Sinh Như Nghịch Lữ

Chương 30: Bệnh nhân




Cuộc thi Marathon Lễ hội Văn hóa Cầu vồng.

Một mớ hỗn độn, khắp nơi vương vãi quốc kỳ, bảng số thí sinh, băng rôn nhuốm máu, bệnh nhân nằm trên mặt đất rên rỉ vì đau đớn.

Vu Quy nắm chặt dây đeo túi sơ cứu, sững sờ trong chốc lát. Lần này không đợi người nào lôi kéo, cô ấy chủ động lao vào hiện trường cấp cứu.

"Theo quy tắc cũ, trước tiên kiểm tra xác định trình tự chuyển người, những trường hợp khó khăn không thể giải quyết thì liên hệ tôi, hiểu chưa?!"

"Hiểu rõ!"

"Được, giải tán!"

Lục Thanh Thời ra lệnh, những bác sĩ mặc áo blouse trắng lập tức tản ra. Hách Nhân Kiệt vẫn đi theo Vu Quy, cô ấy chạy đến chỗ một nữ vận động viên bị ngã, ngồi xổm xuống: "Chị không sao chứ? Có nghe tôi nói không? Tôi là Vu Quy thuộc khoa Cấp cứu của Bệnh viện số 1 trực thuộc Đại học Y khoa Nhân Tế, hãy cho tôi biết tên của chị."

Cô gái nằm trên mặt đất ôm lấy đầu gối thở hổn hển, toàn thân đổ mồ hôi lạnh: "Bác... bác sĩ... tôi tên là Lý Y Y..."

Cô ấy lấy tay cô gái đang che trên đầu gối ra, trầy một lớp da, cát sỏi đều dính vào bắp thịt, máu chảy đến bắp chân, thấm ướt đôi vớ trắng tinh.

Cô ấy gọi Hách Nhân Kiệt đang khử trùng vết thương cho một bệnh nhân khác ở bên cạnh: "Hảo Nhân tỷ, cho tôi nước muối sinh lý."

Một túi nước muối sinh lý được ném qua, cô ấy nắm chắc trong tay, xoa dịu tâm trạng của bệnh nhân: "Có thể hơi đau, chị cố gắng chịu đựng một chút."

Cô gái đặt tay lên cánh tay của cô ấy, nghiến răng nghiến lợi, Vu Quy vừa rửa vết thương vừa bị bóp đau, nhe răng trợn mắt.

"Được rồi, cầm cái này ngồi yên chờ đợi, không được cử động. Lát nữa xe cứu thương sẽ đưa chị đến bệnh viện kiểm tra thêm."

Cuối cùng chờ đến khi khử trùng và khâu vết thương xong, Vu Quy cũng đổ mồ hôi hột, nhét tấm thẻ màu xanh vào tay cô ấy, đỡ người ngồi xuống ven đường.

"Vu Quy, tới đây một chút!" Mặt trời như thiêu như đốt, Lục Thanh Thời đứng lên, trên trán đổ một lớp mồ hôi mịn.

Vu Quy đeo ống nghe vào cổ rồi chạy tới: "Có chuyện gì vậy, cô Lục?"

"Những bệnh nhân này đều là thẻ màu vàng, hiện tại xe cứu thương vẫn chưa quay lại, em trông chừng họ, tôi qua chỗ Trần Ý kiểm tra."

Là những bệnh nhân bị gãy xương, Lục Thanh Thời đều đã xử lý điều trị đơn giản, Vu Quy gật đầu: "Được, em hiểu rồi."

"Thế nào rồi?" Lục Thanh Thời chạy tới chỗ Trần Ý, ngồi xổm xuống.

Bác sĩ gây mê lắc đầu: "Không ổn, có lẽ lá lách đã bị tổn thương, vừa rút một ống máu không đông."

Lục Thanh Thời kết nối máy siêu âm, đặt lên phần bụng của bệnh nhân, quả nhiên mắt thường cũng có thể nhìn thấy một bóng mờ lớn.

"Có nghe thấy tôi nói không? Thưa anh? Thưa anh?" Lục Thanh Thời gọi vài tiếng, không có chút phản ứng.

"Hôn mê." Nàng lấy bộ đàm ra liên hệ xe cứu thương: "Còn bao lâu nữa mọi người mới tới nơi?"

"Không được, Chủ nhiệm Lục, có lẽ còn khoảng mười phút nữa, đang tắc đường, tình hình giao thông rất tệ!"

"Qua đây, giúp tôi đặt anh ta nằm thẳng xuống." Lục Thanh Thời mở khăn phẫu thuật ra đắp trên người anh ta: "Khử trùng, tôi muốn mở ngực làm phẫu thuật lá lách ở chỗ này."

Không chút do dự, Trần Ý đưa dao mổ, Lục Thanh Thời nắm chắc trong tay, hướng về phía khu vực đã khử trùng, khẽ rạch xuống.

***

"Số tiền này không phải là tiền bồi thường, mà là một chút tâm ý của toàn thể nhân viên y tế chúng ta, cầm lấy mua đồ ăn ngon cho đứa nhỏ." Chủ nhiệm Lưu đặt một xấp phong bì dày cộp lên bàn, đẩy qua.

Mẹ An An cúi đầu ôm Tiểu Bảo, mắt không ngừng liếc nhìn xấp tiền, nhưng tay lại không dám động.

Chồng qua đời, để lại một trai một gái, trong đó một đứa con gái không cùng huyết thống với mình. Một mình nuôi hai đứa con thật vất vả, nhưng trên đời này có ai sống dễ dàng đâu?

Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, vất vả không nên trở thành cái cớ để ăn vạ.

(* Người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý – câu nói của Khổng Tử.)

Chủ nhiệm Lưu không muốn nói thêm nữa: "Nếu bà nhất quyết muốn kiện cáo, Đại học Y khoa Nhân Tế chúng tôi sẽ theo tới cùng."

Ông ấy đứng dậy rời đi, chiếc ghế phía sau chuyển động, mẹ An An cũng đứng lên: "Tôi... Tôi sẽ không kiện... Tôi... Tôi muốn gặp An An..."

Đứa nhỏ hiện đang được chăm sóc rất tốt, vết thương đã bắt đầu lành lại, nửa phía dưới ống quần trống rỗng, nhưng tinh thần rất tốt. Y tá đang chơi trống lắc tay với cô bé, cô bé cũng không hiểu nhiều, khóe môi cứ chảy nước bọt cười ngây ngô.

Mẹ An An nhìn qua cửa kính, Tiểu Bảo trong ngực đột nhiên vươn tay ra, gõ nhẹ vào tấm kính: "Chị, chị."

An An bị thu hút sự chú ý, cứng đờ quay cổ sang nhìn, lại cười càng vui vẻ hơn khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nước bọt chảy xuống quần áo bệnh nhân. Y tá lấy khăn giấy lau cho cô bé, cô bé đột nhiên duỗi tay ra cách khoảng không muốn chạm vào em trai của mình.

Tiểu Bảo biết mình không thể vào đây, tuột xuống từ vòng tay mẹ, dựa vào cửa kính, nhẹ giọng nói chuyện với bên trong, thở ra hơi sương trên tấm kính: "Chị ơi, chị phải mau khỏe lại, cùng về nhà với Tiểu Bảo."

Khi ba Tiểu Bảo còn sống, gia đình bốn người tuy nghèo nhưng cũng coi như vui vẻ hòa thuận. An An đau ốm suốt nhưng lại thích chơi với em trai mình, Tiểu Bảo cũng rất gắn bó với người chị gái này. Khi ba mẹ ra ngoài làm công, một lớn một nhỏ sống nương tựa lẫn nhau. Khi đó, bà ấy cũng từng xem An An như con gái ruột của mình.

Mẹ An An vội lấy đưa tay lau khóe mắt, đi từ từ từng bước một trên hành lang, hơi cúi đầu chào Chủ nhiệm Lưu.

***

"Như vậy không có vấn đề gì chứ?" Ông ấy nhìn quyết định xử lý nhóm của Lục Thanh Thời trên bàn, do dự một chút nhưng vẫn hỏi.

Viện trưởng Mạnh ngồi trên ghế sô pha, xoay người lại: "Mặc dù với thân phận và bối cảnh của Lục Thanh Thời, đám người của Ủy ban Y tế Quốc gia sẽ không làm gì con bé, nhưng bệnh viện chúng ta cũng cần bày tỏ thái độ giả vờ giả vịt, cho họ bậc thang đi xuống."

Chủ nhiệm Lưu suy nghĩ một chút: "Đúng vậy, chúng ta sẽ công bố trong cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai tuần sau."

Lục Thanh Thời quá sắc bén, đấy là Viện trưởng đánh nàng, gừng càng già càng cay.

***

"Bác sĩ, bác sĩ, đau... đau quá..." Bệnh nhân bị gãy xương ống quyển nằm trên mặt đất lẩm bẩm, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, mặt mũi tràn đầy đau khổ.

Vu Quy giữ chặt anh ta, không cho anh nhúc nhích: "Vừa đắp thạch cao, đừng cử động, xe cứu thương sẽ đến ngay. Hảo Nhân tỷ, cho tôi một ống pethidine, giảm đau cho anh ta."

Đầu kim cắm chặt vào da, từ từ đẩy thuốc, rút ​​kim cầm máu, động tác liền mạch, thật ra tiến bộ hơn nhiều so với trước đây.

Hách Nhân Kiệt còn chưa cảm nhận xong, từ xa có một cô gái trẻ đỡ người đàn ông trung niên đi tới: "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến khám cho ba tôi."

Vu Quy vội vàng chạy tới, đỡ người ngồi xuống ven đường: "Tình huống thế nào, cũng bị giẫm đạp bị thương sao?"

Cô gái lắc đầu: "Không phải, cách đây hai tuần ba em bị cảm, cả người khó chịu. Vốn đã đăng ký cuộc thi rồi nhưng ba không thể tham gia, nên hôm nay chỉ đến làm khán giả."

Vu Quy kiểm tra sơ bộ không có ngoại thương, lấy ống nghe trên cổ ra, đặt lên ngực ông ấy: "Chú ơi, chú có nghe thấy không? Chú không khỏe chỗ nào?"

Người đàn ông cố hết sức nhìn cô ấy, sau đó che miệng ho khan hai tiếng: "Cổ họng... đau họng... hơi buồn nôn."

Cô gái lập tức nói tiếp: "À, đúng rồi, sáng nay ba em đã nôn ra một lần, em không cho ông ấy đi nhưng ông ấy vẫn đi."

Vu Quy cau mày, triệu chứng rất giống cảm lạnh, nhưng có điều gì đó rất lạ không nói ra được, nhịp tim rất nhanh, khi đưa ống nghe đến màng tim còn nghe thấy âm thanh ma sát.

"Hảo Nhân tỷ, đo huyết áp cho ông ấy, đưa cho tôi nhiệt kế." Hách Nhân Kiệt nhanh chóng lấy nhiệt kế trong túi sơ cứu ra, đưa cho cô ấy.

"Nào, kẹp đi, đừng nhúc nhích."

Năm phút sau, lấy ra nhìn, 39,2 độ C, Vu Quy càng nhíu chặt mày hơn.

***

"Kẹp cầm máu."

"Được rồi, ngăn chặn mạch máu đã hoàn thành." Nàng nhẹ nhàng ấn kẹp cầm máu xuống, máu chảy ngược đã bị chặn lại, cuối cùng máu cũng ngừng chảy.

Trần Ý thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy quần áo đã ướt đẫm mồ hôi.

Còn Lục Thanh Thời đang nằm trên đường nhựa nóng hổi bị ánh nắng chiếu trực tiếp cũng không khá hơn chút nào. Nàng mặc đồng phục phẫu thuật đơn giản, trước ngực ướt một mảng lớn, mồ hôi dính trên tóc làm ướt hơn phân nửa mũ phẫu thuật.

Trần Ý dùng tấm vải nhẹ nhàng lau mồ hôi cho nàng, Lục Thanh Thời chớp chớp mắt: "Được rồi, cho tôi chỉ tự tiêu 3.0."

Đang lúc đường khâu quan trọng nhất, bộ đàm trước ngực nàng vang lên: "Cô Lục, bên chỗ em có một bệnh nhân, không bị tổn thương do giẫm đạp, ho khan, đau họng, buồn nôn, nhiệt độ cơ thể vừa đo 39,2 độ C."

Lục Thanh Thời nằm rạp trên mặt đất, đưa tay: "Đưa tôi kéo cắt."

Nàng cắt đứt sợi chỉ thừa: "Nhịp tim thì sao?"

"Hơn 140 nhịp một phút."

"Bác sĩ Vu, xe cứu thương đã quay lại, người nào đi trước?" Tài xế và cáng cứu thương chạy tới hỏi.

Vu Quy nhìn những người bị thương đeo thẻ màu vàng đầy đất, lại nhìn cô gái trẻ và ông chú trung niên đang ngồi bên đường, do dự.

Bệnh nhân bị gãy xương hở vừa tiêm pethidine gào lên thô bạo, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ kiếp! Không phải nói xe cứu thương quay lại sẽ đưa tôi đi trước sao?! Chân tôi nghiêm trọng như vậy, bác sĩ, cô còn chờ gì nữa!"

Vu Quy mím chặt môi: "Ông chú bên kia, xe cứu thương đến rồi, đưa mọi người đi bệnh viện trước."

Cô gái đỡ ba lên xe, không ngừng nói xin lỗi Vu Quy, Vu Quy tiếp tục bấm bộ đàm để nói chuyện với Lục Thanh Thời: "Cô Lục, em không xác định được bệnh tình của nam bệnh nhân kia, em đưa họ về bệnh viện trước rồi làm kiểm tra thêm."

Lục Thanh Thời không ngẩng đầu, đầu ngón tay nhanh chóng vặn nút thắt: "Có ai theo xe không?"

Vu Quy do dự một chút: "Em... Em thấy tình hình không quá nghiêm trọng nên... nên để Hảo Nhân tỷ theo về trước..."

Lục Thanh Thời nhíu mày: "Ngoài sốt, buồn nôn, ho khan và đau họng, bệnh nhân còn có triệu chứng nào khác không?"

Vu Quy vỗ đầu, chợt nhớ ra: "À đúng rồi, con gái của ông ấy nói sáng nay thức dậy ông ấy có nôn một lần, hai tuần trước bị cảm không thuyên giảm..."

Bàn tay đang cầm kẹp của Lục Thanh Thời dừng lại, một chứng bệnh rất dễ bị chẩn đoán nhầm xuất hiện trong tâm trí: Viêm cơ tim do virus.

Nàng đột nhiên đứng lên: "Trần Ý, hoàn thành rồi, giao cho em."

"Rõ!" Đối phương gật đầu.

Nàng bắt đầu cởi áo phẫu thuật chạy về, áo blouse trắng bay trong gió: "Viêm cơ tim do virus, không kịp rồi, ngăn xe cứu thương lại!"

Vu Quy thảng thốt trong giây lát, mãnh liệt quay đầu lại, xe cứu thương đang chuẩn bị lao ra khỏi bãi đỗ xe, trời đất mờ ảo, giống như pha quay chậm.

Bộ đàm của Lục Thanh Thời lại vang lên: "Chị Lục, mức độ ý thức của bệnh nhân giảm mạnh, bị sốc rồi!"

Vu Quy đột nhiên lao ra từ bên đường, giang hai tay ra, nhắm chặt mắt lại vì sợ hãi: "Dừng xe!!!"

Sợi tóc trước trán bị gió mạnh hất tung, tài xế sợ hãi nhanh chóng đạp phanh, đầu xe dừng lại phía trước, cách ngực cô ấy một centimet.

Vu Quy mở mắt ra, ngã quỵ xuống đất thở hổn hển.

Lục Thanh Thời một bước nhảy lên xe cứu thương, rút ​​găng tay ra đeo vào: "Tránh ra."

Hách Nhân Kiệt nhanh chóng né ra, Lục Thanh Thời cúi xuống bên cạnh bệnh nhân, nhanh chóng dùng kéo cắt bỏ quần áo của ông ấy: "Mở đường thông tĩnh mạch, nhanh chóng bổ sung thêm dung dịch cân bằng!"

Hách Nhân Kiệt trực tiếp cầm một túi 2000ml treo lên, vặn tốc độ truyền dịch lên mức tối đa.

Lục Thanh Thời quay đầu nhìn monitor theo dõi chỉ số sinh tồn: "Dexamethasone 7mg, tiêm tĩnh mạch."

Cô gái trẻ sợ hãi đến mức mặt như màu đất khi thấy ba mình xuất hiện trạng thái sốc, nhào lên đầu gối người đàn ông khóc. Trong xe cứu thương chật hẹp không thể di chuyển nhiều, Lục Thanh Thời nhìn cô ấy: "Cô đi xuống trước đi."

"Bác sĩ..." Cô gái nước mắt lưng tròng nhìn nàng: "Làm ơn, chị nhất định phải cứu ba tôi."

Lục Thanh Thời gật đầu: "Yên tâm."

Hách Nhân Kiệt nhíu mày, gặp quỷ rồi, trước giờ chị Lục chưa bao giờ nói những lời khẳng định như vậy với người nhà bệnh nhân.

"Chị Lục, huyết áp không lên được." Anh ta vừa cầm bóng khí vừa nói.

"Kết hợp dopamine và dobutamine 7,5 μg pha loãng trong dung dịch glucose 5%, duy trì bằng đường tĩnh mạch."

Một phút sau khi uống thuốc, huyết áp tăng dần, nhịp tim cũng ổn định lại, nhưng độ bão hòa oxy trong máu vẫn lơ lửng ở mức 80.

Lục Thanh Thời tháo khẩu trang xuống: "Mau đưa về bệnh viện, sau khi trở về làm điều trị kháng sinh."

Nàng liếc nhìn Vu Quy đang sững sờ ở phía dưới: "Em theo xe đi, trở về lập tức liên hệ ngay với Khoa Nội Tim mạch, Khoa Nội Tim mạch sẽ làm sinh thiết tim."

Vừa rồi bởi vì chính mình sơ suất, suýt chút nữa hại một mạng người, Vu Quy không thể kiềm chế lâm vào tự trách. Lục Thanh Thời nhảy xuống xe, ánh mắt lạnh lùng: "Có thời gian tự trách chi bằng dùng vào việc có ích, đưa bệnh nhân này về bệnh viện một cách an toàn, hiểu không?"

Vu Quy mím chặt môi, gật đầu, đỡ cửa lên xe. Cửa xe vừa đóng lại, cô ấy nhìn thấy cơ thể Lục Thanh Thời đang đứng trên sân trống hơi lắc lư, được Trần Ý chạy tới đỡ lại.

"Chị Lục, chị không sao chứ?"

"Không sao đâu." Lục Thanh Thời đỡ eo, trên trán đổ mồ hôi, đau nhức không chịu nổi. Nàng cắn môi đứng lên: "Đi thôi, tiếp tục làm việc, đưa những bệnh nhân này đến bệnh viện an toàn là xong việc rồi."

Trần Ý hơi mấp máy môi, muốn thuyết phục nàng đi khám, nhưng vẫn từ bỏ.

Đêm khuya về nhà tắm rửa đơn giản, tóc vẫn còn dính hơi nước, nàng thay quần áo xong liền đến nhà Cố Diễn Chi cho Hamburg ăn. Hiện tại, chú chó này vô cùng nhiệt tình khi nhìn thấy nàng, chủ động nhào tới cuộn vào lòng nàng lăn qua lăn lại làm nũng đòi vuốt ve.

Lục Thanh Thời nâng đầu nó lên xoa xoa, bất cẩn đưa tay vào miệng nó, Hamburg cũng rất cẩn thận không đụng vào nàng. Hình như nó rất thích nàng, lần nào tới cũng nhào vào lòng nàng ngửi ngửi, thậm chí còn liếm liếm mặt nàng.

Hình thức thân mật này từ lúc bắt đầu đến giờ không có gì khó chịu, Lục Thanh Thời vươn tay kéo chú chó lớn đang bám trên người mình ra. Trên áo ngắn tay màu trắng có hai dấu chân đen, nàng nhíu nhíu mày, kéo chú chó vào phòng tắm.

"Hôm nay có nói gì cũng phải tắm rửa cho ta."

Sau khi vòi sen vừa được mở, Hamburg sủa loạn lên, cố gắng nhảy ra khỏi bồn tắm, nhưng Lục Thanh Thời ôm nó lại, ngược lại được thoa sữa tắm sạch sẽ trắng phao.

Vì vậy, việc tắm rửa của một người một chó giống như cuộc chiến, Lục Thanh Thời sức cùng lực kiệt, bộ quần áo vừa mới thay bị dính đủ loại xà phòng.

Nàng nằm trên tấm thảm trải trong phòng khách nhà Cố Diễn Chi, trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải, Hamburg cuộn tròn bên cạnh nàng nhắm mắt lại ngáy ngủ. Cảm giác thoải mái này tạo ra cơn buồn ngủ mông lung.

Trong bệnh viện, Tần Huyên trực ca đêm, nửa đêm không có việc gì làm nên chạy đến ICU để trò chuyện với Cố Diễn Chi.

Cô ấy cầm điện thoại trong tay, rất phấn khích, giống như những gì cư dân mạng đang nói về cô: "Này người anh em, bây giờ cô hot quá rồi, nhìn đây này. Cái gì mà #Chị gái lính cứu hỏa đi ngược chiều xinh đẹp nhất# #Huấn luyện viên cứu hỏa đẹp trai nhất năm# đã nằm trên hot search một ngày rồi. Còn có người nói muốn đến bệnh viện thăm cô, ầy, hôm nay quầy lễ tân của bệnh viện chúng tôi nhận được rất nhiều hoa."

Trên tủ đầu giường có một bó hoa bách hợp tươi.

Cố Diễn Chi không có cảm giác gì quá lớn với chuyện này: "Đừng... Tôi còn muốn yên ổn ngủ thêm mấy ngày nữa."

Tần Huyên nháy nháy mắt: "ICU của bệnh viện chúng tôi dễ vào vậy sao? Dù cô có muốn nhưng bác sĩ điều trị của cô không muốn đâu. Cậu ấy à, ước gì không có ai đến quấy rầy cô, để cô có thể nghỉ ngơi thật tốt."

Thẻ nhựa trên đầu giường là tên của hai người.

Bệnh nhân: Cố Diễn Chi.

Bác sĩ điều trị: Lục Thanh Thời.

Không biết tại sao, nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng Cố Diễn Chi có chút ấm áp, khóe môi nở một nụ cười.

Điện thoại trượt xuống trượt xuống, đột nhiên dừng lại.

Ảnh bìa tin tức của cuộc họp báo về vụ cứu hộ tai nạn ngày hôm nay, trong ảnh, Lục Thanh Thời mặc áo blouse trắng, ngồi trong góc.

Ánh nắng chiếu xuống từ cửa sổ sát đất, bức ảnh được chụp bởi máy ảnh độ nét cao nên mái tóc mềm mại của nàng hiện lên rõ ràng. Gương mặt lạnh lùng, da trắng nõn nà, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên bàn phím, khí chất cả người giống như tuyết đầu mùa đông, lạnh lùng rạng rỡ, vạn vật xung quanh đều trở thành vật trang trí.

Cố Diễn Chi có chút hít thở không thông.

Có gì thứ đó trong lồng ngực không an phận mà bắt đầu nhảy lên dữ dội.

Lần đầu tiên cô cảm thấy... Bác sĩ Lục quá mức xinh đẹp.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, thừa dịp Tần Huyên đang đi uống nước, ma xui quỷ khiến ấn vào nút lưu.

- ------------------

Tâm sự Editor:

Có thứ gì đó... âm thầm thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.