanh Thời lập tức cau mày: "Không đúng, mắt, tai và mũi đều bị tổn thương."

Nàng nhẹ nhàng lật mí mắt của Đồ ba gai lên nhìn, một bên máu thịt be bét, tròng mắt đều tróc ra.

Cố Diễn Chi bình tĩnh lại: "Trước khi rơi từ trên cao xuống, anh ấy đứng ở lỗ thông gió phía trên của tủ hút để sửa chữa. Sau khi tủ hút bắt đầu hoạt động bình thường, anh ấy thăm dò và xem xét, em chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm..."

Lục Thanh Thời lấy nước muối sinh lý trong túi ra, một mạch lau sạch mắt, mũi và tai cho anh ấy: "Có thể là bị khí độc kích thích."

Trong khi nói, tay nàng cũng sờ tới sờ lui trong túi, hồi lâu vẫn không tìm được thứ mình muốn, trên trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Muốn cái gì, em lấy cho chị."

Cố Diễn Chi nhận lấy túi, Lục Thanh Thời cũng không quay đầu lại: "Chuẩn bị đặt nội khí quản."

Khi còn là quân nhân, trong đội cũng có quân y, mặc dù Cố Diễn Chi không quen sử dụng những trang bị này nhưng ít nhiều nghe tên cũng có thể nhận ra được, cô lập tức đưa qua cho nàng.

Lục Thanh Thời nằm trên mặt đất, đôi găng tay bê bết máu, sợi tóc trên trán rơi xuống che khuất tầm mắt. Nàng nhẹ nhàng đưa ống vào cổ họng của Đồ ba gai, làm thử mấy lần, cuối cùng đều thất bại.

Lục Thanh Thời đứng lên, quay đầu lại nhìn máy theo dõi: "Dao mổ."

Không chần chừ nhiều, Cố Diễn Chi mở túi đựng dao mổ có thể tháo rời dùng một lần, Lục Thanh Thời nắm lấy phần cổ của anh ấy, đổ i-ốt lên. Cố Diễn Chi có mắt quan sát, nhanh chóng trải băng vải vô trùng ra cho nàng.

Khi dao mổ được lấy xuống, máu đỏ sẫm chảy ra, Lục Thanh Thời dùng gạc lau sạch, đưa tay trái ra.

"Kẹp mạch máu."

"Có phải cái này không?" Cố Diễn Chi lục lọi trong túi cấp cứu hồi lâu.

Lục Thanh Thời liếc nhìn một cái: "Đúng!"

Sau khi tách mô trước khí quản, Lục Thanh Thời trực tiếp chen hai ngón tay vào thăm dò. Không có hướng dẫn phẫu thuật, nàng nhất định phải cực kỳ thận trọng.

"Được rồi, đưa tôi kìm cong."

Lục Thanh Thời một tay cầm kìm cong mở khí quản, tay kia cầm ống thông khí quản, lấy lõi ống ra, hút sạch dịch tiết sau đó cầm máu cho anh ấy, cầm ống thông quấn vào quanh cổ rồi thắt lại.

"Được rồi, phẫu thuật mở khí quản hoàn thành."

Oxy trong máu trên máy theo dõi bắt đầu từ từ tăng lên, Lục Thanh Thời nâng đầu anh ấy: "Em giúp tôi đỡ cậu ấy dậy, tôi kiểm tra vết thương cho cậu ấy."

"Được." Cố Diễn Chi sải bước đến chỗ nàng ngồi xổm xuống. Lục Thanh Thời thả lỏng bàn tay từ sau gáy của anh ấy mò dọc xuống, khi chạm đến xương cổ, nàng hơi khựng lại.

"Chấn thương tủy sống."

Tổn thương tủy sống của đốt sống cổ thứ 4, Lục Thanh Thời nhìn thoáng qua khuôn mặt còn trẻ của Đồ ba gai, cho dù sống sót cũng không đứng dậy được.

Cố Diễn Chi nuốt nước bọt, sốt sắng nhìn nàng: "Có cứu được không?"

Lục Thanh Thời trầm mặc một hồi: "Hiện tại không thể trở về vị trí cũ được, lập tức đưa đến bệnh viện có lẽ còn có thể cứu được."

"Được." Cố Diễn Chi không nói thêm, cùng hai nhân viên cứu hỏa khác đưa người đặt lên cáng cứu thương, máy theo dõi kêu lên.

"Chờ chút!" Lục Thanh Thời nhào tới, cầm kéo cắt quần áo của anh ấy: "Không đúng, nhất định là còn chỗ nào đó chảy máu không ngừng, đặt người xuống!"

Nàng vừa nói xong, vạch xanh trên máy theo dõi không còn lên xuống nữa, bác sĩ quỳ trên mặt đất, duỗi thẳng tay thực hiện hồi sức tim phổi.

"Một, hai, ba..." Lục Thanh Thời vừa đếm vừa nhìn vào các chỉ số trên máy theo dõi điện tâm đồ, mong chờ một phép màu.

Cố Diễn Chi cũng lo lắng đến mức tay đổ đầy mồ hôi.

"Máy khử rung tim!"

Cô vội vàng đưa qua, Lục Thanh Thời cầm trong tay, đặt lên lồng ngực của anh ấy.

"Nạp điện 200J, nạp điện hoàn thành, tránh ra!"

"Khử rung lần thứ hai, nạp điện 200J, nạp điện hoàn thành, tránh ra!"

"Khử rung lần thứ ba, nạp điện hoàn thành, tránh ra!"

"Khử rung lần thứ tư, nạp điện hoàn thành, tránh ra!"

......

Bác sĩ thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, hồi sức tim phổi thời gian dài làm nàng kiệt quệ thể lực, nơi này không ai có thể tiếp quản công việc của nàng, Lục Thanh Thời cắn răng, nâng đôi tay có chút đau nhức lên.

"Dao mổ, tôi muốn mở ngực thăm dò."

Về mặt lý thuyết, 5 phút tim sau khi tim ngừng đập, gần như không thể sống sót, dù có may mắn sống sót, chức năng của não bộ cũng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng do thiếu oxy, nói cách khác chính là người thực vật.

Nhưng nàng là Lục Thanh Thời, Đồ ba gai còn trẻ như vậy, nàng không thể thất bại, đây là lời hứa của nàng với Cố Diễn Chi.

"Treo Mannitol."

Cố Diễn Chi tìm thấy một túi chất lỏng có viết "Mannitol" từ trong một đống thuốc, nhanh chóng treo lên.

"Đèn pin, soi đèn cho tôi." Mấy nhân viên cứu hỏa nhao nhao đi tới, mở đèn pin soi vào lồng ngực đang mở ra.

Lục Thanh nằm rạp ra đất, đưa tay vào, hít sâu một hơi, dùng cảm giác tìm kiếm chỗ chảy máu.

Nội tạng ấm áp trơn nhẵn, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào khoang mũi, máu tươi chảy qua lòng bàn tay, Lục Thanh Thời khẽ nhắm mắt lại, cảm giác được phương hướng của dòng máu.

"Kẹp cầm máu."

Cố Diễn Chi đặt dụng cụ vào tay nàng. Không chút do dự, Lục Thanh Thời dùng tay trái đưa kẹp cầm máu vào, thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ hấp thụ 6.0, động mạch vành bị vỡ, cần được khâu lại."

"Khâu ở đây sao?" Không biết vì sao khói trắng càng ngày càng dày, ngay cả khi đeo mặt nạ dưỡng khí, mùi clo nồng nặc vẫn tràn vào khoang mũi. Vinyl clorua vẫn chưa tiêu tán, khi đạt đến nồng độ nhất định, nó vẫn sẽ bùng nổ, hoàn cảnh chữa bệnh thực sự quá tồi tệ.

"Đúng vậy, nhất định phải khâu lại, nếu không cậu ấy sẽ không thể kiên trì đến được bệnh viện."

Lục Thanh Thời chỉ tạm thời kẹp mạch máu, nếu muốn cầm máu hoàn hảo thì phải khâu lại, nàng vừa nói chuyện vừa đưa tay cầm kim cho vào.

Đây là lần đầu tiên Cố Diễn Chi nhìn thấy nàng phẫu thuật ở cự ly gần, không có đèn không hắt bóng, không có dụng cụ phẫu thuật tiên tiến, cũng không có hướng dẫn phẫu thuật với tầm nhìn rõ ràng. Môi trường càng khắc nghiệt, càng khảo nghiệm kỹ thuật và năng lực chịu đựng tâm lý của bác sĩ.

Đôi tay đeo găng của Lục Thanh Thời rất vững, tốc độ được duy trì ở mức ổn định và tần suất nhanh, một tay khâu vết thương một tay thắt nút, phối hợp liền mạch. Từ góc nhìn của Cố Diễn Chi, có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán nàng, khuôn mặt có chút vết bẩn, đôi mắt vẫn sáng ngời, mang theo ý chí kiên cường, không hiểu sao làm cho cô yên tâm.

Thật kỳ lạ, một người từ trước đến nay luôn đối mặt với thời khắc sinh tử, lại cảm nhận được cảm giác an toàn từ một người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt.

Trước kia, cô từng tin vào khẩu súng của mình, sau đó là nắm đấm của mình, bây giờ cô muốn bổ sung thêm một Lục Thanh Thời nữa.

Khi nhận thức và nhịp tim trở nên rõ ràng, Cố Diễn Chi nhìn dáng vẻ dịu dàng của nàng, cổ họng khẽ nhúc nhích.

Cô muốn nói gì đó, nhưng một dòng diện hỗn tạp lại truyền đến tai cô, cùng giọng nói lo lắng của Đội cứu hỏa.

"Cố Diễn Chi, rút lui! Lập tức rút lui! Công tắc mọi người vừa nhấn không phải là đóng van tổng - mở tủ hút, mà là đóng tủ hút - mở thông gió. Theo giám sát, nồng độ vinyl clorua trong khu vực nhà máy đã đạt đến ngưỡng! Có thể phát nổ bất cứ lúc nào! Lập tức rút lui! Lập tức rút lui!"

Cố Diễn Chi quay đầu lại nhìn Lục Thanh Thời đang tập trung tinh thần làm phẫu thuật: "Không..."

"Bỏ người bị thương lại! Lập tức ra ngoài!" Tổng chỉ huy hiện trường giật lấy bộ đàm quát: "Đây là mệnh lệnh của chính phủ!"

Huấn luyện viên cứu hỏa trước giờ không dễ rơi lệ nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ lên: "Mệnh lệnh cmn, muốn tôi buông bỏ anh em của tôi, tôi không làm được!!!"

"Vậy cô muốn tất cả nhân viên cứu hộ xung quanh cô hi sinh vì một mình cậu ấy à?! Họ cũng vì cứu người mà lao vào nhà máy, ý định ban đầu của mọi người đều không sai, không ai muốn nhìn thấy kết quả như vậy! Chỉ trách tên Trần Quốc Lập chết tiệt kiếm lời bỏ vào túi riêng công trình do chính phủ xây dựng!"

Cô không muốn biết những thông tin bên ngoài của vụ rò rỉ vinyl clorua. Ánh mắt của Cố Diễn Chi rơi vào những người đồng đội bên cạnh, Đồ ba gai đang nằm dưới đất, cuối cùng là bác sĩ đang mặc áo blouse trắng.

Sợi dây cung buộc chặt dưới đáy lòng có chút dao động, Cố Diễn Chi mím chặt môi dưới. Đối với cô, quyết định này quá đau đớn, đến mức nước mắt lưng tròng.

Khi ánh mắt nhìn vào người mình, dường như Lục Thanh Thời cảm nhận được, nhưng nàng vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục làm công việc của chính mình.

"Để họ ra ngoài trước đi, tôi ở lại với em."

Giống như một tảng đá lớn rơi xuống, trong lòng dâng lên một niềm cảm kích khôn tả, hai người không cần tiếp tục khó xử nữa. Cố Diễn Chi đứng lên, truyền đạt mệnh lệnh rút lui cho hai nhân viên cứu hỏa khác.

Hai người kia lưỡng lự, nhưng vẫn không lay chuyển được mệnh lệnh của cấp trên, thu dọn trang bị chuẩn bị rút lui.

Nhưng lúc này biến cố xảy ra, cánh cửa kho cách họ năm bước phát ra âm thanh trầm đục nặng nề, tiếng cửa sắt cọ xát khó chịu. Cố Diễn Chi ngẩng đầu lên, cánh cửa tự động nặng tựa ngàn cân từ từ hạ xuống.

Có lẽ trang bị khẩn cấp đã được kích hoạt. Khi nồng độ vinyl clorua trong nhà máy đạt đến một tiêu chuẩn nhất định, phanh khẩn cấp sẽ được kích hoạt tự động, đó là một cánh cửa thép chống đạn. Cô nhận ra mục đích đúng là hoàn toàn ngăn chặn sự rò rỉ vinyl clorua, hoặc thậm chí là, cho dù vụ nổ có xảy ra cũng sẽ không đe dọa được thế giới bên ngoài một chút nào, còn những người bên trong thì...

Cố Diễn Chi liếc nhìn Lục Thanh Thời đang vùi đầu khâu lại, mồ hôi lạnh từ trên trán nàng trượt xuống. Không ai ngờ rằng cô đột nhiên đứng lên, xông tới dùng thân mình chống đỡ cánh cửa thép đang dần dần hạ xuống.

Cơ bắp và xương cốt lập tức tê liệt đau đớn, huấn luyện viên cứu hỏa trước giờ luôn mạnh mẽ phải gầm lên. Cánh cửa thép nặng nề đè lên vai cô, Cố Diễn Chi nặng nề quỳ một gối xuống đất, bụi bay tung tóe.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hai mắt muốn nứt, nhưng cô không thúc giục Lục Thanh Thời, chỉ cố gắng chống đỡ bằng sự dũng cảm và niềm tin rằng mình sẽ không bao giờ để nàng bị tổn thương.

Hai lính cứu hỏa kia cũng ném thiết bị nặng nề của mình xuống rồi chạy tới. Nhưng trước máy móc tiên tiến, sức người chẳng khác gì sâu kiến, không đáng nhắc tới, dù nhiều hơn hai người cũng chỉ có thể ngăn cản tốc độ cửa thép hạ xuống chậm hơn một chút mà thôi.

Đầu gối của ba người đều quỳ xuống bụi đất, Lục Thanh Thời rất tập trung. Đây là sân khấu của nàng, nàng nhất định phải tập trung, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, nếu sơ ý một chút, bệnh nhân sẽ không có cơ hội qua khỏi. Chính vì giữ vững niềm tin này, nàng mới trở thành Lục Thanh Thời hôm nay.

Nếu vừa rồi tốc độ tay của nàng vẫn duy trì ở một tốc độ ổn định, thì bây giờ là nhanh đến chóng mặt, làm một mạch khâu vết thương – thắt nút – rút chỉ, nước chảy mây trôi.

Cố Diễn Chi khuỵu cả hai gối, hoàn toàn quỳ trên mặt đất, rốt cuộc hai tay không còn đỡ được sức nặng của cửa thép. Khi cánh cửa thép rơi xuống vai, cô nghiến răng nghiến lợi, mắt muốn nứt ra, đau đớn khiến cơ bắp toàn thân co rút.

"Đi... đi mau..." Cố Diễn Chi rít lên thở hổn hển, câu từ ngắn gọn bật ra từ kẽ răng, lại nói với đồng đội của cô.

"Đội trưởng!" Hai người kia cũng không khá hơn là bao, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt đỏ bừng vì cố gắng quá sức, đầu gối chìm vào bụi đất.

Cố Diễn Chi dùng tay tiếp tục ngăn cản cánh cửa đang đóng lại, cạnh dưới sắc nhọn của cánh cửa cứa vào găng tay của cô, để lại một vết rách trong lòng bàn tay cô.

"Nhanh lên... Tôi sắp... sắp hết sức rồi..."

Cô cũng không làm ngơ tình hình bên kia, khi tiếp tục không gắp vết khâu lên được, hình như bác sĩ không thể chịu được bản thân, tự thầm mắng "Mẹ kiếp!".

Lục Thanh Thời hít một hơi thật sâu, tỉnh táo, bình tĩnh, kịp thời gian, nhất định kịp, Đồ ba gai sẽ không chết ở đây, nàng sẽ không chết ở đây, Cố Diễn Chi lại càng không chết ở đây.

Khoai tây chiên vẫn đang đợi nàng về, nàng vẫn còn nhiều việc phải làm.

Ngón tay run rẩy cuối cùng cũng hoàn thành gọn gàng nút thắt cuối cùng, Lục Thanh Thời cầm sợi chỉ cắt đứt đầu sợi: "Được rồi!"

Cố Diễn Chi đột nhiên quay đầu lại: "Mau tới đây!"

Hai lính cứu hỏa kia cũng buông tay ra chạy đến hỗ trợ. Khi toàn bộ trọng lượng của cánh cửa nặng nề đè lên vai, xương cốt vang lên một tiếng giòn giã, chân kia của Cố Diễn Chi cũng nặng nề quỳ trên mặt đất, sàn bê tông có chút vết lõm.

Huấn luyện viên cứu hỏa ngoan cường thật sự không rên một tiếng, cho đến khi Đồ ba gai được đưa ra khỏi cửa an toàn, bác sĩ chui ra khỏi khe hở trước người cô, đồng đội của cô cũng lần lượt bò ra ngoài.

Lục Thanh Thời quay đầu lại: "Em mau ra đây!"

Cố Diễn Chi không nói chuyện, cả người bị ép đến mức nằm rạp ra đất. Cô biết giờ khắc này nếu mình buông tay ra, chính là một trong mười hình thức tra tấn của nhà Thanh —— chém ngang lưng hoặc chặt đầu.

Không phải là cô không muốn buông tay, mà căn bản là cô không buông tay ra được. Cố Diễn Chi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bác sĩ từ sắc trời yếu ớt dưới khe cửa. Cô nghiêng đầu qua, cắn vào bộ đám trước ngực nói lời cáo biệt với nàng.

"Chị đi nhanh đi. Ngày mai... một mình chị đi đón Khoai tây chiên về nhà... Còn có Hamburger... Ừm... hãy chăm sóc nó... Còn có..."

Giọng nói kịch liệt mang theo chút nghẹn ngào của bác sĩ truyền đến bên tai: "Cố Diễn Chi! Hứa với người khác rồi thì phải làm được! Tôi sẽ không cho em chết! Em đừng ném Hamburger cho tôi, tôi không chịu nổi đứa ngốc nhà em được nữa đâu!!!"

Huấn luyện viên cứu hỏa ho khan hai tiếng rồi mỉm cười, bởi vì giọng nói khàn khàn, âm thanh phát ra cũng có chút từ tính.

"Thanh Thời... em..."

Cô còn chưa kịp nói hết câu, một đôi tay duỗi vào khe hở dưới cánh cửa, bác sĩ dùng thứ quý giá nhất của mình để đệm lên người cô, ngăn chặn cánh cửa đang tiếp tục hạ xuống.

Lục Thanh Thời gầm lên, hốc mắt ửng đỏ: "Em câm miệng!!!"

Lời còn chưa kịp nói ra cứ đột ngột im bặt như vậy, nhưng hơi ấm không ngừng lan tràn trong lòng khiến cô từ từ đỏ cả vành mắt.

Ở nơi mà Lục Thanh Thời không nhìn thấy, cổ họng của Cố Diễn Chi khẽ nhúc nhích, chất lỏng óng ánh trượt xuống từ khóe mắt.

"Đội trưởng, cố lên!" Một lính cứu hỏa khác cũng nhào tới, bắt chước làm theo, dùng tay khiêng cánh cửa thép nặng nề, khuôn mặt kìm nén đến đỏ bừng, tranh giành hi vọng sống cho cô.

Một lính cứu hỏa khác níu kéo chân cô: "Một hai ba, lên!"

Lục Thanh Thời và nhân viên cứu hỏa đang chặn cửa cùng nhau dùng sức, cũng không biết lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, vậy mà chừa lại một chút khe hở.

Nhìn thấy cô được kéo ra ngoài, Lục Thanh Thời thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy cơ bắp đau nhức, hai người nhìn nhau: "Một hai ba, chuẩn bị, buông tay!"

Cánh cửa thép nặng nề rơi xuống trước mắt, bụi bay tung tóe. Lục Thanh Thời ngã xuống đất thở hổn hển, từ ngón tay đến bàn tay bầm tím sưng đỏ, cơ bắp cánh tay đau nhức khó chịu.

Niềm vui sống sót sau tai nạn không kéo dài được bao lâu, sau lưng vang lên âm thanh ầm ầm như sấm sét.

Cố Diễn Chi trở mình bò dậy, đỡ nàng dậy: "Đi mau!"

Hai lính cứu hỏa kia cũng nâng cáng cứu thương lên, xoay người chạy. Ánh lửa yếu ớt dâng lên cùng ánh mặt trời mọc, xuyên qua khói mù bắn lên trời xanh, mặt đất rung chuyển, nước đặt trên bàn nhỏ của xe cứu thương cũng lung lay sắp đổ.

Hộp mì tôm trong tay Hách Nhân Kiệt khẽ run lên, anh ta đá Vu Quy một cái: "Cô đừng có rung chân!"

Vu Quy co ro trong xe cứu thương ngủ gật, bị đá bất ngờ tỉnh dậy, chưa kịp thốt lên "Mẹ nó!" đã bị tiếng động lớn từ nhà máy truyền ra làm điếc tai, ôm đầu bỏ chạy.

Ngọn lửa xâm lấn mặt đất, sóng nhiệt càn quét tất cả tội ác. Bụi đất, khối vôi, thanh thép đứt gãy, ván gỗ bể nát... giống như trời mưa đổ ập xuống.

Không biết từ khi nào, Cố Diễn Chi kéo cánh tay của nàng biến thành nắm chặt lấy nhau, cô kéo nàng chạy thật nhanh trong đám cháy. Gió thổi bay áo khoác đồng phục của cô, vỏ đạn treo trên cổ đung đưa trong gió, ánh lửa màu lam và màu nền trắng.

"Cố... Cố Diễn Chi... Tôi không chạy nổi nữa..." Bác sĩ muốn dừng lại thở một cái, người kéo nàng đột nhiên quay lại, ôm chặt lấy nàng.

"Nằm xuống, cẩn thận!"

- -------------------

Tâm sự Editor:

Thương Tiểu Cố của tui quá... hic


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.